Dư Gia Đường từ trong mắt hòa thượng thấy được bộ dạng hiện tại của mình.
Ngoại trừ tóc dài ra một chút, đôi mắt là thú đồng vàng kim, những bộ vị khác đều có bảy tám phần tương tự với bộ dáng của anh ở thế giới ban đầu, nhưng thoạt nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều, hình dáng ngũ quan cũng có vẻ tuấn mỹ sắc bén hơn trước kia một chút. Dù sao hiện tại anh cũng là hắc báo đã hóa hình mà. Dù có hóa thành hình người thế nào đi nữa, ngũ quan, thân hình cùng khí chất, đều không thoát được dã tính của loài báo.
Có lẽ vì là hình tượng trước kia của quan hốt phân, quá mức đứng đắn cấm dục, siêu phàm thoát tục, nên thời điểm Đoạn Cảnh Huyền hôn xuống, Dư Gia Đường còn đang suy nghĩ, hòa thượng như vậy có tính là phá giới không nhỉ? ......
Lúc Đoạn Cảnh Huyền tỉnh dậy, hắc báo đã không còn ở trên giường nữa, y vừa mở cửa ra, liền thấy được hai con báo con lấm tấm đang ngồi xổm ở trước cửa, dùng một đôi mắt xanh biếc mà nhìn y.
"Liên Hoa đâu?"
A Viên vẫy vẫy cái đuôi: "Chúng con chính là bởi vì tìm không thấy Hoa thúc, nên mới muốn đến hỏi đại sư một chút."
Hai mắt Đoạn Cảnh Huyền hơi nhắm lại, trên tay vân vê Phật châu, sau một lúc lâu, lúc lại mở mắt ra, bên trong đựng đầy ý cười, hai con báo con trước mặt nhìn mà sửng sửng sốt sốt.
"Các ngươi ở yên trong chùa đừng có chạy loạn, ta đi tìm hắn."
Lúc này Dư Gia Đường đang ngồi chen giữa hai tảng đá nham thạch bên cạnh hồ nước, bởi vì màu sắc nham thạch gần như là màu đen, cho nên nhìn liếc qua rất khó phát hiện được tung tích của hắc báo.
Anh đang tâm sự với Đại Vương.
"Đại Vương, anh thế này có xem như là yêu qua mạng không nhỉ? Anh còn chẳng biết ký chủ trong thân thể đối phương là đại thần phương nào cả, thì đã cùng y 【 bíp ——】rồi......"
"Trên hệ thống có quy định gì không thế, tỷ như cấm yêu đương văn phòng linh tinh?"
"Hiện tại lòng anh rất loạn, yêu cầu em mở đường và ủng hộ lắm đó, Đại Vương à."
Đại Vương hiện thân dưới hình thức số liệu trên giao diện giả thuyết, có thể thấy được hiện tại nó cũng đang rất hỗn độn.
"Hệ thống không có quy định liên quan, chẳng sợ ký chủ và hệ thống lâu ngày sinh tình cũng sẽ không tính là vi phạm quy định, em cảm thấy anh và quan hốt phân ngay cả chuyện như vậy mà cũng làm rồi, một hệ thống như em mà đi ra dẫn đường cùng ủng hộ thì hơi yếu ớt chút, anh hảo hảo cố lên, tranh thủ sớm ngày ở bên nhau, loại chuyện thế này trong diễn đàn có nhiều lắm, đừng sợ." Thanh âm của Đại Vương hữu khí lại vô lực.
Dư Gia Đường mới vừa cảm thấy có chút được an ủi, nhưng lại nghĩ đến bộ dạng Đoạn Cảnh Huyền khoanh chân ngồi ở phật điện, trang nghiêm thần thánh, tức khắc héo rũ.
Đến bây giờ Dư Gia Đường vẫn còn có chút phát ngốc, không biết bản thân làm thế nào mà lại đột nhiên biến trở về hình người, còn bắt được đóa hoa cao lãnh như thế.
Đáng sợ nhất chính là, đêm qua thời điểm Dư Gia Đường biến thành dạng người và tiếp xúc thân mật cùng Đại hòa thượng, anh không hề cảm thấy có chút không khoẻ nào, ngược lại còn kích động hơn...... Hơn nữa sau đó còn là đủ loại không tiết tháo hạn cuối của hai người bọn họ......
Dư Gia Đường lật tới lật đi giữa hai tảng nham thạch, mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống, vẫn không dám trở về cổ tháp.
Lỡ như trực tiếp đối diện với Đoạn Cảnh Huyền, vậy thật xấu hổ biết bao a, cả thân báo anh cũng thấy không được tự nhiên luôn.
Dư Gia Đường trồng nấm ở bên nham thạch thật lâu, thời điểm đang chuẩn bị ra khỏi rừng trở về, lại phát hiện tăng nhân một thân cà sa đen không biết từ khi nào đã đứng ở trong rừng rậm, nhìn anh không chớp mắt.
Dư Gia Đường tức khắc dựng đứng lông mao cả người!
Đoạn Cảnh Huyền thấy hắc báo đã phát hiện ra mình, đơn giản là đi tới, nhưng mà theo y càng ngày càng tới gần, thì hắc báo lại liên tục lui về phía sau.
Mắt thấy phía sau chính là hồ nước, Đoạn Cảnh Huyền bất đắc dĩ mở miệng: "Liên Hoa, đừng lui nữa, lại đây."
Dư Gia Đường bò nằm trên tảng đá, không nhúc nhích giả chết.
Đoạn Cảnh Huyền đi qua, vươn tay đặt ở trên đầu anh khẽ vuốt hai cái, cuối cùng dùng sức bế cả con báo lớn lên.
Đoạn Cảnh Huyền nhìn hắc báo chôn cả cái mặt báo lông xù xù ở cổ chỗ y, chết sống cũng không chịu ngẩng đầu lên, nghĩ thầm, Liên Hoa nhà y ngày thường nhìn thì tùy tiện, bên trong lại thật mẫn cảm da mặt mỏng.
Giữa tình nhân với nhau làm những chuyện thân mật đó, là hết sức bình thường, một hòa thượng như y mà còn chưa cảm thấy ngượng ngùng, thế mà Liên Hoa lại đã ngượng chín mặt.
Trở lại phòng ngủ, Đoạn Cảnh Huyền cúi người nhìn hắc báo trên giường, "Liên Hoa, hiện tại thân thể của ngươi......"
"Thân thể tôi rất tốt, có thể chạy có thể nhảy, bò xuống vực cũng không có vấn đề gì, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề nào hết!" Không đợi Đoạn Cảnh Huyền nói xong, Dư Gia Đường đã lập tức trả lời.
Đoạn Cảnh Huyền: "......"
"Không, Liên Hoa, ta là muốn hỏi, trong cơ thể ngươi......"
"Không có việc gì không có việc gì, trong ngoài tôi đều không có việc gì."
Đoạn Cảnh Huyền: "...... Không có việc gì thì tốt, kỳ thật ta là muốn hỏi, hiện tại ngươi còn có thể biến thành hình người không?"
Dư Gia Đường đối diện với gương mặt kia của hòa thượng, lại nghĩ đến những chuyện đáng hổ thẹn cực độ tối hôm qua, kiên định nói: "Không thể biến được." Có thể biến cũng phải thành không thể biến.
Đoạn Cảnh Huyền nhíu mày, "Thật sự không thể? Sau ngày mười lăm trăng tròn lực lượng hóa hình của ngươi sẽ dần dần củng cố, đêm qua ngươi đã tự chủ hóa hình, pháp lực trong cơ thể hẳn là đã ổn định rồi chứ...... Chuyện hóa hình sẽ không bị ảnh hưởng mới đúng."
"Huống hồ, đêm qua chúng ta......" Còn đã song tu rất nhiều lần.
Dư Gia Đường đánh gãy y: "Không thể biến chính là không thể biến."
Đoạn Cảnh Huyền trầm mặc nhìn anh một hồi, mới nói: "Ta hiểu rồi."
Sau đó quả thực Đoạn Cảnh Huyền không còn đề cập đến những chuyện đã phát sinh vào tối hôm qua nữa, lúc đi ngủ, cũng là Dư Gia Đường nằm ở trên giường, Đoạn Cảnh Huyền ngồi khoanh chân ở trên đệm hương bồ mặc niệm kinh văn.
Liên tiếp mấy ngày mấy ngày sau đó, một người một báo đều chẳng có bao nhiêu lần tứ chi tiếp xúc, ngay cả vuốt lông cũng là do hai đứa nhỏ A Viên A Diễm đã hóa hình cách vách hỗ trợ tuốt cho.
Bởi vậy, lại biến thành Dư Gia Đường có chút không thói quen, luôn cảm thấy giống như thiếu thiếu cái gì đó. Hơn nữa buổi tối không có quan hốt phân ôm ngủ, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu không thoải mái, mấy ngày nay Dư Gia Đường không hề được ngủ ngon lần nào.
May mà cũng chỉ có mấy ngày như vậy thôi, dần dần Đoạn Cảnh Huyền từ trên một ít việc nhỏ đã không chút dấu vết mà thân cận Dư Gia Đường, chờ sau khi anh ý thức được điểm này, giữa bọn họ đã còn thân mật hơn cả trước khi 【 bíp ——】nữa.
***
Theo thời gian dịch chuyển, Dư Gia Đường phát hiện Đoạn Cảnh Huyền có rất nhiều bánh mèo nhỏ, tỷ như động một cái là sẽ hôn mặt, mũi, móng vuốt của anh, buổi tối lúc đi ngủ, mặc kệ là hình người hay là hình báo, đều cần phải mặt đối mặt để y ôm cùng nhau ngủ, còn phải để y vuốt bụng lông mềm.
"Lấy ra đi lấy ra đi, nóng quá." Dư Gia Đường trở mình, sau đó dịch cánh tay của Đoạn Cảnh Huyền ra khỏi tên người mình.
Màu đen hút ánh sáng, làm một con hắc báo nên mùa hè Dư Gia Đường rất khó chịu, sau khi hóa hình quả thật là tốt hơn trước rất nhiều, nhưng mà mỗi lần biến thành hình người, liền sẽ bị Đại hòa thượng bắt lấy sau đó làm một ít chuyện không hài hòa.
Thân thể Dư Gia Đường vốn dĩ không phải là nhân loại nên cũng không sợ thận mệt, nhưng Đại hòa thượng là người nha, cứ cảm thấy bọn họ còn tiếp tục lãng như thế nữa, thận của Đại hòa thượng sớm hay muộn gì cũng sẽ bị chơi xong.
"Nếu như nóng, thì ngươi biến thành hình người đi, vậy sẽ tốt hơn nhiều, ta quạt cho ngươi cũng sẽ có tác dụng hơn." Đoạn Cảnh Huyền cúi đầu hôn hôn lỗ tai hắc báo.
Dư Gia Đường sau khi cạn lời một lúc lâu, lại dịch dịch thân thể ra xa một chút không để ý đến y.
Bởi vì mùa hè năm nay nóng nực vô cùng, không chỉ có mỗi Dư Gia Đường, ngay cả hòa thượng trong cổ tháp cũng rất mệt mỏi, Đoạn Cảnh Huyền rút ngắn thời gian các hòa thượng tụng kinh xuống còn một nửa, thời điểm mọi người không có việc gì, liền sẽ ra khỏi chùa đi bờ sông tắm rửa.
Chỗ hồ nước là địa bàn của hắc báo, ngoại trừ Dư Gia Đường và Đoạn Cảnh Huyền ra, những kẻ khác mặc kệ là người hay là yêu, không có sự cho phép thì đều không được tùy ý tới gần.
Nhưng sau khi thời tiết trở nên càng thêm nóng bức, Dư Gia Đường vẫn không thể không mở rộng cửa nhà tắm của mình cho tất cả mọi người.
"Đại hòa thượng, tôi nhớ rõ mùa hè năm trước không có nóng như thế mà nhỉ, năm nay ngoại trừ cái hồ này ra, những chỗ có nước khác trên núi, không phải cạn, thì chính là mực nước giảm xuống, chuyện này thật là kỳ quái."
Dư Gia Đường và Đoạn Cảnh Huyền cùng ngồi phía trên cây cao bên hồ nước hóng mát.
Đoạn Cảnh Huyền dựa vào cành cây, bàn tay có chút có có chút không vuốt ve da lông mượt mà sáng bóng của hắc báo, "Không có việc gì. Linh Phật Sơn từ trước đến nay vẫn luôn một trăm năm đổ hạn một lần, lại qua một đoạn thời gian nữa, mọi người chỉ sợ là còn phải xuống núi tránh nóng tiếp."
Dư Gia Đường bị câu "Xuống núi tránh nóng" làm cho chấn động một chút, anh từng gặp qua lên núi tránh nóng, lại chưa từng thấy chuyện xuống núi tránh nóng.
Chẳng lẽ nhiệt độ này chỉ có ở trên Linh Phật Sơn mà thôi? Những chỗ khác không có?
"Chỉ cần xuống núi, rời khỏi chung quanh Linh Phật Sơn, thì sẽ không còn nóng như vậy nữa. Mà duyên cớ bên trong đó như thế nào, vẫn luôn là một điều mê hoặc."
Trên tảng đá lớn nhất bên cạnh hồ nước, hổ vương đứng thẳng rít gào với con chó trắng đang bơi lội trong hồ nước, thúc giục nó nhanh chóng lên bờ.
Kim báo và Ngân Phong vẫn còn chơi trò tương ái tương sát trước sau như một, rõ ràng là một bộ ghét nhau như chó với mèo, lại còn một hai phải thò lại gần đi xem đối phương.
Hắc Đằng và Bạch Tùng là cặp chồng chồng già, nên bọn họ không có lăn lộn như vậy, ở bên cạnh nói chuyện với A Viên A Diễm đã hóa thành hình báo.
Còn có mấy con thỏ yêu trong rừng rậm đang nhảy nhót điệu múa thỏ trên cỏ, lần trước sau khi Dư Gia Đường dẫn theo chúng nó nhảy xong điệu nhảy kia, đám thỏ này rất nhanh đã học được, hơn nữa còn thật sự đem nó trở thành điệu múa trên quảng trường yêu quái, sáng trưa chiều chúng thỏ yêu đều sẽ tụ tập lại với nhau, làm một phát điệu múa thỏ tập thể.
Đều sắp thành một cảnh quan lớn của Linh Phật Sơn rồi.
Mỗi khi đến thời điểm thỏ yêu khiêu vũ, những yêu quái khác nếu như không tham gia vào, thì cũng sẽ ở bên cạnh vỗ tay.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, trên Linh Phật Sơn mới dần dần không còn nóng như vậy nữa.
Hổ vương phủ phục thân xuống, để chó trắng bò lên trên sống lưng nó, hai con thân mật trở về sơn động, trên đường còn lên tiếng chào hỏi với Lang Vương và kim báo vẫn đang chọc tức nhau.
Dư Gia Đường nhìn một màn này mà có chút muốn cười, một đôi hổ vương chó trắng này thật đúng là biết cách tú ân ái, nghe nói trước kia hổ vương đặc biệt trạch, hiện tại trời nóng như vậy, cũng không ngăn cản được nó mỗi ngày đều mang theo chó trắng đi ra ngoài, đến lắc lư trước mặt một ít yêu quái độc thân.
Tâm tư Dư Gia Đường có chút động lòng, lôi kéo Đoạn Cảnh Huyền xuống cây, nói: "Đại hòa thượng, nếu không tôi cũng cõng anh trở về giống như hổ vương nhé?"
Một thân quái lực của Dư Gia Đường dù có chở Đoạn Cảnh Huyền thi chạy với những yêu quái khác thì cũng không có vấn đề gì.
Đoạn Cảnh Huyền: "...... Cứ chờ bọn chúng rời đi hết trước đã."
"Đừng mà, anh nhìn hổ vương chở chó trắng đi, làm gì có yêu quái nào nói gì bọn họ đâu, còn có rất nhiều người hâm mộ bọn họ tình cảm tốt đó nha, tôi cũng muốn khiến cho bọn họ phải hâm mộ mình nữa."
Đoạn Cảnh Huyền vừa nghe thấy lời này, lập tức bắt được trọng điểm: "Nếu như chỉ là vì để cho bọn họ hâm mộ, thì không cần phải thế, bởi vì ta có thể ôm ngươi mà, như vậy bọn họ sẽ càng hâm mộ ngươi hơn."
Nói xong Đoạn Cảnh Huyền liền kéo lấy phần eo của hắc báo nặng hơn một trăm cân rồi bế lên, để đầu cùng một số bộ phận khác của nó ghé vào trên vai của mình, nhấc chân liền đi.
Dư Gia Đường: "......"
Anh lại một lần nữa thấy may mắn vì bản thân là hắc báo, mặt đủ đen, bằng không bị Đại hòa thượng ôm tới ôm đi như vậy, anh sẽ chẳng còn uy phong gì ở trước mặt đại yêu tiểu yêu nữa.
Đoạn Cảnh Huyền đi được một đoạn đường, thì dừng lại.
"Sao lại không đi nữa thế?" Dư Gia Đường ghé vào trên người y rất thoải mái, còn có chút muốn ngủ.
Đoạn Cảnh Huyền chần chờ một chút mới hỏi: "Liên Hoa, hình như gần đây ngươi không hay ăn thịt nữa mà nhỉ?"
Hiện tại Dư Gia Đường nhìn thịt, đã không còn thèm thuồng tựa như hồi còn là ấu tể nữa, tương phản, anh rất thích đi theo Đoạn Cảnh Huyền xuống núi trừ ác linh, sau đó ăn hết những ác quỷ làm hại nhân gian đó.
"Quả thật đã rất lâu không ăn rồi."
"Vậy sao ta lại cảm thấy ngươi lại béo thêm một ít thế?"
Dư Gia Đường quyết đoán phản bác: "Đó là ảo giác của anh thôi. Tôi đã ăn chay hơn một năm rồi."
Đoạn Cảnh Huyền thử ẩy ẩy hắc báo trong lòng ngực, phát hiện hơn một năm trước còn có thể miễn cưỡng ẩy được hắc báo, nhưng lúc này nếu như không dùng lực, thì sẽ không ẩy nổi nữa.
Ngoại trừ tóc dài ra một chút, đôi mắt là thú đồng vàng kim, những bộ vị khác đều có bảy tám phần tương tự với bộ dáng của anh ở thế giới ban đầu, nhưng thoạt nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều, hình dáng ngũ quan cũng có vẻ tuấn mỹ sắc bén hơn trước kia một chút. Dù sao hiện tại anh cũng là hắc báo đã hóa hình mà. Dù có hóa thành hình người thế nào đi nữa, ngũ quan, thân hình cùng khí chất, đều không thoát được dã tính của loài báo.
Có lẽ vì là hình tượng trước kia của quan hốt phân, quá mức đứng đắn cấm dục, siêu phàm thoát tục, nên thời điểm Đoạn Cảnh Huyền hôn xuống, Dư Gia Đường còn đang suy nghĩ, hòa thượng như vậy có tính là phá giới không nhỉ? ......
Lúc Đoạn Cảnh Huyền tỉnh dậy, hắc báo đã không còn ở trên giường nữa, y vừa mở cửa ra, liền thấy được hai con báo con lấm tấm đang ngồi xổm ở trước cửa, dùng một đôi mắt xanh biếc mà nhìn y.
"Liên Hoa đâu?"
A Viên vẫy vẫy cái đuôi: "Chúng con chính là bởi vì tìm không thấy Hoa thúc, nên mới muốn đến hỏi đại sư một chút."
Hai mắt Đoạn Cảnh Huyền hơi nhắm lại, trên tay vân vê Phật châu, sau một lúc lâu, lúc lại mở mắt ra, bên trong đựng đầy ý cười, hai con báo con trước mặt nhìn mà sửng sửng sốt sốt.
"Các ngươi ở yên trong chùa đừng có chạy loạn, ta đi tìm hắn."
Lúc này Dư Gia Đường đang ngồi chen giữa hai tảng đá nham thạch bên cạnh hồ nước, bởi vì màu sắc nham thạch gần như là màu đen, cho nên nhìn liếc qua rất khó phát hiện được tung tích của hắc báo.
Anh đang tâm sự với Đại Vương.
"Đại Vương, anh thế này có xem như là yêu qua mạng không nhỉ? Anh còn chẳng biết ký chủ trong thân thể đối phương là đại thần phương nào cả, thì đã cùng y 【 bíp ——】rồi......"
"Trên hệ thống có quy định gì không thế, tỷ như cấm yêu đương văn phòng linh tinh?"
"Hiện tại lòng anh rất loạn, yêu cầu em mở đường và ủng hộ lắm đó, Đại Vương à."
Đại Vương hiện thân dưới hình thức số liệu trên giao diện giả thuyết, có thể thấy được hiện tại nó cũng đang rất hỗn độn.
"Hệ thống không có quy định liên quan, chẳng sợ ký chủ và hệ thống lâu ngày sinh tình cũng sẽ không tính là vi phạm quy định, em cảm thấy anh và quan hốt phân ngay cả chuyện như vậy mà cũng làm rồi, một hệ thống như em mà đi ra dẫn đường cùng ủng hộ thì hơi yếu ớt chút, anh hảo hảo cố lên, tranh thủ sớm ngày ở bên nhau, loại chuyện thế này trong diễn đàn có nhiều lắm, đừng sợ." Thanh âm của Đại Vương hữu khí lại vô lực.
Dư Gia Đường mới vừa cảm thấy có chút được an ủi, nhưng lại nghĩ đến bộ dạng Đoạn Cảnh Huyền khoanh chân ngồi ở phật điện, trang nghiêm thần thánh, tức khắc héo rũ.
Đến bây giờ Dư Gia Đường vẫn còn có chút phát ngốc, không biết bản thân làm thế nào mà lại đột nhiên biến trở về hình người, còn bắt được đóa hoa cao lãnh như thế.
Đáng sợ nhất chính là, đêm qua thời điểm Dư Gia Đường biến thành dạng người và tiếp xúc thân mật cùng Đại hòa thượng, anh không hề cảm thấy có chút không khoẻ nào, ngược lại còn kích động hơn...... Hơn nữa sau đó còn là đủ loại không tiết tháo hạn cuối của hai người bọn họ......
Dư Gia Đường lật tới lật đi giữa hai tảng nham thạch, mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống, vẫn không dám trở về cổ tháp.
Lỡ như trực tiếp đối diện với Đoạn Cảnh Huyền, vậy thật xấu hổ biết bao a, cả thân báo anh cũng thấy không được tự nhiên luôn.
Dư Gia Đường trồng nấm ở bên nham thạch thật lâu, thời điểm đang chuẩn bị ra khỏi rừng trở về, lại phát hiện tăng nhân một thân cà sa đen không biết từ khi nào đã đứng ở trong rừng rậm, nhìn anh không chớp mắt.
Dư Gia Đường tức khắc dựng đứng lông mao cả người!
Đoạn Cảnh Huyền thấy hắc báo đã phát hiện ra mình, đơn giản là đi tới, nhưng mà theo y càng ngày càng tới gần, thì hắc báo lại liên tục lui về phía sau.
Mắt thấy phía sau chính là hồ nước, Đoạn Cảnh Huyền bất đắc dĩ mở miệng: "Liên Hoa, đừng lui nữa, lại đây."
Dư Gia Đường bò nằm trên tảng đá, không nhúc nhích giả chết.
Đoạn Cảnh Huyền đi qua, vươn tay đặt ở trên đầu anh khẽ vuốt hai cái, cuối cùng dùng sức bế cả con báo lớn lên.
Đoạn Cảnh Huyền nhìn hắc báo chôn cả cái mặt báo lông xù xù ở cổ chỗ y, chết sống cũng không chịu ngẩng đầu lên, nghĩ thầm, Liên Hoa nhà y ngày thường nhìn thì tùy tiện, bên trong lại thật mẫn cảm da mặt mỏng.
Giữa tình nhân với nhau làm những chuyện thân mật đó, là hết sức bình thường, một hòa thượng như y mà còn chưa cảm thấy ngượng ngùng, thế mà Liên Hoa lại đã ngượng chín mặt.
Trở lại phòng ngủ, Đoạn Cảnh Huyền cúi người nhìn hắc báo trên giường, "Liên Hoa, hiện tại thân thể của ngươi......"
"Thân thể tôi rất tốt, có thể chạy có thể nhảy, bò xuống vực cũng không có vấn đề gì, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề nào hết!" Không đợi Đoạn Cảnh Huyền nói xong, Dư Gia Đường đã lập tức trả lời.
Đoạn Cảnh Huyền: "......"
"Không, Liên Hoa, ta là muốn hỏi, trong cơ thể ngươi......"
"Không có việc gì không có việc gì, trong ngoài tôi đều không có việc gì."
Đoạn Cảnh Huyền: "...... Không có việc gì thì tốt, kỳ thật ta là muốn hỏi, hiện tại ngươi còn có thể biến thành hình người không?"
Dư Gia Đường đối diện với gương mặt kia của hòa thượng, lại nghĩ đến những chuyện đáng hổ thẹn cực độ tối hôm qua, kiên định nói: "Không thể biến được." Có thể biến cũng phải thành không thể biến.
Đoạn Cảnh Huyền nhíu mày, "Thật sự không thể? Sau ngày mười lăm trăng tròn lực lượng hóa hình của ngươi sẽ dần dần củng cố, đêm qua ngươi đã tự chủ hóa hình, pháp lực trong cơ thể hẳn là đã ổn định rồi chứ...... Chuyện hóa hình sẽ không bị ảnh hưởng mới đúng."
"Huống hồ, đêm qua chúng ta......" Còn đã song tu rất nhiều lần.
Dư Gia Đường đánh gãy y: "Không thể biến chính là không thể biến."
Đoạn Cảnh Huyền trầm mặc nhìn anh một hồi, mới nói: "Ta hiểu rồi."
Sau đó quả thực Đoạn Cảnh Huyền không còn đề cập đến những chuyện đã phát sinh vào tối hôm qua nữa, lúc đi ngủ, cũng là Dư Gia Đường nằm ở trên giường, Đoạn Cảnh Huyền ngồi khoanh chân ở trên đệm hương bồ mặc niệm kinh văn.
Liên tiếp mấy ngày mấy ngày sau đó, một người một báo đều chẳng có bao nhiêu lần tứ chi tiếp xúc, ngay cả vuốt lông cũng là do hai đứa nhỏ A Viên A Diễm đã hóa hình cách vách hỗ trợ tuốt cho.
Bởi vậy, lại biến thành Dư Gia Đường có chút không thói quen, luôn cảm thấy giống như thiếu thiếu cái gì đó. Hơn nữa buổi tối không có quan hốt phân ôm ngủ, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu không thoải mái, mấy ngày nay Dư Gia Đường không hề được ngủ ngon lần nào.
May mà cũng chỉ có mấy ngày như vậy thôi, dần dần Đoạn Cảnh Huyền từ trên một ít việc nhỏ đã không chút dấu vết mà thân cận Dư Gia Đường, chờ sau khi anh ý thức được điểm này, giữa bọn họ đã còn thân mật hơn cả trước khi 【 bíp ——】nữa.
***
Theo thời gian dịch chuyển, Dư Gia Đường phát hiện Đoạn Cảnh Huyền có rất nhiều bánh mèo nhỏ, tỷ như động một cái là sẽ hôn mặt, mũi, móng vuốt của anh, buổi tối lúc đi ngủ, mặc kệ là hình người hay là hình báo, đều cần phải mặt đối mặt để y ôm cùng nhau ngủ, còn phải để y vuốt bụng lông mềm.
"Lấy ra đi lấy ra đi, nóng quá." Dư Gia Đường trở mình, sau đó dịch cánh tay của Đoạn Cảnh Huyền ra khỏi tên người mình.
Màu đen hút ánh sáng, làm một con hắc báo nên mùa hè Dư Gia Đường rất khó chịu, sau khi hóa hình quả thật là tốt hơn trước rất nhiều, nhưng mà mỗi lần biến thành hình người, liền sẽ bị Đại hòa thượng bắt lấy sau đó làm một ít chuyện không hài hòa.
Thân thể Dư Gia Đường vốn dĩ không phải là nhân loại nên cũng không sợ thận mệt, nhưng Đại hòa thượng là người nha, cứ cảm thấy bọn họ còn tiếp tục lãng như thế nữa, thận của Đại hòa thượng sớm hay muộn gì cũng sẽ bị chơi xong.
"Nếu như nóng, thì ngươi biến thành hình người đi, vậy sẽ tốt hơn nhiều, ta quạt cho ngươi cũng sẽ có tác dụng hơn." Đoạn Cảnh Huyền cúi đầu hôn hôn lỗ tai hắc báo.
Dư Gia Đường sau khi cạn lời một lúc lâu, lại dịch dịch thân thể ra xa một chút không để ý đến y.
Bởi vì mùa hè năm nay nóng nực vô cùng, không chỉ có mỗi Dư Gia Đường, ngay cả hòa thượng trong cổ tháp cũng rất mệt mỏi, Đoạn Cảnh Huyền rút ngắn thời gian các hòa thượng tụng kinh xuống còn một nửa, thời điểm mọi người không có việc gì, liền sẽ ra khỏi chùa đi bờ sông tắm rửa.
Chỗ hồ nước là địa bàn của hắc báo, ngoại trừ Dư Gia Đường và Đoạn Cảnh Huyền ra, những kẻ khác mặc kệ là người hay là yêu, không có sự cho phép thì đều không được tùy ý tới gần.
Nhưng sau khi thời tiết trở nên càng thêm nóng bức, Dư Gia Đường vẫn không thể không mở rộng cửa nhà tắm của mình cho tất cả mọi người.
"Đại hòa thượng, tôi nhớ rõ mùa hè năm trước không có nóng như thế mà nhỉ, năm nay ngoại trừ cái hồ này ra, những chỗ có nước khác trên núi, không phải cạn, thì chính là mực nước giảm xuống, chuyện này thật là kỳ quái."
Dư Gia Đường và Đoạn Cảnh Huyền cùng ngồi phía trên cây cao bên hồ nước hóng mát.
Đoạn Cảnh Huyền dựa vào cành cây, bàn tay có chút có có chút không vuốt ve da lông mượt mà sáng bóng của hắc báo, "Không có việc gì. Linh Phật Sơn từ trước đến nay vẫn luôn một trăm năm đổ hạn một lần, lại qua một đoạn thời gian nữa, mọi người chỉ sợ là còn phải xuống núi tránh nóng tiếp."
Dư Gia Đường bị câu "Xuống núi tránh nóng" làm cho chấn động một chút, anh từng gặp qua lên núi tránh nóng, lại chưa từng thấy chuyện xuống núi tránh nóng.
Chẳng lẽ nhiệt độ này chỉ có ở trên Linh Phật Sơn mà thôi? Những chỗ khác không có?
"Chỉ cần xuống núi, rời khỏi chung quanh Linh Phật Sơn, thì sẽ không còn nóng như vậy nữa. Mà duyên cớ bên trong đó như thế nào, vẫn luôn là một điều mê hoặc."
Trên tảng đá lớn nhất bên cạnh hồ nước, hổ vương đứng thẳng rít gào với con chó trắng đang bơi lội trong hồ nước, thúc giục nó nhanh chóng lên bờ.
Kim báo và Ngân Phong vẫn còn chơi trò tương ái tương sát trước sau như một, rõ ràng là một bộ ghét nhau như chó với mèo, lại còn một hai phải thò lại gần đi xem đối phương.
Hắc Đằng và Bạch Tùng là cặp chồng chồng già, nên bọn họ không có lăn lộn như vậy, ở bên cạnh nói chuyện với A Viên A Diễm đã hóa thành hình báo.
Còn có mấy con thỏ yêu trong rừng rậm đang nhảy nhót điệu múa thỏ trên cỏ, lần trước sau khi Dư Gia Đường dẫn theo chúng nó nhảy xong điệu nhảy kia, đám thỏ này rất nhanh đã học được, hơn nữa còn thật sự đem nó trở thành điệu múa trên quảng trường yêu quái, sáng trưa chiều chúng thỏ yêu đều sẽ tụ tập lại với nhau, làm một phát điệu múa thỏ tập thể.
Đều sắp thành một cảnh quan lớn của Linh Phật Sơn rồi.
Mỗi khi đến thời điểm thỏ yêu khiêu vũ, những yêu quái khác nếu như không tham gia vào, thì cũng sẽ ở bên cạnh vỗ tay.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, trên Linh Phật Sơn mới dần dần không còn nóng như vậy nữa.
Hổ vương phủ phục thân xuống, để chó trắng bò lên trên sống lưng nó, hai con thân mật trở về sơn động, trên đường còn lên tiếng chào hỏi với Lang Vương và kim báo vẫn đang chọc tức nhau.
Dư Gia Đường nhìn một màn này mà có chút muốn cười, một đôi hổ vương chó trắng này thật đúng là biết cách tú ân ái, nghe nói trước kia hổ vương đặc biệt trạch, hiện tại trời nóng như vậy, cũng không ngăn cản được nó mỗi ngày đều mang theo chó trắng đi ra ngoài, đến lắc lư trước mặt một ít yêu quái độc thân.
Tâm tư Dư Gia Đường có chút động lòng, lôi kéo Đoạn Cảnh Huyền xuống cây, nói: "Đại hòa thượng, nếu không tôi cũng cõng anh trở về giống như hổ vương nhé?"
Một thân quái lực của Dư Gia Đường dù có chở Đoạn Cảnh Huyền thi chạy với những yêu quái khác thì cũng không có vấn đề gì.
Đoạn Cảnh Huyền: "...... Cứ chờ bọn chúng rời đi hết trước đã."
"Đừng mà, anh nhìn hổ vương chở chó trắng đi, làm gì có yêu quái nào nói gì bọn họ đâu, còn có rất nhiều người hâm mộ bọn họ tình cảm tốt đó nha, tôi cũng muốn khiến cho bọn họ phải hâm mộ mình nữa."
Đoạn Cảnh Huyền vừa nghe thấy lời này, lập tức bắt được trọng điểm: "Nếu như chỉ là vì để cho bọn họ hâm mộ, thì không cần phải thế, bởi vì ta có thể ôm ngươi mà, như vậy bọn họ sẽ càng hâm mộ ngươi hơn."
Nói xong Đoạn Cảnh Huyền liền kéo lấy phần eo của hắc báo nặng hơn một trăm cân rồi bế lên, để đầu cùng một số bộ phận khác của nó ghé vào trên vai của mình, nhấc chân liền đi.
Dư Gia Đường: "......"
Anh lại một lần nữa thấy may mắn vì bản thân là hắc báo, mặt đủ đen, bằng không bị Đại hòa thượng ôm tới ôm đi như vậy, anh sẽ chẳng còn uy phong gì ở trước mặt đại yêu tiểu yêu nữa.
Đoạn Cảnh Huyền đi được một đoạn đường, thì dừng lại.
"Sao lại không đi nữa thế?" Dư Gia Đường ghé vào trên người y rất thoải mái, còn có chút muốn ngủ.
Đoạn Cảnh Huyền chần chờ một chút mới hỏi: "Liên Hoa, hình như gần đây ngươi không hay ăn thịt nữa mà nhỉ?"
Hiện tại Dư Gia Đường nhìn thịt, đã không còn thèm thuồng tựa như hồi còn là ấu tể nữa, tương phản, anh rất thích đi theo Đoạn Cảnh Huyền xuống núi trừ ác linh, sau đó ăn hết những ác quỷ làm hại nhân gian đó.
"Quả thật đã rất lâu không ăn rồi."
"Vậy sao ta lại cảm thấy ngươi lại béo thêm một ít thế?"
Dư Gia Đường quyết đoán phản bác: "Đó là ảo giác của anh thôi. Tôi đã ăn chay hơn một năm rồi."
Đoạn Cảnh Huyền thử ẩy ẩy hắc báo trong lòng ngực, phát hiện hơn một năm trước còn có thể miễn cưỡng ẩy được hắc báo, nhưng lúc này nếu như không dùng lực, thì sẽ không ẩy nổi nữa.
Danh sách chương