Đây tuyệt đối không phải chuyện có thể luyện trong một sớm một chiều. Chỉ là Cố Thiệu không muốn nói, Tần tiên sinh cũng không cố gắng truy hỏi đến cùng.

Tần tiên sinh phân phó thư đồng mang hồ đến, đích thân dán chữ viết của Cố Thiệu ở phía sau tư thục, giải quyết dứt khoát: "Hạng nhất trong lần kiểm tra nhỏ này, thuộc về Cố Thiệu.”

Lời này vừa được nói xong, phía dưới lập tức có người không vui. Cố Thiệu có bản lĩnh thế nào bọn họ đều rõ ràng, bình thường đều đứng hạng bét, sao hôm nay lại cố tình được hạng nhất? Lập tức có người rời khỏi chỗ ngồi, tự chạy đến phía sau xem.

Chỉ là sau khi xem, cuối cùng lại không thể nói lên một câu.

“Như thế nào?” Tần tiên sinh vuốt râu dài hỏi.

Mọi người im lặng không nói.

Bọn họ đều biết tốt xấu, mặc dù không nhiều kiến thức lắm, nhưng cũng biết kiểu chữ trước mắt đây tuyệt đối không phải người bình thường có thể viết ra được. Dù là Tần tiên sinh, cũng chưa chắc có thể có tiêu chuẩn như vậy. Cố Thiệu này im hơi lặng tiếng, lại có thể làm ra động tĩnh lớn như thế, sao có thể không khiến bọn họ kinh ngạc? Thật sự ứng với câu nói kia, không gặp ba ngày phải lau mắt mà nhìn, nhưng vì sao chuyện tốt gì cũng rơi ở trên người Cố Thiệu thế, nghĩ lại đều không cam lòng.

Nhất thời lại có người nói: “Tiên sinh, nhưng mà chúng con còn chưa xem được bài viết của Cố Thiệu.”



Sắc mặt Tần tiên sinh nhàn nhạt: “Thô tục đến cực điểm, không có gì hay để xem.”

Mọi người sôi nổi bật cười, Cố Thiệu cũng bị những lời này của tiên sinh làm cho mặt đỏ tai hồng.

Chỉ là bọn họ còn chưa cười xong, Tần tiên sinh đã đem hỏa lực nhắm ngay vào bọn họ: “Sao thế, các ngươi còn có lòng rảnh rỗi cười nhạo người khác à? Bản thân mình viết cũng đã ra gì chưa, rắm chó không kêu, quả thực là làm nhục văn nhã! Tốt xấu gì người ta cũng có chữ viết đẹp, còn các ngươi thì sao? Đọc sách mười mấy năm, chữ viết vẫn xấu như thế!”

Một trận mắng mỏ ập vào đầu, khiến mọi người lập tức trở nên hổ thẹn.

Tần tiên sinh phê bình xong rồi, lại nhìn thoáng qua Cố Thiệu. Rốt cuộc vẫn là thích chữ của hắn, muốn trọng dụng nhân tài, tha thiết dặn dò nói: “Nếu đã có thành tích thì không nên chậm trễ, cần phải cần cù luyện tập hàng ngày, phải biết rằng đi ngược dòng nước, không tiến thì sẽ lui.”

Cố Thiệu được khen đến lâng lâng, sau khi nghe tiên sinh nói, trong lúc nhất thời cũng không bài xích việc luyện chữ lắm, nên ngoan ngoãn đồng ý nghe lời: “Vâng, học sinh xin nghe lời.”

Tần tiên sinh gật đầu, bảo thư đồng thu hết bài viết lại, bản thân thì chắp tay sau lưng, chậm rãi rời đi.

Tần tiên sinh vừa đi, bên trong lớp học lại bắt đầu ầm ĩ lên.

Bình thường tuy rằng mọi người có chút khinh thường Cố Thiệu, nhưng giữa hai bên cũng không có thâm cừu đại hận gì. Hôm nay Cố Thiệu trở nên nổi bật, bọn họ liền theo bản năng vây quanh ở bên cạnh hắn, mang theo chút hưng phấn mà hỏi hắn luyện chữ như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện