Edit: Mực
Beta: Sa Nhi
Vào một đêm cuối thu giá rét, Vương Cách Trí mặc chiếc áo khoác bằng da, mang theo cuốn sách đã in xong, định đi ra cửa để mơi thêm giáo đồ, à không, là tuyên truyền quảng bá cho sách của mình.
Khi bước đến trước cửa quán bar, hắn lập tức bị một người đang tựa vào lan can thu hút.
Người này ước chừng khoảng 25 tuổi, tóc cắt ngắn, mặt mày thanh tú dịu dàng kết hợp với khí chất sạch sẽ, mang vẻ đẹp phi giới tính, đem nét đẹp nữ tính cùng sự nam tính kết hợp hoàn hảo tới cực hạn, hoàn toàn không thua gì đám tiểu thịt tươi thời nay.
Vương Cách Trí nhìn ngực đối phương không thấy phập phồng, ừm, đây chính là khách hàng trong tầm ngắm của hắn.
"Khụ, xin chào?" Hắn chậm rãi tiến lên, cố gắng hết sức phát huy hết tác phong của một trưởng phái đoàn nghiêm chính.
Tuy nói là tặng sách, nhưng tặng sách cũng phải có phong cách, người bình thường không chỉ tặng, mà còn phải bảo đảm mỗi một quyển đưa ra đều sẽ được người khác thích.
Lương Thần Thu ngẩng đầu nhìn tên toát ra dáng vẻ hèn mọn trước mặt, nhướng mày:
"?"
Tuy rằng đối phương không nói lời nào, chỉ duy trì vẻ lãnh đạm, nhưng Vương Cách Trí cũng không hề sợ hãi, bởi vì hắn đã gặp không ít người như vậy.
Không nói đâu xa, Trần Kiến Bạch cũng rất lạnh nhạt đấy thôi. Phải ở chung lâu mới phát hiện, tên kia bề ngoài lạnh lùng chứ thật ra rất dễ giao tiếp. Thế nên Vương Cách Trí hắn tin tưởng, mỗi một người có vẻ ngoài lạnh nhạt đều bởi vì không giỏi ăn nói, kỳ thật trong lòng đều rất khát vọng được giao lưu.
Trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh sự thương tiếc, mấy người như vậy nhất định phải đọc nhiều sách của mình vào mới được.
Trong nửa giờ còn lại, Vương Cách Trí đầu tiên là lôi kéo làm quen, sau đó từng bước rút ngắn sự xa cách.
Mỗi khi cảm thấy không có ai phản ứng lại, hay câu chuyện sắp đi vào ngõ cụt, người trước mắt hắn đều sẽ gãi đúng chỗ ngứa nhướn mày, hoặc là lễ phép cong khóe miệng cười mỉm. Vương Cách Trí thế là lại càng được dịp mở máy, nói đến trơn tru lưu loát.
Sau khi kết thúc giao lưu, hắn đã tự nhận có quan hệ thân thiết với người "anh em" này, đã trở thành bạn tốt không thể giấu nhau điều gì, cuối cùng mới nói vào vấn đề chính.
"Anh đây thấy chú em không giỏi ăn nói, xem ra đường tình duyên thường gặp trắc trở, anh có quyển sách này muốn đề cử cho chú, đọc xong đảm bảo mấy em gái kia đều sẽ lao vào vòng tay của chú, có muốn đuổi cũng không đuổi được."
Lương Thần Thu từ tốn nhận lấy quyển sách, cầm lên đọc, lúc bắt đầu còn cực kỳ thản nhiên, về sau đôi mắt càng ngày càng mở lớn, đọc đến nửa đoạn sau cả người đã không hề dựa vào lan can nữa mà đứng thẳng dậy.
Vương Cách Trí lúc này mới phát hiện, người này tuy rằng khí thế sắc bén, nhưng so với mình lại thấp hơn nửa cái đầu, trong lòng lại càng thêm thương tiếc, với chiều cao này chắc là cậu chàng lại càng không dễ tìm đối tượng rồi.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc đọc thế này, chắc là đang bị sốc trước tài hoa kinh thế hãi tục chấn động lòng người của mình đây!
Hắn bèn hơi do dự xem có nên bại lộ luôn thân phận tác giả của mình để tiếp nhận một mẻ sùng bái luôn thể hay không? Cuối cùng lòng ham hư vinh cũng chiến thắng, Vương Cách Trí làm bộ lơ đãng nhưng vẫn không đánh mất vẻ trịnh trọng, mở miệng nói:
"Sách này là anh đây viết đấy." Trong giọng nói không tránh được toát lên vẻ kiêu ngạo.
Quả nhiên, người trước mặt không còn tỏ vẻ uể oải lười biếng nữa, mà tinh tế đánh giá lại hắn, Vương Cách Trí thì đã thầm vui muốn chết, đây chính là hiện trường buổi họp fan cỡ lớn, kế tiếp chính là reo hò khen ngợi đi.
Nhưng đúng lúc này, có vài người từ quán bar đi ra, phía sau còn mang theo mấy người bị bịt kín mặt, một cô gái dẫn đầu xông tới nói với người trước mặt hắn.
"Đội trưởng Lương, bên trong đều đã kiểm tra truy quét xong, bắt được vài cô gái mại dâm."
Vương Cách Trí còn chưa kịp phản ứng đã nghe được giọng nói rõ ràng của người này:
"Ừm, Đội trưởng Thu."
Tuy giọng có trầm thấp, nhưng rõ ràng đây là giọng nữ mà.
Thằng cu này nói dối, cậu ta vậy mà là con gái? ? ! !
Vương Cách Trí không dám tin nổi, ngay sau đó lại ngầm phân tích.
Đội trưởng Lương? Truy quét? Mại dâm? Đây rốt cuộc là nữ cảnh sát, hay là đội trưởng?
Lương Thần Thu tạm dừng một chút, tiếp tục mở miệng:
"Còn cả tên buôn bán, ừm, thêm sáng tác văn hóa phẩm đồi trụy này nữa. Cũng dẫn đi luôn."
Cái gì, buôn bán cái gì? Ai buôn bán? Còn cả sáng tác? Dẫn đi là có ý gì??
Mẹ nó, sao lại bắt tôi chứ??!!
Tôi tới để giúp cậu đó???
Beta: Sa Nhi
Vào một đêm cuối thu giá rét, Vương Cách Trí mặc chiếc áo khoác bằng da, mang theo cuốn sách đã in xong, định đi ra cửa để mơi thêm giáo đồ, à không, là tuyên truyền quảng bá cho sách của mình.
Khi bước đến trước cửa quán bar, hắn lập tức bị một người đang tựa vào lan can thu hút.
Người này ước chừng khoảng 25 tuổi, tóc cắt ngắn, mặt mày thanh tú dịu dàng kết hợp với khí chất sạch sẽ, mang vẻ đẹp phi giới tính, đem nét đẹp nữ tính cùng sự nam tính kết hợp hoàn hảo tới cực hạn, hoàn toàn không thua gì đám tiểu thịt tươi thời nay.
Vương Cách Trí nhìn ngực đối phương không thấy phập phồng, ừm, đây chính là khách hàng trong tầm ngắm của hắn.
"Khụ, xin chào?" Hắn chậm rãi tiến lên, cố gắng hết sức phát huy hết tác phong của một trưởng phái đoàn nghiêm chính.
Tuy nói là tặng sách, nhưng tặng sách cũng phải có phong cách, người bình thường không chỉ tặng, mà còn phải bảo đảm mỗi một quyển đưa ra đều sẽ được người khác thích.
Lương Thần Thu ngẩng đầu nhìn tên toát ra dáng vẻ hèn mọn trước mặt, nhướng mày:
"?"
Tuy rằng đối phương không nói lời nào, chỉ duy trì vẻ lãnh đạm, nhưng Vương Cách Trí cũng không hề sợ hãi, bởi vì hắn đã gặp không ít người như vậy.
Không nói đâu xa, Trần Kiến Bạch cũng rất lạnh nhạt đấy thôi. Phải ở chung lâu mới phát hiện, tên kia bề ngoài lạnh lùng chứ thật ra rất dễ giao tiếp. Thế nên Vương Cách Trí hắn tin tưởng, mỗi một người có vẻ ngoài lạnh nhạt đều bởi vì không giỏi ăn nói, kỳ thật trong lòng đều rất khát vọng được giao lưu.
Trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh sự thương tiếc, mấy người như vậy nhất định phải đọc nhiều sách của mình vào mới được.
Trong nửa giờ còn lại, Vương Cách Trí đầu tiên là lôi kéo làm quen, sau đó từng bước rút ngắn sự xa cách.
Mỗi khi cảm thấy không có ai phản ứng lại, hay câu chuyện sắp đi vào ngõ cụt, người trước mắt hắn đều sẽ gãi đúng chỗ ngứa nhướn mày, hoặc là lễ phép cong khóe miệng cười mỉm. Vương Cách Trí thế là lại càng được dịp mở máy, nói đến trơn tru lưu loát.
Sau khi kết thúc giao lưu, hắn đã tự nhận có quan hệ thân thiết với người "anh em" này, đã trở thành bạn tốt không thể giấu nhau điều gì, cuối cùng mới nói vào vấn đề chính.
"Anh đây thấy chú em không giỏi ăn nói, xem ra đường tình duyên thường gặp trắc trở, anh có quyển sách này muốn đề cử cho chú, đọc xong đảm bảo mấy em gái kia đều sẽ lao vào vòng tay của chú, có muốn đuổi cũng không đuổi được."
Lương Thần Thu từ tốn nhận lấy quyển sách, cầm lên đọc, lúc bắt đầu còn cực kỳ thản nhiên, về sau đôi mắt càng ngày càng mở lớn, đọc đến nửa đoạn sau cả người đã không hề dựa vào lan can nữa mà đứng thẳng dậy.
Vương Cách Trí lúc này mới phát hiện, người này tuy rằng khí thế sắc bén, nhưng so với mình lại thấp hơn nửa cái đầu, trong lòng lại càng thêm thương tiếc, với chiều cao này chắc là cậu chàng lại càng không dễ tìm đối tượng rồi.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc đọc thế này, chắc là đang bị sốc trước tài hoa kinh thế hãi tục chấn động lòng người của mình đây!
Hắn bèn hơi do dự xem có nên bại lộ luôn thân phận tác giả của mình để tiếp nhận một mẻ sùng bái luôn thể hay không? Cuối cùng lòng ham hư vinh cũng chiến thắng, Vương Cách Trí làm bộ lơ đãng nhưng vẫn không đánh mất vẻ trịnh trọng, mở miệng nói:
"Sách này là anh đây viết đấy." Trong giọng nói không tránh được toát lên vẻ kiêu ngạo.
Quả nhiên, người trước mặt không còn tỏ vẻ uể oải lười biếng nữa, mà tinh tế đánh giá lại hắn, Vương Cách Trí thì đã thầm vui muốn chết, đây chính là hiện trường buổi họp fan cỡ lớn, kế tiếp chính là reo hò khen ngợi đi.
Nhưng đúng lúc này, có vài người từ quán bar đi ra, phía sau còn mang theo mấy người bị bịt kín mặt, một cô gái dẫn đầu xông tới nói với người trước mặt hắn.
"Đội trưởng Lương, bên trong đều đã kiểm tra truy quét xong, bắt được vài cô gái mại dâm."
Vương Cách Trí còn chưa kịp phản ứng đã nghe được giọng nói rõ ràng của người này:
"Ừm, Đội trưởng Thu."
Tuy giọng có trầm thấp, nhưng rõ ràng đây là giọng nữ mà.
Thằng cu này nói dối, cậu ta vậy mà là con gái? ? ! !
Vương Cách Trí không dám tin nổi, ngay sau đó lại ngầm phân tích.
Đội trưởng Lương? Truy quét? Mại dâm? Đây rốt cuộc là nữ cảnh sát, hay là đội trưởng?
Lương Thần Thu tạm dừng một chút, tiếp tục mở miệng:
"Còn cả tên buôn bán, ừm, thêm sáng tác văn hóa phẩm đồi trụy này nữa. Cũng dẫn đi luôn."
Cái gì, buôn bán cái gì? Ai buôn bán? Còn cả sáng tác? Dẫn đi là có ý gì??
Mẹ nó, sao lại bắt tôi chứ??!!
Tôi tới để giúp cậu đó???
Danh sách chương