Tiêu Phạm Nhạc ảo não xoa trán, giao vấn đề thuyết phục Tử Huyết cho Hải Nghiên. Cô ôm Mộ Mộ tranh thủ ngủ một giấc.
Lúc Tiêu Phạm Nhạc tỉnh dậy đã tới buổi trưa. Cô dùng kỹ năng liên lạc nghe Lâm Phạm Nhạc nói sơ một chút tình huống bên đó, sau đó xuống bếp. Đây căn bản là một khu chung cư rồi, không phải khách sạn đâu.
Vũ Phiến đang muốn làm cơm trưa.
Chương trình đã cung cấp đồ, nhưng bọn trẻ phải tự nấu. Tiêu Phạm Nhạc trèo lên ghế, ôm Mộ Mộ nhìn.
- Vũ Phiến.
- Hả? - Em rất thấp nên nếu anh đóng cửa phòng em sẽ không mở được. Cho nên anh không được đóng bất cứ cửa phòng nào cả, khép hờ thôi.
Vũ Phiến thở ra một hơi.
- Này nhóc con, em nhỏ hơn anh hai tuổi đấy. Bởi vì em là trẻ con nên anh mới không nói gì, nhưng mà em không thấy mình quá đáng à?
- Tại em thấp sao? - Tiêu Phạm Nhạc rưng rưng nước mắt.
- ....
Vũ Phiến xem như không có gì xảy ra, quay lại tiếp tục công việc. Tiêu Phạm Nhạc nhe răng cười, tiếp tục nhìn theo. Tới khi cắm điện nồi cơm điện thì thằng nhóc vẫn làm khá trôi chảy. Tới khi cầm rau, thịt và con cá thì mặt thằng nhóc bắt đầu tối đi.
Hahaha.... Đảm bảo là không biết làm luôn...
- Thứ vô dụng.
- ....Nè nhóc con, em xem lại tuổi tác của em đi.
- Thông minh hơn anh được rồi. - Chị đây đã 29 cái xuân xanh rồi nhóc ạ.
Tiêu Phạm Nhạc nhìn đống đồ được chuẩn bị, hướng dẫn Vũ Phiến nấu.
- Em biết nấu?
- Không biết.
- Vậy hướng dẫn anh cái gì hả?
- Anh nấu. Em chỉ đưa anh thông tin về mặt lý thuyết. Tại sao em phải nấu? Em không biết nấu. Biết cũng không biết. Anh làm đi.
Nói rồi ngoảnh mặt đi ra phòng khách xem ti vi. Cô để Hải Nghiên ở lại coi chừng, có gì báo cô.
Muốn đi chơi ghê...
Hay là cứ đi?
Ổn nhỉ?
Tiêu Phạm Nhạc ôm Mộ Mộ mở cửa chạy khỏi phòng. Tử Huyết bay theo cô.
- Mẹ, mấy tháng rồi đấy. Cái thẻ triệu hồi kia thì sao?
Tiêu Phạm Nhạc dừng lại, nhìn qua. Tới bây giờ thì cô đã có thể xác định, Tử Huyết để cô an toàn tới giờ chính là vì Tử Nguyệt. Cô ta muốn cô triệu hồi Tử Nguyệt, cả Tử Vân nữa.
Cái kẻ này cô hiểu mà. Mặt thì kiêu ngạo vậy thôi chứ không có hai người kia bên cạnh trong lòng sẽ khó chịu. Cô ta chờ lâu như vậy, kể ra cũng khó khăn lắm.
Tiêu Phạm Nhạc cảm thấy thật tốt khi câu chuyện về Tử Huyết là nói về vấn đề tình cảm. Tình yêu rất quan trọng nha, rất quan trọng. Khiến một người như Tử Huyết mà còn phải nhẫn nhịn.
- Ít lâu nữa. Đợi khi ta lên cấp 30 đã.
Tử Huyết bĩu môi, bay về phía mấy người quay phim bắt đầu chơi đùa. Tiêu Phạm Nhạc thấy họ khá may mắn vì không thấy được Tử Huyết, chỉ bị Tử Huyết dùng móng vuốt cào bị thương mấy đường ngoài da. Cô ta rảnh muốn phát rồ rồi.
Tiêu Phạm Nhạc chạy tới phòng 43. Phòng này của Duy Nghĩa và Lam Dã Trạch.
- Xin chào...
Trong phòng không có ai, cửa không khóa. Tiêu Phạm Nhạc tò mò mở cửa vào trong. Lúc đi xuống bếp thì thấy được hai đứa nhóc trong tình trạng khó mà nói nên lời. Duy Nghĩa nằm dưới sàn, bên cạnh có một con cá giãy đành đạch. Bên cạnh đó Lam Dã Trạch ôm một cái rổ chực giữ con cá lại.
Ban tổ chức tốt thật, cho cả một con cá còn sống khỏe mạnh thế kia....
Tiêu Phạm Nhạc thở dài, trèo lên ghế. Trên bàn ăn có một tô trái cây. Cô đổ trái cây ra, cầm lấy cái tô. Nhắm chừng một lúc cô đập cái tô vào con cá. Nghe choang một tiếng, con cá nằm im. Lam Dã Trạch nhìn lên Phạm Nhạc. Cô nhún vai.
- Anh nhìn gì em chứ? Em vừa cứu anh khỏi một con thủy quái xấu xí đó. Ai bảo hai anh không khóa cửa em mới chạy vào.
Tiêu Phạm Nhạc nhón tay lấy mấy trái táo và lê đổ trên bàn, nhảy khỏi ghế.
- Em chỉ qua đây xem tình hình thôi, tạm biệt. Nhớ đóng cửa lại.
Nói rồi ôm trái cây chạy mất. Hai đứa nhóc nhìn theo, còn chưa kịp hiểu.
Tiêu Phạm Nhạc đập cái tô xong không dám ở lại liền lập tức chạy. Ăn chưa hết trái táo đã vòng ngược về tới phòng 41 của La Tấu là Lam Dã Mộng. Lần này cửa khóa. Tiêu Phạm Nhạc phải gõ cửa nhiều lần mới có người ra mở. Chính xác thì là cô giơ chân đạp cửa.
- Em...?
- Tiêu Phạm Nhạc ạ. Đây là Mộ Mộ.
A, nhóc con dễ thương quá~~~
- Cho chị. Xin phép ạ.
Nhét vào tay Lam Dã Mộng trái lê, Tiêu Phạm Nhạc lon ton chạy vào trong. Bởi vì có hai cô gái mà La Tấu lại tới 15 tuổi rồi nên nấu nướng có phần không làm khó được họ.
Thơm quá đi... Nhưng hơi cháy thì phải...
Kệ đi, cô chỉ xin tí trái cây bánh kẹo thôi.
Hốt trái cây trên bàn xong Tiêu Phạm Nhạc lễ phép chào rồi bỏ chạy. Bên ngoài mấy người quay phim chạy theo cô đi qua đi lại suýt chút muốn bỏ cuộc. Con nhóc này chân ngắn mà chạy nhanh quá!
Lúc Tiêu Phạm Nhạc về lại phòng thì Vũ Phiến đang chiến đấu với con cá. Tiêu Phạm Nhạc muốn đập thêm cái tô nữa ghê gớm. Cá gì sống dai dữ thần.
***
*tg: Khá ân hận vì viết lung tung. Quả nhiên không nên viết nhanh như vầy, nội dung truyện hăm được đảm bảo gì hết trơn
Lúc Tiêu Phạm Nhạc tỉnh dậy đã tới buổi trưa. Cô dùng kỹ năng liên lạc nghe Lâm Phạm Nhạc nói sơ một chút tình huống bên đó, sau đó xuống bếp. Đây căn bản là một khu chung cư rồi, không phải khách sạn đâu.
Vũ Phiến đang muốn làm cơm trưa.
Chương trình đã cung cấp đồ, nhưng bọn trẻ phải tự nấu. Tiêu Phạm Nhạc trèo lên ghế, ôm Mộ Mộ nhìn.
- Vũ Phiến.
- Hả? - Em rất thấp nên nếu anh đóng cửa phòng em sẽ không mở được. Cho nên anh không được đóng bất cứ cửa phòng nào cả, khép hờ thôi.
Vũ Phiến thở ra một hơi.
- Này nhóc con, em nhỏ hơn anh hai tuổi đấy. Bởi vì em là trẻ con nên anh mới không nói gì, nhưng mà em không thấy mình quá đáng à?
- Tại em thấp sao? - Tiêu Phạm Nhạc rưng rưng nước mắt.
- ....
Vũ Phiến xem như không có gì xảy ra, quay lại tiếp tục công việc. Tiêu Phạm Nhạc nhe răng cười, tiếp tục nhìn theo. Tới khi cắm điện nồi cơm điện thì thằng nhóc vẫn làm khá trôi chảy. Tới khi cầm rau, thịt và con cá thì mặt thằng nhóc bắt đầu tối đi.
Hahaha.... Đảm bảo là không biết làm luôn...
- Thứ vô dụng.
- ....Nè nhóc con, em xem lại tuổi tác của em đi.
- Thông minh hơn anh được rồi. - Chị đây đã 29 cái xuân xanh rồi nhóc ạ.
Tiêu Phạm Nhạc nhìn đống đồ được chuẩn bị, hướng dẫn Vũ Phiến nấu.
- Em biết nấu?
- Không biết.
- Vậy hướng dẫn anh cái gì hả?
- Anh nấu. Em chỉ đưa anh thông tin về mặt lý thuyết. Tại sao em phải nấu? Em không biết nấu. Biết cũng không biết. Anh làm đi.
Nói rồi ngoảnh mặt đi ra phòng khách xem ti vi. Cô để Hải Nghiên ở lại coi chừng, có gì báo cô.
Muốn đi chơi ghê...
Hay là cứ đi?
Ổn nhỉ?
Tiêu Phạm Nhạc ôm Mộ Mộ mở cửa chạy khỏi phòng. Tử Huyết bay theo cô.
- Mẹ, mấy tháng rồi đấy. Cái thẻ triệu hồi kia thì sao?
Tiêu Phạm Nhạc dừng lại, nhìn qua. Tới bây giờ thì cô đã có thể xác định, Tử Huyết để cô an toàn tới giờ chính là vì Tử Nguyệt. Cô ta muốn cô triệu hồi Tử Nguyệt, cả Tử Vân nữa.
Cái kẻ này cô hiểu mà. Mặt thì kiêu ngạo vậy thôi chứ không có hai người kia bên cạnh trong lòng sẽ khó chịu. Cô ta chờ lâu như vậy, kể ra cũng khó khăn lắm.
Tiêu Phạm Nhạc cảm thấy thật tốt khi câu chuyện về Tử Huyết là nói về vấn đề tình cảm. Tình yêu rất quan trọng nha, rất quan trọng. Khiến một người như Tử Huyết mà còn phải nhẫn nhịn.
- Ít lâu nữa. Đợi khi ta lên cấp 30 đã.
Tử Huyết bĩu môi, bay về phía mấy người quay phim bắt đầu chơi đùa. Tiêu Phạm Nhạc thấy họ khá may mắn vì không thấy được Tử Huyết, chỉ bị Tử Huyết dùng móng vuốt cào bị thương mấy đường ngoài da. Cô ta rảnh muốn phát rồ rồi.
Tiêu Phạm Nhạc chạy tới phòng 43. Phòng này của Duy Nghĩa và Lam Dã Trạch.
- Xin chào...
Trong phòng không có ai, cửa không khóa. Tiêu Phạm Nhạc tò mò mở cửa vào trong. Lúc đi xuống bếp thì thấy được hai đứa nhóc trong tình trạng khó mà nói nên lời. Duy Nghĩa nằm dưới sàn, bên cạnh có một con cá giãy đành đạch. Bên cạnh đó Lam Dã Trạch ôm một cái rổ chực giữ con cá lại.
Ban tổ chức tốt thật, cho cả một con cá còn sống khỏe mạnh thế kia....
Tiêu Phạm Nhạc thở dài, trèo lên ghế. Trên bàn ăn có một tô trái cây. Cô đổ trái cây ra, cầm lấy cái tô. Nhắm chừng một lúc cô đập cái tô vào con cá. Nghe choang một tiếng, con cá nằm im. Lam Dã Trạch nhìn lên Phạm Nhạc. Cô nhún vai.
- Anh nhìn gì em chứ? Em vừa cứu anh khỏi một con thủy quái xấu xí đó. Ai bảo hai anh không khóa cửa em mới chạy vào.
Tiêu Phạm Nhạc nhón tay lấy mấy trái táo và lê đổ trên bàn, nhảy khỏi ghế.
- Em chỉ qua đây xem tình hình thôi, tạm biệt. Nhớ đóng cửa lại.
Nói rồi ôm trái cây chạy mất. Hai đứa nhóc nhìn theo, còn chưa kịp hiểu.
Tiêu Phạm Nhạc đập cái tô xong không dám ở lại liền lập tức chạy. Ăn chưa hết trái táo đã vòng ngược về tới phòng 41 của La Tấu là Lam Dã Mộng. Lần này cửa khóa. Tiêu Phạm Nhạc phải gõ cửa nhiều lần mới có người ra mở. Chính xác thì là cô giơ chân đạp cửa.
- Em...?
- Tiêu Phạm Nhạc ạ. Đây là Mộ Mộ.
A, nhóc con dễ thương quá~~~
- Cho chị. Xin phép ạ.
Nhét vào tay Lam Dã Mộng trái lê, Tiêu Phạm Nhạc lon ton chạy vào trong. Bởi vì có hai cô gái mà La Tấu lại tới 15 tuổi rồi nên nấu nướng có phần không làm khó được họ.
Thơm quá đi... Nhưng hơi cháy thì phải...
Kệ đi, cô chỉ xin tí trái cây bánh kẹo thôi.
Hốt trái cây trên bàn xong Tiêu Phạm Nhạc lễ phép chào rồi bỏ chạy. Bên ngoài mấy người quay phim chạy theo cô đi qua đi lại suýt chút muốn bỏ cuộc. Con nhóc này chân ngắn mà chạy nhanh quá!
Lúc Tiêu Phạm Nhạc về lại phòng thì Vũ Phiến đang chiến đấu với con cá. Tiêu Phạm Nhạc muốn đập thêm cái tô nữa ghê gớm. Cá gì sống dai dữ thần.
***
*tg: Khá ân hận vì viết lung tung. Quả nhiên không nên viết nhanh như vầy, nội dung truyện hăm được đảm bảo gì hết trơn
Danh sách chương