Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
“Ưm…”
Trên giường lớn hỗn độn, cô gái từ từ tỉnh giấc.
Bên tai, dường như có tiếng tranh chấp đánh nhau mơ hồ.
Diệp Âm Âm ôm chăn, miễn cưỡng che khuất thân mình trần trụi đầy dấu vết ái muội, tập tễnh đi ra ngoài phòng.
“Hỗn đản!”
“Anh dám đánh tôi!”
“Đánh anh thì làm sao?”
Càng đến gần phòng khách, âm thanh càng rõ ràng, là tiếng rống giận của hai người đàn ông hỗn tạp ở một chỗ.
Diệp Âm Âm mới đẩy cửa ra, liền thấy Giang Diệc Thừa cùng Diệp Bỉnh Hiên, đánh nhau kịch liệt.
“Đừng… Anh hai, anh Thừa.”
Mặt cô ta trắng bệch, bất chấp chăn rơi xuống, xông lên trước, giơ tay kéo lại một người.
“Rốt cuộc có chuyện gì, hai anh đừng đánh nữa!”
Bất đắc dĩ, hai người đàn ông đánh đỏ mắt, Giang Diệc Thừa vung tay theo bản năng, đẩy Diệp Âm Âm ra.
“A!”
Diệp Âm Âm kêu lên sợ hãi, ngã xuống đất, toàn thân không mảnh vải che thân, tư thế mở rộng, quả thực vô cùng tiện.
Hai người đàn ông kinh hãi.
Diệp Bỉnh Hiên bỗng nhiên đấm Giang Diệc Thừa một cái.
“Anh còn dám đẩy Âm Âm!”
Tiếp theo, liền cúi người xuống, quan tâm đỡ Diệp Âm Âm lên, thần sắc vẫn luôn tuấn nhã ôn nhuận.
Đáng tiếc, ghép với khuôn mặt xanh tím của gã, chỉ làm người ta buồn nôn.
Nhưng Diệp Âm Âm lại không để ý, nàng vịn tay gã nâng người lên, trong đôi mắt đẹp chảy ra nước mắt.
“Hai anh, sao hai người lại đánh nhau?”
“Anh…” Giang Diệc Thừa ở một bên, muốn đến gần lại không dám, chỉ có thể tức giận rống lên.
“Đều do anh ta động thủ trước, không thể hiểu được!”
Diệp Bỉnh Hiên cũng nóng nảy, lập tức lạnh giọng.
“Tôi không thể hiểu được? Giang Diệc Thừa, anh đã nói dối cái gì, chính anh rõ ràng!”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Giang Diệc Thừa, đột nhiên xẹt qua chút kinh hoảng.
“Anh… anh nói bậy!”
Nhưng mà.
Giây tiếp theo, Diệp Bỉnh Hiên liền tức giận nói.
“Anh đã sớm không quyền không thế! Có phải không!”
“Cái gì!”
Vừa dứt lời, Diệp Âm Âm hô nhỏ một tiếng.
Hai người có chút kinh dị nhìn qua.
Cô ta sợ hãi cúi đầu, che đi cảm xúc trong mắt, vặn ngón tay.
“Em… chỉ quá kinh ngạc thôi. Sao lại thế, sao lại thế được?”
Diệp Âm Âm nhỏ giọng nói: “Anh Thừa, dù thế nào cũng là người thừa kế nhà họ Giang mà.”
Giang Diệc Thừa trầm mặt, oán hận mở miệng.
“Còn không phải bị đôi cẩu nam nữ kia hại sao!”
Gã nói, không màng sắc mặt đen như đáy nồi của Diệp Bỉnh Hiên, tiến lên một bước, bắt lấy tay Diệp Âm Âm.
“Âm Âm, anh nhất thời thất thế, em không ghét bỏ anh chứ?”
Diệp Âm Âm ngẩng đầu, thấy khuôn mặt bị đánh sưng vù của Giang Diệc Thừa, không khỏi cứng lại.
Nhưng rất nhanh, cô ta cầm tay lại người đàn ông, mềm nhẹ nói.
“Anh Thừa, Âm Âm làm sao có thể?”
“Nhưng,” cô ta ngập ngừng, thử mở miệng, “Bác Giang đâu, chẳng lẽ bác ấy mặc kệ anh sao…”
*
“… Em hỏi này, anh rốt cuộc làm thế nào để gia chủ nhà họ Giang giao ra nốt số cổ phần còn lại cho anh thế?”
Nhà họ Bùi.
Vân Khuynh chống tay lên chặn lại người đàn ông tà mị, khi hắn lại muốn hôn mình, hỏi.
“……”
Bùi Quân Mịch nhìn nàng, trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp, nhiễm bất đắc dĩ nhàn nhạt cùng sủng nịch.
Rốt cuộc, vẫn mở miệng giải thích.
“Ngày Diệp Cẩn Huy hẹn em ra ngoài, mang theo không ít người của Giang Diệc Thừa.”
Vân Khuynh nghi ngờ nhướng mày.
Cho nên? “Lão gia chủ nhà họ Diệp điên rồi, nói là bị cô con gái bất hiếu làm cho giận điên.”
Bùi Quân Mịch thưởng thức lọn tóc của nàng, gương mặt nhiễm ý cười tà.
“Chỉ là, khi gã xảy ra chuyện lại xuất hiện bóng dáng thủ hạ của Giang Diệc Thừa, không phải rất kỳ lạ sao?”
Vân Khuynh đối diện với ánh mắt mỉm cười của hắn, chớp nhoáng, bỗng nhiên hiểu ra.
Chỉ sợ, người đàn ông này, đã giở thủ đoạn để biến Giang Diệc Thừa thành “nghi phạm”.
“Tâm kế của ngài Bùi thật cao.”
Trên gương mặt thanh tú của Vân Khuynh hiện lên thần sắc nghịch ngợm, nghi ngờ nói.
“Vậy, sau đó lão gia chủ nhà họ Giang có phải vì đứa con trai ‘vô tội’ mà bôn ba?”
“Sau đó, liền cầu xin tới người tàn nhẫn độc ác là anh?”
Nàng đùa giỡn, cánh tay tự nhiên khoác lên vai hắn.
Bùi Quân Mịch nhướng mày cười, trong tiếng nói lười biếng lộ ra ý vị câu dẫn như có như không.
“Không như vậy, làm sao xứng với tiểu hồ ly là em?”
Vân Khuynh dời mắt, chơi xấu nói.
“Em hồ ly chỗ nào?”
Liền nghe thấy người đàn ông ngoài ý muốn sâu xa “Ồ” một tiếng.
“Mấy người quấy rồi hai anh em nhà họ Diệp, không phải do em sai khiến sao?”
Vân Khuynh cứng lại.
Nhưng mà, không đợi nàng cân nhắc xem nên trả lời thế nào.
Giây tiếp theo, Bùi Quân Mịch đã cúi người, hung hăng hôn nàng.
“Nhớ kỹ, hôn môi, phải tập trung.”
Bên tai, nhẹ nhàng vang lên giọng nam từ tính cười khẽ.
*
Mà bên kia.
Trong phòng khách nhỏ ở chung cư cao cấp, nghe xong Giang Diệc Thừa nói tiền căn hậu quả, hai anh em nhà họ Diệp, cũng căm giận cực kỳ.
Diệp Bỉnh Hiên đập bàn, cả giận nói: “Đáng giận!”
Mà Diệp Âm Âm giữ chặt Giang Diệc Thừa, vẻ mặt đau lòng: “Anh Thừa, anh chịu khổ rồi…”
Ngày đó, họ đến đồn công an bảo lãnh Giang Diệc Thừa ra ngoài.
Nhưng đối với nguyên nhân gã vào đó, lại không hề hay biết.
Thì ra, có người vu hãm, nói gã mưu hại Diệp Cẩn Huy!
Mà Giang gia chủ và Giang phu nhân, sau khi bôn ba vì con trai, cuối cùng trả ra đại giới là toàn bộ của cải và cổ phần cứu người ra.
Cứ như vậy, một nhà Giang Diệc Thừa liền thất thế.
“Âm Âm.”
Giang Diệc Thừa cầm tay Diệp Âm Âm, nhìn cô gái nhỏ lo lắng cho mình, trong lòng cảm động.
Nghĩ đến đoạn thời gian phải lưu lạc đầu đường, quả thực sống không bằng chết!
Gã đường đường là thiếu gia nhà họ Giang, khi nào phải chịu nhục nhã như vậy?
Nhưng, mới vừa rồi, Giang Diệc Thừa vẫn giữ lại không ít chuyện.
Gã không nói cho hai người kia, sau khi cứu mình ra, lão bất tử đó, thế nhưng nản lòng thoái chí, cầm khoản tiền bán cổ phần lớn, đi ra nước ngoài.
Hừ.
Lão già kia cho rằng mình không biết, lão có tình nhân và con riêng ở châu Âu à?
Còn người mẹ không biết cố gắng của gã, quản không được lão già kia, còn muốn theo đuôi hầu hạ không công!
Trước khi đi để lại 100 vạn, chỉ mấy ngày sau thì không còn, không có tác dụng gì hết!
Nhưng, còn may, tiểu yêu tinh Âm Âm này, vẫn có tình với mình.
Tuy nghe nói hai người bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, nhưng, trên người có không ít tích trữ…
Trong lòng Giang Diệc Thừa đánh bàn tính, bên ngoài càng thêm nhu tình.
Diệp Âm Âm rũ mắt, bộ dáng thẹn thùng nhu nhược động lòng người.
Chỉ là, trong mắt giấu đi không ít phức tạp.
“Được rồi.”
Diệp Bỉnh Hiên rốt cuộc không chịu được, ôm lấy cô ta.
“Chỉ biết anh Thừa thôi à?”
“Ưm.”
Diệp Âm Âm nhẹ rên rỉ, mềm mại không xương dựa vào gã.
Tức khắc, ánh mắt hai người đàn ông đều bùng lên lửa nóng.
Kế tiếp, chuyện sẽ phát sinh.
Không cần nói cũng biết.
*
Tập đoàn họ Bùi.
Bãi đỗ xe.
Bùi Quân Mịch vừa đỗ xe xong, đẩy cửa ra.
Lại thấy một bóng người màu đen, đột nhiên chạy về phía này!
Trong chớp nhoáng, hắn nhanh chóng tránh sang một bên —
“A!”
Giây tiếp theo, tiếng khóc đau đớn vang lên.
Chỉ thấy một cô gái yếu đuối nhu nhược, đụng phải cây cột bên cạnh.
Nhưng, rất nhanh đã chống tay đứng lên, sửa sang lại một chút, nở nụ cười e lệ với hắn.
Bùi Quân Mịch nhăn mày, ngoài ý muốn nhìn về phía người tới — Diệp Âm Âm.
Diệp Âm Âm khẽ cắn răng, hai tròng mắt ngập nước khép hờ nửa nâng, càng có vẻ nhu nhược động lòng người.
“Bùi, ngài Bùi.”
Cô ta khẽ mở môi anh đào, nhu thuận mở miệng.
“Ngài, ngài còn nhớ tôi không?”
“Ưm…”
Trên giường lớn hỗn độn, cô gái từ từ tỉnh giấc.
Bên tai, dường như có tiếng tranh chấp đánh nhau mơ hồ.
Diệp Âm Âm ôm chăn, miễn cưỡng che khuất thân mình trần trụi đầy dấu vết ái muội, tập tễnh đi ra ngoài phòng.
“Hỗn đản!”
“Anh dám đánh tôi!”
“Đánh anh thì làm sao?”
Càng đến gần phòng khách, âm thanh càng rõ ràng, là tiếng rống giận của hai người đàn ông hỗn tạp ở một chỗ.
Diệp Âm Âm mới đẩy cửa ra, liền thấy Giang Diệc Thừa cùng Diệp Bỉnh Hiên, đánh nhau kịch liệt.
“Đừng… Anh hai, anh Thừa.”
Mặt cô ta trắng bệch, bất chấp chăn rơi xuống, xông lên trước, giơ tay kéo lại một người.
“Rốt cuộc có chuyện gì, hai anh đừng đánh nữa!”
Bất đắc dĩ, hai người đàn ông đánh đỏ mắt, Giang Diệc Thừa vung tay theo bản năng, đẩy Diệp Âm Âm ra.
“A!”
Diệp Âm Âm kêu lên sợ hãi, ngã xuống đất, toàn thân không mảnh vải che thân, tư thế mở rộng, quả thực vô cùng tiện.
Hai người đàn ông kinh hãi.
Diệp Bỉnh Hiên bỗng nhiên đấm Giang Diệc Thừa một cái.
“Anh còn dám đẩy Âm Âm!”
Tiếp theo, liền cúi người xuống, quan tâm đỡ Diệp Âm Âm lên, thần sắc vẫn luôn tuấn nhã ôn nhuận.
Đáng tiếc, ghép với khuôn mặt xanh tím của gã, chỉ làm người ta buồn nôn.
Nhưng Diệp Âm Âm lại không để ý, nàng vịn tay gã nâng người lên, trong đôi mắt đẹp chảy ra nước mắt.
“Hai anh, sao hai người lại đánh nhau?”
“Anh…” Giang Diệc Thừa ở một bên, muốn đến gần lại không dám, chỉ có thể tức giận rống lên.
“Đều do anh ta động thủ trước, không thể hiểu được!”
Diệp Bỉnh Hiên cũng nóng nảy, lập tức lạnh giọng.
“Tôi không thể hiểu được? Giang Diệc Thừa, anh đã nói dối cái gì, chính anh rõ ràng!”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Giang Diệc Thừa, đột nhiên xẹt qua chút kinh hoảng.
“Anh… anh nói bậy!”
Nhưng mà.
Giây tiếp theo, Diệp Bỉnh Hiên liền tức giận nói.
“Anh đã sớm không quyền không thế! Có phải không!”
“Cái gì!”
Vừa dứt lời, Diệp Âm Âm hô nhỏ một tiếng.
Hai người có chút kinh dị nhìn qua.
Cô ta sợ hãi cúi đầu, che đi cảm xúc trong mắt, vặn ngón tay.
“Em… chỉ quá kinh ngạc thôi. Sao lại thế, sao lại thế được?”
Diệp Âm Âm nhỏ giọng nói: “Anh Thừa, dù thế nào cũng là người thừa kế nhà họ Giang mà.”
Giang Diệc Thừa trầm mặt, oán hận mở miệng.
“Còn không phải bị đôi cẩu nam nữ kia hại sao!”
Gã nói, không màng sắc mặt đen như đáy nồi của Diệp Bỉnh Hiên, tiến lên một bước, bắt lấy tay Diệp Âm Âm.
“Âm Âm, anh nhất thời thất thế, em không ghét bỏ anh chứ?”
Diệp Âm Âm ngẩng đầu, thấy khuôn mặt bị đánh sưng vù của Giang Diệc Thừa, không khỏi cứng lại.
Nhưng rất nhanh, cô ta cầm tay lại người đàn ông, mềm nhẹ nói.
“Anh Thừa, Âm Âm làm sao có thể?”
“Nhưng,” cô ta ngập ngừng, thử mở miệng, “Bác Giang đâu, chẳng lẽ bác ấy mặc kệ anh sao…”
*
“… Em hỏi này, anh rốt cuộc làm thế nào để gia chủ nhà họ Giang giao ra nốt số cổ phần còn lại cho anh thế?”
Nhà họ Bùi.
Vân Khuynh chống tay lên chặn lại người đàn ông tà mị, khi hắn lại muốn hôn mình, hỏi.
“……”
Bùi Quân Mịch nhìn nàng, trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp, nhiễm bất đắc dĩ nhàn nhạt cùng sủng nịch.
Rốt cuộc, vẫn mở miệng giải thích.
“Ngày Diệp Cẩn Huy hẹn em ra ngoài, mang theo không ít người của Giang Diệc Thừa.”
Vân Khuynh nghi ngờ nhướng mày.
Cho nên? “Lão gia chủ nhà họ Diệp điên rồi, nói là bị cô con gái bất hiếu làm cho giận điên.”
Bùi Quân Mịch thưởng thức lọn tóc của nàng, gương mặt nhiễm ý cười tà.
“Chỉ là, khi gã xảy ra chuyện lại xuất hiện bóng dáng thủ hạ của Giang Diệc Thừa, không phải rất kỳ lạ sao?”
Vân Khuynh đối diện với ánh mắt mỉm cười của hắn, chớp nhoáng, bỗng nhiên hiểu ra.
Chỉ sợ, người đàn ông này, đã giở thủ đoạn để biến Giang Diệc Thừa thành “nghi phạm”.
“Tâm kế của ngài Bùi thật cao.”
Trên gương mặt thanh tú của Vân Khuynh hiện lên thần sắc nghịch ngợm, nghi ngờ nói.
“Vậy, sau đó lão gia chủ nhà họ Giang có phải vì đứa con trai ‘vô tội’ mà bôn ba?”
“Sau đó, liền cầu xin tới người tàn nhẫn độc ác là anh?”
Nàng đùa giỡn, cánh tay tự nhiên khoác lên vai hắn.
Bùi Quân Mịch nhướng mày cười, trong tiếng nói lười biếng lộ ra ý vị câu dẫn như có như không.
“Không như vậy, làm sao xứng với tiểu hồ ly là em?”
Vân Khuynh dời mắt, chơi xấu nói.
“Em hồ ly chỗ nào?”
Liền nghe thấy người đàn ông ngoài ý muốn sâu xa “Ồ” một tiếng.
“Mấy người quấy rồi hai anh em nhà họ Diệp, không phải do em sai khiến sao?”
Vân Khuynh cứng lại.
Nhưng mà, không đợi nàng cân nhắc xem nên trả lời thế nào.
Giây tiếp theo, Bùi Quân Mịch đã cúi người, hung hăng hôn nàng.
“Nhớ kỹ, hôn môi, phải tập trung.”
Bên tai, nhẹ nhàng vang lên giọng nam từ tính cười khẽ.
*
Mà bên kia.
Trong phòng khách nhỏ ở chung cư cao cấp, nghe xong Giang Diệc Thừa nói tiền căn hậu quả, hai anh em nhà họ Diệp, cũng căm giận cực kỳ.
Diệp Bỉnh Hiên đập bàn, cả giận nói: “Đáng giận!”
Mà Diệp Âm Âm giữ chặt Giang Diệc Thừa, vẻ mặt đau lòng: “Anh Thừa, anh chịu khổ rồi…”
Ngày đó, họ đến đồn công an bảo lãnh Giang Diệc Thừa ra ngoài.
Nhưng đối với nguyên nhân gã vào đó, lại không hề hay biết.
Thì ra, có người vu hãm, nói gã mưu hại Diệp Cẩn Huy!
Mà Giang gia chủ và Giang phu nhân, sau khi bôn ba vì con trai, cuối cùng trả ra đại giới là toàn bộ của cải và cổ phần cứu người ra.
Cứ như vậy, một nhà Giang Diệc Thừa liền thất thế.
“Âm Âm.”
Giang Diệc Thừa cầm tay Diệp Âm Âm, nhìn cô gái nhỏ lo lắng cho mình, trong lòng cảm động.
Nghĩ đến đoạn thời gian phải lưu lạc đầu đường, quả thực sống không bằng chết!
Gã đường đường là thiếu gia nhà họ Giang, khi nào phải chịu nhục nhã như vậy?
Nhưng, mới vừa rồi, Giang Diệc Thừa vẫn giữ lại không ít chuyện.
Gã không nói cho hai người kia, sau khi cứu mình ra, lão bất tử đó, thế nhưng nản lòng thoái chí, cầm khoản tiền bán cổ phần lớn, đi ra nước ngoài.
Hừ.
Lão già kia cho rằng mình không biết, lão có tình nhân và con riêng ở châu Âu à?
Còn người mẹ không biết cố gắng của gã, quản không được lão già kia, còn muốn theo đuôi hầu hạ không công!
Trước khi đi để lại 100 vạn, chỉ mấy ngày sau thì không còn, không có tác dụng gì hết!
Nhưng, còn may, tiểu yêu tinh Âm Âm này, vẫn có tình với mình.
Tuy nghe nói hai người bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, nhưng, trên người có không ít tích trữ…
Trong lòng Giang Diệc Thừa đánh bàn tính, bên ngoài càng thêm nhu tình.
Diệp Âm Âm rũ mắt, bộ dáng thẹn thùng nhu nhược động lòng người.
Chỉ là, trong mắt giấu đi không ít phức tạp.
“Được rồi.”
Diệp Bỉnh Hiên rốt cuộc không chịu được, ôm lấy cô ta.
“Chỉ biết anh Thừa thôi à?”
“Ưm.”
Diệp Âm Âm nhẹ rên rỉ, mềm mại không xương dựa vào gã.
Tức khắc, ánh mắt hai người đàn ông đều bùng lên lửa nóng.
Kế tiếp, chuyện sẽ phát sinh.
Không cần nói cũng biết.
*
Tập đoàn họ Bùi.
Bãi đỗ xe.
Bùi Quân Mịch vừa đỗ xe xong, đẩy cửa ra.
Lại thấy một bóng người màu đen, đột nhiên chạy về phía này!
Trong chớp nhoáng, hắn nhanh chóng tránh sang một bên —
“A!”
Giây tiếp theo, tiếng khóc đau đớn vang lên.
Chỉ thấy một cô gái yếu đuối nhu nhược, đụng phải cây cột bên cạnh.
Nhưng, rất nhanh đã chống tay đứng lên, sửa sang lại một chút, nở nụ cười e lệ với hắn.
Bùi Quân Mịch nhăn mày, ngoài ý muốn nhìn về phía người tới — Diệp Âm Âm.
Diệp Âm Âm khẽ cắn răng, hai tròng mắt ngập nước khép hờ nửa nâng, càng có vẻ nhu nhược động lòng người.
“Bùi, ngài Bùi.”
Cô ta khẽ mở môi anh đào, nhu thuận mở miệng.
“Ngài, ngài còn nhớ tôi không?”
Danh sách chương