Tiêu Gia Phong vẫn nhìn chằm chằm Phạm Nhạc từ khi cô bước vào. Cô chẳng thèm để ý nó, tiếp tục quan sát.

Bốn người ai làm việc nấy.

- Aaaa! Em không tập trung được! - Tiêu Chí Long đột nhiên đập bàn.

Tiêu Chí Hào nhìn qua, nhíu mày. Tiêu Chí Long nằm dài xuống bàn.

- Trong khi nữ thần của em đang nằm viện, em thực sự không có tâm trạng.

Tiêu Chí Thanh đưa tới một cái liếc mắt.

- Dẹp bớt mấy thứ vô bổ đi.

- Cái gì là vô bổ? - Tiêu Chí Long lửa giận hừng hực.

Phạm Nhạc tròn mắt.

- Nữ thần? Tiêu Chí Thanh lắc đầu. Anh tiện miệng giải thích bằng một cái tên:

- Lâm Phạm Nhạc.

Phạm Nhạc đứng hình.

Thật không ngờ tới, ở đây có một người là fan của mình...

- Chị ta tỉnh lại rồi, nhưng vẫn chưa để tin tức truyền ra ngoài.

- Hả?

Nghe tin bản thân mình người chết sống lại, Phạm Nhạc cảm thấy có chút....

- Tại sao? - Tiêu Gia Long kêu la - Nữ thần rất quan tâm fan mà.

Lần đầu tiên trong đời Phạm Nhạc cảm thấy fan hâm mộ thật sự có chút ấu trĩ.

- Nghe Lâm Hoàng nói bị mất trí nhớ.

- !!!

Phạm Nhạc kích động nhoài người tới, suýt chút ngã. Cũng còn khá Tiêu Chí Thanh ngồi gần đã lấy tay cản cô lại.

Tiêu Chí Hào có quen biết Lâm Phạm Hoàng? Thảo nào lại nhìn có chút quen mắt, hóa ra là có quen thằng em của cô. Cô lúc nào cũng nắm chắc trong tay người quen của em trai, không rõ thông tin, thì cũng biết mặt.

Phạm Nhạc tự mình nghĩ nghĩ, bộ dáng gấp rút. Cô muốn gặp em trai của cô. Nếu như người kia mất trí, vậy tức là không nhận được ký ức của cô. Như vậy với tính cách của thằng em cô đảm bảo sẽ không bao giờ để cô nhớ lại nữa. Nó luôn muốn cô tránh xa giới giải trí, bởi trong mắt nó bà chị này vẫn còn quá trẻ con. Mà cô, thì không muốn chết oan!

Tiêu Gia Long quay qua Tiêu Gia Hoàng.

- Em đi thăm nữ thần được không?

Tiêu Gia Hào nhíu mày.

- Em nữa!

Mấy đôi mắt nhìn qua. Phạm Nhạc giơ tay, mặt hết sức ngây ngô.

- Nhóc đi làm gì? - Tiêu Chí Long tỏ vẻ khinh thường - Đừng tưởng tên giống thì nhóc giống nữ thần của ta. Nhóc con ngoan ngoãn ở nhà đi.

Phạm Nhạc vô ngữ. Cô khi nào bảo cô giống nữ thần của hắn? Hơn nữa, cô căn bản chính là nữ thần của hắn có được không? Đúng là đồ trẻ con ấu trĩ!

- A Nhạc muốn đi chơi với anh mà... - Phạm Nhạc tỏ vẻ đáng thương, mắt long lanh nước.

Tiêu Chí Long suýt chút phun máu. Con nhóc này từ khi nào lại học làm nũng vậy? Khi trước không phải rất lạnh lùng à?

- Nhóc con...! - Tiêu Chí Long bổ nhào tới.

- Được rồi. - Tiêu Chí Thanh ngắt lời, giơ chân cản Tiêu Chí Long lại. - Dẫn A Nhạc đi chơi cũng được.

- Con nhóc này đi? - Tiêu Chí Long chỉ Phạm Nhạc. - Em không đồng ý!

- A Nhạc không đi, em cũng đừng hòng đi. - Tiêu Chí Hào liếc mắt.

- Hả?

Phạm Nhạc đạt được mục đích, chẳng thèm để tâm tên ấu trĩ kia kêu la nữa. Cô bò vào giữa giường, ôm Mộ Mộ ngủ một giấc.

***

Ăn cơm trưa xong Phạm Nhạc khăng khăng mang theo An Như trở về phòng. Cô nhờ An Như chọn cho mình một bộ đồ xinh xắn, sau đó mặc vào. Cô lại nhờ An Như tết tóc, sau đó cùng An Như nói chuyện. Mãi đến hai giờ chiều cô liền chạy xuống lầu, lôi kéo Tiêu Gia Huy đi chơi.

Đóng vai trẻ con ham chơi rất tốt...

Tiêu Gia Huy lái xe ra khỏi khu biệt thự với tâm trạng rất tốt. Phạm Nhạc ngồi ở ghế phụ lái nhìn ông. Ông cũng chẳng còn trẻ trung gì, nhưng vẫn còn nhiều sức sống chán. Còn Tiêu lão gia Tiêu Gia Nguyên, tuy còn khỏe nhưng kỳ thực rất già. Có điều cái nhà này hình như chỉ có Phạm Nhạc là yếu ớt, ai cũng đều rất khỏe mạnh.

- Bây giờ mình đi gặp mẹ ạ?

- Ừ.

Xe chạy thẳng tới phía một khu chung cư. Người phụ nữ đã ăn mặc thật đẹp, đứng đợi sẵn bên đường. Phạm Nhạc cố đẩy cửa, nhưng cuối cùng cũng là Tiêu Gia Huy mở hộ cô. Cô chạy tới, giang tay ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp.

- Mẹ~~~

Người phụ nữ ngồi xuống, ôm lấy con gái, mắt hơi ướt nước. Tiêu Gia Huy đứng nhìn hai mẹ con, cái gì cũng không nói. Ông thấy có chút ăn năn. Giá mà không có Phạm Nhạc, có khi người phụ nữ này cũng lấy được chồng, cũng có một cái gia đình, chứ không khổ vậy. Cũng tại ông cả...

Mà Phạm Nhạc lại không để ý đến cái này. Vừa có ba, lại có mẹ, là mơ ước cả đời của cô. Cô cũng biết cái ước mơ này chẳng qua chỉ là mơ ước thôi, nhưng nói sao cứ ước cũng chẳng mất gì. Ai biết trước được, lúc mẹ cô sinh ra em cô thì mất. Sau cô vào giới giải trí, ba cũng qua đời. Cô nhớ biết bao nhiêu cảm giác có ba mẹ lúc nhỏ. Nó đối với cô vẫn còn rõ ràng lắm, nên bây giờ chẳng thể tả được cô vui vẻ đến mức nào.

Ngồi ghế sau với mẹ, Phạm Nhạc luôn miệng nói chuyện. Nào là khoe Mộ Mộ, rồi lại khoe mình ngoan ngoãn,... Thế là cô hoàn thành mấy mục nhiệm vụ hàng ngày. Vừa được khen, lại được tính là lấy lòng. Lúc ra ngoài còn có một nhiệm vụ nữa hoàn thành.

[Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngày, nhận được 60 kinh nghiệm. Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, nhận điểm kinh nghiệm, lên cấp. Quà tặng lên cấp: tăng cấp kỹ năng Thông thái. Mở nhiệm vụ tân thủ 4: lên cấp 10, thời gian: vô hạn, trừng phạt: không. Thông tin hiện tại của ký chủ như sau:

Tên: Tiêu Phạm Nhạc

Giới tính: nữ

Tuổi: 10

HP: 150/150 (Tự động phục hồi: 1/1 giờ)

Kỹ năng: Né tránh cấp 2, Thông thái cấp 2.

Vật phẩm: thẻ triệu hồi ngẫu nhiên

Điểm phát triển: 100

Kinh nghiệm: 0/200

Cấp độ: 3

Nhiệm vụ: nhiệm vụ tân thủ, nhiệm vụ hàng ngày, nhiệm vụ hệ thống.

Số nhân vật đã triệu hồi: 1

Xác định đối thủ: 1

Xác định đồng minh: chưa xác định.

Theo dõi: trống.

Thông tin của ký chủ sẽ được cập nhật thêm.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện