Một chiếc xe buýt công cộng tới gần chỗ trạm xe, ngừng lại, hành khách đi xuống từng người một, sau khi người đã xuống hết, cửa xe sắp đóng lại, một cái bóng đen thoán chớp mà qua, từ trong kẹt cửa lao tới lóe vào trong bụi hoa đối diện không còn thấy bóng dáng.
Dư Gia Đường chạy trên đường phố đã thật lâu, vừa mệt vừa đói, một trận mưa to trước đó đã làm ướt toàn bộ lông trên người anh, sau lại không cẩn thận ở trên phố bị một chiếc xe tải bắn cho một thân nước bùn đen, hiện tại toàn thân anh đều đã một mảnh đen tuyền, dơ đến nhìn không ra đây là một con mèo Ragdoll.
Cảnh sát mời anh đi uống uống “Nước trà”, sau đó sẽ lập tức chết không đau đớn, Dư Gia Đường sao có thể ngồi yên chờ chết được, liền nghĩ cách chuồn ra.
Hiện tại anh cũng không biết tình huống ở chỗ Bạch tổng đã như thế nào rồi, trên bản đồ hệ thống biểu hiện hắn đang ở tại Bạch gia, nhưng anh không thể trở về, nếu cảnh sát cứ một hai phải giết chết anh, anh trở về chỉ biết sẽ gây thêm phiền toái cho Bạch tổng.
Dư Gia Đường đi ngang qua một cửa hàng gà rán, bên trong có một cậu trai mặc chế phục đang đóng gói khoai tây chiên cùng cánh nướng Orleans cho người ta.
…… Muốn ăn quá.
Dư Gia Đường đang muốn tìm một chỗ ẩn nấp, dùng miêu tệ đổi một ít đồ ăn từ hệ thống thương thành ăn cho đỡ thèm, liền nghe thấy có thanh âm kỳ quái truyền tới ——
“Meo meo meo meo!”
“Mau tới đây! Anh cho em ăn ngon!”
Dư Gia Đường: “……”
Cậu trai gà rán đóng gói xong cho khách, liền nhìn thấy một con “mèo hoang” dơ hề hề ở ngoài cửa, cậu thấy lúc này không có khách hàng, liền tự moi tiền túi ra mua cái đùi gà rán, chạy ra đi đến một chỗ cách “Mèo hoang” còn có một khoảng, cúi người xuống, muốn dùng mùi vị thịt dụ dỗ bé mèo lại đây.
Dư Gia Đường vòng hai vòng, vẫn không có qua đi, lúc này một người phục vụ khác trong tiệm gà rán đã đi ra kêu cậu trai đi vào hỗ trợ, cậu lên tiếng, sau đó bỏ đùi gà vào trong túi giấy đóng gói, tiến lên hai bước đặt ở trên mặt đất.
“Meo meo em ở đây ăn nhé, anh đi làm.”
Dư Gia Đường chờ cậu vào trong tiệm, một lần nữa bắt đầu công tác rồi, mới chậm rãi tiến lên, móng vuốt linh hoạt mở hộp giấy ra, cắn đùi gà mồm to ăn vào.
Một cái đùi gà khẳng định là không đủ cho anh ăn, Dư Gia Đường tìm một góc chết ẩn nấp xung quanh bụi hoa, từ trong hệ thống đổi ra mấy phần đồ ăn, sau khi ăn uống no đủ, ngồi xổm tại chỗ, một đôi mắt mèo lam trong suốt nhìn lên không trung xám đen lại chuẩn bị mưa.
Trận mưa buổi chiều vẫn luôn kéo dài cho tới chạng vạng vẫn còn chưa dừng lại, Dư Gia Đường tránh ở góc tường né mưa, anh cũng không muốn để nước mưa rửa sạch sẽ dơ bẩn trên người mình đâu.
Mèo Ragdoll giá cả sang quý, nếu như trên người anh bị nước mưa rửa sạch sẽ, người ngoài vừa nhìn thấy anh, khẳng định sẽ cho rằng anh là mèo sủng vật lạc đường, khó tránh khỏi sẽ có người muốn bắt được anh.
Người phục vụ cửa hàng gà rán đã tới thời gian thay ca.
Vị nhân viên cửa hàng lúc trước đã cho Dư Gia Đường một cái đùi gà kia, thay đổi trang phục bình thường đi ra. Lúc cậu ăn mặc chế phục thì nhìn tuổi không lớn mấy, hiện tại mặc thường phục vào, tay áo quần dài phối giày trượt ván, lại càng thêm trẻ tuổi, không biết đã đủ hai mươi tuổi chưa nữa.
Cậu trai trẻ tuổi mở khóa xe đạp dựng ở bên đường, mới vừa cúi đầu bước lên chân bàn đạp, đi hai bước, đã bị một cổ va chạm mạnh mẽ đột nhiên đánh úp tới mang cả người lẫn xe cùng nhau lui ra xa vài mét, té lăn trên đất ướt một thân nước bùn.
Cùng lúc đó, ngay tại vị trí vừa rồi cậu đứng, một nam nhân đội mũ lái xe mô tô cấp tốc vượt qua, còn quay đầu lại so ngón giữa với cậu trai nhỏ vừa nãy suýt bị gã đụng trúng!
“Tiểu Ngũ, cậu không có việc gì chứ?” Đồng sự của Đới Ngũ vừa vặn cũng đi ra từ trong tiệm, đem toàn bộ quá trình đều nhìn vào trong mắt, cũng bị dọa sợ tới mức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng tiến lên dìu cậu.
Vừa rồi Đới Ngũ bị đâm ngốc, lúc này vẫn chưa kịp phản ứng lại đây là chuyện gì.
“Sao lúc cậu đạp xe lại không nhìn xem chung quanh thế hả, cái tên nam nhân đội mũ lái mô tô khi nãy ấy, thiếu chút nữa đã đâm trúng cậu rồi đó, nếu không phải……” Nói đến đây, đồng sự có chút kỳ quái mà nhìn xem chung quanh, ngoài trừ một con “Mèo hoang” cả người dơ hề hề nhìn không ra màu sắc chủng loại gì ngồi xổm ở cách đó không xa, thì chẳng còn gì khác ở xung quanh.
“Tiểu Ngũ, vừa rồi là cậu tự mình trốn đó hả? Phản ứng thật nhanh. Nhưng là lần tới cậu đạp xe thì phải chú ý vào đó. Hiện tại dân đua xe đầy một đống, bản thân không muốn sống, còn phải lôi kéo cả người khác khác.”
Đới Ngũ cũng không có nói rõ ràng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cậu còn chưa kịp nhìn thấy cái gì, thì đã bị đẩy lùi lại té ngã rồi.
Đới Ngũ và đồng sự cùng nhau nhặt mấy thứ đồ bị rớt trên mặt đất lên, bỏ lại vào trong giỏ xe, vừa muốn đạp xe rời đi, liền thấy bên cạnh bụi hoa đang ngồi xổm một con mèo dơ.
“Meo meo? Em còn chưa đi?”
Đới Ngũ mắt nhìn dấu vết bùn đất trên người mình, nghĩ đến cổ lực đạo lúc trước đột nhiên đánh úp tới đã cứu mình một mạng, tựa hồ như hiểu ra cái gì, hai mắt ngậm đầy kinh ngạc mà nhìn con mèo kia.
“Tiểu Ngũ, cậu nhìn con mèo kia làm cái gì, nhanh nhanh trở về tắm rửa đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải tới đây đi làm nữa đó.”
Đới Ngũ nhìn đồng sự nói: “Cậu đi trước đi, tôi lập tức đi ngay đây.”
Đồng sự kia cũng biết là cậu lại tái phát bệnh lòng tốt nát đối với mấy con chó mèo hoang, cậu ta nghĩ không ra mấy con sinh vật cả người dơ bẩn cùng đủ loại vi khuẩn kia thì có cái gì tốt đẹp.
“Vậy tôi đi trước đây.”
“Ân, ngày mai gặp!”
Đới Ngũ đi đến địa phương cách bé “Mèo hoang” ba bốn mét, rồi không lại gần nữa, cậu sợ nếu tiến đến quá gần, sẽ dọa cho bé mèo bỏ chạy.
“Meo meo, lại đây.” Đới Ngũ cầm ô cúi người.
Lúc này trời lại đang bắt đầu mưa, nước mưa lạnh băng đánh lên trên người con mèo kia, khiến thân thể nó không tự giác mà phát run, thoạt nhìn lại càng thêm chật vật đáng thương.
Dư Gia Đường dùng móng vuốt lau đi hỗn hợp nước và bùn trên mặt, chậm rãi đi về phía đối phương—— nếu có thể, hy vọng người trẻ tuổi tốt bụng này có thể thu lưu anh cả đêm, bằng không đêm nay anh chỉ có thể ăn ngủ đầu đường mà thôi.
Bản thân Đới Ngũ ở là phòng cho thuê, chủ nhà ở xa, hơn nữa cũng không phải chỉ có mỗi một chỗ bất động sản này, mấy tháng cũng sẽ không tới xem một lần nào. Chỉ là chỗ này quá nhỏ, chính cậu lại không có bao nhiêu tiền nên không nuôi nổi sủng vật, cho nên mặc dù cậu rất thương cho mấy con chó mèo hoang kia, cũng chưa từng mang chúng nó về nhà lần nào. Nhiều nhất thì chỉ là đưa chúng đến trạm lưu lạc mà thôi.
Nhưng lần này……
Đới Ngũ đối diện với cặp mắt mèo uông lam ở trong màn mưa lại càng có vẻ thủy nhuận kia của bé mèo, cậu đã từng gặp qua rất nhiều chó mèo lưu lạc, nhưng lại chưa từng gặp được con nào có đôi mắt xinh đẹp như vậy cả.
Con mèo này thoạt nhìn cũng không có tính công kích gì, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, bảo nó tới đây nó liền tới, tựa hồ như có thể nghe hiểu tiếng người vậy, thực linh tính.
Con mèo này vừa nhìn đã biết là từng được người ta cẩn thận thuần dưỡng qua, cũng không biết chủ nhân vốn dĩ của nó là ai nữa, tâm địa hẳn phải rất không tốt, mới có thể ngoan tâm vứt bỏ bé mèo như vạy.
“Ngoan bảo, thả lỏng nhé, anh sẽ không thương tổn em đâu, đúng, cứ như vậy, ngoan ngoãn……”
Đới Ngũ trấn an bé mèo một hồi, còn từ trong giỏ xe lấy ra một cái chân giò hun khói đút cho nó ăn.
Chờ nó ăn xong, Đới Ngũ mới nhìn nó nói: “Ngoan bảo, có phải em không có chỗ để đi đúng không? Anh mang em đi nhà anh nhé? Nếu như nguyện ý thì đi theo anh, anh mang em đi.”
Đới Ngũ nói xong liền đứng lên, cậu cũng không xác định được là bé mèo có thể hiểu được ý tứ của mình hay không, giả vờ làm bộ như muốn đi. Mà phản ứng của bé mèo, cũng không hề làm cậu thất vọng một chút nào.
Nó giống như là hoàn toàn nghe hiểu lời vừa rồi cậu nói vậy, gắt gao đi theo phía sau cậu.
Sau khi đã xác định bé mèo muốn đi theo sau cậu, Đới Ngũ nhếch môi cười rộ lên, xoay người cũng không chê dơ, bế bé mèo lên đặt ở trong giỏ xe.
Hình thể bé mèo này cũng không nhỏ, trong sọt xe vốn dĩ đã không bỏ cái gì, cứ như vậy mà nhét nó vào trong đó, nháy mắt liền chiếm đầy cả cái sọt xe, một đống thịt lớn nửa người trên của bé mèo đều bị chen ra bên ngoài.
Đới Ngũ xuyên thấu qua khe hở của cái sọt xe, chọc chọc phần mông cảm giác đầy thịt của bé mèo, nghĩ sau này có nên đổi một cái sọt lớn hơn chút không.
Về đến nhà, Đới Ngũ trước tiên dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ cho bé mèo.
Trong quá trình tắm rửa, Đới Ngũ phát hiện, con mèo này hình như rất khác biệt với những con mèo khác. Nó không hề sợ nước một chút nào, bị nước ấm quét trôi thân thể, cũng không hề kinh hoảng thất thố.
Khi tắm rửa thân thể cho nó, tựa như là đã được người hầu hạ thành quen, mặc kệ là bôi xà phòng hay là chải lông, cũng đều đặc biệt phối hợp.
Đới Ngũ nghĩ thầm, như vậy xem ra, chủ nhân ban đầu của bé mèo hẳn là đã chăm sóc nó rất tốt? Vậy rất có khả năng không phải là vứt bỏ, mà là lạc đường? Đới Ngũ cũng không rối rắm quá lâu, dù sao thì cậu cũng không có cách nào tìm được nguyên chủ của bé mèo, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
Tắm rửa vài lần, mới rửa sạch sẽ toàn bộ nước bùn nhão dính dính trên bộ lông của mèo.
“Ngoan bảo, thật không nhìn ra đó, trên người của em vẫn còn có lông trắng, anh cứ luôn cho rằng em là một con mèo đen cơ đấy!”
Dư Gia Đường: “……”
Anh đeo một cái mặt mèo mặt than, vươn bộ trảo tất trắng của mình quơ quơ qua lại hai phát ở trước mặt Đới Ngũ, lấy cái này để chứng minh với cậu, trẫm một chút cũng không hề đen, là bạch phú soái.
Đới Ngũ lấy máy sấy cẩn thận hong khô lông trên người bé mèo, thời điểm thổi được một nửa, cậu liền phát hiện vẻ ngoài của bé mèo này……
Hình như có chút quá đẹp.
Tuy rằng cậu thích mèo, nhưng lại chẳng hiểu biết nhiều lắm về các chủng loại mèo, gặp qua nhiều nhất chính là cái loại mèo hoang bình thường trên đường liền bắt được một đống, không có chủng loại đặc thù gì đáng nói.
Theo Đới Ngũ hoàn toàn làm khô hết bé mèo, một con mèo lông dài xoã tung, mặt đen mắt lam, xinh đẹp tựa như một con búp bê liền xuất hiện ở trước mắt cậu.
***
Đới Ngũ thấp thỏm lấy màu lông đặc thù trên người bé mèo làm từ mấu chốt, dùng di động tìm tòi một phen ở trên mạng, rất nhanh đã tìm được một loạt hình ảnh cùng loại với bé mèo, cùng giới thiệu về chủng loại.
Mèo Ragdoll bao tay màu, trầm ổn, đoan trang, tính nết ôn hòa, là bạch phú mỹ trong loài mèo. Giá cả sang quý, căn cứ vào phẩm chất khác nhau mà giá cả dao động từ mấy ngàn đến mấy vạn hơn.
Đới Ngũ nhìn thấy khu giá cả kia liền ngây ngẩn cả người.
Vậy cậu đây là đã nhặt một con mèo vàng trở về sao?
Dư Gia Đường lưu lạc ở bên ngoài một ngày, thân thể tuy không cảm thấy gì cả, nhưng trên tâm lý lại mỏi mệt vô cùng, hiện tại chỉ muốn ngủ, cũng không ăn thịt mà Đới Ngũ nấu cho anh, trực tiếp vòng cái đuôi quanh thân thể rồi ngủ đi. Ngủ trong ổ mèo, là Đới Ngũ dùng một cái thùng giấy hộp lớn, phủ ở bên trong một tầng đệm lót, lâm thời mà bố trí thành.
Đới Ngũ thấy bé mèo chưa ăn thịt đã ngủ, cũng nghĩ đến có thể là nó mệt mỏi quá rồi, vì thế bỏ thịt vào trong tủ lạnh, tính toán chờ bé mèo tỉnh lại rồi lại ăn.
Một giấc này Dư Gia Đường ngủ thật lâu, lúc tỉnh lại, phát hiện bên cạnh ổ của anh có một cái túi thức ăn mèo đã mở miệng, còn đặt sẵn một bát nước.
Dư Gia Đường ăn sạch sẽ thức ăn mèo, lại uống vào chút nước —— đương nhiên là không ăn no.
Anh chạy đến chỗ tủ lạnh, dựng thân mình lên, mở tủ lạnh ra, phát hiện chén thịt luộc ngày hôm qua vẫn còn!
Loại thịt luộc chỉ mới nấu qua nước này, khỏi cần bỏ thêm cái gì, chấm dấm với nước tương cũng đã ăn ngon miễn bàn rồi.
Dư Gia Đường chạy đến phòng bếp, nhảy lên cái bàn. Thời điểm anh làm việc, càng quen dùng hai cái đùi để đứng hơn, như vậy là có thể dùng hai cái móng vuốt đằng trước để lấy đồ vật.
Hai móng vuốt của Dư Gia Đường ôm lấy bình dấm đổ ra một ít giấm vào trong một cái chén nhỏ, lại mở tủ bát ra, ôm cái chai nước tương cùng dầu mè ra, đẩy nắp bình ra lại rót một chút nước tương cùng dầu mè vào trong chén.
Cuối cùng anh lại ngậm chén thịt luộc đổ vào bên trong chén gia vị kia, móng vuốt lật tới lật lui hai cái, sau khi đã làm cho trên thịt dính đầy nước sốt đều đều, mới bắt đầu vui vẻ ăn.
Dư Gia Đường ăn xong thịt chấm tương, cầm chén ôm đến trong bồn rửa chén. Bên trên có dính chút dầu mỡ từ thịt, cho nên anh phun chút nước rửa chén ra tạo bọt nước. Sau đó tự mình đến toilet rửa sạch móng vuốt, liền không lại làm gì khác nữa.
Anh tuần tra địa bàn mới của mình một vòng, sau đó ở trong ngăn kéo tủ đầu giường của Đới Ngũ, tìm được một bộ di động cũ!
Loại máy thực kiểu cũ tuổi thọ lâu đời đã có thể đưa vào bảo tàng được rồi.
Móng vuốt nhọn của anh ấn khởi động máy, kinh hỉ phát hiện chiếc di động này vậy mà vẫn còn có một chút điện!
Anh nhanh chóng ấn xuống số điện thoại tư nhân của Bạch Quân Châu, điện thoại sau khi vang lên ba tiếng liền tiếp được, một đầu khác truyền đến giọng nói ôn hòa từ tính của Bạch Quân Châu.
“Uy, tôi là Bạch Quân Châu, vị này là?”
Dư Gia Đường kích động kêu một tiếng: “Meow ô!!!” Bạch tổng, tui là Tiếu Tiếu nà!
Bên chỗ Bạch Quân Châu dường như có thứ gì đó bị rớt xuống, ngay sau đó Dư Gia Đường liền nghe được thanh âm kinh hoảng lo lắng rất hiếm có của hắn: “Tiếu Tiếu! Em không có việc gì? Hiện tại em đang ở đâu?”
“Mèo meo!!” Tui không có việc gì, nhưng là tui cũng không biết tui đang ở đâu cả QAQ!
Anh thật sự không biết đây là chỗ nào. Sau khi xuống xe buýt công cộng, anh lại đi thêm một đoạn rất xa mới đến được xung quanh cửa hàng gà rán kia.
Sau đó lại được Đới Ngũ đạp xe chở đi hơn hai mươi phút, mới đến được căn nhà mà cậu thuê ở.
“Hẳn là ở xung quanh đường Cửu Long, cụ thể là vị trí nào, tôi không rõ ràng lắm.” Dư Gia Đường cẩn thận nhớ lại đoạn đường mà anh đi theo Đới Ngũ trở về một chút, đưa ra kết luận nói.
Bạch Quân Châu kinh ngạc nói: “Một con mèo như em thì làm thế nào mà chỉ một ngày đã chạy xa như vậy được thế? Hoàn cảnh nơi đó có chút loạn, hiện tại em an toàn chứ?” An toàn của Tiếu Tiếu là chuyện hiện tại hắn lo lắng nhất.
Dư Gia Đường đem chuyện mình gặp được một cậu trai cửa hàng gà rán tốt bụng ra nói một lần.
Bạch Quân Châu an tĩnh chờ anh meo meo nói xong, sau đó mới mở miệng: “Vậy là tốt rồi, hiện tại Bạch Đinh vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ nói gã rất nhanh là có thể tỉnh lại, chờ đến khi gã thanh tỉnh, không truy cứu trách nhiệm nữa, cảnh sát liền sẽ không còn lý do tiếp tục nhúng tay vào nữa, em liền có thể trở lại rồi.”
“Gã sẽ nhả ra sao?” Dư Gia Đường không tin loại người như Bạch Đinh sẽ tốt bụng như vậy.
Thanh âm của Bạch Quân Châu ôn nhuận lại ấm áp, “Gã sẽ biết nên làm như thế nào. Việc này em không cần phải lo lắng, em cứ chờ tôi đi đón em là được.”
Bạch Quân Châu còn muốn nói gì nữa, thính giác nhạy bén của Dư Gia Đường đã nghe được ở dưới lầu, thanh âm nói chuyện của Đới Ngũ và bác gái tiệm bán báo.
Dư Gia Đường vội vàng nói tạm biệt với Bạch Quân Châu, rồi xóa lịch sử trò chuyện trong điện thoại đi, sau đó tắt máy điện thoại một lần nữa bỏ lại trong ngăn kéo.
“Ngoan bảo em tỉnh rồi? Hôm nay anh có mua cá, hầm cá cho em ăn nhé.”
Dư Gia Đường đi theo cậu tiến phòng bếp, vây xem Đới Ngũ nấu cơm một hồi, thấy cậu ta không bỏ muối vào trong nồi cá, liền nhảy lên bàn nấu ăn, đẩy đẩy cái bình đựng muối về phía cậu.
Đới Ngũ vừa thấy vậy, lập tức nói: “Anh lên mạng tra xét, nói loài mèo các em có rất nhiều thứ đều không thể ăn được, đặc biệt là là loại mèo sủng vật trước kia từng được nuôi dưỡng như em đó, ăn bậy sẽ rất dễ dàng sinh bệnh!”
Dư Gia Đường tiếp tục đẩy bình về phía cậu, Đới Ngũ nghĩ, chẳng lẽ con mèo này trước kia đã ăn muối rồi? Thật quá tinh đi mất, còn biết nấu cơm phải bỏ muối, còn sẽ nhắc nhở cậu……
Cuối cùng Đới Ngũ vẫn bỏ một chút muối vào trong canh cá, nếu như không bỏ, chỉ có mèo có thể ăn, mà chính cậu lại không thể, tanh quá sức.
Một người một mèo vội vàng ăn cơm xong, Đới Ngũ liền phải chạy ra đi làm.
Ngày thường trong nhà Đới Ngũ không có ai tới, cậu chỉ cần đúng hạn trở về làm một bữa cơm cho bé mèo là được. Có khi về trễ, cậu sẽ phát hiện, bé mèo còn biết cả tới tủ lạnh tìm đồ để ăn, lại hoặc là sẽ tự mình lay thức ăn mèo cùng đồ hộp mà cậu đã chuẩn bị tốt ra để ăn.
Tương đối bớt lo chính là, bé mèo này cái gì cũng đều có thể ăn, ở nhà cũng rất ngoan, sẽ không cào loạn lăn lộn loạn ở khắp nơi.
Kỳ thật Dư Gia Đường cũng rất muốn phóng túng chính mình hủy đi đồ đạc trong nhà mài móng vuốt, bất đắc dĩ căn nhà này của Đới Ngũ vốn chật hết rồi, nếu lại hủy đi, liền ngay cả chỗ nằm cũng không có nữa.
Ngày thường Dư Gia Đường một mèo ở nhà trông cửa. Phòng ở của Đới Ngũ tuy nhỏ, lại ngũ tạng đầy đủ, cái gì cũng có. Còn có một cái sô pha người đơn, đặt đối diện TV.
TV là hàng đào từ chợ second-hand, hình thức có chút cũ, chẳng qua hình ảnh rất rõ ràng. Dư Gia Đường mở TV ra, nằm ở trên sô pha nhìn phim võ hiệp phát lại cả một buổi trưa, vào thời khắc mấu chốt nam chính bị nhân sĩ võ lâm chính đạo vây công đánh bị thương, tập phim hôm nay liền kết thúc.
Cũng may bộ phim này lúc Dư Gia Đường ở Bạch gia thì đã xem qua một lần rồi, bằng không thế nào cũng mắc phải chứng cưỡng bách bức chết mèo mất.
Dư Gia Đường xem xong cái quảng cáo đồ cá hộp, đang muốn đổi kênh, phát hiện trên TV nhắc nhở sắp chiếu một tin tức phỏng vấn phát sóng trực tiếp, người được phỏng vấn thường thường là một ít tinh anh trong giới kinh doanh, những nhân vật có uy tín danh dự ở Z thị.
Cái chương trình này, ở nhà Bạch Quân Châu thường xuyên hay nghe, có khi còn sẽ lôi kéo anh cùng nhau nghe, cũng mặc kệ một con mèo như anh rốt cuộc là có nghe hiểu được hay không, chậm rãi Dư Gia Đường liền cảm thấy cái chương trình này cũng rất thú vị, thường thường sẽ bại lộ ra một vài mặt trong ngầm không muốn bị người biết tới của một vài đại lão.
Tỷ như Bạch Quân Châu xuất thân hào môn giá trị con người vô cùng kinh người, trong ngầm chính là một tên mèo Ragdoll khống.
Người chủ trì trên tin tức đang vẻ mặt mộng bức, hoàn toàn không rõ ràng lắm tại sao rõ ràng là một đề tài kinh tế tài chính, làm sao lại đột nhiên chuyển qua việc nuôi mèo, bọn họ đã thảo luận mèo Ragdoll thật ngoan thật đẹp thật tiên khí đã mấy phút rồi đó, nhưng mà đề tài vẫn cứ trước sau đều không trở về quỹ đạo.
Người chủ trì lau một phen mồ hôi, cười nói: “Xem ra Bạch tiên sinh thật sự rất thích Ragdoll nhỉ.”
Nhưng mà Bạch Quân Châu lại cho cô một câu: “Kỳ thật tôi càng thích mèo Thái Lan hơn.”
Người chủ trì vẻ mặt đậu mòe, trên mặt tràn ngập “Anh càng thích Thái Lan hơn thì vì cái gì mà lại thảo luận Ragdoll với tôi lâu như vậy hở?”
Ở trước TV, Dư Gia Đường duỗi móng vuốt, chính là liên hoàn chưởng lên phần màn hình hiển thị gương mặt của Bạch Quân Châu trên TV, trên cái mặt màu lông cháy sém lộ ra một cái biểu tình khinh thường nhếch miệng.
Anh vẫn luôn nhớ rõ chuyện thời điểm Bạch Quân Châu chọn mèo dẫn đường đã chọn cái con Caramel mà không chọn anh đó, cũng luôn canh cánh chuyện này trong lòng, ở Bạch gia, lâu lâu liền phải kéo chuyện cũ ra tới lật.
“Tôi chỉ thích một con mèo Ragdoll mà thôi.”
“Đúng vậy, cô đoán không sai, chính là con mà tôi nuôi.”
“Tôi lấy đại danh cho nó là Tiếu Tiếu, nhũ danh là Mỹ Mỹ, hoa danh Tiếu Mỹ. Trước khi nuôi nó, tôi xác thật là càng thích mèo Thái Lan hơn một chút, mèo khác tôi cũng thích, nhưng sau khi nuôi nó……” Bạch Quân Châu nói đến chỗ này, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ lại sủng nịch, “Dục vọng độc chiếm của nhóc con này rất là mạnh, tôi liền không còn cơ hội để thích mèo khác được nữa.”
Người chủ trì biểu tình mờ mịt, bị ngược cún ngược đến thực mất hồn.
Hiện tại cô đang tràn ngập hoài nghi đối với nhân sinh, hoàn toàn không hiểu nổi vì cái gì mà làm phỏng vấn tin tức kênh kinh tế tài chính, vẫn có thể bị tú đầy mặt ân ái.
Dư Gia Đường khó có thể tin nổi, Bạch tổng cứ như vậy mà quăng hết nồi cho một con mèo như anh tới cõng sao?!
Người chủ trì sợ cứ tiếp tục thảo luận về mèo như vậy nữa, ratings sẽ rớt xuống đến mức thảm không nỡ nhìn thẳng, vì thế dùng hết biện pháp mới rốt cuộc kéo được đề tài trở về, tất cả mọi người đều chờ mong đề tài bát quái.
“Bạch tiên sinh, khoảng thời gian trước, em trai ngài bị thương ngoài ý muốn, nghe nói có quan hệ với con mèo mà ngài nuôi, hiện giờ thương thế của Bạch Đinh tiên sinh đã khôi phục tốt rồi, cũng đã tỏ vẻ sẽ không để ý chuyện này, bác bỏ tin đồn anh em hai người bất hòa truyền ở bên ngoài, chuyện này là thật vậy chăng? Còn có tin tức nói ngài sắp hồi phục thị lực đôi mắt là thật sao?”
Nụ cười trên mặt Bạch Quân Châu không thay đổi hỏi cô: “Cô hỏi sự kiện nào là thật sự?”
“Đều hỏi, ngài có thể nói hết với chúng tôi không.”
“Vậy…… Toàn bộ đều không phải là thật.”
“Con mèo của tôi chỉ là một con Ragdoll mà thôi, tuy hình thể xác thật là lớn hơn mèo bình thường một chút, nhưng nếu nói là có thể cắn cho một nam tính thành niên thành bị trọng thương…… Vậy người nuôi mèo Ragdoll chẳng phải là ai ai cũng sẽ cảm thấy bất an hay sao?”
“Bạch Đinh xác thật là bị thương, nhưng chỉ là một vài vết thương da thịt không nặng thôi, là bị động vật hoang dã trên núi cắn, sau khi được đưa đến bệnh viện, đã đúng lúc tiến hành rửa sạch xử lý, sớm đã không có việc gì rồi.”
“Anh em chúng tôi cũng không có bất hòa.”
“Cha mẹ rời đi sớm, có thể nói nó là do tôi nuôi lớn, thử hỏi anh em chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau như vậy, làm sao sẽ trở mặt thành thù được cơ chứ, chẳng qua là lúc trước có chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Chúng tôi đều đã là người trưởng thành cả rồi, phương thức xử sự cũng khác nhau, có chút mâu thuẫn là không thể tránh né được, có anh chị em nhà ai mà chẳng cãi vã đâu, nhưng cũng không hơn thế.”
“Cuối cùng ——”
“Đôi mắt của tôi xác thật là sắp chuẩn bị giải phẫu hồi phục thị lực, xác xuất thành công lại rất thấp, đến lúc đó sau phẫu thuật sẽ gặp lại ánh sáng hay là trở nên tồi tệ hơn, điều này cũng không ai nói trước được.”
Người chủ trì đang muốn hỏi lại vài câu, lại phát hiện thời gian phỏng vấn đã hết rồi.
“Thì ra là thế, cảm ơn Bạch tiên sinh đã giải thích nghi hoặc, cũng cảm ơn ngài đã rút ra thời gian trong trăm việc bận để tới tham dự lần phỏng vấn này ……”
Dư Gia Đường cảm giác mình giống như vừa xem một cái phỏng vấn kinh tế tài chính giả.
Từ đầu tới đuôi, ngoại trừ chuẩn bị nói đến mèo, đang nói đến mèo, nói xong mèo mở ra kỹ năng “Trợn mắt nói mò”, hình như đều không còn chuyện gì khác.
Chương trình như vậy ratings sẽ không thành vấn đề chứ?
Trên thực tế thời điểm bên phía đài truyền hình truyền phát tin về chương trình kỳ này, ratings đã đạt tới mức cao nhất trong lịch sử.
Có lẽ là do ngày thường loại quý công tử hào môn như Bạch Quân Châu này quá xa xôi đối với sinh hoạt bình thường của mọi người, cho dù Bạch Quân Châu có nổi danh là tính tình tốt đi nữa, nhưng phần lớn thị dân vẫn cứ cảm thấy nhân vật như vậy là mười phần cao không thể với tới được.
Sau khi hắn lên tiết mục nói đến “Quá trình nuôi mèo ấm lòng lại khúc chiết” khiến rất nhiều người nhìn thấy, mọi người ngược lại còn cảm thấy tương phản manh, hoạt động tâm lý đại khái chính là —— “Không nghĩ tới anh lại là dạng tổng tài thế này đó”!
Mà vấn đề tình cảm của anh em Bạch gia mà người chủ trì cảm thấy là nguyên do khiến cho lượng ratings cao trào kia, phản ứng của người xem lại không có tốt như dự tính, đương nhiên ratings cũng không rớt nhiều mấy.
Chủ yếu là nhân vật Bạch Quân Châu này tương đối khá có lực hấp dẫn, người sùng bái cùng fans nam nữ quả thực là rất nhiều, chỉ nhìn một cách đơn thuần, mấy người xem kia cũng có thể liếm màn hình toàn bộ thời gian chương trình rồi, ngạnh sinh sinh gia tăng trình độ giá trị nhan bình quân của các nhân vật đã được phỏng vấn từ trước tới nay của chương trình.
Dư Gia Đường tắt TV đi, nhớ lại những lời Bạch Quân Châu đã nói trong chương trình.
Mấy ngày trước, lúc anh ôm chiếc di động cổ lỗ sĩ kia đi WC định gọi điện thoại cho Bạch Quân Châu, móng vuốt không ôm ổn nên không cẩn thận làm rớt trong bồn cầu hỏng rồi.
Di động của Đới Ngũ lại được cậu ta mang theo bên người, tuy rằng buổi tối cũng có cơ hội, nhưng anh lại không thể gọi điện thoại trong căn nhà nhỏ hoàn toàn không có thứ gọi là cách âm này vào buổi tối được.
Ngày thường Đới Ngũ không có giải trí gì khác, chỉ chơi di động, cho nên di động còn đắt hơn mấy thứ đồ khác mà cậu dùng hơn một chút, đại khái khoảng hai ba ngàn. Màn hình khóa di động cũng là mở khóa kiểu giọng nói.
Dư Gia Đường căn bản là không thể mở khóa được.
Cho tới tận bây giờ vẫn chưa thể lại gọi điện thoại cho Bạch Quân Châu được lần nào, cũng không rõ ràng lắm tình huống bên chỗ hắn đã thế nào rồi.
“Ngoan bảo, hôm nay anh mang về cho em bánh bao nhân thịt kho mà nhà thím Phương bán nè.” Đới Ngũ tan tầm trở về vừa vào cửa liền lắc lắc bao nilon trong tay về phía mèo Ragdoll nằm ở trên sô pha.
Dư Gia Đường nhảy xuống sô pha chạy chậm đi qua, dùng hai cái chân sau đứng thẳng lưng lên, từ trong tay Đới Ngũ ôm lấy túi đựng bánh kẹp thịt.
Trong thời gian Đới Ngũ nuôi con mèo Ragdoll này, đã gặp qua đủ loại động tác kỳ quái của nó, hai chân đi đường, hai móng ôm đồ, ở trong mắt cậu nay đều đã là rất bình thường rồi.
Tuy rằng thường thường cậu vẫn sẽ kinh ngạc vì Ragdoll linh tính thông minh, thân thể linh hoạt, nhưng cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng chủ nhân ban đầu của nó đã nghiêm khắc huấn luyện nó thôi.
Dư Gia Đường ăn bánh kẹp thịt, nghĩ thầm, tình huống cụ thể bên phía Bạch Quân Châu có thật sự giống như trong chương trình đã nói hay không, vẫn chưa rõ ràng lắm. Không tới đón mình trở về cũng không có vấn đề gì, ngoài trừ tiến độ nhiệm vụ sẽ chậm đi một chút, cũng không có ảnh hưởng khác.
Lại nói, người anh em Đới Ngũ này, cũng rất nghĩa khí, có đồ gì ăn ngon đều sẽ không quên anh, rõ ràng là thức ăn không có phong phú bằng lúc ở Bạch gia, nhưng anh vẫn cứ có cảm giác hơi béo lên một chút (?).
Dư Gia Đường ăn xong bánh kẹp thịt, liền đi đến trước cái gương được gắn trên tủ quần áo kiểu cũ soi soi xem xét bản thân mình.
Vẫn trước sau như một tiên khí bức người, đoan trang đại khí cấp bậc cao.
Dư Gia Đường vừa lòng gật gật đầu trong lòng.
Lại không nghĩ tới Đới Ngũ đang một bên cầm tạp dề, chuẩn bị tiến vào phòng bếp nấu cơm, thấy một màn như vậy, liền thuận miệng nói một câu ——
“Ngoan bảo, có phải em mang thai rồi không, bụng to hơn trước kia rất nhiều đó, khẳng định là khoảng thời gian trước nhân lúc anh không ở nhà, chuồn ra ngoài đi hú hí với mèo khác rồi đúng không.”
Đới Ngũ vẫn luôn không có dịp đi kiểm tra bé mèo là đực hay là cái, thời điểm lên mạng tra chủng loại, rất nhiều bạn mạng đều xưng Ragdoll là “Tiểu tiên nữ”, “Nữ thần”, cậu theo bản năng liền đem nhóc con trong trở thành mèo cái.
Dư Gia Đường động tác cứng đờ mà xoay người qua, mặt mèo lạnh mạc nhìn tên thiểu năng trí tuệ đối diện kia.
Dư Gia Đường chạy trên đường phố đã thật lâu, vừa mệt vừa đói, một trận mưa to trước đó đã làm ướt toàn bộ lông trên người anh, sau lại không cẩn thận ở trên phố bị một chiếc xe tải bắn cho một thân nước bùn đen, hiện tại toàn thân anh đều đã một mảnh đen tuyền, dơ đến nhìn không ra đây là một con mèo Ragdoll.
Cảnh sát mời anh đi uống uống “Nước trà”, sau đó sẽ lập tức chết không đau đớn, Dư Gia Đường sao có thể ngồi yên chờ chết được, liền nghĩ cách chuồn ra.
Hiện tại anh cũng không biết tình huống ở chỗ Bạch tổng đã như thế nào rồi, trên bản đồ hệ thống biểu hiện hắn đang ở tại Bạch gia, nhưng anh không thể trở về, nếu cảnh sát cứ một hai phải giết chết anh, anh trở về chỉ biết sẽ gây thêm phiền toái cho Bạch tổng.
Dư Gia Đường đi ngang qua một cửa hàng gà rán, bên trong có một cậu trai mặc chế phục đang đóng gói khoai tây chiên cùng cánh nướng Orleans cho người ta.
…… Muốn ăn quá.
Dư Gia Đường đang muốn tìm một chỗ ẩn nấp, dùng miêu tệ đổi một ít đồ ăn từ hệ thống thương thành ăn cho đỡ thèm, liền nghe thấy có thanh âm kỳ quái truyền tới ——
“Meo meo meo meo!”
“Mau tới đây! Anh cho em ăn ngon!”
Dư Gia Đường: “……”
Cậu trai gà rán đóng gói xong cho khách, liền nhìn thấy một con “mèo hoang” dơ hề hề ở ngoài cửa, cậu thấy lúc này không có khách hàng, liền tự moi tiền túi ra mua cái đùi gà rán, chạy ra đi đến một chỗ cách “Mèo hoang” còn có một khoảng, cúi người xuống, muốn dùng mùi vị thịt dụ dỗ bé mèo lại đây.
Dư Gia Đường vòng hai vòng, vẫn không có qua đi, lúc này một người phục vụ khác trong tiệm gà rán đã đi ra kêu cậu trai đi vào hỗ trợ, cậu lên tiếng, sau đó bỏ đùi gà vào trong túi giấy đóng gói, tiến lên hai bước đặt ở trên mặt đất.
“Meo meo em ở đây ăn nhé, anh đi làm.”
Dư Gia Đường chờ cậu vào trong tiệm, một lần nữa bắt đầu công tác rồi, mới chậm rãi tiến lên, móng vuốt linh hoạt mở hộp giấy ra, cắn đùi gà mồm to ăn vào.
Một cái đùi gà khẳng định là không đủ cho anh ăn, Dư Gia Đường tìm một góc chết ẩn nấp xung quanh bụi hoa, từ trong hệ thống đổi ra mấy phần đồ ăn, sau khi ăn uống no đủ, ngồi xổm tại chỗ, một đôi mắt mèo lam trong suốt nhìn lên không trung xám đen lại chuẩn bị mưa.
Trận mưa buổi chiều vẫn luôn kéo dài cho tới chạng vạng vẫn còn chưa dừng lại, Dư Gia Đường tránh ở góc tường né mưa, anh cũng không muốn để nước mưa rửa sạch sẽ dơ bẩn trên người mình đâu.
Mèo Ragdoll giá cả sang quý, nếu như trên người anh bị nước mưa rửa sạch sẽ, người ngoài vừa nhìn thấy anh, khẳng định sẽ cho rằng anh là mèo sủng vật lạc đường, khó tránh khỏi sẽ có người muốn bắt được anh.
Người phục vụ cửa hàng gà rán đã tới thời gian thay ca.
Vị nhân viên cửa hàng lúc trước đã cho Dư Gia Đường một cái đùi gà kia, thay đổi trang phục bình thường đi ra. Lúc cậu ăn mặc chế phục thì nhìn tuổi không lớn mấy, hiện tại mặc thường phục vào, tay áo quần dài phối giày trượt ván, lại càng thêm trẻ tuổi, không biết đã đủ hai mươi tuổi chưa nữa.
Cậu trai trẻ tuổi mở khóa xe đạp dựng ở bên đường, mới vừa cúi đầu bước lên chân bàn đạp, đi hai bước, đã bị một cổ va chạm mạnh mẽ đột nhiên đánh úp tới mang cả người lẫn xe cùng nhau lui ra xa vài mét, té lăn trên đất ướt một thân nước bùn.
Cùng lúc đó, ngay tại vị trí vừa rồi cậu đứng, một nam nhân đội mũ lái xe mô tô cấp tốc vượt qua, còn quay đầu lại so ngón giữa với cậu trai nhỏ vừa nãy suýt bị gã đụng trúng!
“Tiểu Ngũ, cậu không có việc gì chứ?” Đồng sự của Đới Ngũ vừa vặn cũng đi ra từ trong tiệm, đem toàn bộ quá trình đều nhìn vào trong mắt, cũng bị dọa sợ tới mức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng tiến lên dìu cậu.
Vừa rồi Đới Ngũ bị đâm ngốc, lúc này vẫn chưa kịp phản ứng lại đây là chuyện gì.
“Sao lúc cậu đạp xe lại không nhìn xem chung quanh thế hả, cái tên nam nhân đội mũ lái mô tô khi nãy ấy, thiếu chút nữa đã đâm trúng cậu rồi đó, nếu không phải……” Nói đến đây, đồng sự có chút kỳ quái mà nhìn xem chung quanh, ngoài trừ một con “Mèo hoang” cả người dơ hề hề nhìn không ra màu sắc chủng loại gì ngồi xổm ở cách đó không xa, thì chẳng còn gì khác ở xung quanh.
“Tiểu Ngũ, vừa rồi là cậu tự mình trốn đó hả? Phản ứng thật nhanh. Nhưng là lần tới cậu đạp xe thì phải chú ý vào đó. Hiện tại dân đua xe đầy một đống, bản thân không muốn sống, còn phải lôi kéo cả người khác khác.”
Đới Ngũ cũng không có nói rõ ràng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cậu còn chưa kịp nhìn thấy cái gì, thì đã bị đẩy lùi lại té ngã rồi.
Đới Ngũ và đồng sự cùng nhau nhặt mấy thứ đồ bị rớt trên mặt đất lên, bỏ lại vào trong giỏ xe, vừa muốn đạp xe rời đi, liền thấy bên cạnh bụi hoa đang ngồi xổm một con mèo dơ.
“Meo meo? Em còn chưa đi?”
Đới Ngũ mắt nhìn dấu vết bùn đất trên người mình, nghĩ đến cổ lực đạo lúc trước đột nhiên đánh úp tới đã cứu mình một mạng, tựa hồ như hiểu ra cái gì, hai mắt ngậm đầy kinh ngạc mà nhìn con mèo kia.
“Tiểu Ngũ, cậu nhìn con mèo kia làm cái gì, nhanh nhanh trở về tắm rửa đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải tới đây đi làm nữa đó.”
Đới Ngũ nhìn đồng sự nói: “Cậu đi trước đi, tôi lập tức đi ngay đây.”
Đồng sự kia cũng biết là cậu lại tái phát bệnh lòng tốt nát đối với mấy con chó mèo hoang, cậu ta nghĩ không ra mấy con sinh vật cả người dơ bẩn cùng đủ loại vi khuẩn kia thì có cái gì tốt đẹp.
“Vậy tôi đi trước đây.”
“Ân, ngày mai gặp!”
Đới Ngũ đi đến địa phương cách bé “Mèo hoang” ba bốn mét, rồi không lại gần nữa, cậu sợ nếu tiến đến quá gần, sẽ dọa cho bé mèo bỏ chạy.
“Meo meo, lại đây.” Đới Ngũ cầm ô cúi người.
Lúc này trời lại đang bắt đầu mưa, nước mưa lạnh băng đánh lên trên người con mèo kia, khiến thân thể nó không tự giác mà phát run, thoạt nhìn lại càng thêm chật vật đáng thương.
Dư Gia Đường dùng móng vuốt lau đi hỗn hợp nước và bùn trên mặt, chậm rãi đi về phía đối phương—— nếu có thể, hy vọng người trẻ tuổi tốt bụng này có thể thu lưu anh cả đêm, bằng không đêm nay anh chỉ có thể ăn ngủ đầu đường mà thôi.
Bản thân Đới Ngũ ở là phòng cho thuê, chủ nhà ở xa, hơn nữa cũng không phải chỉ có mỗi một chỗ bất động sản này, mấy tháng cũng sẽ không tới xem một lần nào. Chỉ là chỗ này quá nhỏ, chính cậu lại không có bao nhiêu tiền nên không nuôi nổi sủng vật, cho nên mặc dù cậu rất thương cho mấy con chó mèo hoang kia, cũng chưa từng mang chúng nó về nhà lần nào. Nhiều nhất thì chỉ là đưa chúng đến trạm lưu lạc mà thôi.
Nhưng lần này……
Đới Ngũ đối diện với cặp mắt mèo uông lam ở trong màn mưa lại càng có vẻ thủy nhuận kia của bé mèo, cậu đã từng gặp qua rất nhiều chó mèo lưu lạc, nhưng lại chưa từng gặp được con nào có đôi mắt xinh đẹp như vậy cả.
Con mèo này thoạt nhìn cũng không có tính công kích gì, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, bảo nó tới đây nó liền tới, tựa hồ như có thể nghe hiểu tiếng người vậy, thực linh tính.
Con mèo này vừa nhìn đã biết là từng được người ta cẩn thận thuần dưỡng qua, cũng không biết chủ nhân vốn dĩ của nó là ai nữa, tâm địa hẳn phải rất không tốt, mới có thể ngoan tâm vứt bỏ bé mèo như vạy.
“Ngoan bảo, thả lỏng nhé, anh sẽ không thương tổn em đâu, đúng, cứ như vậy, ngoan ngoãn……”
Đới Ngũ trấn an bé mèo một hồi, còn từ trong giỏ xe lấy ra một cái chân giò hun khói đút cho nó ăn.
Chờ nó ăn xong, Đới Ngũ mới nhìn nó nói: “Ngoan bảo, có phải em không có chỗ để đi đúng không? Anh mang em đi nhà anh nhé? Nếu như nguyện ý thì đi theo anh, anh mang em đi.”
Đới Ngũ nói xong liền đứng lên, cậu cũng không xác định được là bé mèo có thể hiểu được ý tứ của mình hay không, giả vờ làm bộ như muốn đi. Mà phản ứng của bé mèo, cũng không hề làm cậu thất vọng một chút nào.
Nó giống như là hoàn toàn nghe hiểu lời vừa rồi cậu nói vậy, gắt gao đi theo phía sau cậu.
Sau khi đã xác định bé mèo muốn đi theo sau cậu, Đới Ngũ nhếch môi cười rộ lên, xoay người cũng không chê dơ, bế bé mèo lên đặt ở trong giỏ xe.
Hình thể bé mèo này cũng không nhỏ, trong sọt xe vốn dĩ đã không bỏ cái gì, cứ như vậy mà nhét nó vào trong đó, nháy mắt liền chiếm đầy cả cái sọt xe, một đống thịt lớn nửa người trên của bé mèo đều bị chen ra bên ngoài.
Đới Ngũ xuyên thấu qua khe hở của cái sọt xe, chọc chọc phần mông cảm giác đầy thịt của bé mèo, nghĩ sau này có nên đổi một cái sọt lớn hơn chút không.
Về đến nhà, Đới Ngũ trước tiên dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ cho bé mèo.
Trong quá trình tắm rửa, Đới Ngũ phát hiện, con mèo này hình như rất khác biệt với những con mèo khác. Nó không hề sợ nước một chút nào, bị nước ấm quét trôi thân thể, cũng không hề kinh hoảng thất thố.
Khi tắm rửa thân thể cho nó, tựa như là đã được người hầu hạ thành quen, mặc kệ là bôi xà phòng hay là chải lông, cũng đều đặc biệt phối hợp.
Đới Ngũ nghĩ thầm, như vậy xem ra, chủ nhân ban đầu của bé mèo hẳn là đã chăm sóc nó rất tốt? Vậy rất có khả năng không phải là vứt bỏ, mà là lạc đường? Đới Ngũ cũng không rối rắm quá lâu, dù sao thì cậu cũng không có cách nào tìm được nguyên chủ của bé mèo, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
Tắm rửa vài lần, mới rửa sạch sẽ toàn bộ nước bùn nhão dính dính trên bộ lông của mèo.
“Ngoan bảo, thật không nhìn ra đó, trên người của em vẫn còn có lông trắng, anh cứ luôn cho rằng em là một con mèo đen cơ đấy!”
Dư Gia Đường: “……”
Anh đeo một cái mặt mèo mặt than, vươn bộ trảo tất trắng của mình quơ quơ qua lại hai phát ở trước mặt Đới Ngũ, lấy cái này để chứng minh với cậu, trẫm một chút cũng không hề đen, là bạch phú soái.
Đới Ngũ lấy máy sấy cẩn thận hong khô lông trên người bé mèo, thời điểm thổi được một nửa, cậu liền phát hiện vẻ ngoài của bé mèo này……
Hình như có chút quá đẹp.
Tuy rằng cậu thích mèo, nhưng lại chẳng hiểu biết nhiều lắm về các chủng loại mèo, gặp qua nhiều nhất chính là cái loại mèo hoang bình thường trên đường liền bắt được một đống, không có chủng loại đặc thù gì đáng nói.
Theo Đới Ngũ hoàn toàn làm khô hết bé mèo, một con mèo lông dài xoã tung, mặt đen mắt lam, xinh đẹp tựa như một con búp bê liền xuất hiện ở trước mắt cậu.
***
Đới Ngũ thấp thỏm lấy màu lông đặc thù trên người bé mèo làm từ mấu chốt, dùng di động tìm tòi một phen ở trên mạng, rất nhanh đã tìm được một loạt hình ảnh cùng loại với bé mèo, cùng giới thiệu về chủng loại.
Mèo Ragdoll bao tay màu, trầm ổn, đoan trang, tính nết ôn hòa, là bạch phú mỹ trong loài mèo. Giá cả sang quý, căn cứ vào phẩm chất khác nhau mà giá cả dao động từ mấy ngàn đến mấy vạn hơn.
Đới Ngũ nhìn thấy khu giá cả kia liền ngây ngẩn cả người.
Vậy cậu đây là đã nhặt một con mèo vàng trở về sao?
Dư Gia Đường lưu lạc ở bên ngoài một ngày, thân thể tuy không cảm thấy gì cả, nhưng trên tâm lý lại mỏi mệt vô cùng, hiện tại chỉ muốn ngủ, cũng không ăn thịt mà Đới Ngũ nấu cho anh, trực tiếp vòng cái đuôi quanh thân thể rồi ngủ đi. Ngủ trong ổ mèo, là Đới Ngũ dùng một cái thùng giấy hộp lớn, phủ ở bên trong một tầng đệm lót, lâm thời mà bố trí thành.
Đới Ngũ thấy bé mèo chưa ăn thịt đã ngủ, cũng nghĩ đến có thể là nó mệt mỏi quá rồi, vì thế bỏ thịt vào trong tủ lạnh, tính toán chờ bé mèo tỉnh lại rồi lại ăn.
Một giấc này Dư Gia Đường ngủ thật lâu, lúc tỉnh lại, phát hiện bên cạnh ổ của anh có một cái túi thức ăn mèo đã mở miệng, còn đặt sẵn một bát nước.
Dư Gia Đường ăn sạch sẽ thức ăn mèo, lại uống vào chút nước —— đương nhiên là không ăn no.
Anh chạy đến chỗ tủ lạnh, dựng thân mình lên, mở tủ lạnh ra, phát hiện chén thịt luộc ngày hôm qua vẫn còn!
Loại thịt luộc chỉ mới nấu qua nước này, khỏi cần bỏ thêm cái gì, chấm dấm với nước tương cũng đã ăn ngon miễn bàn rồi.
Dư Gia Đường chạy đến phòng bếp, nhảy lên cái bàn. Thời điểm anh làm việc, càng quen dùng hai cái đùi để đứng hơn, như vậy là có thể dùng hai cái móng vuốt đằng trước để lấy đồ vật.
Hai móng vuốt của Dư Gia Đường ôm lấy bình dấm đổ ra một ít giấm vào trong một cái chén nhỏ, lại mở tủ bát ra, ôm cái chai nước tương cùng dầu mè ra, đẩy nắp bình ra lại rót một chút nước tương cùng dầu mè vào trong chén.
Cuối cùng anh lại ngậm chén thịt luộc đổ vào bên trong chén gia vị kia, móng vuốt lật tới lật lui hai cái, sau khi đã làm cho trên thịt dính đầy nước sốt đều đều, mới bắt đầu vui vẻ ăn.
Dư Gia Đường ăn xong thịt chấm tương, cầm chén ôm đến trong bồn rửa chén. Bên trên có dính chút dầu mỡ từ thịt, cho nên anh phun chút nước rửa chén ra tạo bọt nước. Sau đó tự mình đến toilet rửa sạch móng vuốt, liền không lại làm gì khác nữa.
Anh tuần tra địa bàn mới của mình một vòng, sau đó ở trong ngăn kéo tủ đầu giường của Đới Ngũ, tìm được một bộ di động cũ!
Loại máy thực kiểu cũ tuổi thọ lâu đời đã có thể đưa vào bảo tàng được rồi.
Móng vuốt nhọn của anh ấn khởi động máy, kinh hỉ phát hiện chiếc di động này vậy mà vẫn còn có một chút điện!
Anh nhanh chóng ấn xuống số điện thoại tư nhân của Bạch Quân Châu, điện thoại sau khi vang lên ba tiếng liền tiếp được, một đầu khác truyền đến giọng nói ôn hòa từ tính của Bạch Quân Châu.
“Uy, tôi là Bạch Quân Châu, vị này là?”
Dư Gia Đường kích động kêu một tiếng: “Meow ô!!!” Bạch tổng, tui là Tiếu Tiếu nà!
Bên chỗ Bạch Quân Châu dường như có thứ gì đó bị rớt xuống, ngay sau đó Dư Gia Đường liền nghe được thanh âm kinh hoảng lo lắng rất hiếm có của hắn: “Tiếu Tiếu! Em không có việc gì? Hiện tại em đang ở đâu?”
“Mèo meo!!” Tui không có việc gì, nhưng là tui cũng không biết tui đang ở đâu cả QAQ!
Anh thật sự không biết đây là chỗ nào. Sau khi xuống xe buýt công cộng, anh lại đi thêm một đoạn rất xa mới đến được xung quanh cửa hàng gà rán kia.
Sau đó lại được Đới Ngũ đạp xe chở đi hơn hai mươi phút, mới đến được căn nhà mà cậu thuê ở.
“Hẳn là ở xung quanh đường Cửu Long, cụ thể là vị trí nào, tôi không rõ ràng lắm.” Dư Gia Đường cẩn thận nhớ lại đoạn đường mà anh đi theo Đới Ngũ trở về một chút, đưa ra kết luận nói.
Bạch Quân Châu kinh ngạc nói: “Một con mèo như em thì làm thế nào mà chỉ một ngày đã chạy xa như vậy được thế? Hoàn cảnh nơi đó có chút loạn, hiện tại em an toàn chứ?” An toàn của Tiếu Tiếu là chuyện hiện tại hắn lo lắng nhất.
Dư Gia Đường đem chuyện mình gặp được một cậu trai cửa hàng gà rán tốt bụng ra nói một lần.
Bạch Quân Châu an tĩnh chờ anh meo meo nói xong, sau đó mới mở miệng: “Vậy là tốt rồi, hiện tại Bạch Đinh vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ nói gã rất nhanh là có thể tỉnh lại, chờ đến khi gã thanh tỉnh, không truy cứu trách nhiệm nữa, cảnh sát liền sẽ không còn lý do tiếp tục nhúng tay vào nữa, em liền có thể trở lại rồi.”
“Gã sẽ nhả ra sao?” Dư Gia Đường không tin loại người như Bạch Đinh sẽ tốt bụng như vậy.
Thanh âm của Bạch Quân Châu ôn nhuận lại ấm áp, “Gã sẽ biết nên làm như thế nào. Việc này em không cần phải lo lắng, em cứ chờ tôi đi đón em là được.”
Bạch Quân Châu còn muốn nói gì nữa, thính giác nhạy bén của Dư Gia Đường đã nghe được ở dưới lầu, thanh âm nói chuyện của Đới Ngũ và bác gái tiệm bán báo.
Dư Gia Đường vội vàng nói tạm biệt với Bạch Quân Châu, rồi xóa lịch sử trò chuyện trong điện thoại đi, sau đó tắt máy điện thoại một lần nữa bỏ lại trong ngăn kéo.
“Ngoan bảo em tỉnh rồi? Hôm nay anh có mua cá, hầm cá cho em ăn nhé.”
Dư Gia Đường đi theo cậu tiến phòng bếp, vây xem Đới Ngũ nấu cơm một hồi, thấy cậu ta không bỏ muối vào trong nồi cá, liền nhảy lên bàn nấu ăn, đẩy đẩy cái bình đựng muối về phía cậu.
Đới Ngũ vừa thấy vậy, lập tức nói: “Anh lên mạng tra xét, nói loài mèo các em có rất nhiều thứ đều không thể ăn được, đặc biệt là là loại mèo sủng vật trước kia từng được nuôi dưỡng như em đó, ăn bậy sẽ rất dễ dàng sinh bệnh!”
Dư Gia Đường tiếp tục đẩy bình về phía cậu, Đới Ngũ nghĩ, chẳng lẽ con mèo này trước kia đã ăn muối rồi? Thật quá tinh đi mất, còn biết nấu cơm phải bỏ muối, còn sẽ nhắc nhở cậu……
Cuối cùng Đới Ngũ vẫn bỏ một chút muối vào trong canh cá, nếu như không bỏ, chỉ có mèo có thể ăn, mà chính cậu lại không thể, tanh quá sức.
Một người một mèo vội vàng ăn cơm xong, Đới Ngũ liền phải chạy ra đi làm.
Ngày thường trong nhà Đới Ngũ không có ai tới, cậu chỉ cần đúng hạn trở về làm một bữa cơm cho bé mèo là được. Có khi về trễ, cậu sẽ phát hiện, bé mèo còn biết cả tới tủ lạnh tìm đồ để ăn, lại hoặc là sẽ tự mình lay thức ăn mèo cùng đồ hộp mà cậu đã chuẩn bị tốt ra để ăn.
Tương đối bớt lo chính là, bé mèo này cái gì cũng đều có thể ăn, ở nhà cũng rất ngoan, sẽ không cào loạn lăn lộn loạn ở khắp nơi.
Kỳ thật Dư Gia Đường cũng rất muốn phóng túng chính mình hủy đi đồ đạc trong nhà mài móng vuốt, bất đắc dĩ căn nhà này của Đới Ngũ vốn chật hết rồi, nếu lại hủy đi, liền ngay cả chỗ nằm cũng không có nữa.
Ngày thường Dư Gia Đường một mèo ở nhà trông cửa. Phòng ở của Đới Ngũ tuy nhỏ, lại ngũ tạng đầy đủ, cái gì cũng có. Còn có một cái sô pha người đơn, đặt đối diện TV.
TV là hàng đào từ chợ second-hand, hình thức có chút cũ, chẳng qua hình ảnh rất rõ ràng. Dư Gia Đường mở TV ra, nằm ở trên sô pha nhìn phim võ hiệp phát lại cả một buổi trưa, vào thời khắc mấu chốt nam chính bị nhân sĩ võ lâm chính đạo vây công đánh bị thương, tập phim hôm nay liền kết thúc.
Cũng may bộ phim này lúc Dư Gia Đường ở Bạch gia thì đã xem qua một lần rồi, bằng không thế nào cũng mắc phải chứng cưỡng bách bức chết mèo mất.
Dư Gia Đường xem xong cái quảng cáo đồ cá hộp, đang muốn đổi kênh, phát hiện trên TV nhắc nhở sắp chiếu một tin tức phỏng vấn phát sóng trực tiếp, người được phỏng vấn thường thường là một ít tinh anh trong giới kinh doanh, những nhân vật có uy tín danh dự ở Z thị.
Cái chương trình này, ở nhà Bạch Quân Châu thường xuyên hay nghe, có khi còn sẽ lôi kéo anh cùng nhau nghe, cũng mặc kệ một con mèo như anh rốt cuộc là có nghe hiểu được hay không, chậm rãi Dư Gia Đường liền cảm thấy cái chương trình này cũng rất thú vị, thường thường sẽ bại lộ ra một vài mặt trong ngầm không muốn bị người biết tới của một vài đại lão.
Tỷ như Bạch Quân Châu xuất thân hào môn giá trị con người vô cùng kinh người, trong ngầm chính là một tên mèo Ragdoll khống.
Người chủ trì trên tin tức đang vẻ mặt mộng bức, hoàn toàn không rõ ràng lắm tại sao rõ ràng là một đề tài kinh tế tài chính, làm sao lại đột nhiên chuyển qua việc nuôi mèo, bọn họ đã thảo luận mèo Ragdoll thật ngoan thật đẹp thật tiên khí đã mấy phút rồi đó, nhưng mà đề tài vẫn cứ trước sau đều không trở về quỹ đạo.
Người chủ trì lau một phen mồ hôi, cười nói: “Xem ra Bạch tiên sinh thật sự rất thích Ragdoll nhỉ.”
Nhưng mà Bạch Quân Châu lại cho cô một câu: “Kỳ thật tôi càng thích mèo Thái Lan hơn.”
Người chủ trì vẻ mặt đậu mòe, trên mặt tràn ngập “Anh càng thích Thái Lan hơn thì vì cái gì mà lại thảo luận Ragdoll với tôi lâu như vậy hở?”
Ở trước TV, Dư Gia Đường duỗi móng vuốt, chính là liên hoàn chưởng lên phần màn hình hiển thị gương mặt của Bạch Quân Châu trên TV, trên cái mặt màu lông cháy sém lộ ra một cái biểu tình khinh thường nhếch miệng.
Anh vẫn luôn nhớ rõ chuyện thời điểm Bạch Quân Châu chọn mèo dẫn đường đã chọn cái con Caramel mà không chọn anh đó, cũng luôn canh cánh chuyện này trong lòng, ở Bạch gia, lâu lâu liền phải kéo chuyện cũ ra tới lật.
“Tôi chỉ thích một con mèo Ragdoll mà thôi.”
“Đúng vậy, cô đoán không sai, chính là con mà tôi nuôi.”
“Tôi lấy đại danh cho nó là Tiếu Tiếu, nhũ danh là Mỹ Mỹ, hoa danh Tiếu Mỹ. Trước khi nuôi nó, tôi xác thật là càng thích mèo Thái Lan hơn một chút, mèo khác tôi cũng thích, nhưng sau khi nuôi nó……” Bạch Quân Châu nói đến chỗ này, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ lại sủng nịch, “Dục vọng độc chiếm của nhóc con này rất là mạnh, tôi liền không còn cơ hội để thích mèo khác được nữa.”
Người chủ trì biểu tình mờ mịt, bị ngược cún ngược đến thực mất hồn.
Hiện tại cô đang tràn ngập hoài nghi đối với nhân sinh, hoàn toàn không hiểu nổi vì cái gì mà làm phỏng vấn tin tức kênh kinh tế tài chính, vẫn có thể bị tú đầy mặt ân ái.
Dư Gia Đường khó có thể tin nổi, Bạch tổng cứ như vậy mà quăng hết nồi cho một con mèo như anh tới cõng sao?!
Người chủ trì sợ cứ tiếp tục thảo luận về mèo như vậy nữa, ratings sẽ rớt xuống đến mức thảm không nỡ nhìn thẳng, vì thế dùng hết biện pháp mới rốt cuộc kéo được đề tài trở về, tất cả mọi người đều chờ mong đề tài bát quái.
“Bạch tiên sinh, khoảng thời gian trước, em trai ngài bị thương ngoài ý muốn, nghe nói có quan hệ với con mèo mà ngài nuôi, hiện giờ thương thế của Bạch Đinh tiên sinh đã khôi phục tốt rồi, cũng đã tỏ vẻ sẽ không để ý chuyện này, bác bỏ tin đồn anh em hai người bất hòa truyền ở bên ngoài, chuyện này là thật vậy chăng? Còn có tin tức nói ngài sắp hồi phục thị lực đôi mắt là thật sao?”
Nụ cười trên mặt Bạch Quân Châu không thay đổi hỏi cô: “Cô hỏi sự kiện nào là thật sự?”
“Đều hỏi, ngài có thể nói hết với chúng tôi không.”
“Vậy…… Toàn bộ đều không phải là thật.”
“Con mèo của tôi chỉ là một con Ragdoll mà thôi, tuy hình thể xác thật là lớn hơn mèo bình thường một chút, nhưng nếu nói là có thể cắn cho một nam tính thành niên thành bị trọng thương…… Vậy người nuôi mèo Ragdoll chẳng phải là ai ai cũng sẽ cảm thấy bất an hay sao?”
“Bạch Đinh xác thật là bị thương, nhưng chỉ là một vài vết thương da thịt không nặng thôi, là bị động vật hoang dã trên núi cắn, sau khi được đưa đến bệnh viện, đã đúng lúc tiến hành rửa sạch xử lý, sớm đã không có việc gì rồi.”
“Anh em chúng tôi cũng không có bất hòa.”
“Cha mẹ rời đi sớm, có thể nói nó là do tôi nuôi lớn, thử hỏi anh em chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau như vậy, làm sao sẽ trở mặt thành thù được cơ chứ, chẳng qua là lúc trước có chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Chúng tôi đều đã là người trưởng thành cả rồi, phương thức xử sự cũng khác nhau, có chút mâu thuẫn là không thể tránh né được, có anh chị em nhà ai mà chẳng cãi vã đâu, nhưng cũng không hơn thế.”
“Cuối cùng ——”
“Đôi mắt của tôi xác thật là sắp chuẩn bị giải phẫu hồi phục thị lực, xác xuất thành công lại rất thấp, đến lúc đó sau phẫu thuật sẽ gặp lại ánh sáng hay là trở nên tồi tệ hơn, điều này cũng không ai nói trước được.”
Người chủ trì đang muốn hỏi lại vài câu, lại phát hiện thời gian phỏng vấn đã hết rồi.
“Thì ra là thế, cảm ơn Bạch tiên sinh đã giải thích nghi hoặc, cũng cảm ơn ngài đã rút ra thời gian trong trăm việc bận để tới tham dự lần phỏng vấn này ……”
Dư Gia Đường cảm giác mình giống như vừa xem một cái phỏng vấn kinh tế tài chính giả.
Từ đầu tới đuôi, ngoại trừ chuẩn bị nói đến mèo, đang nói đến mèo, nói xong mèo mở ra kỹ năng “Trợn mắt nói mò”, hình như đều không còn chuyện gì khác.
Chương trình như vậy ratings sẽ không thành vấn đề chứ?
Trên thực tế thời điểm bên phía đài truyền hình truyền phát tin về chương trình kỳ này, ratings đã đạt tới mức cao nhất trong lịch sử.
Có lẽ là do ngày thường loại quý công tử hào môn như Bạch Quân Châu này quá xa xôi đối với sinh hoạt bình thường của mọi người, cho dù Bạch Quân Châu có nổi danh là tính tình tốt đi nữa, nhưng phần lớn thị dân vẫn cứ cảm thấy nhân vật như vậy là mười phần cao không thể với tới được.
Sau khi hắn lên tiết mục nói đến “Quá trình nuôi mèo ấm lòng lại khúc chiết” khiến rất nhiều người nhìn thấy, mọi người ngược lại còn cảm thấy tương phản manh, hoạt động tâm lý đại khái chính là —— “Không nghĩ tới anh lại là dạng tổng tài thế này đó”!
Mà vấn đề tình cảm của anh em Bạch gia mà người chủ trì cảm thấy là nguyên do khiến cho lượng ratings cao trào kia, phản ứng của người xem lại không có tốt như dự tính, đương nhiên ratings cũng không rớt nhiều mấy.
Chủ yếu là nhân vật Bạch Quân Châu này tương đối khá có lực hấp dẫn, người sùng bái cùng fans nam nữ quả thực là rất nhiều, chỉ nhìn một cách đơn thuần, mấy người xem kia cũng có thể liếm màn hình toàn bộ thời gian chương trình rồi, ngạnh sinh sinh gia tăng trình độ giá trị nhan bình quân của các nhân vật đã được phỏng vấn từ trước tới nay của chương trình.
Dư Gia Đường tắt TV đi, nhớ lại những lời Bạch Quân Châu đã nói trong chương trình.
Mấy ngày trước, lúc anh ôm chiếc di động cổ lỗ sĩ kia đi WC định gọi điện thoại cho Bạch Quân Châu, móng vuốt không ôm ổn nên không cẩn thận làm rớt trong bồn cầu hỏng rồi.
Di động của Đới Ngũ lại được cậu ta mang theo bên người, tuy rằng buổi tối cũng có cơ hội, nhưng anh lại không thể gọi điện thoại trong căn nhà nhỏ hoàn toàn không có thứ gọi là cách âm này vào buổi tối được.
Ngày thường Đới Ngũ không có giải trí gì khác, chỉ chơi di động, cho nên di động còn đắt hơn mấy thứ đồ khác mà cậu dùng hơn một chút, đại khái khoảng hai ba ngàn. Màn hình khóa di động cũng là mở khóa kiểu giọng nói.
Dư Gia Đường căn bản là không thể mở khóa được.
Cho tới tận bây giờ vẫn chưa thể lại gọi điện thoại cho Bạch Quân Châu được lần nào, cũng không rõ ràng lắm tình huống bên chỗ hắn đã thế nào rồi.
“Ngoan bảo, hôm nay anh mang về cho em bánh bao nhân thịt kho mà nhà thím Phương bán nè.” Đới Ngũ tan tầm trở về vừa vào cửa liền lắc lắc bao nilon trong tay về phía mèo Ragdoll nằm ở trên sô pha.
Dư Gia Đường nhảy xuống sô pha chạy chậm đi qua, dùng hai cái chân sau đứng thẳng lưng lên, từ trong tay Đới Ngũ ôm lấy túi đựng bánh kẹp thịt.
Trong thời gian Đới Ngũ nuôi con mèo Ragdoll này, đã gặp qua đủ loại động tác kỳ quái của nó, hai chân đi đường, hai móng ôm đồ, ở trong mắt cậu nay đều đã là rất bình thường rồi.
Tuy rằng thường thường cậu vẫn sẽ kinh ngạc vì Ragdoll linh tính thông minh, thân thể linh hoạt, nhưng cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng chủ nhân ban đầu của nó đã nghiêm khắc huấn luyện nó thôi.
Dư Gia Đường ăn bánh kẹp thịt, nghĩ thầm, tình huống cụ thể bên phía Bạch Quân Châu có thật sự giống như trong chương trình đã nói hay không, vẫn chưa rõ ràng lắm. Không tới đón mình trở về cũng không có vấn đề gì, ngoài trừ tiến độ nhiệm vụ sẽ chậm đi một chút, cũng không có ảnh hưởng khác.
Lại nói, người anh em Đới Ngũ này, cũng rất nghĩa khí, có đồ gì ăn ngon đều sẽ không quên anh, rõ ràng là thức ăn không có phong phú bằng lúc ở Bạch gia, nhưng anh vẫn cứ có cảm giác hơi béo lên một chút (?).
Dư Gia Đường ăn xong bánh kẹp thịt, liền đi đến trước cái gương được gắn trên tủ quần áo kiểu cũ soi soi xem xét bản thân mình.
Vẫn trước sau như một tiên khí bức người, đoan trang đại khí cấp bậc cao.
Dư Gia Đường vừa lòng gật gật đầu trong lòng.
Lại không nghĩ tới Đới Ngũ đang một bên cầm tạp dề, chuẩn bị tiến vào phòng bếp nấu cơm, thấy một màn như vậy, liền thuận miệng nói một câu ——
“Ngoan bảo, có phải em mang thai rồi không, bụng to hơn trước kia rất nhiều đó, khẳng định là khoảng thời gian trước nhân lúc anh không ở nhà, chuồn ra ngoài đi hú hí với mèo khác rồi đúng không.”
Đới Ngũ vẫn luôn không có dịp đi kiểm tra bé mèo là đực hay là cái, thời điểm lên mạng tra chủng loại, rất nhiều bạn mạng đều xưng Ragdoll là “Tiểu tiên nữ”, “Nữ thần”, cậu theo bản năng liền đem nhóc con trong trở thành mèo cái.
Dư Gia Đường động tác cứng đờ mà xoay người qua, mặt mèo lạnh mạc nhìn tên thiểu năng trí tuệ đối diện kia.
Danh sách chương