Tiêu Diệp nằm trên giường đá, trên người đã cởi hết quần áo chỉ chừa lại quần lót màu đen.

Sau khi bị bệnh, mặc dù không ngừng bị lão hóa nhưng anh vẫn không từ bỏ việc rèn luyện và mát xa, bởi vậy so với trước kia thân hình anh cũng chỉ gầy hơn một chút, làn da chỉ hơi thô ráp hơn, còn đống cơ bắp thì vẫn không khác gì.

Để dễ dàng trị liệu, Tiêu Diệp phải quay lưng về phía Mạnh Nhạc Nhạc, thành ra cô còn có thể thấy được đường cong trôi chảy của anh.

"Thận du, phần eo, phía dưới mỏm gai của đốt sống thứ hai dưới thắt lưng, cách xương sống 1,5 tấc..."

Mạnh Nhạc Nhạc vừa nói vừa dùng tay sờ trên lưng anh. Ngón tay mềm mại lành lạnh vừa mới chạm vào đã làm Tiêu Diệp khẽ run rẩy. Theo từng cái nhấn của cô, cơ bắp dưới thân anh căng chặt, tiếng hít thở cũng dần nặng hơn.

Để giảm bầu không khí mờ ám xấu hổ này, Mạnh Nhạc Nhạc dò hỏi:

"Anh thấy thế nào?"

"À, có chỗ tê, có chỗ lại hơi nóng."

Giọng anh lúc mở miệng đã hơi khàn, không những không làm dịu bầu không khí gượng gạo này mà còn làm cả hang động như khô nóng thêm mấy phần.

Mạnh Nhạc Nhạc ho nhẹ vài tiếng, coi như không có việc gì tiếp tục rót linh khí xuôi theo huyệt vị. Cô nghiêm túc làm theo phương pháp đưa ra, chỉ để linh khí khai thông huyệt vị chứ không cố đi sâu vào. Việc này tuy không khó, nhưng cũng không hề đơn giản, nhưng nó lại yêu cầu người làm phải hết sức tập trung, chỉ cần lơ là một chút thôi cũng sẽ khiến dòng linh khí khác trong cơ thể Tiêu Diệp bộc phát.

Mạnh Nhạc Nhạc không dám nghĩ linh tinh, cô chữa trị các huyệt vị ở thận, bàng quang, huyệt Lăng Tuyền... mỗi chỗ một chút, tư thế lúc này quả thật có phong thái không khác gì một vị thần y.

"Cái cuối cùng, huyệt Trật Biên, bằng với đốt xương thứ tư phía sau, dưới xương sống 3 tấc..."

Mạnh Nhạc Nhạc di chuyển tay theo yêu cầu, nhưng huyệt vị này lại ở trên mông —— chỗ đang bị bọc trong quần lót đen, mà cái quần lót ấy bây giờ đang căng phồng bởi lý do ai cũng biết vì sao... Cô đành phải chọt chọt tay Tiêu Diệp, ra hiệu ý tứ của mình.

Người đàn ông khẽ mím môi, đưa tay mân mê trên cạnh quần lót, lề mề kéo xuống. Mới kéo được một nửa, vật thô to giữa hai chân kia đã bật cả ra, có lẽ do đã bị giam giữ quá lâu mà lúc này nó bật dậy thẳng tắp, thậm chí tiếp xúc với không khí rồi còn lớn hơn.

Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được mà lén liếc mắt nhìn. Trời ạ! Sao hàng họ nhà anh bị linh khí xâm lấn mà còn to hơn vậy?? Cái chày kia vốn đã thô giờ đây càng thêm dữ tợn, còn đang nghiêng nghiêng theo cơ thể đang nằm của anh.

Tai của Tiêu Diệp đã đỏ bừng, tuy rằng anh đang nằm nghiêng nhưng mắt vẫn nhanh nhạy phát hiện ra cái nhìn lén lúc nãy của cô. Anh vừa định lấy quần áo che đi thì trong mắt như lóe lên điều gì đó.

Do dự một lát, anh quyết định không che nữa, cứ nghênh ngang nằm đó.

Mạnh Nhạc Nhạc thu hồi lại tâm tư không đứng đắn, nhớ kỹ thân phận "Thần y" của mình lúc này. Cô bình tĩnh chuyển tay sờ lên mông anh, nhấn vào huyệt Trật Biên. Ngay lúc linh khí vừa tiến vào, anh chợt bật ra một tiếng rên khẽ làm Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi giật mình hoảng sợ.

"Đau sao?"

"Không, không phải đau..."

Khi nói những lời này, giọng Tiêu Diệp đã khàn khàn kỳ cục. Mạnh Nhạc Nhạc thấy cây gậy lớn kia hơi hơi lay động, cô khẽ ho khan, đoán rằng hành động vừa rồi cũng có chút ảnh hưởng.

Sau khi cho dùng thuốc và mát xa đúng chỗ, chỉ còn một bước cuối cùng, Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa kịp làm gì thì Tiêu Diệp đã mở miệng nói trước:

"Anh... để anh đi rửa sạch chút đã..."

Lục đục một hồi xong, Tiêu Diệp lại nằm xuống. Nhìn mặt thì có vẻ người đàn ông vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ lại thấy ngón tay ngón chân anh căng chặt, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mạnh Nhạc Nhạc xoay cổ tay, vừa chuẩn bị bắt đầu thì Tiêu Diệp lại mở miệng:

"Anh... hay là để anh rửa tiếp..."

Tiếng sột soạt tiếp tục vang lên. Tới lần thứ ba, Tiêu Diệp lại nói:

"Anh..."

Mạnh Nhạc Nhạc không chịu nổi nữa:

"Không được rửa nữa, còn rửa thì bợt da luôn quá..."

Lỗ đ*t đáng thương đã đỏ hết cả lên, còn chưa bắt đầu làm gì mà đã như bị chà đạp quá mức, nếu còn tiếp tục thì sẽ không thể làm ăn được gì mất.

Tiêu Diệp hơi ngây người, cuối cùng cũng yên lặng ngậm miệng.

Khó có khi thấy được người lúc nào cũng điềm tĩnh như anh lại trở nên luống cuống, Mạnh Nhạc Nhạc cũng không khỏi có cảm giác khó tả như mình đang ở 'cửa trên'.

Cô vươn tay chạm nhẹ vào cái lỗ phía sau kia, khiến anh lập tức run một cái.

Mặc dù trên ghi chú không nhắc đến vị trí cụ thể, nhưng theo lý thuyết, nếu muốn khai thông các huyệt vị bằng linh khí để mang tới hiệu quả càng cao thì có lẽ phải thông qua tuyến tiền liệt?

Để đạt được hiệu quả trị liệu tốt nhất và để đảm bảo an toàn, Mạnh Nhạc Nhạc bèn dùng đầu ngón tay đẩy ra những nếp nhăn xung quanh, dần tiến sâu vào bên trong.

Mới ấn được một nửa thì cô đã không thể làm tiếp. Có lẽ do Tiêu Diệp căng thẳng quá nên ngón tay cô bị kẹt lại, không thể nhúc nhích nổi. Cô muốn giúp anh thả lỏng ra, nhưng vừa nhìn lên lại thấy đôi mắt anh đang nhắm nghiền, hàng mày nhíu chặt, rõ ràng là anh không thể thoải mái nổi rồi.

Người Tiêu Diệp đã cứng ngắc, hai tay nắm chặt trên tảng đá, gân xanh trên mặt đã nổi hết lên, còn mồ hôi đã túa ra nhỏ xuống. Thân là một người đàn ông thẳng đến không thể thẳng hơn, anh chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày này.

Nếu... nếu không phải đây là Nhạc Nhạc...

Trong khi anh đang không ngừng hít sâu thì bỗng nhiên có một bàn tay vòng qua eo anh ra đằng trước, xoa xoa lên cây gậy của anh.

Cùng lúc đó, Tiêu Diệp nghe thấy Nhạc Nhạc nói, "Khụ... em, em giúp anh thả lỏng một chút."

Tiêu Diệp cũng cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình. Bàn tay vô cùng mềm ấm của Nhạc Nhạc đang lướt trên thân chày của anh, thứ khoái cảm đã lâu ngày không có này khiến da đầu anh tê dại.

Đã vô số đêm, anh một mình nhớ lại những hồi ức trước đây, không kiềm được mà nhớ đến những màn yêu đương nồng nàn mãnh liệt giữa hai người. Khi bọn họ ở trên xe buýt, trong thế giới ý thức, rồi trên xe anh... mỗi thời khắc đều khiến anh phải nhớ thương đau đáu về lúc họ còn đắm chìm trong tình dục, đắm chìm trong tình yêu dành cho nhau.

Giây phút này, so với sự kích thích trên thân thể, anh lại càng muốn được ôm lấy cô hơn. Nhưng vừa động đậy, anh lại bỗng thấy đau nhói khi bị móng tay cào lên nơi sâu trong cơ thể, giọng Nhạc Nhạc cũng lập tức vang lên:

"Đừng động loạn, cẩn thận rách hậu môn!"

"! ! !"

Tiêu Diệp á khẩu không nói được gì, thậm chí giờ đã không chỉ có mỗi tai đỏ lên mà cả cơ thể cũng đỏ như tôm luộc.

Bộ não đang căng thẳng của anh lúc này chỉ còn toàn mấy chữ 'rách hậu môn' vừa rồi.

Sống bao nhiêu năm trên đời, quả thực Tiêu Diệp không thể ngờ sẽ có ngày mấy chữ này lại liên quan đến anh.

Mạnh Nhạc Nhạc cũng giật mình ngẩn tò te, vừa rồi cô không kiềm được mà dùng thái độ khi đối mặt với Lục Vị để nói chuyện với Tiêu Diệp, chỉ có tên hâm kia mới khiến cô nói năng thô tục không thèm nể mặt như thế, thành ra giờ Nhạc Nhạc có hơi lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Lời thì cũng đã buột ra, nhưng đúng là dáng vẻ cứ như vừa bị đánh đến phát ngốc của Tiêu Diệp trông cũng thật hiếm có khó tìm.

Cô bèn nhân cơ hội đẩy nhanh tốc độ, tăng nhanh tốc độ sóc lọ mơn trớn, cho dù không thể nắm hết thì vẫn cố tăng thêm kích thích sờ mó từ quy đầu xuống tận gốc rễ. Cùng lúc đó, ngón tay đang trong cơ thể người đàn ông cũng không ngừng tiến sâu vào trong.

Trong sơn động to lớn là chàng trai dung mạo lạnh lùng cứng rắn đang nằm nghiêng, nhưng trước lẫn sau đều bị một người con gái đùa giỡn. Bàn tay trắng trẻo khi nặng khi nhẹ vuốt ve con cu to lớn đã nổi đầy gân xanh, đầu nấm bị kích thích tới mức chảy ra dịch lỏng. Theo động tác ngày càng nhanh của cô gái, người đàn ông cũng không nhịn được mà thở hổn hển, xúc cảm phía trước thì sướng, phía sau thì đau như muốn làm anh sụp đổ.

Cuộc giằng co không biết mệt mỏi kéo dài một lúc lâu, ngón tay của Nhạc Nhạc đã chạm được tới nơi sâu nhất. Cô chọc tới một điểm nhỏ rồi cẩn thận rót linh khí vào.

Tiêu Diệp cũng sắp không chịu nổi nữa, chim cò thì bị tay cô trêu chọc, nơi sâu chưa từng bị đụng chạm thì bị ngón tay ấn vào, lại còn thêm cả nguồn linh khí cuồn cuộn không ngừng kia kích thích khiến toàn thân anh cứng đờ, dương vật đã sưng tới mức cực đại.

Anh chợt bật ra một tiếng kêu đau đớn, tinh dịch trắng đục bắn phun ra, lên cả trên tường đá, vừa nhiều vừa đặc cứ như nước sơn bị hắt từ trên cao xuống vậy.

Mạnh Nhạc Nhạc cố gắng kẹp chặt hạ thân đã ướt đẫm, cô bình tĩnh rút ngón tay ra, xem xét tình hình thân thể Tiêu Diệp.

Sau một màn chấn động tinh thần, chỉ số trên đồng hồ cuối cùng cũng trở lại bình thường, không còn nhảy số cực nhanh nữa.

Mạnh Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thời gian lão hóa đã dừng lại!

Mặc dù mới chỉ là tạm dừng chứ chưa phải khôi phục được như trước kia, nhưng đây cũng đã là chuyển biến rất lớn.

Tựa như tảng đá trong lòng vừa được bỏ xuống, hơn nữa cũng vừa mới hao tổn tinh thần làm Mạnh Nhạc Nhạc thấy có chút mệt mỏi. Cô định đứng lên lại suýt ngã khuỵu xuống, nhưng may mắn được người đàn ông còn đang thở dốc đón lấy ôm vào lòng.

Do đang ở trong tư thế... lạ, nên một bên đùi để trần của Tiêu Diệp vừa vặn đặt giữa hai chân Nhạc Nhạc.

"Tách" một tiếng, có giọt nước nào đó chảy xuống đùi Tiêu Diệp... Mà ở cái vị trí riêng tư đó thì còn có thể là nước gì thì cả hai đều ngầm hiểu.

Mặt của Mạnh Nhạc Nhạc cũng đã đỏ bừng, có điều do lăn lộn với Lục Vị đã lâu nên da mặt cũng dày thêm. Cô làm như không có việc gì đứng lên, còn chưa kịp quay người đã lại bị Tiêu Diệp ghìm chặt.

Giọng anh cất lên như khàn đặc, lại như mang lời cầu xin không dễ phát hiện:

"Nhạc Nhạc... Để anh giúp em thoải mái được không, dùng... cái gì cũng được... Anh..."

Lời còn chưa nói xong, Tiêu Diệp đã bị Mạnh Nhạc Nhạc ngắt lời:

"Không được, anh cần phải nghỉ ngơi cho tốt."

Giọng cô đã bình thản trở lại, thậm chí còn khách khí hơn so với cả khi chữa trị. Ánh mắt của Tiêu Diệp dần dần ảm đạm, cuối cùng anh buông lỏng tay ra.

Tất cả lại trở về yên lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện