Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

“Ngươi nói cái gì!?”

Sở Ngạo Thiên trong lòng sợ hãi. Một dự cảm không tốt, bỗng nhiên nảy lên trong lòng.

“Cái gì, cái gì mà không phải của mình….”

Như thế nào lại không phải của mình?!

Không sai, là hắn ta sao chép, nhưng những nhà thơ lớn đó đều ở thời không xa xôi không phải sao….

Sở Ngạo Thiên có chút mờ mịt đảo qua xung quanh, lại thấy thần sắc mọi người xung quanh có chút vi diệu.

Vì thế, hắn ta nắm lấy Tôn Duyên bên cạnh, thét hỏi nói: “Sao lại thế này?”

“Tam điện hạ, ngài, ngài…” Đối phương đã trắng mặt, thần sắc kinh hoảng không dám nhìn hắn ta.

“Ngươi nói hay không!” Sở Ngạo Thiên tâm phiền ý loạn, một bộ muốn đánh người, Tôn Duyên rốt cuộc nhịn không được, buột miệng thốt ra ——

“Tam điện hạ, bài thơ đầu tiên của ngài có phải tên Mai hoa?!”

Sở Ngạo Thiên trừng lớn mắt, thất thanh nói: “Ngươi, ngươi sao lại biết?”

Lại thấy Tôn Duyên run rẩy nói: “Nhưng, tác giả bài thơ này không phải Vương An Trạch sao? Còn có bài thứ hai, là do Dương Vạn Lý làm…”

“Phanh ——”

Hắn còn chưa nói dứt lời, đã thấy Sở Ngạo Thiên bỗng chốc đá lăn cái bàn trước người, khóe mắt muốn nứt ra: “Ngươi nói cái gì!? Vương An Trạch, Dương Vạn Lý? Không, không có khả năng…”

“Bọn họ không phải đã sớm chết sao!?”

Một tiếng rống to. Mọi người phía dưới, thần sắc đều khiếp sợ ——

Trời ạ! Chẳng lẽ, chẳng lẽ lời đồn kia là thật….

Mà người cầm đầu, chính là Tam Hoàng tử!

Sở Ngạo Thiên vẫn còn đang kêu gào: “Ngươi lừa ta đúng không!? Không có khả năng, không có khả năng!

“Triều đại này, làm sao có thể có Vương An Trạch và Dương Vạn Lý, không có khả năng…”

Giây tiếp theo.

Lại thấy Sở Ngự Thần cười lạnh, ném tới một quyển thơ chép tay, ý vị thâm trường nói: “Tam đường đệ cho rằng người chết như đèn đã tắt, không biết kêu oan sao?”

Nhưng, tâm thần Sở Ngạo Thiên đã cuồng loạn, mắt điếc tai ngơ.

Hắn ta chỉ mở quyển sách ra, gắt gao trừng mắt từng chữ một, khóe mắt muốn nứt ra ——

Làm sao có thể?! Làm sao có thể?!

Dương Vạn Lý, Vương An Trạch, Lý Bạch, Bạch Cư Dị….

Một loạt cái tên quen thuộc ánh vào mi mắt, những danh tác kinh điển kia, càng sôi nổi hiện ra, mạnh mẽ đâm vào trái tim.

Những bài thơ mà hắn ta nhớ rõ, toàn bộ, toàn bộ đều có!

Rốt cuộc, Sở Ngạo Thiên không thể trở mình nữa, đột nhiên tê liệt ngã trên đất, ấp úng nói: “Chẳng lẽ thế giới này còn có người khác xuyên việt? Không, sẽ không….”

Nếu có người khác xuyên việt, vậy hắn ta còn chút ưu thế nào? Rõ ràng, từ lúc bắt đầu xuyên qua tới nay, hắn chính là mệnh vai chính a!

Nghĩ như vậy, Sở Ngạo Thiên bắt đầu không cam lòng.

Hắn ta nhảy dựng lên, thần sắc xanh trắng gầm rú nói: “Đây là giả! Giả, giả!”

Tiếp theo, đột nhiên bắt lấy cổ Tôn Duyên, hai mắt trừng to, trên trán nổi gân xanh: “Đây đều là thơ của ta! Ngươi tin hay không?!”

“Khụ….”

Tôn Duyên bị hắn ta siết chặt muốn chết, mắt thấy, đã sắp không thở nổi ——

“Tam điện hạ, mau buông ra!”

Nhóm công tử ca xung quanh đột nhiên biến sắc, vọt lên, muốn tách hai người ra.

Mà trên chủ vị, Thục Mẫn công chúa cũng lung lay sắp đổ: “Ngạo Thiên, ngươi bình tĩnh một chút!”

Một trò khôi hài, yến hội hoàn toàn lâm vào hỗn loạn.

Không ai thấy ——

Trong hoảng loạn, Vân Khuynh nâng chén rượu lên, hướng về phía Sở Ngự Thần, xa xa kính một ly.

Vẻ mặt hai người, là ăn ý hiểu rõ.

*

“Phong ba hoa lâu” còn chưa ổn định, Tam Hoàng tử đương triều Sở Ngạo Thiên, lại gây ra chuyện lớn phạm thượng khiến người sợ hãi —— sao chép thơ từ, mưu hại văn nhân!

Việc này, là vì một quyển thơ chép tay oanh động kinh thành.

Nửa tháng trước, không biết ở chỗ nào xuất hiện một tập thơ vô danh truyền ra, nhưng tác phẩm của sáu vị thi nhân trong đó vô cùng tinh diệu, khiếp sợ văn đàn.

Mà kỳ quái là, tài lớn như vậy, thế nhưng trước giờ chưa từng có ai nghe nói qua. Thẳng đến khi có người từ trong kẽ hở giữa trang mà nhòm được tân bí ——

Thì ra, sáu người này vốn dĩ là cô nhi, được một đại hiền ẩn cư trong đất Thục thu dưỡng. Sau khi sư phó qua đời, dắt tay nhau rời núi, lập chí làm quan tận trung cho Tổ quốc.

Mấy người phong trần mệt mỏi vào kinh thành, lại bỏ lỡ khoa cử, nhất thời nản lòng.

Không ngờ có hi vọng, gặp được ‘quý nhân’, sáu người liền bái vào môn hạ người này, trở thành môn khách, không nghĩ tới lại vào nhầm ổ sói ——

Từ đây, bị giam cầm, phải làm việc viết thay cho chính gia.

Chí khí cùng mối thù đầy cõi lòng, mấy người tâm sự ứ đọng, sau nhiều lần tranh đấu trong vô vọng, cùng chung quyết định liều chết!

Mà đêm trước khi chịu chết, một người gặp được một gã sai vặt đồng tình với họ, bất chấp nguy hiểm, đưa những bài thơ cuối cùng của họ ra ngoài, âm thầm truyền bá ——

Nếu vị ‘quý nhân’ kia tiếp tục dùng thơ từ do sáu người viết thay, hết thảy chân tướng, liền sẽ được đưa ra ánh sáng!

….. Kỳ văn bực này, tất nhiên được truyền khắp kinh thành.

Lại không ai dự đoán được, vị ‘quý nhân’ tâm can đen tối trong lời đồn kia, lại là Tam Hoàng tử đương triều!?

May mà, ngày đó có mặt đều là thế tộc quý gia, Hoàng gia bí sự bực này, ở bên ngoài, tất nhiên không ai dám hé răng.

Chỉ là, ở giai cấp thượng tầng, đánh giá với Tam Hoàng tử, đã rơi xuống đáy cốc.

Khụ…

Còn dân gian, sự tích hoa lâu cướp kỹ, vẫn còn lưu truyền trong tối kia kìa.

Cho nên, trong lúc nhất thời, danh vọng của Sở Ngạo Thiên đã bị mất hết!

“Hoang đường! Hoang đường!”

Trong điện Lưỡng Nghi, Sở Chiêu Đế không còn giả bộ hòa nhã được nữa. Ông run run chỉ vào nhi tử, lạnh giọng gào rống.

Sở Ngạo Thiên đứng đờ đẫn, không dậm chân giống ngày thường hay làm, chỉ nói: “Ta bị hãm hại.”

Hoàng đế tức giận đập bàn: “Được! Vậy ngươi nói, thơ kia, là do ngươi làm?”

Cái này, Sở Ngạo Thiên không hé răng.

Hoàng đế tiếp tục giáo huấn: “Ngươi đường đường là một Hoàng tử, không thông thi ca, cũng không phải chuyện gì lớn. Muốn tìm môn khách viết thay, lại quản thúc không nghiêm, để truyền ra gièm pha bực này!”

Sở Ngạo Thiên vẫn như cũ không nói một lời. Hiện nay, hắn ta cũng đã bình tĩnh lại, trong lòng thầm hận ——

Thật vất vả tới cổ đại, không làm tròn giấc mộng văn hào, sao đã ghiền được?

Đều do người xuyên việt che che giấu giấu kia, làm hỏng chuyện tốt của hắn!

Mà mình mấy ngày nay gió trăng cùng mỹ nhân, nhất thời không phát hiện ra phần thơ truyền ra kia, mới để con hàng kia thực hiện được!

Một núi không thể có hai hổ, chính mình cần phải bắt được con chuột này…

Chẳng qua, lão cha tiện nghi nói cũng không sai, hắn ta đường đường là một Hoàng tử, không giỏi văn, thì có làm sao?!

Chỉ cần có quyền…

Nghĩ như vậy, Sở Ngạo Thiên lại khôi phục thần thái, cao giọng hét lên: “Được rồi!”

“Ngươi….” Hoàng đế còn đang quở trách, bị nhi tử chặn họng, mặt nghẹn đỏ bừng.

Sở Ngạo Thiên lại không thèm để ý nói: “Phụ hoàng, chuyện này cứ thế cho qua đi, tính là lỗi của ta. Ta còn phải đi giám thị chế tạo hỏa dược nữa.”

Lại là câu “uy hiếp” này!

Hoàng đế ánh mắt sắc bén, nửa khắc, cũng chỉ có thể suy sụp nhả ra ——

Ông có thể nói cái gì?

Trong cung, hai Hoàng tử trước đều chết yểu, Hoàng tử còn lại tuổi còn quá nhỏ. Hiện giờ, nhi tử thành niên duy nhất này, lại tay nắm đại quyền…

Muốn đoạt lại khống chế, chỉ có thể lòng vòng quanh co!

Lúc này, Sở Ngạo Thiên đã nâng bước muốn đi, Hoàng đế vội gọi hắn lại, cứng ngắc thay đổi đề tài.

“Qua mấy ngày nữa, trẫm muốn tuyển chính thê cho ngươi. Ngươi đã có đối tượng lựa chọn chưa?”

Bước chân Sở Ngạo Thiên dừng lại ——

Cưới vợ, chính là một trợ lực lớn với hắn ta!

Nếu là trước kia, hắn ta có lẽ sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại, sau khi cảm nhận được chỗ tốt của quyền thế….

Sở Ngạo Thiên suy nghĩ sâu xa nửa ngày, đột nhiên nói: “Ta cảm thấy…..”

“Nhu Hoa quận chúa rất không tồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện