Trương Tiểu Long kinh hãi nhìn tôi: "Trán của cô... Cô... Cô rốt cuộc là cái gì?"
Vết thương rách da toạc thịt ban nãy giờ đã không còn.
Cũng khó trách cậu sợ hãi đến vậy.
Tôi sờ lên trán nhẵn nhụi như mới, cười với cậu: "Tôi là gì sao?"
"Tôi là ác quỷ trở về báo thù đó ~"
Câu nói vừa thốt ra, mấy đứa trẻ đồng loạt im bặt, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Chúng nép sát vào nhau, tiếng thì thầm lọt vào tai tôi.
"Là cô ta, cô ta đến báo thù rồi..."
"Im miệng! Không thể là cô ta được, cô ta không thể quay lại!"
"Nhất định là cô ta... Bọn mình c.h.ế.t chắc rồi..."
Tôi nhướn mày.
"Cô ta" trong miệng chúng khiến tôi hứng thú.
Nhưng dù tôi có bóng gió thế nào, chúng cũng không nói thêm một lời nào nữa.
Tôi đưa chúng trở về làng, dùng loa phóng thanh phát lại đoạn ghi âm trước đó cho cả làng nghe.
Rồi tôi hắng giọng vào micro: "Phụ huynh của các em học sinh vừa được tôi đọc tên mau chóng đến nhận con em mình về, quá giờ tôi không đợi."
Tôi muốn xem nguồn gốc của lời nguyền ác đồng này rốt cuộc ở đâu...
Đợi không lâu, phụ huynh của mấy đứa trẻ lục tục kéo đến, phần lớn đến là các bà mẹ.
Thái độ của họ cũng khá tốt, không ngừng xin lỗi tôi, chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu với tôi thôi.
Tôi thấy Lý Hà vừa ra ngoài đã giơ tay tát mẹ một cái, chửi ầm lên: "Đến trễ như vậy! Bà muốn c.h.ế.t à!"
Đánh xong, cậu quay đầu lè lưỡi trêu tôi qua cửa sổ, vừa là khiêu khích, vừa là thị uy.
Tôi đang định đi ra ngoài, thì thấy một người đứng ở cửa.
"Cô Vân, tôi là phụ huynh của Trương Tiểu Long, đến đón cháu về."
Đó là một người đàn ông trông rất giản dị, mặc bộ quần áo công nhân màu xanh lá cây, quần áo dính đầy bụi đất.
Tôi vốn tưởng rằng Trương Tiểu Long sẽ giống như Lý Hà, không có vẻ mặt tốt đẹp gì với bố, nhưng không ngờ rằng, Trương Tiểu Long lại rất ngoan ngoãn đi đến.
Cậu đứng bên cạnh người đàn ông đó, không nói một lời, ngoan ngoãn lạ thường.
Tôi ngạc nhiên nhướn mày.
"Cô Vân, tôi về nhà nhất định sẽ quản giáo cháu nghiêm khắc!" Người đàn ông gần như nịnh nọt cười nói, "Cô xem tôi có thể đưa cháu về được không?"
Người đàn ông đá Trương Tiểu Long xuống bờ ruộng, rút thắt lưng ra bắt đầu đánh cậu.
"Mẹ kiếp! Thằng nhóc con suốt ngày chỉ biết gây chuyện cho ông!" Hắn nhổ một bãi nước bọt, đánh rất mạnh, "Một con nhãi chân yếu tay mềm từ thành phố đến mà mày cũng không trị được, ông còn có thể trông mong gì ở mày?"
"Đồ mất mặt! Sau này muốn hại người thì phải hại cho đến chết!"
"Sợ trước sợ sau, ông thấy mày chẳng làm nên trò trống gì đâu!"
...
Tôi đứng dưới gốc cây hòe cách đó không xa, nhìn cảnh tượng đó, bỗng nhiên có chút hiểu ra.
Hóa ra bố của Trương Tiểu Long mới là người ác thực sự.
Thảo nào trước mặt bố, cậu ta đến một tiếng rắm cũng không dám đánh.
Trương Tiểu Long ôm đầu, cả người co rúm lại thành một cục.
"Bố, cô ta không phải người, cô ta là ma... Cô ta về báo thù rồi!"
Lời cậu ta nói đứt quãng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người đàn ông mắng: "Thần với quỷ cái gì, tao thấy mày là đang thèm ăn đòn!"
Trương Tiểu Long tránh những cú đ.ấ.m đá của ông ta, loạng choạng bò dậy từ dưới đất.
"Vân Như Ý! Cô ta là hồn ma Tống Lan Chi! Tống Lan Chi về báo thù rồi!"
Người đàn ông đột ngột cứng đờ, trừng mắt nhìn cậu ta:
"Mày nói cái gì?"
Tống Lan Chi, chính là cô nữ sinh đến thôn Thượng Liên dạy học tình nguyện rồi mất tích năm xưa.
Tôi đột nhiên phát hiện, tôi đã nhầm lẫn một chuyện.
Tống Lan Chi không phải vì lời nguyền trẻ con ác độc mà mất tích.
Ngược lại, sau khi Tống Lan Chi mất tích, ngôi làng này mới bị nguyền rủa bởi lời nguyền trẻ con ác độc.
Tống Lan Chi là nhân, lời nguyền mới là quả.
Vậy năm xưa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ấy ở thôn Thượng Liên? Còn chưa đợi tôi điều tra rõ ràng, thôn Thượng Liên đã xảy ra chuyện.
Chú họ của Lý Hà c.h.ế.t rồi.
Thi thể được những người phụ nữ lên núi hái trà buổi sáng sớm phát hiện.
Họ nói, khi phát hiện ra hắn, hắn bị treo trên một cây hòe già, người đã lạnh ngắt, c.h.ế.t rất thảm.
Ông lão độc thân bị người ta khiêng xuống núi, rất nhiều người trong thôn đều đến xem.
Tôi đi ngang qua đầu thôn, vừa hay gặp bọn họ.
Tôi còn nhìn thấy Lý Hà và Trương Tiểu Long đã xin nghỉ mấy ngày không đến trường trong đám người đó.
Chúng mặt mày tái mét, có chút hoảng hốt đi theo phía sau người lớn, trông như đang sợ hãi cái gì.
Tôi đứng trên bờ ruộng, nhìn từ xa tấm chiếu rách bọn họ khiêng.
Tuy có hơi xa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được yêu khí nồng đậm đến đáng sợ.
Ông lão kia bị yêu vật hại chết.
Tôi nhíu mày, móc điện thoại di động từ trong túi ra, gọi cho Tưởng Thiếu Thiên.
"Mau đến đây, tôi cần cậu cùng tôi điều tra một chuyện."
Tưởng Thiếu Thiên là hậu bối của Tưởng gia, một trong thập đại linh môn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ông nội cậu ta ném cậu ta đến đây, đi theo bên cạnh tôi hàng yêu lịch luyện.
Lần này đến thôn Thượng Liên tôi đến trước cậu ấy, tính thời gian, cậu ấy cũng sắp đến rồi.
Sau khi dặn dò cậu ấy vài câu, tôi cúp điện thoại.
Tôi ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt nhìn sang của Lý Hà và Trương Tiểu Long.
Bọn chúng kinh hãi nhìn tôi, theo bản năng lùi lại một bước, lại vì mặt đất lầy lội mà ngã bệt xuống đất.
"Là cô ta! Là cô ta về báo thù rồi!"
"Chú họ tôi là do cô ta giết!"
Bọn họ chỉ vào tôi, nói năng lộn xộn.
"Hô hào cái gì? Còn không mau câm miệng!"
Thôn trưởng dùng cái tẩu thuốc gõ một cái, hai đứa trẻ lập tức không nói gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt tôi.
Tôi nhảy xuống từ bờ ruộng, đi đến trước đội ngũ đó.
Tôi cúi đầu nhìn Lý Hà, hỏi cậu ta: "Vì sao cậu nói chú họ cậu là do tôi giết?"
Bản dịch được đăng trên kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết
Vết thương rách da toạc thịt ban nãy giờ đã không còn.
Cũng khó trách cậu sợ hãi đến vậy.
Tôi sờ lên trán nhẵn nhụi như mới, cười với cậu: "Tôi là gì sao?"
"Tôi là ác quỷ trở về báo thù đó ~"
Câu nói vừa thốt ra, mấy đứa trẻ đồng loạt im bặt, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Chúng nép sát vào nhau, tiếng thì thầm lọt vào tai tôi.
"Là cô ta, cô ta đến báo thù rồi..."
"Im miệng! Không thể là cô ta được, cô ta không thể quay lại!"
"Nhất định là cô ta... Bọn mình c.h.ế.t chắc rồi..."
Tôi nhướn mày.
"Cô ta" trong miệng chúng khiến tôi hứng thú.
Nhưng dù tôi có bóng gió thế nào, chúng cũng không nói thêm một lời nào nữa.
Tôi đưa chúng trở về làng, dùng loa phóng thanh phát lại đoạn ghi âm trước đó cho cả làng nghe.
Rồi tôi hắng giọng vào micro: "Phụ huynh của các em học sinh vừa được tôi đọc tên mau chóng đến nhận con em mình về, quá giờ tôi không đợi."
Tôi muốn xem nguồn gốc của lời nguyền ác đồng này rốt cuộc ở đâu...
Đợi không lâu, phụ huynh của mấy đứa trẻ lục tục kéo đến, phần lớn đến là các bà mẹ.
Thái độ của họ cũng khá tốt, không ngừng xin lỗi tôi, chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu với tôi thôi.
Tôi thấy Lý Hà vừa ra ngoài đã giơ tay tát mẹ một cái, chửi ầm lên: "Đến trễ như vậy! Bà muốn c.h.ế.t à!"
Đánh xong, cậu quay đầu lè lưỡi trêu tôi qua cửa sổ, vừa là khiêu khích, vừa là thị uy.
Tôi đang định đi ra ngoài, thì thấy một người đứng ở cửa.
"Cô Vân, tôi là phụ huynh của Trương Tiểu Long, đến đón cháu về."
Đó là một người đàn ông trông rất giản dị, mặc bộ quần áo công nhân màu xanh lá cây, quần áo dính đầy bụi đất.
Tôi vốn tưởng rằng Trương Tiểu Long sẽ giống như Lý Hà, không có vẻ mặt tốt đẹp gì với bố, nhưng không ngờ rằng, Trương Tiểu Long lại rất ngoan ngoãn đi đến.
Cậu đứng bên cạnh người đàn ông đó, không nói một lời, ngoan ngoãn lạ thường.
Tôi ngạc nhiên nhướn mày.
"Cô Vân, tôi về nhà nhất định sẽ quản giáo cháu nghiêm khắc!" Người đàn ông gần như nịnh nọt cười nói, "Cô xem tôi có thể đưa cháu về được không?"
Người đàn ông đá Trương Tiểu Long xuống bờ ruộng, rút thắt lưng ra bắt đầu đánh cậu.
"Mẹ kiếp! Thằng nhóc con suốt ngày chỉ biết gây chuyện cho ông!" Hắn nhổ một bãi nước bọt, đánh rất mạnh, "Một con nhãi chân yếu tay mềm từ thành phố đến mà mày cũng không trị được, ông còn có thể trông mong gì ở mày?"
"Đồ mất mặt! Sau này muốn hại người thì phải hại cho đến chết!"
"Sợ trước sợ sau, ông thấy mày chẳng làm nên trò trống gì đâu!"
...
Tôi đứng dưới gốc cây hòe cách đó không xa, nhìn cảnh tượng đó, bỗng nhiên có chút hiểu ra.
Hóa ra bố của Trương Tiểu Long mới là người ác thực sự.
Thảo nào trước mặt bố, cậu ta đến một tiếng rắm cũng không dám đánh.
Trương Tiểu Long ôm đầu, cả người co rúm lại thành một cục.
"Bố, cô ta không phải người, cô ta là ma... Cô ta về báo thù rồi!"
Lời cậu ta nói đứt quãng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người đàn ông mắng: "Thần với quỷ cái gì, tao thấy mày là đang thèm ăn đòn!"
Trương Tiểu Long tránh những cú đ.ấ.m đá của ông ta, loạng choạng bò dậy từ dưới đất.
"Vân Như Ý! Cô ta là hồn ma Tống Lan Chi! Tống Lan Chi về báo thù rồi!"
Người đàn ông đột ngột cứng đờ, trừng mắt nhìn cậu ta:
"Mày nói cái gì?"
Tống Lan Chi, chính là cô nữ sinh đến thôn Thượng Liên dạy học tình nguyện rồi mất tích năm xưa.
Tôi đột nhiên phát hiện, tôi đã nhầm lẫn một chuyện.
Tống Lan Chi không phải vì lời nguyền trẻ con ác độc mà mất tích.
Ngược lại, sau khi Tống Lan Chi mất tích, ngôi làng này mới bị nguyền rủa bởi lời nguyền trẻ con ác độc.
Tống Lan Chi là nhân, lời nguyền mới là quả.
Vậy năm xưa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ấy ở thôn Thượng Liên? Còn chưa đợi tôi điều tra rõ ràng, thôn Thượng Liên đã xảy ra chuyện.
Chú họ của Lý Hà c.h.ế.t rồi.
Thi thể được những người phụ nữ lên núi hái trà buổi sáng sớm phát hiện.
Họ nói, khi phát hiện ra hắn, hắn bị treo trên một cây hòe già, người đã lạnh ngắt, c.h.ế.t rất thảm.
Ông lão độc thân bị người ta khiêng xuống núi, rất nhiều người trong thôn đều đến xem.
Tôi đi ngang qua đầu thôn, vừa hay gặp bọn họ.
Tôi còn nhìn thấy Lý Hà và Trương Tiểu Long đã xin nghỉ mấy ngày không đến trường trong đám người đó.
Chúng mặt mày tái mét, có chút hoảng hốt đi theo phía sau người lớn, trông như đang sợ hãi cái gì.
Tôi đứng trên bờ ruộng, nhìn từ xa tấm chiếu rách bọn họ khiêng.
Tuy có hơi xa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được yêu khí nồng đậm đến đáng sợ.
Ông lão kia bị yêu vật hại chết.
Tôi nhíu mày, móc điện thoại di động từ trong túi ra, gọi cho Tưởng Thiếu Thiên.
"Mau đến đây, tôi cần cậu cùng tôi điều tra một chuyện."
Tưởng Thiếu Thiên là hậu bối của Tưởng gia, một trong thập đại linh môn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ông nội cậu ta ném cậu ta đến đây, đi theo bên cạnh tôi hàng yêu lịch luyện.
Lần này đến thôn Thượng Liên tôi đến trước cậu ấy, tính thời gian, cậu ấy cũng sắp đến rồi.
Sau khi dặn dò cậu ấy vài câu, tôi cúp điện thoại.
Tôi ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt nhìn sang của Lý Hà và Trương Tiểu Long.
Bọn chúng kinh hãi nhìn tôi, theo bản năng lùi lại một bước, lại vì mặt đất lầy lội mà ngã bệt xuống đất.
"Là cô ta! Là cô ta về báo thù rồi!"
"Chú họ tôi là do cô ta giết!"
Bọn họ chỉ vào tôi, nói năng lộn xộn.
"Hô hào cái gì? Còn không mau câm miệng!"
Thôn trưởng dùng cái tẩu thuốc gõ một cái, hai đứa trẻ lập tức không nói gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt tôi.
Tôi nhảy xuống từ bờ ruộng, đi đến trước đội ngũ đó.
Tôi cúi đầu nhìn Lý Hà, hỏi cậu ta: "Vì sao cậu nói chú họ cậu là do tôi giết?"
Bản dịch được đăng trên kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương