Tôi lùi lại một bước tránh né, cười lạnh: "Cào hỏng mặt ta, ngươi ăn nói thế nào với nương tử của ngươi?"

Hà Sinh cười: "Là ta sơ suất, nương tử của ta thích làm đẹp nhất."

Hắn lại tấn công tôi, lần này thì tránh mặt tôi, tấn công tứ chi của tôi.

Hà Sinh động tác cực nhanh, chiêu thức liên tục không ngừng.

Tôi ứng phó có chút khó khăn, liên tục lùi lại.

Nhưng hắn lại không biết mệt mỏi, ngược lại càng đánh càng hăng vậy.

Tôi cầm kiếm gỗ đào chắn trước người, cắn rách ngón tay, bôi m.á.u đầu ngón tay lên kiếm, khẽ quát: "Hung uế tiêu tán, đạo khí thường tồn!"

Kiếm gỗ đào phát ra ánh sáng vàng, hất văng Hà Sinh vừa mới tấn công đến trước mặt tôi.

Hà Sinh lùi lại mấy bước, hắn sờ vào vết thương trên mặt, có chút kinh ngạc: "Ngươi vậy mà, thật sự dám làm ta bị thương?"

Tôi cười lạnh: "Sao? Thật sự coi ta là quả hồng mềm à?"

"Nói cho ngươi biết." Tôi dùng sức dưới chân, cả người bật lên không trung, tay cầm kiếm gỗ đào lao nhanh về phía hắn, "Yêu nghiệt, ngươi đắc tội nhầm người rồi!"

Đầu kiếm gỗ đào lóe lên ánh sáng xanh lam, tôi vừa niệm thầm dẫn lôi quyết, vừa tấn công hắn.

Không biết trận này đã đánh bao lâu, cho đến cuối cùng, tôi giơ kiếm đ.â.m về phía hắn, nhưng lại đổi hướng giữa chừng, đổi mục tiêu tấn công thành đám khói đen đang trôi nổi trong bóng tối.

"Nương tử!"

Hà Sinh theo bản năng kêu lên một tiếng, hoảng hốt lộ ra sơ hở.

Tôi nhếch môi, phản thân đá vào n.g.ự.c Hà Sinh, đồng thời ném ra dây trói yêu, trói chặt lấy thân thể hắn.

Hà Sinh ngẩn người một lát, rồi cười: "Như Ý cô nương thật là giảo hoạt."

Tôi cũng cười: "Kẻ tám lạng, người nửa cân."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tôi quay đầu nói với Tưởng Thiếu Thiên đang ngây người: "Đưa Phục Yêu Kính cho tôi!"

Tưởng Thiếu Thiên vội vàng hoàn hồn: "À, được!"

Cậu ta lấy Phục Yêu Kính từ trong túi ra, ném thẳng vào.

Cậu ta không vào được kết giới này, nhưng Phục Yêu Kính thì có thể! Tôi giơ tay vững vàng đón lấy, lắc lắc gương nhìn Hà Sinh: "Ta khuyên ngươi một câu, tự mình ra khỏi thân thể của Trần Tư Tề đi, nếu không thì..."

Hắn nhìn tôi, chắc chắn nói: "Ngươi sẽ không g.i.ế.c ta đâu, ngươi g.i.ế.c ta, Trần Tư Tề cũng không sống được."

Tôi mặt không biểu cảm: "Ồ, vậy còn nương tử của ngươi thì sao?"

Vẻ mặt Hà Sinh cứng đờ: "Cái gì?"

"Nương tử của ngươi chịu được bị cái Phục Yêu Kính này chiếu vào sao?"

Tôi thản nhiên đứng dậy: "Ồ? Chạy rồi à?"

Tưởng Thiếu Thiên vội vàng nói: "Như Ý tỷ! Khi cô ta chạy trốn, em đã dán một lá bùa theo dõi lên người cô ta rồi!"

"Giỏi lắm." Tôi cầm Phục Yêu Kính đi ra ngoài, "Vậy chúng ta đi tìm cô ta thôi!"

Hà Sinh phía sau cuối cùng cũng hoàn toàn biến sắc.

"Ngươi quay lại!"

Hắn hét lên với tôi: "Ngươi đừng làm hại cô ấy!"

Bọn họ ân ái vợ chồng, ngược lại khiến tôi giống như một kẻ xấu.

Tôi không quan tâm đến tiếng gào thét của hắn, để Tưởng Thiếu Thiên ở lại đây trông coi, rồi một mình xuống lầu.

Sau khi đi loanh quanh mấy vòng, tôi tìm thấy đám khói đen đang trốn tránh trong một góc triển lãm.

Gần như không tốn chút sức lực nào, tôi đã thu cô ta vào túi Càn Khôn.

Cho đến khi tôi lững thững quay trở lại chỗ Hà Sinh, tôi mới nghe thấy một tiếng kêu khóc của một người phụ nữ phát ra từ trong túi Càn Khôn:

"Tướng công!"

Đù, giật cả mình, hoá ra còn biết nói chuyện à.

Cô ta trú ngụ trong tượng đất nung, lâu dần trở thành khí linh của tượng đất nung, thôn phệ khí linh khác để nâng cao tu vi của mình.

Tôi còn tưởng rằng cô ta đã mất đi thần trí khi còn là người rồi chứ.

Bây giờ xem ra, cô ta nhớ rất rõ.

"Nương tử!"

Bên này Hà Sinh cũng mặt trắng bệch.

Tưởng Thiếu Thiên đứng bên cạnh nhận xét: "Như Ý tỷ, tỷ giống người xấu quá."

Tôi giật giật khóe miệng, xách túi Càn Khôn lên: "Hà Sinh, ngươi mau ra khỏi thân thể của Trần Tư Tề!"

"Nếu không, ta thật sự đánh c.h.ế.t nương tử của ngươi đó!"

Tôi cầm kiếm gỗ đào chọc chọc vào túi Càn Khôn.

"A a a a!"

Cô ta không ngừng kêu thảm thiết bên trong.

Hà Sinh đỏ mắt: "Dừng tay! Ta ra!"

Tôi dừng động tác lại quay đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy Trần Tư Tề mềm nhũn ngã xuống đất, còn phía sau cậu ta, bộ xương trắng hếu từng chút một tách ra khỏi sống lưng của cậu ta.

Không bao lâu, một bộ xương hoàn chỉnh đã đứng lên.

Hà Sinh lấy nguyên hình đứng ở đó.

Đồng thời, kết giới mà hắn đã thiết lập trước đó cũng biến mất.

Tôi khẽ quát: "Tưởng Thiếu Thiên!"

Tưởng Thiếu Thiên động tác cực nhanh, dán một lá định thân phù lên lưng Hà Sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi hai tay kết ấn: "Thái Thượng hữu mệnh, sưu bộ tà tinh! Cho ta thu!"

Kim quang chợt lóe——

Túi Càn Khôn trong tay không ngừng phóng to, miệng túi không gió tự động, hút Hà Sinh vào trong tại chỗ!

Tôi đưa tay thu hồi túi Càn Khôn, thắt chặt lại rồi ném vào trong túi.

"Ta cho hai ngươi vợ chồng ở chung một phòng, nên cảm ơn ta đi!"

……

Tưởng Thiếu Thiên cõng Trần Tư Tề đang hôn mê bất tỉnh thật sự rất khó leo ra khỏi con đường nhỏ mà chúng tôi đã vào.

Đang sốt ruột, cửa lớn của viện bảo tàng bỗng "cạch" một tiếng, tự mở ra.

Chúng tôi nghe thấy tiếng động thì lập tức quay đầu lại.

Chỉ thấy một bé trai và một bé gái buộc tóc hai bên, mặc yếm đỏ, đang lơ lửng giữa không trung, trong lòng ôm theo một ổ khoá lớn.

"Ha ha ha ha, ngoan ngoãn nghe lời nhé!"

Tôi nhảy vút lên không trung, túm lấy cạp quần của Trần Tư Tề, mang theo hắn nhảy vào sảnh lớn.

Tưởng Thiếu Thiên cũng nhanh chóng đuổi theo.

Sau khi chúng tôi bước ra khỏi viện bảo tàng, rất nhiều khí linh trốn sau lưng nấp nãy giờ đều ló đầu ra.

Có mỹ nhân mặc đồ cổ trang, có thiếu niên nho nhã tuấn tú, cũng có cả ông lão già yếu gầy guộc, từng người từng người vẫy tay chào chúng tôi.

Không khí náo nhiệt hẳn lên, tiếng xì xào ríu rít vang khắp nơi.

"Cảm ơn các ngươi nha!"

"Tạm biệt! Sau này ghé chơi nữa nhé!"

Sau khi đưa Trần Tư Tề vào bệnh viện để dưỡng thương cho tử tế, tôi và Tưởng Thiếu Thiên lại làm một chuyến đi xa, đưa túi Càn Khôn quay về Ô gia ở Hạnh Thành.

"Bên trong còn có một khí linh nữa, bọn họ là phu thê, đừng tách ra trấn áp riêng, cứ để họ ở cùng nhau đi."

Người của Ô gia ngẩn ra một lát, cuối cùng vội vàng gật đầu lia lịa: "Được ạ, được ạ."

Lúc rời đi, tôi để lại đôi tượng vũ nữ đất nung vũ công bằng gốm sắc sảo kia.

Về đến Phượng Thành, tôi nằm ngủ một giấc như c.h.ế.t trong ký túc xá.

Sau khi căng mình ra làm việc, cảm giác mệt mỏi như bao trùm cả đất trời.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi lờ mờ nghe thấy bạn cùng phòng đang thì thầm.

"Lục Khả xin nghỉ phép rồi, nghe nói bà nội cậu ấy mất rồi."

"Hả? Không phải nói bà đã đỡ hơn rồi sao?"

"Haiz, chắc là hồi quang phản chiếu thôi."

Tôi trở mình, chớp mắt nhìn trần nhà trắng toát.

Điện thoại rung “ong ong” mấy tiếng.

Tôi cầm điện thoại lên xem.

【Như Ý tỷ! Cứu em với! Em làm mất đôi tượng vũ công đất nung rồi, ông nội em nói sẽ g.i.ế.c em này!】

【Như Ý tỷ! Chị đừng ngủ nữa! Mau tỉnh lại đi!】

【Làm ơn cứu em một mạng chó đi, chị ơi!】

A, tên này ồn ào quá thể.

Phiên ngoại

Tôi là Hà Sinh. Kể từ khi trốn khỏi Hạnh Thành, tôi luôn lẩn trốn khắp nơi, chạy đến tận Phượng Thành.

Nương tử của tôi đang ở đây.

Tôi phải đến tìm nàng, và phải tìm cho nàng một thân xác thích hợp.

Đây là người thứ năm mà tôi nhập vào, nhưng vận khí của hắn thật không tốt, vừa ra khỏi nhà đã gặp tai nạn giao thông, bị đ.â.m đến mức tàn phế.

Đêm khuya, tôi thoát ra khỏi sống lưng của hắn, đang định tìm kiếm vật chủ tiếp theo thì phía sau có người gọi tôi:

"Ngươi là sứ giả âm phủ sao?"

Tôi quay đầu lại nhìn.

Là một bà lão tóc đã bạc trắng.

Bà không hề sợ bộ dạng chỉ còn bộ xương của tôi, chỉ mở to đôi mắt nhìn tôi.

"Ngươi đến để dẫn ta đi sao?"

Tôi không nói gì, bà lại đưa tay chạm vào đốt ngón tay của tôi.

"Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta mệt mỏi quá."

"Nhưng ngươi có thể đợi vài ngày nữa rồi dẫn ta đi được không, ngày mai cháu gái ta sẽ đến bệnh viện thăm ta, ta muốn gặp con bé lần cuối."

Tôi nhìn thân thể bà.

Có vẻ như đã không thể cử động được nữa rồi.

Tôi nhớ đến thê tử của mình.

Khi nàng c.h.ế.t cũng như vậy, miệng vẫn còn lẩm bẩm tên tôi.

Tôi xoay người bước đến bên cạnh bà.

"Ta có thể khiến bà đứng lên được lần nữa, có thể để bà ở bên cháu gái bà vài ngày thật tốt."

"Nhưng đến khi hết hạn, e rằng bà sẽ không còn cách nào cứu vãn được nữa."

Tôi hỏi bà: "Bà bằng lòng không?"

Bà lão mỉm cười với tôi: "Ta bằng lòng."

Giây tiếp theo, trong phòng bệnh lặng lẽ phát ra ánh huỳnh quang màu trắng.

Các bạn theo dõi Thuyết để nhận thông báo truyện mới nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện