"Tạm được?" Tiêu Diệp nheo mắt, giọng nói lập tức tràn ngập nguy hiểm.
Thân thể anh hơi đẩy lên trên, quần thường phục rộng thùng thình, thứ gì đó đã chĩa lên thẳng tắp, lấy tư thế cường ngạnh cắm vào giữa hai chân cô, cách cả lớp quần cũng có thể cảm nhận được độ ấm nóng rực.
"A..." Miệng hoa mềm nhũn bị chọc đến, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được kêu một tiếng, ngay sau đó bỗng cảm thấy hơi mất mặt, bèn mạnh miệng nói:
"Chả tạm được, thứ quần què kia mọc kỳ quặc bỏ xừ. Còn chưa tỉnh ngủ đã dám tác oai tác quái." Vừa nói vừa kẹp chặt hai chân, làm anh không khỏi phải hít thở nặng nề.
Phần eo Tiêu Diệp vận sức, mang theo cả cô gái đang đè trên người ngồi dậy, tư thế còn rất bốc đồng, bé bím bị thọc thọc mấy lần, giờ thì lại đổi thành Mạnh Nhạc Nhạc hô hấp dồn dập.
Nhưng còn chưa đợi cô ăn miếng trả miếng thì đã bị người đàn ông ôm lên.
Cứ như vậy, cách một lớp quần, bị dương vật chống lấy, Tiêu Diệp ôm cô gái bước vào nhà tắm, hướng đến bồn tắm đã được đổ đầy nước ấm, vài 3 động tác đã lột cô sạch sẽ, thả người vào làn nước.
Nước ấm thoải mái dễ chịu vỗ về toàn thân, mỗi một lỗ chân lông đều như giãn ra, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được khẽ rên hừ hừ.
Tiêu Diệp lấy tinh dầu, mát xa cho cô từng chút một từ đầu đến chân, tư thế hết sức chuyên nghiệp, lực tay cũng rất vừa phải. Đến cuối cùng trở lại huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng xoay tròn ấn bóp.
Lúc mới bắt đầu Mạnh Nhạc Nhạc còn thấy không được tự nhiên, không phải vì cô chưa từng trần truồng trước mặt anh, mà vì đã cởi trần trước mặt nhau quá nhiều, đơn thuần mát xa như bây giờ lại thành ra không quen.
Sự dỗ dành đụng chạm của Tiêu Diệp không mang theo chút sắc tình nào, đầu óc vẫn luôn đau nhức của Mạnh Nhạc Nhạc như được anh xoa dịu. Trong hoàn cảnh yên tĩnh an toàn này, cô không khỏi dần dần thả lỏng, cuối cùng nặng nề ngủ mất.
Trong mắt Tiêu Diệp không khỏi tràn ra thương tiếc, cô bé ngốc này, làm như anh không nhìn thấy cô thỉnh thoảng lại nhăn mày hay sao? Không thoải mái mà cô cũng không nói ra, còn trêu loạn anh làm gì?
Thật sự đáng đánh!
-
Khi Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh lại, hai người đã đang ở trong chiếc Land Rover Overfinch màu trắng. Đây cũng là chiếc xe cô từng ngồi trong lần cắm trại đó.
Khác nhau ở chỗ, lần trước cô chỉ ngồi ở ghế sau như vào nhầm vai một người qua đường, mà lần này lại bị người đàn ông đặt ngồi trên ghế phụ, ghế dựa đã được anh ngả phẳng ra sau, trên người còn được đắp tấm chăn ấm áp.
Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh ngủ rồi mới nhớ lại bản thân ngày hôm qua thế nào, thật là như một con hâm.
Quả rõ ràng, bất kể là Goldschmidt hay Hartree, họ bắt cô rời đi cũng đều là vì bảo vệ cô mà thôi.
Thế mà cô còn tủi thân cái gì? Còn nói lắm câu ngu ngốc như thế với Tiêu Diệp nữa, thật là. . .
Không tỉnh táo thì đừng đú đởn nữa!!!
Suy nghĩ đang bay bay, cô lại không nhịn được nhìn về phía người đàn ông đang lái xe.
