Thịnh Vinh không nghĩ tới sức lực của một con mèo có thể lớn đến tình trạng này, hắn cũng là bá vương từ nhỏ đến lớn, nào có thể để một con mèo đè đầu cưỡi cổ mình giương oai được chứ, duỗi tay muốn bắt lấy cái cổ mèo cam.

Dư Gia Đường thu trảo rồi lóe cái rời đi, toàn bộ quá trình không đến một giây, Thịnh Vinh đối với độ nhạy cảm của con mèo béo này xem như đã có nhận thức mới.

“Cái đồ mập nhà mi, có lá gan chụp tao, mi trốn cái gì mà trốn hử?” Thịnh Vinh bị mất uy phong trước mặt người ngoài cùng em trai, sắc mặt đen vô cùng.

Dư Gia Đường ngồi xổm trên bàn nâng móng vuốt lên liếm liếm, nhìn cũng không thèm nhìn hắn.

Thịnh Vinh cảm thấy con mèo này thật là thiếu đòn cực kỳ, nhưng hai cái đùi của hắn khẳng định là chạy không bằng bốn chân, vì thế nhìn về phía em trai họ ruột thịt của mình.

“Tranh Tranh, mèo này là của em, em cứ nhìn nó khi dễ anh hai của em vầy à?”

Thịnh Tranh không nói lời nào.

Thịnh Vinh lại nói: “Em nhanh kêu nó lại đây đi, cho dù có là một con mèo, cũng không thể tùy tiện đánh người được, làm sai thì phải xin lỗi, bảo nó lại đây.”

Hà Kỳ:…… Không nghĩ tới Vinh thiếu ở bên ngoài cao lãnh, ở nhà vậy mà lại là cái dạng này. Tăng kiến thức.

Thịnh Tranh lúc này mới có phản ứng, chỉ vào Thịnh Vinh nói: “Anh, không tốt.” Sau đó lại chạy đến bàn ngồi xổm bên cạnh Quất Miêu, bế nó lên, dùng mặt thân mật cọ qua cọ lại nói, “Mập Mập, lợi hại nhất!”

Bị trách cứ người không bằng mèo làm Vinh thiếu mười phần chua xót, hắn miễn cưỡng giữ vững phong độ đứng lên vuốt phẳng quần áo, chỉ vào nhóc con cùng mèo đang còn ôm nhau thân mật không ngừng ở bên kia nói: “Hai đứa các em, đừng có mà hối hận, đêm nay anh không nấu cơm cho đâu, bảo mèo béo lợi hại nhất của em làm đi!”

Tính tình Thịnh Tranh còn lớn hơn cả Thịnh Vinh, nghe vậy cũng không có dấu hiệu chịu thua, liếc mắt nhìn hắn, ôm mèo yêu đi lên lầu.

Lúc này Thịnh Vinh đã hoàn toàn quên mất chuyện ban đầu muốn giới thiệu gia sư tại nhà cho em trai, lực chú ý đều đặt trên đôi mắt nhỏ trước khi đi của em trai.

“Cậu coi vật nhỏ này đi, còn dám trưng cái mặt ra cho tôi xem, tôi chính là anh nó! Từ sau khi con mèo kia vào nhà, đừng nói là tôi, ngay cả ông nội của tôi cũng chẳng còn địa vị gì hết!” Thịnh Vinh tức muốn hộc máu phát tiết với Hà Kỳ ngồi ở một bên.

Hà Kỳ tốt tính nói: “Tranh thiếu còn nhỏ, mới chưa đến năm tuổi. Từ từ đến thôi, chờ cậu ấy lại lớn thêm một chút nữa là sẽ biết anh trai tốt.”

Thịnh Vinh chẳng mấy tin tưởng cái vụ này, nghĩ đến tư thế em trai bảo bối đến cả ăn cơm cũng muốn dùng chung một cái chén với con mèo béo kia, trong lòng thực tuyệt vọng.

Em trai có thể chậm rãi đi ra khỏi bóng ma là chuyện tốt, nhưng ỷ lại vào một con mèo như vậy, thật sự tốt sao? Tuổi thọ của mèo chẳng được có mấy năm. Mà con mèo cam kia sống hoang dã ở bên ngoài, không thích ăn thức ăn mèo, chỉ thích ăn đồ ăn của người.

Đặc biệt là mấy món thịt cá sắc hương vị đều đầy đủ, một bận có thể ăn được mấy mâm.

Thịnh Vinh chưa từng nuôi mèo, nhưng cũng biết rõ, trong đồ ăn của con người có không ít thành phần gây hại cho mèo. Con mèo kia sớm hay muộn cũng sẽ tự mình chơi xong thôi.

Nếu con mèo kia chưa sống được mấy năm đã chết, vậy em trai của mình phải làm sao bây giờ?

“Vinh thiếu, thế hôm nay có dạy học cho Tranh thiếu nữa không?” Hà Kỳ hỏi.

Thịnh Vinh nghĩ đến đứa em trai hiện tại ngay cả nói chuyện cũng chưa nói nhanh nhẹn được, gật gật đầu nói: “Đi, tôi đi xách nó xuống dưới.”

Hà Kỳ: “…… Nếu không, tôi đi cùng ngài đi?”

“Được, chẳng qua cậu đừng đi loạn là được.”

“Đó là tự nhiên.”

Thịnh Vinh mang theo Hà Kỳ đi lên, gõ gõ cửa phòng em trai, nghe được bên trong vang lên một trận lộn xộn, cửa mới được mở ra từ bên trong.

Thời điểm hắn đi vào, Thịnh Tranh đang ngồi trên mặt đất chơi xếp gỗ*, mèo cam nhảy lên trên giường, thần khí mười phần nằm chính giữa giường, cái đuôi còn không ngừng quét qua quét lại, một bộ “Đây là lãnh địa của trẫm, ai cũng đừng hòng tới đây”.

Xếp gỗ: Còn gọi là rút gỗ, ba thanh chữ nhật ghép lại thành 1 hình vuông, mỗi hình vuông là 1 tầng sắp lên cao và chéo nhau, sau đó rút thanh chữ nhật sao cho cả khối không bị đổ

rút gỗjpg

Thịnh Vinh:…… Như vậy vấn đề tới, vừa rồi là ai mở cửa cho hắn?

Tầm mắt hắn di chuyển qua lại giữa em trai và mèo cam vài lần, cuối cùng cảm thấy hẳn là em trai cố ý đùa dai với mình, thế là không lại rối rắm nữa.

“Tranh Tranh, vừa rồi chỉ lo đùa em, còn chưa giới thiệu với em, đây là gia sư tại nhà của em, tên là Hà Kỳ, em có thể gọi cậu ta là thầy Hà, bắt đầu từ chiều nay, sẽ do thầy Hà dạy em học.”

Hà Kỳ đúng lúc tiến lên một bước, lộ ra một nụ cười.

“Chào cậu Tranh thiếu, tôi sẽ……”

Hà Kỳ còn chưa nói dứt lời, đã đột nhiên ngậm miệng lại.

Đối diện Dư Gia Đường từ trên giường đứng lên, dùng một loại ánh mắt lạnh lùng nhìn y từ trên xuống dưới.

Ánh mắt kia đặc biệt thấm người. Hà Kỳ trong nháy mắt đã cảm thấy, trước mắt mình không phải là một con mèo, mà là một con dã thú họ mèo.

Vài giây sau, Dư Gia Đường từ trên giường đi xuống dưới, đi đến bên cạnh Thịnh Tranh, bày trên mặt đất một quyển đề mục huấn luyện trí nhớ, bên trong có rất nhiều câu đố cho trẻ em, cửu cung, sudoku, mê cung* tất cả đều có.

*Cửu cung: là một ô hình vuông được chia làm 9 ô nhỏ. Mỗi ô có một con số từ 1 đến 9 và chín con số này nằm ở những vị trí đặc biệt mà khi cộng theo hàng ngang, hàng dọc hay đường chéo cũng thành số 15. Chín con số này gọi là Số Bát Quái. Cái này có nhắc nhiều đến Phong thủy nhưng ta không rõ cũng đọc không hiểu, trong truyện chỉ nhắc đến 1 lần nên cũng không quan tâm luôn, ai muốn tìm hiểu thêm cứ gõ cửu cung là được

cửu cung bát quái

Sudoku: trò này thì chắc nhiều người biết rõ nhỉ, mấy củ gạch samsung hồi xưa lắc xưa lơ hầu như đều có hết. Mỗi bảng có 9×9 ô, yêu cầu ta điền các số từ 1-9 vào các ô trống sao cho mỗi cột, mỗi hàng, và mỗi phần trong số chín lưới con 3×3 cấu tạo nên lưới chính đều chứa tất cả các chữ số từ 1 tới 9.

sudoku

Trò mê cung thì quá dễ hiểu rồi đúng không, tìm đường thoát khỏi mê cung đó ^^

Anh dùng móng vuốt linh hoạt lật vài tờ.

“Tranh thiếu, con mèo này của cậu thật là có linh khí, bộ dạng lật sách này, cứ như người thật vậy.” Hà Kỳ thử đi qua giao lưu với Thịnh Tranh.

Thịnh Tranh lại chỉ nhìn thoáng qua phương hướng Dư Gia Đường, rồi một lần nữa thả tầm mắt xuống xếp gỗ của mình.

Dư Gia Đường chọn xong một bộ đề, duỗi trảo vỗ vỗ cánh tay Hà Kỳ.

Hà Kỳ đang muốn khen Thịnh Tranh chơi xếp gỗ giỏi, liền cảm giác trên cánh tay khác thường, quay đầu lại xem, móng vuốt mèo cam, đang đặt trên một bảng sudoku, mắt mèo không hề chớp mắt mà nhìn y.

Hà Kỳ muốn kéo móng vuốt của nó xuống khỏi cánh tay mình, kết quả phát hiện…… Sức lực của con mèo này quá lớn! Y vặn không nổi!

Hà Kỳ nghi hoặc nhìn nó, thấy Thịnh Tranh chuyên tâm chơi xếp gỗ của mình ai cũng không để ý tới, đành phải nhìn Thịnh Vinh: “Vinh thiếu, nó đây là muốn làm gì vậy?”

Thịnh Vinh vẻ mặt gặp quỷ, một hồi lâu sau mới gian nan mở miệng:

“Nếu như tôi không đoán sai, nó đây là…… muốn kiểm tra cậu?” Là muốn giúp Thịnh Tranh thử nghiệm trình độ của Hà Kỳ một chút?

Con mèo béo này thành tinh rồi đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện