Edit: NHY
Beta: Mạc Khinh Vũ
Năm Hưng Ninh thứ nhất, là một năm cuối cùng Sở Chiêu đế tại vị.
“Hưng Ninh cung biến” mà lịch sử đặt tên, cũng phát sinh trong tháng hai năm này ——
Ngày 3 tháng 2, Sở Chiêu đế phát hiện Tam hoàng tử Sở Ngạo Thiên cấu kết cùng hậu phi lãnh cung, giận dữ, hạ chỉ nhốt hắn vào phủ Tông Nhân, ngày sau hậu thẩm.
Ngày 5 tháng 2, Sở Chiêu đế tới phủ Tông Nhân tự mình hỏi thẩm. Tam hoàng tử mở miệng chống đối, đế càng giận, phất tay áo rời đi.
Ngày 8 tháng 2, trong cung Tam hoàng tử lục soát ra thư từ thông đồng lén lút cùng các quan viên, Sở Chiêu đế tức giận mắng đám người này kết bè kết cánh, nhúng chàm quốc chính.
Ngày 11 tháng 2, Tam hoàng tử bị lên án nuôi dưỡng tư binh, tự chế vũ khí, trong triều có nhiều buộc tội. Sở Chiêu đế lại lần nữa hạ chỉ nghiêm thẩm, chọn ngày định tội.
Ngày 15 tháng 2, gia tướng của Tam hoàng tử mang binh vây phủ Tông Nhân, cướp người.
Ngày 17 tháng 2, Tam hoàng tử xuất quân bức vua thoái vị. Sau khi đâm Sở Chiêu Đế bị thương, bị cấm quân bắt được, giam cầm ở trong cung.
Ngày 19 tháng 2, Sở Chiêu đế trọng thương không thể trị, hạ chỉ truyền ngôi cho Kính Vương Sở Ngự Thần, cũng viết chiếu cáo tội mình, khi tại trần tại vị hoa mắt ù tai. Sau ngày hôm đó, Sở Chiêu đế băng hà.
Ngày 21 tháng 2, Kính Vương Sở Ngự Thần khải hoàn hồi triều. Nhu Hoa quận chúa mở cổng thành nghênh giá, bá tánh toàn kinh đứng đầy hai phố, quỳ lạy tân đế.
…… Ngắn ngủn hơn nửa tháng, phong vân Sở Triều đại biến.
Từ đây, Kính Vương đăng vị, thời đại Sở Triều cường thịnh nhất, chính thức mở ra! Mà tới đời sau, đoạn truyền kỳ về “Hưng Ninh cung biến”, đủ mọi cách nói xôn xao.
Rất nhiều nhà sử học từ dấu vết tư liệu lịch sử để lại, chứng cứ có sức thuyết phục cho rằng sau lưng tràng cung biến vội vàng mà quỷ dị, tất nhiên cất dấu thế lực thứ ba điều khiển……
Đương nhiên, trong đó người gây ra nhiều hoài nghi nhất, đó là vị hôn thê Kính Vương —— Nhu Hoa quận chúa Ninh Vân Khuynh!
Mà lý luận này, cũng vì vị “Sở Triều đệ nhất truyền kỳ nữ tử” tăng thêm một vòng hào quang……
Bất quá, đối với Vân Khuynh, suy đoán đời sau như thế nào, kỳ thật cũng chẳng đáng ngại.
Nàng chỉ biết là, giờ phút này, khi chính mình đứng trước cửa thành, trông thấy trong mắt ái nhân kinh ngạc và kinh hỉ khó có được ——
Vì thế, nửa tháng này, hao hết tâm lực tính kế, bố trí từng bước mạo hiểm, ngày đêm vất vả khó ngủ ……
Toàn bộ đều trở nên đáng giá như thế.
Vân Khuynh thẳng tắp nhìn vào đáy mắt Sở Ngự Thần, lần nữa tiến lên vài bước, thanh thanh mở miệng.
“Thần thiếp vì thánh thượng dâng lên phân đại lễ này, như thế nào?”
Sở Ngự Thần yên lặng nhìn nàng.
Vân Khuynh liền gợi môi, hướng nam tử lộ ra tươi cười đẹp nhất —— lộng lẫy hệt như ngày đó Sở Ngự Thần xuất chinh.
Nàng chưa bao giờ là nữ tử chỉ biết tránh ở phía sau ái nhân tìm kiếm bảo hộ.
Hắn vì nàng lao tới Yến Địa, bảo vệ cố hương; như vậy, nàng liền vì hắn đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, đem giang sơn này, tự mình trả lại vào tay hắn.
Sau này, nàng cũng sẽ luôn bên cạnh hắn. Từ đây, một đời này, cùng thống trị thiên hạ, sinh tử không rời!
“Ngươi……”
Rốt cuộc, Sở Ngự Thần mở miệng.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Hắn nâng bước lên phía trước, khi Vân Khuynh còn chưa phản ứng lại, liền gắt gao ôm nàng vào lòng.
Trong chớp nhoáng, hung hăng mà cắn lên môi nàng.
Vân Khuynh sửng sốt trong nháy mắt, giây lát, nhắm mắt lại, đồng dạng dùng sức mà hôn trả hắn.
Giờ khắc này, bọn họ không có để ý tới cổ đại nam nữ đại phòng, cũng không có để ý hai bên bá tánh kinh hô……
Chỉ có lẫn nhau.
Giữa sự giao tiếp môi lưỡi thân mật cực hạn, pháo hoa diễm lệ đêm thất tịch đó, phảng phất như nở rộ trong thế giới hai người, đầu váng mắt hoa.
Thật lâu sau.
Nụ hôn kết thúc, hắn mới ở bên tai nàng nhẹ thở hết giận, thấp thấp cười lên.
“Tiểu hồ ly. Một đời này, cuối cùng bắt được ngươi.”
Vân Khuynh bỗng nhiên ngẩn ra, ở trong lồng ngực Sở Ngự Thần nâng mắt lên, chỉ thấy hắn mí mắt liếc, đối diện chính mình.
Vì thế, rốt cuộc ý cười ức chế không được, nàng nhếch lên khóe miệng:
“Chàng….. nhớ lại?”
Bên môi Sở Ngự Thần vẽ lên độ cong tà tứ, lần nữa cúi xuống, lấy nụ hôn chặn lại câu hỏi của Vân Khuynh——
Ngày ấy, nàng đưa tiễn hắn, đang giữa đông giá rét; hiện nay, nàng vì hắn tiếp giá, đã là đầu xuân tươi đẹp ……
*
“Thả ta đi ra ngoài! Thả ta đi ra ngoài!”
“Ta là Tam hoàng tử, là chân long chi mệnh, thế nhưng dám giam ta! Về sau đi ra ngoài, liền giết chết toàn bộ các ngươi!”
Cung Cảnh Dương.
Sáng sớm, Sở Ngạo Thiên bị giam cầm bên trong, lại bắt đầu kêu gào như mọi ngày.
Lúc trước, bọn thái giám cung nữ ra vào cung này, từ trước đến nay phảng phất như là không nghe thấy.
Nhưng mà hôm nay không giống.
Giờ phút này, tiểu thái giám đưa cơm mới vừa bước vào trong điện, liền thất thanh kêu to.
“Trời ơi! Giết người!”
Ngay sau đó.
Tiếng cười dữ tợn tiến tới, trước ánh mắt đỏ bừng của Sở Ngạo Thiên, gã hất nghiêng hộp cơm, cất bước bỏ chạy!
“Tam hoàng tử điên rồi, người tới, mau tới!”
Một trận binh hoang mã loạn.
Ước chừng sau một nén nhang
Nhu Hoa quận chúa bãi giá đến cung Cảnh Dương, muốn tự mình xử lý sự tình làm cho người ta sợ hãi này ——
Sở Ngạo Thiên bị giam cầm, thế nhưng đem một đám nữ nhân trong phòng này, toàn bộ giết chết……
Lúc Vân Khuynh đến, máu tươi trong điện đã rửa sạch sạch sẽ.
Mà Sở Ngạo Thiên bị thị vệ áp quỳ trên mặt đất, còn điên cuồng gầm rú như cũ: “Buông bổn hoàng tử ra ……”
“Nhu Hoa quận chúa giá lâm!”
Nhưng mà, ngay sau đó, nội thị cao giọng xướng, lập tức đánh gãy lời kêu gào này.
Sở Ngạo Thiên thoáng chốc ngẩng đầu, trông thấy thân ảnh của nàng, khóe mắt suýt nứt.
“Ngươi là đồ độc phụ! Ta chính là chân long thiên tử, còn không mau lệnh người buông ta ra!”
“Làm càn!”
Thị vệ phía sau quát chói tai, lợi kiếm đặt tại trên cổ, nháy mắt cắt vào thịt.
Lưỡi dao mỏng lạnh lẽo cắt qua làn da, máu tươi chợt chảy, Sở Ngạo Thiên cả người cứng đờ, đầu óc tựa hồ đột nhiên tỉnh táo lại.
Dũng khí giết người đêm qua trong nháy mắt rút đi, sợ hãi bỗng nhiên mãnh liệt trào lên.
Đây chính là cổ đại!
Giống như hắn bằng thân phận bóp chết mấy tiện nhân kia, giờ phút này, chỉ cần độc phụ này hạ lệnh, có thể muốn mạng chính mình!
Không, hắn không muốn chết!
Sở Ngạo Thiên trừng lớn hai mắt, trên trán nổi lên gân xanh: “Đừng! Đừng giết ta!”
Vân Khuynh nhăn mi, trong lòng lạnh lùng.
Nếu hắn “Thà chết chứ không chịu khuất phục”, còn có thể làm người ta liếc mắt xem trọng, mà nay thần thái này, rõ ràng càng khiến người khinh thường……
Vì thế, nàng liếc trò hề “Khí vận chi tử” này, chỉ nói.
“Cái gọi là hoàng tử phạm pháp đồng tội cùng thứ dân. Tam hoàng tử đánh giết thê thiếp, nên lấy luật xử phạt.”
Dứt lời, Sở Ngạo Thiên lại cắn răng: “Những tiện nhân đó, dám lập mưu trốn đi, đáng chết!”
“Giá trị các nàng sao có thể so cùng ta? Ta chính là con của thần có thể đoán trước tương lai!”
Ngay sau đó, hắn đúng lý hợp tình nói: “Giết ta, Sở Triều liền phải diệt!”
Vân Khuynh ánh mắt băng hàn, lại chỉ cười lạnh tanh.
“Chẳng qua là người xuyên việt mà thôi.”
“Sở Triều sau này như thế nào, còn không tới phiên loại mặt hàng như ngươi bình phán.”
Nói xong, nàng không muốn tốn nước miếng với hắn, liền phân phó.
“Áp đi phủ Tông Nhân, xử trí theo luật.”
“Vâng.” Bọn thị vệ lĩnh mệnh.
Sở Ngạo Thiên bị kéo xuống, không thể tin tưởng trừng lớn mắt, điên cuồng hét lên.
“Hóa ra là mày! Mày cũng từ hiện đại xuyên tới có phải hay không!? Phi! Cổ đại tính cái gì? Vương triều phong kiến chung quy sẽ diệt vong, tao tiên đoán, liền hủy trong tay phế vật Sở Ngự Thần kia ……”
Thanh âm càng thêm đi xa.
Mà Vân Khuynh bước ra cửa điện, nhìn bóng dáng kia, ánh mắt càng lạnh ——
Đột nhiên, một cổ lực đạo đánh úp lại.
Nàng kinh ngạc mà nâng mắt, lại bị nam tử ôm vào trong ngực.
“Sao chàng lại tới đây?”
Vân Khuynh thuận thế vòng lấy Sở Ngự Thần, chôn vào cổ hắn, thanh âm u buồn.
Giây tiếp theo, mặt đẹp bị nâng lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện đôi mắt u mị của hắn.
Sở Ngự Thần ôm lấy eo nàng, mắt thần sắc u ám khóa trụ nàng.
“Một mình chạy tới xử trí người, còn để tâm tình bị hỏng, ân?”
Nói nhỏ, hắn nắm lấy cằm tinh xảo, môi mỏng lộ ra ý cười không rõ.
Vân Khuynh hạ mắt, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, nội tâm lại thoáng chốc tươi đẹp lên.
“Không có……”
Nàng nhẹ giọng nói, không cách nào giải thích mình là lo lắng lời “nguyền rủa” của “Khí vận chi tử” sẽ ảnh hưởng tới ái nhân ——
Vân Khuynh sớm thử qua, chỉ cần đề cập đến hệ thống, nội dung nhiệm vụ, nàng giống như bị hạ cấm chế, không thể để lộ nửa câu.
Vì thế, lúc này, Vân Khuynh cũng chỉ có thể rầu rĩ mà phủ nhận hành vi ấu trĩ trong miệng ái nhân.
Thấy thế, sâu trong mắt Sở Ngự Thần hiện lên một tia buồn cười, phút chốc cong môi.
“Hồi cung đi. Ít ngày nữa đại hôn, ta không muốn một Hoàng hậu uể oải đâu.”
PS.
Chương sau đại hôn, khụ.
Không dễ dàng, ba thế giới, hai người rốt cuộc cũng có cái hôn lễ hoàn chỉnh……
Beta: Mạc Khinh Vũ
Năm Hưng Ninh thứ nhất, là một năm cuối cùng Sở Chiêu đế tại vị.
“Hưng Ninh cung biến” mà lịch sử đặt tên, cũng phát sinh trong tháng hai năm này ——
Ngày 3 tháng 2, Sở Chiêu đế phát hiện Tam hoàng tử Sở Ngạo Thiên cấu kết cùng hậu phi lãnh cung, giận dữ, hạ chỉ nhốt hắn vào phủ Tông Nhân, ngày sau hậu thẩm.
Ngày 5 tháng 2, Sở Chiêu đế tới phủ Tông Nhân tự mình hỏi thẩm. Tam hoàng tử mở miệng chống đối, đế càng giận, phất tay áo rời đi.
Ngày 8 tháng 2, trong cung Tam hoàng tử lục soát ra thư từ thông đồng lén lút cùng các quan viên, Sở Chiêu đế tức giận mắng đám người này kết bè kết cánh, nhúng chàm quốc chính.
Ngày 11 tháng 2, Tam hoàng tử bị lên án nuôi dưỡng tư binh, tự chế vũ khí, trong triều có nhiều buộc tội. Sở Chiêu đế lại lần nữa hạ chỉ nghiêm thẩm, chọn ngày định tội.
Ngày 15 tháng 2, gia tướng của Tam hoàng tử mang binh vây phủ Tông Nhân, cướp người.
Ngày 17 tháng 2, Tam hoàng tử xuất quân bức vua thoái vị. Sau khi đâm Sở Chiêu Đế bị thương, bị cấm quân bắt được, giam cầm ở trong cung.
Ngày 19 tháng 2, Sở Chiêu đế trọng thương không thể trị, hạ chỉ truyền ngôi cho Kính Vương Sở Ngự Thần, cũng viết chiếu cáo tội mình, khi tại trần tại vị hoa mắt ù tai. Sau ngày hôm đó, Sở Chiêu đế băng hà.
Ngày 21 tháng 2, Kính Vương Sở Ngự Thần khải hoàn hồi triều. Nhu Hoa quận chúa mở cổng thành nghênh giá, bá tánh toàn kinh đứng đầy hai phố, quỳ lạy tân đế.
…… Ngắn ngủn hơn nửa tháng, phong vân Sở Triều đại biến.
Từ đây, Kính Vương đăng vị, thời đại Sở Triều cường thịnh nhất, chính thức mở ra! Mà tới đời sau, đoạn truyền kỳ về “Hưng Ninh cung biến”, đủ mọi cách nói xôn xao.
Rất nhiều nhà sử học từ dấu vết tư liệu lịch sử để lại, chứng cứ có sức thuyết phục cho rằng sau lưng tràng cung biến vội vàng mà quỷ dị, tất nhiên cất dấu thế lực thứ ba điều khiển……
Đương nhiên, trong đó người gây ra nhiều hoài nghi nhất, đó là vị hôn thê Kính Vương —— Nhu Hoa quận chúa Ninh Vân Khuynh!
Mà lý luận này, cũng vì vị “Sở Triều đệ nhất truyền kỳ nữ tử” tăng thêm một vòng hào quang……
Bất quá, đối với Vân Khuynh, suy đoán đời sau như thế nào, kỳ thật cũng chẳng đáng ngại.
Nàng chỉ biết là, giờ phút này, khi chính mình đứng trước cửa thành, trông thấy trong mắt ái nhân kinh ngạc và kinh hỉ khó có được ——
Vì thế, nửa tháng này, hao hết tâm lực tính kế, bố trí từng bước mạo hiểm, ngày đêm vất vả khó ngủ ……
Toàn bộ đều trở nên đáng giá như thế.
Vân Khuynh thẳng tắp nhìn vào đáy mắt Sở Ngự Thần, lần nữa tiến lên vài bước, thanh thanh mở miệng.
“Thần thiếp vì thánh thượng dâng lên phân đại lễ này, như thế nào?”
Sở Ngự Thần yên lặng nhìn nàng.
Vân Khuynh liền gợi môi, hướng nam tử lộ ra tươi cười đẹp nhất —— lộng lẫy hệt như ngày đó Sở Ngự Thần xuất chinh.
Nàng chưa bao giờ là nữ tử chỉ biết tránh ở phía sau ái nhân tìm kiếm bảo hộ.
Hắn vì nàng lao tới Yến Địa, bảo vệ cố hương; như vậy, nàng liền vì hắn đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, đem giang sơn này, tự mình trả lại vào tay hắn.
Sau này, nàng cũng sẽ luôn bên cạnh hắn. Từ đây, một đời này, cùng thống trị thiên hạ, sinh tử không rời!
“Ngươi……”
Rốt cuộc, Sở Ngự Thần mở miệng.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Hắn nâng bước lên phía trước, khi Vân Khuynh còn chưa phản ứng lại, liền gắt gao ôm nàng vào lòng.
Trong chớp nhoáng, hung hăng mà cắn lên môi nàng.
Vân Khuynh sửng sốt trong nháy mắt, giây lát, nhắm mắt lại, đồng dạng dùng sức mà hôn trả hắn.
Giờ khắc này, bọn họ không có để ý tới cổ đại nam nữ đại phòng, cũng không có để ý hai bên bá tánh kinh hô……
Chỉ có lẫn nhau.
Giữa sự giao tiếp môi lưỡi thân mật cực hạn, pháo hoa diễm lệ đêm thất tịch đó, phảng phất như nở rộ trong thế giới hai người, đầu váng mắt hoa.
Thật lâu sau.
Nụ hôn kết thúc, hắn mới ở bên tai nàng nhẹ thở hết giận, thấp thấp cười lên.
