Xe dần dần nhập vào đường lớn, tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cậu ta nghe.

Tưởng Thiếu Thiên: "Vậy Chu Tụng An là Trư Yêu à?"

Tôi trầm ngâm một chút: "Yêu khí trên người hắn nói cho tôi biết là vậy, nhưng..."

Tưởng Thiếu Thiên quay đầu nhìn tôi: "Nhưng?"

Tôi: "Nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."

Tưởng Thiếu Thiên không mấy để ý: "Có vấn đề gì thì đợi tìm được Chu Tụng An tự nhiên sẽ biết."

Cậu ta đánh tay lái, chiếc xe mui trần drift một vòng ở ngã tư vắng người, rẽ sang một con đường khác.

Tôi hai tay kết ấn, kim sắc Tầm Linh trận ẩn hiện.

Trước đó ở trước cửa nhà vệ sinh nhà hàng, tôi đã lưu lại ấn ký trên người Chu Tụng An, giờ tìm hắn ta cũng tiện.

"Ở ngã tư phía trước tìm chỗ đỗ xe lại, hai chúng ta đi bộ qua."

Chiếc xe màu vàng này của cậu ta quá bắt mắt, rất dễ đánh rắn động cỏ.

Khu vực này là khu nhà giàu nổi tiếng, an ninh cũng khá nghiêm ngặt.

Tôi đứng ở không xa một khu dân cư, cúi đầu trầm tư, Tưởng Thiếu Thiên đỗ xe xong đi tới nghi hoặc hỏi: "Đợi gì vậy?"

Tôi: "Khu dân cư này có nhiều camera giám sát, tôi đang nghĩ xem làm sao để vào."

Tưởng Thiếu Thiên im lặng một hồi, rồi trực tiếp kéo tay tôi đi tới.

Bảo vệ ở cổng thò đầu ra nhìn, rồi lập tức cười: "Anh Tưởng, tối muộn thế này còn qua đây ạ?"

Tôi: "..."

Tưởng Thiếu Thiên nghênh ngang dẫn tôi đi vào khu dân cư.

Cậu ta giải thích: "Ông nội cho em mấy căn nhà ở Phượng Thành."

Không còn nghi ngờ gì nữa, trong khu dân cư này có một trong số đó.

Cậu ta như vậy, khiến tôi có chút ngốc...

Đi theo chỉ dẫn của Tầm Linh trận, hai chúng tôi đi đến trước một tòa nhà chung cư.

Chỉ thấy một nam một nữ hai bóng người đứng ở cửa, đang rúc vào nhau thành một khối.

Tưởng Thiếu Thiên: "Hồ Tiểu Mạn và Chu Tụng An?"

Tôi gật đầu.

Có phải là Hồ Tiểu Mạn hay không thì chưa chắc, nhưng cái bóng dáng lùn mập kia thì quá dễ nhận biết rồi.

"Đợi một chút, đợi hai người họ tách ra rồi nói."

Mười phút sau.

Hai người họ vẫn dính lấy nhau, hơn nữa càng ôm càng chặt.

Tưởng Thiếu Thiên: "Tôi có chút không nhìn nổi nữa rồi."

Mắt thấy cái miệng lợn của Chu Tụng An sắp hôn lên môi Hồ Tiểu Mạn, trán tôi giật giật.

"Tôi cũng không nhìn nổi nữa rồi."

Lời vừa dứt, tôi đã bị Tưởng Thiếu Thiên một chưởng đẩy ra khỏi chỗ tối.

Do quán tính, tôi lao về phía trước mấy bước, cuối cùng dừng lại cách Hồ Tiểu Mạn và Chu Tụng An hai mét trong ánh mắt kinh hoàng của hai người họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cắn răng, giơ tay chào một cái: "Buổi tối tốt lành, thật trùng hợp ha."

Sắc mặt Hồ Tiểu Mạn lập tức biến đổi, tức giận xông về phía tôi:

"Vân Như Ý! Cậu lại còn theo dõi đến tận đây!"

"Cậu bỏ cái ý định đó đi! Tớ không thể để cậu cướp Tụng An khỏi tớ đâu!"

Đáy mắt cô ấy đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn.

Chu Tụng An thấy vậy quay đầu định chạy.

Tôi quay mặt về phía sau, hét lên: "Tưởng Thiếu Thiên! Cậu đi chặn hắn lại!"

Vừa nói Tưởng Thiếu Thiên đã lao ra, nhanh chóng đuổi theo Chu Tụng An.

Hồ Tiểu Mạn đã đi đến trước mặt tôi, giơ nanh múa vuốt định đánh tôi.

Tôi cau mày, cắn đầu ngón tay, nặn ra một giọt tinh huyết nhanh chóng bôi lên mí mắt Hồ Tiểu Mạn.

"Yêu tà lui tán! Phá cho ta!"

Động tác Hồ Tiểu Mạn cứng đờ, thần sắc trở nên có chút hoảng hốt.

Tôi ấn cô ấy xuống đất ngồi xuống: "Cậu ngồi chút cho tỉnh táo đi."

Nói xong, tôi liền chạy về hướng Tưởng Thiếu Thiên và Chu Tụng An rời đi.

Không đuổi theo bao lâu tôi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Tụng An.

Chỉ thấy hắn ta nằm bò trên đất ôm đầu, còn Tưởng Thiếu Thiên thì ngồi trên người hắn ta, đang đ.ấ.m đá túi bụi vào người hắn ta.

"Con lợn béo c.h.ế.t bầm xấu xa! Lại còn đi làm hại con gái nhà người ta!"

"Cho mày làm chuyện thất đức này!"

Hắn ta bị đánh đến kêu oai oái.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tưởng Thiếu Thiên thấy tôi qua, có chút đắc ý: "Như Ý tỷ chị xem, Trư Yêu này ngay cả em cũng đánh không lại!"

Chu Tụng An khóc lóc: "Tôi không phải Trư Yêu! Tôi không phải mà!"

Tôi ngồi xổm xuống nhìn hắn ta, lấy Phục Yêu kính từ trong túi ra chiếu vào mặt hắn ta.

Tưởng Thiếu Thiên thấy tôi không nói gì, cũng sốt ruột: "Sao rồi?"

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Hắn ta không phải yêu."

Tưởng Thiếu Thiên: "Hả? Cái kính này của chị bị hỏng rồi à?"

Ngay vừa nãy, tôi đột nhiên nhớ ra cái cảm giác quen thuộc có như không trên người Chu Tụng An kia từ đâu mà ra...

Tôi đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng hơn không ít: "Trước tiên đưa hắn ta về Tưởng gia."

Đưa Chu Tụng An về Tưởng gia rồi, gần như không cần dọa nạt gì, hắn ta đã khai hết mọi chuyện.

Chu Tụng An khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem: "Phía đông Phượng Thành có một thôn Sa Cương, tôi trốn nợ chạy đến đó, ở trong một ngọn núi sâu phát hiện một ngôi miếu bỏ hoang."

Hắn ta nói năng lộn xộn, vẻ mặt kích động: "Tôi ở trong miếu đó mấy ngày, có một đêm, sấm chớp đùng đoàng, tôi đã nằm mơ."

"Trong mơ có một vị thần tiên nhìn không rõ mặt, nói có thể giúp tôi thực hiện một nguyện vọng. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ tùy tiện nói muốn tìm một cô bạn gái bạch phú mỹ."

"Tôi không ngờ giấc mơ đó lại trở thành sự thật!"

Nói rồi Chu Tụng An lại bắt đầu khóc: "Mọi người cũng biết, tôi xấu xí, lại còn không có bản lĩnh gì, từ nhỏ đến lớn không ai coi trọng tôi cả! Tiểu Mạn chủ động theo đuổi tôi, tôi... tôi cảm thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài luôn rồi! Chuyện này quả thực là dùng mười cái não của tôi cũng không thể nghĩ đến..."

"Nhưng tôi đối với Tiểu Mạn là thật lòng mà! Tôi thật sự rất thích cô ấy!"

Tưởng Thiếu Thiên nghe không nổi nữa: "Anh đừng nói nữa, tôi nghe là thấy tởm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện