Cô ấy mặc một chiếc váy hoa trắng, chân đi một đôi giày da nhỏ, đứng ở đầu thôn vẻ mặt mới lạ nhìn về phía trong thôn, giống như một đóa hoa bách hợp không vướng bụi trần.
Khi đó nghe người lớn nói, cô ấy là tiểu thư ở thành phố lớn, là trí thức.
Trong thôn đã rất lâu không có giáo viên, sau khi Tống lão sư đến, những đứa trẻ trong thôn mới lại đeo cặp sách đến trường.
Hứa Thúy cũng là một trong số đó.
Bọn trẻ rất thích Tống lão sư, cô ấy xinh đẹp, dịu dàng, học rộng.
Sẽ lấy từ trong túi ra những viên kẹo màu mà chúng chưa từng thấy bao giờ.
Tống lão sư cười lên trông đẹp nhất, bọn trẻ đều thích nhìn Tống lão sư cười.
Nhưng Hứa Thúy đã từng nhìn thấy Tống lão sư khóc.
Đó là một buổi tối, cô ấy quên mang vở, vội vàng chạy về trường thì trời đã tối.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ký túc xá của Tống lão sư ở ngay phía sau lớp học, Hứa Thúy đi ngang qua vừa hay nghe thấy tiếng khóc của Tống lão sư...
"Có ai không! Cứu mạng!"
Tiếng kêu của người phụ nữ trong đêm tối nghe thật thê lương.
Hứa Thúy vội vàng chạy tới, qua khe hở của cửa sổ, cô ấy nhìn thấy có một người đàn ông ở trong ký túc xá của Tống lão sư.
Người đàn ông đó rất cao to vạm vỡ, hắn đè Tống lão sư yếu đuối ở trên giường không thể động đậy.
Hứa Thúy kinh hãi trợn to mắt.
Tống lão sư khóc, nước mắt từ trên mặt lăn xuống, thấm đẫm vào chăn.
Hứa Thúy ý thức được, Tống lão sư đây là bị ức h.i.ế.p rồi!
Cô ấy lúc đó mới chỉ có 9 tuổi, nhưng lại rất thông minh.
Cô ấy biết nhà hiệu trưởng cũ ở ngay gần đó, liền lặng lẽ từ ngoài cửa chạy đi, thẳng đến nhà hiệu trưởng cũ cầu cứu.
Hiệu trưởng cũ nghe lời Hứa Thúy nói, khoác áo lên rồi vội vàng cùng cô ấy đến trường.
Nhưng đợi đến khi họ phá cửa ký túc xá của Tống lão sư.
Hứa Thúy nhìn thấy, người đàn ông kia đang mặc quần áo.
Cô ấy còn nghe thấy, người đàn ông kia gọi hiệu trưởng cũ một tiếng: "Chú."
...
Hiệu trưởng cũ đưa Hứa Thúy về nhà, ông ấy còn nói chuyện rất lâu với bố mẹ Hứa Thúy.
Từ sau đó, Hứa Thúy nhớ, gia đình đã trải qua một thời gian dài ngày tháng tốt đẹp.
Từ đó, bọn trẻ không còn nhìn thấy Tống lão sư nữa.
Hiệu trưởng cũ nói, Tống lão sư cảm thấy điều kiện ở đây gian khổ, không chịu được đã về thành phố rồi.
Nhưng Hứa Thúy không tin.
Bởi vì cô ấy không ngủ được đi dạo trong thôn, đã từng nghe thấy có tiếng phụ nữ khóc.
Tiếng khóc đó, từ trong hầm rượu nhà hiệu trưởng cũ truyền ra.
Tiếng khóc đó, giống hệt như Tống lão sư.
Tống lão sư bị họ giam lại rồi.
...
Tưởng Thiếu Thiên nghe đến nhíu mày, không nhịn được hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Để Tống Lan Chi không đi báo cảnh sát, họ đã g.i.ế.c cô ấy?"
Hứa Thúy quay đầu nhìn cậu ta một cái, trong ánh mắt mang theo chút giễu cợt: "Thiếu niên, đúng là đơn thuần."
Tưởng Thiếu Thiên mặt đỏ lên, không nói gì nữa.
"Người đàn ông say rượu xông vào ký túc xá của Tống Lan Chi là cháu trai ruột của hiệu trưởng cũ, Tống Lan Chi tỉnh lại ầm ĩ đòi đi báo cảnh sát. Để bảo vệ cháu trai, hiệu trưởng cũ đã giam cô ấy lại."
"Nhưng tên cháu trai khốn nạn kia vẫn còn chưa thỏa mãn, được lợi còn khoe mẽ. Trong một lần say rượu khác, hắn khoác lác trước mặt một đám bạn xấu..."
Đôi mắt của Hứa Thúy có chút đỏ lên, cô ấy lại nhớ đến những ký ức mà cô ấy đã cố gắng quên đi—
Tên bợm rượu khốn nạn kia nói, cô đại tiểu thư từ thành phố đến eo thon chân dài, sờ vào rất sướng tay.
Đám bạn xấu kia bán tín bán nghi bắt đầu dò hỏi.
Người kia làm sao chịu được sự thôi miên của rượu cồn, mơ mơ hồ hồ nói hết ra.
"Đến từ thành phố lớn thì sao? Đến lúc đó tao còn bắt cô ta sinh cho tao một thằng cu béo nữa đấy!"
"Đứa con do cô ta sinh ra chắc chắn vừa thông minh vừa xinh đẹp!"
Hắn đem chuyện đêm đó coi như phong lưu vận sự của mình, hy vọng dùng điều này để thỏa mãn lòng hư vinh lố bịch của bản thân.
Đám bạn xấu kinh ngạc ngoài ra, còn đầy vẻ ghen tị.
Dựa vào cái gì hắn có thể? Dựa vào cái gì tao lại không thể? Hắn, một gã bợm rượu vô công rỗi nghề còn làm được, vậy thì đương nhiên ta càng làm được hơn!
Càng uống nhiều rượu, bọn họ càng trở nên liều lĩnh.
Sau khi moi được thông tin về nơi giam giữ Tống Lan Chi, thừa lúc trăng sáng, bọn họ mò đến đó.
Khi cánh cửa gỗ bị cạy ra, Tống Lan Chi còn tưởng rằng có người đến cứu mình.
Nụ cười trên khóe môi cô còn chưa kịp nở rộ, cả người đã bị mấy bàn tay lôi xềnh xệch vào chuồng trâu.
Đêm đó, Tống Lan Chi lại khóc suốt đêm.
…
Tưởng Thiếu Thiên tức giận dẫm gãy cây ngô bên cạnh.
Tôi cũng nghe mà chau mày, tôi hỏi Hứa Thúy: "Chuyện này sao cô biết?"
Hứa Thúy cười, nụ cười có chút quái dị: "Mẹ tôi bảo tôi đi gọi bố tôi về nhà."
"Tôi đi theo họ một mạch đến đó..."
Bố cô ta cũng là một trong số những người đó.
Nói đến đây, Hứa Thúy cười: "Ông ấy cũng số khổ, ba năm trước, ông ấy lên núi săn lợn rừng, ai ngờ lại tự mình rơi xuống hang lợn. Lúc người ta tìm thấy thì người đã lạnh ngắt rồi."
"Báo ứng, đều là báo ứng."
Cứ như vậy, chuyện mà cả nhà hiệu trưởng già muốn che giấu, đã trở thành chuyện mà cả thôn phải che giấu.
Bởi vì liên lụy đến quá nhiều người…
Bọn họ không thể để Tống Lan Chi trở về thành phố được.
Bởi vì cô thông minh, có học thức, cô sẽ đi báo cảnh sát, sẽ khiến bọn họ phải đền mạng.
Bọn họ chỉ có thể giam giữ cô.
Nhưng Tống Lan Chi luôn tìm mọi cách để trốn ra ngoài.
Cô không học được cách chấp nhận số phận, chỉ cần cô chộp được cơ hội, cô sẽ chạy trốn.
Có một lần, cô suýt chút nữa đã chạy thoát.
Khi đó nghe người lớn nói, cô ấy là tiểu thư ở thành phố lớn, là trí thức.
Trong thôn đã rất lâu không có giáo viên, sau khi Tống lão sư đến, những đứa trẻ trong thôn mới lại đeo cặp sách đến trường.
Hứa Thúy cũng là một trong số đó.
Bọn trẻ rất thích Tống lão sư, cô ấy xinh đẹp, dịu dàng, học rộng.
Sẽ lấy từ trong túi ra những viên kẹo màu mà chúng chưa từng thấy bao giờ.
Tống lão sư cười lên trông đẹp nhất, bọn trẻ đều thích nhìn Tống lão sư cười.
Nhưng Hứa Thúy đã từng nhìn thấy Tống lão sư khóc.
Đó là một buổi tối, cô ấy quên mang vở, vội vàng chạy về trường thì trời đã tối.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ký túc xá của Tống lão sư ở ngay phía sau lớp học, Hứa Thúy đi ngang qua vừa hay nghe thấy tiếng khóc của Tống lão sư...
"Có ai không! Cứu mạng!"
Tiếng kêu của người phụ nữ trong đêm tối nghe thật thê lương.
Hứa Thúy vội vàng chạy tới, qua khe hở của cửa sổ, cô ấy nhìn thấy có một người đàn ông ở trong ký túc xá của Tống lão sư.
Người đàn ông đó rất cao to vạm vỡ, hắn đè Tống lão sư yếu đuối ở trên giường không thể động đậy.
Hứa Thúy kinh hãi trợn to mắt.
Tống lão sư khóc, nước mắt từ trên mặt lăn xuống, thấm đẫm vào chăn.
Hứa Thúy ý thức được, Tống lão sư đây là bị ức h.i.ế.p rồi!
Cô ấy lúc đó mới chỉ có 9 tuổi, nhưng lại rất thông minh.
Cô ấy biết nhà hiệu trưởng cũ ở ngay gần đó, liền lặng lẽ từ ngoài cửa chạy đi, thẳng đến nhà hiệu trưởng cũ cầu cứu.
Hiệu trưởng cũ nghe lời Hứa Thúy nói, khoác áo lên rồi vội vàng cùng cô ấy đến trường.
Nhưng đợi đến khi họ phá cửa ký túc xá của Tống lão sư.
Hứa Thúy nhìn thấy, người đàn ông kia đang mặc quần áo.
Cô ấy còn nghe thấy, người đàn ông kia gọi hiệu trưởng cũ một tiếng: "Chú."
...
Hiệu trưởng cũ đưa Hứa Thúy về nhà, ông ấy còn nói chuyện rất lâu với bố mẹ Hứa Thúy.
Từ sau đó, Hứa Thúy nhớ, gia đình đã trải qua một thời gian dài ngày tháng tốt đẹp.
Từ đó, bọn trẻ không còn nhìn thấy Tống lão sư nữa.
Hiệu trưởng cũ nói, Tống lão sư cảm thấy điều kiện ở đây gian khổ, không chịu được đã về thành phố rồi.
Nhưng Hứa Thúy không tin.
Bởi vì cô ấy không ngủ được đi dạo trong thôn, đã từng nghe thấy có tiếng phụ nữ khóc.
Tiếng khóc đó, từ trong hầm rượu nhà hiệu trưởng cũ truyền ra.
Tiếng khóc đó, giống hệt như Tống lão sư.
Tống lão sư bị họ giam lại rồi.
...
Tưởng Thiếu Thiên nghe đến nhíu mày, không nhịn được hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Để Tống Lan Chi không đi báo cảnh sát, họ đã g.i.ế.c cô ấy?"
Hứa Thúy quay đầu nhìn cậu ta một cái, trong ánh mắt mang theo chút giễu cợt: "Thiếu niên, đúng là đơn thuần."
Tưởng Thiếu Thiên mặt đỏ lên, không nói gì nữa.
"Người đàn ông say rượu xông vào ký túc xá của Tống Lan Chi là cháu trai ruột của hiệu trưởng cũ, Tống Lan Chi tỉnh lại ầm ĩ đòi đi báo cảnh sát. Để bảo vệ cháu trai, hiệu trưởng cũ đã giam cô ấy lại."
"Nhưng tên cháu trai khốn nạn kia vẫn còn chưa thỏa mãn, được lợi còn khoe mẽ. Trong một lần say rượu khác, hắn khoác lác trước mặt một đám bạn xấu..."
Đôi mắt của Hứa Thúy có chút đỏ lên, cô ấy lại nhớ đến những ký ức mà cô ấy đã cố gắng quên đi—
Tên bợm rượu khốn nạn kia nói, cô đại tiểu thư từ thành phố đến eo thon chân dài, sờ vào rất sướng tay.
Đám bạn xấu kia bán tín bán nghi bắt đầu dò hỏi.
Người kia làm sao chịu được sự thôi miên của rượu cồn, mơ mơ hồ hồ nói hết ra.
"Đến từ thành phố lớn thì sao? Đến lúc đó tao còn bắt cô ta sinh cho tao một thằng cu béo nữa đấy!"
"Đứa con do cô ta sinh ra chắc chắn vừa thông minh vừa xinh đẹp!"
Hắn đem chuyện đêm đó coi như phong lưu vận sự của mình, hy vọng dùng điều này để thỏa mãn lòng hư vinh lố bịch của bản thân.
Đám bạn xấu kinh ngạc ngoài ra, còn đầy vẻ ghen tị.
Dựa vào cái gì hắn có thể? Dựa vào cái gì tao lại không thể? Hắn, một gã bợm rượu vô công rỗi nghề còn làm được, vậy thì đương nhiên ta càng làm được hơn!
Càng uống nhiều rượu, bọn họ càng trở nên liều lĩnh.
Sau khi moi được thông tin về nơi giam giữ Tống Lan Chi, thừa lúc trăng sáng, bọn họ mò đến đó.
Khi cánh cửa gỗ bị cạy ra, Tống Lan Chi còn tưởng rằng có người đến cứu mình.
Nụ cười trên khóe môi cô còn chưa kịp nở rộ, cả người đã bị mấy bàn tay lôi xềnh xệch vào chuồng trâu.
Đêm đó, Tống Lan Chi lại khóc suốt đêm.
…
Tưởng Thiếu Thiên tức giận dẫm gãy cây ngô bên cạnh.
Tôi cũng nghe mà chau mày, tôi hỏi Hứa Thúy: "Chuyện này sao cô biết?"
Hứa Thúy cười, nụ cười có chút quái dị: "Mẹ tôi bảo tôi đi gọi bố tôi về nhà."
"Tôi đi theo họ một mạch đến đó..."
Bố cô ta cũng là một trong số những người đó.
Nói đến đây, Hứa Thúy cười: "Ông ấy cũng số khổ, ba năm trước, ông ấy lên núi săn lợn rừng, ai ngờ lại tự mình rơi xuống hang lợn. Lúc người ta tìm thấy thì người đã lạnh ngắt rồi."
"Báo ứng, đều là báo ứng."
Cứ như vậy, chuyện mà cả nhà hiệu trưởng già muốn che giấu, đã trở thành chuyện mà cả thôn phải che giấu.
Bởi vì liên lụy đến quá nhiều người…
Bọn họ không thể để Tống Lan Chi trở về thành phố được.
Bởi vì cô thông minh, có học thức, cô sẽ đi báo cảnh sát, sẽ khiến bọn họ phải đền mạng.
Bọn họ chỉ có thể giam giữ cô.
Nhưng Tống Lan Chi luôn tìm mọi cách để trốn ra ngoài.
Cô không học được cách chấp nhận số phận, chỉ cần cô chộp được cơ hội, cô sẽ chạy trốn.
Có một lần, cô suýt chút nữa đã chạy thoát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương