Dư Gia Đường theo Đoạn Cảnh Huyền du đãng Nhứ Châu Thành tận mấy ngày, rốt cuộc cũng làm một lần hóa duyên.

Còn là duyên của một em gái.

Em gái kia họ Ngô, xem như là một bạch phú mỹ, còn là bạch phú mỹ có văn hóa. Ngô gia và Dương gia ở Nhứ Châu Thành có việc hôn nhân, vốn dĩ cha của em gái Ngô đính ước cho chính là Dương gia Đại Lang, ai nghĩ tới, Dương đại lão gia bệnh nặng, đại phu nhân cũng vì ưu tư quá độ mà tổn thương thân thể, còn Đại Lang du học bên hải ngoại thì vẫn luôn không có tin tức truyền về.

Người cổ đại kết thân, đều chú ý lệnh của cha mẹ lời người mai mối, cha mẹ em gái Ngô liền tính toán, dù sao cũng đều là kết thân với Dương gia, không bằng đổi Dương Đại Lang, thành cháu ngoại trai của nhị lão gia là lang quân Trương gia.

Tuy rằng bởi vì vậy, mà không thể trực tiếp xem như kết thân với Dương gia, nhưng hiện tại quản sự Dương gia chỉ có mình nhị lão gia, nhị lão gia không con trai, chỉ có một cháu ngoại trai ruột thịt, bọn họ kết thân cùng lang quân Trương gia, cũng tương đương với kết thân cùng Dương gia.

Hai lão Ngô gia nghĩ đặc biệt tốt, nhưng mấu chốt là em gái Ngô không vui nha, nàng và Dương Đại Lang đã đính hôn không phải chỉ một ngày hai ngày, giờ đã sắp đến tuổi nàng đi lấy chồng rồi, đột nhiên bảo nàng đổi lão công, em gái Ngô sao có thể vui cho được, không cho chơi như vậy đâu.

Ngô lão gia muốn kết thân với Dương gia, nhưng cũng không phải là không đau khuê nữ, vì thế liền cảm thấy khó xử, Ngô phu nhân đề nghị, trước cứ để bát tự của hai đứa nhỏ hợp nhất đi đã, nếu như đại cát đại lợi, đây cũng coi như là có lý do để thay đổi người, còn nếu bát tự không hợp với lang quân Trương gia, vậy thì khỏi phải nói nữa, hai vợ chồng bọn họ cũng không có ý định vội vàng gả con gái đi chịu khổ.

Loại chuyện hợp bát tự này, không phải tìm hòa thượng thì chính là tìm đạo sĩ, ở Nhứ Châu Thành có đạo quan, nhưng người ta chỉ đi bắt yêu. Chuyên ngành không cho phép. Vừa vặn Đoạn Cảnh Huyền lại đến tận cửa, hơn nữa nhìn từ bề ngoài, loại hòa thượng tuấn mỹ cấm dục, tướng tá trang nghiêm trẻ tuổi kiểu này, bất kể là đối với nam tính trung niên hay là nữ tính, lực sát thương cũng đều cực lớn.

Từ khi Đoạn Cảnh Huyền xuất hiện ở Nhứ Châu Thành, trong tối ngoài sáng đều đã có vài tốp nam nữ đến thử y, chỉ là tất cả mọi người đều trọng thể diện, hơn nữa phần lớn đều mang lòng kính sợ đối với thần phật, cũng không dám thật sự bá vương ngạnh thượng cung, khinh nhờn Phật Tổ.

Ngô phu nhân vừa nhìn thấy Đoạn Cảnh Huyền, đã cảm thấy y tuyệt đối là hòa thượng có bản lĩnh thật, không vì nguyên nhân khác, nhan sắc tức là chính nghĩa.

“Đại sư, hai cái bát tự này ……” Ngô phu nhân nhìn thấy biểu tình nhíu mày của Đoạn Cảnh Huyền, trong lòng khẩn trương, đồng thời cũng cảm thấy bộ dạng vị đại sư này cũng thật là quá đẹp rồi, ngay cả nhíu mày, cũng anh tuấn hơn lão gia nhà bà lúc trẻ tuổi không biết bao nhiêu lần. Người và người quả nhiên không thể so được.

“Chẳng lẽ có vấn đề gì sao? Đại sư không ngại nói thẳng. Ta và lão gia nhà ta đều rất khoẻ mạnh, chịu nổi được.”

