"A... A... Anh làm gì vậy..."
Chân Mạnh Nhạc Nhạc lập tức mềm nhũn, nước dâm trong thân thể bị người đàn ông ra sức hút, viên đạn không ngừng trượt xuống, Mạnh Nhạc Nhạc thật sự không đứng vững nổi nữa. Cửa mình banh ra ngồi thẳng lên mặt Tiêu Diệp, để mặc anh hút đến run rẩy.
Anh vẫn ăn mặc bộ quân phục nghiêm trang chỉnh tề, toàn thân trên dưới không hề rối loạn, đến khuy áo cũng cài đến tận cúc trên cùng, thế nhưng lúc này lại đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng môi lưỡi mút mát ngoài âm hộ cô gái, dùng mặt đỡ lấy cả thân thể cô. Bởi vì thật sự dán quá sát, hai cánh môi âm hộ đều phủ lên phần mũi cùng môi anh, ướt át run rẩy, bất lực đáng thương.
Vừa hút mấy ngụm thật mạnh, trong miệng Tiêu Diệp đã tràn đầy nước lồn của Nhạc Nhạc. Anh nuốt ực một tiếng, uống xuống hơn phân nửa ngụm nước, còn một ít không kịp từ khóe miệng chảy ra, trộn lẫn cùng mồ hôi của người đàn ông rồi theo cổ áo chảy vào lớp quân phục chặt chẽ.
Đầu viên đạn đã bị hút ra ngoài cửa động, anh vừa khẽ cuộn lưỡi đã moi được ra bên ngoài, Mạnh Nhạc Nhạc nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Diệp thật sự hút quá mạnh, thịt non cũng sắp bị hút ra mất, chỉ vừa mới mấy ngụm mà cô đã thật sự chịu không nổi.
Tiêu Diệp vẫn duy trì tư thế hiện tại không nhúc nhích, một tay để không nhét viên đạn vẫn dính đầy nước nhờn vào ổ đạn, anh ngẩng đầu tùy ý nhìn thoáng qua, cứ như vậy bắn luôn, một viên trúng tâm, ngay trước khi hết thời hạn hoàn thành nhiệm vụ.
Hoàn thành nhiệm vụ xong rồi Tiêu Diệp vẫn chưa chịu đứng dậy, tiếp tục liếm láp thịt non, ngẫu nhiên còn dùng đầu lưỡi quấy một trận, làm Mạnh Nhạc Nhạc đành phải xin tha.
"Chúng ta... A...... Mau đi đến... ưm...... Hạng mục... tiếp theo. Không...... Đừng liếm... A..."
Tiêu Diệp vẫn liếm láp mạnh bạo không hề để ý, anh đã không còn dáng vẻ khắc chế như vừa nãy nữa.
Dạng giống đực như đàn ông quả thật không thể khắc chế, cho dù trước đó có đứng đắn thế nào, một khi đã bước qua ranh giới thì coi như không thể quay về được nữa.
Đột nhiên Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác hoa huyệt không chỉ bị môi lưỡi ấm áp của anh ăn ngấu nghiến, còn bị một thứ cứng rắn lạnh băng chặn ngay ngoài cửa mình.
Cô vừa cúi đầu đã thấy...
Trời má, chính nòng súng vừa mới hoàn thành nhiệm vụ ngắm bắn kia, lúc này đang bị người đàn ông cầm để ngay bên miệng huyệt vừa liếm ướt mềm, như muốn thâm nhập vào bên trong từng chút một.
"Đừng, không được..." Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được rụt về, sao có thể nhét nòng súng vào bím được.
"Sao lại không được, vừa rồi anh nghe thấy em nói muốn cái này mà." Tiêu Diệp khàn giọng nói, vừa nói còn vừa muốn thọc nòng súng vào trong.
Thứ này đâu có giống với gậy thịt của đàn ông, cây gậy của nam giới có cứng thì cũng làm bằng thịt, có độ ấm nóng. Thứ này lại cực kỳ lạnh lẽo, góc cạnh bên trên còn rất thô cứng. Nếu thật sự nhét vào, động hơi mạnh một chút cũng có thể làm xước thịt non.
Hơn nữa, họng súng đen như mực trời sinh đã làm người ta cảm thấy sợ hãi lắm, bên trong còn có một viên đạn, nếu nhỡ không cẩn thận bóp cò, vậy cũng quá khủng bố rồi.
(#sa: edit đến đây sợ tụt lol, tắt nứng cực mạnh 🙃)
Mà cho dù không có đạn, Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác bị thứ này nhét vào cứ như dê nướng nguyên con bị xiên lên bếp không bằng. (đây là cái so sánh quỷ gì, khả năng tác giả đêm khuya viết văn đói bụng rồi 🙃🙃)
Thật sự sợ sẽ bị bắn thủng cùng đồ, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ có thể nhanh chóng xin tha.
"Em không cần nó, em muốn cái kia của anh."
"Không phải em vừa nói nói nòng súng quá lớn sao?" Người đàn ông nheo mắt, làm ra vẻ còn muốn tiếp tục thọc vào.
"Không, gậy thịt của anh lớn nhất cơ, thứ này đã tính là cái gì, sao có thể so với anh được."
Thấy Tiêu Diệp vẫn có vẻ do dự, Mạnh Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, tiếp tục mở miệng:
"Lấy gậy to ra chơi em được không? Em rất nhớ nó, bé bím cũng rất nhớ nó."
Người đàn ông cuối cùng cũng dời nòng súng khỏi cửa mình cô một đoạn, còn không đợi Mạnh Nhạc Nhạc kịp thở phào nhẹ nhõm, anh đã ngừng lại, nghiêm trang mở miệng:
"Không cần ngượng ngùng, hiện tại em đang ở trong ý thức của anh, anh là chủ nhân, hẳn nên cố gắng thỏa mãn mọi suy nghĩ của em mới đúng." Vừa nói Tiêu Diệp lại vừa dí họng súng về phía trước.
Mạnh Nhạc Nhạc muốn nghiến trẹo răng luôn, ngài thật đúng là chủ nhà tốt quá nhờ!!!
Thế sao không thấy ngài gọt hết góc cạnh lồi lõm của khẩu súng đi? Sao không bỏ đạn ra hả? Ai dám dùng thứ đồ chơi này cắm vào l** chứ??? "Xin anh đó, dùng anh chim to nhét vào bím em được không, cắm thẳng vào tử cung như lần trước, làm em phải phun nước dâm tung tóe khắp nơi ý." Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Từ 'cái kia', đến 'gậy thịt', lại đến 'gậy to', cuối cùng đến 'anh chim to', miêu tả càng ngày càng lộ liễu rốt cuộc cũng làm Tiêu Diệp vừa lòng, nòng súng bị dời đi, ném xuống đất, còn bị anh lơ đãng đạp ra xa.
Lúc này bé bím đã sớm bị anh mút đến trào nước tràn lan, huyệt thịt non gào khóc đòi ăn, Mạnh Nhạc Nhạc chờ mong nhìn chiếc quần đã dựng lều căng chặt dưới háng người đàn ông, nơi đó ẩn giấu một thứ lớn đến dọa người, nhưng lại có thể làm lỗ nhỏ ngứa ngáy này sảng khoái.
Tiêu Diệp hút một ngụm cuối cùng trên bím cô, đứng dậy, môi đã bị ướt nhẹp nước, anh kéo đôi tay cô đặt lên vai mình, vừa thoáng dùng lực đã ôm cả người Nhạc Nhạc lên.
Hai chân Mạnh Nhạc Nhạc bị bế lơ lửng lập tức vòng quanh hông Tiêu Diệp, trong lòng thì khấp khởi mừng thầm, rốt cuộc anh cũng muốn tới rồi sao? Muốn ôm làm sao?
Vừa nghĩ đến việc sắp bị người đàn ông dùng một cây côn thịt tàn nhẫn cắm vào, cô đã cảm thấy toàn thân lên cơn nứng rạo rực.
Nhưng còn không đợi cô thò tay lần xuống thả con cu to tướng kia ra...
Người đàn ông lại đột nhiên chạy xồng xộc, xông lên võng dây thừng, nghiêm túc bắt đầu hoàn thành bài huấn luyện. 🙃🙃🙃
Mặt Mạnh Nhạc Nhạc hiển thị rõ một câu: "CLGT?!!"
Đại ca!!
Có phải ngài diễn sâu quá rồi không?!!
Bản chất huấn luyện là vì cái gì?
Giờ tôi cmn đã nhoe nhoét như su kem. Để chờ được chim to dập vào đấy!!!
Vậy mà trong lòng ngài chỉ có nhiệm vụ? Chỉ có huấn luyện thôi àaaaa??
Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy chua xót, cô cũng không biết mình sao nữa, chỉ tự dưng cảm thấy bản thân không được coi trọng.
Im lặng nhìn người đàn ông bò qua võng dây thừng, lao đi băng băng, lại phủ phục, ngắm bắn, cuối cùng lướt qua chướng ngại vật hoàn thành toàn bộ bài huấn luyện
Hoàn thành xong, Tiêu Diệp lấy tốc độ nhanh nhất móc ra côn thịt, xé xoẹt một phát vứt bỏ chiếc quần lót đã hoàn toàn ướt sũng của Mạnh Nhạc Nhạc, hung hăng cắm phập vào.
Nhưng dương vật quá lớn, không thể hoàn toàn tiến vào trong một lần, chỉ có thể dùng một nửa cây gậy đã cắm ngập đưa đẩy, nhưng thế cũng đủ làm côn thịt phải cương lên đã lâu sướng muốn chết.
Tiêu Diệp cắm cắm lại phát hiện có gì đó sai sai, chẳng thấy Nhạc Nhạc phản ứng lại gì cả, còn cắn môi thật chặt, dáng vẻ như không thèm để ý đến anh.
Người đàn ông luống cuống, mạnh mẽ ngừng di động gậy lớn đang sướng mất hồn. Anh cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng cũng hiểu ra, bèn cúi đầu giải thích:
"Huấn luyện vượt qua chướng ngại vật này trước kia thành tích nhanh nhất của anh cũng phải mất 3p36s, đây đã là kỷ lục huấn luyện của Doanh trại. Hôm nay đi cùng em, lần đầu tiên anh hoàn thành chỉ mất có 3p 29 giây, không những phá kỷ lục, mà cho dù anh dùng tốc độ nhanh nhất thì từ chặng bò qua võng đến lúc kết thúc cũng phải mất tầm 2p rưỡi. Thế nhưng nãy vừa ôm em mà chỉ mất có 2 p 11 giây."
"Mạnh Nhạc Nhạc, em không phải con tin của anh, em là Doping* của anh."
Chân Mạnh Nhạc Nhạc lập tức mềm nhũn, nước dâm trong thân thể bị người đàn ông ra sức hút, viên đạn không ngừng trượt xuống, Mạnh Nhạc Nhạc thật sự không đứng vững nổi nữa. Cửa mình banh ra ngồi thẳng lên mặt Tiêu Diệp, để mặc anh hút đến run rẩy.
Anh vẫn ăn mặc bộ quân phục nghiêm trang chỉnh tề, toàn thân trên dưới không hề rối loạn, đến khuy áo cũng cài đến tận cúc trên cùng, thế nhưng lúc này lại đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng môi lưỡi mút mát ngoài âm hộ cô gái, dùng mặt đỡ lấy cả thân thể cô. Bởi vì thật sự dán quá sát, hai cánh môi âm hộ đều phủ lên phần mũi cùng môi anh, ướt át run rẩy, bất lực đáng thương.
Vừa hút mấy ngụm thật mạnh, trong miệng Tiêu Diệp đã tràn đầy nước lồn của Nhạc Nhạc. Anh nuốt ực một tiếng, uống xuống hơn phân nửa ngụm nước, còn một ít không kịp từ khóe miệng chảy ra, trộn lẫn cùng mồ hôi của người đàn ông rồi theo cổ áo chảy vào lớp quân phục chặt chẽ.
Đầu viên đạn đã bị hút ra ngoài cửa động, anh vừa khẽ cuộn lưỡi đã moi được ra bên ngoài, Mạnh Nhạc Nhạc nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Diệp thật sự hút quá mạnh, thịt non cũng sắp bị hút ra mất, chỉ vừa mới mấy ngụm mà cô đã thật sự chịu không nổi.
Tiêu Diệp vẫn duy trì tư thế hiện tại không nhúc nhích, một tay để không nhét viên đạn vẫn dính đầy nước nhờn vào ổ đạn, anh ngẩng đầu tùy ý nhìn thoáng qua, cứ như vậy bắn luôn, một viên trúng tâm, ngay trước khi hết thời hạn hoàn thành nhiệm vụ.
Hoàn thành nhiệm vụ xong rồi Tiêu Diệp vẫn chưa chịu đứng dậy, tiếp tục liếm láp thịt non, ngẫu nhiên còn dùng đầu lưỡi quấy một trận, làm Mạnh Nhạc Nhạc đành phải xin tha.
"Chúng ta... A...... Mau đi đến... ưm...... Hạng mục... tiếp theo. Không...... Đừng liếm... A..."
Tiêu Diệp vẫn liếm láp mạnh bạo không hề để ý, anh đã không còn dáng vẻ khắc chế như vừa nãy nữa.
Dạng giống đực như đàn ông quả thật không thể khắc chế, cho dù trước đó có đứng đắn thế nào, một khi đã bước qua ranh giới thì coi như không thể quay về được nữa.
Đột nhiên Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác hoa huyệt không chỉ bị môi lưỡi ấm áp của anh ăn ngấu nghiến, còn bị một thứ cứng rắn lạnh băng chặn ngay ngoài cửa mình.
Cô vừa cúi đầu đã thấy...
Trời má, chính nòng súng vừa mới hoàn thành nhiệm vụ ngắm bắn kia, lúc này đang bị người đàn ông cầm để ngay bên miệng huyệt vừa liếm ướt mềm, như muốn thâm nhập vào bên trong từng chút một.
"Đừng, không được..." Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được rụt về, sao có thể nhét nòng súng vào bím được.
"Sao lại không được, vừa rồi anh nghe thấy em nói muốn cái này mà." Tiêu Diệp khàn giọng nói, vừa nói còn vừa muốn thọc nòng súng vào trong.
Thứ này đâu có giống với gậy thịt của đàn ông, cây gậy của nam giới có cứng thì cũng làm bằng thịt, có độ ấm nóng. Thứ này lại cực kỳ lạnh lẽo, góc cạnh bên trên còn rất thô cứng. Nếu thật sự nhét vào, động hơi mạnh một chút cũng có thể làm xước thịt non.
Hơn nữa, họng súng đen như mực trời sinh đã làm người ta cảm thấy sợ hãi lắm, bên trong còn có một viên đạn, nếu nhỡ không cẩn thận bóp cò, vậy cũng quá khủng bố rồi.
(#sa: edit đến đây sợ tụt lol, tắt nứng cực mạnh 🙃)
Mà cho dù không có đạn, Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác bị thứ này nhét vào cứ như dê nướng nguyên con bị xiên lên bếp không bằng. (đây là cái so sánh quỷ gì, khả năng tác giả đêm khuya viết văn đói bụng rồi 🙃🙃)
Thật sự sợ sẽ bị bắn thủng cùng đồ, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ có thể nhanh chóng xin tha.
"Em không cần nó, em muốn cái kia của anh."
"Không phải em vừa nói nói nòng súng quá lớn sao?" Người đàn ông nheo mắt, làm ra vẻ còn muốn tiếp tục thọc vào.
"Không, gậy thịt của anh lớn nhất cơ, thứ này đã tính là cái gì, sao có thể so với anh được."
Thấy Tiêu Diệp vẫn có vẻ do dự, Mạnh Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, tiếp tục mở miệng:
"Lấy gậy to ra chơi em được không? Em rất nhớ nó, bé bím cũng rất nhớ nó."
Người đàn ông cuối cùng cũng dời nòng súng khỏi cửa mình cô một đoạn, còn không đợi Mạnh Nhạc Nhạc kịp thở phào nhẹ nhõm, anh đã ngừng lại, nghiêm trang mở miệng:
"Không cần ngượng ngùng, hiện tại em đang ở trong ý thức của anh, anh là chủ nhân, hẳn nên cố gắng thỏa mãn mọi suy nghĩ của em mới đúng." Vừa nói Tiêu Diệp lại vừa dí họng súng về phía trước.
Mạnh Nhạc Nhạc muốn nghiến trẹo răng luôn, ngài thật đúng là chủ nhà tốt quá nhờ!!!
Thế sao không thấy ngài gọt hết góc cạnh lồi lõm của khẩu súng đi? Sao không bỏ đạn ra hả? Ai dám dùng thứ đồ chơi này cắm vào l** chứ??? "Xin anh đó, dùng anh chim to nhét vào bím em được không, cắm thẳng vào tử cung như lần trước, làm em phải phun nước dâm tung tóe khắp nơi ý." Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Từ 'cái kia', đến 'gậy thịt', lại đến 'gậy to', cuối cùng đến 'anh chim to', miêu tả càng ngày càng lộ liễu rốt cuộc cũng làm Tiêu Diệp vừa lòng, nòng súng bị dời đi, ném xuống đất, còn bị anh lơ đãng đạp ra xa.
Lúc này bé bím đã sớm bị anh mút đến trào nước tràn lan, huyệt thịt non gào khóc đòi ăn, Mạnh Nhạc Nhạc chờ mong nhìn chiếc quần đã dựng lều căng chặt dưới háng người đàn ông, nơi đó ẩn giấu một thứ lớn đến dọa người, nhưng lại có thể làm lỗ nhỏ ngứa ngáy này sảng khoái.
Tiêu Diệp hút một ngụm cuối cùng trên bím cô, đứng dậy, môi đã bị ướt nhẹp nước, anh kéo đôi tay cô đặt lên vai mình, vừa thoáng dùng lực đã ôm cả người Nhạc Nhạc lên.
Hai chân Mạnh Nhạc Nhạc bị bế lơ lửng lập tức vòng quanh hông Tiêu Diệp, trong lòng thì khấp khởi mừng thầm, rốt cuộc anh cũng muốn tới rồi sao? Muốn ôm làm sao?
Vừa nghĩ đến việc sắp bị người đàn ông dùng một cây côn thịt tàn nhẫn cắm vào, cô đã cảm thấy toàn thân lên cơn nứng rạo rực.
Nhưng còn không đợi cô thò tay lần xuống thả con cu to tướng kia ra...
Người đàn ông lại đột nhiên chạy xồng xộc, xông lên võng dây thừng, nghiêm túc bắt đầu hoàn thành bài huấn luyện. 🙃🙃🙃
Mặt Mạnh Nhạc Nhạc hiển thị rõ một câu: "CLGT?!!"
Đại ca!!
Có phải ngài diễn sâu quá rồi không?!!
Bản chất huấn luyện là vì cái gì?
Giờ tôi cmn đã nhoe nhoét như su kem. Để chờ được chim to dập vào đấy!!!
Vậy mà trong lòng ngài chỉ có nhiệm vụ? Chỉ có huấn luyện thôi àaaaa??
Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy chua xót, cô cũng không biết mình sao nữa, chỉ tự dưng cảm thấy bản thân không được coi trọng.
Im lặng nhìn người đàn ông bò qua võng dây thừng, lao đi băng băng, lại phủ phục, ngắm bắn, cuối cùng lướt qua chướng ngại vật hoàn thành toàn bộ bài huấn luyện
Hoàn thành xong, Tiêu Diệp lấy tốc độ nhanh nhất móc ra côn thịt, xé xoẹt một phát vứt bỏ chiếc quần lót đã hoàn toàn ướt sũng của Mạnh Nhạc Nhạc, hung hăng cắm phập vào.
Nhưng dương vật quá lớn, không thể hoàn toàn tiến vào trong một lần, chỉ có thể dùng một nửa cây gậy đã cắm ngập đưa đẩy, nhưng thế cũng đủ làm côn thịt phải cương lên đã lâu sướng muốn chết.
Tiêu Diệp cắm cắm lại phát hiện có gì đó sai sai, chẳng thấy Nhạc Nhạc phản ứng lại gì cả, còn cắn môi thật chặt, dáng vẻ như không thèm để ý đến anh.
Người đàn ông luống cuống, mạnh mẽ ngừng di động gậy lớn đang sướng mất hồn. Anh cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng cũng hiểu ra, bèn cúi đầu giải thích:
"Huấn luyện vượt qua chướng ngại vật này trước kia thành tích nhanh nhất của anh cũng phải mất 3p36s, đây đã là kỷ lục huấn luyện của Doanh trại. Hôm nay đi cùng em, lần đầu tiên anh hoàn thành chỉ mất có 3p 29 giây, không những phá kỷ lục, mà cho dù anh dùng tốc độ nhanh nhất thì từ chặng bò qua võng đến lúc kết thúc cũng phải mất tầm 2p rưỡi. Thế nhưng nãy vừa ôm em mà chỉ mất có 2 p 11 giây."
"Mạnh Nhạc Nhạc, em không phải con tin của anh, em là Doping* của anh."
Danh sách chương