[Hoàn tất trao đổi, nhận được kỹ năng Giả giọng]
Tiêu Phạm Nhạc hơi cười, tay chọc chọc Mộ Mộ. Vất vả lắm mới trốn thoát khỏi được đám người quay phim chạy ra đây, tối nay không gặp được Tần Hàn thì thật là phí. Mong là cô ta tin tưởng lời Lâm Phạm Nhạc.
Tất cả các giám khảo đều được sắp xếp ở trong một khách sạn, phòng ở cạnh nhau. Mấy ngày này Tần Hàn đều bị suy nghĩ Lâm Phạm Nhạc hiện hồn về mà mất ăn mất ngủ. Tối nay Tiêu Phạm Nhạc có nhờ Lâm Phạm Nhạc hẹn cô ta ra đây.
Tiêu Phạm Nhạc nghĩ ngợi. Ừ, sao đời cô nó không đi qua một đoạn "n năm sau" và tới chương cuối luôn đi nhỉ? Sao đời nó dài dòng thế? Sao giờ cô phải ngồi đây đợi con ả giết cô tới để nói mấy lời nhảm nhí? Sao cô không mò tới đó chặt ả ra làm hai rồi nhờ vào luật trẻ vị thành niên mà tung tăng sống tiếp? Lạ thật....
Ừ, cô chẳng hiểu nổi cô nữa.
Không đúng nha. Cô phải về làm ảnh hậu chứ? Giết người là không tốt. Ném đá phải biết giấu tay chứ. Ít ra mấy cái kịch bản máu chó cô đóng lúc mà cô mới vào nghề cũng không phải vô lý 100%.
(tg: =)))))) Có gì đó nhầm lẫn nơi đây hay sao í?)
Trước khi suy nghĩ của Tiêu Phạm Nhạc lại bay đi nơi nào đó thì Tần Hàn đã tới. Cô ả còn không tới chắc trí tưởng tượng sẽ kéo Tiêu Phạm Nhạc cầm dao tới tìm cô ta thật.
Tử Huyết rất tán thưởng ý tưởng này của Tiêu Phạm Nhạc.
Tiêu Phạm Nhạc cố ý chọn một chỗ vắng người để hẹn gặp Tần Hàn. Ngày mai là có kết quả vòng 1 ai sẽ bị loại. Hôm làm kiểm tra cô đã cố tình hát sai hơn nửa nhịp của bài hát, qua được vòng 1 mới lạ. Vì thế trước khi bị loại cô phải giết Tần Hàn. Tới hạn một năm mà không giết được cô ta, trừng phạt cho cô sẽ là tử vong. Mà cô thừa biết tử vong đáng sợ đến mức nào.
Cô không phải loại thánh mẫu sẽ vì con ả này mà chết hai lần. Ngu cũng có giới hạn của nó chứ. Người ngu triệt để bây giờ hiếm có lắm.
Tiêu Phạm Nhạc nghĩ thế, và Tần Hàn đã ngôi ngay trước mặt cô.
- Cô có thể gọi tôi là Lâm ảnh hậu, hoặc là tiền bối như cô đã từng.
Tần Hàn nhìn chằm chằm bé gái trước mặt. Ả đã nghĩ rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể lý giải được vì sao Lâm Phạm Nhạc vẫn còn sống và có một đứa bé mười tuổi tự xưng là Lâm Phạm Nhạc. Cô ta nghĩ Lâm Phạm Nhạc đang sống kia là cô hồn dã quỷ, còn theo ám đứa bé này nữa. Chẳng qua thì thần hồn nát thần tính thôi, mọi chuyện đơn giản mà.
Tử Huyết đã tìm ra tên chuyên viên đạo cụ kia. Đây là điều kiện mà Tiêu Phạm Nhạc trao đổi với Tử Huyết để triệu hồi Tử Nguyệt. Bởi vì Tử Huyết di chuyển nhanh, và có khả năng khiến một người nhất định theo ý muốn nhìn thấy mình, việc dọa một tên chuyên viên đạo cụ chẳng có tính thử thách gì với cô ta cả. Chỉ cần lấy được một đoạn video hắn nói ra sự thật là được. Ngoại trừ điều đó, cô cũng có một đoạn ghi âm ở đây để dọa Tần Hàn.
- Cô Tần, nói gì đi chứ?
- !!!
Giọng nói này là của Lâm Phạm Nhạc. Tuy không giống lắm, nhưng Tần Hàn lập tức nghĩ tới giọng của Lâm Phạm Nhạc. Cô ta lập tức tin trước mặt cô ta là Lâm Phạm Nhạc. Tiêu Phạm Nhạc rũ mắt.
- Thật ra cô cũng không cần phải nói gì. Dù sao thì cô cũng sẽ chết trong đêm nay.
Sắc mặt Tần Hàn lập tức thay đổi, thận trọng lùi lại một bước. Đây là khu vực bìa rừng, không có ai, không camera và không gì cả. Ở đây vừa mới xảy ra một vụ giết người, nên sẽ hiếm có ai đi qua đây.
- Bây giờ cô chạy sự nghiệp của cô sẽ đi tong.
Tiêu Phạm Nhạc nói trước khi Tần Hàn bỏ chạy. Cô mở đoạn ghi âm.
"Không phải là do tôi! Là do Tần Hàn! Cô ta giận Lâm ảnh hậu khiến cô ta mang về một đống antifan, còn khiến cô ta mất mặt nên mới mua chuộc tôi! Tôi chỉ là nhất thời mê muội...."
Tiêu Phạm Nhạc tắt giữa chừng. Tần Hàn đã đứng yên, xem chừng không có ý định chạy. Xem ra đối với cô ta sự nghiệp rất quan trọng.
- Cô muốn gì?
- Mạng chó của cô, không phải rất rõ ràng sao? Giờ cô có chạy tôi cũng có thể giết được cô vào dịp khác nên hãy giải quyết trong đêm nay. Có khi tôi sẽ mềm lòng mà tha cho cô chăng?
Tần Hàn nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Tiêu Phạm Nhạc. Tử Huyết lượn lờ trên đầu cô ta, lưỡi hái trong tay sẵn sàng hái đầu cô ta bất cứ lúc nào. Tiêu Phạm Nhạc bảo trì im lặng. Phía xa Hải Nghiên vội vã chạy đến.
- Mẹ! Cô ta báo người trước khi đến đây! Giờ đang có người kéo đến!
Tiêu Phạm Nhạc mân mê tai thỏ của Mộ Mộ.
- Tần Hàn, điện thoại của cô là đang gọi đi, hay nhận cuộc gọi tới?
Tần Hàn giật mình, lập tức lùi lại. Tiêu Phạm Nhạc hơi cười. Trò này không phải là cô chưa từng thấy. Trước đây khi cô bị đe dọa bởi một tên đạo diễn đã từng dùng nó làm ông ta thân bại danh liệt. Nhưng bây giờ thì khác. Lâm Phạm Nhạc ở khách sạn đang tự tạo bằng chứng ngoại phạm, Tiêu Phạm Nhạc lại đang dùng kỹ năng Giả giọng để giả giọng Lâm Phạm Nhạc. Nếu như có người tới, cô cũng thừa sức bịa ra câu chuyện khác. Ai sẽ tin con bé con mười tuổi có ý định giết người? Họ tin lời nói có căn cứ của trẻ con, hay sự vô lý của người lớn đây?
Mọi chuyện cô đã tính trước cả rồi.
***
*tg: UvU chết Tần Hàn ròi
UvU các nàng cho ta 5s pr. Hãy ghé đọc "Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot" của ta nhae. Ngược xuyên không đấy ỤvU sẽ ra đều mà
Tiêu Phạm Nhạc hơi cười, tay chọc chọc Mộ Mộ. Vất vả lắm mới trốn thoát khỏi được đám người quay phim chạy ra đây, tối nay không gặp được Tần Hàn thì thật là phí. Mong là cô ta tin tưởng lời Lâm Phạm Nhạc.
Tất cả các giám khảo đều được sắp xếp ở trong một khách sạn, phòng ở cạnh nhau. Mấy ngày này Tần Hàn đều bị suy nghĩ Lâm Phạm Nhạc hiện hồn về mà mất ăn mất ngủ. Tối nay Tiêu Phạm Nhạc có nhờ Lâm Phạm Nhạc hẹn cô ta ra đây.
Tiêu Phạm Nhạc nghĩ ngợi. Ừ, sao đời cô nó không đi qua một đoạn "n năm sau" và tới chương cuối luôn đi nhỉ? Sao đời nó dài dòng thế? Sao giờ cô phải ngồi đây đợi con ả giết cô tới để nói mấy lời nhảm nhí? Sao cô không mò tới đó chặt ả ra làm hai rồi nhờ vào luật trẻ vị thành niên mà tung tăng sống tiếp? Lạ thật....
Ừ, cô chẳng hiểu nổi cô nữa.
Không đúng nha. Cô phải về làm ảnh hậu chứ? Giết người là không tốt. Ném đá phải biết giấu tay chứ. Ít ra mấy cái kịch bản máu chó cô đóng lúc mà cô mới vào nghề cũng không phải vô lý 100%.
(tg: =)))))) Có gì đó nhầm lẫn nơi đây hay sao í?)
Trước khi suy nghĩ của Tiêu Phạm Nhạc lại bay đi nơi nào đó thì Tần Hàn đã tới. Cô ả còn không tới chắc trí tưởng tượng sẽ kéo Tiêu Phạm Nhạc cầm dao tới tìm cô ta thật.
Tử Huyết rất tán thưởng ý tưởng này của Tiêu Phạm Nhạc.
Tiêu Phạm Nhạc cố ý chọn một chỗ vắng người để hẹn gặp Tần Hàn. Ngày mai là có kết quả vòng 1 ai sẽ bị loại. Hôm làm kiểm tra cô đã cố tình hát sai hơn nửa nhịp của bài hát, qua được vòng 1 mới lạ. Vì thế trước khi bị loại cô phải giết Tần Hàn. Tới hạn một năm mà không giết được cô ta, trừng phạt cho cô sẽ là tử vong. Mà cô thừa biết tử vong đáng sợ đến mức nào.
Cô không phải loại thánh mẫu sẽ vì con ả này mà chết hai lần. Ngu cũng có giới hạn của nó chứ. Người ngu triệt để bây giờ hiếm có lắm.
Tiêu Phạm Nhạc nghĩ thế, và Tần Hàn đã ngôi ngay trước mặt cô.
- Cô có thể gọi tôi là Lâm ảnh hậu, hoặc là tiền bối như cô đã từng.
Tần Hàn nhìn chằm chằm bé gái trước mặt. Ả đã nghĩ rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể lý giải được vì sao Lâm Phạm Nhạc vẫn còn sống và có một đứa bé mười tuổi tự xưng là Lâm Phạm Nhạc. Cô ta nghĩ Lâm Phạm Nhạc đang sống kia là cô hồn dã quỷ, còn theo ám đứa bé này nữa. Chẳng qua thì thần hồn nát thần tính thôi, mọi chuyện đơn giản mà.
Tử Huyết đã tìm ra tên chuyên viên đạo cụ kia. Đây là điều kiện mà Tiêu Phạm Nhạc trao đổi với Tử Huyết để triệu hồi Tử Nguyệt. Bởi vì Tử Huyết di chuyển nhanh, và có khả năng khiến một người nhất định theo ý muốn nhìn thấy mình, việc dọa một tên chuyên viên đạo cụ chẳng có tính thử thách gì với cô ta cả. Chỉ cần lấy được một đoạn video hắn nói ra sự thật là được. Ngoại trừ điều đó, cô cũng có một đoạn ghi âm ở đây để dọa Tần Hàn.
- Cô Tần, nói gì đi chứ?
- !!!
Giọng nói này là của Lâm Phạm Nhạc. Tuy không giống lắm, nhưng Tần Hàn lập tức nghĩ tới giọng của Lâm Phạm Nhạc. Cô ta lập tức tin trước mặt cô ta là Lâm Phạm Nhạc. Tiêu Phạm Nhạc rũ mắt.
- Thật ra cô cũng không cần phải nói gì. Dù sao thì cô cũng sẽ chết trong đêm nay.
Sắc mặt Tần Hàn lập tức thay đổi, thận trọng lùi lại một bước. Đây là khu vực bìa rừng, không có ai, không camera và không gì cả. Ở đây vừa mới xảy ra một vụ giết người, nên sẽ hiếm có ai đi qua đây.
- Bây giờ cô chạy sự nghiệp của cô sẽ đi tong.
Tiêu Phạm Nhạc nói trước khi Tần Hàn bỏ chạy. Cô mở đoạn ghi âm.
"Không phải là do tôi! Là do Tần Hàn! Cô ta giận Lâm ảnh hậu khiến cô ta mang về một đống antifan, còn khiến cô ta mất mặt nên mới mua chuộc tôi! Tôi chỉ là nhất thời mê muội...."
Tiêu Phạm Nhạc tắt giữa chừng. Tần Hàn đã đứng yên, xem chừng không có ý định chạy. Xem ra đối với cô ta sự nghiệp rất quan trọng.
- Cô muốn gì?
- Mạng chó của cô, không phải rất rõ ràng sao? Giờ cô có chạy tôi cũng có thể giết được cô vào dịp khác nên hãy giải quyết trong đêm nay. Có khi tôi sẽ mềm lòng mà tha cho cô chăng?
Tần Hàn nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Tiêu Phạm Nhạc. Tử Huyết lượn lờ trên đầu cô ta, lưỡi hái trong tay sẵn sàng hái đầu cô ta bất cứ lúc nào. Tiêu Phạm Nhạc bảo trì im lặng. Phía xa Hải Nghiên vội vã chạy đến.
- Mẹ! Cô ta báo người trước khi đến đây! Giờ đang có người kéo đến!
Tiêu Phạm Nhạc mân mê tai thỏ của Mộ Mộ.
- Tần Hàn, điện thoại của cô là đang gọi đi, hay nhận cuộc gọi tới?
Tần Hàn giật mình, lập tức lùi lại. Tiêu Phạm Nhạc hơi cười. Trò này không phải là cô chưa từng thấy. Trước đây khi cô bị đe dọa bởi một tên đạo diễn đã từng dùng nó làm ông ta thân bại danh liệt. Nhưng bây giờ thì khác. Lâm Phạm Nhạc ở khách sạn đang tự tạo bằng chứng ngoại phạm, Tiêu Phạm Nhạc lại đang dùng kỹ năng Giả giọng để giả giọng Lâm Phạm Nhạc. Nếu như có người tới, cô cũng thừa sức bịa ra câu chuyện khác. Ai sẽ tin con bé con mười tuổi có ý định giết người? Họ tin lời nói có căn cứ của trẻ con, hay sự vô lý của người lớn đây?
Mọi chuyện cô đã tính trước cả rồi.
***
*tg: UvU chết Tần Hàn ròi
UvU các nàng cho ta 5s pr. Hãy ghé đọc "Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot" của ta nhae. Ngược xuyên không đấy ỤvU sẽ ra đều mà
Danh sách chương