Lâm Phủ, buổi tối.
Hiện giờ trong Lâm phủ một được bóng tối bao phủ, chung quanh trở nên yên tĩnh. Bởi vì thường thường buổi tối dùng để tu luyện hấp thụ linh khí tu luyện tốt hơn ban ngày, cho nên mọi người thường dùng buổi tối để tu luyện.
Trong phòng Hồ Bích Trâm, Long Ngạo mở mắt ra, nhìn ra ra bên ngoài nói thầm.
– Đến lúc rồi sao? Long Ngạo nói xong rồi đứng dậy, chuẩn bị đi trộm chìa khóa để mở bảo khố. Hắn đi vào phòng tắm, tắm một chút cho sạch sẽ, sau đó thay một bộ đồ, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn lên trên trời, thấy trơi không trăng. Đây là thời gian để lam việc xấu đây?
Nghỉ một chút, hắn lấy áo choàng tàng hình sau đó từ từ đi đến phòng tên Đại Trưởng Lão.
Trên đường đi hắn nhìn xung quanh không có một ai qua lại, cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nghỉ nhiều, nhanh chân bước đến phòng tên Đại Trưởng Lão.
Khi hắn đi đến phòng tên đại trưởng lão, nhưng khi bước đến gần thì nghe bên trong những thanh âm nức nở nho nhỏ quan ra bên ngoài cửa.
– Đại Trưởng Lão, tha cho ta....huhu.
Bên trong phòng tên Đại Trưởng Lão quan ra thanh âm phụ nữ khóc nức nở quan xin. Trong âm thanh mang theo sự hoảng sợ, tuyệt vọng.
Long Ngạo ở bên ngoài nghe xong thì sững sốt, cảm thấy kỳ quái, tên Lâm Tiểu Cường này hình như đã mất đi khả năng nam nhân rồi thì phải, làm sao mà trong phòng hắn lại quan ra âm thanh quan xin của một cô gái giống như bị cưỡng gian thế này.
Nghỉ thế, hắn bước lại gần cửa phòng dùng tay đục một lổ thủng nhỏ trên cửa phòng, sau đó nhìn vào bên trong, thấy khung cảnh bên trong thì hít một hơi lạnh.
Khung cảnh bên trong khuyến cho hắn rất ngứa mắt.
Bên trong phòng một người mặt đồ nô tỳ, khuôn mặt xinh đẹp đang hoảng sợ tuyệt vọng, đang núp trong góc phòng đôi mắt nhấn nước nhìn tên Lâm Tiểu Cường trước mặt. Hiện tại y phục trên người nàng đã bị xé khá nhiều, trên người nhiều chổ da thịt trắng lộ ra không khí.
Còn tên Lâm Tiểu Cường trước mặt đang nhìn nàng với cặp mắt xấu xa, từ lúc hắn bị mất khả năng nam nhân đến giờ, hắn đã tìm mọi cách để có lại khả năng nam nhân. Hôm nay hắn nghe được người ta đồn có một loại đan dược tên là Trán Dương Đan có thể lấy lại hùng phong cho nam nhân. Cho nên hắn đã tìm đến người luyện đan dược đó và mua một bình đan dược về để dùng. Nhưng hắn không biết rằng loại đan dược này không tốt như người ta đồn đại. Nó đúng là có thể giúp người lấy lại hùng phong, nhưng chỉ là nhất thời đã dược này tác dụng là kích phát hết tất cả khả năng sinh giụp còn lại của cơ thể của những tên mất khả năng nam nhân, nhưng chỉ một lần sau này nó sẽ bị phế hoàn toàn, không có khả năng trở lại.
Lâm Tiểu Cường không hỏi rõ đầu đuôi mà mua lập tức, hắn không biết rằng đây chắc là lần cuối cùng hắn làm nam nhân. Còn cái tên luyện ra loại đan dược này, hắn là một tên lang thang tứ phương là nhà, cho nên khi phát hiện tác dụng phụ này cũng chẳn tìm được tên kia.
Bởi vì hắn muốn thử hiệu quả của đan dược, cho nên mới bắt một thị nữ xinh đẹp trong Lâm phủ để làm chuyện đó. Hắn không dám tìm những bà vợ của mình, nếu như đan dược không có hiệu thì rất mất mặt.
Nhìn nô tỳ trước mặt của mình lộ ra thần sắc tuyệt vọng thì hắn cảm thấy rất hưng phấn.
– khặc khặc, ta sẽ nhẹ nhàng nên đừng hoảng sợ.
Hắn cười khặc khặc một tiến sau đó bước đến giường, nêu thị nữ đang nằm.
– Xin người, xin người, tha cho nô tỳ.
Người nô tỳ tuyệt vọng cầu xin hắn.
Long Ngạo ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này cũng thương cảm, nhưng mà hắn biết mình không làm được gì, thực lực không đủ vào đó chỉ có đường chết chết. Hắn cũng không phải thánh nhân thấy ai cũng cứu dù cho người đó là phụ nữ đi nữa, hiện giờ việc quan trong là lấy chìa khóa bảo khố.
Hắn nhẹ nhàn đẩy cửa vào bên trong phòng, hắn không nhìn hai người, hắn không muốn thấy tình cảnh đáng thương của cô nô tỳ. Nhìn trong phòng một lác hắn đinh nhẹ nhàn không để gây tiếng động. Cái vụ lần trước trong phòng Lan Như Ngọc đã làm hắn cẩn thận hơn, một sơ xơ xuất nhỏ có thể gây chết người.
Đi hết cả phòng rồi mà không tìm thấy được chìa khóa, không biết có bị để trong giới chỉ hay không, nếu như thế thì nguy. Nghỉ một chút mọi chổ trong phòng đã tìm hết bây giờ chỉ còn lại những nơi bên cạnh giường là chưa tìm, mặt dù hắn không muốn đi đến chổ đó, không muốn nhìn cái cảnh tượng này, nhưng vì bảo khố hắn phải đến.
Hiện giờ tình cảnh giường là tên Lâm Tiểu Cường đang cởi y phục của hắn ra. Khi y phục được cởi ra, thân hình của hắn bị lộ ra không khí, cái bụng thì hơi mập mập, nhìn rất khó coi, cái thân thể này mà đề lên thân thể trắng ngần thế kia thì không thể nào tưởng tượng được. Long Ngạo nhìn xuống một chút, thấy cái vũ khí nam nhân của hắn thì mặt đầy khinh bỉ, thế này cũng là nam nhân sao, cai thứ này chỉ bằng ngón tay cai thế này, dù rằng đăng đứng trước một cô gái xinh đẹp đại ng nữa trần nữa hở vô cùng dụ hoặc. Cái thứ này mà cương cứng chắc cũng chả dài bao nhiêu. Thế này mà cười lần 5 bà vợ. Thật là không biết xấu hổ.
Lâm Tiểu Cường sau khi cởi y phục mình, thì nhìn xuống cái vũ khí của mình thì rất xấu hổ, bởi vì hắn thấy cái nữ nô kia đang dùng ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn hắn, mặt dù nàng vẫn còn là chữ nữ, nhưng hằng ngày cũng nghe qua chuyện nam nữ, cũng biết nam nhân mà đứng trước nữ nhân đang trần truồng thế này mà thằng em tổ ra không cảm xúc, chắc chắn là có vấn đề.
– Tiện tỳ, coi chút nữa ta có chơi chết ngươi không.
Lâm Tiểu cường nhìn thấy nàng lộ ra bộ mặt khinh bỉ thì vô cùng tức giận, sau đó hắn lấy trong giới chỉ ra một viên đang dược màu nâu, tản mắt ra mùi dược liệu khó ngửi, không biết viên đang dược này được luyện từ những dược liệu nào mà có mùi khó chịu thế này. Nhưng Lâm Tiểu Cường không quan tâm lập tức ném viên đan dược vào trong miệng, dược hiệu tan ra, sau đó nó cũng chứng minh khả năng của mình.
Thằng nhỏ của Lâm Tiểu Cường từ hình dáng như ngón tay cái, lập tức với tốc độ chống mặt phát triển thành 15cm.
– Cmn nó, cái này không khoa học.
Long Ngạo nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm.
Hiện giờ trong Lâm phủ một được bóng tối bao phủ, chung quanh trở nên yên tĩnh. Bởi vì thường thường buổi tối dùng để tu luyện hấp thụ linh khí tu luyện tốt hơn ban ngày, cho nên mọi người thường dùng buổi tối để tu luyện.
Trong phòng Hồ Bích Trâm, Long Ngạo mở mắt ra, nhìn ra ra bên ngoài nói thầm.
– Đến lúc rồi sao? Long Ngạo nói xong rồi đứng dậy, chuẩn bị đi trộm chìa khóa để mở bảo khố. Hắn đi vào phòng tắm, tắm một chút cho sạch sẽ, sau đó thay một bộ đồ, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn lên trên trời, thấy trơi không trăng. Đây là thời gian để lam việc xấu đây?
Nghỉ một chút, hắn lấy áo choàng tàng hình sau đó từ từ đi đến phòng tên Đại Trưởng Lão.
Trên đường đi hắn nhìn xung quanh không có một ai qua lại, cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nghỉ nhiều, nhanh chân bước đến phòng tên Đại Trưởng Lão.
Khi hắn đi đến phòng tên đại trưởng lão, nhưng khi bước đến gần thì nghe bên trong những thanh âm nức nở nho nhỏ quan ra bên ngoài cửa.
– Đại Trưởng Lão, tha cho ta....huhu.
Bên trong phòng tên Đại Trưởng Lão quan ra thanh âm phụ nữ khóc nức nở quan xin. Trong âm thanh mang theo sự hoảng sợ, tuyệt vọng.
Long Ngạo ở bên ngoài nghe xong thì sững sốt, cảm thấy kỳ quái, tên Lâm Tiểu Cường này hình như đã mất đi khả năng nam nhân rồi thì phải, làm sao mà trong phòng hắn lại quan ra âm thanh quan xin của một cô gái giống như bị cưỡng gian thế này.
Nghỉ thế, hắn bước lại gần cửa phòng dùng tay đục một lổ thủng nhỏ trên cửa phòng, sau đó nhìn vào bên trong, thấy khung cảnh bên trong thì hít một hơi lạnh.
Khung cảnh bên trong khuyến cho hắn rất ngứa mắt.
Bên trong phòng một người mặt đồ nô tỳ, khuôn mặt xinh đẹp đang hoảng sợ tuyệt vọng, đang núp trong góc phòng đôi mắt nhấn nước nhìn tên Lâm Tiểu Cường trước mặt. Hiện tại y phục trên người nàng đã bị xé khá nhiều, trên người nhiều chổ da thịt trắng lộ ra không khí.
Còn tên Lâm Tiểu Cường trước mặt đang nhìn nàng với cặp mắt xấu xa, từ lúc hắn bị mất khả năng nam nhân đến giờ, hắn đã tìm mọi cách để có lại khả năng nam nhân. Hôm nay hắn nghe được người ta đồn có một loại đan dược tên là Trán Dương Đan có thể lấy lại hùng phong cho nam nhân. Cho nên hắn đã tìm đến người luyện đan dược đó và mua một bình đan dược về để dùng. Nhưng hắn không biết rằng loại đan dược này không tốt như người ta đồn đại. Nó đúng là có thể giúp người lấy lại hùng phong, nhưng chỉ là nhất thời đã dược này tác dụng là kích phát hết tất cả khả năng sinh giụp còn lại của cơ thể của những tên mất khả năng nam nhân, nhưng chỉ một lần sau này nó sẽ bị phế hoàn toàn, không có khả năng trở lại.
Lâm Tiểu Cường không hỏi rõ đầu đuôi mà mua lập tức, hắn không biết rằng đây chắc là lần cuối cùng hắn làm nam nhân. Còn cái tên luyện ra loại đan dược này, hắn là một tên lang thang tứ phương là nhà, cho nên khi phát hiện tác dụng phụ này cũng chẳn tìm được tên kia.
Bởi vì hắn muốn thử hiệu quả của đan dược, cho nên mới bắt một thị nữ xinh đẹp trong Lâm phủ để làm chuyện đó. Hắn không dám tìm những bà vợ của mình, nếu như đan dược không có hiệu thì rất mất mặt.
Nhìn nô tỳ trước mặt của mình lộ ra thần sắc tuyệt vọng thì hắn cảm thấy rất hưng phấn.
– khặc khặc, ta sẽ nhẹ nhàng nên đừng hoảng sợ.
Hắn cười khặc khặc một tiến sau đó bước đến giường, nêu thị nữ đang nằm.
– Xin người, xin người, tha cho nô tỳ.
Người nô tỳ tuyệt vọng cầu xin hắn.
Long Ngạo ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này cũng thương cảm, nhưng mà hắn biết mình không làm được gì, thực lực không đủ vào đó chỉ có đường chết chết. Hắn cũng không phải thánh nhân thấy ai cũng cứu dù cho người đó là phụ nữ đi nữa, hiện giờ việc quan trong là lấy chìa khóa bảo khố.
Hắn nhẹ nhàn đẩy cửa vào bên trong phòng, hắn không nhìn hai người, hắn không muốn thấy tình cảnh đáng thương của cô nô tỳ. Nhìn trong phòng một lác hắn đinh nhẹ nhàn không để gây tiếng động. Cái vụ lần trước trong phòng Lan Như Ngọc đã làm hắn cẩn thận hơn, một sơ xơ xuất nhỏ có thể gây chết người.
Đi hết cả phòng rồi mà không tìm thấy được chìa khóa, không biết có bị để trong giới chỉ hay không, nếu như thế thì nguy. Nghỉ một chút mọi chổ trong phòng đã tìm hết bây giờ chỉ còn lại những nơi bên cạnh giường là chưa tìm, mặt dù hắn không muốn đi đến chổ đó, không muốn nhìn cái cảnh tượng này, nhưng vì bảo khố hắn phải đến.
Hiện giờ tình cảnh giường là tên Lâm Tiểu Cường đang cởi y phục của hắn ra. Khi y phục được cởi ra, thân hình của hắn bị lộ ra không khí, cái bụng thì hơi mập mập, nhìn rất khó coi, cái thân thể này mà đề lên thân thể trắng ngần thế kia thì không thể nào tưởng tượng được. Long Ngạo nhìn xuống một chút, thấy cái vũ khí nam nhân của hắn thì mặt đầy khinh bỉ, thế này cũng là nam nhân sao, cai thứ này chỉ bằng ngón tay cai thế này, dù rằng đăng đứng trước một cô gái xinh đẹp đại ng nữa trần nữa hở vô cùng dụ hoặc. Cái thứ này mà cương cứng chắc cũng chả dài bao nhiêu. Thế này mà cười lần 5 bà vợ. Thật là không biết xấu hổ.
Lâm Tiểu Cường sau khi cởi y phục mình, thì nhìn xuống cái vũ khí của mình thì rất xấu hổ, bởi vì hắn thấy cái nữ nô kia đang dùng ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn hắn, mặt dù nàng vẫn còn là chữ nữ, nhưng hằng ngày cũng nghe qua chuyện nam nữ, cũng biết nam nhân mà đứng trước nữ nhân đang trần truồng thế này mà thằng em tổ ra không cảm xúc, chắc chắn là có vấn đề.
– Tiện tỳ, coi chút nữa ta có chơi chết ngươi không.
Lâm Tiểu cường nhìn thấy nàng lộ ra bộ mặt khinh bỉ thì vô cùng tức giận, sau đó hắn lấy trong giới chỉ ra một viên đang dược màu nâu, tản mắt ra mùi dược liệu khó ngửi, không biết viên đang dược này được luyện từ những dược liệu nào mà có mùi khó chịu thế này. Nhưng Lâm Tiểu Cường không quan tâm lập tức ném viên đan dược vào trong miệng, dược hiệu tan ra, sau đó nó cũng chứng minh khả năng của mình.
Thằng nhỏ của Lâm Tiểu Cường từ hình dáng như ngón tay cái, lập tức với tốc độ chống mặt phát triển thành 15cm.
– Cmn nó, cái này không khoa học.
Long Ngạo nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm.
Danh sách chương