Có lẽ là do hiệu quả thôi miên của Lagrange quá tốt, Mạnh Nhạc Nhạc ngủ sớm dậy sớm, lần đầu tiên dậy còn sớm hơn cả Trần Kiến Bạch, cô nghĩ nghĩ, quyết định đến đại sảnh ăn sáng rồi ở đó chờ anh.
Cô mới vừa đi xuống cầu thang, vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông đứng trước cửa, tay kéo hai chiếc vali, anh mặc một bộ thường phục, mặt mày tuấn lãng, cho dù đứng ở nơi mà dáng người cao lớn rất phổ biến như London cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt của những người đang qua lại, càng đừng nói tấm thân mang khí chất quân nhân sắc bén kia... thật sự vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Mạnh Nhạc Nhạc không ngờ rằng ở đây lại có thể gặp được...
Tiêu Diệp.
Không phải anh ấy không được tự tiện xuất ngoại sao? Chuyện này là trước đây anh nói cho cô biết, gia đình anh có bối cảnh đặc thù, thân phận cũng rất nhạy cảm, cơ bản không thể xuất ngoại.
Nhưng giờ... anh lại xuất hiện ở London, còn tại chính khách sạn mà cô đang ở.
Anh. . . tới tìm cô sao?
Người đàn ông ở đối diện vốn rất nhạy cảm, anh cảm giác được ánh nhìn chăm chú của người khác bèn ngẩng đầu, nhìn thẳng về bên này.
Ngay sau đó, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thấy rõ đối phương.
Hai người yêu nhau chỉ vừa chia tay hơn một tháng, gặp lại nhau thì sẽ có cảm giác gì?
Nếu lúc này có người có thuật đọc tâm, có lẽ sẽ phát hiện, tiếng lòng của bọn họ hoàn toàn tương đồng.
Anh / cô ấy gầy đi rồi...
Trong mắt Tiêu Diệp hiện lên đủ loại cảm xúc, cuối cùng tất cả đều bị dấu biệt đi mất, anh nhấc chân, đi về phía cô.
Mỗi bước chân của người đàn ông đều rất vững vàng. Khoảng cách giữa hai người đã ngày càng gần, Mạnh Nhạc Nhạc bỗng hồi hộp, cô thầm nhủ bản thân, chẳng qua là gặp lại bạn trai cũ mà thôi, không có gì to tát cả, không phải đã sớm buông tay rồi sao?
Nghĩ như vậy, cảm giác hồi hộp trong lòng cũng giảm xuống không ít, cảm giác thoải mái dần tăng thêm, thậm chí cô còn hơi mỉm cười.
Lúc Tiêu Diệp đi gần đến cầu thang, Mạnh Nhạc Nhạc đang định hào phóng chào hỏi anh một câu thì một cô gái đột nhiên xông ra từ sau lưng anh, vô cùng thân mật đánh yêu Tiêu Diệp một cái, sau đó bắt đầu làm nũng:
"Đồng chí Tiêu-nước-đá, sao anh không đợi em vậy? Anh quên là mình phải bảo vệ em sao?"
Mạnh Nhạc Nhạc thoáng sững người, những tưởng tượng và hồi hộp vữa nãy đã tan biến sạch sẽ, cô gái kia nói rằng Tiêu Diệp đang bảo vệ cô ấy sao? Còn thái độ quen thuộc cùng ẩn ý trong câu nói nữa.
À, thì ra là cô tự mình đa tình. . .
Còn chưa đợi cô nhấc chân rời đi, giọng nói của Trần Kiến Bạch đã truyền đến từ phía sau:
"Chào buổi sáng, Nhạc Nhạc."
Bốn người cứ như vậy chắn trên cầu thang, lầu trên lầu dưới nhìn nhau.
Người đầu tiên phản ứng lại vẫn là cô gái kia, chỉ thấy cô ấy 3 bước gộp làm 2 chạy lên cầu thang, dáng vẻ tưởng như sắp ôm chầm lấy Trần Kiến Bạch đến nơi, bắt đầu ồn ào nói cười:
"Anh Kiến Bạch, lâu lắm không gặp, Tiểu Mễ nhớ anh lắm đó."
Trong nháy mắt lúc cô gái kia lao đến, Trần Kiến Bạch nghe thấy tiếng cảnh báo eo éo reo lên trong đầu, anh đã đọc thuộc lòng cả quyển "Cẩm nang làm một người chồng vui vẻ" kia, trong đó đã ghi cực kỳ cực kỳ rõ ràng —— Đàn ông nhất định phải giữ mình trong sạch, không thể có quan hệ, cử chỉ thân mật với bất kỳ cô gái nào khác ngoài bạn gái.
Có quan hệ huyết thống cũng không được!!!
Anh bất chấp tinh thần lịch thiệp, luống cuống tay chân đẩy cô gái kia ra, giải thích với Mạnh Nhạc Nhạc:
"Đây là Trần Tiểu Mễ, con gái của chú tôi."
Sau đó lập tức quay sang chào hỏi cô gái kia:
"Tiểu Mễ, đã lâu không gặp."
Bốn chữ "Đã lâu không gặp" còn nhấn mạnh một cách rất phô trương, giống như đang ngầm giải thích với Mạnh Nhạc Nhạc rằng tuy bọn họ là anh em họ nhưng cũng không thân thiết với nhau lắm.
Bởi vậy, Tiểu Mễ đương nhiên cũng chú ý tới Mạnh Nhạc Nhạc, cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to, qua lại nhìn nhìn Trần Kiến Bạch và Mạnh Nhạc Nhạc vài lần rồi cười rộ lên.
---------------
Qua một hồi lâu, Mạnh Nhạc Nhạc vẫn chưa phản ứng lại được, sao tình cảnh lại biến thành như vậy rồi???
Bốn người bọn họ ngồi cùng một bàn ăn sáng cùng nhau. Trần Kiến Bạch ngồi bên cạnh cô, đối diện là Tiêu Diệp.
Không khí giữa ba người yên tĩnh lạ thường, chỉ có Tiểu Mễ vẫn liên tục ríu rít nói chuyện.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng từ lời của cô ấy mới biết được, Tiểu Mễ thay người lớn trong nhà đến đây tham gia hội nghị, mà Tiêu Diệp là người có trách nhiệm bảo vệ cô ấy.
Mạnh Nhạc Nhạc mím môi, ý đồ của cô gái này đối với Tiêu Diệp quá rõ ràng, lại còn cách xưng hô "Tiêu-nước-đá" kia nữa. Phải biết rằng, chia tay là một chuyện, mới vừa chia tay xong mà bạn trai cũ đã cùng người khác nhập nhằng lại là một chuyện khác.
Cô không muốn ở lại đây quá lâu, vì vậy cố gắng ăn nhanh rồi kiếm cớ đi WC.
Mạnh Nhạc Nhạc mới vừa đi, Tiểu Mễ đã làm mặt quỷ với Trần Kiến Bạch:
"Nói đi, anh Kiến Bạch, hai người có quan hệ gì?"
Trần Kiến Bạch trừng mắt nhìn Tiểu Mễ, tầm mắt đảo qua Tiêu Diệp, anh nhớ rõ, người này có quen biết với Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc còn từng ở bên hắn một đêm trong bệnh viện, Trần Kiến Bạch hơi cảnh giác, trịnh trọng nói:
"Quan hệ ái mộ lẫn nhau, cũng có ý tiến triển đến hôn nhân, về sau em phải gọi anh là anh họ, chú ý khoảng cách an toàn từ 5±2 dm trở lên..."
"Ha ha ha, anh Kiến Bạch, không phải là anh..."
Tiểu Mễ cười to ra tiếng, mới nói được một nửa thì nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh mình nên vội vàng sửa lại:
"Được rồi, anh họ, anh cũng quá..."
Tiểu Mễ bắt đầu lên án Trần Kiến Bạch không màng tình anh em đến mức nào, thậm chí bắt đầu gọi Mạnh Nhạc Nhạc là chị dâu...
Tiêu Diệp ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô gái rời đi, nghe hai người bên cạnh nói chuyện phiếm, trong lòng bỗng cảm thấy quặn lên khó chịu.
Anh đương nhiên nhìn ra được thái độ của Mạnh Nhạc Nhạc, cô để ý Trần Tiểu Mễ, bởi vì anh.
Nói cách khác, cho dù thái độ hiện tại của cô có bình thản bao nhiêu thì cô cũng vẫn còn tình cảm với anh.
Nhưng mà anh cũng đã có thể nhìn ra, tuy Trần Kiến Bạch có địch ý với anh, nhưng anh ta cũng không hề nói dối.
Nói cách khác, bọn họ... thật sự đã ở bên nhau.
Không thể không thừa nhận, một khắc kia, cảm giác như có cây châm nhỏ đâm thẳng vào lòng anh nhức nhối.
Trước hôm nay, ngày nào anh cũng suy nghĩ xem nên giải quyết những chuyện trước đó thế nào, nên vãn hồi như thế nào.
Anh có thể xin lỗi cô vì một phút xúc động của mình, sau đó, liệu cô... có thể...
Có thể tha thứ cho anh không...
Bọn họ vẫn còn tình cảm với nhau, vậy có thể quay lại được không...
Đúng vậy, cô là Nhạc Nhạc của anh, bọn họ nhất định phải ở bên nhau, tất cả hiểu nhầm chẳng qua chỉ là thử thách tình yêu của bọn họ mà thôi.
Trước ngày hôm nay, anh còn nắm chắc 8 phần.
Nhưng hiện tại, anh lại không chắc chắn lắm.
Cô đã có bạn trai, bạn trai của cô cũng yêu cô, bọn họ còn là thầy tốt bạn hiền, cùng chung chí hướng, quan hệ của họ là ái mộ lẫn nhau, cũng đã có ý tiến triển đến hôn nhân...
Còn anh thì sao?
Chỉ là một người bạn trai cũ si tâm vọng tưởng.
Còn cần phải giải thích cứu vớt điều gì nữa?
Cô mới vừa đi xuống cầu thang, vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông đứng trước cửa, tay kéo hai chiếc vali, anh mặc một bộ thường phục, mặt mày tuấn lãng, cho dù đứng ở nơi mà dáng người cao lớn rất phổ biến như London cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt của những người đang qua lại, càng đừng nói tấm thân mang khí chất quân nhân sắc bén kia... thật sự vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Mạnh Nhạc Nhạc không ngờ rằng ở đây lại có thể gặp được...
Tiêu Diệp.
Không phải anh ấy không được tự tiện xuất ngoại sao? Chuyện này là trước đây anh nói cho cô biết, gia đình anh có bối cảnh đặc thù, thân phận cũng rất nhạy cảm, cơ bản không thể xuất ngoại.
Nhưng giờ... anh lại xuất hiện ở London, còn tại chính khách sạn mà cô đang ở.
Anh. . . tới tìm cô sao?
Người đàn ông ở đối diện vốn rất nhạy cảm, anh cảm giác được ánh nhìn chăm chú của người khác bèn ngẩng đầu, nhìn thẳng về bên này.
Ngay sau đó, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thấy rõ đối phương.
Hai người yêu nhau chỉ vừa chia tay hơn một tháng, gặp lại nhau thì sẽ có cảm giác gì?
Nếu lúc này có người có thuật đọc tâm, có lẽ sẽ phát hiện, tiếng lòng của bọn họ hoàn toàn tương đồng.
Anh / cô ấy gầy đi rồi...
Trong mắt Tiêu Diệp hiện lên đủ loại cảm xúc, cuối cùng tất cả đều bị dấu biệt đi mất, anh nhấc chân, đi về phía cô.
Mỗi bước chân của người đàn ông đều rất vững vàng. Khoảng cách giữa hai người đã ngày càng gần, Mạnh Nhạc Nhạc bỗng hồi hộp, cô thầm nhủ bản thân, chẳng qua là gặp lại bạn trai cũ mà thôi, không có gì to tát cả, không phải đã sớm buông tay rồi sao?
Nghĩ như vậy, cảm giác hồi hộp trong lòng cũng giảm xuống không ít, cảm giác thoải mái dần tăng thêm, thậm chí cô còn hơi mỉm cười.
Lúc Tiêu Diệp đi gần đến cầu thang, Mạnh Nhạc Nhạc đang định hào phóng chào hỏi anh một câu thì một cô gái đột nhiên xông ra từ sau lưng anh, vô cùng thân mật đánh yêu Tiêu Diệp một cái, sau đó bắt đầu làm nũng:
"Đồng chí Tiêu-nước-đá, sao anh không đợi em vậy? Anh quên là mình phải bảo vệ em sao?"
Mạnh Nhạc Nhạc thoáng sững người, những tưởng tượng và hồi hộp vữa nãy đã tan biến sạch sẽ, cô gái kia nói rằng Tiêu Diệp đang bảo vệ cô ấy sao? Còn thái độ quen thuộc cùng ẩn ý trong câu nói nữa.
À, thì ra là cô tự mình đa tình. . .
Còn chưa đợi cô nhấc chân rời đi, giọng nói của Trần Kiến Bạch đã truyền đến từ phía sau:
"Chào buổi sáng, Nhạc Nhạc."
Bốn người cứ như vậy chắn trên cầu thang, lầu trên lầu dưới nhìn nhau.
Người đầu tiên phản ứng lại vẫn là cô gái kia, chỉ thấy cô ấy 3 bước gộp làm 2 chạy lên cầu thang, dáng vẻ tưởng như sắp ôm chầm lấy Trần Kiến Bạch đến nơi, bắt đầu ồn ào nói cười:
"Anh Kiến Bạch, lâu lắm không gặp, Tiểu Mễ nhớ anh lắm đó."
Trong nháy mắt lúc cô gái kia lao đến, Trần Kiến Bạch nghe thấy tiếng cảnh báo eo éo reo lên trong đầu, anh đã đọc thuộc lòng cả quyển "Cẩm nang làm một người chồng vui vẻ" kia, trong đó đã ghi cực kỳ cực kỳ rõ ràng —— Đàn ông nhất định phải giữ mình trong sạch, không thể có quan hệ, cử chỉ thân mật với bất kỳ cô gái nào khác ngoài bạn gái.
Có quan hệ huyết thống cũng không được!!!
Anh bất chấp tinh thần lịch thiệp, luống cuống tay chân đẩy cô gái kia ra, giải thích với Mạnh Nhạc Nhạc:
"Đây là Trần Tiểu Mễ, con gái của chú tôi."
Sau đó lập tức quay sang chào hỏi cô gái kia:
"Tiểu Mễ, đã lâu không gặp."
Bốn chữ "Đã lâu không gặp" còn nhấn mạnh một cách rất phô trương, giống như đang ngầm giải thích với Mạnh Nhạc Nhạc rằng tuy bọn họ là anh em họ nhưng cũng không thân thiết với nhau lắm.
Bởi vậy, Tiểu Mễ đương nhiên cũng chú ý tới Mạnh Nhạc Nhạc, cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to, qua lại nhìn nhìn Trần Kiến Bạch và Mạnh Nhạc Nhạc vài lần rồi cười rộ lên.
---------------
Qua một hồi lâu, Mạnh Nhạc Nhạc vẫn chưa phản ứng lại được, sao tình cảnh lại biến thành như vậy rồi???
Bốn người bọn họ ngồi cùng một bàn ăn sáng cùng nhau. Trần Kiến Bạch ngồi bên cạnh cô, đối diện là Tiêu Diệp.
Không khí giữa ba người yên tĩnh lạ thường, chỉ có Tiểu Mễ vẫn liên tục ríu rít nói chuyện.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng từ lời của cô ấy mới biết được, Tiểu Mễ thay người lớn trong nhà đến đây tham gia hội nghị, mà Tiêu Diệp là người có trách nhiệm bảo vệ cô ấy.
Mạnh Nhạc Nhạc mím môi, ý đồ của cô gái này đối với Tiêu Diệp quá rõ ràng, lại còn cách xưng hô "Tiêu-nước-đá" kia nữa. Phải biết rằng, chia tay là một chuyện, mới vừa chia tay xong mà bạn trai cũ đã cùng người khác nhập nhằng lại là một chuyện khác.
Cô không muốn ở lại đây quá lâu, vì vậy cố gắng ăn nhanh rồi kiếm cớ đi WC.
Mạnh Nhạc Nhạc mới vừa đi, Tiểu Mễ đã làm mặt quỷ với Trần Kiến Bạch:
"Nói đi, anh Kiến Bạch, hai người có quan hệ gì?"
Trần Kiến Bạch trừng mắt nhìn Tiểu Mễ, tầm mắt đảo qua Tiêu Diệp, anh nhớ rõ, người này có quen biết với Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc còn từng ở bên hắn một đêm trong bệnh viện, Trần Kiến Bạch hơi cảnh giác, trịnh trọng nói:
"Quan hệ ái mộ lẫn nhau, cũng có ý tiến triển đến hôn nhân, về sau em phải gọi anh là anh họ, chú ý khoảng cách an toàn từ 5±2 dm trở lên..."
"Ha ha ha, anh Kiến Bạch, không phải là anh..."
Tiểu Mễ cười to ra tiếng, mới nói được một nửa thì nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh mình nên vội vàng sửa lại:
"Được rồi, anh họ, anh cũng quá..."
Tiểu Mễ bắt đầu lên án Trần Kiến Bạch không màng tình anh em đến mức nào, thậm chí bắt đầu gọi Mạnh Nhạc Nhạc là chị dâu...
Tiêu Diệp ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô gái rời đi, nghe hai người bên cạnh nói chuyện phiếm, trong lòng bỗng cảm thấy quặn lên khó chịu.
Anh đương nhiên nhìn ra được thái độ của Mạnh Nhạc Nhạc, cô để ý Trần Tiểu Mễ, bởi vì anh.
Nói cách khác, cho dù thái độ hiện tại của cô có bình thản bao nhiêu thì cô cũng vẫn còn tình cảm với anh.
Nhưng mà anh cũng đã có thể nhìn ra, tuy Trần Kiến Bạch có địch ý với anh, nhưng anh ta cũng không hề nói dối.
Nói cách khác, bọn họ... thật sự đã ở bên nhau.
Không thể không thừa nhận, một khắc kia, cảm giác như có cây châm nhỏ đâm thẳng vào lòng anh nhức nhối.
Trước hôm nay, ngày nào anh cũng suy nghĩ xem nên giải quyết những chuyện trước đó thế nào, nên vãn hồi như thế nào.
Anh có thể xin lỗi cô vì một phút xúc động của mình, sau đó, liệu cô... có thể...
Có thể tha thứ cho anh không...
Bọn họ vẫn còn tình cảm với nhau, vậy có thể quay lại được không...
Đúng vậy, cô là Nhạc Nhạc của anh, bọn họ nhất định phải ở bên nhau, tất cả hiểu nhầm chẳng qua chỉ là thử thách tình yêu của bọn họ mà thôi.
Trước ngày hôm nay, anh còn nắm chắc 8 phần.
Nhưng hiện tại, anh lại không chắc chắn lắm.
Cô đã có bạn trai, bạn trai của cô cũng yêu cô, bọn họ còn là thầy tốt bạn hiền, cùng chung chí hướng, quan hệ của họ là ái mộ lẫn nhau, cũng đã có ý tiến triển đến hôn nhân...
Còn anh thì sao?
Chỉ là một người bạn trai cũ si tâm vọng tưởng.
Còn cần phải giải thích cứu vớt điều gì nữa?
Danh sách chương