Mặt mũi Lục Cảnh đỏ bừng, trong lòng thầm mắng bản thân không có định lực, lại bị cô ả này dụ dỗ, hắn hơi dịch người ra rồi đáp:
"Một con đàn bà như cô sao có thể xứng với Vương Duyệt được, cô chỉ là..." Lục Cảnh chợt dừng lại, có vẻ hơi khó để nói mấy từ thô tục ra mồm.
"Là cái gì? Con đĩ? Đồ đê tiện?"
Mạnh Nhạc Nhạc vừa nói vừa vòng tay ôm cổ người đàn ông, hơi nhích người người lên để dương vật của hắn chọc đúng vào vùng tam giác mang theo độ ấm nóng như muốn thiêu đốt cả Lục Cảnh.
"Anh nói xem, nếu Duyệt Duyệt thân yêu của anh biết lần trước, trong chính chiếc lều của cô ta, anh đã điên cuồng nện người bạn tốt của cô ta như thế thì sẽ thế nào?"
Sắc mặt Lục Cảnh trở nên khó coi nhưng Mạnh Nhạc Nhạc vẫn tiếp tục nói:
"Hơn nữa, anh luôn miệng mắng tôi, nhưng không phải vẫn cố tình chạy đến trên giường tôi đấy sao, còn cứng thế này rồi, kỳ thực..."
Vừa nói môi cô vừa áp sát lấy môi hắn, khi nói mấy từ cuối, hai bờ môi đã khẽ chạm nhau, lời nói tràn ngập ác ý:
"Trong lòng anh hẳn là cũng rất hi vọng tôi sẽ quyến rũ anh phải không? Như vậy anh sẽ có thể 'bất đắc dĩ' được chịch tôi thêm lần nữa, hơn nữa, lại còn có thể đẩy hết lỗi lầm lên người tôi. Đúng là tính toán hay lắm."
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn người đàn ông không dám tin trợn tròn mắt nhìn lại, tự đưa ra kết luận:
"Lục Cảnh à, anh còn kém xa anh trai mình rất nhiều, còn không biết tự chịu trách nhiệm. Nếu anh thành thực thừa nhận thì tôi còn có thể để ý tới anh hơn một chút. Đúng là đồ hèn hạ, ngu dốt! Đúng rồi, câu nói kia trả lại anh đấy, thứ giả vờ giả vịt!"
Mạnh Nhạc Nhạc nói xong liền buông tay xuống, không thèm liếc một cái xoay người đứng dậy.
Vừa mới xoay người cô đã bị một lực từ phía sau kéo lại, người đàn ông thở hổn hển lật người đè cô xuống giường, trong ánh mắt ngập tràn dục vọng nhìn cô còn trộn lẫn cả sự hờn giận khó tả.
Đấu tranh nội tâm trong chớp mắt, một tay hắn vồ lấy xoa bóp bầu ngực mềm mại trắng nõn, một tay xốc váy ngủ của cô lên, hung hăng sờ soạng vùng tam giác thần bí kia, không còn vẻ giả vờ giả vịt như trước nữa, trong miệng chỉ không ngừng nỉ non
"Đều tại cô, đều tại cô..."
----------------
Lục Cảnh không thể không thừa nhận những lời Mạnh Nhạc Nhạc nói là đúng, hắn ta muốn cô, không thể khống chế bản thân mình muốn cô.
Kể từ lần trước khi vượt qua ranh giới với cô trong chuyến cắm trại, ban đầu trong lòng hắn ta là thực sự thấy có lỗi với Duyệt Duyệt. Nhưng theo thời gian trôi qua...
Hắn lại cực kì nhớ cái cảm giác kích thích, hưng phấn đến điên cuồng tối hôm đó, lại càng không thể tự lừa mình dối người được về cảm giác của thân thể.
Việc này cũng khiến mỗi lần ở bên cạnh Vương Duyệt hắn ta đều trở nên lơ đãng, cứ vô thức nhớ lại ngày hôm đó, thậm chí từng chi tiết còn đều được phóng đại trong trí nhớ.
Cô nằm dưới thân mình, hai người trần trụi kề sát nhau, lỗ nhỏ mềm mịn siết chặt lấy gậy thịt của mình cùng với dáng vẻ bị đụ đến phun nước của cô, mới chỉ tưởng tượng đến đó thân thể hắn đã không khỏi nóng lên, bụng dưới cứng rắn khó chịu muốn chết.
Hắn cũng từng thử dùng tay, nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, không thể ra được.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thái độ của Duyệt Duyệt cũng rất kì lạ, có thể là bởi vì sự cố của nhà họ Vương mà trong khoảng thời gian này hai người rất ít gặp mặt nhau. Thỉnh thoảng gặp mấy lần cả hai cũng chẳng hề hào hứng vui vẻ gì.
Nói cách khác, từ sau lần đi cắm trại về hắn ta đã không được làm tình đến tận giờ, dục vọng tích tụ lại không được phát tiết đã sắp tới cực hạn, chỉ cần một bông tuyết đè xuống cuối cùng cũng có thể làm tất cả lý trí sụp đổ.
Ngày hôm qua lại bỗng nhìn thấy cô, hắn vừa ngạc nhiên nhưng cũng lại vừa không thể khống chế bản thân mình nổi lên phản ứng sinh lý, giống như 'bông tuyết' kia cuối cùng cũng đã rơi xuống. Ngay trên bàn ăn, ngồi bên cạnh là bạn gái mình, mẹ và anh trai cũng ở một bên, vậy mà hắn ta lại nổi lên dục vọng với bạn gái của anh trai, dưới háng sưng phồng lên to tướng.
Nhìn thấy cô mặc bộ váy kẻ nghiêm túc đứng đắn, nhưng trong đầu hắn không khỏi hiện lên thân hình đầy đặn mềm mại bên dưới bộ đồ đó. Lần trước mặc dù không nhìn thấy rõ ràng, nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ những xúc cảm thân thể đó mang lại, vô cùng gợi cảm cám dỗ.
Nhìn cô mở miệng ăn, biên độ hé ra giữa môi răng của cô mỗi lần hoạt động, cánh môi hơi cong lên, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn ra như đang ve vãn mình, thực sự càng làm Lục Cảnh ngứa ngáy khó nhịn.
Mãi đến khi Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu đáp trả mọi người hắn ta mới sực tỉnh lại, không thể ngờ được, giữa mắt bàn dân thiên hạ, mình thế nhưng lại có ham muốn tà dâm với cô ả lẳng lơ này.
Hắn ta tự phỉ nhổ chính mình, nhưng vẫn không nhịn được có vài suy nghĩ thầm kín, buổi sáng sẽ lấy cớ đuổi cô đi để tới phòng cô.
Thế nhưng lúc này bị cô vạch trần tất cả, hắn ta có cảm thấy xấu hổ trong nháy mắt, nhưng càng nhiều hơn là thứ cảm xúc bất chấp tất cả, vò mẻ không sợ vỡ mà phóng túng.
Lục Cảnh luồn tay qua mép quần lót của cô, ngón tay lành lạnh day lên hai cánh hoa non mềm, nhẹ nhàng mở ra ve vuốt. Móng tay hơi dài có lúc không cẩn thận chạm đến viên trân châu nhỏ. Mạnh Nhạc Nhạc ngay lập tức cảm thấy bị kích thích, cơ thể không nhịn được run rẩy, dâm dịch từ trong lỗ nhỏ cũng chảy ra.
Bộ ngực trắng nõn cũng bị đè ép xoa bóp thành đủ loại hình dạng, bầu ngực theo kẽ ngón tay người đàn ông mà tràn ra, cô có thể cảm nhận được động tác lúc mạnh lúc nhẹ của hắn, chưa gì đã dày vò làm bầu vú sưng cả lên.
Nhũ hoa phấn hồng lộ qua khe hở ngón tay, bị người đàn ông cúi đầu ngậm lấy, dùng sức mút mạnh, đầu lưỡi thô ráp liếm vòng quanh đầu vú mẫn cảm, thỉnh thoảng còn dùng răng day nhẹ mấy cái.
Quá nhiều kích thích liên tục làm thân thể Mạnh Nhạc Nhạc thân thể không tránh khỏi nổi lên phản ứng.
Mạnh Nhạc Nhạc không cảm thấy hành động của Lục Cảnh có gì lạ, rất nhiều tên đàn ông đều là bên ngoài thì đứng đắn nghiêm túc, nhưng đến khi khốn nạn lên, thì đều khốn nạn đến không thể tưởng tượng.
Lục Cảnh thật ra không hẳn thế, hắn còn ngu như chó, không biết nhìn rõ người bên cạnh mình là thế nào. Loại người này còn rất dễ bị vẻ ngoài vờ vịt lừa qua mặt.
Mạnh Nhạc Nhạc tin rằng, cho dù không có mình thì cũng sẽ có ngày hắn ta ngoại tình, chỉ cần có chút kích thích là quá đủ để hắn lao xuống dốc không có điểm dừng, thậm chí hắn còn sẽ tìm hết lý do lý trấu đổ tội tứ tung, thể hiện bản thân hắn thì luôn ngây thơ vô tội.
Đây cũng là bệnh chung của đa số lũ đàn ông. Nhưng mà nói thật, Nhạc Nhạc cũng không có hứng thú với dạng người như vậy, bảo cô làm tình với hắn, cô thà đi tìm Lục Vị còn hơn.
Vừa định đẩy người đàn ông ra thì bỗng dưng có tiếng bước chân tới. Do rèn luyện thân thể lâu năm nên giác quan của cô cũng tốt hơn người bình thường, vừa nghe liền biết tiếng bước chân này là của nữ giới, mà chỉ có thể là một người.
Ở trong biệt thự này người hầu không được phép lên lầu khi đang có khách, tức chỉ có thể là 3 người phụ nữ, Mạnh Nhạc Nhạc cô, Lục phu nhân đang ở cùng một chỗ với Lục Vị, suy ra...
Mạnh Nhạc Nhạc nheo mắt, người đến là Vương Duyệt? Ngay sau đó, góc áo hiện lên ở cửa đã khẳng định suy nghĩ của cô, thật sự là Vương Duyệt.
Mạnh Nhạc Nhạc vốn dĩ định đẩy người đàn ông ở trên mình xuống lại dừng động tác, chuyển từ đẩy sang kéo, nâng đầu Lục Cảnh lên.
Lục Cảnh đang ăn đến sung sướng chợt bị bắt ngẩng đầu lên thành ra có hơi dại ra đờ đẫn, kéo cả một sợi chỉ bạc giữa khóe môi cùng đầu vú Nhạc Nhạc.
Hắn nhìn cô một cách khó hiểu, cất giọng khàn khàn hỏi:
"Không phải cô cũng muốn ư, cái lồn dâm này cũng đã ướt sũng, để tôi đụ cô đến phun nước giống lần trước nhé, thế nào?"
Ai da, đúng là sau khi bị vạch trần thì không thèm kiêng dè gì nữa, ngược lại còn ăn nói cợt nhả thả phanh. Mạnh Nhạc Nhạc nhướng mày hỏi:
"Muốn chơi tôi đến thế sao?"
Lục Cảnh không trả lời ngay mà nắm tay Mạnh Nhạc Nhạc vuốt ve xuống phần eo và cơ bụng săn chắc của mình, đi xuống giữa háng hắn, sờ lên khối cứng rắn kia.
"Em sờ thử xem, chim tôi đã cứng như vậy rồi, mấy tháng nay đêm nào tôi cũng mơ thấy em, em bị tôi đè ở dưới thân, bị con chim to này của tôi thọc ra thọc vào mà rên rỉ, lồn em đều bị tôi phang nát..."
Sự xuất hiện của Vương Duyệt càng làm tăng thêm gia vị cho cảnh sắc tình này, dù Mạnh Nhạc Nhạc không muốn làm cùng Lục Cảnh, nhưng lại rất hứng thú nảy sinh ý nghĩ trả thù.
Cô vả cho Lục Cảnh một cái thật mạnh, chấm dứt hết chuỗi động tác càn quấy của hắn, thẳng thừng nói như nữ vương:
"Nằm xuống."
Ánh mắt Lục Cảnh sáng lên, lập tức bò như một con chó nằm xuống chỗ cô chỉ.
Mạnh Nhạc Nhạc giơ chân lên, bàn chân trắng nõn đạp lên mặt tên đàn ông, vừa đạp cô còn cố ý dẫm nghiền mấy cái, đây hoàn toàn là một động tác có tính vũ nhục.
Sau khi dẫm mấy cái sướng chân, Mạnh Nhạc Nhạc nói trong ánh mắt khó hiểu xen lẫn tức giận của hawsn:
"Anh không sợ chịch tôi sẽ bị bạn gái phát hiện sao?"
Lục Cảnh bị cô dùng chân dẫm lên mặt. Đây rõ ràng là một kiểu SM nhưng không hiểu sao hắn tại lấy thấy nứng hơn ít nhiều, thế là càng cố gắng lấy lòng:
"Cô ấy đang nấu ăn dưới lầu, sẽ không đi lên đâu... Tôi bây giờ chỉ muốn làm em, xin em, để tôi đụ được không..."
Vừa nói, hắn còn vừa đưa tay xuống cởi quần, cố tình cho cô thấy cây hàng đang dần lòi ra.
Mạnh Nhạc Nhạc không dao động chút nào, thản nhiên nói:
"Ai da, bạn gái thì đang làm bữa cơm tình yêu cho anh, anh lại ở trên lầu chịch bạn của cô ấy, à không, bây giờ không phải bạn mà là tình địch rồi mới đúng... Anh đúng là tốt đẹp quá đi..."
Lúc này tên đàn ông làm gì còn tâm trí để nghe mấy lời mỉa mai của Nhạc Nhạc nữa, chỉ cảm thấy cô nhắc tới Vương Duyệt vì dỗi hờn, thế là để có thể đạt được mục đích, hắn ta cũng không ngừng hùa vào hạ thấp nói xấu Vương Duyệt.
Cuối cùng thì người ở cửa cũng rời đi. Mạnh Nhạc Nhạc cũng không kiên nhẫn nghe thêm nữa, đang chuẩn bị đá văng Lục Cảnh ra thì lại nghe tiếng hắn nói:
"Đúng rồi, em dù sao cũng là bạn gái của anh trai tôi mà, mà thân thể anh ấy vốn không tốt, chỉ sợ không thỏa mãn được nhu cầu của em. Nghe nói anh ta còn đi khắp nơi để tìm thuốc bổ thận tráng dương, chắc là do bị em ép khô rồi hả?"
"Chờ đến lúc em được gả cho anh trai thành chị dâu tôi rồi, mỗi ngày tôi đây sẽ giúp anh trai thỏa mãn em, cũng coi như là hiếu kính với anh hai nhé."
Mạnh Nhạc Nhạc sững sờ.
Cút mẹ nhà anh đi!
Tiên sư, thằng chó này thật sự vừa ngu vừa láo vừa quá khốn kiếp!
"Một con đàn bà như cô sao có thể xứng với Vương Duyệt được, cô chỉ là..." Lục Cảnh chợt dừng lại, có vẻ hơi khó để nói mấy từ thô tục ra mồm.
"Là cái gì? Con đĩ? Đồ đê tiện?"
Mạnh Nhạc Nhạc vừa nói vừa vòng tay ôm cổ người đàn ông, hơi nhích người người lên để dương vật của hắn chọc đúng vào vùng tam giác mang theo độ ấm nóng như muốn thiêu đốt cả Lục Cảnh.
"Anh nói xem, nếu Duyệt Duyệt thân yêu của anh biết lần trước, trong chính chiếc lều của cô ta, anh đã điên cuồng nện người bạn tốt của cô ta như thế thì sẽ thế nào?"
Sắc mặt Lục Cảnh trở nên khó coi nhưng Mạnh Nhạc Nhạc vẫn tiếp tục nói:
"Hơn nữa, anh luôn miệng mắng tôi, nhưng không phải vẫn cố tình chạy đến trên giường tôi đấy sao, còn cứng thế này rồi, kỳ thực..."
Vừa nói môi cô vừa áp sát lấy môi hắn, khi nói mấy từ cuối, hai bờ môi đã khẽ chạm nhau, lời nói tràn ngập ác ý:
"Trong lòng anh hẳn là cũng rất hi vọng tôi sẽ quyến rũ anh phải không? Như vậy anh sẽ có thể 'bất đắc dĩ' được chịch tôi thêm lần nữa, hơn nữa, lại còn có thể đẩy hết lỗi lầm lên người tôi. Đúng là tính toán hay lắm."
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn người đàn ông không dám tin trợn tròn mắt nhìn lại, tự đưa ra kết luận:
"Lục Cảnh à, anh còn kém xa anh trai mình rất nhiều, còn không biết tự chịu trách nhiệm. Nếu anh thành thực thừa nhận thì tôi còn có thể để ý tới anh hơn một chút. Đúng là đồ hèn hạ, ngu dốt! Đúng rồi, câu nói kia trả lại anh đấy, thứ giả vờ giả vịt!"
Mạnh Nhạc Nhạc nói xong liền buông tay xuống, không thèm liếc một cái xoay người đứng dậy.
Vừa mới xoay người cô đã bị một lực từ phía sau kéo lại, người đàn ông thở hổn hển lật người đè cô xuống giường, trong ánh mắt ngập tràn dục vọng nhìn cô còn trộn lẫn cả sự hờn giận khó tả.
Đấu tranh nội tâm trong chớp mắt, một tay hắn vồ lấy xoa bóp bầu ngực mềm mại trắng nõn, một tay xốc váy ngủ của cô lên, hung hăng sờ soạng vùng tam giác thần bí kia, không còn vẻ giả vờ giả vịt như trước nữa, trong miệng chỉ không ngừng nỉ non
"Đều tại cô, đều tại cô..."
----------------
Lục Cảnh không thể không thừa nhận những lời Mạnh Nhạc Nhạc nói là đúng, hắn ta muốn cô, không thể khống chế bản thân mình muốn cô.
Kể từ lần trước khi vượt qua ranh giới với cô trong chuyến cắm trại, ban đầu trong lòng hắn ta là thực sự thấy có lỗi với Duyệt Duyệt. Nhưng theo thời gian trôi qua...
Hắn lại cực kì nhớ cái cảm giác kích thích, hưng phấn đến điên cuồng tối hôm đó, lại càng không thể tự lừa mình dối người được về cảm giác của thân thể.
Việc này cũng khiến mỗi lần ở bên cạnh Vương Duyệt hắn ta đều trở nên lơ đãng, cứ vô thức nhớ lại ngày hôm đó, thậm chí từng chi tiết còn đều được phóng đại trong trí nhớ.
Cô nằm dưới thân mình, hai người trần trụi kề sát nhau, lỗ nhỏ mềm mịn siết chặt lấy gậy thịt của mình cùng với dáng vẻ bị đụ đến phun nước của cô, mới chỉ tưởng tượng đến đó thân thể hắn đã không khỏi nóng lên, bụng dưới cứng rắn khó chịu muốn chết.
Hắn cũng từng thử dùng tay, nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, không thể ra được.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thái độ của Duyệt Duyệt cũng rất kì lạ, có thể là bởi vì sự cố của nhà họ Vương mà trong khoảng thời gian này hai người rất ít gặp mặt nhau. Thỉnh thoảng gặp mấy lần cả hai cũng chẳng hề hào hứng vui vẻ gì.
Nói cách khác, từ sau lần đi cắm trại về hắn ta đã không được làm tình đến tận giờ, dục vọng tích tụ lại không được phát tiết đã sắp tới cực hạn, chỉ cần một bông tuyết đè xuống cuối cùng cũng có thể làm tất cả lý trí sụp đổ.
Ngày hôm qua lại bỗng nhìn thấy cô, hắn vừa ngạc nhiên nhưng cũng lại vừa không thể khống chế bản thân mình nổi lên phản ứng sinh lý, giống như 'bông tuyết' kia cuối cùng cũng đã rơi xuống. Ngay trên bàn ăn, ngồi bên cạnh là bạn gái mình, mẹ và anh trai cũng ở một bên, vậy mà hắn ta lại nổi lên dục vọng với bạn gái của anh trai, dưới háng sưng phồng lên to tướng.
Nhìn thấy cô mặc bộ váy kẻ nghiêm túc đứng đắn, nhưng trong đầu hắn không khỏi hiện lên thân hình đầy đặn mềm mại bên dưới bộ đồ đó. Lần trước mặc dù không nhìn thấy rõ ràng, nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ những xúc cảm thân thể đó mang lại, vô cùng gợi cảm cám dỗ.
Nhìn cô mở miệng ăn, biên độ hé ra giữa môi răng của cô mỗi lần hoạt động, cánh môi hơi cong lên, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn ra như đang ve vãn mình, thực sự càng làm Lục Cảnh ngứa ngáy khó nhịn.
Mãi đến khi Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu đáp trả mọi người hắn ta mới sực tỉnh lại, không thể ngờ được, giữa mắt bàn dân thiên hạ, mình thế nhưng lại có ham muốn tà dâm với cô ả lẳng lơ này.
Hắn ta tự phỉ nhổ chính mình, nhưng vẫn không nhịn được có vài suy nghĩ thầm kín, buổi sáng sẽ lấy cớ đuổi cô đi để tới phòng cô.
Thế nhưng lúc này bị cô vạch trần tất cả, hắn ta có cảm thấy xấu hổ trong nháy mắt, nhưng càng nhiều hơn là thứ cảm xúc bất chấp tất cả, vò mẻ không sợ vỡ mà phóng túng.
Lục Cảnh luồn tay qua mép quần lót của cô, ngón tay lành lạnh day lên hai cánh hoa non mềm, nhẹ nhàng mở ra ve vuốt. Móng tay hơi dài có lúc không cẩn thận chạm đến viên trân châu nhỏ. Mạnh Nhạc Nhạc ngay lập tức cảm thấy bị kích thích, cơ thể không nhịn được run rẩy, dâm dịch từ trong lỗ nhỏ cũng chảy ra.
Bộ ngực trắng nõn cũng bị đè ép xoa bóp thành đủ loại hình dạng, bầu ngực theo kẽ ngón tay người đàn ông mà tràn ra, cô có thể cảm nhận được động tác lúc mạnh lúc nhẹ của hắn, chưa gì đã dày vò làm bầu vú sưng cả lên.
Nhũ hoa phấn hồng lộ qua khe hở ngón tay, bị người đàn ông cúi đầu ngậm lấy, dùng sức mút mạnh, đầu lưỡi thô ráp liếm vòng quanh đầu vú mẫn cảm, thỉnh thoảng còn dùng răng day nhẹ mấy cái.
Quá nhiều kích thích liên tục làm thân thể Mạnh Nhạc Nhạc thân thể không tránh khỏi nổi lên phản ứng.
Mạnh Nhạc Nhạc không cảm thấy hành động của Lục Cảnh có gì lạ, rất nhiều tên đàn ông đều là bên ngoài thì đứng đắn nghiêm túc, nhưng đến khi khốn nạn lên, thì đều khốn nạn đến không thể tưởng tượng.
Lục Cảnh thật ra không hẳn thế, hắn còn ngu như chó, không biết nhìn rõ người bên cạnh mình là thế nào. Loại người này còn rất dễ bị vẻ ngoài vờ vịt lừa qua mặt.
Mạnh Nhạc Nhạc tin rằng, cho dù không có mình thì cũng sẽ có ngày hắn ta ngoại tình, chỉ cần có chút kích thích là quá đủ để hắn lao xuống dốc không có điểm dừng, thậm chí hắn còn sẽ tìm hết lý do lý trấu đổ tội tứ tung, thể hiện bản thân hắn thì luôn ngây thơ vô tội.
Đây cũng là bệnh chung của đa số lũ đàn ông. Nhưng mà nói thật, Nhạc Nhạc cũng không có hứng thú với dạng người như vậy, bảo cô làm tình với hắn, cô thà đi tìm Lục Vị còn hơn.
Vừa định đẩy người đàn ông ra thì bỗng dưng có tiếng bước chân tới. Do rèn luyện thân thể lâu năm nên giác quan của cô cũng tốt hơn người bình thường, vừa nghe liền biết tiếng bước chân này là của nữ giới, mà chỉ có thể là một người.
Ở trong biệt thự này người hầu không được phép lên lầu khi đang có khách, tức chỉ có thể là 3 người phụ nữ, Mạnh Nhạc Nhạc cô, Lục phu nhân đang ở cùng một chỗ với Lục Vị, suy ra...
Mạnh Nhạc Nhạc nheo mắt, người đến là Vương Duyệt? Ngay sau đó, góc áo hiện lên ở cửa đã khẳng định suy nghĩ của cô, thật sự là Vương Duyệt.
Mạnh Nhạc Nhạc vốn dĩ định đẩy người đàn ông ở trên mình xuống lại dừng động tác, chuyển từ đẩy sang kéo, nâng đầu Lục Cảnh lên.
Lục Cảnh đang ăn đến sung sướng chợt bị bắt ngẩng đầu lên thành ra có hơi dại ra đờ đẫn, kéo cả một sợi chỉ bạc giữa khóe môi cùng đầu vú Nhạc Nhạc.
Hắn nhìn cô một cách khó hiểu, cất giọng khàn khàn hỏi:
"Không phải cô cũng muốn ư, cái lồn dâm này cũng đã ướt sũng, để tôi đụ cô đến phun nước giống lần trước nhé, thế nào?"
Ai da, đúng là sau khi bị vạch trần thì không thèm kiêng dè gì nữa, ngược lại còn ăn nói cợt nhả thả phanh. Mạnh Nhạc Nhạc nhướng mày hỏi:
"Muốn chơi tôi đến thế sao?"
Lục Cảnh không trả lời ngay mà nắm tay Mạnh Nhạc Nhạc vuốt ve xuống phần eo và cơ bụng săn chắc của mình, đi xuống giữa háng hắn, sờ lên khối cứng rắn kia.
"Em sờ thử xem, chim tôi đã cứng như vậy rồi, mấy tháng nay đêm nào tôi cũng mơ thấy em, em bị tôi đè ở dưới thân, bị con chim to này của tôi thọc ra thọc vào mà rên rỉ, lồn em đều bị tôi phang nát..."
Sự xuất hiện của Vương Duyệt càng làm tăng thêm gia vị cho cảnh sắc tình này, dù Mạnh Nhạc Nhạc không muốn làm cùng Lục Cảnh, nhưng lại rất hứng thú nảy sinh ý nghĩ trả thù.
Cô vả cho Lục Cảnh một cái thật mạnh, chấm dứt hết chuỗi động tác càn quấy của hắn, thẳng thừng nói như nữ vương:
"Nằm xuống."
Ánh mắt Lục Cảnh sáng lên, lập tức bò như một con chó nằm xuống chỗ cô chỉ.
Mạnh Nhạc Nhạc giơ chân lên, bàn chân trắng nõn đạp lên mặt tên đàn ông, vừa đạp cô còn cố ý dẫm nghiền mấy cái, đây hoàn toàn là một động tác có tính vũ nhục.
Sau khi dẫm mấy cái sướng chân, Mạnh Nhạc Nhạc nói trong ánh mắt khó hiểu xen lẫn tức giận của hawsn:
"Anh không sợ chịch tôi sẽ bị bạn gái phát hiện sao?"
Lục Cảnh bị cô dùng chân dẫm lên mặt. Đây rõ ràng là một kiểu SM nhưng không hiểu sao hắn tại lấy thấy nứng hơn ít nhiều, thế là càng cố gắng lấy lòng:
"Cô ấy đang nấu ăn dưới lầu, sẽ không đi lên đâu... Tôi bây giờ chỉ muốn làm em, xin em, để tôi đụ được không..."
Vừa nói, hắn còn vừa đưa tay xuống cởi quần, cố tình cho cô thấy cây hàng đang dần lòi ra.
Mạnh Nhạc Nhạc không dao động chút nào, thản nhiên nói:
"Ai da, bạn gái thì đang làm bữa cơm tình yêu cho anh, anh lại ở trên lầu chịch bạn của cô ấy, à không, bây giờ không phải bạn mà là tình địch rồi mới đúng... Anh đúng là tốt đẹp quá đi..."
Lúc này tên đàn ông làm gì còn tâm trí để nghe mấy lời mỉa mai của Nhạc Nhạc nữa, chỉ cảm thấy cô nhắc tới Vương Duyệt vì dỗi hờn, thế là để có thể đạt được mục đích, hắn ta cũng không ngừng hùa vào hạ thấp nói xấu Vương Duyệt.
Cuối cùng thì người ở cửa cũng rời đi. Mạnh Nhạc Nhạc cũng không kiên nhẫn nghe thêm nữa, đang chuẩn bị đá văng Lục Cảnh ra thì lại nghe tiếng hắn nói:
"Đúng rồi, em dù sao cũng là bạn gái của anh trai tôi mà, mà thân thể anh ấy vốn không tốt, chỉ sợ không thỏa mãn được nhu cầu của em. Nghe nói anh ta còn đi khắp nơi để tìm thuốc bổ thận tráng dương, chắc là do bị em ép khô rồi hả?"
"Chờ đến lúc em được gả cho anh trai thành chị dâu tôi rồi, mỗi ngày tôi đây sẽ giúp anh trai thỏa mãn em, cũng coi như là hiếu kính với anh hai nhé."
Mạnh Nhạc Nhạc sững sờ.
Cút mẹ nhà anh đi!
Tiên sư, thằng chó này thật sự vừa ngu vừa láo vừa quá khốn kiếp!
Danh sách chương