Giai nhà ai mà vừa đẹp trai vừa cool ngầu, trên thân còn tự mang theo combo khí chất sắc bén lại đáng tin cậy của quân nhân. Vốn là người đàn ông toát ra mị lực ngùn ngụt, nhưng xem ra hôm qua anh còn rất biết nói lời ngon ngọt nha. Đúng là được trời cao ưu ái.
Tầm mắt không nhịn được trượt xuống, thứ gì đó của người này cũng vừa dài vừa thô, thể lực cực tốt, mỗi lần đều có thể ép khô cô mất, nhưng thật sự cũng sung sướng tới cực hạn.
Nghĩ nghĩ, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được buột miệng nói ra, lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức hối hận. Thế này không phải quá vã rồi sao?
"Muốn không?" Tiêu Diệp cũng hơi khàn giọng hỏi, cô vừa tỉnh anh đã cảm thấy. Rồi sự chăm chú đánh giá của cô lại chỉ càng làm anh nhiệt huyết sôi trào, hận không thể dừng lại ngay trên đường, không thèm cố kỵ làm chết cô, ai bảo cô hết lần này tới lần khác đều không biết ngoan như thế.
Mạnh Nhạc Nhạc ảo não xong lại cố gắng tỏ ra bình thản, lời ra khỏi miệng dù sao cũng không thể thu về, đặc biệt là khi phát hiện, anh thế nhưng không hề động tay chân. Nhạc Nhạc còn càng thêm phách lối:
"Ai bảo anh dụ dỗ em hả?" Làm sao? Cô trả đũa đấy!
"Anh dụ dỗ em thế nào?" Đây đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà.
"Hừ, eo thon mông vểnh, vừa thấy đã biết không phải tướng làm chồng đảm rồi."
Tiêu Diệp suýt không nhịn được nữa, đây quả là lần đầu anh nghe được lời lưu manh như thế, thân thể của anh do trời sinh là sai sao?
Tiêu Diệp mím môi, cười nói: "Còn gì nữa không?"
"Còn có, còn có..." Mạnh Nhạc Nhạc nhìn nhìn người đàn ông, "Anh... Anh đang 'lái xe'... Đúng thế, anh đang lái xe, vừa thấy đã biết là đồ tài xế già dâm dê biến thái! !"
Truyện cười này tuy không mới mẻ, nhưng ai bảo cả hai đều là thể loại cứng nhắc cổ lỗ sĩ, đến cả chuyện dở thế này mà cũng có thể ha ha cười rộ lên.
Cười xong, bầu không khí cũng không còn ái muội như vừa rồi nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn ra bên ngoài, cũng đã sắp tối rồi, lúc này cô mới nhớ ra hỏi anh:
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Em không nhận ra? Đương nhiên là, về nhà ngoại rồi." Lúc Tiêu Diệp trả lời còn rất tươi cười.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn kỹ lại, aizz, hóa ra là đường về quê cô.
An huyện quê Mạnh Nhạc Nhạc chỉ là một địa phương nhỏ, từ thành phố Lâm đến An huyện cần phải đi qua một đoạn đường núi quanh co hiểm trở, cảnh sắc tuy rất động lòng người, nhưng cũng lại rất nguy hiểm.
Cô không rảnh để truy cứu việc Tiêu Diệp chưa gì đã tự tiện chiếm tiện nghi, trong lòng đang thầm nhẩm tính, hóa ra đã 29 tháng Chạp?
Cho nên, Tiêu Diệp là đang đưa cô về nhà ăn Tết?
Lúc này, xe vừa vặn đi trên đường núi. Đến một ngã rẽ, Tiêu Diệp chợt mở miệng:
"Chúng ta đi về bên trái hay bên phải?"
"? ? ?"
Mạnh Nhạc Nhạc nghi hoặc, không phải theo bản đồ chỉ thì là rẽ trái men theo đường xuống núi, đến trấn Xuyên ở giữa nghỉ ngơi một đêm sao?
Trong mắt Tiêu Diệp chợt lóe lên ánh nhìn nguy hiểm, mở miệng nói tiếp:
"Anh có vài món nợ cần tính sổ với em. Rẽ trái là đường xuống núi, vậy chơi 'tra khảo trong khách sạn'. Còn rẽ phải là lên núi chơi 'xe nhún ngoài hoang dã'. Em chọn đi?"
Thân thể anh hơi đẩy lên trên, quần thường phục rộng thùng thình, thứ gì đó đã chĩa lên thẳng tắp, lấy tư thế cường ngạnh cắm vào giữa hai chân cô, cách cả lớp quần cũng có thể cảm nhận được độ ấm nóng rực.
"A..." Miệng hoa mềm nhũn bị chọc đến, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được kêu một tiếng, ngay sau đó bỗng cảm thấy hơi mất mặt, bèn mạnh miệng nói:
"Chả tạm được, thứ quần què kia mọc kỳ quặc bỏ xừ. Còn chưa tỉnh ngủ đã dám tác oai tác quái." Vừa nói vừa kẹp chặt hai chân, làm anh không khỏi phải hít thở nặng nề.
Phần eo Tiêu Diệp vận sức, mang theo cả cô gái đang đè trên người ngồi dậy, tư thế còn rất bốc đồng, bé bím bị thọc thọc mấy lần, giờ thì lại đổi thành Mạnh Nhạc Nhạc hô hấp dồn dập.
Nhưng còn chưa đợi cô ăn miếng trả miếng thì đã bị người đàn ông ôm lên.
Cứ như vậy, cách một lớp quần, bị dương vật chống lấy, Tiêu Diệp ôm cô gái bước vào nhà tắm, hướng đến bồn tắm đã được đổ đầy nước ấm, vài 3 động tác đã lột cô sạch sẽ, thả người vào làn nước.
Nước ấm thoải mái dễ chịu vỗ về toàn thân, mỗi một lỗ chân lông đều như giãn ra, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được khẽ rên hừ hừ.
Tiêu Diệp lấy tinh dầu, mát xa cho cô từng chút một từ đầu đến chân, tư thế hết sức chuyên nghiệp, lực tay cũng rất vừa phải. Đến cuối cùng trở lại huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng xoay tròn ấn bóp.
Lúc mới bắt đầu Mạnh Nhạc Nhạc còn thấy không được tự nhiên, không phải vì cô chưa từng trần truồng trước mặt anh, mà vì đã cởi trần trước mặt nhau quá nhiều, đơn thuần mát xa như bây giờ lại thành ra không quen.
Sự dỗ dành đụng chạm của Tiêu Diệp không mang theo chút sắc tình nào, đầu óc vẫn luôn đau nhức của Mạnh Nhạc Nhạc như được anh xoa dịu. Trong hoàn cảnh yên tĩnh an toàn này, cô không khỏi dần dần thả lỏng, cuối cùng nặng nề ngủ mất.
Trong mắt Tiêu Diệp không khỏi tràn ra thương tiếc, cô bé ngốc này, làm như anh không nhìn thấy cô thỉnh thoảng lại nhăn mày hay sao? Không thoải mái mà cô cũng không nói ra, còn trêu loạn anh làm gì?
Thật sự đáng đánh!
-
Khi Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh lại, hai người đã đang ở trong chiếc Land Rover Overfinch màu trắng. Đây cũng là chiếc xe cô từng ngồi trong lần cắm trại đó.
Khác nhau ở chỗ, lần trước cô chỉ ngồi ở ghế sau như vào nhầm vai một người qua đường, mà lần này lại bị người đàn ông đặt ngồi trên ghế phụ, ghế dựa đã được anh ngả phẳng ra sau, trên người còn được đắp tấm chăn ấm áp.
Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh ngủ rồi mới nhớ lại bản thân ngày hôm qua thế nào, thật là như một con hâm.
Quả rõ ràng, bất kể là Goldschmidt hay Hartree, họ bắt cô rời đi cũng đều là vì bảo vệ cô mà thôi.
Thế mà cô còn tủi thân cái gì? Còn nói lắm câu ngu ngốc như thế với Tiêu Diệp nữa, thật là. . .
Không tỉnh táo thì đừng đú đởn nữa!!!
Suy nghĩ đang bay bay, cô lại không nhịn được nhìn về phía người đàn ông đang lái xe.
Giai nhà ai mà vừa đẹp trai vừa cool ngầu, trên thân còn tự mang theo combo khí chất sắc bén lại đáng tin cậy của quân nhân. Vốn là người đàn ông toát ra mị lực ngùn ngụt, nhưng xem ra hôm qua anh còn rất biết nói lời ngon ngọt nha. Đúng là được trời cao ưu ái.
Tầm mắt không nhịn được trượt xuống, thứ gì đó của người này cũng vừa dài vừa thô, thể lực cực tốt, mỗi lần đều có thể ép khô cô mất, nhưng thật sự cũng sung sướng tới cực hạn.
Nghĩ nghĩ, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được buột miệng nói ra, lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức hối hận. Thế này không phải quá vã rồi sao?
"Muốn không?" Tiêu Diệp cũng hơi khàn giọng hỏi, cô vừa tỉnh anh đã cảm thấy. Rồi sự chăm chú đánh giá của cô lại chỉ càng làm anh nhiệt huyết sôi trào, hận không thể dừng lại ngay trên đường, không thèm cố kỵ làm chết cô, ai bảo cô hết lần này tới lần khác đều không biết ngoan như thế.
Mạnh Nhạc Nhạc ảo não xong lại cố gắng tỏ ra bình thản, lời ra khỏi miệng dù sao cũng không thể thu về, đặc biệt là khi phát hiện, anh thế nhưng không hề động tay chân. Nhạc Nhạc còn càng thêm phách lối:
"Ai bảo anh dụ dỗ em hả?" Làm sao? Cô trả đũa đấy!
"Anh dụ dỗ em thế nào?" Đây đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà.
"Hừ, eo thon mông vểnh, vừa thấy đã biết không phải tướng làm chồng đảm rồi."
Tiêu Diệp suýt không nhịn được nữa, đây quả là lần đầu anh nghe được lời lưu manh như thế, thân thể của anh do trời sinh là sai sao?
Tiêu Diệp mím môi, cười nói: "Còn gì nữa không?"
"Còn có, còn có..." Mạnh Nhạc Nhạc nhìn nhìn người đàn ông, "Anh... Anh đang 'lái xe'... Đúng thế, anh đang lái xe, vừa thấy đã biết là đồ tài xế già dâm dê biến thái! !"
Truyện cười này tuy không mới mẻ, nhưng ai bảo cả hai đều là thể loại cứng nhắc cổ lỗ sĩ, đến cả chuyện dở thế này mà cũng có thể ha ha cười rộ lên.
Cười xong, bầu không khí cũng không còn ái muội như vừa rồi nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn ra bên ngoài, cũng đã sắp tối rồi, lúc này cô mới nhớ ra hỏi anh:
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Em không nhận ra? Đương nhiên là, về nhà ngoại rồi." Lúc Tiêu Diệp trả lời còn rất tươi cười.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn kỹ lại, aizz, hóa ra là đường về quê cô.
An huyện quê Mạnh Nhạc Nhạc chỉ là một địa phương nhỏ, từ thành phố Lâm đến An huyện cần phải đi qua một đoạn đường núi quanh co hiểm trở, cảnh sắc tuy rất động lòng người, nhưng cũng lại rất nguy hiểm.
Cô không rảnh để truy cứu việc Tiêu Diệp chưa gì đã tự tiện chiếm tiện nghi, trong lòng đang thầm nhẩm tính, hóa ra đã 29 tháng Chạp?
Cho nên, Tiêu Diệp là đang đưa cô về nhà ăn Tết?
Lúc này, xe vừa vặn đi trên đường núi. Đến một ngã rẽ, Tiêu Diệp chợt mở miệng:
"Chúng ta đi về bên trái hay bên phải?"
"? ? ?"
Mạnh Nhạc Nhạc nghi hoặc, không phải theo bản đồ chỉ thì là rẽ trái men theo đường xuống núi, đến trấn Xuyên ở giữa nghỉ ngơi một đêm sao?
Trong mắt Tiêu Diệp chợt lóe lên ánh nhìn nguy hiểm, mở miệng nói tiếp:
"Anh có vài món nợ cần tính sổ với em. Rẽ trái là đường xuống núi, vậy chơi 'tra khảo trong khách sạn'. Còn rẽ phải là lên núi chơi 'xe nhún ngoài hoang dã'. Em chọn đi?"
Danh sách chương