Tiêu Phạm Nhạc ôm gối, miệng gặm tay Tiêu Chí Long, mắt lim dim hưởng thụ chính bàn tay "của mình" vuốt ve. Tiêu Chí Long mặt nhăn như khỉ ăn ớt, nhưng không rút tay lại. Trước mặt nữ thần anh phải tỏ ra là người anh tốt.
Lâm Phạm Nhạc cố nhịn cười, giữ dáng vẻ nữ thần lạnh lùng mà an tĩnh vuốt ve Tiêu Phạm Nhạc. Hiện tại mọi người đang đi đến vị trí tổ chức chương trình Ngôi sao nhí mà Tiêu Phạm Nhạc tham gia. Chương trình mời Lâm Phạm Hoàng làm giám khảo đã mấy mùa rồi, anh cũng có tham dự. Còn Lâm Phạm Nhạc là giám khảo khách mời. Tiêu Chí Long vì hưởng chút hơi của Tiêu Phạm Nhạc nên được chạy theo làm chân chạy vặt. Nếu không phải vì Tiêu Chí Hào còn có vài buổi trình diễn với nhóm thì còn lâu anh ta mới có cơ hội. Lâm Phạm Hoàng lười biếng lấy cái cớ làm giám khảo chuồn khỏi mấy buổi diễn và giao lưu, nghỉ khỏe.
Chương trình Ngôi sao nhí tổ chức vào mùa hè, dành cho bọn trẻ từ mười đến mười bảy tuổi. Một chương trình thử thách tài năng âm nhạc.
Không phải đứa nhóc nào cũng có thể tham gia chương trình này. Bọn nhóc đều là người có chút tiếng tăm trên mạng xã hội hay ở đâu đó, và chương trình này không phải cuộc thi hát hay cái gì đại loại thế. Nó chỉ như kiểu quảng bá hình tượng qua vài trò vớ vẩn thôi.
....
Thôi được rồi, có thể tính là thi.
Tiêu Phạm Nhạc gặm xong tay Tiêu Chí Long thì lại lăn qua tay Lâm Phạm Hoàng. Lâm Phạm Hoàng lúc mà chị còn sống bị gặm đã thành quen nên chẳng có ý kiến gì cả. Nhưng Tiêu Phạm Nhạc mới há mồm lập tức đã bị Tiêu Chí Hào nhấc bổng lên với một ánh mắt cảnh cáo.
Tiêu Phạm Nhạc tỏ vẻ, nhóc con tới số rồi mới phá mộng cảnh của chị đây.
- ....
Sau vài phút Tiêu Phạm Nhạc gặm luôn đầu Tiêu Chí Hào mà anh còn không dám mở miệng nói tiếng nào. Từ khi nào mà hai chị em họ Lâm kia lại thành bảo kê cho em gái nhà anh vậy? Xe rất nhanh tới đích.
Lâm Phạm Nhạc ôm bảo bối đi gặp nhà sản xuất. Nhà sản xuất đã sắp xếp chỗ ở cho họ ở một khách sạn cao cấp. Lâm Phạm Nhạc xem xét chỗ ở xong liền mang Tiêu Phạm Nhạc tới chỗ ban tổ chức "giao nộp" cũng như bàn luận một vài chuyện.
- Ôi, đây không phải Lâm ảnh hậu sao?
Tiêu Phạm Nhạc nhìn tới. Là Tần Hàn cũng với mấy cô diễn viên khác. Thứ người không có tiền đồ này chẳng bao giờ biết chọn người để mà giao lưu. Mới nổi tiếng một chút là muốn làm chị đại của bọn người mới rồi.
Lâm Phạm Nhạc lạnh lùng liếc tới. Người vừa nói không phải Tần Hàn mà là một cô diễn viên khác. Cô cười lạnh không nói gì.
- Tiền bối, lần họp báo trước chị tuyên bố rút khỏi giới giải trí có phải do em không? Tuy là lỗi của chuyên viên đạo cụ nhưng là em đâm phải chị, em rất áy náy.
Tần Hàn mới nói xong lập tức một cú tát giáng xuống mặt cô ta. Cô ta ngã ngồi xuống đất, khoé môi bật máu. Cô ta hoang mang nhìn lên. Lâm Phạm Nhạc dùng ánh mắt nhìn sâu bọ nhìn cô ta.
- Không phải là đang áy náy sao? Tôi giúp cô đỡ áy náy.
Tần Hàn cắn chặt môi nhẫn nhịn. Mấy cô diễn viên xung quanh nhìn Lâm Phạm Nhạc bằng ánh mắt chán ghét. Lâm Phạm Nhạc chỉ cười nhạt, nhưng là một nụ cười đáng sợ. Cô vuốt ve Tiêu Phạm Nhạc, liếc mắt nhìn qua từng người một. Chạm phải ánh mắt của cô, ai cũng phải tránh né.
- Cứ tiếp tục áy náy. Tôi không tìm ra bằng chứng thì tôi viết ngược tên mình cho cô xem.
Xung quanh tĩnh mịch. Giày cao gót nện từng bước nặng nề xuống mặt đất, Lâm Phạm Nhạc vừa bước vài bước liền ngừng lại.
- Phải rồi, người ở đây tôi nhớ mặt toàn bộ nhé. Nhất là người vừa lên tiếng.
Nói rồi tiếp tục đi.
Sau khi Lâm Phạm Nhạc đi khỏi, có cô diễn viên còn sợ đến mức ngã ngồi xuống đất. Ánh mắt của Lâm Phạm Nhạc như cuốn lấy mạng sống của họ. Đó không phải là ánh mắt lạnh lùng. Đó là ánh mắt của kẻ săn mồi cuốn lấy con mồi của mình. Loại sát khí áp bức từ một sát thủ thực thụ như cô, mấy cô diễn viên chân yếu tay mềm này căn bản không có chút sức kháng cự.
Bọn họ quên mất, Lâm Phạm Nhạc là ảnh hậu, còn bọn họ chỉ là mới có chút tiếng tăm mà thôi. Cho dù người ta rút lui khỏi giới giải trí thì cũng đức cao vọng trọng hơn họ gấp mấy lần. Người ta muốn kiêu ngạo, cũng là có tư cách kiêu ngạo. Còn bọn họ, thì không.
Tiêu Phạm Nhạc ngoái đầu nhìn phía sau, sau đó vỗ vai Lâm Phạm Nhạc. Vừa rồi cô được ôm nên không thấy mặt cô ta, nhưng cũng cảm nhận được một loại khí tràng rất đáng sợ.
- Vừa rồi đúng là có chút đáng sợ đấy.
Lâm Phạm Nhạc chỉ cười không nói gì. Tiêu Phạm Nhạc bĩu môi
***
*tg: ít xem chương trình kiểu này nên chả biết có viết trật chỗ nào không nữa. Mà thấy cũng chẳng sao, chế tạo tí cũng được:vv
Tự nhiên thấy mình nên bỏ mịe bộ này cho xong cho rồi:vvv
Lâm Phạm Nhạc cố nhịn cười, giữ dáng vẻ nữ thần lạnh lùng mà an tĩnh vuốt ve Tiêu Phạm Nhạc. Hiện tại mọi người đang đi đến vị trí tổ chức chương trình Ngôi sao nhí mà Tiêu Phạm Nhạc tham gia. Chương trình mời Lâm Phạm Hoàng làm giám khảo đã mấy mùa rồi, anh cũng có tham dự. Còn Lâm Phạm Nhạc là giám khảo khách mời. Tiêu Chí Long vì hưởng chút hơi của Tiêu Phạm Nhạc nên được chạy theo làm chân chạy vặt. Nếu không phải vì Tiêu Chí Hào còn có vài buổi trình diễn với nhóm thì còn lâu anh ta mới có cơ hội. Lâm Phạm Hoàng lười biếng lấy cái cớ làm giám khảo chuồn khỏi mấy buổi diễn và giao lưu, nghỉ khỏe.
Chương trình Ngôi sao nhí tổ chức vào mùa hè, dành cho bọn trẻ từ mười đến mười bảy tuổi. Một chương trình thử thách tài năng âm nhạc.
Không phải đứa nhóc nào cũng có thể tham gia chương trình này. Bọn nhóc đều là người có chút tiếng tăm trên mạng xã hội hay ở đâu đó, và chương trình này không phải cuộc thi hát hay cái gì đại loại thế. Nó chỉ như kiểu quảng bá hình tượng qua vài trò vớ vẩn thôi.
....
Thôi được rồi, có thể tính là thi.
Tiêu Phạm Nhạc gặm xong tay Tiêu Chí Long thì lại lăn qua tay Lâm Phạm Hoàng. Lâm Phạm Hoàng lúc mà chị còn sống bị gặm đã thành quen nên chẳng có ý kiến gì cả. Nhưng Tiêu Phạm Nhạc mới há mồm lập tức đã bị Tiêu Chí Hào nhấc bổng lên với một ánh mắt cảnh cáo.
Tiêu Phạm Nhạc tỏ vẻ, nhóc con tới số rồi mới phá mộng cảnh của chị đây.
- ....
Sau vài phút Tiêu Phạm Nhạc gặm luôn đầu Tiêu Chí Hào mà anh còn không dám mở miệng nói tiếng nào. Từ khi nào mà hai chị em họ Lâm kia lại thành bảo kê cho em gái nhà anh vậy? Xe rất nhanh tới đích.
Lâm Phạm Nhạc ôm bảo bối đi gặp nhà sản xuất. Nhà sản xuất đã sắp xếp chỗ ở cho họ ở một khách sạn cao cấp. Lâm Phạm Nhạc xem xét chỗ ở xong liền mang Tiêu Phạm Nhạc tới chỗ ban tổ chức "giao nộp" cũng như bàn luận một vài chuyện.
- Ôi, đây không phải Lâm ảnh hậu sao?
Tiêu Phạm Nhạc nhìn tới. Là Tần Hàn cũng với mấy cô diễn viên khác. Thứ người không có tiền đồ này chẳng bao giờ biết chọn người để mà giao lưu. Mới nổi tiếng một chút là muốn làm chị đại của bọn người mới rồi.
Lâm Phạm Nhạc lạnh lùng liếc tới. Người vừa nói không phải Tần Hàn mà là một cô diễn viên khác. Cô cười lạnh không nói gì.
- Tiền bối, lần họp báo trước chị tuyên bố rút khỏi giới giải trí có phải do em không? Tuy là lỗi của chuyên viên đạo cụ nhưng là em đâm phải chị, em rất áy náy.
Tần Hàn mới nói xong lập tức một cú tát giáng xuống mặt cô ta. Cô ta ngã ngồi xuống đất, khoé môi bật máu. Cô ta hoang mang nhìn lên. Lâm Phạm Nhạc dùng ánh mắt nhìn sâu bọ nhìn cô ta.
- Không phải là đang áy náy sao? Tôi giúp cô đỡ áy náy.
Tần Hàn cắn chặt môi nhẫn nhịn. Mấy cô diễn viên xung quanh nhìn Lâm Phạm Nhạc bằng ánh mắt chán ghét. Lâm Phạm Nhạc chỉ cười nhạt, nhưng là một nụ cười đáng sợ. Cô vuốt ve Tiêu Phạm Nhạc, liếc mắt nhìn qua từng người một. Chạm phải ánh mắt của cô, ai cũng phải tránh né.
- Cứ tiếp tục áy náy. Tôi không tìm ra bằng chứng thì tôi viết ngược tên mình cho cô xem.
Xung quanh tĩnh mịch. Giày cao gót nện từng bước nặng nề xuống mặt đất, Lâm Phạm Nhạc vừa bước vài bước liền ngừng lại.
- Phải rồi, người ở đây tôi nhớ mặt toàn bộ nhé. Nhất là người vừa lên tiếng.
Nói rồi tiếp tục đi.
Sau khi Lâm Phạm Nhạc đi khỏi, có cô diễn viên còn sợ đến mức ngã ngồi xuống đất. Ánh mắt của Lâm Phạm Nhạc như cuốn lấy mạng sống của họ. Đó không phải là ánh mắt lạnh lùng. Đó là ánh mắt của kẻ săn mồi cuốn lấy con mồi của mình. Loại sát khí áp bức từ một sát thủ thực thụ như cô, mấy cô diễn viên chân yếu tay mềm này căn bản không có chút sức kháng cự.
Bọn họ quên mất, Lâm Phạm Nhạc là ảnh hậu, còn bọn họ chỉ là mới có chút tiếng tăm mà thôi. Cho dù người ta rút lui khỏi giới giải trí thì cũng đức cao vọng trọng hơn họ gấp mấy lần. Người ta muốn kiêu ngạo, cũng là có tư cách kiêu ngạo. Còn bọn họ, thì không.
Tiêu Phạm Nhạc ngoái đầu nhìn phía sau, sau đó vỗ vai Lâm Phạm Nhạc. Vừa rồi cô được ôm nên không thấy mặt cô ta, nhưng cũng cảm nhận được một loại khí tràng rất đáng sợ.
- Vừa rồi đúng là có chút đáng sợ đấy.
Lâm Phạm Nhạc chỉ cười không nói gì. Tiêu Phạm Nhạc bĩu môi
***
*tg: ít xem chương trình kiểu này nên chả biết có viết trật chỗ nào không nữa. Mà thấy cũng chẳng sao, chế tạo tí cũng được:vv
Tự nhiên thấy mình nên bỏ mịe bộ này cho xong cho rồi:vvv
Danh sách chương