Năm hạng mục nhiệm vụ, thời gian sử dụng là tám phút, hoàn toàn vượt qua dự đoán của Dương Triếp.
Vì sinh tồn, những người này phi thường điên cuồng.
Tiếp tục đếm ngược.
Nhiệm vụ mới cũng xuất hiện.
Trừng phạt thứ sáu.
Nhổ móng tay: Dùng kìm nhổ móng tay của Chu Nghi.
Gương mặt Chu Nghi nháy mắt kéo căng. Phạm Lệ Lệ thì trầm mặt, hét tới hét lui nãy giờ cũng đã kiệt sức, yếu ớt nói.
"Tự mình chủ động hay là muốn người khác tới giúp?"
Chu Nghi không đáp lại, đôi mắt vô cùng băng lãnh, lộ ra sát khí.
Hàn Cẩm Đông không nói không động, đứng ở một bên làm mặt ngốc.
"Ha ha, lúc cầm dao khắc chữ và lúc dùng bản chải thép quật vào mặt tôi cũng không thấy anh sợ? Dù sao thì mặt tôi cũng bị huỷ, không muốn sống, nhiệm vụ này có làm hay không không quan trọng. Đều là báo ứng cả. Chết ở chỗ này cũng không tệ."
"CMN, cô câm miệng! Tôi tự nhổ!" Chu Nghi nói xong liền đi qua cầm cái kìm lên. Hắn lựa chọn ngón út tay phải. Dù sao thì móng tay trên ngón út cũng nhỏ nhất, với lại tay phải đã phế.
Thế nhưng thời điểm đặt kìm lên móng tay, một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng khiến hắn rùng mình.
Hắn do dự.
Hắn không muốn nhớ lại cảm giác đau đớn lúc bàn tay bị lột da.
Tay đứt ruột xót!
Sự đau đớn khi bị lột móng tay chỉ sợ vô cùng kinh khủng!
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt liền chảy xuống.
Hàn Cẩm Đông thấy hắn chậm chạp không động thủ, thời gian lại từng giây từng giây xói mòn, bắt đầu nóng nảy.
"Chu ca, nếu không để em giúp anh đi!"
Chu Nghi ném về phía hắn một ánh mắt tín nhiệm, sau đó đưa kìm cho hắn.
"Tới đi!"
Chu Nghi nâng tay lên.
Hàn Cẩm Đông tay phải cầm kìm kẹp lấy móng tay Chu Nghi, tay trái giữ chắc cánh tay hắn, vận lực rút mạnh.
"A!"
Chu Nghi lập tức kêu lên như gặp quỷ, nước mắt ào ào đổ xuống.
Hàn Cẩm Đông căn bản không để ý đến hắn, tiếp tục dùng lực. Chỉ thấy phía dưới móng tay đã nhuộm đỏ máu, mơ hồ còn nghe thấy âm thanh đứt gãy khiến người xem nổi hết cả da gà.
"Trời ạ, quá kinh khủng, quá máu me rồi!"
"Hai con hàng này từ khi đá lưỡi xong giống như đặc biệt ăn ý, đặc biệt quan tâm đối phương!"
"Cái này gọi là lâu ngày sinh tình, đá lưỡi yêu nhau!"
Chu Nghi một trận kêu gào, móng tay đẫm máu chậm rãi từ trong da thịt rơi xuống. Bên trên đầu ngón tay tí tách chảy ra huyết dịch nồng đậm.
"CMN!!!"
"Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
"Tao nhất định phải trả lại gấp mười lần những thứ này!"
Cả khuôn mặt Chu Nghi đều vặn vẹo trong đau đớn, vừa chảy nước mắt, vừa run rẩy.
Sau đó ba người vô cùng khẩn trương nhìn về phía màn hình lớn. Còn lại hai trừng phạt cuối cùng, giật tóc và đinh gim. Không ai hi vọng tên mình xuất hiện.
Trừng phạt thứ bảy.
Cắm đinh gim: Đem ba mươi cái đinh gim cắm lên mặt Hàn Cẩm Đông, bày ra chữ: Tiện.
"Ầm!"
Cả người Hàn Cẩm Đông run lên, cái kìm trong tay rơi xuống đất.
Chu Nghi toét miệng cười khổ một tiếng, nói: "Cẩm Đông, không cần tôi nói thêm gì nữa nhỉ? Tất cả mọi người đều phải nhận trừng phạt, cậu cam chịu số phận đi!"
"Tới đi Chu ca, em chịu được! Thời khắc gian nan nhất chúng ta đều có thể vượt qua, không phải sao..." Ánh mắt Hàn Cẩm Đông trở nên kích động khác thường.
"CMN! Tình cảm hai người thật tốt!"
"Cái này mẹ nó là đang tâm tình à? Vừa mới nhổ móng tay người ta xong liền nói "hoạn nạn có nhau"! Hai đứa biến thái này! Mau đi chết đi!"
Mấy chục vạn người xem bị làm cho buồn nôn, liền ngay cả Phạm Lệ Lệ ở một bên cũng thấy vậy.
"Hoạn nạn có nhau?"
Phạm Lệ Lệ lắc đầu, muốn ói.
Kỳ thật so với nhổ móng tay và bạt tai, cắm đinh gim lên mặt đơn giản là trò trẻ con. Bất quá theo từng cái đinh găm xuống cũng rất đau đớn.
"A! A!..."
Hàn Cẩm Đông đau đến trợn mắt nhe răng, cơ mặt co rút. Ba mươi cái đinh găm, tạo thành một chữ: Tiện.
"Còn lại cái cuối cùng!" Chu Nghi thở ra một hơi, nhìn về phía màn hình lớn.
Trừng phạt thứ tám.
Giật tóc: Dùng bật lửa đốt hết tóc Phạm Lệ Lệ, không được cắt rồi mới đốt.
Con gái yêu nhất hai thứ, mặt và tóc.
Phạm Lệ Lệ liền là loại yêu tóc hơn mệnh.
Ai dám động đến tóc cô ta, cô ta lập tức liều mạng!
"Các người không được tới đây, các người đã hủy mặt tôi rồi, tôi không cho phép các người động đến mái tóc dài của tôi!" Phạm Lệ Lệ nắm lấy dao gọt hoa quả, quơ loạn.
Chu Nghi hừ một tiếng nói: "Phạm Lệ Lệ, chỉ cần có thể còn sống ra ngoài, vết thương trên mặt cô căn bản không phải là vấn đề, nhất định có thể trị khỏi. Chớ nói gì đến tóc, đốt đi còn có thể dài ra. Nếu không đốt, chúng ta sao có thể còn sống mà rời khỏi đây?"
"Thế nhưng mà..." Nội tâm Phạm Lệ Lệ kỳ thật đã sớm hỏng mất. Chu Nghi nói một chút, cô ta liền cảm thấy mờ mịt.
Chu Nghi đi lên phía trước, nói tiếp: "Chỉ cần cô nghe lời tôi, tuyệt đối sẽ không bị thương, chỉ là đốt rụi mái tóc thôi. Nếu như không phối hợp, nói không chừng còn làm bỏng mặt cô. Cho nên vì mọi người, cô biết phải làm gì rồi đó?"
"Oa..."
Phạm Lệ Lệ thả dao gọt hoa quả xuống, lần nữa khóc lớn.
Chu Nghi lập tức đi lên trước, Hàn Cẩm Đông cầm theo cái bật lửa. Sau đó Chu Nghi để Phạm Lệ Lệ nằm sấp trên bàn, đem mái tóc dài rủ xuống.
"Đốt đi!"
"Lạch cạch!"
Bật lửa bật lên, tóc dài trong nháy mắt bị dẫn đốt.
Lốp bốp, ngọn lửa nháy mắt bùng cháy, trực tiếp bao phủ lấy đầu của Phạm Lệ Lệ.
"A!"
Phạm Lệ Lệ hét lên một tiếng, cảm giác giống như bị sáp nến nhỏ lên da đầu, đau đớn. Cả đầu nóng hừng hực, sắp bị nướng chín.
Rất nhanh, một mái tóc dài mềm mải bị lửa lớn đốt sạch sành sanh, biến thành một cái đầu trọc lóc đen sì.
"Ba! Ba! Ba!"
Tiếng vỗ tay vang lên. Âm thanh băng lãnh trêu tức của Dương Triếp vang lên.
"Ôn tập không tệ, chúc mừng các người qua ải. Con số thứ ba đã hiện ra!"
Ba người nhìn về phía màn hình lớn.
"6 "
Lại là số 6. Lập tức nhập vào.
"Số thứ tư đâu?" Chu Nghi vội hỏi.
Dương Triếp nói: "Một số cuối cùng rất đơn giản, tôi đã đem câu trả lời chính xác gửi đến phòng livestream. Giờ phút này tất cả người xem livestream đều biết đáp án."
Trong lúc nói chuyện, Dương Triếp gõ một comment vào khu bình luận: Số thứ tư là 6.
"Lại là 6? Thật nhiều 6 a! Streamer 666 *!" ( * 666 đồng âm với lộc lộc lộc, cũng là con số tượng trưng cho quỷ Sa tăng)
"Rồi sao? Streamer muốn làm gì?"
Bên này, Dương Triếp tiếp tục nói:
"Màn hình TV sẽ hiện lên giao diện của phòng livestream. Các người có thể khẩn cầu tất cả người xem nói cho câu trả lời chính xác. Thời gian còn có năm phút đồng hồ, hiện tại bắt đầu đi!"
Vì sinh tồn, những người này phi thường điên cuồng.
Tiếp tục đếm ngược.
Nhiệm vụ mới cũng xuất hiện.
Trừng phạt thứ sáu.
Nhổ móng tay: Dùng kìm nhổ móng tay của Chu Nghi.
Gương mặt Chu Nghi nháy mắt kéo căng. Phạm Lệ Lệ thì trầm mặt, hét tới hét lui nãy giờ cũng đã kiệt sức, yếu ớt nói.
"Tự mình chủ động hay là muốn người khác tới giúp?"
Chu Nghi không đáp lại, đôi mắt vô cùng băng lãnh, lộ ra sát khí.
Hàn Cẩm Đông không nói không động, đứng ở một bên làm mặt ngốc.
"Ha ha, lúc cầm dao khắc chữ và lúc dùng bản chải thép quật vào mặt tôi cũng không thấy anh sợ? Dù sao thì mặt tôi cũng bị huỷ, không muốn sống, nhiệm vụ này có làm hay không không quan trọng. Đều là báo ứng cả. Chết ở chỗ này cũng không tệ."
"CMN, cô câm miệng! Tôi tự nhổ!" Chu Nghi nói xong liền đi qua cầm cái kìm lên. Hắn lựa chọn ngón út tay phải. Dù sao thì móng tay trên ngón út cũng nhỏ nhất, với lại tay phải đã phế.
Thế nhưng thời điểm đặt kìm lên móng tay, một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng khiến hắn rùng mình.
Hắn do dự.
Hắn không muốn nhớ lại cảm giác đau đớn lúc bàn tay bị lột da.
Tay đứt ruột xót!
Sự đau đớn khi bị lột móng tay chỉ sợ vô cùng kinh khủng!
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt liền chảy xuống.
Hàn Cẩm Đông thấy hắn chậm chạp không động thủ, thời gian lại từng giây từng giây xói mòn, bắt đầu nóng nảy.
"Chu ca, nếu không để em giúp anh đi!"
Chu Nghi ném về phía hắn một ánh mắt tín nhiệm, sau đó đưa kìm cho hắn.
"Tới đi!"
Chu Nghi nâng tay lên.
Hàn Cẩm Đông tay phải cầm kìm kẹp lấy móng tay Chu Nghi, tay trái giữ chắc cánh tay hắn, vận lực rút mạnh.
"A!"
Chu Nghi lập tức kêu lên như gặp quỷ, nước mắt ào ào đổ xuống.
Hàn Cẩm Đông căn bản không để ý đến hắn, tiếp tục dùng lực. Chỉ thấy phía dưới móng tay đã nhuộm đỏ máu, mơ hồ còn nghe thấy âm thanh đứt gãy khiến người xem nổi hết cả da gà.
"Trời ạ, quá kinh khủng, quá máu me rồi!"
"Hai con hàng này từ khi đá lưỡi xong giống như đặc biệt ăn ý, đặc biệt quan tâm đối phương!"
"Cái này gọi là lâu ngày sinh tình, đá lưỡi yêu nhau!"
Chu Nghi một trận kêu gào, móng tay đẫm máu chậm rãi từ trong da thịt rơi xuống. Bên trên đầu ngón tay tí tách chảy ra huyết dịch nồng đậm.
"CMN!!!"
"Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
"Tao nhất định phải trả lại gấp mười lần những thứ này!"
Cả khuôn mặt Chu Nghi đều vặn vẹo trong đau đớn, vừa chảy nước mắt, vừa run rẩy.
Sau đó ba người vô cùng khẩn trương nhìn về phía màn hình lớn. Còn lại hai trừng phạt cuối cùng, giật tóc và đinh gim. Không ai hi vọng tên mình xuất hiện.
Trừng phạt thứ bảy.
Cắm đinh gim: Đem ba mươi cái đinh gim cắm lên mặt Hàn Cẩm Đông, bày ra chữ: Tiện.
"Ầm!"
Cả người Hàn Cẩm Đông run lên, cái kìm trong tay rơi xuống đất.
Chu Nghi toét miệng cười khổ một tiếng, nói: "Cẩm Đông, không cần tôi nói thêm gì nữa nhỉ? Tất cả mọi người đều phải nhận trừng phạt, cậu cam chịu số phận đi!"
"Tới đi Chu ca, em chịu được! Thời khắc gian nan nhất chúng ta đều có thể vượt qua, không phải sao..." Ánh mắt Hàn Cẩm Đông trở nên kích động khác thường.
"CMN! Tình cảm hai người thật tốt!"
"Cái này mẹ nó là đang tâm tình à? Vừa mới nhổ móng tay người ta xong liền nói "hoạn nạn có nhau"! Hai đứa biến thái này! Mau đi chết đi!"
Mấy chục vạn người xem bị làm cho buồn nôn, liền ngay cả Phạm Lệ Lệ ở một bên cũng thấy vậy.
"Hoạn nạn có nhau?"
Phạm Lệ Lệ lắc đầu, muốn ói.
Kỳ thật so với nhổ móng tay và bạt tai, cắm đinh gim lên mặt đơn giản là trò trẻ con. Bất quá theo từng cái đinh găm xuống cũng rất đau đớn.
"A! A!..."
Hàn Cẩm Đông đau đến trợn mắt nhe răng, cơ mặt co rút. Ba mươi cái đinh găm, tạo thành một chữ: Tiện.
"Còn lại cái cuối cùng!" Chu Nghi thở ra một hơi, nhìn về phía màn hình lớn.
Trừng phạt thứ tám.
Giật tóc: Dùng bật lửa đốt hết tóc Phạm Lệ Lệ, không được cắt rồi mới đốt.
Con gái yêu nhất hai thứ, mặt và tóc.
Phạm Lệ Lệ liền là loại yêu tóc hơn mệnh.
Ai dám động đến tóc cô ta, cô ta lập tức liều mạng!
"Các người không được tới đây, các người đã hủy mặt tôi rồi, tôi không cho phép các người động đến mái tóc dài của tôi!" Phạm Lệ Lệ nắm lấy dao gọt hoa quả, quơ loạn.
Chu Nghi hừ một tiếng nói: "Phạm Lệ Lệ, chỉ cần có thể còn sống ra ngoài, vết thương trên mặt cô căn bản không phải là vấn đề, nhất định có thể trị khỏi. Chớ nói gì đến tóc, đốt đi còn có thể dài ra. Nếu không đốt, chúng ta sao có thể còn sống mà rời khỏi đây?"
"Thế nhưng mà..." Nội tâm Phạm Lệ Lệ kỳ thật đã sớm hỏng mất. Chu Nghi nói một chút, cô ta liền cảm thấy mờ mịt.
Chu Nghi đi lên phía trước, nói tiếp: "Chỉ cần cô nghe lời tôi, tuyệt đối sẽ không bị thương, chỉ là đốt rụi mái tóc thôi. Nếu như không phối hợp, nói không chừng còn làm bỏng mặt cô. Cho nên vì mọi người, cô biết phải làm gì rồi đó?"
"Oa..."
Phạm Lệ Lệ thả dao gọt hoa quả xuống, lần nữa khóc lớn.
Chu Nghi lập tức đi lên trước, Hàn Cẩm Đông cầm theo cái bật lửa. Sau đó Chu Nghi để Phạm Lệ Lệ nằm sấp trên bàn, đem mái tóc dài rủ xuống.
"Đốt đi!"
"Lạch cạch!"
Bật lửa bật lên, tóc dài trong nháy mắt bị dẫn đốt.
Lốp bốp, ngọn lửa nháy mắt bùng cháy, trực tiếp bao phủ lấy đầu của Phạm Lệ Lệ.
"A!"
Phạm Lệ Lệ hét lên một tiếng, cảm giác giống như bị sáp nến nhỏ lên da đầu, đau đớn. Cả đầu nóng hừng hực, sắp bị nướng chín.
Rất nhanh, một mái tóc dài mềm mải bị lửa lớn đốt sạch sành sanh, biến thành một cái đầu trọc lóc đen sì.
"Ba! Ba! Ba!"
Tiếng vỗ tay vang lên. Âm thanh băng lãnh trêu tức của Dương Triếp vang lên.
"Ôn tập không tệ, chúc mừng các người qua ải. Con số thứ ba đã hiện ra!"
Ba người nhìn về phía màn hình lớn.
"6 "
Lại là số 6. Lập tức nhập vào.
"Số thứ tư đâu?" Chu Nghi vội hỏi.
Dương Triếp nói: "Một số cuối cùng rất đơn giản, tôi đã đem câu trả lời chính xác gửi đến phòng livestream. Giờ phút này tất cả người xem livestream đều biết đáp án."
Trong lúc nói chuyện, Dương Triếp gõ một comment vào khu bình luận: Số thứ tư là 6.
"Lại là 6? Thật nhiều 6 a! Streamer 666 *!" ( * 666 đồng âm với lộc lộc lộc, cũng là con số tượng trưng cho quỷ Sa tăng)
"Rồi sao? Streamer muốn làm gì?"
Bên này, Dương Triếp tiếp tục nói:
"Màn hình TV sẽ hiện lên giao diện của phòng livestream. Các người có thể khẩn cầu tất cả người xem nói cho câu trả lời chính xác. Thời gian còn có năm phút đồng hồ, hiện tại bắt đầu đi!"
Danh sách chương