Mạnh Nhạc Nhạc ngạc nhiên, còn việc gì giấu anh không? Đương nhiên là có, còn rất nhiều nữa!
Chuyện về hệ thống, chuyện với Phương Tu, với Trần Kiến Bạch. . . nhưng liệu cô có dám nói không?
Ít nhất thì ở hiện tại, cô không thể nói về những chuyện này.
Nhưng rõ ràng Tiêu Diệp không định buông tha, Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng nức nở, thân thể thoạt nhìn đầy vệt đỏ ngang dọc thảm thương, trong đầu cố nhớ lại một ít chuyện xưa bi thảm dễ kích động, quả nhiên không đến vài giây. . .
Nước mắt đã loạch xoạch rớt xuống.
Cô còn không nói lời nào, cũng không lên tiếng, không chớp mắt, nước mắt cứ thế tí tách nhỏ xuống trên tay anh.
Lần này đến phiên Tiêu Diệp luống cuống, còn hoài nghi do mình quá tay nên đánh đau cô, hay là phương pháp không đúng, làm cô cảm thấy bị nhục nhã?
Anh nào còn nghĩ được tra khảo gì nữa, vội vàng dỗ dành:
"Đừng khóc, anh, anh không định chất vấn em...... Chỉ là... Anh nghĩ......"
Dù có am hiểu tâm lý học hơn nữa thì cũng không ai từng dạy anh loại tình huống này phải xử lý thế nào, Tiêu Diệp không giải thích nổi, đành phải kéo tay Mạnh Nhạc Nhạc cầm lấy dây lưng, tự quất mình một roi thật mạnh.
Roi này là đánh thật sự chứ không phải khiêu khích trêu đùa như vừa nãy. Trên người anh lập tức hằn lên vết bầm đỏ tươi như muốn chảy ra máu, nhưng anh còn không chịu dừng lại, cứ như chẳng có gì cảm giác, còn đang giơ tay muốn đánh lần nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc sao giả khóc nổi nữa, vội vàng ném dây lưng ra xa.
"Anh làm gì vậy... Có đau không... Trong xe có thuốc bôi không..."
Cô hoảng hốt đi tìm, lục được trong xe ra một lọ cồn i-ốt nhỏ, cầm tăm bông nhẹ nhàng chấm lên cho anh. Vừa bôi thuốc vừa thút thít sụt sịt, trong miệng còn không nén được oán giận.
"Anh là đồ ngốc sao? Anh cố tình mang thân thể mình ra chọc tức em có phải không?... Đồ chết tiệt... Đồ chết tiệt nhà anh..."
Nói nói, rồi lại thật sự bắt đầu rơi nước mắt.
Chân tay Tiêu Diệp đã luống cuống, không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể lặp đi lặp lại nói mình không đau.
Anh cũng thật sự không đau mà, đã nhiều năm như vậy, thân thể này phơi ngoài mưa bom bão đạn có là gì, bị đánh một roi cung chỉ như cào ngứa mà thôi.
Nhưng cố tình làm thế, anh mới có thể cảm giác được vì sao cô khóc.
Cô đau lòng vì anh, cũng giống như anh, vì yêu mà sợ hãi.
Trên thế giới này, có một người còn lo lắng cho thân thể của bạn hơn chính bạn, lo lắng khi tâm trạng của bạn thay đổi ra sao, còn sợ thời thế sẽ đổi thay, nhân tình ấm lạnh thay đổi hơn tất cả.
Họ khát vọng sẽ hiểu biết nhiều hơn một chút, hiểu biết tất cả mọi thứ về bạn, rồi lại lo lắng rằng làm thế sẽ khiến bạn thấy phản cảm.
Họ khát vọng được thẳng thắn thành khẩn với bạn, rồi lại sợ hãi rằng sau khi bản thân thẳng thắn thành khẩn xong lại sẽ mất nhau. . .
Nếu để Mạnh Nhạc Nhạc so sánh, thì tình yêu giống như một vật liệu đang được tôi luyện.
Tăng thêm chút nhiệt độ hay áp lực, ngay khi nó vừa vượt qua một ngưỡng nhiệt là có thể xử lý thành công.
Nhưng nó sẽ trở thành một loại mẫu vật mới, hay vẫn chỉ là một tinh thể biến chất, thực nghiệm thất bại?
Ai có thể nói được thế nào mới là chuẩn?
Tiêu Diệp thầm thở dài. Thôi vậy, truy cứu nhiều mà làm gì, chỉ cần cô là của mình, không phải sớm muộn gì anh cũng sẽ biết sao? Anh cũng không phải không thể chờ đợi...
Anh cúi đầu, bắt đầu khẽ hôn lên từng dấu vết bị dây lưng đánh ra trên người cô, từ hai bầu ngực đến rốn, lại xuống đến đùi trong, cuối cùng vòng đến đóa hoa non mềm, khẽ khàng cắn mút, để có thể ăn thỏa thích hơn nữa, anh còn gác một chân cô lên vai.
.
.
.
(*hông đầy đủ 2600 chữ ở đây)
.
.
.
Tiêu Diệp đã thở dồn dập, anh thoáng thả chậm lại sức cắm, trong mắt lấp lánh ý cười hỏi cô:
"Sợ đụng đến miệng vết thương của anh sao?"
Mạnh Nhạc Nhạc hơi ngẩng đầu, theo nhịp cắm rút của anh mà thở dốc, ý tứ của mình chợt bị người khác hiểu rõ làm cô không khỏi thấy thẹn thùng, nhưng cũng lại có vui vẻ.
"Nhạc Nhạc nhà ta thật đáng yêu hiểu lòng người mà." Tiêu Diệp đã hóa thân thành mấy ông bô khoe khoang con mình, liên miên kể ra đống ưu điểm của Mạnh Nhạc Nhạc, còn nói mãi không dứt.
"Anh đã sớm nhận ra, bề ngoài thì Nhạc Nhạc nhà ta tưởng chừng chẳng quan tâm điều gì, nhưng trên thực tế lại là một người trọng tình cảm nhưng cũng rất có nguyên tắc.Lấy Vương Duyệt làm ví dụ, em tuy không thích cô ta, nhưng vẫn có thể tôn trọng đi chơi cùng. Đã có thể đối với cô ta như thế, đối xử với những người khác lại càng không cần phải nói."
Cho dù đang nói chuyện, anh cũng không quên thọc côn thịt lớn ầm ầm, mỗi một lần đều rút hẳn quy đầu ra đến cửa động, rồi mạnh mẽ địt thẳng vào tử cung, không hề kìm giữ, huyệt thịt non đỏ tươi cũng vì từng cú giã mà bị chà đạp cho lên bờ xuống ruộng.
"Lúc đầu, anh cũng chỉ đơn giản là lấy thú vị mà chú ý đến em, nhưng hiểu biết càng sâu lại càng thích, mỗi một tính cách của em anh cũng đều thích."
"Nhạc Nhạc nhà ta còn cực kỳ nhiệt tình yêu thương nghiên cứu khoa học, tuy có đôi khi anh sẽ bởi vậy mà ghen tị, nhưng anh cũng cần phải thừa nhận, em như vậy cũng rất quyến rũ, cũng càng đáng giá để anh thích em. Em có đam mê riêng để theo đuổi, sở thích riêng để yêu quý, như vậy mới không phải phụ thuộc vào bất kì ai khác."
"Nhạc Nhạc, em như vậy rất tuyệt, rất tuyệt, chẳng có gì là xấu hay kém cỏi hết, biết không?"
Mạnh Nhạc Nhạc chợt rung động. Cô hiểu điều Tiêu Diệp đang nói là về chuyện hôm qua, hôm qua cô tâm tình uể oải, nói rằng bản thân thật kém cỏi, cho nên đây cũng là chuyện anh 'tính sổ' với mình sao?
Cứ như có thể nhìn thấu được ánh mắt nghi hoặc của Nhạc Nhạc, Tiêu Diệp gật đầu.
"Đúng vậy, đây mới là món nợ cuối cùng cần thanh toán. Cô gái mà anh thích đến vậy lại bị em hạ thấp, không thể không bị tính sổ được."
Vừa nói cũng vừa đụ cô một cú xoáy vào cực sâu, quy đầu liều mạng chen vào trong lỗ nhỏ chật hẹp kín kẽ, chỉ huy dương vật liều mạng ấn thẳng vào tử cung, như chỉ hận không thể khảm chính mình vào trong thân thể cô.
"Để trân trọng các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, cũng không thể dùng trừng phạt thể xác với em, vậy phạt em... Phạt em... Bị anh-chim-to làm phun hết nước mới thôi..."
Chuyện về hệ thống, chuyện với Phương Tu, với Trần Kiến Bạch. . . nhưng liệu cô có dám nói không?
Ít nhất thì ở hiện tại, cô không thể nói về những chuyện này.
Nhưng rõ ràng Tiêu Diệp không định buông tha, Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng nức nở, thân thể thoạt nhìn đầy vệt đỏ ngang dọc thảm thương, trong đầu cố nhớ lại một ít chuyện xưa bi thảm dễ kích động, quả nhiên không đến vài giây. . .
Nước mắt đã loạch xoạch rớt xuống.
Cô còn không nói lời nào, cũng không lên tiếng, không chớp mắt, nước mắt cứ thế tí tách nhỏ xuống trên tay anh.
Lần này đến phiên Tiêu Diệp luống cuống, còn hoài nghi do mình quá tay nên đánh đau cô, hay là phương pháp không đúng, làm cô cảm thấy bị nhục nhã?
Anh nào còn nghĩ được tra khảo gì nữa, vội vàng dỗ dành:
"Đừng khóc, anh, anh không định chất vấn em...... Chỉ là... Anh nghĩ......"
Dù có am hiểu tâm lý học hơn nữa thì cũng không ai từng dạy anh loại tình huống này phải xử lý thế nào, Tiêu Diệp không giải thích nổi, đành phải kéo tay Mạnh Nhạc Nhạc cầm lấy dây lưng, tự quất mình một roi thật mạnh.
Roi này là đánh thật sự chứ không phải khiêu khích trêu đùa như vừa nãy. Trên người anh lập tức hằn lên vết bầm đỏ tươi như muốn chảy ra máu, nhưng anh còn không chịu dừng lại, cứ như chẳng có gì cảm giác, còn đang giơ tay muốn đánh lần nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc sao giả khóc nổi nữa, vội vàng ném dây lưng ra xa.
"Anh làm gì vậy... Có đau không... Trong xe có thuốc bôi không..."
Cô hoảng hốt đi tìm, lục được trong xe ra một lọ cồn i-ốt nhỏ, cầm tăm bông nhẹ nhàng chấm lên cho anh. Vừa bôi thuốc vừa thút thít sụt sịt, trong miệng còn không nén được oán giận.
"Anh là đồ ngốc sao? Anh cố tình mang thân thể mình ra chọc tức em có phải không?... Đồ chết tiệt... Đồ chết tiệt nhà anh..."
Nói nói, rồi lại thật sự bắt đầu rơi nước mắt.
Chân tay Tiêu Diệp đã luống cuống, không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể lặp đi lặp lại nói mình không đau.
Anh cũng thật sự không đau mà, đã nhiều năm như vậy, thân thể này phơi ngoài mưa bom bão đạn có là gì, bị đánh một roi cung chỉ như cào ngứa mà thôi.
Nhưng cố tình làm thế, anh mới có thể cảm giác được vì sao cô khóc.
Cô đau lòng vì anh, cũng giống như anh, vì yêu mà sợ hãi.
Trên thế giới này, có một người còn lo lắng cho thân thể của bạn hơn chính bạn, lo lắng khi tâm trạng của bạn thay đổi ra sao, còn sợ thời thế sẽ đổi thay, nhân tình ấm lạnh thay đổi hơn tất cả.
Họ khát vọng sẽ hiểu biết nhiều hơn một chút, hiểu biết tất cả mọi thứ về bạn, rồi lại lo lắng rằng làm thế sẽ khiến bạn thấy phản cảm.
Họ khát vọng được thẳng thắn thành khẩn với bạn, rồi lại sợ hãi rằng sau khi bản thân thẳng thắn thành khẩn xong lại sẽ mất nhau. . .
Nếu để Mạnh Nhạc Nhạc so sánh, thì tình yêu giống như một vật liệu đang được tôi luyện.
Tăng thêm chút nhiệt độ hay áp lực, ngay khi nó vừa vượt qua một ngưỡng nhiệt là có thể xử lý thành công.
Nhưng nó sẽ trở thành một loại mẫu vật mới, hay vẫn chỉ là một tinh thể biến chất, thực nghiệm thất bại?
Ai có thể nói được thế nào mới là chuẩn?
Tiêu Diệp thầm thở dài. Thôi vậy, truy cứu nhiều mà làm gì, chỉ cần cô là của mình, không phải sớm muộn gì anh cũng sẽ biết sao? Anh cũng không phải không thể chờ đợi...
Anh cúi đầu, bắt đầu khẽ hôn lên từng dấu vết bị dây lưng đánh ra trên người cô, từ hai bầu ngực đến rốn, lại xuống đến đùi trong, cuối cùng vòng đến đóa hoa non mềm, khẽ khàng cắn mút, để có thể ăn thỏa thích hơn nữa, anh còn gác một chân cô lên vai.
.
.
.
(*hông đầy đủ 2600 chữ ở đây)
.
.
.
Tiêu Diệp đã thở dồn dập, anh thoáng thả chậm lại sức cắm, trong mắt lấp lánh ý cười hỏi cô:
"Sợ đụng đến miệng vết thương của anh sao?"
Mạnh Nhạc Nhạc hơi ngẩng đầu, theo nhịp cắm rút của anh mà thở dốc, ý tứ của mình chợt bị người khác hiểu rõ làm cô không khỏi thấy thẹn thùng, nhưng cũng lại có vui vẻ.
"Nhạc Nhạc nhà ta thật đáng yêu hiểu lòng người mà." Tiêu Diệp đã hóa thân thành mấy ông bô khoe khoang con mình, liên miên kể ra đống ưu điểm của Mạnh Nhạc Nhạc, còn nói mãi không dứt.
"Anh đã sớm nhận ra, bề ngoài thì Nhạc Nhạc nhà ta tưởng chừng chẳng quan tâm điều gì, nhưng trên thực tế lại là một người trọng tình cảm nhưng cũng rất có nguyên tắc.Lấy Vương Duyệt làm ví dụ, em tuy không thích cô ta, nhưng vẫn có thể tôn trọng đi chơi cùng. Đã có thể đối với cô ta như thế, đối xử với những người khác lại càng không cần phải nói."
Cho dù đang nói chuyện, anh cũng không quên thọc côn thịt lớn ầm ầm, mỗi một lần đều rút hẳn quy đầu ra đến cửa động, rồi mạnh mẽ địt thẳng vào tử cung, không hề kìm giữ, huyệt thịt non đỏ tươi cũng vì từng cú giã mà bị chà đạp cho lên bờ xuống ruộng.
"Lúc đầu, anh cũng chỉ đơn giản là lấy thú vị mà chú ý đến em, nhưng hiểu biết càng sâu lại càng thích, mỗi một tính cách của em anh cũng đều thích."
"Nhạc Nhạc nhà ta còn cực kỳ nhiệt tình yêu thương nghiên cứu khoa học, tuy có đôi khi anh sẽ bởi vậy mà ghen tị, nhưng anh cũng cần phải thừa nhận, em như vậy cũng rất quyến rũ, cũng càng đáng giá để anh thích em. Em có đam mê riêng để theo đuổi, sở thích riêng để yêu quý, như vậy mới không phải phụ thuộc vào bất kì ai khác."
"Nhạc Nhạc, em như vậy rất tuyệt, rất tuyệt, chẳng có gì là xấu hay kém cỏi hết, biết không?"
Mạnh Nhạc Nhạc chợt rung động. Cô hiểu điều Tiêu Diệp đang nói là về chuyện hôm qua, hôm qua cô tâm tình uể oải, nói rằng bản thân thật kém cỏi, cho nên đây cũng là chuyện anh 'tính sổ' với mình sao?
Cứ như có thể nhìn thấu được ánh mắt nghi hoặc của Nhạc Nhạc, Tiêu Diệp gật đầu.
"Đúng vậy, đây mới là món nợ cuối cùng cần thanh toán. Cô gái mà anh thích đến vậy lại bị em hạ thấp, không thể không bị tính sổ được."
Vừa nói cũng vừa đụ cô một cú xoáy vào cực sâu, quy đầu liều mạng chen vào trong lỗ nhỏ chật hẹp kín kẽ, chỉ huy dương vật liều mạng ấn thẳng vào tử cung, như chỉ hận không thể khảm chính mình vào trong thân thể cô.
"Để trân trọng các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, cũng không thể dùng trừng phạt thể xác với em, vậy phạt em... Phạt em... Bị anh-chim-to làm phun hết nước mới thôi..."
Danh sách chương