Bạn tôi gọi điện cầu cứu lúc nửa đêm canh ba.

"Cứu em với! Trong nhà em có một người lộ hết rồi!"

Tôi mắng cậu ta một câu đồ thần kinh, vừa định tắt điện thoại, cậu ta đã gửi video đến.

Trong video giám sát, một bộ xương người trắng hếu đang đi đi lại lại trong phòng khách.

***

Lục Khả, bạn học của tôi, dạo này rất vui vẻ.

Hỏi ra mới biết, cô ấy nói bà nội bị liệt giường ba năm của cô ấy có thể đứng dậy đi lại được rồi!

Cô ấy và tôi gặp nhau ở cổng trường, vừa hay cả hai đều đang đợi người, nên chúng tôi nói chuyện luôn.

"Như Ý, bác sĩ cũng nói bà nội tớ có thể đứng lên được thật là một kỳ tích!"

Tôi cười: "Vậy thì tốt quá rồi."

Cô ấy lại kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về bà nội mình.

Nói chuyện chưa được bao lâu, một chiếc xe dừng lại trước mặt chúng tôi.

Cửa sổ xe phía sau hạ xuống, là một bà lão hiền từ, bà ấy gọi về phía này một tiếng: "Tiểu Khả!"

Lục Khả vui mừng khôn xiết: "Tớ phải đưa bà nội đi bệnh viện tái khám đây! Như Ý, tớ đi trước nhé."

Tôi gật đầu, ánh mắt lại rơi vào người bà nội của cô ấy, khẽ nhíu mày.

Hình như có gì đó không đúng lắm...

Sao tôi cảm thấy có một loại yêu khí thoang thoảng thế nhỉ? "Nghĩ gì thế!" Tưởng Thiếu Thiên không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh tôi.

Cậu ta nhìn theo ánh mắt của tôi, vừa hay nhìn thấy Lục Khả lên xe.

Còn bà lão ngồi ở ghế sau thì cười với cậu ta.

Tưởng Thiếu Thiên có chút ngại ngùng đáp lễ.

Tôi thu hồi ánh mắt: "Không có gì, đi thôi."

...

Nửa đêm canh ba, Tưởng Thiếu Thiên gọi liên hồi mấy cuộc điện thoại khiến tôi tỉnh giấc.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Tốt nhất là cậu có chuyện gì đó!"

Giọng của Tưởng Thiếu Thiên hơi run: "Như Ý tỷ, cứu mạng với, nhà em có một người... lộ hết rồi!"

Một đàn quạ bay qua đầu tôi.

Tôi rất muốn chửi người, nhưng cố nhịn: "Tôi không hứng thú với đời tư của cậu, cảm ơn."

Tưởng Thiếu Thiên không nói gì, mà trực tiếp gửi video giám sát phòng khách nhà anh ta đến.

Trong video, ở giữa phòng khách tối om, một bộ xương người trắng hếu đang đứng, nó nhìn trái nhìn phải, rồi từ từ đi về phía một căn phòng.

Nó dừng lại trước cửa phòng, giơ tay... à giơ xương, gõ cửa.

Xương ngón tay chạm vào cửa, phát ra tiếng "cộc cộc" trong đêm khuya tĩnh lặng, rất quỷ dị.

Nhưng lúc này, suy nghĩ của tôi có chút lạc đề.

Bộ xương này, còn lịch sự phết.

Còn nữa... đúng là lộ hết thật!

Tưởng Thiếu Thiên sắp khóc đến nơi: "Đạo hạnh của em còn non quá, căn bản không thu phục được nó, Như Ý tỷ, chị mau đến cứu em với!"

Tưởng Thiếu Thiên là con cháu của một trong Thập Đại Linh Môn, Phượng Thành Tưởng gia, có chút đạo hạnh, nhưng không nhiều.

Từ trước đến nay, cậu ta đều đi theo tôi để học hỏi kinh nghiệm.

Xem lại video đó một lần nữa, tôi lập tức tỉnh táo, lồm cồm bò dậy khỏi giường, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đến nhà Tưởng Thiếu Thiên.

Tôi tên là Vân Như Ý, là một phục yêu sư.

Một tuần trước, Ô gia Hạnh Thành, một trong Thập Đại Linh Môn, đã phát ra một tin tức.

Một con cốt yêu mà nhà họ trấn áp đã trốn thoát, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thì ra là chạy đến Phượng Thành thật!

Ha, đúng là không tốn chút công sức nào.

Cốt yêu, như tên gọi, dùng xương hóa yêu.

Nó cũng được gọi là Bạch Cốt Tinh, vị yêu quái từng vọng tưởng ăn thịt Đường Tăng, là một trong những Bạch Cốt Tinh xuất sắc nhất.

Tương truyền hơn nghìn năm trước, Hạnh Thành đột phát ôn dịch, c.h.ế.t chóc rất nhiều, không ai dám bước chân vào thành một bước.

Những người c.h.ế.t vì dịch bệnh đó không ai thu liệm, phơi thây ngoài đồng, lâu dần hóa thành bạch cốt.

Oan hồn bám vào bạch cốt, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, lâu dần, liền hóa thành yêu.

Khi đó, cốt yêu hoành hành ở Hạnh Thành, gần như không còn một người sống sót.

Thập Đại Linh Môn phái người đến tiêu diệt trấn áp.

Ô gia cũng bắt đầu dần dần di chuyển đến Hạnh Thành từ thời điểm đó.

Từ trước đến nay, Ô gia cũng là người chịu trách nhiệm thu phục trấn áp cốt yêu.

Nói đi cũng phải nói lại, đây vẫn là lần đầu tiên xảy ra chuyện cốt yêu trốn thoát, lòn cố tình tìm đến Tưởng Thiếu Thiên.

Đúng là có chút mới lạ.

Tôi vội vàng chạy đến khu chung cư nhà Tưởng Thiếu Thiên.

Vừa định lên lầu, Tưởng Thiếu Thiên lại gọi điện đến.

"Như Ý tỷ! Chị đến chưa?!"

Tôi thở dốc: "Ở dưới lầu rồi."

Tưởng Thiếu Thiên kinh hãi: "Vậy người đang gõ cửa là ai?"

Cái gì mà loạn cả lên thế.

Tôi vừa đợi thang máy, vừa mắng: "Cậu ngốc à? Cốt yêu chứ còn gì nữa!"

"Không phải!" Tưởng Thiếu Thiên vội nói, "Cốt yêu đang gõ cửa phòng em, nhưng cửa lớn nhà em cũng bị gõ!"

Tôi: "???"

Thang máy đến.

Tôi lập tức cúp điện thoại: "Đợi tôi một phút, tôi đến ngay."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tít——

Giọng nói máy móc của phụ nữ vang lên trong thang máy: "Đã đến tầng 18."

Tôi vừa ra khỏi thang máy, đã thấy trước cửa nhà Tưởng Thiếu Thiên có ba người trẻ tuổi ăn mặc sành điệu đang đứng, hai nam một nữ.

À, là những người bạn mà Tưởng Thiếu Thiên thường ngày hay chơi cùng.

Đến gần hơn, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của họ.

"Sao Tưởng Thiếu Thiên còn chưa mở cửa thế? Ngủ rồi à?"

"Sao có thể, cậu ta là cú đêm mà!"

Có người nhìn điện thoại: "Còn mười phút nữa là đến sinh nhật cậu ấy rồi, chúng ta còn kịp đến chúc mừng không?"

Thì ra là cố ý chạy đến chúc mừng sinh nhật cho cậu ta...

Cũng có lòng, nhưng lại không đúng lúc.

Sắp đến nửa đêm, âm khí lúc này là thịnh nhất.

Tôi nhanh chóng bước tới, vừa định lên tiếng khuyên họ rời đi.

Lại nghe thấy một tiếng "cạch"——

Cửa lớn bị người từ bên trong mở ra.

"Cuối cùng cũng mở cửa, thằng nhóc này!"

Họ cười đùa muốn xông vào.

Ánh mắt tôi ngưng lại.

Không ổn! Không phải Tưởng Thiếu Thiên mở cửa!

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên trong nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện