Lão quỷ đụng phải rất nhiều lần, mới đâm vào trong chân tường kia được, toàn bộ báo Dư Gia Đường hỗn độn vô cùng, anh thật sự không nghĩ ra, tại sao quỷ hồn không có thật thể lại có thể đâm tường đâm đến chân thật như thế.
Đoạn Cảnh Huyền ở trong phòng rất lâu, mãi cho đến khi mặt trời dần dần nổi lên trên chân trời, theo một trận tiếng tụng kinh vang lên, trong phòng phụt ra từng đợt từng đợt phật quang.
Một đạo Phật ấn lao ra nóc nhà, bao phủ lấy toàn bộ Lý trạch này, lưu quang kim sắc từ trong Phật ấn kích động tràn ra, tứ tán đến mỗi một góc Lý trạch.
Dư Gia Đường mắt báo trừng ngốc nhìn cảnh tượng tựa như phim huyền huyễn 3D trước mắt, ở trong lòng niệm bao nhiêu lần mình là người chủ nghĩa duy vật, cũng không thể cứu lại được tam quan đang có xu thế bị điên đảo điên cuồng của anh.
Đoạn Cảnh Huyền không biết từ khi nào đã đi ra khỏi phòng, hơi thở thánh khiết kim quang đầy người, cà sa màu đen không gió mà tự bay, không gian phía sau y bị lực lượng nào đó xé rách ra một cái khe, trong nháy mắt cái khe kia, liền hình thành một cánh cửa đồng lớn bên trên có khắc thú văn nguy nga.
—— đó là Đoạn Cảnh Huyền lấy phật lực tự thân, mở ra âm môn địa phủ.
Đoạn Cảnh Huyền lấy tốc độ cực chậm đi về phía trước, trong miệng niệm kinh văn siêu độ, trong nháy mắt tuôn ra khỏi miệng, tất cả đều hóa thành Phật ấn liên tiếp, hoặc quấn quanh bên người y, hoặc bay đi tứ tán, vây chuyển vòng quanh những quỷ hồn ở khắp các chỗ tối, ngăn cản bọn họ nhảy trốn khắp nơi.
Dư Gia Đường bị Đại hòa thượng lên sân khấu một cách khốc huyễn làm cho kinh diễm.
Đối mặt với quan hốt phân bức cách như vậy, anh cũng không biết lúc này mình có nên đi lên, rống hai tiếng trợ trận cho cấp quan hốt phân, hay là yên lặng ở một bên, đừng để cái mặt đen của mình làm ảnh hưởng đến phong cách chỉnh thể hay không nữa.
Những quỷ hồn lớn nhỏ kia, chỉ cần vừa bị Phật ấn quấn quanh, thì bất kể là táo bạo, hay là khóc chít chít, cũng đều sẽ dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó đi về phía cánh cửa phía sau Đoạn Cảnh Huyền.
Dư Gia Đường không nghĩ tới một căn nhà xuống cấp trầm trọng như thế này, vậy mà cũng có thể giấu được trên dưới trăm ngàn cô hồn dã quỷ như thế, trách không được lúc trước ở miếu hoang Đại hòa thượng đã không cho anh lại đây, hơn trăm ngàn cô hồn dã quỷ tụ lại một chỗ, quỷ khí kia không thể nói giỡn được đâu.
Cũng chỉ có người kỳ ba như Đại hòa thượng mới dám mang theo một con báo đến đây.
Siêu độ mấy con quỷ hồn cuối cùng, có Lý Cẩn, còn có tiểu quỷ đồng và lão quỷ vừa rồi mới xuất hiện, còn có hai nữ quỷ không quá lớn tuổi, cộng thêm một con ngỗng bự nữa.
“Dát ——” cầu đại sư thả cho lang quân chúng ta một con đường sống!
Lý Cẩn đứng ở chỗ kia, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, tuy rằng sau khi thành quỷ dung mạo sẽ thiếu đi vài phần sinh khí so với lúc còn sống, nhưng cũng không khó để nhìn ra được, năm đó Lý gia Ngọc Lang phong hoa tuyệt thế cỡ nào.
“Chớ gây rối vô cớ, chúng ta vốn chính là dã quỷ không vào được địa phủ, đại sư đã hao phí tu vi phật lực nhiều năm, để mở ra âm môn địa phủ cho chúng ta, ân tình này cho dù là kiếp sau kết cỏ ngậm vành* cũng không đủ để báo đáp đâu.” Lý Cẩn sờ sờ đầu ngỗng bự.
*Kết cỏ ngậm vành:Có hai câu chuyện liên quan đến
“Chỉ là…… Cẩn còn có một chuyện muốn khẩn cầu đại sư, có thể……” để y trước khi lâm vào địa phủ, gặp mặt người nọ một lần không? Y còn chưa nói xong, nhưng Dư Gia Đường vẫn có thể đoán được y muốn nói cái gì, huống chi là Đoạn Cảnh Huyền.
“Không được.” Đoạn Cảnh Huyền cơ hồ là không mang bất cứ do dự gì lập tức cự tuyệt.
Trên mặt Lý Cẩn mang theo chút tuyệt vọng, “Một khi đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng đại sư nữa, chỉ là lần tiến vào luân hồi này, vẫn là thôi đi, không giải được khúc mắc, thì cho dù có luân hồi bao nhiêu lần, cũng chỉ là vô dụng. Chi bằng để hồn phi phách tán sạch sẽ đi thôi.”
Mắt thấy hồn thể của Lý Cẩn càng ngày càng hư mỏng, Dư Gia Đường có chút sốt ruột mà nhìn về phía Đại hòa thượng, siêu độ một ác quỷ, công đức kia khẳng định sẽ rất lớn, chuyện này đối với Đại hòa thượng mà nói chính là trăm lợi không có hại, y có phải choáng váng rồi không vậy?
Đoạn Cảnh Huyền nhận thấy được ánh mắt của Dư Gia Đường, thở dài nói: “Liên Hoa, lại đây.”
Trong thời khắc mấu chốt này Dư Gia Đường lại đột nhiên bị điểm danh, anh có chút khẩn trương nho nhỏ mà thò lại gần: “Đại hòa thượng, Lý bốn trăm muốn gặp người kia, nếu như không khó khăn, vậy anh để cho y nhìn cái đi, không phải anh thường xuyên nói với tôi là người tu Phật giống như anh, chú trọng tích lũy công đức đó sao, siêu độ một con ác quỷ, còn mạnh hơn siêu độ vạn con dã quỷ đó, đây chính là thiên đại công đức đó……”
Đoạn Cảnh Huyền cau mày, không có lên tiếng.
Sau một lúc lâu mới giải thích nói: “Lý lang quân muốn gặp qua người mệnh kiếp với y, chẳng qua thân phận người này có chút đặc thù, nếu muốn thi pháp liên quan tới hắn, thì rất khó có thể không để hắn phát hiện được, mà một khi bị hắn biết, chỉ sợ là sẽ có phiền toái không nhỏ. Mèo đen am hiểu thuật ẩn nấp, tinh huyết của ngươi có thể giúp ta ẩn nấp……”
“Tinh huyết của loài thú tuy nhiều, nhưng vẫn có số lượng.” Hơn nữa từ đáy lòng Đoạn Cảnh Huyền vốn đã không muốn hắc báo trả giá tinh huyết của bản thân chỉ bởi vì Lý Cẩn, chẳng sợ chỉ là một giọt, cũng không được.
Lúc y vừa mới nuôi con hắc báo này, ngoại trừ linh trí cao hơn một chút ra, thì thân thể và pháp lực của nó đều cực kỳ suy yếu, khiến y cho rằng đây chỉ là một con ấu tể báo yêu bình thường, sau lại y phải phí không biết bao nhiêu tâm huyết, mới có thể nuôi tiểu gia hỏa này ra một chút bộ dáng, cũng mới biết được thân phận của hắc báo.
Dưới tòa Diêm Quân có một con mèo đen mắt vàng kim, có thể lui tới hai giới âm dương, được xưng là âm dương linh sử, vừa sinh đã có thể nuốt quỷ hồn. Sau ba năm trưởng thành, có thể không cần ăn huyết nhục, chuyên lấy ác quỷ lệ quỷ làm thức ăn.
Tuy vậy con hắc báo mà Đoạn Cảnh Huyền tỉ mỉ nuôi dưỡng, so với con âm dương linh sử thực lực chỉ ở sau Diêm Quân mà trên sách cổ ghi lại, thì nó cứ như là phiên bản phát dục không tốt vậy, không rời được ăn thịt, không nuốt được quỷ hồn.
Ngay cả hóa hình cũng chỉ có đêm mười lăm trăng tròn lần đó, mới hóa ra được trong chốc lát.
Lịch đại âm dương linh sử trong quá khứ từ một khắc vừa ra đời kia, thì đã có được hình người, ngoại trừ ăn thịt, những cô hồn dã quỷ kia cũng là điểm tâm sau khi ăn xong của âm dương linh sử, mà Liên Hoa nhà y, thì y lại không thể yên tâm để cho những quỷ hồn kia tới gần nó được, vừa rồi còn cố ý hạ phật chú quanh thân nó nữa.
Liên Hoa yếu như vậy ( không hề) nhỏ như vậy ( mới hơn một tuổi), thế này thì bảo y làm sao có thể đành lòng lấy ra tinh huyết không dễ ngưng tụ từ trên người nó được cơ chứ?
Đó còn không phải là máu bình thường, ăn nhiều một ít là có thể bù trở lại được, mặc kệ là tinh huyết của người hay là của thú, cũng đều có số lượng cả, thiếu một giọt chính là mất đi một giọt.
Lý Cẩn vốn dĩ đã nản lòng thoái chí, nghe được lời Đoạn Cảnh Huyền nói, liền lại khôi phục chút tinh thần, vội vàng ném qua một khối ngọc trụy, “Trăm triệu lần không dám dùng tinh huyết của linh sử!”
“Đây là đồ vật năm đó hắn cho ta, có thể tạo ra một chút tác dụng, nếu đại sư không ngại có thể thử dùng nó một lần!”
Đoạn Cảnh Huyền tiếp nhận ngọc trụy kia, đánh giá một phen, liền lấy ngọc trụy tới thi pháp, tuy nói làm như vậy sẽ tiêu hao nhiều phật lực hơn, nhưng lại miễn được tinh huyết của hắc báo.
Lý Cẩn đứng ở phía trước âm môn địa phủ, một bên là mặt kính hư ảo do Đoạn Cảnh Huyền lấy pháp chú mà huyễn hóa ra, một bên là âm môn đang chờ y rảo bước tiến lên.
Phía trên pháp kính, một mảnh sương trắng tan đi, lộ ra người mệnh kiếp mà Lý Cẩn đã khổ niệm nhiều năm.
Người nọ ngồi nghiêm chỉnh phía trên tiên đài bạch ngọc, phía dưới là vô số đệ tử đang nghe hắn giảng đạo, giọng nói mênh mông bốn phía, tràn đầy uy nghiêm của tiên gia, không hề thua kém gì phật điện cổ tháp kia của Đoạn Cảnh Huyền.
Lý Cẩn hiển nhiên là không biết thân phận của đối phương, thấy một màn như vậy, mới rốt cuộc bừng tỉnh.
Quỷ hồn không có nước mắt, trong mắt Lý Cẩn liền sờ sờ chảy ra máu.
“Đa tạ đại sư, Cẩn không mong gì hơn nữa, ân đức của đại sư, kiếp sau Cẩn xin báo đáp!”
Theo quỷ hồn cuối cùng đi vào âm môn, trong nháy mắt cái khe kia liền khép lại.
Đêm dài đằng đẵng đã qua đi, sắc trời chói lòa.
Không còn những cô hồn dã quỷ kia, toàn bộ Lý trạch thoạt nhìn như đã trở lại bình thường, không còn giống như trước đây, nơi nơi đều không tìm thấy một chút ánh sáng nào nữa.
Dư Gia Đường ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời vàng kim trong suốt chiếu vào dưới mái hiên, không biết vì sao, trong lòng rầu rĩ.
Một khắc khi đi theo Đoạn Cảnh Huyền bước ra khỏi cửa Lý trạch, Dư Gia Đường quay đầu lại nhìn về phía căn nhà, nhớ lại tối hôm qua lúc mới vừa gặp Lý Cẩn, đối phương thong dong mà cười, cho dù là quỷ hồn thì cũng phong thái hơn cả người.
Dù rằng đã đầu thai chuyển thế, nhưng chung quy trên đời này cũng đã không còn một nam tử si tình gọi là Lý Cẩn nữa.
Lần này sau khi trở về, Đoạn Cảnh Huyền liền trả lại nhà cửa, thu dọn đồ vật mang theo Dư Gia Đường rời khỏi Nhứ Châu Thành.
Trên đường, Dư Gia Đường quấn lấy Đoạn Cảnh Huyền để y cẩn thận kể lại câu chuyện của Lý Cẩn một lần, bằng không trong lòng anh luôn sẽ cảm thấy cái biết cái không rất không thoải mái.
Đoạn Cảnh Huyền không lay chuyển được anh, đành phải tinh tế nói với anh.
Lúc bắt đầu Dư Gia Đường còn cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu giữa cao phú soái và nam điểu ti bản cổ đại, Lý Cẩn chính là cao phú soái, mà vị Hoàng Sinh kia lại là nam điểu ti.
Anh cảm thấy cái cp này có chút không tốt lắm, chẳng qua nghe ra coi bộ giữa hai người tình nghĩa thâm hậu, liền vẫn cố bám lấy cái cp này, nhưng lại không nghĩ tới, biến chuyển một cái, tiểu ngọt văn liền biến thành đại ngược văn.
Hoàng Sinh chết, Lý Cẩn cũng tuẫn tình theo.
Trong lòng Lý Cẩn có chấp niệm, không chịu đầu thai, đau khổ chờ ái nhân mấy trăm năm, thật vất vả mới chờ được người hư hư thực thực là ái nhân chuyển thế, kết quả hết thảy mọi chuyện đều chỉ là một cái âm mưu.
Người nọ lợi dụng Lý Cẩn giết người tụ tập oán khí, đến cuối cùng Lý Cẩn mang một thân nghiệt nợ, mỗ vị đại lão đạo môn đó lại kịp thời để bản thân chuyển thế phàm thai hàng tai họa kia, coi như là tinh thần phân liệt ra để chém một mặt cực ác, từ đây đạo pháp càng tiến thêm một bước.
Cũng như hơn bốn trăm năm trước, vị đại lão kia trảm tình kiếp nhanh nhẹn như thường, nói chết liền chết.
Kỳ thật từ đầu tới đuôi, vị đại lão kia đều không phải là chân thân ra trận, mà mượn thế tục luân hồi để hoàn toàn chém đứt thất tình lục dục, thật không khéo là hơn bốn trăm năm trước đại lão trảm tình, Lý Cẩn xui xẻo đụng phải, liền không bao giờ tránh thoát được nữa.
Nếu như chính y không cởi được, thì chẳng sợ lần này được Đoạn Cảnh Huyền siêu độ, sau khi chuyển thế đầu thai, chỉ sợ Lý Cẩn vẫn không trốn thoát được vận mệnh không được chết già.
Chẳng qua thời điểm Lý Cẩn thành quỷ đã từng hại tính mệnh người, nên sẽ có thời hạn thi hành án ở địa phủ, chờ hết hình đầu thai, mười phần thì có tám chín phần sẽ đầu thai vào súc sinh. Chỉ cần vị đại lão kia không phát rồ như vậy nữa, Lý Cẩn hẳn là có thể trốn được, lại nói bị hại đến mức như vậy, Lý Cẩn cũng nên tỉnh rồi……
Dư Gia Đường một đường đều luôn não bổ kiếp trước kiếp này của hai người, sau đó anh bị bản thân não bổ ra ngược cho tâm can đau, hơn nữa còn trở nên đặc biệt không có cảm giác an toàn.
Anh hỏi Đoạn Cảnh Huyền: “Đại hòa thượng, anh sẽ không phải cũng là Tây Thiên Đức Phật hoặc là Bồ Tát lâm thế lịch kiếp gì đó nữa đấy chứ? Có khi nào một ngày nào đó tình cảm của hai ta phai nhạt, anh liền trực tiếp chết giả, rồi trở về thế giới cực lạc không, sau đó lưu lại một mình báo tôi, khóc choáng bên thi thể của anh……”
Dư Gia Đường càng nghĩ càng cảm thấy quá ngược, cuối cùng một cục đen tuyền liền nhào vào đầu gối của tăng nhân mà anh anh anh.
Đoạn Cảnh Huyền không nói gì một lúc lâu, thật sự là không biết phải tiếp mấy lời này của hắc báo như thế nào. Chỉ là nhìn nó khóc đến thân thể run lên, cũng rất đau lòng, sờ sờ lỗ tai của nó, hôn hôn trên trán hắc báo, “Liên Hoa, ngươi không phải Lý Cẩn, ta tu cũng không phải là phật hiệu vô tình, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu.”
Dư Gia Đường lập tức ngẩng đầu, thú đồng vàng kim chẳng hề có một chút lệ ý nào, “Đây là chính anh nói đó, người xuất gia không nói dối, nếu như gạt tôi, anh liền thật sự phá giới luôn đó. Đừng hòng công đức viên mãn.”
Đoạn Cảnh Huyền: “……”
“Ân, không lừa ngươi.”
Dư Gia Đường đầy máu sống lại, nhảy xuống khỏi người quan hốt phân, mới vừa chạy phịch hai cái, lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
“Đại hòa thượng, Phật tửu lúc trước anh uống là rượu gì vậy? Từ chỗ nào tới? Có thể cho tôi nếm thử được không?”
Đoạn Cảnh Huyền giải thích nói: “Đó là ta mang từ trên Linh Phật Sơn xuống, là vật đại bổ đối với Phật tu, đối với ngươi lại không có tác dụng gì, cũng không khác gì uống nước cả đâu.”
Dư Gia Đường có chút thất vọng, anh còn muốn làm một bữa say sưa với quan hốt phân, sau đó thừa dịp y uống say, rồi hỏi thăm chút bát quái cơ, không phải đều nói uống say thì nói thật hay sao?
Đôi mắt của Linh Phật, có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này, đây tuyệt đối là Thần Khí bát quái đó nha.
Tuy Dư Gia Đường không có nói ra mấy lời trong lòng, nhưng Đoạn Cảnh Huyền lại như là nghe được tiếng tim đập giờ phút này của anh vậy. Y nghĩ đến đêm mười lăm trăng tròn ngày đó, chuyện chưa có làm xong, Đoạn Cảnh Huyền dùng ánh mắt ý vị không rõ mà nhìn hắc báo.
Liên Hoa đã có thể hóa hình, còn yên tâm với y như thế, có phải là có hiểu lầm gì đó với phật hiệu hữu tình của y không vậy?
Phật hiệu y tu không có cấm đôn luân* đâu.
*Đôn luân: Trong Ðôn Luân Tận Phận. Luân chính là quan hệ giữa người và người, ngũ luân, Đôn là Đôn Mục(敦睦), chính là biết cách chung sống ôn hòa với người. Cả câu theo mình hiểu là bảo phải làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của con người, cũng chính là bổn phận của mọi người. Mà bổn phận kia chính là luân thường, và cũng là [quan hệ giữa] vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bạn bè.Trong trường hợp trên chắc tăng nhân đang ý nói không cấm chuyện chăn gối hí hí hí hí
A di đà phật.
Tác giả có lời muốn nói: Di hì hì hì hì hì hì hì hì
Editor có lời muốn nói: Đằng sau bà tác giả có thêm vài lời nữa, nhưng do không có raw nên không thể dịch ra cụ thể được, sorry các tềnh iu nha~~~
.
Đoạn Cảnh Huyền ở trong phòng rất lâu, mãi cho đến khi mặt trời dần dần nổi lên trên chân trời, theo một trận tiếng tụng kinh vang lên, trong phòng phụt ra từng đợt từng đợt phật quang.
Một đạo Phật ấn lao ra nóc nhà, bao phủ lấy toàn bộ Lý trạch này, lưu quang kim sắc từ trong Phật ấn kích động tràn ra, tứ tán đến mỗi một góc Lý trạch.
Dư Gia Đường mắt báo trừng ngốc nhìn cảnh tượng tựa như phim huyền huyễn 3D trước mắt, ở trong lòng niệm bao nhiêu lần mình là người chủ nghĩa duy vật, cũng không thể cứu lại được tam quan đang có xu thế bị điên đảo điên cuồng của anh.
Đoạn Cảnh Huyền không biết từ khi nào đã đi ra khỏi phòng, hơi thở thánh khiết kim quang đầy người, cà sa màu đen không gió mà tự bay, không gian phía sau y bị lực lượng nào đó xé rách ra một cái khe, trong nháy mắt cái khe kia, liền hình thành một cánh cửa đồng lớn bên trên có khắc thú văn nguy nga.
—— đó là Đoạn Cảnh Huyền lấy phật lực tự thân, mở ra âm môn địa phủ.
Đoạn Cảnh Huyền lấy tốc độ cực chậm đi về phía trước, trong miệng niệm kinh văn siêu độ, trong nháy mắt tuôn ra khỏi miệng, tất cả đều hóa thành Phật ấn liên tiếp, hoặc quấn quanh bên người y, hoặc bay đi tứ tán, vây chuyển vòng quanh những quỷ hồn ở khắp các chỗ tối, ngăn cản bọn họ nhảy trốn khắp nơi.
Dư Gia Đường bị Đại hòa thượng lên sân khấu một cách khốc huyễn làm cho kinh diễm.
Đối mặt với quan hốt phân bức cách như vậy, anh cũng không biết lúc này mình có nên đi lên, rống hai tiếng trợ trận cho cấp quan hốt phân, hay là yên lặng ở một bên, đừng để cái mặt đen của mình làm ảnh hưởng đến phong cách chỉnh thể hay không nữa.
Những quỷ hồn lớn nhỏ kia, chỉ cần vừa bị Phật ấn quấn quanh, thì bất kể là táo bạo, hay là khóc chít chít, cũng đều sẽ dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó đi về phía cánh cửa phía sau Đoạn Cảnh Huyền.
Dư Gia Đường không nghĩ tới một căn nhà xuống cấp trầm trọng như thế này, vậy mà cũng có thể giấu được trên dưới trăm ngàn cô hồn dã quỷ như thế, trách không được lúc trước ở miếu hoang Đại hòa thượng đã không cho anh lại đây, hơn trăm ngàn cô hồn dã quỷ tụ lại một chỗ, quỷ khí kia không thể nói giỡn được đâu.
Cũng chỉ có người kỳ ba như Đại hòa thượng mới dám mang theo một con báo đến đây.
Siêu độ mấy con quỷ hồn cuối cùng, có Lý Cẩn, còn có tiểu quỷ đồng và lão quỷ vừa rồi mới xuất hiện, còn có hai nữ quỷ không quá lớn tuổi, cộng thêm một con ngỗng bự nữa.
“Dát ——” cầu đại sư thả cho lang quân chúng ta một con đường sống!
Lý Cẩn đứng ở chỗ kia, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, tuy rằng sau khi thành quỷ dung mạo sẽ thiếu đi vài phần sinh khí so với lúc còn sống, nhưng cũng không khó để nhìn ra được, năm đó Lý gia Ngọc Lang phong hoa tuyệt thế cỡ nào.
“Chớ gây rối vô cớ, chúng ta vốn chính là dã quỷ không vào được địa phủ, đại sư đã hao phí tu vi phật lực nhiều năm, để mở ra âm môn địa phủ cho chúng ta, ân tình này cho dù là kiếp sau kết cỏ ngậm vành* cũng không đủ để báo đáp đâu.” Lý Cẩn sờ sờ đầu ngỗng bự.
*Kết cỏ ngậm vành:Có hai câu chuyện liên quan đến
- Ngụy Thù là người nước Tấn, có một người thiếp yêu, khi sắp chết còn dặn con là Ngụy Khỏa phải chôn cả người thiếp theo. Ngụy Thù chết, Ngụỵ Khỏa cho người thiếp về, nhưng không đem chôn theo. Sau Ngụy Khỏa làm tướng đi đánh nước Tần, gặp tướng Tần là Đỗ Hồi, khỏe mạnh có tiếng, đang lúc đánh nhau, tự nhiên Đỗ Hồi vấp phải đám cỏ mà ngã, bị Ngụy Khỏa bắt được. Đêm về, Ngụy Khỏa mộng thấy một ông già đến nói rằng: “Tôi là cha người thiếp, cảm ơn ông không chôn con gái tôi, nên tôi kết cỏ quấn chân Đỗ Hồi cho hắn ngã vấp để báo ơn”..
- Dương Biểu đến chơi núi Hoa Âm, cứu sống được một con chim. Đêm ấy có một đồng tử mặc áo vàng đến tặng bốn chiếc vòng và nói rằng: “Ta là sứ giả của Tây Vương mẫu may được chàng cứu mạng, xin cảm tạ đại ân”..
“Chỉ là…… Cẩn còn có một chuyện muốn khẩn cầu đại sư, có thể……” để y trước khi lâm vào địa phủ, gặp mặt người nọ một lần không? Y còn chưa nói xong, nhưng Dư Gia Đường vẫn có thể đoán được y muốn nói cái gì, huống chi là Đoạn Cảnh Huyền.
“Không được.” Đoạn Cảnh Huyền cơ hồ là không mang bất cứ do dự gì lập tức cự tuyệt.
Trên mặt Lý Cẩn mang theo chút tuyệt vọng, “Một khi đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng đại sư nữa, chỉ là lần tiến vào luân hồi này, vẫn là thôi đi, không giải được khúc mắc, thì cho dù có luân hồi bao nhiêu lần, cũng chỉ là vô dụng. Chi bằng để hồn phi phách tán sạch sẽ đi thôi.”
Mắt thấy hồn thể của Lý Cẩn càng ngày càng hư mỏng, Dư Gia Đường có chút sốt ruột mà nhìn về phía Đại hòa thượng, siêu độ một ác quỷ, công đức kia khẳng định sẽ rất lớn, chuyện này đối với Đại hòa thượng mà nói chính là trăm lợi không có hại, y có phải choáng váng rồi không vậy?
Đoạn Cảnh Huyền nhận thấy được ánh mắt của Dư Gia Đường, thở dài nói: “Liên Hoa, lại đây.”
Trong thời khắc mấu chốt này Dư Gia Đường lại đột nhiên bị điểm danh, anh có chút khẩn trương nho nhỏ mà thò lại gần: “Đại hòa thượng, Lý bốn trăm muốn gặp người kia, nếu như không khó khăn, vậy anh để cho y nhìn cái đi, không phải anh thường xuyên nói với tôi là người tu Phật giống như anh, chú trọng tích lũy công đức đó sao, siêu độ một con ác quỷ, còn mạnh hơn siêu độ vạn con dã quỷ đó, đây chính là thiên đại công đức đó……”
Đoạn Cảnh Huyền cau mày, không có lên tiếng.
Sau một lúc lâu mới giải thích nói: “Lý lang quân muốn gặp qua người mệnh kiếp với y, chẳng qua thân phận người này có chút đặc thù, nếu muốn thi pháp liên quan tới hắn, thì rất khó có thể không để hắn phát hiện được, mà một khi bị hắn biết, chỉ sợ là sẽ có phiền toái không nhỏ. Mèo đen am hiểu thuật ẩn nấp, tinh huyết của ngươi có thể giúp ta ẩn nấp……”
“Tinh huyết của loài thú tuy nhiều, nhưng vẫn có số lượng.” Hơn nữa từ đáy lòng Đoạn Cảnh Huyền vốn đã không muốn hắc báo trả giá tinh huyết của bản thân chỉ bởi vì Lý Cẩn, chẳng sợ chỉ là một giọt, cũng không được.
Lúc y vừa mới nuôi con hắc báo này, ngoại trừ linh trí cao hơn một chút ra, thì thân thể và pháp lực của nó đều cực kỳ suy yếu, khiến y cho rằng đây chỉ là một con ấu tể báo yêu bình thường, sau lại y phải phí không biết bao nhiêu tâm huyết, mới có thể nuôi tiểu gia hỏa này ra một chút bộ dáng, cũng mới biết được thân phận của hắc báo.
Dưới tòa Diêm Quân có một con mèo đen mắt vàng kim, có thể lui tới hai giới âm dương, được xưng là âm dương linh sử, vừa sinh đã có thể nuốt quỷ hồn. Sau ba năm trưởng thành, có thể không cần ăn huyết nhục, chuyên lấy ác quỷ lệ quỷ làm thức ăn.
Tuy vậy con hắc báo mà Đoạn Cảnh Huyền tỉ mỉ nuôi dưỡng, so với con âm dương linh sử thực lực chỉ ở sau Diêm Quân mà trên sách cổ ghi lại, thì nó cứ như là phiên bản phát dục không tốt vậy, không rời được ăn thịt, không nuốt được quỷ hồn.
Ngay cả hóa hình cũng chỉ có đêm mười lăm trăng tròn lần đó, mới hóa ra được trong chốc lát.
Lịch đại âm dương linh sử trong quá khứ từ một khắc vừa ra đời kia, thì đã có được hình người, ngoại trừ ăn thịt, những cô hồn dã quỷ kia cũng là điểm tâm sau khi ăn xong của âm dương linh sử, mà Liên Hoa nhà y, thì y lại không thể yên tâm để cho những quỷ hồn kia tới gần nó được, vừa rồi còn cố ý hạ phật chú quanh thân nó nữa.
Liên Hoa yếu như vậy ( không hề) nhỏ như vậy ( mới hơn một tuổi), thế này thì bảo y làm sao có thể đành lòng lấy ra tinh huyết không dễ ngưng tụ từ trên người nó được cơ chứ?
Đó còn không phải là máu bình thường, ăn nhiều một ít là có thể bù trở lại được, mặc kệ là tinh huyết của người hay là của thú, cũng đều có số lượng cả, thiếu một giọt chính là mất đi một giọt.
Lý Cẩn vốn dĩ đã nản lòng thoái chí, nghe được lời Đoạn Cảnh Huyền nói, liền lại khôi phục chút tinh thần, vội vàng ném qua một khối ngọc trụy, “Trăm triệu lần không dám dùng tinh huyết của linh sử!”
“Đây là đồ vật năm đó hắn cho ta, có thể tạo ra một chút tác dụng, nếu đại sư không ngại có thể thử dùng nó một lần!”
Đoạn Cảnh Huyền tiếp nhận ngọc trụy kia, đánh giá một phen, liền lấy ngọc trụy tới thi pháp, tuy nói làm như vậy sẽ tiêu hao nhiều phật lực hơn, nhưng lại miễn được tinh huyết của hắc báo.
Lý Cẩn đứng ở phía trước âm môn địa phủ, một bên là mặt kính hư ảo do Đoạn Cảnh Huyền lấy pháp chú mà huyễn hóa ra, một bên là âm môn đang chờ y rảo bước tiến lên.
Phía trên pháp kính, một mảnh sương trắng tan đi, lộ ra người mệnh kiếp mà Lý Cẩn đã khổ niệm nhiều năm.
Người nọ ngồi nghiêm chỉnh phía trên tiên đài bạch ngọc, phía dưới là vô số đệ tử đang nghe hắn giảng đạo, giọng nói mênh mông bốn phía, tràn đầy uy nghiêm của tiên gia, không hề thua kém gì phật điện cổ tháp kia của Đoạn Cảnh Huyền.
Lý Cẩn hiển nhiên là không biết thân phận của đối phương, thấy một màn như vậy, mới rốt cuộc bừng tỉnh.
Quỷ hồn không có nước mắt, trong mắt Lý Cẩn liền sờ sờ chảy ra máu.
“Đa tạ đại sư, Cẩn không mong gì hơn nữa, ân đức của đại sư, kiếp sau Cẩn xin báo đáp!”
Theo quỷ hồn cuối cùng đi vào âm môn, trong nháy mắt cái khe kia liền khép lại.
Đêm dài đằng đẵng đã qua đi, sắc trời chói lòa.
Không còn những cô hồn dã quỷ kia, toàn bộ Lý trạch thoạt nhìn như đã trở lại bình thường, không còn giống như trước đây, nơi nơi đều không tìm thấy một chút ánh sáng nào nữa.
Dư Gia Đường ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời vàng kim trong suốt chiếu vào dưới mái hiên, không biết vì sao, trong lòng rầu rĩ.
Một khắc khi đi theo Đoạn Cảnh Huyền bước ra khỏi cửa Lý trạch, Dư Gia Đường quay đầu lại nhìn về phía căn nhà, nhớ lại tối hôm qua lúc mới vừa gặp Lý Cẩn, đối phương thong dong mà cười, cho dù là quỷ hồn thì cũng phong thái hơn cả người.
Dù rằng đã đầu thai chuyển thế, nhưng chung quy trên đời này cũng đã không còn một nam tử si tình gọi là Lý Cẩn nữa.
Lần này sau khi trở về, Đoạn Cảnh Huyền liền trả lại nhà cửa, thu dọn đồ vật mang theo Dư Gia Đường rời khỏi Nhứ Châu Thành.
Trên đường, Dư Gia Đường quấn lấy Đoạn Cảnh Huyền để y cẩn thận kể lại câu chuyện của Lý Cẩn một lần, bằng không trong lòng anh luôn sẽ cảm thấy cái biết cái không rất không thoải mái.
Đoạn Cảnh Huyền không lay chuyển được anh, đành phải tinh tế nói với anh.
Lúc bắt đầu Dư Gia Đường còn cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu giữa cao phú soái và nam điểu ti bản cổ đại, Lý Cẩn chính là cao phú soái, mà vị Hoàng Sinh kia lại là nam điểu ti.
Anh cảm thấy cái cp này có chút không tốt lắm, chẳng qua nghe ra coi bộ giữa hai người tình nghĩa thâm hậu, liền vẫn cố bám lấy cái cp này, nhưng lại không nghĩ tới, biến chuyển một cái, tiểu ngọt văn liền biến thành đại ngược văn.
Hoàng Sinh chết, Lý Cẩn cũng tuẫn tình theo.
Trong lòng Lý Cẩn có chấp niệm, không chịu đầu thai, đau khổ chờ ái nhân mấy trăm năm, thật vất vả mới chờ được người hư hư thực thực là ái nhân chuyển thế, kết quả hết thảy mọi chuyện đều chỉ là một cái âm mưu.
Người nọ lợi dụng Lý Cẩn giết người tụ tập oán khí, đến cuối cùng Lý Cẩn mang một thân nghiệt nợ, mỗ vị đại lão đạo môn đó lại kịp thời để bản thân chuyển thế phàm thai hàng tai họa kia, coi như là tinh thần phân liệt ra để chém một mặt cực ác, từ đây đạo pháp càng tiến thêm một bước.
Cũng như hơn bốn trăm năm trước, vị đại lão kia trảm tình kiếp nhanh nhẹn như thường, nói chết liền chết.
Kỳ thật từ đầu tới đuôi, vị đại lão kia đều không phải là chân thân ra trận, mà mượn thế tục luân hồi để hoàn toàn chém đứt thất tình lục dục, thật không khéo là hơn bốn trăm năm trước đại lão trảm tình, Lý Cẩn xui xẻo đụng phải, liền không bao giờ tránh thoát được nữa.
Nếu như chính y không cởi được, thì chẳng sợ lần này được Đoạn Cảnh Huyền siêu độ, sau khi chuyển thế đầu thai, chỉ sợ Lý Cẩn vẫn không trốn thoát được vận mệnh không được chết già.
Chẳng qua thời điểm Lý Cẩn thành quỷ đã từng hại tính mệnh người, nên sẽ có thời hạn thi hành án ở địa phủ, chờ hết hình đầu thai, mười phần thì có tám chín phần sẽ đầu thai vào súc sinh. Chỉ cần vị đại lão kia không phát rồ như vậy nữa, Lý Cẩn hẳn là có thể trốn được, lại nói bị hại đến mức như vậy, Lý Cẩn cũng nên tỉnh rồi……
Dư Gia Đường một đường đều luôn não bổ kiếp trước kiếp này của hai người, sau đó anh bị bản thân não bổ ra ngược cho tâm can đau, hơn nữa còn trở nên đặc biệt không có cảm giác an toàn.
Anh hỏi Đoạn Cảnh Huyền: “Đại hòa thượng, anh sẽ không phải cũng là Tây Thiên Đức Phật hoặc là Bồ Tát lâm thế lịch kiếp gì đó nữa đấy chứ? Có khi nào một ngày nào đó tình cảm của hai ta phai nhạt, anh liền trực tiếp chết giả, rồi trở về thế giới cực lạc không, sau đó lưu lại một mình báo tôi, khóc choáng bên thi thể của anh……”
Dư Gia Đường càng nghĩ càng cảm thấy quá ngược, cuối cùng một cục đen tuyền liền nhào vào đầu gối của tăng nhân mà anh anh anh.
Đoạn Cảnh Huyền không nói gì một lúc lâu, thật sự là không biết phải tiếp mấy lời này của hắc báo như thế nào. Chỉ là nhìn nó khóc đến thân thể run lên, cũng rất đau lòng, sờ sờ lỗ tai của nó, hôn hôn trên trán hắc báo, “Liên Hoa, ngươi không phải Lý Cẩn, ta tu cũng không phải là phật hiệu vô tình, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu.”
Dư Gia Đường lập tức ngẩng đầu, thú đồng vàng kim chẳng hề có một chút lệ ý nào, “Đây là chính anh nói đó, người xuất gia không nói dối, nếu như gạt tôi, anh liền thật sự phá giới luôn đó. Đừng hòng công đức viên mãn.”
Đoạn Cảnh Huyền: “……”
“Ân, không lừa ngươi.”
Dư Gia Đường đầy máu sống lại, nhảy xuống khỏi người quan hốt phân, mới vừa chạy phịch hai cái, lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
“Đại hòa thượng, Phật tửu lúc trước anh uống là rượu gì vậy? Từ chỗ nào tới? Có thể cho tôi nếm thử được không?”
Đoạn Cảnh Huyền giải thích nói: “Đó là ta mang từ trên Linh Phật Sơn xuống, là vật đại bổ đối với Phật tu, đối với ngươi lại không có tác dụng gì, cũng không khác gì uống nước cả đâu.”
Dư Gia Đường có chút thất vọng, anh còn muốn làm một bữa say sưa với quan hốt phân, sau đó thừa dịp y uống say, rồi hỏi thăm chút bát quái cơ, không phải đều nói uống say thì nói thật hay sao?
Đôi mắt của Linh Phật, có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này, đây tuyệt đối là Thần Khí bát quái đó nha.
Tuy Dư Gia Đường không có nói ra mấy lời trong lòng, nhưng Đoạn Cảnh Huyền lại như là nghe được tiếng tim đập giờ phút này của anh vậy. Y nghĩ đến đêm mười lăm trăng tròn ngày đó, chuyện chưa có làm xong, Đoạn Cảnh Huyền dùng ánh mắt ý vị không rõ mà nhìn hắc báo.
Liên Hoa đã có thể hóa hình, còn yên tâm với y như thế, có phải là có hiểu lầm gì đó với phật hiệu hữu tình của y không vậy?
Phật hiệu y tu không có cấm đôn luân* đâu.
*Đôn luân: Trong Ðôn Luân Tận Phận. Luân chính là quan hệ giữa người và người, ngũ luân, Đôn là Đôn Mục(敦睦), chính là biết cách chung sống ôn hòa với người. Cả câu theo mình hiểu là bảo phải làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của con người, cũng chính là bổn phận của mọi người. Mà bổn phận kia chính là luân thường, và cũng là [quan hệ giữa] vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bạn bè.Trong trường hợp trên chắc tăng nhân đang ý nói không cấm chuyện chăn gối hí hí hí hí
A di đà phật.
Tác giả có lời muốn nói: Di hì hì hì hì hì hì hì hì
Editor có lời muốn nói: Đằng sau bà tác giả có thêm vài lời nữa, nhưng do không có raw nên không thể dịch ra cụ thể được, sorry các tềnh iu nha~~~
.
Danh sách chương