“Tiểu hồ ly. Một đời này, cuối cùng bắt được ngươi.”
Vân Khuynh bỗng nhiên ngẩn ra, ở trong lồng ngực Sở Ngự Thần nâng mắt lên, chỉ thấy hắn mí mắt liếc, đối diện chính mình.
Vì thế, rốt cuộc ý cười ức chế không được, nàng nhếch lên khóe miệng:
“Chàng….. nhớ lại?”
Bên môi Sở Ngự Thần vẽ lên độ cong tà tứ, lần nữa cúi xuống, lấy nụ hôn chặn lại câu hỏi của Vân Khuynh——
Ngày ấy, nàng đưa tiễn hắn, đang giữa đông giá rét; hiện nay, nàng vì hắn tiếp giá, đã là đầu xuân tươi đẹp ……
*
“Thả ta đi ra ngoài! Thả ta đi ra ngoài!”
“Ta là Tam hoàng tử, là chân long chi mệnh, thế nhưng dám giam ta! Về sau đi ra ngoài, liền giết chết toàn bộ các ngươi!”
Cung Cảnh Dương.
Sáng sớm, Sở Ngạo Thiên bị giam cầm bên trong, lại bắt đầu kêu gào như mọi ngày.
Lúc trước, bọn thái giám cung nữ ra vào cung này, từ trước đến nay phảng phất như là không nghe thấy.
Nhưng mà hôm nay không giống.
Giờ phút này, tiểu thái giám đưa cơm mới vừa bước vào trong điện, liền thất thanh kêu to.
“Trời ơi! Giết người!”
Ngay sau đó.
Tiếng cười dữ tợn tiến tới, trước ánh mắt đỏ bừng của Sở Ngạo Thiên, gã hất nghiêng hộp cơm, cất bước bỏ chạy!
“Tam hoàng tử điên rồi, người tới, mau tới!”
Một trận binh hoang mã loạn.
Ước chừng sau một nén nhang
Nhu Hoa quận chúa bãi giá đến cung Cảnh Dương, muốn tự mình xử lý sự tình làm cho người ta sợ hãi này ——
Sở Ngạo Thiên bị giam cầm, thế nhưng đem một đám nữ nhân trong phòng này, toàn bộ giết chết……
Lúc Vân Khuynh đến, máu tươi trong điện đã rửa sạch sạch sẽ.
Mà Sở Ngạo Thiên bị thị vệ áp quỳ trên mặt đất, còn điên cuồng gầm rú như cũ: “Buông bổn hoàng tử ra ……”
“Nhu Hoa quận chúa giá lâm!”
Nhưng mà, ngay sau đó, nội thị cao giọng xướng, lập tức đánh gãy lời kêu gào này.
Sở Ngạo Thiên thoáng chốc ngẩng đầu, trông thấy thân ảnh của nàng, khóe mắt suýt nứt.
“Ngươi là đồ độc phụ! Ta chính là chân long thiên tử, còn không mau lệnh người buông ta ra!”
“Làm càn!”
Thị vệ phía sau quát chói tai, lợi kiếm đặt tại trên cổ, nháy mắt cắt vào thịt.
Lưỡi dao mỏng lạnh lẽo cắt qua làn da, máu tươi chợt chảy, Sở Ngạo Thiên cả người cứng đờ, đầu óc tựa hồ đột nhiên tỉnh táo lại.
Dũng khí giết người đêm qua trong nháy mắt rút đi, sợ hãi bỗng nhiên mãnh liệt trào lên.
Đây chính là cổ đại!
Giống như hắn bằng thân phận bóp chết mấy tiện nhân kia, giờ phút này, chỉ cần độc phụ này hạ lệnh, có thể muốn mạng chính mình!
Không, hắn không muốn chết!
Sở Ngạo Thiên trừng lớn hai mắt, trên trán nổi lên gân xanh: “Đừng! Đừng giết ta!”
Vân Khuynh nhăn mi, trong lòng lạnh lùng.
Nếu hắn “Thà chết chứ không chịu khuất phục”, còn có thể làm người ta liếc mắt xem trọng, mà nay thần thái này, rõ ràng càng khiến người khinh thường……
Vì thế, nàng liếc trò hề “Khí vận chi tử” này, chỉ nói.
“Cái gọi là hoàng tử phạm pháp đồng tội cùng thứ dân. Tam hoàng tử đánh giết thê thiếp, nên lấy luật xử phạt.”
Dứt lời, Sở Ngạo Thiên lại cắn răng: “Những tiện nhân đó, dám lập mưu trốn đi, đáng chết!”
“Giá trị các nàng sao có thể so cùng ta? Ta chính là con của thần có thể đoán trước tương lai!”
Ngay sau đó, hắn đúng lý hợp tình nói: “Giết ta, Sở Triều liền phải diệt!”
Vân Khuynh ánh mắt băng hàn, lại chỉ cười lạnh tanh.
“Chẳng qua là người xuyên việt mà thôi.”
“Sở Triều sau này như thế nào, còn không tới phiên loại mặt hàng như ngươi bình phán.”
Nói xong, nàng không muốn tốn nước miếng với hắn, liền phân phó.
“Áp đi phủ Tông Nhân, xử trí theo luật.”
“Vâng.” Bọn thị vệ lĩnh mệnh.
Sở Ngạo Thiên bị kéo xuống, không thể tin tưởng trừng lớn mắt, điên cuồng hét lên.
“Hóa ra là mày! Mày cũng từ hiện đại xuyên tới có phải hay không!? Phi! Cổ đại tính cái gì? Vương triều phong kiến chung quy sẽ diệt vong, tao tiên đoán, liền hủy trong tay phế vật Sở Ngự Thần kia ……”
Thanh âm càng thêm đi xa.
Mà Vân Khuynh bước ra cửa điện, nhìn bóng dáng kia, ánh mắt càng lạnh ——
Đột nhiên, một cổ lực đạo đánh úp lại.
Nàng kinh ngạc mà nâng mắt, lại bị nam tử ôm vào trong ngực.
“Sao chàng lại tới đây?”
Vân Khuynh thuận thế vòng lấy Sở Ngự Thần, chôn vào cổ hắn, thanh âm u buồn.
Giây tiếp theo, mặt đẹp bị nâng lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện đôi mắt u mị của hắn.
Sở Ngự Thần ôm lấy eo nàng, mắt thần sắc u ám khóa trụ nàng.
“Một mình chạy tới xử trí người, còn để tâm tình bị hỏng, ân?”
Nói nhỏ, hắn nắm lấy cằm tinh xảo, môi mỏng lộ ra ý cười không rõ.
Vân Khuynh hạ mắt, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, nội tâm lại thoáng chốc tươi đẹp lên.
“Không có……”
Nàng nhẹ giọng nói, không cách nào giải thích mình là lo lắng lời “nguyền rủa” của “Khí vận chi tử” sẽ ảnh hưởng tới ái nhân ——
Vân Khuynh sớm thử qua, chỉ cần đề cập đến hệ thống, nội dung nhiệm vụ, nàng giống như bị hạ cấm chế, không thể để lộ nửa câu.
Vì thế, lúc này, Vân Khuynh cũng chỉ có thể rầu rĩ mà phủ nhận hành vi ấu trĩ trong miệng ái nhân.
Thấy thế, sâu trong mắt Sở Ngự Thần hiện lên một tia buồn cười, phút chốc cong môi.
“Hồi cung đi. Ít ngày nữa đại hôn, ta không muốn một Hoàng hậu uể oải đâu.”
PS.
Chương sau đại hôn, khụ.
Không dễ dàng, ba thế giới, hai người rốt cuộc cũng có cái hôn lễ hoàn chỉnh……
Danh sách chương