Ba ngày ba đêm.

Cuộc tuyển chọn đã kết thúc, sau khi xem kịch hay chán chê cô cũng thu liễm lại.

Tóc đen phiêu dạt theo gió, mắt hoa đào khẽ nheo lại môi đỏ hồng khẽ nhếch lên nụ cười mị hoặc.

Sống mũi thẳng khẽ nheo lên cất giọng trầm trầm.

\-"Chất lượng môn sinh năm nay khá tốt đó chứ?"
\-"Muội muốn chọn người nào về phái mình? Muội cũng sắp phi thăng rồi không lẽ muội định để cho phái của muội không có lấy một đệ tử thân truyền sao?"
Nàng khẽ lắc đầu.

\-"Môn này của ta đâu phải ai muốn học đều được? Hơn nữa sư huynh à! Ta không gấp...huynh còn gấp cái gì đâu? Hay ta truyền cho huynh, huynh truyền lại cho kẻ khác là được rồi! Truyền dạy một một, rất có tinh thần nha!"
Khẽ nhếch môi cười tà ác.

Cô tiến lại gần vị tam sư huynh một bên nghiêm khắc kia nghịch ngợm.

\-"Nghịch ngợm! Đừng cho rằng ta không dám phạt muội!"
Nghe vậy cô cười cười thu tay le lưỡi nhỏ.

Ok.

Không nghịch.

Cô quay lưng đi hất tay, cánh cửa được mở ra.

Đám môn sinh được chọn lựa tiến vào.

Nơi này được gọi là Phái Vô Đạo kiếm.

Là môn phái lâu đời và nổi tiếng nhất nhì giới tu chân.

Người trong phái ai nấy cũng đều là kẻ mạnh bằng đúng thực lực.

Chỉ là tính ích kỷ nhỏ nhen, gia trưởng vẫn chưa thoát khỏi đầu nên cô trước kia mới bị thê thảm như vậy.

Cô bước khỏi cửa nhìn xuống đám người ở dưới, lúc đi có hơn trăm người bây giờ lại còn không tới 100 người.

Nhưng ít ra lần này cũng khá khẩm hơn với những lần trước.


\-"Chào các môn sinh đã tới với Vô Đạo Kiếm! Bây giờ những người đã qua được buổi tuyển chọn hãy xếp thành ba hàng.

Mỗi hàng 30 người, số người bị dư ra chia đều ra phía sau các hàng."
Đám người bên dưới nhìn lên phía giọng nói thấy cô liền thất hồn lạc phách, bọn họ đi cả quãng đường gian lao lên tới đây liền được gặp tiên tử.

Quả thực không phí phạm mà!
Hơn 2 phút sau những người bên dưới mới có thể định thần lại sau đó liền nghe lời cô.

Sau khi bọn họ định thần lại liền nhìn tới cô.

Cô gật đầu hài lòng.

\-"Nhóm đầu tiên tính từ bên tay trái qua đi theo ta!"
Cô hất tay ý bảo nhóm bên dưới theo mình, người đứng đầu là Thiệu Hỉ.

Cô đẫn bọn họ tới trước một quả cầu pha lê rồi quay lại nhìn.

\-"Đây là thần khí giúp các người kiểm tra lại hệ mình đang mang.

Các người mỗi người rót một chút linh lực vào trong quả cầu, không cần nhiều.

Sau đó ở bên trên các trưởng lão sẽ chọn những người phù hợp với môn phái của mình.

Các người sẽ được chọn làm đệ tử nội môn.

Còn những người không được chọn sẽ được làm đệ tử ngoại môn.

Trường hợp đặc biệt nếu có người được hai tới ba vị trưởng lão chọn, người đó có quyền chọn ngược lại môn phái mình muốn theo học! Quy tắc ta nói xong, có ai còn gì thắc mắc?"
Cô nhìn nhóm người bên dưới.

