Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Phủ Thục Mẫn công chúa.
Hôm nay, yến tiệc thưởng hoa được tổ chức. Vì thế từ sáng sớm, trước phủ, các gia nhân đã nườm nượp qua lại.
Lúc này, Vân Khuynh ngồi ngay ngắn trong xe ngựa trên đường tới phủ Trưởng công chúa, không khỏi nhắm mắt trầm tư ——
Dựa theo sự phát triển ban đầu của thế giới, bữa tiệc hôm nay, Sở Ngạo Thiên làm ra chín bài thơ cực kỳ kinh điển, kinh diễm tứ phương, đạt được sự ái mộ của vô số khuê tú.
Chẳng qua hiện giờ, nàng đã có sự bố trí trước, nói vậy, tình huống sẽ càng đặc sắc hơn.
Chỉ là, không biết trò hay này, có người cùng thưởng thức không? Sở Ngự Thần……
Vân Khuynh thầm thở dài.
Rốt cuộc là ở vị diện cổ đại, ngoại trừ lúc trị liệu ngắn ngủi ở cùng nhau, số lần hai người gặp mặt là vô cùng ít ỏi.
Cứ việc cảm giác của mình với hắn có bao nhiêu mãnh liệt, nhưng nếu không có biện pháp quan sát kỹ lưỡng, làm sao dám xác định…
“Quận chúa, đã tới phủ công chúa rồi.” Xảo Châu nhấc rèm lên.
Vân Khuynh đáp lời, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đứng dậy xuống xe ngựa.
Sau khi trình thiệp mời, đoàn người dưới sự dẫn dắt của quản sự hầu ở cửa, vào phủ.
Yến tiệc thưởng hoa được tổ chức trong Nhã Viên.
Sau khi Vân Khuynh đi tới, nhìn xung quanh, phát hiện đã có không ít người đến.
Nhóm quý nữ đều đứng cạnh gia quyến, tốp năm tụm ba đứng phía bên phải.
Mà tài tuấn các nhà cũng đứng ở bên trái, trò chuyện vui vẻ.
Nhìn qua, bối cảnh đã được sắp xếp rõ ràng.
Chỉ là, thiếu niên mộ ngải, thiếu nữ hoài xuân (*), kỳ thật đều vụng trộm yên lặng đánh giá đối phương đâu.
(*) Thiếu niên mộ ngải, thiếu nữ hoài xuân: có thể hiểu là nam thanh nữ tú.
Thấy vậy, Vân Khuynh bỗng nhớ tới hoa yến ở Đại Triều, cũng là như thế…
Bên môi, không khỏi gợi lên độ cong nhàn nhạt. Lại không ngờ, vừa cười lên, mặt mày rực rỡ, nhan sắc như xuân sớm, hiện ra mười phần thanh nhã tuyệt mỹ ——
Lập tức làm không ít vương tôn công tử ngơ ngẩn.
Đương nhiên, đều là lang quân thế gia rụt rè, chỉ trong giây lát, đều đã hoàn hồn. Chỉ là, cũng không tránh khỏi chú ý tới vị Nhu Hoa quận chúa này nhiều hơn một chút.
Mà nhóm quý nữ thấy thế, tâm tình trở nên phức tạp.
Chẳng qua, với đoạn nhạc đệm do chính mình tạo nên, Vân Khuynh lại hoàn toàn không để ý, nàng chỉ khẽ dời mắt, ánh mắt quét nhanh tới khu nam khách ——
Sở Ngạo Thiên không ngoài dự kiến đứng phía trước. Chỉ là người mà nàng chờ đợi, lại không thấy bóng dáng.
Tuy hơi mất mát, nhưng khi Trưởng Công chúa phái người thỉnh mình đi qua, Vân Khuynh vẫn lập tức điều chỉnh trạng thái.
“Thục Mẫn công chúa có lễ.”
Vân Khuynh phúc thân hành lễ, Thục Mẫn công chúa liền thân thiết mà rời khỏi chỗ ngồi, lôi kéo tay nàng nói: “Hôm nay nhìn thấy Nhu Hoa quận chúa, mới biết đến phong tư tuyệt hảo của nữ tử Yến Địa.”
Vân Khuynh hàm súc rũ mắt: “Trưởng Công chúa quá khen.”
Thục Mẫn công chúa cười sang sảng: “Nhu Hoa quận chúa khó được dự tiệc…”
“Kính Vương đến ——”
Bỗng dưng, âm thanh của quản sự vang lên. Trong giọng nói, tựa hồ có hoảng loạn.
Giữa yến hội, nháy mắt yên tĩnh một mảnh.
Kính Vương?!
Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, thấy một huyền y nam tử đạp bước mà đến, diện mạo tuấn mỹ cực điểm, mày kiếm ẩn trong tóc mai, mắt xếch lên đầy phong lưu, chỉ là lệ khí quanh thân quá dày đặc.
Mà trông thấy trường tiên bên hông hắn, không ít quý nữ sắc mặt trắng bệch.
“Ngự Thần, sao ngươi lại tới đây?”
Thục Mẫn công chúa ngạc nhiên vui mừng tiếp đón: “Cũng không nói sớm một tiếng…”
Sở Ngự Thần đứng yên, âm thanh lạnh lùng nói: “Tiểu cô.” Coi như chào hỏi.
Thục Mẫn công chúa hơi dừng trong nháy mắt.
Đối với Hoàng chất này, cảm xúc của bà cũng tương đối phức tạp.
Năm đó hành động đoạt vị của Sở Chiêu Đế, bà làm sao lại không biết? Chỉ là…
Vẫn lựa chọn bàng quan.
Cũng không trách đứa nhỏ này luôn lạnh nhạt với mình nhiều năm nay, cũng không biết hôm nay vì sao hắn lại xuất hiện?
Thục Mẫn công chúa ngầm suy đoán trong lòng, trên mặt lại nói cười vui vẻ: “Được rồi, khách quý đã tới đông đủ, khai tiệc đi.”
Vì thế, mọi người sôi nổi tản ra, từng người an vị.
Vân Khuynh cáo lễ với Thục Mẫn công chúa, cũng dời bước tới bên phải.
Trên đường, nàng và Sở Ngự Thần đi qua nhau.
Nháy mắt hai mắt hai người chạm nhau trong không trung, nam tử bỗng chốc nhếch môi, ánh mắt nghiền ngẫm liếc nàng một cái.
Vân Khuynh bình tĩnh hạ mắt.
Nàng vững vàng đi tới bên ghế ngồi xuống, mới nhẹ nhàng câu môi —— ý cười không thể áp được lộ ra ngoài.
Rất nhanh, yến tiệc thưởng hoa chính thức bắt đầu.
Thục Mẫn công chúa ngồi trên chủ vị, theo lệ nói vài câu diễn văn, sau cất cao giọng.
“Hoa yến lần trước, phần nhiều là tĩnh tọa ngắm cảnh. Hôm nay, ta có một trò chơi rất thú vị, chỉ không biết ý của mọi người thế nào?”
Dứt lời, những người ngồi bên dưới đều đồng ý.
Thục Mẫn công chúa liền cười nói: “Những nữ nhi ở đây, mỗi người viết lên tờ giấy trắng của mình một hoa mê (*) phù hợp. Sau khi nô tỳ cuộn lại xong, thì lần lượt truyền tới bên còn lại.”
(*) hoa mê: câu đố về hoa.
“Người đoán trúng, sẽ viết đáp án xuống một tờ giấy trắng khác. Lúc sau, lại đưa câu đó trở về nơi người ra đề, cùng công khai đáp án. Lấy cái này để phân cao thấp, mọi người thấy thế nào?”
Không một ai dị nghị gì.
Trong đoàn quý nữ, Vân Khuynh bỗng dưng nhăn mày lại —— thế giới vốn dĩ không có chuyện này xảy ra.
Lúc này, nô tỳ đã mang đến giấy bút.
Nàng áp xuống suy nghĩ, cuối cùng cầm bút lên. Quên đi, cứ nhìn tình thế phát triển đã.
Sau khi viết hoa mê, lại có nô tỳ cuộn lại, truyền tới tay mọi người.
Trong lúc nhất thời, trong viện rất yên tĩnh. Chỉ có tiếng bút, loạt xoạt rất nhỏ.
Ước chừng một nén hương sau.
Mọi người đều có đáp án, câu đố cũng được trả trở lại.
Thục Mẫn công chúa ý cười đầy mặt: “Tới tới tới, để xem đáp án của chư vị.”
Vì thế, bắt đầu từ người cuối cùng, các tài tuấn quý nữ lục tục đọc lại câu đố của mình, mà người đáp lại đưa ra đáp án mình vừa viết xuống.
“Nhất thân thiết cốt ngạo phong tuyết.”
(Một thân khí chất như sắt thép coi thường gió tuyết)
“Hàn mai.” “Hàn mai.” “Hàn mai.”
“Nghiễm hàn tiên giới thần tiên thụ, thùy khiển nhân gian mãn việc hương.”
(Cây tại mặt trăng nơi tiên giới, ai khiến trần gian hương thơm đầy)
“Đan quế.” “Đan quế.”
……
Theo một loạt câu hỏi được đưa ra, số người đáp đúng hết càng thêm ít ỏi.
Nhưng, làm mọi người kinh ngạc nhất, không phải Tam Hoàng tử văn chương nổi bật trong truyền thuyết vài câu đã bại trận, mà người cười đến cuối cùng, lại là ——
Nhu Hoa quận chúa cùng… Kính Vương.
Khụ.
Phải biết rằng, vị sau, thô bạo người người đều biết, lại chưa từng nghe nói có tài trí bậc này.
Mà Thục Mẫn công chúa cùng một ít phu nhân có tuổi thần sắc giật mình, giờ khắc này, đều không khỏi nhớ tới năm đó ——
Ấu đế bảy tuổi, tuy chỉ là trẻ con, lại có tài kinh diễm, sớm có dã tâm.
Chỉ là, sau một hồi phong ba ‘mê tâm chứng’, ngôi vị Hoàng đế đổi chủ. Thành Kính Vương Sở Ngự Thần, một đêm trở nên điên cuồng…
Lập tức, đều im lặng.
Mà lúc này, giữa sân, câu đó cơ hồ nói gần xong hết.
Thục Mẫn công chúa cười nói: “Không ngờ lại là Ngự Thần và Nhu Hoa quận chúa cùng tạm thời cùng đứng nhất.”
“Hiện nay, chỉ còn hoa mê của hai người là chưa công bố, còn không mau phân biệt cao thấp?”
Sở Ngự Thần “xùy” một tiếng, không chút để ý gọi thủ vệ, mở hoa mê này trước mặt mọi người.
“Thiên bách bao biền tụy thành đóa, nhất khúc sanh ca hưởng thái bình.”
(Trăm ngàn chồi non tụ thành đóa, một khúc sênh (1) ca hưởng thái bình)
Này……
Thục Mẫn công chúa cũng ngạc nhiên nói: “Không ngờ ngay cả ta cũng không đoán được. Không biết có vị nào ở đây đoán ra không?”
Phía dưới, chư vị tài tuấn quý nữ hai mặt nhìn nhau, đều im lặng không nói.
Lại có giọng nữ réo rắt bỗng nhiên nói: “Không biết có phải hoa thụy thánh?”
Mọi người theo tiếng vừa nhìn, đúng là Vân Khuynh.
Sở Ngự Thần xa xa liếc xéo nàng một cái, tà nịnh mở miệng: “Không tồi.”
Thục Mẫn công chúa cảm thấy hứng thú nói: “Loại hoa này sao ta chưa từng nghe qua?”
Vân Khuynh hơi mỉm cười, trả lời rõ ràng: “Hoa mê của Vương gia hẳn xuất phát từ ‘thiên lộc thức dư’ (*), hoa này tên “thụy thánh”, trong ‘Kính Hoa Duyên’ có viết, hoa này một khi nở ra, nhất định phải qua chín tháng, ngụ ý vận mệnh quốc gia mãi trường tồn.”
Lập tức, mọi người nghe được tầng ngụ ý này, đều cùng khen ngợi.
Vân Khuynh lại rũ mắt, trong lòng hơi nhúc nhích. Nàng chưa từng nghĩ đến, Sở Ngự Thần sẽ ra câu đố này.
Hoa thụy thánh tượng trưng tứ hải thái bình, đây cũng là… khát vọng của hắn khi đăng vị?
Nàng tâm niệm hơi đổi, áp xuống suy nghĩ mà ngẩng đầu, mở miệng nói: “Bạch như tuyên chỉ thanh như trúc, viên nguyệt chi thì phương đắc khai.”
(Trắng như giấy Tuyên Thành xanh như trúc, trăng tròn là lúc hoa nở rộ)
“Đây là hoa mê của thần nữ, mong mọi người chỉ giáo.”
Lại một lần trầm mặc. Vì thế, có người hướng ánh mắt về phía Kính Vương.
Không ngờ, Sở Ngự Thần thần sắc u ám, cũng không nói một lời.
PS.
Hoa mê của nam nữ chính xuất phát từ “Kính Hoa Duyên”.
————————————————
(1) Sênh: một dụng cụ âm nhạc làm từ quả bầu, khoét 13 lỗ, có máng đồng thổi ra tiếng nhạc.
Phủ Thục Mẫn công chúa.
Hôm nay, yến tiệc thưởng hoa được tổ chức. Vì thế từ sáng sớm, trước phủ, các gia nhân đã nườm nượp qua lại.
Lúc này, Vân Khuynh ngồi ngay ngắn trong xe ngựa trên đường tới phủ Trưởng công chúa, không khỏi nhắm mắt trầm tư ——
Dựa theo sự phát triển ban đầu của thế giới, bữa tiệc hôm nay, Sở Ngạo Thiên làm ra chín bài thơ cực kỳ kinh điển, kinh diễm tứ phương, đạt được sự ái mộ của vô số khuê tú.
Chẳng qua hiện giờ, nàng đã có sự bố trí trước, nói vậy, tình huống sẽ càng đặc sắc hơn.
Chỉ là, không biết trò hay này, có người cùng thưởng thức không? Sở Ngự Thần……
Vân Khuynh thầm thở dài.
Rốt cuộc là ở vị diện cổ đại, ngoại trừ lúc trị liệu ngắn ngủi ở cùng nhau, số lần hai người gặp mặt là vô cùng ít ỏi.
Cứ việc cảm giác của mình với hắn có bao nhiêu mãnh liệt, nhưng nếu không có biện pháp quan sát kỹ lưỡng, làm sao dám xác định…
“Quận chúa, đã tới phủ công chúa rồi.” Xảo Châu nhấc rèm lên.
Vân Khuynh đáp lời, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đứng dậy xuống xe ngựa.
Sau khi trình thiệp mời, đoàn người dưới sự dẫn dắt của quản sự hầu ở cửa, vào phủ.
Yến tiệc thưởng hoa được tổ chức trong Nhã Viên.
Sau khi Vân Khuynh đi tới, nhìn xung quanh, phát hiện đã có không ít người đến.
Nhóm quý nữ đều đứng cạnh gia quyến, tốp năm tụm ba đứng phía bên phải.
Mà tài tuấn các nhà cũng đứng ở bên trái, trò chuyện vui vẻ.
Nhìn qua, bối cảnh đã được sắp xếp rõ ràng.
Chỉ là, thiếu niên mộ ngải, thiếu nữ hoài xuân (*), kỳ thật đều vụng trộm yên lặng đánh giá đối phương đâu.
(*) Thiếu niên mộ ngải, thiếu nữ hoài xuân: có thể hiểu là nam thanh nữ tú.
Thấy vậy, Vân Khuynh bỗng nhớ tới hoa yến ở Đại Triều, cũng là như thế…
Bên môi, không khỏi gợi lên độ cong nhàn nhạt. Lại không ngờ, vừa cười lên, mặt mày rực rỡ, nhan sắc như xuân sớm, hiện ra mười phần thanh nhã tuyệt mỹ ——
Lập tức làm không ít vương tôn công tử ngơ ngẩn.
Đương nhiên, đều là lang quân thế gia rụt rè, chỉ trong giây lát, đều đã hoàn hồn. Chỉ là, cũng không tránh khỏi chú ý tới vị Nhu Hoa quận chúa này nhiều hơn một chút.
Mà nhóm quý nữ thấy thế, tâm tình trở nên phức tạp.
Chẳng qua, với đoạn nhạc đệm do chính mình tạo nên, Vân Khuynh lại hoàn toàn không để ý, nàng chỉ khẽ dời mắt, ánh mắt quét nhanh tới khu nam khách ——
Sở Ngạo Thiên không ngoài dự kiến đứng phía trước. Chỉ là người mà nàng chờ đợi, lại không thấy bóng dáng.
Tuy hơi mất mát, nhưng khi Trưởng Công chúa phái người thỉnh mình đi qua, Vân Khuynh vẫn lập tức điều chỉnh trạng thái.
“Thục Mẫn công chúa có lễ.”
Vân Khuynh phúc thân hành lễ, Thục Mẫn công chúa liền thân thiết mà rời khỏi chỗ ngồi, lôi kéo tay nàng nói: “Hôm nay nhìn thấy Nhu Hoa quận chúa, mới biết đến phong tư tuyệt hảo của nữ tử Yến Địa.”
Vân Khuynh hàm súc rũ mắt: “Trưởng Công chúa quá khen.”
Thục Mẫn công chúa cười sang sảng: “Nhu Hoa quận chúa khó được dự tiệc…”
“Kính Vương đến ——”
Bỗng dưng, âm thanh của quản sự vang lên. Trong giọng nói, tựa hồ có hoảng loạn.
Giữa yến hội, nháy mắt yên tĩnh một mảnh.
Kính Vương?!
Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, thấy một huyền y nam tử đạp bước mà đến, diện mạo tuấn mỹ cực điểm, mày kiếm ẩn trong tóc mai, mắt xếch lên đầy phong lưu, chỉ là lệ khí quanh thân quá dày đặc.
Mà trông thấy trường tiên bên hông hắn, không ít quý nữ sắc mặt trắng bệch.
“Ngự Thần, sao ngươi lại tới đây?”
Thục Mẫn công chúa ngạc nhiên vui mừng tiếp đón: “Cũng không nói sớm một tiếng…”
Sở Ngự Thần đứng yên, âm thanh lạnh lùng nói: “Tiểu cô.” Coi như chào hỏi.
Thục Mẫn công chúa hơi dừng trong nháy mắt.
Đối với Hoàng chất này, cảm xúc của bà cũng tương đối phức tạp.
Năm đó hành động đoạt vị của Sở Chiêu Đế, bà làm sao lại không biết? Chỉ là…
Vẫn lựa chọn bàng quan.
Cũng không trách đứa nhỏ này luôn lạnh nhạt với mình nhiều năm nay, cũng không biết hôm nay vì sao hắn lại xuất hiện?
Thục Mẫn công chúa ngầm suy đoán trong lòng, trên mặt lại nói cười vui vẻ: “Được rồi, khách quý đã tới đông đủ, khai tiệc đi.”
Vì thế, mọi người sôi nổi tản ra, từng người an vị.
Vân Khuynh cáo lễ với Thục Mẫn công chúa, cũng dời bước tới bên phải.
Trên đường, nàng và Sở Ngự Thần đi qua nhau.
Nháy mắt hai mắt hai người chạm nhau trong không trung, nam tử bỗng chốc nhếch môi, ánh mắt nghiền ngẫm liếc nàng một cái.
Vân Khuynh bình tĩnh hạ mắt.
Nàng vững vàng đi tới bên ghế ngồi xuống, mới nhẹ nhàng câu môi —— ý cười không thể áp được lộ ra ngoài.
Rất nhanh, yến tiệc thưởng hoa chính thức bắt đầu.
Thục Mẫn công chúa ngồi trên chủ vị, theo lệ nói vài câu diễn văn, sau cất cao giọng.
“Hoa yến lần trước, phần nhiều là tĩnh tọa ngắm cảnh. Hôm nay, ta có một trò chơi rất thú vị, chỉ không biết ý của mọi người thế nào?”
Dứt lời, những người ngồi bên dưới đều đồng ý.
Thục Mẫn công chúa liền cười nói: “Những nữ nhi ở đây, mỗi người viết lên tờ giấy trắng của mình một hoa mê (*) phù hợp. Sau khi nô tỳ cuộn lại xong, thì lần lượt truyền tới bên còn lại.”
(*) hoa mê: câu đố về hoa.
“Người đoán trúng, sẽ viết đáp án xuống một tờ giấy trắng khác. Lúc sau, lại đưa câu đó trở về nơi người ra đề, cùng công khai đáp án. Lấy cái này để phân cao thấp, mọi người thấy thế nào?”
Không một ai dị nghị gì.
Trong đoàn quý nữ, Vân Khuynh bỗng dưng nhăn mày lại —— thế giới vốn dĩ không có chuyện này xảy ra.
Lúc này, nô tỳ đã mang đến giấy bút.
Nàng áp xuống suy nghĩ, cuối cùng cầm bút lên. Quên đi, cứ nhìn tình thế phát triển đã.
Sau khi viết hoa mê, lại có nô tỳ cuộn lại, truyền tới tay mọi người.
Trong lúc nhất thời, trong viện rất yên tĩnh. Chỉ có tiếng bút, loạt xoạt rất nhỏ.
Ước chừng một nén hương sau.
Mọi người đều có đáp án, câu đố cũng được trả trở lại.
Thục Mẫn công chúa ý cười đầy mặt: “Tới tới tới, để xem đáp án của chư vị.”
Vì thế, bắt đầu từ người cuối cùng, các tài tuấn quý nữ lục tục đọc lại câu đố của mình, mà người đáp lại đưa ra đáp án mình vừa viết xuống.
“Nhất thân thiết cốt ngạo phong tuyết.”
(Một thân khí chất như sắt thép coi thường gió tuyết)
“Hàn mai.” “Hàn mai.” “Hàn mai.”
“Nghiễm hàn tiên giới thần tiên thụ, thùy khiển nhân gian mãn việc hương.”
(Cây tại mặt trăng nơi tiên giới, ai khiến trần gian hương thơm đầy)
“Đan quế.” “Đan quế.”
……
Theo một loạt câu hỏi được đưa ra, số người đáp đúng hết càng thêm ít ỏi.
Nhưng, làm mọi người kinh ngạc nhất, không phải Tam Hoàng tử văn chương nổi bật trong truyền thuyết vài câu đã bại trận, mà người cười đến cuối cùng, lại là ——
Nhu Hoa quận chúa cùng… Kính Vương.
Khụ.
Phải biết rằng, vị sau, thô bạo người người đều biết, lại chưa từng nghe nói có tài trí bậc này.
Mà Thục Mẫn công chúa cùng một ít phu nhân có tuổi thần sắc giật mình, giờ khắc này, đều không khỏi nhớ tới năm đó ——
Ấu đế bảy tuổi, tuy chỉ là trẻ con, lại có tài kinh diễm, sớm có dã tâm.
Chỉ là, sau một hồi phong ba ‘mê tâm chứng’, ngôi vị Hoàng đế đổi chủ. Thành Kính Vương Sở Ngự Thần, một đêm trở nên điên cuồng…
Lập tức, đều im lặng.
Mà lúc này, giữa sân, câu đó cơ hồ nói gần xong hết.
Thục Mẫn công chúa cười nói: “Không ngờ lại là Ngự Thần và Nhu Hoa quận chúa cùng tạm thời cùng đứng nhất.”
“Hiện nay, chỉ còn hoa mê của hai người là chưa công bố, còn không mau phân biệt cao thấp?”
Sở Ngự Thần “xùy” một tiếng, không chút để ý gọi thủ vệ, mở hoa mê này trước mặt mọi người.
“Thiên bách bao biền tụy thành đóa, nhất khúc sanh ca hưởng thái bình.”
(Trăm ngàn chồi non tụ thành đóa, một khúc sênh (1) ca hưởng thái bình)
Này……
Thục Mẫn công chúa cũng ngạc nhiên nói: “Không ngờ ngay cả ta cũng không đoán được. Không biết có vị nào ở đây đoán ra không?”
Phía dưới, chư vị tài tuấn quý nữ hai mặt nhìn nhau, đều im lặng không nói.
Lại có giọng nữ réo rắt bỗng nhiên nói: “Không biết có phải hoa thụy thánh?”
Mọi người theo tiếng vừa nhìn, đúng là Vân Khuynh.
Sở Ngự Thần xa xa liếc xéo nàng một cái, tà nịnh mở miệng: “Không tồi.”
Thục Mẫn công chúa cảm thấy hứng thú nói: “Loại hoa này sao ta chưa từng nghe qua?”
Vân Khuynh hơi mỉm cười, trả lời rõ ràng: “Hoa mê của Vương gia hẳn xuất phát từ ‘thiên lộc thức dư’ (*), hoa này tên “thụy thánh”, trong ‘Kính Hoa Duyên’ có viết, hoa này một khi nở ra, nhất định phải qua chín tháng, ngụ ý vận mệnh quốc gia mãi trường tồn.”
Lập tức, mọi người nghe được tầng ngụ ý này, đều cùng khen ngợi.
Vân Khuynh lại rũ mắt, trong lòng hơi nhúc nhích. Nàng chưa từng nghĩ đến, Sở Ngự Thần sẽ ra câu đố này.
Hoa thụy thánh tượng trưng tứ hải thái bình, đây cũng là… khát vọng của hắn khi đăng vị?
Nàng tâm niệm hơi đổi, áp xuống suy nghĩ mà ngẩng đầu, mở miệng nói: “Bạch như tuyên chỉ thanh như trúc, viên nguyệt chi thì phương đắc khai.”
(Trắng như giấy Tuyên Thành xanh như trúc, trăng tròn là lúc hoa nở rộ)
“Đây là hoa mê của thần nữ, mong mọi người chỉ giáo.”
Lại một lần trầm mặc. Vì thế, có người hướng ánh mắt về phía Kính Vương.
Không ngờ, Sở Ngự Thần thần sắc u ám, cũng không nói một lời.
PS.
Hoa mê của nam nữ chính xuất phát từ “Kính Hoa Duyên”.
————————————————
(1) Sênh: một dụng cụ âm nhạc làm từ quả bầu, khoét 13 lỗ, có máng đồng thổi ra tiếng nhạc.
Danh sách chương