Truyện đăng trên Wattpad của Đa Diện Chung Danh
- --Chương 5: Linh tính---
"Chúc mừng kí chủ bước đầu giải cứu thành công Bạch Vũ Tri, pon~" O7 xoay vòng vòng, làm động tác tung hoa.
Cố Thanh Vân mở mắt nhìn không gian trắng xóa trước mắt "Hửm, sao ta lại về đây rồi?"
Day day đôi mắt cùng thái dương đau nhức, Cố Thanh Vân thả lỏng cơ thể nằm yên.
"Vì vỏ bọc của kí chủ hiện tại đang ngủ đó, pon. Ngài sẽ được về không gian khi vỏ bọc trong trạng thái nghỉ ngơi, hoặc khi đã hoàn thành nhiệm vụ, pon"
"Vậy cơ thể của ta thì sao? Ta cũng rời đi khá lâu rồi còn gì?"
"Kí chủ, ngài an tâm đi. Thời gian giữa các thế giới chênh lệch nhau rất nhiều. Ở thế giới nhiệm vụ ngài trải qua 1 đêm nhưng ở thế giới thực ngài mới ngủ được 1 tiếng thôi, pon".
"Không được, như vậy chẳng phải Alice còn chịu khổ lâu hơn sao?", Cố Thanh Vân bật dậy.
"Ký chủ à, câu chuyện của Alice bản tiểu thuyết chưa có hoàn thành đúng chứ. Nên sự việc sẽ không phát sinh thêm tình huống hoặc cũng có thể phân cảnh mới nhất trong tiểu thuyết còn chưa diễn ra kìa, pon. Chúng ta cần ưu tiên những thế giới đã tiến tới gần bad ending nhất, pon!".
Cố Thanh Vân yên tâm, gật đầu bày tỏ đã biết.
"Kí chủ, ngài có phần thưởng này. Ngài có xem qua không?" O7 chọc chọc màn hình hệ thống.
"Hửm? Ta có làm gì đâu mà được thưởng?"
"Do thế giới đầu tiên ngài lại nhập phải vỏ bọc của con cáo đó, nó làm tăng độ khó cho ký chủ nên hệ thống tặng quà cho ngài. Ngài cứ coi như quà tân thủ đi, pon".
"Được rồi, mở ra xem đi" Cố Thanh Vân nhún vai, cũng không để ý lắm, đồ được cho thì cứ nhận thôi.
"Là một viên hóa hình đan sơ cấp" O7 mở ra công dụng đưa cho Cố Thanh Vân nhìn.
"Tác dụng như tên, ngài xem đi. Nó giúp ngài hóa hình thành người đó. Nhưng chỉ là hàng sơ cấp nên chắc sẽ có tác dụng phụ đó, pon".
Cố Thanh Vân ngạc nhiên, nhìn nhìn, "Không ghi rõ tác dụng phụ gì nhỉ. Cơ mà, ta xuất hiện với dạng cáo rồi, giờ mà biến thành người chắc chắn bị xem như yêu quái mất".
"Ai da, ký chủ à, ngài phải nghĩ thoáng ra, biết đâu họ lại coi ngài là thần tiên không chừng. Thiện hay ác, yêu hay tiên đều từ nhận định của con người, pon" 07 bay vòng vòng trong không gian nói.
"Ta có thể nói cho Bạch Vũ Tri chuyện ta từ thế giới khác đến không?" Cố Thanh Vân hỏi.
"Cũng không có luật cấm ký chủ nói ra, cơ mà tui khuyên ngài không nên nói ra thì hơn, tránh làm cậu ấy suy nghĩ nhiều. Để cậu ấy sống cuộc đời vô lo vô nghĩ thì hơn, pon".
"Ừ, ngươi nói cũng có lý. Nhỡ nói ra cậu ta lại hỏi sao biết cậu ta gặp khó mà đến rồi lại phải giải thích, rắc rối" Cố Thanh Vân cũng không cưỡng cầu ra vẻ mình đến cứu rỗi người ta.
Với lại ai sẽ tin nổi bản thân chỉ là một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết chứ. Ngay cả bây giờ có người nói rằng Cố Thanh Vân cũng chỉ là một nhân vật, hẳn cậu sẽ không ngần ngại cảm thấy đối phương có bệnh thần kinh hoang tưởng.
"Đan này cứ để đó, đến thời điểm thích hợp ta sẽ dùng".
"Được rồi, tùy ngài thôi" O7 bay vòng vòng "Ký chủ, ngài mau quay lại nhiệm vụ đi".
Cố Thanh Vân trong thể xác cáo con mở bừng mắt, cảm giác dưới thân chới với khiến cậu hơi hốt hoảng.
"Ngoan nào, ngoan nào. Ta tắm cho em sạch sẽ đã nha" Bạch Vũ Tri đỡ lấy cáo nhỏ chới với trong bồn tắm.
Cố Thanh Vân ổn định lại thân hình, lười biếng bám vào tay Bạch Vũ Tri.
"Cáo nhỏ, em là giống đực hay giống cái thế. Cho ta nhìn một... oái!" Bạch Vũ Tri đang định 'dở trò lưu manh' liền bị Cố Thanh Vân hất cho một thân ướt sũng nước.
"Xin lỗi mà, ta cũng chỉ là tò mò một chút. Em đừng giận nha", Bạch Vũ Tri vớt cáo nhỏ đang giận lên, mềm giọng xin tha.
Tắm rửa sạch sẽ, Bạch Vũ Tri gói cáo nhỏ trong khăn tắm mềm mại ôm ra ngoài phòng tắm. Cố Thanh Vân được chăm đến lông xù xù mềm mại.
Bạch Vũ Tri yêu thích xoa rối tung bộ lông khiến Cố Thanh Vân kháng nghị mới hơi không tình nguyện buông tay.
"Cáo nhỏ, em cứ thoải mái đi lại trong nhà nha" Bạch Vũ Tri cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Cố Thanh Vân nhìn cửa phòng tắm khép lại, nhảy lên chỗ bàn gương quan sát hình dạng của mình. Là một con cáo lông đỏ, từ đầu đến đuôi cũng là một màu đỏ rực không có chút trắng nào.
Cơ thể cáo con khá nhỏ, chỉ to bằng một con mèo, có lẽ là con non rồi. Nhìn cơ thể gầy còn độc da bọc xương, Cố Thanh Vân không khỏi nghĩ con cáo này chắc đã sắp chết đói.
Ngắm nghía đủ rồi, Cố Thanh Vân nhìn qua, nhắm thẳng đến phía cửa đi đến. Thuần thục lấy đà nhảy mạnh lên tay nắm cửa kéo xuống, thành công mở ra.
Vừa ló đầu ra, Cố Thanh Vân liền đụng mặt mẹ Bạch đang dơ tay định gõ cửa.
Nguyệt Cốc nhìn cáo nhỏ lông xù mềm mại trước mắt, bà không nhịn được cúi người muốn ôm một chút.
Cố Thanh Vân không đề phòng liền bị người ta bế lên, cậu ngại muốn chết. Nguyệt Cốc chắc cũng xấp xỉ bằng tuổi mẹ mình, cảm giác được bế lên thế này đã qua bao năm rồi.
Dãy dụa định nhảy ra khỏi lòng Nguyệt Cốc, đỉnh đầu liền nghe được giọng nói hơi 'tủi thân' của mẹ Bạch.
"Cáo nhỏ không thích ta sao? Ta không được ôm một chút sao? Hay do ta già rồi, xấu xí nên ngươi ghét bỏ. Ôi đau lòng quá. Huhu" Nguyệt Cốc làm bộ dạng xoa xoa khóe mắt, lại lén nhìn về cáo nhỏ.
Bà vốn chỉ định thử xem cáo nhỏ có thông minh thật như lời của Bạch Vũ Tri kể hay không thôi, đang cảm thấy bản thân có chút trẻ con, không ngờ cáo nhỏ đang dãy dụa bỗng khựng lại rồi nằm yên cho bà bế.
Cố Thanh Vân bộ dạng không còn gì lưu luyến phó mặc bản thân. Mẹ Bạch làm hắn nhớ đến mẹ của mình lúc bà làm nũng, "Các bà mẹ ai cũng có cái chiêu này sao? Là bí thuật truyền nhau hay trời sinh vậy?"
"Ôi chao, ngoan quá đi" Nguyệt Cốc không nhịn được hơi suy tư về sự thông minh quá mức này, bà mỉm cười vuốt vuốt đầu cáo nhỏ "Thời gian cũng muộn rồi, để ngày mai ta bế nhóc đi tham quan nhà nhé".
"Nhóc có đói không? Ta cho người chuẩn bị đồ ăn cho nhé" mẹ Bạch đưa Cố Thanh Vân ngồi xuống xích đu trong vườn kính, tay vẫn không rời nổi bộ lông mềm.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến chuyện ăn uống, bụng của Cố Thanh Vân liền phối hợp kêu ọt ọt phản hồi nó rỗng thế nào.
Nguyệt Cốc lại bật cười "Được được, ta nghe thấy rồi".
Nếu không có lông trên mặt, sắc hồng trên mặt Cố Thanh Vân chắc không giấu được, xấu hổ quá đi mất! Nguyệt Cốc cho gia nhân bày lên đĩa thịt thỏ vẫn còn tươi đỏ.
"Cáo nhỏ, thịt thỏ đó. Ta nghe nói cáo rất thích món này"
Cố Thanh Vân trợn mắt nhìn, đĩa thịt trước mắt làm bản năng động vật cảm thấy rất thèm. Nhưng tâm trí hắn là con người, bảo hắn ăn thịt sống mà không có chướng ngại tâm lý là điều không thể.
Nguyệt Cốc nhìn cáo nhỏ không có động tĩnh, bà khó hiểu "Sao thế? Không thích sao?"
Cố Thanh Vân ngăn nước dãi muốn chảy ra đến nơi, nhắm mắt lại. Mắt không thấy tâm không phiền, nhưng khổ nỗi mùi thì không ngăn được.
"Không thì cứ ăn thử một miếng đi, pon" O7 bỗng hiện ra góp gió, sung sướng cười trên nỗi đau của Cố Thanh Vân "Bây giờ ngài đang là cáo mà. Đâu ai biết đâu, pon~".
"Ngươi dám nói thêm 1 câu ta liền mặc kệ cái gì nhiệm vụ mà trở về đó" Cố Thanh Vân bực bội oán. Thịt ngay trước mặt mà không thể ăn, hành hạ kiểu này là khổ nhất đấy!
"Ấy, ký chủ ngài đừng nóng, pon. Không thì ngài dùng phần thưởng đi, pon", O7 tích cực chào hàng.
Cố Thanh Vân có chút động lòng nhưng vẫn lắc đầu "Vẫn là nên ở thời khắc phù hợp mới dùng thì hơn".
"Hay ngươi bị đau ở đâu?" Nguyệt Cốc nhấc Cố Thanh Vân đang ngồi im lên.
Bà xoa xoa cái bụng lông xù khiến Cố Thanh Vân xấu hổ, vặn vẹo muốn tránh ra.
"Cáo nhỏ, nhóc đau ở đâu sao?" Nguyệt Cốc tưởng y đau càng lo lắng "Người tới, gọi bác sĩ thú y đến đây".
"Kyun, kyun" Cố Thanh Vân vội vã kêu lên, vô thức dùng hai chân trước kéo lại tay của mẹ Bạch. Cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi "Không cần, thực sự không cần đâu".
"Vậy sao nhóc không ăn? Là do không thích món này sao?" Nguyệt Cốc nghiêm túc hỏi.
Cố Thanh Vân lắc đầu, không biết biểu đạt làm sao để mẹ Bạch hiểu.
Chợt nhìn hoa quả đặt trên bàn đá, Cố Thanh Vân như tìm được cứu tinh, từ trong lòng mẹ Bạch nhảy vọt lên mặt bàn ôm lấy một quả táo cắn.
Mấy người làm khi nhìn thấy hành động của Cố Thanh Vân đã muốn trừng rớt cả mắt. Giờ thấy bà chủ "nói chuyện" với cáo nhỏ liền sợ muốn xỉu. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh kia, cái đuôi lông xù mềm mềm xõa tung, họ lại cảm thấy thực đáng yêu.
"Cáo nhỏ thích ăn hoa quả sao?" mẹ Bạch ngạc nhiên.
Cố Thanh Vân cắn một miệng to, coi như ngầm đồng ý với mẹ Bạch. Cơ mà trong lòng hai hàng nước mắt đang lăn dài, thịt ơi!
- --Chương 5: Linh tính---
"Chúc mừng kí chủ bước đầu giải cứu thành công Bạch Vũ Tri, pon~" O7 xoay vòng vòng, làm động tác tung hoa.
Cố Thanh Vân mở mắt nhìn không gian trắng xóa trước mắt "Hửm, sao ta lại về đây rồi?"
Day day đôi mắt cùng thái dương đau nhức, Cố Thanh Vân thả lỏng cơ thể nằm yên.
"Vì vỏ bọc của kí chủ hiện tại đang ngủ đó, pon. Ngài sẽ được về không gian khi vỏ bọc trong trạng thái nghỉ ngơi, hoặc khi đã hoàn thành nhiệm vụ, pon"
"Vậy cơ thể của ta thì sao? Ta cũng rời đi khá lâu rồi còn gì?"
"Kí chủ, ngài an tâm đi. Thời gian giữa các thế giới chênh lệch nhau rất nhiều. Ở thế giới nhiệm vụ ngài trải qua 1 đêm nhưng ở thế giới thực ngài mới ngủ được 1 tiếng thôi, pon".
"Không được, như vậy chẳng phải Alice còn chịu khổ lâu hơn sao?", Cố Thanh Vân bật dậy.
"Ký chủ à, câu chuyện của Alice bản tiểu thuyết chưa có hoàn thành đúng chứ. Nên sự việc sẽ không phát sinh thêm tình huống hoặc cũng có thể phân cảnh mới nhất trong tiểu thuyết còn chưa diễn ra kìa, pon. Chúng ta cần ưu tiên những thế giới đã tiến tới gần bad ending nhất, pon!".
Cố Thanh Vân yên tâm, gật đầu bày tỏ đã biết.
"Kí chủ, ngài có phần thưởng này. Ngài có xem qua không?" O7 chọc chọc màn hình hệ thống.
"Hửm? Ta có làm gì đâu mà được thưởng?"
"Do thế giới đầu tiên ngài lại nhập phải vỏ bọc của con cáo đó, nó làm tăng độ khó cho ký chủ nên hệ thống tặng quà cho ngài. Ngài cứ coi như quà tân thủ đi, pon".
"Được rồi, mở ra xem đi" Cố Thanh Vân nhún vai, cũng không để ý lắm, đồ được cho thì cứ nhận thôi.
"Là một viên hóa hình đan sơ cấp" O7 mở ra công dụng đưa cho Cố Thanh Vân nhìn.
"Tác dụng như tên, ngài xem đi. Nó giúp ngài hóa hình thành người đó. Nhưng chỉ là hàng sơ cấp nên chắc sẽ có tác dụng phụ đó, pon".
Cố Thanh Vân ngạc nhiên, nhìn nhìn, "Không ghi rõ tác dụng phụ gì nhỉ. Cơ mà, ta xuất hiện với dạng cáo rồi, giờ mà biến thành người chắc chắn bị xem như yêu quái mất".
"Ai da, ký chủ à, ngài phải nghĩ thoáng ra, biết đâu họ lại coi ngài là thần tiên không chừng. Thiện hay ác, yêu hay tiên đều từ nhận định của con người, pon" 07 bay vòng vòng trong không gian nói.
"Ta có thể nói cho Bạch Vũ Tri chuyện ta từ thế giới khác đến không?" Cố Thanh Vân hỏi.
"Cũng không có luật cấm ký chủ nói ra, cơ mà tui khuyên ngài không nên nói ra thì hơn, tránh làm cậu ấy suy nghĩ nhiều. Để cậu ấy sống cuộc đời vô lo vô nghĩ thì hơn, pon".
"Ừ, ngươi nói cũng có lý. Nhỡ nói ra cậu ta lại hỏi sao biết cậu ta gặp khó mà đến rồi lại phải giải thích, rắc rối" Cố Thanh Vân cũng không cưỡng cầu ra vẻ mình đến cứu rỗi người ta.
Với lại ai sẽ tin nổi bản thân chỉ là một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết chứ. Ngay cả bây giờ có người nói rằng Cố Thanh Vân cũng chỉ là một nhân vật, hẳn cậu sẽ không ngần ngại cảm thấy đối phương có bệnh thần kinh hoang tưởng.
"Đan này cứ để đó, đến thời điểm thích hợp ta sẽ dùng".
"Được rồi, tùy ngài thôi" O7 bay vòng vòng "Ký chủ, ngài mau quay lại nhiệm vụ đi".
Cố Thanh Vân trong thể xác cáo con mở bừng mắt, cảm giác dưới thân chới với khiến cậu hơi hốt hoảng.
"Ngoan nào, ngoan nào. Ta tắm cho em sạch sẽ đã nha" Bạch Vũ Tri đỡ lấy cáo nhỏ chới với trong bồn tắm.
Cố Thanh Vân ổn định lại thân hình, lười biếng bám vào tay Bạch Vũ Tri.
"Cáo nhỏ, em là giống đực hay giống cái thế. Cho ta nhìn một... oái!" Bạch Vũ Tri đang định 'dở trò lưu manh' liền bị Cố Thanh Vân hất cho một thân ướt sũng nước.
"Xin lỗi mà, ta cũng chỉ là tò mò một chút. Em đừng giận nha", Bạch Vũ Tri vớt cáo nhỏ đang giận lên, mềm giọng xin tha.
Tắm rửa sạch sẽ, Bạch Vũ Tri gói cáo nhỏ trong khăn tắm mềm mại ôm ra ngoài phòng tắm. Cố Thanh Vân được chăm đến lông xù xù mềm mại.
Bạch Vũ Tri yêu thích xoa rối tung bộ lông khiến Cố Thanh Vân kháng nghị mới hơi không tình nguyện buông tay.
"Cáo nhỏ, em cứ thoải mái đi lại trong nhà nha" Bạch Vũ Tri cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Cố Thanh Vân nhìn cửa phòng tắm khép lại, nhảy lên chỗ bàn gương quan sát hình dạng của mình. Là một con cáo lông đỏ, từ đầu đến đuôi cũng là một màu đỏ rực không có chút trắng nào.
Cơ thể cáo con khá nhỏ, chỉ to bằng một con mèo, có lẽ là con non rồi. Nhìn cơ thể gầy còn độc da bọc xương, Cố Thanh Vân không khỏi nghĩ con cáo này chắc đã sắp chết đói.
Ngắm nghía đủ rồi, Cố Thanh Vân nhìn qua, nhắm thẳng đến phía cửa đi đến. Thuần thục lấy đà nhảy mạnh lên tay nắm cửa kéo xuống, thành công mở ra.
Vừa ló đầu ra, Cố Thanh Vân liền đụng mặt mẹ Bạch đang dơ tay định gõ cửa.
Nguyệt Cốc nhìn cáo nhỏ lông xù mềm mại trước mắt, bà không nhịn được cúi người muốn ôm một chút.
Cố Thanh Vân không đề phòng liền bị người ta bế lên, cậu ngại muốn chết. Nguyệt Cốc chắc cũng xấp xỉ bằng tuổi mẹ mình, cảm giác được bế lên thế này đã qua bao năm rồi.
Dãy dụa định nhảy ra khỏi lòng Nguyệt Cốc, đỉnh đầu liền nghe được giọng nói hơi 'tủi thân' của mẹ Bạch.
"Cáo nhỏ không thích ta sao? Ta không được ôm một chút sao? Hay do ta già rồi, xấu xí nên ngươi ghét bỏ. Ôi đau lòng quá. Huhu" Nguyệt Cốc làm bộ dạng xoa xoa khóe mắt, lại lén nhìn về cáo nhỏ.
Bà vốn chỉ định thử xem cáo nhỏ có thông minh thật như lời của Bạch Vũ Tri kể hay không thôi, đang cảm thấy bản thân có chút trẻ con, không ngờ cáo nhỏ đang dãy dụa bỗng khựng lại rồi nằm yên cho bà bế.
Cố Thanh Vân bộ dạng không còn gì lưu luyến phó mặc bản thân. Mẹ Bạch làm hắn nhớ đến mẹ của mình lúc bà làm nũng, "Các bà mẹ ai cũng có cái chiêu này sao? Là bí thuật truyền nhau hay trời sinh vậy?"
"Ôi chao, ngoan quá đi" Nguyệt Cốc không nhịn được hơi suy tư về sự thông minh quá mức này, bà mỉm cười vuốt vuốt đầu cáo nhỏ "Thời gian cũng muộn rồi, để ngày mai ta bế nhóc đi tham quan nhà nhé".
"Nhóc có đói không? Ta cho người chuẩn bị đồ ăn cho nhé" mẹ Bạch đưa Cố Thanh Vân ngồi xuống xích đu trong vườn kính, tay vẫn không rời nổi bộ lông mềm.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến chuyện ăn uống, bụng của Cố Thanh Vân liền phối hợp kêu ọt ọt phản hồi nó rỗng thế nào.
Nguyệt Cốc lại bật cười "Được được, ta nghe thấy rồi".
Nếu không có lông trên mặt, sắc hồng trên mặt Cố Thanh Vân chắc không giấu được, xấu hổ quá đi mất! Nguyệt Cốc cho gia nhân bày lên đĩa thịt thỏ vẫn còn tươi đỏ.
"Cáo nhỏ, thịt thỏ đó. Ta nghe nói cáo rất thích món này"
Cố Thanh Vân trợn mắt nhìn, đĩa thịt trước mắt làm bản năng động vật cảm thấy rất thèm. Nhưng tâm trí hắn là con người, bảo hắn ăn thịt sống mà không có chướng ngại tâm lý là điều không thể.
Nguyệt Cốc nhìn cáo nhỏ không có động tĩnh, bà khó hiểu "Sao thế? Không thích sao?"
Cố Thanh Vân ngăn nước dãi muốn chảy ra đến nơi, nhắm mắt lại. Mắt không thấy tâm không phiền, nhưng khổ nỗi mùi thì không ngăn được.
"Không thì cứ ăn thử một miếng đi, pon" O7 bỗng hiện ra góp gió, sung sướng cười trên nỗi đau của Cố Thanh Vân "Bây giờ ngài đang là cáo mà. Đâu ai biết đâu, pon~".
"Ngươi dám nói thêm 1 câu ta liền mặc kệ cái gì nhiệm vụ mà trở về đó" Cố Thanh Vân bực bội oán. Thịt ngay trước mặt mà không thể ăn, hành hạ kiểu này là khổ nhất đấy!
"Ấy, ký chủ ngài đừng nóng, pon. Không thì ngài dùng phần thưởng đi, pon", O7 tích cực chào hàng.
Cố Thanh Vân có chút động lòng nhưng vẫn lắc đầu "Vẫn là nên ở thời khắc phù hợp mới dùng thì hơn".
"Hay ngươi bị đau ở đâu?" Nguyệt Cốc nhấc Cố Thanh Vân đang ngồi im lên.
Bà xoa xoa cái bụng lông xù khiến Cố Thanh Vân xấu hổ, vặn vẹo muốn tránh ra.
"Cáo nhỏ, nhóc đau ở đâu sao?" Nguyệt Cốc tưởng y đau càng lo lắng "Người tới, gọi bác sĩ thú y đến đây".
"Kyun, kyun" Cố Thanh Vân vội vã kêu lên, vô thức dùng hai chân trước kéo lại tay của mẹ Bạch. Cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi "Không cần, thực sự không cần đâu".
"Vậy sao nhóc không ăn? Là do không thích món này sao?" Nguyệt Cốc nghiêm túc hỏi.
Cố Thanh Vân lắc đầu, không biết biểu đạt làm sao để mẹ Bạch hiểu.
Chợt nhìn hoa quả đặt trên bàn đá, Cố Thanh Vân như tìm được cứu tinh, từ trong lòng mẹ Bạch nhảy vọt lên mặt bàn ôm lấy một quả táo cắn.
Mấy người làm khi nhìn thấy hành động của Cố Thanh Vân đã muốn trừng rớt cả mắt. Giờ thấy bà chủ "nói chuyện" với cáo nhỏ liền sợ muốn xỉu. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh kia, cái đuôi lông xù mềm mềm xõa tung, họ lại cảm thấy thực đáng yêu.
"Cáo nhỏ thích ăn hoa quả sao?" mẹ Bạch ngạc nhiên.
Cố Thanh Vân cắn một miệng to, coi như ngầm đồng ý với mẹ Bạch. Cơ mà trong lòng hai hàng nước mắt đang lăn dài, thịt ơi!
Danh sách chương