Thấy không ai thắc mắc nữa cô liền gật đầu.

\-"Nếu các người không còn ai thắc mắc, chúng ta bắt đầu!"
Lần lượt, lần lượt từng kẻ lên.

Cô ngồi bên dưới lấy bút vẽ nhìn qua khá nghiêm túc nếu không để ý thực ra cô là đang vẽ một đám gà và rùa...
Hai canh giờ sau, cuộc tuyển chọn cũng kết thúc.

Như nguyên bản, mấy lão già thi nhau nhào vào chọn lấy nam phụ Thiệu Hỉ.


Cô mặc kệ thế sự ngồi một bên cắn bút lòng đắn đo có nên vẽ thêm vài con bươm bướm cho sinh động hay không.

Có một số người...phải nói là đa số người còn lại thì mải mê ngắm nhìn cô.

Trước kia cô thường đeo một khăn che mặt mỏng để che bớt dung nhan mỹ lệ này.

Bất quá bây giờ có cô xuyên vào cô lại lười biếng không mang khăn che.

Khiến cho mọi người như có như không đều bị cô mê hoặc.

Ngay cả cái nhíu mày của cô bất giác cũng khiến họ say đắm.

Cô cảm nhận ánh mắt khác thường từ họ giả vờ nai tơ quay qua nhìn khiến mấy người kia trái tim rơi mất vài nhịp.

Có kẻ trực tiếp chảy máu mũi.

Cô hất tóc vui vẻ.

Ôi! Cái mỵ lực chết tiệt này!
\-"Đủ rồi! Nếu có nhiều người chọn Thiệu Hỉ như vậy thì...Thiệu Hỉ ngươi hãy chọn một trưởng lão mà ngươi muốn theo đi!"
Thiệu Hỉ từ lúc bước vào tới giờ vẫn luôn bảo trì yên lặng đôi khi còn rất hứng thú liếc qua cô.

Ngũ trưởng lão nghe đồn là một trong những người ưu tú khi diệt ma bốn trăm năm trước, ngoại trừ pháp lực, tướng mạo cũng chính là phi phàm.

Đáng lẽ ra có rất nhiều người muốn theo phái của ngũ trưởng lão, chỉ tiếc là nàng luôn từ chối.

Từ đó trở đi càng ngày càng ít người muốn theo nàng về sau cũng không ai muốn vào môn phái của nàng nữa...
Lần này hắn muốn chinh phục được vị trưởng lão khó tính kia.

\-"Đa tạ các vị trưởng lão đã chiếu cố.

Tiểu sinh khi tới đây trong lòng đã có sẵn người mà tiểu sinh muốn theo!"
Đại trưởng lão hiếm khi lên tiếng lại khẽ cười lên tiếng.

\-"Nói đi! Ngươi là muốn theo ai?"
Nhận được lời như vậy hắn cũng không khách khí mà chỉ sang cô.


\-"Ta muốn theo Ngũ trưởng lão!"
Cô đang bình bình an an uống trà liền phun ra một ngụm.

Cô không nghe lầm chứ? Cô chỉ tính xem kịch nhưng không ngờ nằm không cũng trúng đạn hai mắt mơ màng cô ngước nhìn mọi người xua tay cười cười.

\-"Ta trước nay không nhận đệ tử?"
Cô thẳng thừng từ chối.

Đa số người trong tông môn nghe như vậy cũng không lấy gì làm bất ngờ.

Câu trả lời này họ đều đã đoán ra phần nào.

\-"Vậy Ngũ trưởng lão có thể cho đệ tử xin một chút thời gian nói chuyện chứ? Chỉ hai ta! Nếu sau đoạn thời gian đó người vẫn nuôi ý định không nhận ta, ta sẽ không làm phiền người nữa!"
Sặc mùi âm mưu! Cô làm sao không đánh hơi ra chứ.

Ngoài mùi âm mưu ra cô còn đánh hơi được mùi lợi ích.

\-"Được!"
Híp mi cười giảo hoạt.

Cô đứng lên cùng hắn bước ra ngoài.

Mọi người đều chăm chú nhìn cô và Thiệu Hỉ.

\-"Nói đi!"
Cô không thích nhiều lời lắm.

Lần này hệ thống sâu sắc cảm nhận được ký chủ này có chút thay đổi.

Không lẽ cô đã nhận ra nó đã giảm hảo cảm của cô với tên kia? Không tiến hành trừ đi toàn bộ, nó chỉ dùng biện pháp đánh lừa cảm quan của cô giảm trừ hảo cảm của cô thôi mà! Chung quy lại...nó vẫn nên yên lặng quan sát tiếp.

\-"Nếu người nhận đệ tử...đệ tử sẽ giao lại toàn bộ đất đai cũng như nhà cửa cho người.

Nhà đệ tử có ít nhất 200 thửa ruộng, một mỏ quặng.

20 ngôi nhà và chưa tính tới là chủ của một hiệp hội thương gia!"
Nghe xong cô liền trấn động không tin nổi nhìn qua hắn.

\-"Ngươi chắc chứ?"
\-"Đệ tử có thể thề với tâm ma! Nếu không làm đúng sẽ bị tâm ma cắn nuốt! Đau đớn tới chết!"
Cô khẽ xoa cằm suy tư.

\-"Ngươi có mục đích gì?"
Không ngần ngại hỏi thẳng.

Lợi ích lớn như vậy...cô không tin là không có uẩn khúc.


\-"Chỉ cần người nhận con làm đệ tử nội môn, truyền thụ lại cho con kinh nghiệm cũng như kinh nghiệm của người cho con là được!"
Hắn cười cười dùng mỹ nam kế có ý mê hoặc cô.

Nhưng sory! Cô còn lâu mới bị mê hoặc bởi kẻ xấu hơn mình.

Muốn mê hoặc cô? Không có cửa đâu! Đáp lại hắn là một nụ cười rực rỡ tựa ánh dương của cô.

\-"Chỉ vậy thôi sao?"
Hắn ra vẻ trầm ngâm và nói tiếp.

\-"Chỉ được nhận một mình đệ tử!"
Cô môi nâng lên nụ cười hứng thú.

Hắn là một trong những nam phụ được đề cập tới.

Lần này hệ thống cũng không chỉ đích danh cô phải công lược ai.

Nếu như vậy...chơi thì chơi!
\-"Được!"
Cô và hắn sau khi nói chuyện xong liền trở lại bên trong.

\-"Ta quyết định nhận hắn là đệ tử!"
Cô chỉ tới Triệu Hỉ! Tất cả mọi người đều trấn động.

Mọi tiếng xôn xao bắt đầu náo nhiệt.

Nhóm người được nhiều lão chọn cũng thi nhau chọn cô.

Ai mà không biết cô sắp tới sẽ thành tiên.

Nếu được theo cô hầu hạ cô chu đáo biết đâu sẽ được cô nhấc lên thành linh đồng theo hầu.

Lên đấy có biết bao tiên khí, bọn họ còn lo không thể đi đường tắt sao?
Cô trong lòng đương nhiên cũng nghĩ qua trường hợp này rồi nhưng không phải tự nhiên nam phụ lại có chủ ý như này...trước kia ngay từ đầu hắn cũng không chọn cô.

Vẫn mang nụ cười ấm áp, hình tượng một nữ nhân ôn hòa nhưng trong ánh mắt kia của cô 10 phần là thanh tỉnh.

Nước cờ này...cô đành phải bước một bước đầu tiên rồi.

Lần này cô sẽ phi thăng thành tiên giảm đi lần gặp mặt giữa nam nữ chính lớn nhất có thể.

Đây là thế giới năm sao.

Cô không tin nhiệm vụ lại giản đơn như vậy....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện