Hôm đó, Mạnh Nhạc Nhạc rời khỏi nhà họ Lục, về với ngôi trường quen thuộc.
Sau một thời gian xa cách nhưng cũng không có thay đổi gì nhiều, tính toán thời điểm, hẳn là đoạn video kích thích kia đã được đưa đến tay cô bạn thân cặn bã - Mộc Thư Nhan, chẳng bao lâu sau sẽ có trò hay.
Còn về dự án nghiên cứu, Nhạc Nhạc cuối cùng cũng không nhận sự giúp đỡ của Lục Vị, cô có tự tin, hạng mục bị cướp đi như thế nào thì cũng sẽ phải được trả lại như thế, cô nhất định phải dùng phương thức quang minh chính đại tự đòi lại công bằng cho mình.
-
Mạnh Nhạc Nhạc vốn cho rằng cần phải chờ thêm một thời gian, nhưng không ngờ Mộc Thư Nhan còn nóng vội hơn cô tưởng, chưa gì đã vội vã chạy đi tìm đường chết.
Sau hôm trở về từ Lục gia, giáo sư của trường đại học đột nhiên gọi mời cô đến một cuộc họp, lời mời còn rất khách sáo lịch sự.
Đến khi Mạnh Nhạc Nhạc đẩy cửa phòng họp ở tầng ba ra, ái chà chà, không ngờ tất cả giáo sư tiến sĩ của trường đều đã tụ họp đông đủ, ngồi hàng đầu vẫn là viện trưởng Dương.
Cô vừa bước vào, phòng họp vốn dĩ ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, các giáo sư hai mặt nhìn nhau, có vài người còn nhìn cô bằng ánh mắt áy náy, còn viện trưởng Dương ngồi ở hàng trên cùng thì cúi đầu như đang xem tài liệu.
Người đầu tiên mở miệng chính là thư ký Cao ở bên cạnh, hắn ta tươi cười tự mình dẫn Mạnh Nhạc Nhạc vào chỗ ngồi.
"Ôi chao, bạn học Mạnh, lại đây, lại đây ngồi cạnh tôi này, chỉ còn chờ em thôi đấy."
Mạnh Nhạc Nhạc nhướng mày, rất nghe lời ngồi xuống, bầu không khí trong phòng hội nghị khiến cô có chút cảnh giá.
Quá kỳ lạ!
Hơn nữa, từ khi nào mà mấy vị giáo sư mở họp còn phải chờ một nghiên cứu sinh như cô, rất óc cảm giác kiểu 'vô sự hiến ân cần'.
Quả nhiên, không quá 3 phút sau, thư ký Cao bắt đầu giở giọng tâng bốc.
"Bạn học Mạnh đúng là giỏi quá, một nghiên cứu sinh mà có thể đạt được thành quả như vậy trong nghiên cứu, đúng là tiền đồ rộng mở mà..."
Những vị giáo sư xung quanh cũng phụ họa theo, Mạnh Nhạc Nhạc hơi mất kiên nhẫn, hỏi thẳng.
"Giáo sư, không biết ngài gọi tôi đến cuộc họp này để làm gì?"
Những lời nịnh hót ba hoa chích chòe của thư ký Cao bị nghẹn lại, hiện trường có hơi xấu hổ, nhưng không hổ là người làm hành chính, ba giây sau, thư ký Cao đã lại cười rộ lên ha hả.
"Bạn học Mạnh thật thẳng thắn, không tồi, người làm nghiên cứu khoa học đúng là cần phải chân thật. Chuyện là thế này, cái dự án lúc trước của em... xảy ra chút sự cố trong cuộc họp báo cáo với Viện Nghiên cứu Trung ương, cần em đến làm một bài báo cáo chi tiết... Em yên tâm, bản báo cáo này cũng không phải bảo em làm không công. Miễn là báo cáo thành công, dự án này về sau sẽ lại do em và tiến sĩ Mộc Thư Nhan tiếp tục cùng nhau nghiên cứu. Kinh nghiệm của cô ấy vốn đã phong phú, giờ lại có thêm tài năng của em, chắc chắn còn có thể đưa ra những thành quả tốt hơn nữa..."
Mạnh Nhạc Nhạc quả thực bị chọc tức đến suýt cười thành tiếng, ý bọn họ là, Mộc Thư Nhan nuốt một mình không trôi, nên muốn cô đến vuốt lưng giúp đỡ? A, còn dùng dự án để tham gia cuộc họp báo cáo với Viện Nghiên cứu Trung ương nữa? Từ hôm cô ả cướp được dự án đến nay cũng chỉ mới hơn 10 ngày, Mộc Thư Nhan chưa gì đã nóng lòng muốn trưng bày thành quả? Nhìn vào tình huống khẩn cấp hiện tại, chỉ sợ là bị lật xe rồi.
Mạnh Nhạc Nhạc đoán không sai, sau khi Mộc Thư Nhan cướp được dự án thì mừng phát rồ, nhưng cô ả sợ đêm dài lắm mộng nên chưa gì đã vội vã công bố thành quả nghiên cứu.
Nào ngờ lần báo cáo này không phải chỉ cần lên nói cho xong rồi xuống như trước, mà còn mời tới vài vị tiến sĩ danh tiếng.
Cô ta bị một vị trong đó nghi ngờ chất vấn, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng, đối phương tung ra càng ngày càng nhiều nghi vấn, càng lúc càng thâm thuý, còn mở rộng thêm những vấn đề không chỉ nằm trong bản báo cáo của Mạnh Nhạc Nhạc.
Đương nhiên Mộc Thư Nhan không trả lời nổi, việc này đã khiến cho đối phương nghi ngờ phía nhà trường và Mộc Thư Nhan làm giả bản báo cáo.
Trong giới nghiên cứu khoa học, việc làm giả kết quả nghiên cứu là điều cấm kỵ, càng là người đạt thành tựu cao trong lĩnh vực này thì lại càng để ý, mà vị tiến sĩ kia lại là một người vô cùng có địa vị, cũng là người cực kỳ cố chấp.
Mắt thấy việc này sắp bị báo cáo lên trên, tình hình cực kỳ nghiêm trọng.
Thế là trong Viện mở cuộc họp khẩn cấp, cuối cùng quyết định phải ra tay từ phía Mạnh Nhạc Nhạc trước đã, chỉ cần cô ra mặt chứng minh báo cáo nghiên cứu khoa học là hàng thật, đến lúc đó lại nói là lĩnh vực ban đầu Mộc Thư Nhan tham gia không giống, ít nhất cứ cởi cái mũ 'đạo văn' này ra trước đã.
Thế nên mới diễn ra một màn như hôm nay.
Thư ký Cao vừa dứt lời, những vị giáo sư khác đã vội hùa theo khuyên bảo:
"Đúng vậy, em Mạnh, em cũng chỉ là một nghiên cứu sinh vẫn chưa đủ tư cách tham gia một bản báo cáo như vậy, có tiến sĩ Mộc hướng dẫn sẽ càng có thêm nhiều cơ hội..."
"Học viện rất tin tưởng em, em không thể phụ công lao bồi dưỡng của các giáo sư chứ..."
......
Mạnh Nhạc Nhạc nghe xong chỉ mỉm cười, nói:
"Thưa thầy, thật xin lỗi, dự án này đã được chuyển giao cho tiến sĩ Mộc Thư Nhan, tôi không bao giờ nhúng tay vào dự án của người khác, tôi có nguyên tắc của mình, cũng cần giữ chút liêm sỉ."
Lời này vừa nói ra đã thành công làm mấy vị giáo sư đối diện phải nghẹn họng.
A, lúc này thì biết chạy đi tìm tôi, vậy sao cái lúc cùng ép tôi phải giao dự án ra thì không thấy ai nói tin tôi thế? Tưởng Mạnh Nhạc Nhạc này là chó con chắc? Gọi là đến, đuổi là đi à?
Cô giờ còn thầm cảm tạ Tiêu Diệp từ tận đáy lòng, nếu không phải anh đang cầm bản báo cáo kỹ càng cùng mẫu vật thực nghiệm, thì chỉ sợ nếu nộp ra, mọi thứ thật sự sẽ bị cướp hết, lúc đấy có 10 cái miệng cũng không biện minh được.
Trong phòng hội nghị im lìm trở lại, viện trưởng Dương ngồi ở hàng đầu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Nhạc Nhạc bằng ánh mắt cực kỳ khốn nạn. Trầm giọng nói:
"Sao nào, cô muốn bắt chúng tôi phải trả dự án lại cho cô, để một mình cô làm chắc?"
Giọng nói ông ta tràn ngập sự khinh thường, thật sự đã chọc Mạnh Nhạc Nhạc muốn bật cười.
Thế lúc trước thì không phải một mình cô làm chắc? Huống hồ cô còn đã làm ra thành quả, chỉ là hiện tại không nắm mẫu vật trong tay mà thôi.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng đáp lại, từng câu từng chữ:
"Viện trưởng Dương, dự án của người khác tôi đây không dám cướp, hơn nữa, tôi còn rất ngoan ngoãn nghe theo lời ngài, lo đọc sách học cách làm người đó thôi, thế nên mới không có thời gian để làm báo cáo."
"Hỗn láo!" Bàn gỗ bị đập ầm một cái, viện trưởng Dương tức giận đứng dậy, chỉ tay thẳng mặt Mạnh Nhạc Nhạc, uy hiếp đe dọa:
"Cô Mạnh, chẳng lẽ cô không cần tốt nghiệp nữa phải không?"
Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa kịp đáp lời, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, mạnh đến mức phát ra tiếng "Sầm".
Đồng thời, một giọng nam trong trẻo vang lên:
"Tôi cũng rất muốn xem, là ai không cho cô ấy tốt nghiệp đấy!"
Sau một thời gian xa cách nhưng cũng không có thay đổi gì nhiều, tính toán thời điểm, hẳn là đoạn video kích thích kia đã được đưa đến tay cô bạn thân cặn bã - Mộc Thư Nhan, chẳng bao lâu sau sẽ có trò hay.
Còn về dự án nghiên cứu, Nhạc Nhạc cuối cùng cũng không nhận sự giúp đỡ của Lục Vị, cô có tự tin, hạng mục bị cướp đi như thế nào thì cũng sẽ phải được trả lại như thế, cô nhất định phải dùng phương thức quang minh chính đại tự đòi lại công bằng cho mình.
-
Mạnh Nhạc Nhạc vốn cho rằng cần phải chờ thêm một thời gian, nhưng không ngờ Mộc Thư Nhan còn nóng vội hơn cô tưởng, chưa gì đã vội vã chạy đi tìm đường chết.
Sau hôm trở về từ Lục gia, giáo sư của trường đại học đột nhiên gọi mời cô đến một cuộc họp, lời mời còn rất khách sáo lịch sự.
Đến khi Mạnh Nhạc Nhạc đẩy cửa phòng họp ở tầng ba ra, ái chà chà, không ngờ tất cả giáo sư tiến sĩ của trường đều đã tụ họp đông đủ, ngồi hàng đầu vẫn là viện trưởng Dương.
Cô vừa bước vào, phòng họp vốn dĩ ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, các giáo sư hai mặt nhìn nhau, có vài người còn nhìn cô bằng ánh mắt áy náy, còn viện trưởng Dương ngồi ở hàng trên cùng thì cúi đầu như đang xem tài liệu.
Người đầu tiên mở miệng chính là thư ký Cao ở bên cạnh, hắn ta tươi cười tự mình dẫn Mạnh Nhạc Nhạc vào chỗ ngồi.
"Ôi chao, bạn học Mạnh, lại đây, lại đây ngồi cạnh tôi này, chỉ còn chờ em thôi đấy."
Mạnh Nhạc Nhạc nhướng mày, rất nghe lời ngồi xuống, bầu không khí trong phòng hội nghị khiến cô có chút cảnh giá.
Quá kỳ lạ!
Hơn nữa, từ khi nào mà mấy vị giáo sư mở họp còn phải chờ một nghiên cứu sinh như cô, rất óc cảm giác kiểu 'vô sự hiến ân cần'.
Quả nhiên, không quá 3 phút sau, thư ký Cao bắt đầu giở giọng tâng bốc.
"Bạn học Mạnh đúng là giỏi quá, một nghiên cứu sinh mà có thể đạt được thành quả như vậy trong nghiên cứu, đúng là tiền đồ rộng mở mà..."
Những vị giáo sư xung quanh cũng phụ họa theo, Mạnh Nhạc Nhạc hơi mất kiên nhẫn, hỏi thẳng.
"Giáo sư, không biết ngài gọi tôi đến cuộc họp này để làm gì?"
Những lời nịnh hót ba hoa chích chòe của thư ký Cao bị nghẹn lại, hiện trường có hơi xấu hổ, nhưng không hổ là người làm hành chính, ba giây sau, thư ký Cao đã lại cười rộ lên ha hả.
"Bạn học Mạnh thật thẳng thắn, không tồi, người làm nghiên cứu khoa học đúng là cần phải chân thật. Chuyện là thế này, cái dự án lúc trước của em... xảy ra chút sự cố trong cuộc họp báo cáo với Viện Nghiên cứu Trung ương, cần em đến làm một bài báo cáo chi tiết... Em yên tâm, bản báo cáo này cũng không phải bảo em làm không công. Miễn là báo cáo thành công, dự án này về sau sẽ lại do em và tiến sĩ Mộc Thư Nhan tiếp tục cùng nhau nghiên cứu. Kinh nghiệm của cô ấy vốn đã phong phú, giờ lại có thêm tài năng của em, chắc chắn còn có thể đưa ra những thành quả tốt hơn nữa..."
Mạnh Nhạc Nhạc quả thực bị chọc tức đến suýt cười thành tiếng, ý bọn họ là, Mộc Thư Nhan nuốt một mình không trôi, nên muốn cô đến vuốt lưng giúp đỡ? A, còn dùng dự án để tham gia cuộc họp báo cáo với Viện Nghiên cứu Trung ương nữa? Từ hôm cô ả cướp được dự án đến nay cũng chỉ mới hơn 10 ngày, Mộc Thư Nhan chưa gì đã nóng lòng muốn trưng bày thành quả? Nhìn vào tình huống khẩn cấp hiện tại, chỉ sợ là bị lật xe rồi.
Mạnh Nhạc Nhạc đoán không sai, sau khi Mộc Thư Nhan cướp được dự án thì mừng phát rồ, nhưng cô ả sợ đêm dài lắm mộng nên chưa gì đã vội vã công bố thành quả nghiên cứu.
Nào ngờ lần báo cáo này không phải chỉ cần lên nói cho xong rồi xuống như trước, mà còn mời tới vài vị tiến sĩ danh tiếng.
Cô ta bị một vị trong đó nghi ngờ chất vấn, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng, đối phương tung ra càng ngày càng nhiều nghi vấn, càng lúc càng thâm thuý, còn mở rộng thêm những vấn đề không chỉ nằm trong bản báo cáo của Mạnh Nhạc Nhạc.
Đương nhiên Mộc Thư Nhan không trả lời nổi, việc này đã khiến cho đối phương nghi ngờ phía nhà trường và Mộc Thư Nhan làm giả bản báo cáo.
Trong giới nghiên cứu khoa học, việc làm giả kết quả nghiên cứu là điều cấm kỵ, càng là người đạt thành tựu cao trong lĩnh vực này thì lại càng để ý, mà vị tiến sĩ kia lại là một người vô cùng có địa vị, cũng là người cực kỳ cố chấp.
Mắt thấy việc này sắp bị báo cáo lên trên, tình hình cực kỳ nghiêm trọng.
Thế là trong Viện mở cuộc họp khẩn cấp, cuối cùng quyết định phải ra tay từ phía Mạnh Nhạc Nhạc trước đã, chỉ cần cô ra mặt chứng minh báo cáo nghiên cứu khoa học là hàng thật, đến lúc đó lại nói là lĩnh vực ban đầu Mộc Thư Nhan tham gia không giống, ít nhất cứ cởi cái mũ 'đạo văn' này ra trước đã.
Thế nên mới diễn ra một màn như hôm nay.
Thư ký Cao vừa dứt lời, những vị giáo sư khác đã vội hùa theo khuyên bảo:
"Đúng vậy, em Mạnh, em cũng chỉ là một nghiên cứu sinh vẫn chưa đủ tư cách tham gia một bản báo cáo như vậy, có tiến sĩ Mộc hướng dẫn sẽ càng có thêm nhiều cơ hội..."
"Học viện rất tin tưởng em, em không thể phụ công lao bồi dưỡng của các giáo sư chứ..."
......
Mạnh Nhạc Nhạc nghe xong chỉ mỉm cười, nói:
"Thưa thầy, thật xin lỗi, dự án này đã được chuyển giao cho tiến sĩ Mộc Thư Nhan, tôi không bao giờ nhúng tay vào dự án của người khác, tôi có nguyên tắc của mình, cũng cần giữ chút liêm sỉ."
Lời này vừa nói ra đã thành công làm mấy vị giáo sư đối diện phải nghẹn họng.
A, lúc này thì biết chạy đi tìm tôi, vậy sao cái lúc cùng ép tôi phải giao dự án ra thì không thấy ai nói tin tôi thế? Tưởng Mạnh Nhạc Nhạc này là chó con chắc? Gọi là đến, đuổi là đi à?
Cô giờ còn thầm cảm tạ Tiêu Diệp từ tận đáy lòng, nếu không phải anh đang cầm bản báo cáo kỹ càng cùng mẫu vật thực nghiệm, thì chỉ sợ nếu nộp ra, mọi thứ thật sự sẽ bị cướp hết, lúc đấy có 10 cái miệng cũng không biện minh được.
Trong phòng hội nghị im lìm trở lại, viện trưởng Dương ngồi ở hàng đầu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Nhạc Nhạc bằng ánh mắt cực kỳ khốn nạn. Trầm giọng nói:
"Sao nào, cô muốn bắt chúng tôi phải trả dự án lại cho cô, để một mình cô làm chắc?"
Giọng nói ông ta tràn ngập sự khinh thường, thật sự đã chọc Mạnh Nhạc Nhạc muốn bật cười.
Thế lúc trước thì không phải một mình cô làm chắc? Huống hồ cô còn đã làm ra thành quả, chỉ là hiện tại không nắm mẫu vật trong tay mà thôi.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng đáp lại, từng câu từng chữ:
"Viện trưởng Dương, dự án của người khác tôi đây không dám cướp, hơn nữa, tôi còn rất ngoan ngoãn nghe theo lời ngài, lo đọc sách học cách làm người đó thôi, thế nên mới không có thời gian để làm báo cáo."
"Hỗn láo!" Bàn gỗ bị đập ầm một cái, viện trưởng Dương tức giận đứng dậy, chỉ tay thẳng mặt Mạnh Nhạc Nhạc, uy hiếp đe dọa:
"Cô Mạnh, chẳng lẽ cô không cần tốt nghiệp nữa phải không?"
Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa kịp đáp lời, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, mạnh đến mức phát ra tiếng "Sầm".
Đồng thời, một giọng nam trong trẻo vang lên:
"Tôi cũng rất muốn xem, là ai không cho cô ấy tốt nghiệp đấy!"
Danh sách chương