Tiêu Phạm Nhạc không nhận ra, nhưng đi khỏi nhà vài mét Hải Nghiên đã biết có người theo dõi. Tử Huyết bạo lực hơn nhiều, trực tiếp kề lưỡi hái bên cổ Tiêu Chí Thanh. Tiêu Phạm Nhạc không thèm liếc một cái, tiếp tục đi khỏi khu biệt thự. Hải Nghiên cố thuyết phục Tử Huyết tha cho Tiêu Chí Thanh, sau đó mang theo Tử Huyết đuổi tới Tiêu Phạm Nhạc phía trước.
Tiêu Phạm Nhạc đi nửa buổi mới ra khỏi khu biệt thự, nhưng vẫn còn tới mấy km mới ra tới nơi có người khác sinh sống. Cô nhíu mày, tiếp tục đi. Cùng lắm thì mua thức ăn của hệ thống ăn, ở biệt thự muốn hỗn loạn bao nhiêu thì cứ hỗn loạn, cô không quan tâm. Nếu không phải Y Lạc lấy cớ lo lắng cho Phạm Nhạc, bắt cô nghỉ học thì cô trốn mấy tiết học ra ngoài thử vận may cũng đã khỏe hơn thế này nhiều.
Tiêu Phạm Nhạc cau mày.
- Mẹ kiếp.... - Cô lẩm bẩm mắng chửi.
Tiêu Phạm Nhạc tiếp tục đi. Trời dần về trưa, không thấy Tử Huyết đâu nữa. Tiêu Phạm Nhạc cũng không để ý tới, đứng nghỉ ở một chỗ mát mẻ nhìn lên trời. Cách đó không xa, Tiêu Chí Thanh nhíu mày. Anh cứ nghĩ con bé sẽ quẩn quanh biệt thự, hoặc ra ngoài nhìn xem một chút. Thế nhưng không ngờ con bé này lại có gan đi xa như vậy. Với anh mà nói đi thế này không là gì, mỗi buổi sáng đều chạy bộ qua, nhưng với Phạm Nhạc thì là một chuyện khác hẳn. Hơi ngoài ý muốn, nhưng anh quyết định thông báo về nhà một chút rồi tiếp tục theo dõi.
Tiêu Phạm Nhạc đứng đợi một lúc lâu, không có ý định đi tiếp. Chủ yếu là trời nắng như thế này, cô không dám đi tiếp. Nhìn đi cũng phải nhìn lại, cơ thể này quá yếu. Đi mới có nửa buổi đã mệt thở không ra hơi, giờ trưa nắng nóng, sợ là sẽ không chịu nổi.
- Mẹ, Tiêu Chí Thanh theo dõi chúng ta. - Hải Nghiên nhắc nhở.
- Biết rồi.
Bởi vì Tiêu Chí Thanh cho rằng Phạm Nhạc chỉ là trẻ con, theo dõi cũng không quá che giấu. Tiêu Phạm Nhạc đi một đoạn liền nhận ra anh phía sau rồi. Nửa buổi này bởi vì dè chừng anh nên mới cố tình đi chậm.
[Hệ thống theo dõi: Bạch Hạ tiến vào khoảng cách nguy hiểm. Trong 5 phút sẽ tiếp cận, ký chủ yêu cầu cẩn thận]
Tiêu Phạm Nhạc rút trong túi ra một con dao gọt trái cây nhỏ, mặt đanh lại. Ở phía xa Tiêu Chí Thanh không nhìn rõ, chỉ biết cô lấy ra cái gì đó. Anh nghĩ có khi là đồ ăn.
Tiêu Phạm Nhạc đặt Mộ Mộ xuống đất. Phía xa Bạch Hạ đã xuất hiện.
- Hải Nghiên, giao cho con.
Hải Nghiên gật đầu, sau đó đi tới trước. Tiêu Phạm Nhạc chăm chú theo dõi, tay ôm vai có hơi đau nhức. Vai cô vẫn chưa khỏi, cử động nhiều sẽ đau.
Trong lúc này bữa trưa ở Tiêu gia yên tĩnh đến bất bình thường. Không ai động vào thức ăn hay bát đũa trên bàn. Bên bàn trống hai vị trí.
- Thật là rắc rối. - Tiêu Chí Long vò đầu - Ông nội, con bé đó muốn gì cứ mặc nó đi, quản thúc một hồi rồi nhìn xem hiện tại! Chúng ta không dung túng nó là được, nó cũng mười tuổi rồi, để cho tự trải nghiệm một chút!
Tiêu Gia Nguyên nhíu nhíu mày, không nói gì. Tiêu Gia Huy xoa trán.
- Ba, hay con đi tìm Nhạc Nhạc. Con bé muốn gì cứ mặc nó đi. Để thế này một thời gian nữa còn không biết con bé sẽ làm ra chuyện gì.
Tiêu Gia Nguyên tất nhiên biết thái độ của Phạm Nhạc rõ ràng là thể hiện chán ghét đến cùng cực. Tâm tư trẻ con dễ nhìn thấu, huống hồ con bé che giấu còn vụng về. Nếu con bé mang tâm tư ghét bỏ này lớn lên, hậu quả sau này không cách nào lường trước được. Cũng không còn cách nào khác, trước giờ chiều chuộng con bé, bây giờ chiều thêm một lần cũng không sao.
Ông bởi vì lo lắng cho nên để Tiêu Chí Thanh theo dõi con bé, không ngờ con bé lại có gan đi ra khỏi khu biệt thự. Nếu như mà có ý bỏ nhà đi, như vậy không phải rắc rối to rồi sao? - Muốn làm gì thì làm đi.
***
*tg: ghét nữ chính đi các nàng
Tiêu Phạm Nhạc đi nửa buổi mới ra khỏi khu biệt thự, nhưng vẫn còn tới mấy km mới ra tới nơi có người khác sinh sống. Cô nhíu mày, tiếp tục đi. Cùng lắm thì mua thức ăn của hệ thống ăn, ở biệt thự muốn hỗn loạn bao nhiêu thì cứ hỗn loạn, cô không quan tâm. Nếu không phải Y Lạc lấy cớ lo lắng cho Phạm Nhạc, bắt cô nghỉ học thì cô trốn mấy tiết học ra ngoài thử vận may cũng đã khỏe hơn thế này nhiều.
Tiêu Phạm Nhạc cau mày.
- Mẹ kiếp.... - Cô lẩm bẩm mắng chửi.
Tiêu Phạm Nhạc tiếp tục đi. Trời dần về trưa, không thấy Tử Huyết đâu nữa. Tiêu Phạm Nhạc cũng không để ý tới, đứng nghỉ ở một chỗ mát mẻ nhìn lên trời. Cách đó không xa, Tiêu Chí Thanh nhíu mày. Anh cứ nghĩ con bé sẽ quẩn quanh biệt thự, hoặc ra ngoài nhìn xem một chút. Thế nhưng không ngờ con bé này lại có gan đi xa như vậy. Với anh mà nói đi thế này không là gì, mỗi buổi sáng đều chạy bộ qua, nhưng với Phạm Nhạc thì là một chuyện khác hẳn. Hơi ngoài ý muốn, nhưng anh quyết định thông báo về nhà một chút rồi tiếp tục theo dõi.
Tiêu Phạm Nhạc đứng đợi một lúc lâu, không có ý định đi tiếp. Chủ yếu là trời nắng như thế này, cô không dám đi tiếp. Nhìn đi cũng phải nhìn lại, cơ thể này quá yếu. Đi mới có nửa buổi đã mệt thở không ra hơi, giờ trưa nắng nóng, sợ là sẽ không chịu nổi.
- Mẹ, Tiêu Chí Thanh theo dõi chúng ta. - Hải Nghiên nhắc nhở.
- Biết rồi.
Bởi vì Tiêu Chí Thanh cho rằng Phạm Nhạc chỉ là trẻ con, theo dõi cũng không quá che giấu. Tiêu Phạm Nhạc đi một đoạn liền nhận ra anh phía sau rồi. Nửa buổi này bởi vì dè chừng anh nên mới cố tình đi chậm.
[Hệ thống theo dõi: Bạch Hạ tiến vào khoảng cách nguy hiểm. Trong 5 phút sẽ tiếp cận, ký chủ yêu cầu cẩn thận]
Tiêu Phạm Nhạc rút trong túi ra một con dao gọt trái cây nhỏ, mặt đanh lại. Ở phía xa Tiêu Chí Thanh không nhìn rõ, chỉ biết cô lấy ra cái gì đó. Anh nghĩ có khi là đồ ăn.
Tiêu Phạm Nhạc đặt Mộ Mộ xuống đất. Phía xa Bạch Hạ đã xuất hiện.
- Hải Nghiên, giao cho con.
Hải Nghiên gật đầu, sau đó đi tới trước. Tiêu Phạm Nhạc chăm chú theo dõi, tay ôm vai có hơi đau nhức. Vai cô vẫn chưa khỏi, cử động nhiều sẽ đau.
Trong lúc này bữa trưa ở Tiêu gia yên tĩnh đến bất bình thường. Không ai động vào thức ăn hay bát đũa trên bàn. Bên bàn trống hai vị trí.
- Thật là rắc rối. - Tiêu Chí Long vò đầu - Ông nội, con bé đó muốn gì cứ mặc nó đi, quản thúc một hồi rồi nhìn xem hiện tại! Chúng ta không dung túng nó là được, nó cũng mười tuổi rồi, để cho tự trải nghiệm một chút!
Tiêu Gia Nguyên nhíu nhíu mày, không nói gì. Tiêu Gia Huy xoa trán.
- Ba, hay con đi tìm Nhạc Nhạc. Con bé muốn gì cứ mặc nó đi. Để thế này một thời gian nữa còn không biết con bé sẽ làm ra chuyện gì.
Tiêu Gia Nguyên tất nhiên biết thái độ của Phạm Nhạc rõ ràng là thể hiện chán ghét đến cùng cực. Tâm tư trẻ con dễ nhìn thấu, huống hồ con bé che giấu còn vụng về. Nếu con bé mang tâm tư ghét bỏ này lớn lên, hậu quả sau này không cách nào lường trước được. Cũng không còn cách nào khác, trước giờ chiều chuộng con bé, bây giờ chiều thêm một lần cũng không sao.
Ông bởi vì lo lắng cho nên để Tiêu Chí Thanh theo dõi con bé, không ngờ con bé lại có gan đi ra khỏi khu biệt thự. Nếu như mà có ý bỏ nhà đi, như vậy không phải rắc rối to rồi sao? - Muốn làm gì thì làm đi.
***
*tg: ghét nữ chính đi các nàng
Danh sách chương