Gần khu biệt thự này có khu vực thể thao. Có một sân gold, một sân bóng đá, một sân bóng rổ, một sân bóng chuyền, một sân cầu lông, một cái hồ bơi, một khu vòng chạy 500 mét và vài thứ linh tinh khác. Để phục vụ những người giàu có thường hay rảnh rỗi sống chỗ này, nơi đây được bảo trì thường xuyên, máy móc luyện tập cũng khá nhiều.

Tiêu Chí Hào ôm Tiêu Phạm Nhạc ra sân bóng rổ. Ở trong sân bóng rổ, Tiêu Chí Phong cùng với Vương Ngôn đã đợi sẵn. Hai đứa nhóc giành nhau một trái bóng rổ, chạy lòng vòng khắp nơi.

Tiêu Chí Hào đem Tiêu Phạm Nhạc thả xuống. Tiêu Chí Phong nhìn thấy liền vứt lại trái bóng cho Vương Ngôn. Tiêu Phạm Nhạc lon ton chạy lại.

- Nấm lùn.

- ....==....

Sau khi Vương Ngôn ngừng gọi Tiêu Phạm Nhạc là nấm lùn thì lại tới lượt Tiêu Chí Phong gọi cô như thế. Nhưng Tiêu Chí Phong gan dạ và thông minh hơn Vương Ngôn nhiều, vì thế Tiêu Phạm Nhạc không dùng cùng một chiêu trò cũ với nhóc được. Hơn nữa dù sao thì cũng đang là em trai cô, nên cô đành chịu.

Đúng là cô thấp thật đấy, cả năm mà chỉ cao lên được hai centimet. Còn Tiêu Chí Phong cao lên được tận mười centimet. Vương Ngôn thấp hơn Tiêu Chí Phong, nhưng cũng cao được tới năm centimet. Lũ nhóc phát triển nhanh quá.....

Nhưng đó không phải vấn đề! Có ai lại gọi chị gái mình là nấm lùn không? Vương Ngôn ôm trái bóng lại đưa cho Tiêu Phạm Nhạc. Tiêu Phạm Nhạc tươi cười nhận trái bóng, sau đó lập tức trở mặt đem trái bóng mạnh tay ném thẳng vào mặt Tiêu Chí Phong. Nhưng thằng nhóc cũng không phải dạng vừa, lập tức đưa tay đem trái bóng đập ngược về phía Tiêu Phạm Nhạc. Quả bóng đập vào chân cô.

- Á!

- Cho chừa.

Tiêu Chí Phong ném lại hai chữ rồi ôm quả bóng đi về phía Tiêu Chí Hào đang lôi ra một đống mấy quả bóng rổ. Tiêu Phạm Nhạc ấm ức ngồi xuống đất xoa xoa chân. Hừ! Tại nhóc là trẻ con nên chị không dùng kỹ năng đó nhé!

Vương Ngôn ngồi xuống ngay bên cạnh.

- Có đau không?

Tiêu Phạm Nhạc lắc lắc đầu, nhưng thầm kêu trời kêu đất. Cô bị máu không đông đó, đừng có điên. Lỡ chảy máu hay bị gì thì sao?

Vương Ngôn hơi nhíu mày khi thấy Tiêu Phạm Nhạc nhăn mặt. Cậu nhóc xoa xoa chân cô.

- Đau ơi biến đi.

Tiêu Phạm Nhạc nhìn chằm chằm thằng nhóc, sau đó phì cười.

- Gì vậy?

Vương Ngôn hơi đỏ mặt.

- Lúc nhỏ mẹ tôi hay làm thế.

- Trẻ con quá đi.

- Cậu mới là trẻ con!

Phía xa xa Tiêu Chí Hào nhìn về phía hai đứa nhóc mà cười. Sau đó anh đè đầu nhóc em đứng bên cạnh.

- Sau này không được thế nữa. A Nhạc yếu lắm biết không?

Tiêu Chí Long ôm trái bóng, mặt không đổi ôm bóng đi mất. Tiêu Chí Hào lắc đầu ngán ngẩm.

- Hai đứa, qua đây nào.

Tiêu Phạm Nhạc đứng lại, lon ton đi tới. Dù sao thì cô cũng có kỹ năng Phục hồi, không chỉ phục hồi HP mà còn có thể phục hồi các vết thương do tác động vật lý nữa nên không cần lo có vấn đề gì.

Vương Ngôn nắm tay Tiêu Phạm Nhạc kéo cô chạy qua.

Bởi vì Tiêu Phạm Nhạc thể chất yếu, còn mắc bệnh máu không đông nên không được chơi thể thao. Cùng lắm thì thỉnh thoảng lại ném trái bóng thôi. Nếu cô thật sự chơi, ai mà biết sẽ có vấn đề gì xảy ra. Chạy 200 mét mà không có bổ trợ kỹ năng của hệ thống thì cô chạy không nổi mà.

Tiêu Phạm Nhạc đứng một bên nhìn Tiêu Chí Long cùng Vương Ngôn giành bóng đến suýt chút đánh nhau, ngán ngẩm uống chai nước ngọt. Tiêu Chí Hào ngồi ngay bên cạnh, đưa cô trái bóng.

- Chơi với anh này. Em không chơi nổi với hai đứa nhóc đó đâu. - Bọn nó không biết kiềm chế sức, lại đánh cho em vào bệnh viện mất.

Tiêu Phạm Nhạc cầm trái bóng, chán nản bỏ chai nước xuống rồi ném thẳng vào mặt Tiêu Chí Hào. Anh ôm trái bóng vừa rơi từ trên mặt xuống, khó hiểu nhìn cô em gái đang bày vẻ giận dỗi. Cô cầm trái bóng trong giỏ, ném tới mấy trái nữa.

Anh cho em là con nít hay gì? Ném bóng? Cách có ba bước chân? Này mà gọi là chơi thể thao à?

Tiêu Chí Hào nhặt lại mấy quả bóng lăn lóc, cho vào trong giỏ. Anh ôm một quả tới, đưa cho cô. Cô cầm quả bóng, chưa kịp kiếm cái mặt để ném vào thì đã bị nhấc bổng lên. Cô hốt hoảng thả rơi quả bóng. Tiêu Chí Hào ôm cô, cúi người nhặt bóng rồi đi vào sân bóng.

- Cao ghê....

Thật không muốn thừa nhận nhưng cái cảm giác cao này thật sự là cao hơn cả cô lúc là người lớn nữa.

Tiêu Chí Phong cùng Vương Ngôn nhìn thấy Tiêu Chí Hào ôm Tiêu Phạm Nhạc vào sân thì ngừng tranh giành mà nhìn tới. Tiêu Chí Hào đưa Tiêu Phạm Nhạc trái bóng rồi nhấc lên sát rổ. Cô nhìn cái rổ, lại nhìn anh, lại nhìn cái rổ. Khoảng cách vừa đủ đó. Cô cũng muốn thử cảm giác ném bóng vào rổ. Trước giờ cô chưa từng làm được luôn. Dù là thế này có hơi ăn gian....

Tiêu Phạm Nhạc phấn khích ném quả bóng. Quả bóng lăn mấy vòng trên rổ rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện