Lục Vị còn chưa kịp thực hành kỹ thuật yêu đương mà mình vừa học được thì đã có chuyện xảy ra.
Biến cố xảy ra sau ngày ba người bình yên vô sự trở lại căn cứ A...
Sáng sớm hôm nay, Mạnh Nhạc Nhạc mới vừa đi vào nhà ăn đã lâm vào thế khó.
Trần Kiến Bạch ngồi bên trái, trên bàn bày hai phần ăn kiểu Tây, anh cũng chẳng làm gì, chỉ chờ mong nhìn cô, trong tay cầm một bản tư liệu nghiên cứu khoa học, hình như là bản mới nhất, đang tản ra sức quyến rũ khó cưỡng đến từ khoa học.
Lục Vị ngồi bên phải, trên bàn bày hai phần đồ ăn kiểu Trung Quốc, người này thì to gan hơn, vẫy tay với Mạnh Nhạc Nhạc, hiếm thấy hắn bỏ cái mặt nạ của công tử nhà giàu xuống, còn chớp chớp đôi mắt, như có như không mà... quyến rũ cô? Ngồi bên trái hay bên phải bây giờ?
Không đợi Mạnh Nhạc Nhạc lựa chọn, Tiểu Mễ ddax vọt từ bên ngoài vào, hai mắt đẫm lệ, vừa nhìn thấy Mạnh Nhạc Nhạc đã khóc òa lên:
"Chị Nhạc Nhạc, chị mau đi xem Tiêu Diệp đi... anh ấy... anh ấy sắp không qua khỏi mất... chị Nhạc Nhạc..."
Lời này như sét đánh ngang tai, Mạnh Nhạc Nhạc bất chấp tất cả xoay người lao ra ngoài, chạy thục mạng đến tòa nhà số ba, phòng chăm sóc đặc biệt ICU nơi người kia đang ở đó.
Trong lúc chạy, trong đầu cô lại lặp lại lời Tiểu Mễ vừa nói, cô không thể hiểu được cái gì gọi là 'không qua khỏi'? Sao anh có thể không qua khỏi được!!
Mấy ngày trước cô còn nhìn qua cửa sổ thấy anh đã có thể đi lại bình thường, mới cách có mấy ngày, sao có thể như vậy được?
Vừa mới chạy đến cửa tòa nhà số 3 cô đã bị vài người canh cửa ngăn lại, bọn họ là cấp dưới của Tiêu Diệp, cô cũng từng gặp mấy người trong số đó, lúc này thái độ họ đều vô cùng cung kính:
"Cô Mạnh, đội trưởng Tiêu không muốn nhìn thấy cô, xin cô quay về cho."
Lại là như vậy, tình huống này đã từng diễn ra sau khi Mạnh Nhạc Nhạc vào căn cứ, lúc đó cô vừa mới tỉnh lại đã vội vàng muốn xác định tình trạng của Tiêu Diệp có bình an vô sự hay không, thế nhưng cũng chỉ nhận được câu trả lời như hiện tại... mà lúc ấy cô đã trả lời như thế nào nhỉ?
"Tại sao lại không chịu gặp tôi? Anh ấy thật sự không sao chứ? Có phải các cậu đang lừa tôi hay không? Có phải anh ấy... có phải anh ấy..."
Lúc đó lòng cô vô cùng hoảng loạn, điều duy nhất có thể nghĩ được là Tiêu Diệp bị thương rất nặng, vì vậy anh mới không chịu gặp cô. Nhưng sau đó mấy người giữ cửa lại nói:
"Đội trưởng Tiêu không sao, cô có thể nhìn ngài ấy qua cửa sổ. Ngài ấy bảo chúng tôi truyền lời đến cô như này, 'nên dừng thì dừng'."
'Nên dừng thì dừng', chỉ có bốn chữ, nhưng lại giống như búa tạ nện vào lòng Mạnh Nhạc Nhạc.
Ai cũng biết vế sau của bốn chữ này là... "nếu không tất loạn"*, khi đó cô nhìn người đàn ông vô cùng khỏe mạnh qua khung cửa sổ, lòng khẽ trầm xuống. Mọi chuyện đã thật rõ ràng, anh ấy muốn kết thúc hoàn toàn, không muốn có quan ệ gì với cô nữa, là do cô đã đồng ý kết hôn cùng với Trần Kiến Bạch? Hay là do cô đã làm tổn thương anh?
(*)当断不断,反受其乱 (Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn): làm việc mà do dự không quyết thì sẽ để lại hậu họa khôn lường về sau)
Vì thế sau đó ở căn cứ, Mạnh Nhạc Nhạc cũng tự ý thức thân phận của hiện giờ của mình. Tiêu Diệp vì cô mà bị thương, đáng ra cô nên thường xuyên đến thăm mới đúng, nhưng lần nào đến cũng chỉ dám lén nhìn qua cửa sổ, chưa bao giờ muốn kiên trì gặp tận mặt, cũng chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với nhau.
Mỗi lần bản thân mềm lòng, cô đều sẽ yên lặng ngẫm lại câu "Nên dừng thì dừng" kia rồi thu lại tất cả nhớ mong còn sót trong tâm trí, cũng bắt đầu dời lực chú ý sang những người khác.
Kết quả cũng thật không tồi.
Cô đã có thể bình thản đối mặt với chuyện đó, thậm chí còn có thể dùng ánh mắt thưởng thức để đánh giá những mối quan hệ mới. Dần dần, cô còn bắt đầu chấp nhận sự theo đuổi của Lục Vị và Trần Kiến Bạch.
Nhưng ngay giờ khắc này đây, Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu hoài nghi, tất cả đều thật sự như cô nghĩ sao? Tiêu Diệp thật sự hoàn toàn khỏe mạnh sao?
——Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ •∆•【 https://www.wattpad.com/user/camtutiendo_】【 https://www.facebook.com/camtutiendo/ 】【 https://camtutiendo.wordpress.com/ 】——
Mười phút sau, Mạnh Nhạc Nhạc đẩy mạnh cửa phòng ra, cuối cùng cùng nhìn thấy... Tiêu Diệp...
Anh ngồi trên xe lăn quay lưng về phía cô, trong giọng nói có nét hoảng loạn rất khó phát hiện:
"Nhạc... cô Mạnh, cô có việc gì sao?"
Nghe được giọng nói của anh, Mạnh Nhạc Nhạc khẽ thở phào một hơi.
Giả thiết đầu tiên trong lòng cô đã bị bác bỏ, đây là Tiêu Diệp chứ không phải người nào đóng giả, ít nhất anh vẫn còn có thể nói chuyện, vẫn có thể... ngồi ở nơi này.
Nhưng nghi hoặc lại ập đến, Tiểu Mễ sẽ không vô duyên đi nói đùa như thế, rốt cuộc là anh đã bị làm sao?
Lòng thầm nghĩ, miệng cô cũng đã hỏi ra ngoài.
Người đàn ông yên lặng một lát, chậm rãi trả lời:
"Tôi không sao, chỉ là thần kinh đã chịu áp lực nên tạm thời không đi được mà thôi. Tiểu Mễ đã nói gì với cô à? Con bé chỉ hay chuyện bé xé ra to, cô cũng biết đấy, tình yêu cũng dễ khiến người ta lo nghĩ."
Nói xong mấy chữ cuối, trong giọng anh còn dường như có chút oán trách thân mật, lòng Mạnh Nhạc Nhạc cũng không khỏi trùng xuống.
Là? Là sao cơ!
Anh có ý gì? Thì ra sự lo lắng của cô chỉ là gia vị thêm thắt cho tình cảm của hai người thôi à???
Con mẹ nó!
Mạnh Nhạc Nhạc vô cùng phẫn nộ, cô không nhịn được mà cười tự giễu ra thành tiếng:
"Ok, xem ra là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, anh cũng làm ơn quản chặt người yêu của mình vào, bớt vì mấy chuyện này mà đến làm phiền tôi."
Vừa nói cô vừa xoay người bước ra cửa, tức giận tích tụ trong lòng như muốn xộc thẳng lên trời. Mạnh Nhạc Nhạc ơi Mạnh Nhạc Nhạc, mày đúng là đồ não cá vàng, đến giờ mà còn muốn đi lo lắng cho người đàn ông này, người ta có bề ngoài, có năng lực, có gia thế, có cả người yêu, cần đến một người ngoài như mày lo lắng?
Nhưng vừa đi tới cửa, Mạnh Nhạc Nhạc đã nắm tay lên nắm cửa rồi, bỗng trong đầu lại chỉ đọng lại câu "Anh ấy sắp không qua khỏi" của Tiểu Mễ. Tính cách cẩn thận trong xương cốt của người làm nghiên cứu đột nhiên bộc phát, cô hít sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn không nỡ rời đi được, bèn xoay người, vừa đi về phía Tiêu Diệp vừa nói:
"Tôi biết một ít Trung y, có thể khám thử cho anh, dù thế nào thì cũng là tại tôi mà anh bị thương, tôi phải chịu trách nhiệm."
Cô vừa dứt lời, Tiêu Diệp đã lập tức cự tuyệt:
"Không cần, tôi không sao cả."
Giọng nói hơi nóng nảy, lần này Mạnh Nhạc Nhạc thật sự đã nhận ra điều gì không đúng, cô nheo mắt nhìn lại, kiên trì nói:
"Anh quay người lại đây."
"Thật sự không cần, đã có bác sĩ có chuyên môn kiểm tra cho tôi rồi, tất cả đều bình thường."
Mạnh Nhạc Nhạc cau mày, túm lấy xe lăn của Tiêu Diệp, kiên quyết muốn can thiệp đến cùng.
Hai người giằng co một lát, cuối cùng Tiêu Diệp thở dài, giống như chấp nhận từ bỏ điều gì, anh chậm rãi xoay người lại.
Sau khi phát hiện Tiêu Diệp hoảng loạn một cách kỳ lạ, trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc đã có dự cảm chẳng lành, lúc này tim cô càng đập nhanh hơn, theo chuyển động quay lại của anh cũng chỉ biết trợn mắt lên nhìn, không thể tin được những gì mình đang thấy.
Khuôn mặt vốn đẹp trai tuấn tú của anh nay lại đầy những nếp nhăn, đến cả tóc mai hai bên cũng bạc trắng, ít nhất phải già hơn mười tuổi so với lúc trước!!
Đây là, đây là... Tiêu Diệp?
——
Mạnh Nhạc Nhạc chết sững tại chỗ, chưa đợi cô phản ứng lại, Tiêu Diệp đã nhanh chóng cúi gằm kéo chiếc mũ đang đội trên đầu sụp xuống, giọng nói như khàn lại:
"Đừng nhìn, rất xấu."
Hai tay Mạnh Nhạc Nhạc run run, mãi một lúc lâu sau mới có thể thốt ra được thành tiếng:
"Sao lại thế này? Tại sao... tại sao anh lại... thành như vậy?" Già nua... như vậy.
Ngay sau đó cô cũng lập tức nhận ra: "Đây là lý do mà anh không gặp em sao?"
Cơn tức trong lòng cô lại dâng lên, đã hoàn toàn không khống chế được âm lượng của mình nữa:
"Anh biến thành như vậy là bởi vì nhát kiếm em đâm vào anh phải không? Tại sao lại muốn giấu em chuyện này, anh muốn làm cái gì? Anh muốn cô độc bệnh tật rồi chết... chết già sao? Anh... Anh..."
Tiêu Diệp vươn tay muốn giữ chặt Mạnh Nhạc Nhạc nhưng lại bị cô hất ra, anh cũng không biết phải làm sao nữa:
"Nhạc Nhạc, đừng khóc..."
Mạnh Nhạc Nhạc lúc này mới phát hiện mình đã khóc, cô dùng mu bàn tay lau khóe mắt nhưng không tài nào khống chế được sự khó chịu trong lòng.
Cô đã có thể mơ hồ nghĩ ra, Tiêu Diệp không nói cho cô, như vậy thì ít nhất trình độ y học hiện nay đã không còn cách nào chữa trị, thậm chí rất có thể dì Mộc cũng không có cách nào.
Trong lúc hai mắt đẫm lệ mông lung, cô chợt nghĩ tới hệ thống.
"Hệ thống, hệ thống, tình huống hiện tại của Tiêu Diệp có thể chữa khỏi hay không?"
Hệ thống yên lặng rất lâu, cuối cùng chỉ đáp lại cô hai chữ.
"Xin lỗi."
Mạnh Nhạc Nhạc đờ ra suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, bỗng chốc cô như đã quay về buổi đêm hôm đó...
Chỉ có mình cô, cô độc, bất lực...
Biến cố xảy ra sau ngày ba người bình yên vô sự trở lại căn cứ A...
Sáng sớm hôm nay, Mạnh Nhạc Nhạc mới vừa đi vào nhà ăn đã lâm vào thế khó.
Trần Kiến Bạch ngồi bên trái, trên bàn bày hai phần ăn kiểu Tây, anh cũng chẳng làm gì, chỉ chờ mong nhìn cô, trong tay cầm một bản tư liệu nghiên cứu khoa học, hình như là bản mới nhất, đang tản ra sức quyến rũ khó cưỡng đến từ khoa học.
Lục Vị ngồi bên phải, trên bàn bày hai phần đồ ăn kiểu Trung Quốc, người này thì to gan hơn, vẫy tay với Mạnh Nhạc Nhạc, hiếm thấy hắn bỏ cái mặt nạ của công tử nhà giàu xuống, còn chớp chớp đôi mắt, như có như không mà... quyến rũ cô? Ngồi bên trái hay bên phải bây giờ?
Không đợi Mạnh Nhạc Nhạc lựa chọn, Tiểu Mễ ddax vọt từ bên ngoài vào, hai mắt đẫm lệ, vừa nhìn thấy Mạnh Nhạc Nhạc đã khóc òa lên:
"Chị Nhạc Nhạc, chị mau đi xem Tiêu Diệp đi... anh ấy... anh ấy sắp không qua khỏi mất... chị Nhạc Nhạc..."
Lời này như sét đánh ngang tai, Mạnh Nhạc Nhạc bất chấp tất cả xoay người lao ra ngoài, chạy thục mạng đến tòa nhà số ba, phòng chăm sóc đặc biệt ICU nơi người kia đang ở đó.
Trong lúc chạy, trong đầu cô lại lặp lại lời Tiểu Mễ vừa nói, cô không thể hiểu được cái gì gọi là 'không qua khỏi'? Sao anh có thể không qua khỏi được!!
Mấy ngày trước cô còn nhìn qua cửa sổ thấy anh đã có thể đi lại bình thường, mới cách có mấy ngày, sao có thể như vậy được?
Vừa mới chạy đến cửa tòa nhà số 3 cô đã bị vài người canh cửa ngăn lại, bọn họ là cấp dưới của Tiêu Diệp, cô cũng từng gặp mấy người trong số đó, lúc này thái độ họ đều vô cùng cung kính:
"Cô Mạnh, đội trưởng Tiêu không muốn nhìn thấy cô, xin cô quay về cho."
Lại là như vậy, tình huống này đã từng diễn ra sau khi Mạnh Nhạc Nhạc vào căn cứ, lúc đó cô vừa mới tỉnh lại đã vội vàng muốn xác định tình trạng của Tiêu Diệp có bình an vô sự hay không, thế nhưng cũng chỉ nhận được câu trả lời như hiện tại... mà lúc ấy cô đã trả lời như thế nào nhỉ?
"Tại sao lại không chịu gặp tôi? Anh ấy thật sự không sao chứ? Có phải các cậu đang lừa tôi hay không? Có phải anh ấy... có phải anh ấy..."
Lúc đó lòng cô vô cùng hoảng loạn, điều duy nhất có thể nghĩ được là Tiêu Diệp bị thương rất nặng, vì vậy anh mới không chịu gặp cô. Nhưng sau đó mấy người giữ cửa lại nói:
"Đội trưởng Tiêu không sao, cô có thể nhìn ngài ấy qua cửa sổ. Ngài ấy bảo chúng tôi truyền lời đến cô như này, 'nên dừng thì dừng'."
'Nên dừng thì dừng', chỉ có bốn chữ, nhưng lại giống như búa tạ nện vào lòng Mạnh Nhạc Nhạc.
Ai cũng biết vế sau của bốn chữ này là... "nếu không tất loạn"*, khi đó cô nhìn người đàn ông vô cùng khỏe mạnh qua khung cửa sổ, lòng khẽ trầm xuống. Mọi chuyện đã thật rõ ràng, anh ấy muốn kết thúc hoàn toàn, không muốn có quan ệ gì với cô nữa, là do cô đã đồng ý kết hôn cùng với Trần Kiến Bạch? Hay là do cô đã làm tổn thương anh?
(*)当断不断,反受其乱 (Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn): làm việc mà do dự không quyết thì sẽ để lại hậu họa khôn lường về sau)
Vì thế sau đó ở căn cứ, Mạnh Nhạc Nhạc cũng tự ý thức thân phận của hiện giờ của mình. Tiêu Diệp vì cô mà bị thương, đáng ra cô nên thường xuyên đến thăm mới đúng, nhưng lần nào đến cũng chỉ dám lén nhìn qua cửa sổ, chưa bao giờ muốn kiên trì gặp tận mặt, cũng chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với nhau.
Mỗi lần bản thân mềm lòng, cô đều sẽ yên lặng ngẫm lại câu "Nên dừng thì dừng" kia rồi thu lại tất cả nhớ mong còn sót trong tâm trí, cũng bắt đầu dời lực chú ý sang những người khác.
Kết quả cũng thật không tồi.
Cô đã có thể bình thản đối mặt với chuyện đó, thậm chí còn có thể dùng ánh mắt thưởng thức để đánh giá những mối quan hệ mới. Dần dần, cô còn bắt đầu chấp nhận sự theo đuổi của Lục Vị và Trần Kiến Bạch.
Nhưng ngay giờ khắc này đây, Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu hoài nghi, tất cả đều thật sự như cô nghĩ sao? Tiêu Diệp thật sự hoàn toàn khỏe mạnh sao?
——Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ •∆•【 https://www.wattpad.com/user/camtutiendo_】【 https://www.facebook.com/camtutiendo/ 】【 https://camtutiendo.wordpress.com/ 】——
Mười phút sau, Mạnh Nhạc Nhạc đẩy mạnh cửa phòng ra, cuối cùng cùng nhìn thấy... Tiêu Diệp...
Anh ngồi trên xe lăn quay lưng về phía cô, trong giọng nói có nét hoảng loạn rất khó phát hiện:
"Nhạc... cô Mạnh, cô có việc gì sao?"
Nghe được giọng nói của anh, Mạnh Nhạc Nhạc khẽ thở phào một hơi.
Giả thiết đầu tiên trong lòng cô đã bị bác bỏ, đây là Tiêu Diệp chứ không phải người nào đóng giả, ít nhất anh vẫn còn có thể nói chuyện, vẫn có thể... ngồi ở nơi này.
Nhưng nghi hoặc lại ập đến, Tiểu Mễ sẽ không vô duyên đi nói đùa như thế, rốt cuộc là anh đã bị làm sao?
Lòng thầm nghĩ, miệng cô cũng đã hỏi ra ngoài.
Người đàn ông yên lặng một lát, chậm rãi trả lời:
"Tôi không sao, chỉ là thần kinh đã chịu áp lực nên tạm thời không đi được mà thôi. Tiểu Mễ đã nói gì với cô à? Con bé chỉ hay chuyện bé xé ra to, cô cũng biết đấy, tình yêu cũng dễ khiến người ta lo nghĩ."
Nói xong mấy chữ cuối, trong giọng anh còn dường như có chút oán trách thân mật, lòng Mạnh Nhạc Nhạc cũng không khỏi trùng xuống.
Là? Là sao cơ!
Anh có ý gì? Thì ra sự lo lắng của cô chỉ là gia vị thêm thắt cho tình cảm của hai người thôi à???
Con mẹ nó!
Mạnh Nhạc Nhạc vô cùng phẫn nộ, cô không nhịn được mà cười tự giễu ra thành tiếng:
"Ok, xem ra là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, anh cũng làm ơn quản chặt người yêu của mình vào, bớt vì mấy chuyện này mà đến làm phiền tôi."
Vừa nói cô vừa xoay người bước ra cửa, tức giận tích tụ trong lòng như muốn xộc thẳng lên trời. Mạnh Nhạc Nhạc ơi Mạnh Nhạc Nhạc, mày đúng là đồ não cá vàng, đến giờ mà còn muốn đi lo lắng cho người đàn ông này, người ta có bề ngoài, có năng lực, có gia thế, có cả người yêu, cần đến một người ngoài như mày lo lắng?
Nhưng vừa đi tới cửa, Mạnh Nhạc Nhạc đã nắm tay lên nắm cửa rồi, bỗng trong đầu lại chỉ đọng lại câu "Anh ấy sắp không qua khỏi" của Tiểu Mễ. Tính cách cẩn thận trong xương cốt của người làm nghiên cứu đột nhiên bộc phát, cô hít sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn không nỡ rời đi được, bèn xoay người, vừa đi về phía Tiêu Diệp vừa nói:
"Tôi biết một ít Trung y, có thể khám thử cho anh, dù thế nào thì cũng là tại tôi mà anh bị thương, tôi phải chịu trách nhiệm."
Cô vừa dứt lời, Tiêu Diệp đã lập tức cự tuyệt:
"Không cần, tôi không sao cả."
Giọng nói hơi nóng nảy, lần này Mạnh Nhạc Nhạc thật sự đã nhận ra điều gì không đúng, cô nheo mắt nhìn lại, kiên trì nói:
"Anh quay người lại đây."
"Thật sự không cần, đã có bác sĩ có chuyên môn kiểm tra cho tôi rồi, tất cả đều bình thường."
Mạnh Nhạc Nhạc cau mày, túm lấy xe lăn của Tiêu Diệp, kiên quyết muốn can thiệp đến cùng.
Hai người giằng co một lát, cuối cùng Tiêu Diệp thở dài, giống như chấp nhận từ bỏ điều gì, anh chậm rãi xoay người lại.
Sau khi phát hiện Tiêu Diệp hoảng loạn một cách kỳ lạ, trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc đã có dự cảm chẳng lành, lúc này tim cô càng đập nhanh hơn, theo chuyển động quay lại của anh cũng chỉ biết trợn mắt lên nhìn, không thể tin được những gì mình đang thấy.
Khuôn mặt vốn đẹp trai tuấn tú của anh nay lại đầy những nếp nhăn, đến cả tóc mai hai bên cũng bạc trắng, ít nhất phải già hơn mười tuổi so với lúc trước!!
Đây là, đây là... Tiêu Diệp?
——
Mạnh Nhạc Nhạc chết sững tại chỗ, chưa đợi cô phản ứng lại, Tiêu Diệp đã nhanh chóng cúi gằm kéo chiếc mũ đang đội trên đầu sụp xuống, giọng nói như khàn lại:
"Đừng nhìn, rất xấu."
Hai tay Mạnh Nhạc Nhạc run run, mãi một lúc lâu sau mới có thể thốt ra được thành tiếng:
"Sao lại thế này? Tại sao... tại sao anh lại... thành như vậy?" Già nua... như vậy.
Ngay sau đó cô cũng lập tức nhận ra: "Đây là lý do mà anh không gặp em sao?"
Cơn tức trong lòng cô lại dâng lên, đã hoàn toàn không khống chế được âm lượng của mình nữa:
"Anh biến thành như vậy là bởi vì nhát kiếm em đâm vào anh phải không? Tại sao lại muốn giấu em chuyện này, anh muốn làm cái gì? Anh muốn cô độc bệnh tật rồi chết... chết già sao? Anh... Anh..."
Tiêu Diệp vươn tay muốn giữ chặt Mạnh Nhạc Nhạc nhưng lại bị cô hất ra, anh cũng không biết phải làm sao nữa:
"Nhạc Nhạc, đừng khóc..."
Mạnh Nhạc Nhạc lúc này mới phát hiện mình đã khóc, cô dùng mu bàn tay lau khóe mắt nhưng không tài nào khống chế được sự khó chịu trong lòng.
Cô đã có thể mơ hồ nghĩ ra, Tiêu Diệp không nói cho cô, như vậy thì ít nhất trình độ y học hiện nay đã không còn cách nào chữa trị, thậm chí rất có thể dì Mộc cũng không có cách nào.
Trong lúc hai mắt đẫm lệ mông lung, cô chợt nghĩ tới hệ thống.
"Hệ thống, hệ thống, tình huống hiện tại của Tiêu Diệp có thể chữa khỏi hay không?"
Hệ thống yên lặng rất lâu, cuối cùng chỉ đáp lại cô hai chữ.
"Xin lỗi."
Mạnh Nhạc Nhạc đờ ra suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, bỗng chốc cô như đã quay về buổi đêm hôm đó...
Chỉ có mình cô, cô độc, bất lực...
Danh sách chương