Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Hắn cúi người xuống, hơi thở ấm áp thổi lên cổ Vân Khuynh.

Cặp mắt đào hoa mị hoặc mười phần, nghiêng nghiêng mà nhìn lại đây. Trong giọng điệu, càng là ái muội không rõ.

Bùi Quân Mịch…

Lần này, Vân Khuynh bị hắn áp chế như vậy, đầu óc có chút rối loạn.

Không sai, người này, chính là Bùi Quân Mịch mà hôm nay nàng suýt đụng phải.

Lúc ấy, nàng chỉ vội vàng nhớ lại vị này có gút mắc với “khí vận chi nữ”, còn tưởng rằng cũng là một người đàn ông của Diệp Âm Âm.

Sau đó chải vuốt lại cốt truyện, phát hiện mình hiểu lầm.

Quả thật vị này ở thế giới ban đầu cũng có hảo cảm với Diệp Âm Âm. Mà thân phận của hắn, bộ dạng của hắn, tuyệt đối không thua gì Giang Diệc Thừa và cha con nhà họ Diệp.

Nhưng cuối cùng, hắn không trở thành một người trong hậu cung “khí vận chi nữ”. Nguyên nhân, là vị này độc chiếm dục quá mạnh, tuy rằng có hảo cảm với Diệp Âm Âm, lại không thể tiếp thu việc “cùng chung” với người đàn ông khác.

Vì thế, hắn lập kế hoạch từng bước một diệt trừ những người đàn ông bên cạnh Diệp Âm Âm, muốn một mình mình khống chế nàng. Cuối cùng, bị ba người Giang Diệc Thừa liên thủ đả kích ngược lại, suy tàn.

Nghĩ như vậy, Bùi Quân Mịch, thật ra giống Diệp Vân Khuynh, đều là người tồn tại để cản trở “khí vận chi nữ” và tình yêu đích thực.

Vân Khuynh tâm vừa động, ẩn ẩn có chút ý tưởng.

Thế nhưng, nàng chỉ rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Bùi gia chủ nói đùa rồi.”

Bùi Quân Mịch nhìn bộ dáng bình tĩnh của nàng, càng nhiều thêm vài phần hứng thú.

Hắn cũng không thấy ngoài ý muốn khi Diệp Vân Khuynh biết thân phận của mình.

Vốn dĩ cho rằng lại là một ả đàn bà muốn trèo lên giường mình, đi tra xét, lại phát hiện là thiếu phu nhân nhà họ Giang.

Này… thật là ý vị sâu xa.

“A? Giang phu nhân hôm nay ngã trước xe của tôi, đêm khuya còn đến thăm, chẳng lẽ là trùng hợp cả sao?”

Bùi Quân Mịch cúi đầu, cố tình tiến sát mặt Vân Khuynh, ánh mắt nghiền ngẫm.

Xác thực là trùng hợp cả đó…

Nội tâm Vân Khuynh phun tào, mở miệng phản đối cách gọi của hắn: “Bùi gia chủ, nếu không ngại hãy gọi tôi là Diệp tiểu thư…”

Xưng hô Giang phu nhân này, thật sự làm nàng muốn phun.

Giây tiếp theo, một cỗ lực đạo đánh xuống.

Vân Khuynh còn chưa phản ứng lại là chuyện gì, đã bị người đàn ông đè trên giường.

Bùi Quân Mịch ngồi xuống mép giường, từ trên cao nhìn xuống nàng, môi mỏng khẽ nhếch.

“Cô nói như vậy… Tôi sẽ hiểu lầm đấy…”

Vân Khuynh ngẩn ra một chút, nhớ lại, phát hiện ra, lời mình vừa nói, đối với một người đàn ông xa lạ, quả thật ái muội quá mức.

Tựa như một cô gái đã kết hôn lại hướng người đàn ông khác ám chỉ cái gì…

Nàng không tự giác mà cắn môi dưới, mặt đẹp trong nháy mắt đỏ ửng.

“Tôi không có…”

Vân Khuynh mở miệng muốn giải thích, lại không biết, nàng ngã trên giường, mái tóc đẹp rối tung, bộ dáng kia, quả thực câu nhân.

Ánh mắt Bùi Quân Mịch lóe lóe, mi nhăn lại, có chút không thể tin tưởng, lại có chút vị chua: “Chẳng lẽ… Diệp, tiểu, thư, muốn có viên minh châu khác?”

Lời này, tuy rằng mịt mờ, lại không che giấu được trào phúng chói lọi.

Vân Khuynh cứng lại, cũng nhịn không được, đáp trả: “Bùi gia chủ không khỏi quá tự kỷ.”

“Hơn nữa, tôi cho rằng, người ngài cảm thấy hứng thú, hẳn là một Diệp tiểu thư khác mới đúng.”

Nhìn đến con ngươi đột nhiên trở nên sắc bén, Vân Khuynh cười xinh đẹp.

“Tôi nghĩ, chúng ta có thể nói chuyện —— Diệp Âm Âm.”

Trong nháy mắt trầm mặc.

“Cô muốn nói cái gì?” Trong ánh sáng trầm tối, ánh mắt người đàn ông tối nghĩa không rõ.

Vân Khuynh hơi hơi hé miệng, nghiêm mặt nói.

“Tôi đói bụng.”

……….

Sau một lúc lâu.

Bên ngoài quầy bar.

Vân Khuynh cầm một đôi đũa, ưu nhã kẹp miếng điểm tâm cuối cùng, đưa vào miệng.

Vị ngọt thơm kia, làm ánh mắt trong trẻo của nàng không tự giác trừng lớn vài phần. Trên khuôn mặt nhỏ thanh tú xinh đẹp, nở rộ ánh sáng sung sướng.

Đối diện.

Người đàn ông tuấn mị quơ quơ ly rượu vang đỏ trong tay, cách một tầng pha lê, liếc nàng một cái.

Ai.

Từ khi bị cầm tù ở kiếp trước tới nay, lâu rồi nàng không được ăn đồ ăn ngon thế rồi.

Vân Khuynh chép chép miệng, hoàn toàn không để ý ánh mắt đang lộ ra mười phần cảm giác tồn tại.

“Thế nào, Diệp tiểu thư có hài lòng với chiêu đãi của tôi không?”

Thấy nàng tựa hồ còn chìm đắm trong đồ ăn, Bùi Quân Mịch cười nhạt một tiếng, vẫn mở miệng trước.

Vân Khuynh hoàn hồn, vội bổ sung lễ nghĩa.

“Bùi gia chủ chiêu đãi tự nhiên là chu đáo.”

Nàng thu lại biểu tình dư thừa, trực tiếp vào chủ đề: “Tôi có một suy đoán cả gan, Bùi gia chủ, có vài phần ý tứ với Diệp Âm Âm phải không?”

Ánh mắt Bùi Quân Mịch hơi lóe, “Vì sao thấy như vậy?”

Vân Khuynh nghẹn một chút.

Nói thật, nàng cũng không hiểu, vì sao Bùi Quân Mịch sẽ có hứng thú với Diệp Âm Âm.

Nhưng, tin tức thế giới mà hệ thống cung cấp, là như thế.

Vậy nàng… cũng chỉ có thể làm ra bộ dáng chắc chắn, thẳng tắp nhìn hắn.

Nhìn cặp mắt trong suốt thấy đáy kia chớp mắt với mình, ánh mắt Bùi Quân Mịch vừa động, cũng không rối rắm gì, chỉ lười nhác nói: “Cho dù là phải, cũng chẳng có quan hệ gì với Diệp tiểu thư đi?”

“Hay là, Diệp tiểu thư tính tự mình chọn một em rể hợp tâm ý?”

Lời nói ngả ngớn này, Vân Khuynh ép xuống, chỉ nói: “Nếu Bùi gia chủ điều tra tôi, vậy thì cũng biết người vốn có hôn ước với Giang Diệc Thừa thực ra là Diệp Âm Âm đúng không?”

Bùi Quân Mịch nhướng mày, rất có hứng thú liếc mắt nhìn nàng, ý bảo nói tiếp.

Vân Khuynh hít sâu một hơi, trực tiếp làm rõ: “Bọn họ hiện tại, vẫn là quan hệ tình nhân.” Nàng nhìn về phía hắn, nhoẻn miệng cười: “Tôi nghĩ, chúng ta có thể hợp tác?”

Môi mỏng Bùi Quân Mịch khẽ nhếch: “Hợp tác như thế nào?” Hắn hỏi giống như cố ý, trong đôi mắt hoa đào lãnh mị kia, hiện lên trào phúng nhè nhẹ.

Thần sắc kia chỉ hiện ra trong chớp mắt, cực nhanh, nhưng, Vân Khuynh vẫn bắt được.

Người đàn ông này, không phải cho rằng mình dùng thủ đoạn bất nhập lưu gì đó đấy chứ? Môi Vân Khuynh cong lên, gợi lên độ cong cực nuông chiều: “Tôi có thể giúp ngài có được Diệp Âm Âm, chỉ cần, ngài giúp tôi, đoạt được quyền khống chế hai nhà họ Giang và họ Diệp!”

……….

Một phòng tĩnh lặng.

Người đàn ông nheo mắt, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm.

Diệp, Vân, Khuynh, Bùi Quân Mịch nâng cái ly, ưu nhã uống một ngụm rượu vang đỏ, mặc niệm tên nàng trong nội tâm.

Không thể không thừa nhận, cô gái này, lần nữa làm hắn thấy ngoài ý muốn.

Tuy rằng, lời nàng nói, là lời nói cuồng vọng nhất, vô tri nhất mà hắn từng nghe, nhưng dã tâm cùng tự tin thiêu đốt trong đôi mắt kia, kiên định khiến người ta muốn tin phục.

Thật sự là… khiến người hưng phấn.

“Một Diệp Âm Âm, liền muốn đổi lấy quyền khống chế hai hào môn lớn?” Bùi Quân Mịch cười nhạt một tiếng, “Bàn tính này của Diệp tiểu thư, đánh thật là khéo.”

“Nếu Bùi gia chủ muốn phân một ly canh, tự nhiên rất hoan nghênh.” Vân Khuynh không thèm để ý. “Sau khi lấy được hai nhà, tự bằng bản lĩnh.”

Theo trí nhớ, sau khi nguyên chủ hắc hóa, liền sưu tập không ít nội tình hai nhà họ Giang và họ Diệp, chuẩn bị một kích liều chết. Bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn không thể địch nổi vận khí nghịch thiên của “khí vận chi nữ”.

Nhưng hiện tại, tin tức trong trí nhớ nguyên chủ, chính là tự tin của nàng.

“Bùi gia chủ, ý ngài thế nào?”

Vân Khuynh bày ra khí thế của đệ nhất thiên kim Đại Triều, không hề ngụy trang.

Mặt Bùi Quân Mịch tà tà, ánh mắt đảo qua nàng, càng thêm u ám.

Giây tiếp theo, chất giọng trầm trầm của hắn, lười biếng phun ra vài tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện