Tin tức truyền khắp núi mọi người đều không mấy kinh ngạc.

Nhìn cái điệu bộ cùng ám chỉ của hai người kia bọn họ sớm nhận ra giữa họ có gì không đúng.

Chỉ là Ngũ trưởng lão quá tin vào nam nhân kia.

Thật đáng tiếc mà!
\-"Nàng thấy thuốc của ta thế nào?"
Nĩ Nĩ cười cười tiến tới ôm lấy eo cô.

\-"Khá được đấy!"
Cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng ôm của hắn.

Thiệu Hỉ vừa tính đi tới chỗ luyện kiếm liền nghe thấy mọi người bàn tán chuyện của Tưởng Hạ Chi.

Hắn nhíu mày liền lập tức chạy tới chỗ cô.

Hỏi sao sư phụ hắn lại chọn hôm nay kéo hắn đi nhận kiếm! Ra là không muốn hắn theo hóng chuyện.

\-"Sư phụ!"
Hắn chen chúc qua đám người ồn ào đứng trước cửa phòng cô.

Cô giăng kết giới không muốn ai làm phiền mình.

\-"Sư phụ là ta! Người mau cho ta vào!"
Thiệu Hỉ bi thương gào lên.

Cô sắp bị hắn phiền chết rồi! Liền phất tay cho hắn vào.

Mở cửa ra hắn nhanh chóng khép lại, bước vào liền thấy Nĩ Nĩ đứng nhìn.


\-"Sao ngươi lại ở đây?"
\-"Cũng không ai cấm ta!"
\-"Sư phụ có kịch hay sao người không kéo con đi xem?"
Nĩ Nĩ ôm lấy cánh tay cô làm nũng.

Cô chán ghét ẩn hắn ra.

\-"Ngươi đi luyện kiếm, đừng ở đây phiền ta! Nếu ngươi không tự lăn...ta không ngại giúp ngươi lăn đâu!"
Cô nhìn qua hắn cảnh cáo, Thiệu Hỉ biết lần này không thể đụng tới cô liền ngoan ngoãn lăn đi.

\-"Nàng muốn đi qua ma giới chơi vài ngày không?"
Thiệu Hỉ nhìn cô buồn chán nhấp trà liền nảy sinh dự định.

Cô lắc đầu nhìn hắn.

\-"Ta sắp phi thăng rồi! Không muốn dính chút ma khí nào! Chờ ta phi thăng xong ta sẽ lịch kiếp xuống trần gian! Lúc đó ta sẽ tới chỗ ngươi dạo chơi!"
Cô một bên vuốt má Nĩ Nĩ cười.

Tên nam nhân này...thật đẹp.

Càng nhìn cô càng thích nha!
\-"Ân..."
Nĩ Nĩ nhìn cô đôi mắt tràn ngập ý cười.

Đường đường là Ma tôn hắn lại bỏ cả ma giới ngày ngày nốt gót theo cô đi chọc phá hết người này, người kia.

Thật không có chút dáng dấp nào của Ma tôn khát máu trong truyền thuyết.

Về phần nam nữ chính vẫn luôn bảo trì ở trong căn phòng đó.


Vốn dĩ cư sĩ tu tiên chẳng thể khinh bỉ hoặc có lời lẽ thô thiển...trừ người ngoại lệ nào đó nên họ vẫn giữ thái độ lịch thiệp với nam nữ chính.

Truyền thuyết Ngũ trưởng lão chờ vị phu quân tới hơn 400 năm, lúc phu quân về lại đội nón xanh cho mình đã lan rộng khắp các môn phái khác.

Thật không ngờ nơi đây vì không có mạng nên truyền thống ngồi lê đôi mách cũng thật nhanh nhẹn! Nhất là cỏ truyền âm.

Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn các môn phái không biết Tưởng Hạ Chi là ai cũng đều nghe qua tiếng xấu này của hắn!
Nam tử phong lưu, có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường! Bất cứ ai là nam nhân cũng đều xẹt qua ý nghĩ như vậy.

Thậm chí có người còn cho rằng cô đã làm quá chuyện.

Bất quá nơi nào nghĩ như vậy cô liền tới nơi đó diệt yêu.

Sau đó liền như có như không để lộ mị nhãn khiến mọi người thần hồn điên đảo.

Sau đó mấy kẻ kia chỉ biết chửi thề.

\-"Mẹ nó! Có phu nhân đẹp như vậy còn chân đạp hai thuyền thật không có mắt mà!"
Cứ như vậy danh tiếng nam chính đã xấu còn xấu hơn.

Cô quả thực quậy một trận thậm chí còn xuất bản ra cuốn sách "Không trách người có tâm, trách ta vô duyên phận!" Nói về chuyện tình bi ai của mình.

Dựa vào sức hot vừa mới ra bản nào, bản đó đều cháy hàng.

Nam chính xấu mặt như vậy cô không bôi đen hơn thật có lỗi với bản thân mà!
\-"Tuệ Nhan! Nàng nghe ta nói!"
Tưởng Hạ Chi vẫn ở bên ngoài nói vọng vào phòng cô.

Nam nhân cốt ở danh tiếng, nhất là thời cổ đại này.


Loài người rất hay...ít khi họ nhớ về cái tốt của kẻ khác nhưng cái xấu của người khác họ lại nhớ không quên.

Lần này nam chính như vậy sau này phải lấy danh làm sao đây?
\-"Huynh về đi! Chuyện cũng đã rồi! Chúng ta hủy hôn ước, ta trả lại tự do cho huynh cùng Thanh Nhiên tiểu thư! Sau này...nếu có thể thì đừng gặp mặt nhau nữa!"
\-"Ta muốn xin lỗi muội! Ta...ta thực sự không có ý làm muội tổn thương! Ta đã tính toán nói muội sớm hơn!"
\-"Hơn một năm rồi...sao huynh không nói? Có bao cơ hội để huynh nói mà? Hay huynh chờ chúng ta thành thân, trước lễ đường hàng vạn tiên gia lại nói?"
\-"Ta..."
\-"Huynh...có từng yêu ta sao?"
Nghe giọng cô bi thương nam chính như muốn nghẹn lại.

\-"Ta chưa từng nghĩ sẽ tổn thương muội! Khi đó ta xa nơi này đi tới nơi khác chiến đấu, ta lạ nhà cô đơn.

Vẫn luôn nhớ về muội, không may lúc ta rẽ qua môn phái của Thanh Nhiên ta biết được phái của nàng ấy bị đánh bại.

Nàng ấy không nơi nương tựa, thương tình ta cho nàng ấy đi theo.

Không ngờ...ta lại động tâm với nàng ấy!"
\-"Ta không muốn nghe chuyện của huynh với nàng ta!"
Cô lên tiếng cắt đứt lời kể của nam chính.

\-"Ta...quả thực đã có lỗi với muội! Chỉ là lúc ta về đã muốn nói với muội rồi! Bất quá lúc gặp lại muội...ta cũng rung động với muội! Ta...ta cũng không biết nên làm sao? Ta yêu muội, cũng yêu muội ấy.

Tại sao chúng ta không thể về cùng một nhà? Tại sao muội không thể chấp nhận nàng ấy? Nàng ấy cũng đáng thương như vậy, nàng ấy lại hiền lành thiện lương.

Ta tin hai nàng có thể làm tỷ muội tốt! Chúng ta đều hạnh phúc không được sao?"
Cô bên trong cười lạnh mở cửa ra nhìn tới nam chính.

Tưởng Hạ Chi thấy cô mở cửa ra hai mắt sáng lên.

Hôm nay cô vẫn như thường lệ vận một thân bạch y ánh mắt lạnh tới thấu xương nhìn hắn.

\-"Ta thấy buồn nôn!"
Tưởng Hạ Chi khó hiểu nhìn cô.


\-"Ta chính là thấy buồn nôn các ngươi! Ta xin lỗi, ta mắc bệnh sạch sẽ! Không thể dùng đồ của kẻ khác dùng qua! Nam nhân trên thế gian nhiều như vậy...tại sao ta lại phải cùng kẻ khác chia phu quân? Ngươi nghĩ mình là nam nhân duy nhất trên thế gian này sao? Ngươi nghĩ ta yêu ngươi tới mức không buông nổi ra sao? Ngươi cũng quá tự tin rồi đó! Thứ duy nhất ta yêu tới mức không nỡ bỏ ra chỉ có linh thạch cùng bảo vật mà thôi! Ngươi không xứng! Ngươi nghĩ mình có gì tốt? Nhìn lại ta xem! Ta còn ưu tú hơn ngươi gấp vạn lần! Danh tiếng cũng hơn ngươi.

Vậy cớ sao ta lại phải hạ mình vì một kẻ bội bạc chứ? Tình yêu là ích kỷ! Ta lại là chúa ích kỷ! Nếu ngươi không thể một lòng một dạ với ta...thì cút!"
Cô ẩn nam chính ra phất tay quay vào phòng tiếp tục tạo kết giới.

Thậm chí còn dùng cấm ngôn với nam chính.

Nhìn cô lạnh lùng tàn nhẫn như vậy trái tim Tưởng Hạ Chi nhói lên từng hồi.

Hồi ức trước kia của hắn cô dịu dàng, cô đáng yêu.

Ánh mắt luôn chứa chan tình yêu đó...hắn cảm giác như bị lừa vậy! Không đúng! Ánh mắt sao có thể giả được? Là cô đang giận hắn thôi! Nhất định! Hắn sẽ không buông tha cô!
Biết nam chính cố chấp cô liền soạn sẵn đồ rời đi.

Thiệu Hỉ cũng đã lên đường trừ ma từ hôm qua, trên núi thảo dược cô cũng đã vặt sạch, không còn gì lưu luyến hành lý của cô có đúng ba bộ đồ còn đâu đều là linh thạnh cô tích góp được.

Nghe đồn nước Hạ có sòng bài rất lớn, nam nhân xinh đẹp, khí hậu tốt người dân sung túc cô sẽ tới nơi đó vậy! Kiếm chút bạc để sau này lịch kiếp còn có thứ tiêu!
Nói là làm! Trong ngày hôm đó Đại trưởng lão chỉ nhận được hạc giấy truyền tin cô vì không muốn sống trong môi trường ô nhiễm nữa đành xin phép rời đi! Tới khi nào phi thăng hoàn thành cô sẽ trở lại!
Với ngôn ngữ kỳ lạ của cô, sống với cô bao năm họ đều hiểu được phần nào.

Chê Tưởng Hạ Chi dơ bẩn không muốn ở lại nên đã rời đi rồi! Trưởng lão xoa bộ râu dài có chút không nỡ.

Tuy ngũ sư muội này có chút phiền phức bất quá rời đi như vậy...bọn họ chính là có chút nhớ nhung.

Một ngày không có cô, mọi người vui vẻ linh thạch an toàn!
Một tháng không có cô, khi nhận linh thạch đám môn sinh nhìn trái nhìn phải xem có bóng dáng cô nhòm ngó hay không, không thấy cô bọn chúng thở phào nhưng có chút mất mát.

Sáu tháng không cô, linh dược mọc lại nhưng lại bị đám môn sinh hái đi lấy linh thạch cất vào một nơi.

Bọn họ đã quen núi này bị cô vặt trọc lóc.

Linh thạch đó chờ khi Ngũ trưởng lão về bọn chúng đem trả!
Một năm cô đi, cây gỗ cứ ngỡ sẽ không bị chặt nữa nhưng...sai rồi! Đám môn sinh đều học cô, kiếm thật không cầm, ngày ngày cầm kiếm gỗ long nhong khắp nơi!
Ba năm cô đi, đám môn sinh ấy đều trở thành ngũ trưởng lão thứ hai rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện