Mười hai giờ trưa
Bóng nắng đổ xuống bên góc tường, trong con hẻm vắng gần cổng Tây trường học. Lục Thanh đứng tựa lưng vào tường, môi ngậm điếu thuốc đang cháy dở, đúng kiểu học sinh hư hỏng thường thấy. Cậu vứt đầu lọc, mũi giày chưa kịp dí xuống thì kẻ bên cạnh đã hô lên
"Ê Ê...Khoan dẫm"
Phàn Tứ rút cây gậy bóng chày chắn ngang tường, mảng vôi ố vàng lâu ngày bị đè rớt xuống từng mảng nhỏ to trên tóc cậu học sinh đang ngồi rúm ró ở đó. Hắn dùng tay đẩy mũi chân Lục Thanh sang một bên, nhặt lại đầu lọc đưa lên miệng thổi bụi lầm bầm mắng
"Mày cũng lãng phí quá đó, còn gần nữa điếu thế này...." Nói rồi lấy quẹt lửa trong túi quần mồi lửa
Phàn Tứ hít một hơi thật sâu, cuối đầu nhả ra làn khói trắng, khói thuốc khiến cậu học sinh ho khù khụ. Không biết vì đau, hay vì khói mà ho đến lồng ngực run lên dữ dội, nước mắt cũng chảy ra. Cậu ta ngước mắt nhìn Phàn Tứ đầy uất hận, dùng hết hơi để hét lên
"tao đã thông báo việc tụi mày chặn đường cướp tiền với hiệu trưởng rồi, còn báo cả cảnh sát." Cậu ta chuyển mắt nhìn Lục Thanh không chớp "Lục Thanh, mày trốn không thoát, mày sẽ bị đuổi học"
Phàn Tứ nhịp gậy trên mặt cậu ta, chặc lưỡi: "Mày đã báo bao nhiêu lần rồi, có bao giờ đám người ngu ngốc đó bắt được Lục Thanh chưa hả. Sao mãi mà cái đầu mày không sáng ra vậy"
Hôm nay Lục Thanh có cảm giác bất an, nghe xong lời kia cũng giật mình. Muốn nói Phàn Tứ rút lui, thì ở đường hẻm gấp khúc xuất hiện đồng phục của trường trung học thể thao Từ Sơn. Là một thằng nhóc non choẹt, nó nhuộm quả đầu đỏ rực còn hơn cả nắng trưa. Tai đeo khuyên đinh tán, hùng hổ đi tới chổ bọn họ.
Bên ngoài con hẽm có vài người qua lại, có người thấy, có người không thấy. Nhưng dù sao họ cũng đã quen với cảnh bắt nạt và bị bắt nạt như vậy. Lớp trẻ bây giờ rất manh động, khuyên ngăn không những không nghe, có khi gặp đứa như hung thần còn chỉ mặt bọn họ đe dọa. Nhưng hôm nay thì khác, nhóm bảo vệ từ bên ngoài nháo nhào lao vào hẻm nhỏ. Phàn Tứ thấy đội hình như vậy thì hoảng hốt cầm theo ví tiền của cậu học sinh muốn chạy đi. Nhưng phía sau bị tóc đỏ đứng đó có chút vướng đường, Phàn Tứ mới co giò thì đã bị tóc đỏ đột ngột song phi đá mạnh vào ngực hắn, Lục Thanh phía sau không khá hơn, ngã dúi xuống đất...
Tóc đỏ không ngừng lại, nhưng lần này cậu ta lao về phía Lục Thanh đấm túi bụi cái nặng cái nhẹ, miệng cũng hô to như sợ người ta không biết mình đang hành hung
"Việc của tao cũng dám xen vào. Xem lần sau mày còn dám cản không.."
"Cản này,.. cản nữa này"
Lục Thanh bị đánh đau, nhưng chưa tới mức váng đầu, cậu nhìn rất rõ áo lá màu trắng nho nhỏ dưới đồ thể thao rộng thùng thình của thằng nhóc đang ngồi trên bụng mình. Hơn hết hành động ngu ngốc này không nghi ngờ đã giúp Lục Thanh tránh đi một kiếp. Nếu không, với thân thể gầy yếu kia sao có thể đẩy ngã cậu mà đánh tới tấp như vậy
Cậu học sinh há hốc mồm ngạc nhiên nhìn tóc đỏ tự nhiên xuất hiện, lại nhìn nhóm bảo vệ trường đằng xa, như nghĩ ra điều gì liền giữ lấy tay tóc đỏ đang liên tục giáng xuống, trừng mắt đỏ hoe
"Mày giả vờ cái gì, mày là đồng bọn của Lục Thanh đúng không"
Tóc đỏ không trả lời, đẩy mạnh cậu học sinh ra. Nhổm người nhìn bảo vệ phía xa ra vẻ hốt hoảng, vội vàng túm lấy áo quần người bên dưới xoa loạn, thọt bàn tay vào túi quần Lục Thanh giống như đang lục tìm ví tiền.
"Khốn kiếp..." Hành động hung bạo của tóc đỏ chợt dừng lại, gương mặt có chút quẩn bách. Nhảy xuống người Lục Thanh, trước đi chạy đi còn đá một cái thật mạnh lên bụng của cậu
Lục Thanh cau mày ôm bụng từ từ ngồi dậy, lúc này nhóm bảo vệ cũng chạy đến, một vài người tiếp tục đuổi theo tóc đỏ. Phàn Tứ không biết từ khi nào đã không còn bóng dáng
Bạch Ninh chạy không thoát, mặc dù xuất thân từ trường thể thao nhưng thể chất so với một nhóm đàn ông tráng niên thì thua cả vạn dặm. Khi bị nhóm bảo vệ đẩy vào văn phòng hiệu trưởng của trường trung học An Dương thì thấy Lục Thanh cùng cậu học sinh lúc nãy cũng ở đó, Bạch Ninh đã một thân mồ hôi nhễ nhại, màu tóc đỏ bù xù như chổi lông gà.
Cô lén nhìn Lục Thanh, lúc này cậu ta nghiêm cẩn, mặt hơi cuối xuống lộ ra tóc măng ở gáy cổ. Nút áo sơ mi phía trên xốc xếch bung ra, mấy vết bầm đỏ nhẹ ở ngực được dịp khoe khoang trước công chúng. Khi nghe cậu học sinh kia tố giác, ánh mắt Lục Thanh ngẩn ra nhìn đối phương, chứa đựng nghi hoặc cùng thất vọng, sau đó lầm lũi cúi đầu càng thấp tựa như bản thân ngập tràn uất ức. Cuối cùng chỉ thốt ra một câu
"Cậu dựa vào đâu mà vu cho tôi cướp tiền"
Dáng vẻ Lục Thanh vẫn còn trẻ con, giống như có oan khuất nhưng chẳng thể kêu, chỉ thả ra một câu nghèn nghẹn. Bộ dạng này của hắn khiến Bạch Ninh âm thầm vỗ tay rần rần, cô tuyệt nhiên không thể hình dung cậu học sinh ngoan hiền đứng trước mặt này là phần tử hư hỏng 20 phút trước miệng ngậm thuốc lá, còn mưu đồ cướp tiền bạn học.
Có vẽ như cậu bạn kia cũng nhận ra hiệu trưởng không mấy tin tưởng lời mình nói, nên âm thanh cũng nhỏ dần. Lúc nhìn thấy Bạch Ninh, cậu ta đã nghẹn cả lít máu, như muốn phun tất cả vào mặt cô để hả cơn tức
Hiệu trưởng nghiêm mắt nhìn Bạch Ninh hừ lạnh
"trung học thể thao Tư Sơn lại dạy ra kẻ côn đồ như vậy. Riêng em, tôi sẽ thông báo vụ việc này với trường Tư Sơn"
Qua lời nói không căn cứ của cậu học sinh kia, đương nhiên mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu Bạch Ninh. Ngay cả Lục Thanh cũng không hiểu tại sao sự việc lại biến thành như vậy. Lúc ra khỏi văn phòng, hắn không khỏi quay đầu nhìn tóc đỏ. Sau đó lại không tự nhiên cho tay vào túi quần động nhẹ, vẻ mặt cực kì đặc sắc...
Bạch Ninh trở về căn hộ nhỏ được cô mua lại vào năm ngoái, thả người xuống sô pha, chuẩn bị tiến nhập vào hệ thống
[Hoạt động: Thành công giúp Lục Thanh thoát khỏi nguy cơ đuổi học.
Thưởng: 1 vạn
Tích điểm: 5000]
[Chúc mừng kí chủ mở ra kỷ năng hội họa]
Bạch Ninh nhìn bảng kỷ năng có 3 ô được mở. Lần lượt là kỷ năng "trồng trọt", "ẩm thực", "hội họa". Các kỷ năng đều có bảng giá được mua bằng tiền, sau khi làm xong một hoạt động liên quan đến nhiệm vụ sẽ được tiền thưởng tích cóp. Các loại kỷ năng sẽ được rèn luyện qua những lần thực hiện trong thực tế mà nâng cấp. Đến mức cao nhất kỷ năng sẽ trở thành thiên phú.
Nhìn đến bảng giá của "hội họa" là 5 vạn Bạch Ninh âm thầm thở dài, Lục Thanh rất thích hội họa, có một khoảng thời gian hắn đã dành dụm tiền để mua họa cụ, tự mình học vẽ. Mặc dù đều là đồ dỏm, nhưng dưới bàn tay của kẻ nghiệp dư như Lục Thanh trông cũng rất dễ nhìn. Một thiếu niên có tâm hồn nghệ thuật như vậy sau này lại trở thành cặn bã xã hội khiến người người ghê tởm chán ghét
Bạch Ninh quyết định tích cóp tiền thưởng, mua bằng được kỷ năng hội họa này. Hiện tại cô đã có 2.5 vạn rồi, sau này cứ bám sát Lục Thanh rất nhanh sẽ mua được
Nói đến hệ thống này, chính là sau khi Bạch Ninh bị đuổi việc, hơn hai năm chật vật kham khổ, bên cạnh lại không cha không mẹ, sự rối ren của xã hội khiến Bạch Ninh chán nản sinh ra ý nghĩ cực đoan thì trò chơi này bất thình lình xuất hiện, không nói hai lời liền 10 giây đếm ngược truyền tống cô đến với thế giới này.
Đây là một hệ thống nuôi dưỡng, nhưng Bạch Ninh lại xuyên vào cơ thể của một cô nhóc 12 tuổi. Nhiệm vụ của Bạch Ninh là đưa Lục Thanh từ một ác nam nuôi thành một người tử tế, đưa hắn ra khỏi con đường cặn bã
Hoàn cảnh Lục Thanh không tốt, gia đình hắn là loại dưới đáy xã hội. Không cha, mẹ làm gái, Lục Thanh từ nhỏ đã quen với tiếng cười chế giễu, mặc người chà đạp. Loại hoàn cảnh đưa đẩy thanh thiếu niên vào con đường xấu này không phải hiếm hoi, nhưng Lục Thanh lại là loại nổi bật nhất trong đó, phải nói hắn chính là đứng trên đỉnh cao của cặn bã, loại thành tựu khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi, phỉ nhổ thành sông Hồng mùa nước lũ
Lục Thanh khi trưởng thành không chỉ buôn thuốc phiện, hắn còn mở ra một con đường mại dâm xuyên quốc gia khiến bao mảnh đời thiếu nữ nát bét trong tay hắn. Buôn người, vũ khí, động vật quý hiếm, không gì hắn không làm. Khi tiếp nhận cốt truyện, bản thân Bạch Ninh còn phải nghi ngờ, cái tên Lục Thanh này không biết là còn nhân tính hay không.
Chính vì Lục Thanh lớn lên trong môi trường toàn góc đen của xã hội, hắn đối mặt với bản chất xấu xa của nhiều loại người, nên hắn buộc phải xấu xa hơn thế. Muốn đưa Lục Thanh ra khỏi con đường này, thì phải để ánh sáng lọt vào góc tối đó, tô vẽ gam màu sáng trong bức tranh một màu tối của hắn, từ từ dẫn dắt...
Loại chuyện này tốn rất nhiều.... TIỀN
Chính vì vậy, hai năm qua Bạch Ninh vẫn cực lực kiếm tiền, đến tận hai tháng trước mới bắt đầu tiếp cận Lục Thanh.
Bóng nắng đổ xuống bên góc tường, trong con hẻm vắng gần cổng Tây trường học. Lục Thanh đứng tựa lưng vào tường, môi ngậm điếu thuốc đang cháy dở, đúng kiểu học sinh hư hỏng thường thấy. Cậu vứt đầu lọc, mũi giày chưa kịp dí xuống thì kẻ bên cạnh đã hô lên
"Ê Ê...Khoan dẫm"
Phàn Tứ rút cây gậy bóng chày chắn ngang tường, mảng vôi ố vàng lâu ngày bị đè rớt xuống từng mảng nhỏ to trên tóc cậu học sinh đang ngồi rúm ró ở đó. Hắn dùng tay đẩy mũi chân Lục Thanh sang một bên, nhặt lại đầu lọc đưa lên miệng thổi bụi lầm bầm mắng
"Mày cũng lãng phí quá đó, còn gần nữa điếu thế này...." Nói rồi lấy quẹt lửa trong túi quần mồi lửa
Phàn Tứ hít một hơi thật sâu, cuối đầu nhả ra làn khói trắng, khói thuốc khiến cậu học sinh ho khù khụ. Không biết vì đau, hay vì khói mà ho đến lồng ngực run lên dữ dội, nước mắt cũng chảy ra. Cậu ta ngước mắt nhìn Phàn Tứ đầy uất hận, dùng hết hơi để hét lên
"tao đã thông báo việc tụi mày chặn đường cướp tiền với hiệu trưởng rồi, còn báo cả cảnh sát." Cậu ta chuyển mắt nhìn Lục Thanh không chớp "Lục Thanh, mày trốn không thoát, mày sẽ bị đuổi học"
Phàn Tứ nhịp gậy trên mặt cậu ta, chặc lưỡi: "Mày đã báo bao nhiêu lần rồi, có bao giờ đám người ngu ngốc đó bắt được Lục Thanh chưa hả. Sao mãi mà cái đầu mày không sáng ra vậy"
Hôm nay Lục Thanh có cảm giác bất an, nghe xong lời kia cũng giật mình. Muốn nói Phàn Tứ rút lui, thì ở đường hẻm gấp khúc xuất hiện đồng phục của trường trung học thể thao Từ Sơn. Là một thằng nhóc non choẹt, nó nhuộm quả đầu đỏ rực còn hơn cả nắng trưa. Tai đeo khuyên đinh tán, hùng hổ đi tới chổ bọn họ.
Bên ngoài con hẽm có vài người qua lại, có người thấy, có người không thấy. Nhưng dù sao họ cũng đã quen với cảnh bắt nạt và bị bắt nạt như vậy. Lớp trẻ bây giờ rất manh động, khuyên ngăn không những không nghe, có khi gặp đứa như hung thần còn chỉ mặt bọn họ đe dọa. Nhưng hôm nay thì khác, nhóm bảo vệ từ bên ngoài nháo nhào lao vào hẻm nhỏ. Phàn Tứ thấy đội hình như vậy thì hoảng hốt cầm theo ví tiền của cậu học sinh muốn chạy đi. Nhưng phía sau bị tóc đỏ đứng đó có chút vướng đường, Phàn Tứ mới co giò thì đã bị tóc đỏ đột ngột song phi đá mạnh vào ngực hắn, Lục Thanh phía sau không khá hơn, ngã dúi xuống đất...
Tóc đỏ không ngừng lại, nhưng lần này cậu ta lao về phía Lục Thanh đấm túi bụi cái nặng cái nhẹ, miệng cũng hô to như sợ người ta không biết mình đang hành hung
"Việc của tao cũng dám xen vào. Xem lần sau mày còn dám cản không.."
"Cản này,.. cản nữa này"
Lục Thanh bị đánh đau, nhưng chưa tới mức váng đầu, cậu nhìn rất rõ áo lá màu trắng nho nhỏ dưới đồ thể thao rộng thùng thình của thằng nhóc đang ngồi trên bụng mình. Hơn hết hành động ngu ngốc này không nghi ngờ đã giúp Lục Thanh tránh đi một kiếp. Nếu không, với thân thể gầy yếu kia sao có thể đẩy ngã cậu mà đánh tới tấp như vậy
Cậu học sinh há hốc mồm ngạc nhiên nhìn tóc đỏ tự nhiên xuất hiện, lại nhìn nhóm bảo vệ trường đằng xa, như nghĩ ra điều gì liền giữ lấy tay tóc đỏ đang liên tục giáng xuống, trừng mắt đỏ hoe
"Mày giả vờ cái gì, mày là đồng bọn của Lục Thanh đúng không"
Tóc đỏ không trả lời, đẩy mạnh cậu học sinh ra. Nhổm người nhìn bảo vệ phía xa ra vẻ hốt hoảng, vội vàng túm lấy áo quần người bên dưới xoa loạn, thọt bàn tay vào túi quần Lục Thanh giống như đang lục tìm ví tiền.
"Khốn kiếp..." Hành động hung bạo của tóc đỏ chợt dừng lại, gương mặt có chút quẩn bách. Nhảy xuống người Lục Thanh, trước đi chạy đi còn đá một cái thật mạnh lên bụng của cậu
Lục Thanh cau mày ôm bụng từ từ ngồi dậy, lúc này nhóm bảo vệ cũng chạy đến, một vài người tiếp tục đuổi theo tóc đỏ. Phàn Tứ không biết từ khi nào đã không còn bóng dáng
Bạch Ninh chạy không thoát, mặc dù xuất thân từ trường thể thao nhưng thể chất so với một nhóm đàn ông tráng niên thì thua cả vạn dặm. Khi bị nhóm bảo vệ đẩy vào văn phòng hiệu trưởng của trường trung học An Dương thì thấy Lục Thanh cùng cậu học sinh lúc nãy cũng ở đó, Bạch Ninh đã một thân mồ hôi nhễ nhại, màu tóc đỏ bù xù như chổi lông gà.
Cô lén nhìn Lục Thanh, lúc này cậu ta nghiêm cẩn, mặt hơi cuối xuống lộ ra tóc măng ở gáy cổ. Nút áo sơ mi phía trên xốc xếch bung ra, mấy vết bầm đỏ nhẹ ở ngực được dịp khoe khoang trước công chúng. Khi nghe cậu học sinh kia tố giác, ánh mắt Lục Thanh ngẩn ra nhìn đối phương, chứa đựng nghi hoặc cùng thất vọng, sau đó lầm lũi cúi đầu càng thấp tựa như bản thân ngập tràn uất ức. Cuối cùng chỉ thốt ra một câu
"Cậu dựa vào đâu mà vu cho tôi cướp tiền"
Dáng vẻ Lục Thanh vẫn còn trẻ con, giống như có oan khuất nhưng chẳng thể kêu, chỉ thả ra một câu nghèn nghẹn. Bộ dạng này của hắn khiến Bạch Ninh âm thầm vỗ tay rần rần, cô tuyệt nhiên không thể hình dung cậu học sinh ngoan hiền đứng trước mặt này là phần tử hư hỏng 20 phút trước miệng ngậm thuốc lá, còn mưu đồ cướp tiền bạn học.
Có vẽ như cậu bạn kia cũng nhận ra hiệu trưởng không mấy tin tưởng lời mình nói, nên âm thanh cũng nhỏ dần. Lúc nhìn thấy Bạch Ninh, cậu ta đã nghẹn cả lít máu, như muốn phun tất cả vào mặt cô để hả cơn tức
Hiệu trưởng nghiêm mắt nhìn Bạch Ninh hừ lạnh
"trung học thể thao Tư Sơn lại dạy ra kẻ côn đồ như vậy. Riêng em, tôi sẽ thông báo vụ việc này với trường Tư Sơn"
Qua lời nói không căn cứ của cậu học sinh kia, đương nhiên mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu Bạch Ninh. Ngay cả Lục Thanh cũng không hiểu tại sao sự việc lại biến thành như vậy. Lúc ra khỏi văn phòng, hắn không khỏi quay đầu nhìn tóc đỏ. Sau đó lại không tự nhiên cho tay vào túi quần động nhẹ, vẻ mặt cực kì đặc sắc...
Bạch Ninh trở về căn hộ nhỏ được cô mua lại vào năm ngoái, thả người xuống sô pha, chuẩn bị tiến nhập vào hệ thống
[Hoạt động: Thành công giúp Lục Thanh thoát khỏi nguy cơ đuổi học.
Thưởng: 1 vạn
Tích điểm: 5000]
[Chúc mừng kí chủ mở ra kỷ năng hội họa]
Bạch Ninh nhìn bảng kỷ năng có 3 ô được mở. Lần lượt là kỷ năng "trồng trọt", "ẩm thực", "hội họa". Các kỷ năng đều có bảng giá được mua bằng tiền, sau khi làm xong một hoạt động liên quan đến nhiệm vụ sẽ được tiền thưởng tích cóp. Các loại kỷ năng sẽ được rèn luyện qua những lần thực hiện trong thực tế mà nâng cấp. Đến mức cao nhất kỷ năng sẽ trở thành thiên phú.
Nhìn đến bảng giá của "hội họa" là 5 vạn Bạch Ninh âm thầm thở dài, Lục Thanh rất thích hội họa, có một khoảng thời gian hắn đã dành dụm tiền để mua họa cụ, tự mình học vẽ. Mặc dù đều là đồ dỏm, nhưng dưới bàn tay của kẻ nghiệp dư như Lục Thanh trông cũng rất dễ nhìn. Một thiếu niên có tâm hồn nghệ thuật như vậy sau này lại trở thành cặn bã xã hội khiến người người ghê tởm chán ghét
Bạch Ninh quyết định tích cóp tiền thưởng, mua bằng được kỷ năng hội họa này. Hiện tại cô đã có 2.5 vạn rồi, sau này cứ bám sát Lục Thanh rất nhanh sẽ mua được
Nói đến hệ thống này, chính là sau khi Bạch Ninh bị đuổi việc, hơn hai năm chật vật kham khổ, bên cạnh lại không cha không mẹ, sự rối ren của xã hội khiến Bạch Ninh chán nản sinh ra ý nghĩ cực đoan thì trò chơi này bất thình lình xuất hiện, không nói hai lời liền 10 giây đếm ngược truyền tống cô đến với thế giới này.
Đây là một hệ thống nuôi dưỡng, nhưng Bạch Ninh lại xuyên vào cơ thể của một cô nhóc 12 tuổi. Nhiệm vụ của Bạch Ninh là đưa Lục Thanh từ một ác nam nuôi thành một người tử tế, đưa hắn ra khỏi con đường cặn bã
Hoàn cảnh Lục Thanh không tốt, gia đình hắn là loại dưới đáy xã hội. Không cha, mẹ làm gái, Lục Thanh từ nhỏ đã quen với tiếng cười chế giễu, mặc người chà đạp. Loại hoàn cảnh đưa đẩy thanh thiếu niên vào con đường xấu này không phải hiếm hoi, nhưng Lục Thanh lại là loại nổi bật nhất trong đó, phải nói hắn chính là đứng trên đỉnh cao của cặn bã, loại thành tựu khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi, phỉ nhổ thành sông Hồng mùa nước lũ
Lục Thanh khi trưởng thành không chỉ buôn thuốc phiện, hắn còn mở ra một con đường mại dâm xuyên quốc gia khiến bao mảnh đời thiếu nữ nát bét trong tay hắn. Buôn người, vũ khí, động vật quý hiếm, không gì hắn không làm. Khi tiếp nhận cốt truyện, bản thân Bạch Ninh còn phải nghi ngờ, cái tên Lục Thanh này không biết là còn nhân tính hay không.
Chính vì Lục Thanh lớn lên trong môi trường toàn góc đen của xã hội, hắn đối mặt với bản chất xấu xa của nhiều loại người, nên hắn buộc phải xấu xa hơn thế. Muốn đưa Lục Thanh ra khỏi con đường này, thì phải để ánh sáng lọt vào góc tối đó, tô vẽ gam màu sáng trong bức tranh một màu tối của hắn, từ từ dẫn dắt...
Loại chuyện này tốn rất nhiều.... TIỀN
Chính vì vậy, hai năm qua Bạch Ninh vẫn cực lực kiếm tiền, đến tận hai tháng trước mới bắt đầu tiếp cận Lục Thanh.
Danh sách chương