Cái gì kêu "tự làm tự chịu" —— chính là đây.
Vốn dĩ bằng vào tính cách của Phương Tu, dù hoàn cảnh xung quanh có dâm loạn đến đâu thì cũng không có khả năng làm ra hành động gì với Mạnh Nhạc Nhạc, nhưng cố tình Mạnh Nhạc Nhạc cứ tỏ vẻ rất hứng thú, còn nhìn ngó khắp nơi.
Trong lòng Phương Tu bỗng thấy tủi thân, sao Nhạc Nhạc còn, còn... Nhìn chằm chằm cây hàng của thằng đằng trước như thế.....
Xuất phát từ tâm lý ấm ức vậy, Phương Tu bế Mạnh Nhạc Nhạc lên ngồi trong lòng mình, còn áp dụng hình thức ôm mặt đối mặt. Như vậy Mạnh Nhạc Nhạc sẽ không nhìn thấy cảnh tượng dâm loạn phía trước được nữa, cũng không nhìn thấy hình ảnh cấm kỵ trong bộ phim, chỉ có thể nhìn thấy một mình Phương Tu.
Thứ gì đó dưới háng anh vì phải xem Đông cung sống cả đêm mà đã cứng rắn căng phồng tự bao giờ. Mạnh Nhạc Nhạc ngồi phải mà cảm thấy như trên ghế có thứ gì đó nhô lên, cộm cộm cứng rắn.
Trước đó tuy cả hai đều đã chơi ngoài nơi hoang dã, nhưng đó là địa điểm không một bóng người, chứ địa phương công cộng như rạp chiếu phim, chung quanh toàn là người, còn có tiếng rên rỉ cùng âm thanh cắm rút hết đợt này đến đợt khác vang lên, loại cảm giác kích thích ngay trước mắt bao người làm nhịp tim cả hai không khỏi đập gia tốc.
Phương Tu ôm Mạnh Nhạc Nhạc, nỗ lực áp chế bản thân, rốt cuộc không nhịn được bèn ngấu nghiến hôn cô một lát.
Sau đó giữ nguyên tư thế này đứng lên, ôm Mạnh Nhạc Nhạc bước nhanh ra khỏi rạp phim. Hai người đi ngang qua mấy đôi tình nhân trao đổi bạn tình với nhau, đám nam nữ độc thân tùy tiện tìm một người gạ chịch, thậm chí còn có một đám người cùng nện một em, một người nam luân phiên địt 2 em, hoặc là một người nữ sinh bị địt cả 2 lỗ... đủ loại kiểu dáng tư thế, tóm lại vô cùng dâm loạn.
Đi thẳng ra khỏi rạp chiếu phim, Phương Tu đặt Mạnh Nhạc Nhạc lên ghế đá ngoài hoa viên, sau khi hít sâu một hơi...
Anh cầm di động, gọi một cú điện thoại.
"Cảnh sát trưởng Lộ đấy à, tôi là Phương Tu, tôi phát hiện ở ngõ 388 đường Thành Giang gần đại học trong thành phố, có một căn hộ bên ngoài là nhà ở nhưng bên trong lại tổ chức chiếu văn hóa phẩm đồi trụy... Ừ, chắc là vậy... Mọi người cứ truy quét xử lý là được..."
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi kinh hãi, vị đại ca này cũng quá chính trực rồi. Tuy hành vi chiếu phim cấp 3 của cái rạp này không đúng, nhưng cũng không đến mức tố cáo chứ, còn gọi thẳng cho cái gì mà Cảnh sát trưởng nữa.
Vậy mình ve vãn anh có phải cũng sẽ bị bắt luôn không? Phương Tu nhìn vẻ khiếp sợ của cô mà thấy buồn cười, nhẹ nhàng búng búng trán cô một cái, giải thích:
"Bên trong tất cả đều là camera."
Mạnh Nhạc Nhạc: ? ? ?
Cô biết có rất nhiều cameras có thể quay chụp trong bóng đêm, hơn nữa hoàn cảnh vừa rồi cũng không tối lắm. Cô còn lấy làm lạ, sao chiếu phim mà bật đèn tường làm gì, thì ra là thế.
Trời mới biết, vừa rồi cô còn muốn cùng Phương Tu play trong rạp chiếu phim đấy. Nếu như bị quay được thì to chuyện mất.
Thật ra Phương Tu không nói rõ, việc này không chỉ đơn giản như vậy.
Những kẻ quản lý nơi này rất có thể không phải người thường, trong rạp phim có nhiều cô gái rõ ràng không tự nguyện, có thể thấy nơi này hơn phân nửa là treo đầu dê bán thịt chó, mang danh nghĩa rạp chiếu phim để hấp dẫn đám nam nữ ở gần đây. Nếu quay được video, khả năng còn sẽ dùng để tống tiền, uy hiếp, mại dâm, thậm chí có khả năng làm ra chuyện quá đáng hơn nữa.
Hơn nữa, có thể dễ dàng thả bọn họ đi như vậy cũng có thể thấy được hậu trường của chỗ này rất cứng, bọn chúng không sợ bọn họ sẽ làm gì, cho nên anh mới không gọi cho đồn công an địa phương hoặc đội truy quét tệ nạn, mà gọi thẳng cho Cảnh sát trưởng Cục cảnh sát luôn.
Ha hả, muốn quay video của họ đúng không, cho các người vào tù mà quay cho đã đời.
Xử lý xong chuyện này, Phương Tu nhẹ nhàng thở ra, nhìn chằm chằm vào Mạnh Nhạc Nhạc, mở miệng.
"Vừa rồi có phải em cũng muốn hay không?"
Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy quẫn bách, nào có ai hỏi khơi khơi như anh, còn là đồng chí vừa mới đứng đắn gọi điện thoại báo ban ngành truy quét nữa chứ.
Cô không cần mặt mũi nữa chắc, thế là Nhạc Nhạc vừa định mở miệng phản bác...
Đã bị người đàn ông hôn ngấu nghiến, chiếc lưỡi của anh mút mát trên cánh môi cô, liếm đến sáng long lanh ướt át.
Nụ hôn dài dặc qua đi, anh mới cất tiếng trầm khàn nói tiếp.
"Anh muốn, muốn đè em xuống ghế rồi nện thật mạnh, như thế em sẽ không nhìn ai khác được nữa."
--------------------
Nói xong câu kia, . . .
Vốn dĩ bằng vào tính cách của Phương Tu, dù hoàn cảnh xung quanh có dâm loạn đến đâu thì cũng không có khả năng làm ra hành động gì với Mạnh Nhạc Nhạc, nhưng cố tình Mạnh Nhạc Nhạc cứ tỏ vẻ rất hứng thú, còn nhìn ngó khắp nơi.
Trong lòng Phương Tu bỗng thấy tủi thân, sao Nhạc Nhạc còn, còn... Nhìn chằm chằm cây hàng của thằng đằng trước như thế.....
Xuất phát từ tâm lý ấm ức vậy, Phương Tu bế Mạnh Nhạc Nhạc lên ngồi trong lòng mình, còn áp dụng hình thức ôm mặt đối mặt. Như vậy Mạnh Nhạc Nhạc sẽ không nhìn thấy cảnh tượng dâm loạn phía trước được nữa, cũng không nhìn thấy hình ảnh cấm kỵ trong bộ phim, chỉ có thể nhìn thấy một mình Phương Tu.
Thứ gì đó dưới háng anh vì phải xem Đông cung sống cả đêm mà đã cứng rắn căng phồng tự bao giờ. Mạnh Nhạc Nhạc ngồi phải mà cảm thấy như trên ghế có thứ gì đó nhô lên, cộm cộm cứng rắn.
Trước đó tuy cả hai đều đã chơi ngoài nơi hoang dã, nhưng đó là địa điểm không một bóng người, chứ địa phương công cộng như rạp chiếu phim, chung quanh toàn là người, còn có tiếng rên rỉ cùng âm thanh cắm rút hết đợt này đến đợt khác vang lên, loại cảm giác kích thích ngay trước mắt bao người làm nhịp tim cả hai không khỏi đập gia tốc.
Phương Tu ôm Mạnh Nhạc Nhạc, nỗ lực áp chế bản thân, rốt cuộc không nhịn được bèn ngấu nghiến hôn cô một lát.
Sau đó giữ nguyên tư thế này đứng lên, ôm Mạnh Nhạc Nhạc bước nhanh ra khỏi rạp phim. Hai người đi ngang qua mấy đôi tình nhân trao đổi bạn tình với nhau, đám nam nữ độc thân tùy tiện tìm một người gạ chịch, thậm chí còn có một đám người cùng nện một em, một người nam luân phiên địt 2 em, hoặc là một người nữ sinh bị địt cả 2 lỗ... đủ loại kiểu dáng tư thế, tóm lại vô cùng dâm loạn.
Đi thẳng ra khỏi rạp chiếu phim, Phương Tu đặt Mạnh Nhạc Nhạc lên ghế đá ngoài hoa viên, sau khi hít sâu một hơi...
Anh cầm di động, gọi một cú điện thoại.
"Cảnh sát trưởng Lộ đấy à, tôi là Phương Tu, tôi phát hiện ở ngõ 388 đường Thành Giang gần đại học trong thành phố, có một căn hộ bên ngoài là nhà ở nhưng bên trong lại tổ chức chiếu văn hóa phẩm đồi trụy... Ừ, chắc là vậy... Mọi người cứ truy quét xử lý là được..."
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi kinh hãi, vị đại ca này cũng quá chính trực rồi. Tuy hành vi chiếu phim cấp 3 của cái rạp này không đúng, nhưng cũng không đến mức tố cáo chứ, còn gọi thẳng cho cái gì mà Cảnh sát trưởng nữa.
Vậy mình ve vãn anh có phải cũng sẽ bị bắt luôn không? Phương Tu nhìn vẻ khiếp sợ của cô mà thấy buồn cười, nhẹ nhàng búng búng trán cô một cái, giải thích:
"Bên trong tất cả đều là camera."
Mạnh Nhạc Nhạc: ? ? ?
Cô biết có rất nhiều cameras có thể quay chụp trong bóng đêm, hơn nữa hoàn cảnh vừa rồi cũng không tối lắm. Cô còn lấy làm lạ, sao chiếu phim mà bật đèn tường làm gì, thì ra là thế.
Trời mới biết, vừa rồi cô còn muốn cùng Phương Tu play trong rạp chiếu phim đấy. Nếu như bị quay được thì to chuyện mất.
Thật ra Phương Tu không nói rõ, việc này không chỉ đơn giản như vậy.
Những kẻ quản lý nơi này rất có thể không phải người thường, trong rạp phim có nhiều cô gái rõ ràng không tự nguyện, có thể thấy nơi này hơn phân nửa là treo đầu dê bán thịt chó, mang danh nghĩa rạp chiếu phim để hấp dẫn đám nam nữ ở gần đây. Nếu quay được video, khả năng còn sẽ dùng để tống tiền, uy hiếp, mại dâm, thậm chí có khả năng làm ra chuyện quá đáng hơn nữa.
Hơn nữa, có thể dễ dàng thả bọn họ đi như vậy cũng có thể thấy được hậu trường của chỗ này rất cứng, bọn chúng không sợ bọn họ sẽ làm gì, cho nên anh mới không gọi cho đồn công an địa phương hoặc đội truy quét tệ nạn, mà gọi thẳng cho Cảnh sát trưởng Cục cảnh sát luôn.
Ha hả, muốn quay video của họ đúng không, cho các người vào tù mà quay cho đã đời.
Xử lý xong chuyện này, Phương Tu nhẹ nhàng thở ra, nhìn chằm chằm vào Mạnh Nhạc Nhạc, mở miệng.
"Vừa rồi có phải em cũng muốn hay không?"
Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy quẫn bách, nào có ai hỏi khơi khơi như anh, còn là đồng chí vừa mới đứng đắn gọi điện thoại báo ban ngành truy quét nữa chứ.
Cô không cần mặt mũi nữa chắc, thế là Nhạc Nhạc vừa định mở miệng phản bác...
Đã bị người đàn ông hôn ngấu nghiến, chiếc lưỡi của anh mút mát trên cánh môi cô, liếm đến sáng long lanh ướt át.
Nụ hôn dài dặc qua đi, anh mới cất tiếng trầm khàn nói tiếp.
"Anh muốn, muốn đè em xuống ghế rồi nện thật mạnh, như thế em sẽ không nhìn ai khác được nữa."
--------------------
Nói xong câu kia, . . .
Danh sách chương