Đoạn Cảnh Huyền chắp tay trước ngực, mi dài hơi liễm nói: “Thứ cho bần tăng nói thẳng, bát tự của hai người này, trời sinh tương khắc, nếu là người thân, nhất định sẽ có một người phải chết, nếu là vợ chồng, thành thân không đến một năm, nhất định sẽ vợ chồng phản bội, gia trạch vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.”

Ngô phu nhân vừa nghe vậy, tức khắc ngây ngốc, bà cũng từng nghĩ tới bát tự của hai người khả năng sẽ có chút không hợp, thời điểm con gái bà còn nhỏ, đã từng để người tính cho nàng, trong mệnh của con gái có vận quý nhân, cần gả cho nam tử họ Dương mới có thể chống được chữ quý trong mệnh của màng.

Ngay từ đầu thời điểm Ngô lão gia đưa ra đề nghị đổi đối tượng đính hôn thành lang quân Trương gia, Ngô phu nhân đã không đồng ý rồi, đã là chuyện mệnh trung chú định, thì sao có thể tùy ý sửa đổi được? Nếu đổi thành thông gia họ khác, khí vận của hai người chắc chắn sẽ không hợp.

Nhưng Ngô lão gia nói, Dương nhị lão gia, đã nhận lang quân Trương gia làm con nuôi Dương gia rồi, hơn nữa Dương Đại Lang lại không biết sống chết, mắt thấy đại lão gia và đại phu nhân sắp không giữ được mình, lúc này Ngô phu nhân mới miễn cưỡng gật đầu.

Đối với chuyện nhận con nuôi, bà vốn đã nửa tin nửa ngờ. Bởi vì trước mắt Trương gia cũng chỉ có một con trai. Nếu như làm con nuôi Dương gia, thì chuyện nối dõi tông đường của Trương gia biết phải làm sao? Vừa nghe được Đoạn Cảnh Huyền nói thế, Ngô phu nhân lập tức luống cuống ngay: “Chuyện này phải làm như thế nào cho phải đây?” Vậy hôn sự của con gái bà biết làm sao bây giờ? Dương Đại Lang không rõ tung tích, lang quân Trương gia lại bát tự tương khắc với con gái, chẳng lẽ thật sự phải tìm người họ Dương khác để gả ra ngoài hay sao? Không biết gốc rễ căn nguyên, bọn họ nào dám gả con gái đi chứ.

Đoạn Cảnh Huyền nghe vậy liền thấp giọng niệm câu “A di đà phật”, lại mở miệng nói: “Cái gọi là nhân duyên trời chú định, lệnh thiên kim đã có phu quân chú định, hai vị thí chủ cần gì phải bỏ gần tìm xa, cứ kiên nhẫn chờ là được.”

Ngô phu nhân và Ngô lão gia không khỏi nói thầm trong lòng, con gái bọn họ chẳng lẽ nhất định phải là vợ chồng trời sinh chú định với Dương Đại Lang kia sao?

Dư Gia Đường vây xem cả quá trình Đại hòa thượng lừa dối người, trong lòng nghĩ, có hòa thượng nói thật thì sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, có người nói khó nghe thì đối phương lại cầu phủng, anh vẫn luôn cho rằng tại trong Nhứ Châu Thành trời xa đất lạ này Đoạn Cảnh Huyền hẳn sẽ là người trước, lại có chút xem nhẹ——

Đối với đám thần côn hòa thượng, đạo sĩ mà nói, có thể chỉ có một chút bản lĩnh thật sự, một chút thông minh cơ trí là được, nhưng càng nhiều là phương thức xoát độ hảo cảm đơn giản thô bạo, tiếp đến là giá trị nhan.

Tựa như đạo sĩ tiên phong đạo cốt sẽ càng dễ dàng khiến cho người ta tin phục hơn, hòa thượng tướng mạo trang nghiêm lại tuấn mỹ xuất trần, cũng sẽ làm người ta tin tưởng mà không cần đạo lý.

Vợ chồng Ngô gia không màng đến Đoạn Cảnh Huyền chối từ, một hai phải giữ y và hắc báo ở lại Ngô gia mấy ngày. Đồng thời cũng giúp đỡ suy nghĩ xem có phương pháp nào tốt có thể giải quyết vấn đề bát tự của em gái Ngô hay không.

“Nếu chỉ có một mình bần tăng thì thôi, nhưng Liên Hoa nó…… Tính tình có chút không tốt, chỉ sợ là sẽ gây thêm phiền toái cho hai vị thí chủ.”

Dư Gia Đường bất mãn rống lên một tiếng, chủ nhân thế này cần làm gì, không khen anh thì thôi đi, gặp người liền nói là anh không tốt, đã nói là người xuất gia không nói dối đâu?

May mắn vợ chồng Ngô gia không coi là thật sự, vẫn rất nhiệt tình giữ một người một báo lại.

Nếu Ngô gia có thể kết thân với Dương gia, tự nhiên cũng sẽ thành hộ nhà giàu có tiếng ở Nhứ Châu Thành.

Dư Gia Đường rất tin vào lý thuyết màu đen nhìn gầy, cho nên lúc ở Ngô gia đều mở rộng cái bụng ra ăn, vốn dĩ hòa thượng không định lấy một phân tiền thù lao nào, nhưng Dư Gia Đường đã ăn lại hết thảy tiền thù lao rồi.

Vợ chồng Ngô gia ban đầu còn có chút khúc mắc với màu lông của con báo này, chẳng qua bởi vì nó đi bên người đại sư, nghĩ chắc hẳn là sẽ không mang đến vận rủi gì đâu, qua mấy ngày, bọn họ liền phát hiện……

Có ảnh hưởng đối với số phận hay không thì nhìn không ra, nhưng không dễ nuôi là thật sự.

Ngoại trừ ăn rất nhiều ra, còn có chính là quá tinh.

Tinh còn hơn cả người.

Ngô gia có một người làm sai vặt ở chủ viện, nói bậy sau lưng hắc báo, vừa vặn bị hắc báo mới vừa ăn cơm no xong ra ngoài đi bộ nghe thấy được.

Hắc báo bình tĩnh bước chậm rãi đi ngang qua người kia, gã sai vặt kia cho rằng hắc báo không thể nghe hiểu tiếng người, nên cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Nhưng mà, ngày hôm sau.

Khi gã đi phòng giặt đồ lấy quần áo sạch sẽ của mình, liền phát hiện tất cả quần áo treo lên để phơi nắng, đều rất ngon lành, duy chỉ có quần áo của gã, tất cả đều tan nát thành vải vụn tiêu điều không thiếu một cái nào.

Làm hại quản sự ngại gã gây chậm trễ làm việc, mắng to gã một trận, thiếu chút nữa đã đuổi gã ra khỏi chủ viện.

Ban đầu gã sai vặt kia còn tưởng rằng là bạn ở cùng phòng ghen ghét với mình, cố ý hại mình, còn cãi cọ với mấy người bạn cùng phòng của gã một hồi, cuối cùng mấy người bạn cùng phòng ban đầu còn có quan hệ qua loa đại khái, liền hợp nhau cô lập gã, có đôi khi còn liên thủ ngáng chân gã.

Sau lại phát hiện có điểm không thích hợp. Tất cả quần áo của sai vặt đều giống nhau như đúc, thường thường còn sẽ lấy sai của người khác, đám đại lão gia bọn họ làm gì phải chú ý nhiều giống như mấy tiểu nha hoàn kia chứ. Trong tình huống bình thường khi mặc y phục bắt đầu làm việc, mặc đồ của lẫn nhau cũng là chuyện thường ngày.

Ngày đó quần áo treo lên phơi nắng nhiều như vậy, ngay cả chính gã cũng không nhận ra cái nào với cái nào, càng đừng nói là người khác.

Mà khi gã nhìn đến hắc báo đang nghênh ngang leo cây ở trong sân, lúc nhìn thấy cặp móng vuốt kia của nó, liền đột nhiên hiểu được.

Hoá ra giở trò không phải là mấy người cùng phòng với gã, mà là con báo này! Điều này cũng có thể giải thích vì sao chỉ cần là quần áo gã mặc thì đều bị xé sạch.

Mắt người nhìn không ra điểm khác nhau, nhưng loài báo có khứu giác nhanh nhạy, muốn phân biệt ra chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!

“Ta dám khẳng định chính là do con hắc báo kia làm!” Gã sai vặt kia nói chuyện này với vài người cùng phòng.

“Lúc trước không phải ngươi đã khẳng định là do chúng ta làm hay sao? Hiện giờ sao lại đổi cách nói rồi?”

“Ta khuyên ngươi vẫn là nên thận trọng từ lời nói đến việc làm một chút thì hơn, đừng cả ngày nghĩ người này hại ngươi người kia hại ngươi nữa, cho dù có là con hắc báo kia giở trò quỷ đi nữa, ngươi không đắc tội nó, thì nó cần gì phải ám hại ngươi? Mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp được hắc báo, cũng có thấy nó đi xé quần áo của chúng ta đâu chứ.”

Một người cũng làm sai vặt trong đó như nhớ tới cái gì, vội vàng nói: “Nói không chừng thật đúng là do con hắc báo kia làm ra đó, lần trước lúc hai ta nói chuyện ở tiền viện, không phải ngươi đã mắng con báo kia hay sao, vừa lúc nó đi ngang qua bên cạnh ngươi……”

“Lời này của ngươi nghe cũng quá buồn cười rồi, chẳng lẽ một con báo còn có thể nghe hiểu các ngươi đang mắng nó chắc?” Có người cười ra tiếng nói.

Gã sai vặt lúc trước nhớ ra cái gì lại không tán đồng: “Điều này ai có thể nói chắc được chứ, hắc báo có linh tính chính là chuyện mà ai ai cũng biết.”

Bởi vì chuyện toàn bộ quần áo của gã sai vặt đều bị xé nát không thể tra ra được đầu sỏ gây tội, quản sự cũng chỉ có thể cứ như vậy mà cho qua, còn phân phó người làm việc bên dưới, không nên tùy ý đàm luận con hắc báo mà hòa thượng nuôi. Miễn cho đắc tội khách quý, lão gia phu nhân mà trách tội xuống, chẳng ai có thể đảm đương nổi.

Dư Gia Đường thích nhất chính là loại cảm giác làm chuyện xấu còn không cần cõng nồi này, nhưng sau vụ này, trên dưới Ngô gia đều tránh xa xa, “Một thân bản lĩnh” của anh đã không còn đường sống phát huy nữa.

Ngô gia có sân lớn, mỗi ngày Dư Gia Đường đều sẽ chơi ở bên ngoài đến khi trời tối mới trở về, hơn nữa thời gian trở về một ngày lại muộn hơn một ngày, vì thế Đoạn Cảnh Huyền còn đặc biệt trò chuyện với anh.

Dư Gia Đường thẳng thắn nói với y: “Đây còn không phải là vì mới kết giao bạn mới hay sao, chính là con rùa đen vỏ đen mà đại tiểu thư nuôi đó, gần đây tôi đang lãnh giáo nó một ít bí phương để trắng ra một chút.”

Tuy nói màu đen nhìn gầy, nhưng lại quá tối, lúc ban ngày sẽ thấy cực nóng, lại nói một trắng còn che trăm xấu cơ mà, anh không cầu trắng quá nhiều, ít nhất đừng có đen như vậy là được rồi.

Tuy rằng Đoạn Cảnh Huyền được xưng là thần cơ diệu toán, nhưng cũng thật sự không nghĩ tới tình hữu nghị cách mạng gần gũi mấy ngày nay của Dư Gia Đường và con rùa đen kia, vậy mà đều là vì cùng nhau làm trắng da.

“Vậy các ngươi có tìm được phương thuốc tẩy trắng hữu dụng không?”

Nghe Đoạn Cảnh Huyền hỏi những lời này, Dư Gia Đường liền cực kỳ tức giận, “Con rùa đen kia gần đây có trắng ra một ít, nhưng nó lại không nói với tôi là rốt cuộc nó dùng phương pháp gì, ngay cả uy hiếp đem nó đi hầm canh uống, nó cũng không chịu nói.”

Khiến cho Dư Gia Đường nghẹn khuất chính là, rùa đen còn thường thường làm ra một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục nữa.

Sách, quả thực là.

Ai không biết còn tưởng rằng trẫm “Tàn hại trung lương” cơ.

Đoạn Cảnh Huyền nghe vậy liền trầm mặc một hồi, thanh âm bình đạm nói: “Nếu đã như vậy, vậy ngày mai ngươi đừng lại đi qua nữa. Dù sao cũng là sân của tiểu thư Ngô gia, ngươi lại là đực, nên có chút kiêng kị.”

Dư Gia Đường phụ họa y đã quen, nghe vậy liền theo bản năng gật gật đầu, gật xong mới phát hiện không đúng.

WTF?

Cái gì mà anh là đực, phải kiêng kị cơ? Đại hòa thượng trong đầu anh đang chứa những thứ gì vậy hả?

Dư Gia Đường mặt báo khiếp sợ mà nhìn Đại hòa thượng, giống như đây mới là ngày đầu tiên quen biết y vậy.

Đoạn Cảnh Huyền phảng phất như không có phát hiện bản thân nói sai, trên mặt vẫn như cũ là giếng cổ không gợn sóng, biểu tình trang nghiêm lại không cho người khinh nhờn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện