Ban đầu hai người quyết định một lát Lam Sơn mà say bí tỉ thì Lâm Võng sẽ chịu trách nhiệm đưa cậu về nhà. Cuối cùng kế hoạch vỡ tan khi Lâm Võng mới chính là kẻ say đến đứng không vững.
Sau khi cất tấm danh thiếp của Lăng Quang Lãm vào túi áo xong, Lam Sơn liền đỡ lấy người của Lâm Võng, chịu đựng khó khăn cả một quãng đường để đưa anh về đến tận nhà.
Nhà của anh thì mèo nhỏ này quá thân thuộc rồi. Ném người say kia lên giường xong, Lam Sơn còn tốt bụng cởi giày giúp anh, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ngó đồng hồ trên cổ tay, thấy kim giờ điểm ngay số mười một thẳng tắp kia, Lam Sơn giật bắn mình, tăng tốc chạy về nhà. Mở cửa bước vào, cậu vội vã ném giày sang một góc rồi đi tìm Cốc Khiếu Thiên.
Kỳ thực mèo nhỏ cũng không cần tìm gì cả khi y đã ngồi sẵn ở ghế salon, hai tay ôm trước ngực, mắt dán vào màn hình tivi, tĩnh lặng đến kinh hãi. Lam Sơn nuốt khan một ngụm, chậm rãi nhích lại gần chỗ y, ngồi phịch xuống, dựa dựa cọ cọ.
Cốc Khiếu Thiên liếc mắt nhìn người bên cạnh đang cố lấy lòng mình, nhưng y giận rồi, đời nào bỏ qua dễ dàng như vậy. Đưa tay cầm lấy điều khiển, y tắt tivi phụp một tiếng, sau đó lạnh giọng hỏi:
" Em đi đâu bây giờ mới trở về?"
Lam Sơn biết mình lấy lòng không thành công liền cúi thấp mặt, hít sâu một hơi, cố gắng không để lộ mùi men rượu. Nhưng cậu không biết Cốc Khiếu Thiên là loại người nào, chỉ cần nhìn dáng vẻ của cậu, khuôn mặt của cậu, không cần lại gần hít hít ngửi ngửi cũng đủ khẳng định cậu đi uống rượu.
Mèo nhỏ còn non nớt lắm.
" Em..." Nhưng cuối cùng Lam Sơn lại thành thật khai báo, " Em đi uống rượu với Lâm Võng."
Cũng thật may cái tên Lâm Võng phần nào cứu cậu một chút. Đối với Cốc Khiếu Thiên, Lâm Võng này là một chàng trai khá là bản lĩnh, cũng rất hiểu chuyện. Trừ bỏ sự kiện thả dê mèo nhỏ ở Spa kia thì hiện tại anh ta rất tốt.
Giao Lam Sơn cho Lâm Võng thì Cốc Khiếu Thiên cũng không lo sợ, chỉ có chút phiền não vì thân phận trước kia của anh là một xã hội đen, y chỉ ngại nếu dính vào không khéo lại xảy ra chuyện.
Cốc Khiếu Thiên luôn dự trước những chuyện như thế, nhưng không ngờ hôm nay lại nghe điều đó chính miệng Lam Sơn nói ra. Mèo nhỏ sợ y giận nên mới thành thật đem tất cả ra mà kể, cuối cùng càng khiến y tức giận hơn.
" Đến những chỗ như thế để làm gì? Muốn uống cứ tùy tiện về nhà là được rồi mà."
Lam Sơn ngước mắt nhìn Cốc Khiếu Thiên lửa giận hừng hực, hai tay ôm cái gối con con vào lòng, tiu nghỉu không dám hé môi một lời. Cậu lúc này mới nhận ra mình vừa làm một việc thật dại khờ, nhưng giờ biết thì muộn rồi.
Cốc Khiếu Thiên thống giận nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới cầm tay mèo nhỏ lên, xem xét đôi chút.
" Có bị thương không?"
Mèo nhỏ lắc lắc đầu, " Em không bị gì hết. Người ta chỉ gây sự với Lâm Võng thôi. Nhưng mà anh ấy có võ ý, nên không sao cả."
Thật ra Lam Sơn còn muốn diễn tả lại viễn cảnh hào hùng như phim kiếm hiệp đó cho Cốc Khiếu Thiên nghe nữa, nhưng mà nghĩ lại, cậu lười quá nên chỉ nói đến đó thôi.
Mặc dù nghe chuyện mèo nhỏ gặp bọn côn đồ gây sự, trong lòng thì lo lắng thương xót nhưng mà phạt thì vẫn phạt.
Cốc Khiếu Thiên bỗng đứng dậy quay lưng đi lên lầu. Lam Sơn thấy thế liền biến thành con mèo xum xoe bên cạnh chủ nhân của mình. Còn định vui vẻ đi vào phòng cố gắng lấy lòng chủ nhân tiếp thì trước mặt cậu đột nhiên có một đống quần áo xuất hiện.
Nhìn cảnh tượng này, Lam Sơn không khỏi méo mặt.
Lần trước khi Lam Sơn đi chơi về muộn cũng bị y phạt theo kiểu đi rửa chén muộn, đi lau nhà muộn. Hôm nay thì đến lượt giặt quần áo muộn.
Arrrggggg.
Mèo nhỏ hai mắt rơm rớm nước mắt, ôm lấy đống quần áo kia, nói nhỏ:
" Ngài định bắt em giặt đồ đấy à? Ngay bây giờ sao?"
Cốc Khiếu Thiên dựa người vào thành tường bên cạnh, đầu cũng tựa lên đó, khóe môi cong lên:
" Phải, giặt ngay để mai còn khô nào."
Lam Sơn trong bụng không đành lắm, còn gặp hơi men bắt đầu bộc phát làm cậu buồn ngủ rồi. Cho nên mèo nhỏ quyết định sẽ đứng đây làm mặt lì, chắc chắn người kia rồi cũng buông tha cho mình thôi.
Nghĩ thế Lam Sơn liền ôm đống quần áo ngồi xổm trên đất, mặt mũi chảy dài chán chường. Cốc Khiếu Thiên cũng biết người kia hôm nay bạo gan dám lì lợm với y, lại nhớ tới khi nãy gặp xã hội đen chắc cũng xám mặt, bỗng dưng lại...mềm lòng.
Đã bảo dạo gần đây Cốc Khiếu Thiên gần như đánh mất cái sự lãnh khốc tàn nhẫn của mình rồi.
Khẽ thở ra một hơi, y đứng thẳng người, hướng đến mèo nhỏ mà bảo:
" Để đấy đi, đi ngủ."
Lam Sơn còn đang cúi đầu đếm kiến bò, nghe được câu đấy liền ngước mắt, khuôn mặt tươi như hoa hiện ra. Quẳng hết đống quần áo ở đó, mèo nhỏ nhảy cẩng lên, bay thẳng lên giường.
Hơi ấm của giường tỏa ra làm mắt cậu nặng trĩu. Nhưng đến khi tìm thấy cái lưng to lớn mười phần ấm áp kia, mèo nhỏ mới an tâm ôm lấy mà đi ngủ được.
Mười giờ sáng tại tiệm bánh Hạnh Phúc.
Cánh cửa vừa mới kêu lên leng keng hai tiếng nữa, thêm khách vào ăn bánh. Nhân viên phục vụ ở đây hôm nay cảm thấy vô cùng hứng khởi, nhất là những nhân viên nữ.
Các nàng đứng sát nhau, rỉ tai nhau về người đàn ông ăn bận lịch lãm ngây ngất lòng người đang ngồi ở một góc khuất kia. Từ lúc người nọ vào cho đến bây giờ đã là hai tiếng đồng hồ, thế nhưng chỉ uống một tách trà ô loong mà thôi.
Ông chủ Lâm Võng trong bếp bận đến tối mặt. Hôm nay chủ nhật nên quán đông hơn bình thường là điều đương nhiên. Làm xong một loạt bánh, Lâm Võng bước ra ngoài liền chứng kiên nhân viên của mình đang tám chuyện sôi nổi.
Với tính tình ôn hòa vui vẻ, Lâm Võng cũng đi lại gần, tương tác với nhân viên cực kỳ tốt.
" Có chuyện gì vui vẻ lắm à?"
Các nàng nghe thấy giọng ông chủ liền bật cười, lén lút chỉ ngón tay về phía người đàn ông kia rồi nói:
" Ông chủ nhìn kia, hôm nay quán chúng ta có người đẹp vào ăn bánh đó nha. Nhưng mà suốt hai tiếng đồng hồ rồi, người đó cũng chưa gọi món gì ngoài trà ô loong."
Lâm Võng nhíu mày, trong lòng khó chịu.
Má, vào quán ông mà không gọi gì ăn à? Thế vào quán ngắm ai hả? Vì trước mặt các nàng, Lâm Võng cũng giữ hình tượng nên mới lịch sự đi qua đó, ngỏ lời hỏi:
" Quý khách, quý khách có muốn dùng gì không?"
Người đàn ông kia ngồi im một chỗ suốt hai tiếng rồi, bây giờ mới được nhìn thấy người mình muốn gặp. Máu nghề nghiệp của y thôi thúc mình phải chộp ngay con mồi ngon lành này.
" Tôi muốn anh."
Người nọ nói xong, còn không phát hiện ra điểm gì bất thường liền bị Lâm Võng hung hăng trừng một cái.
" Xin lỗi, đây là tiệm bánh." Lâm Võng ném cái thực đơn xuống bàn, " Là bánh, bánh rán, bánh hấp, bánh luộc, bánh nướng. Không có bánh người!"
Bị Lâm Võng nói một tràng không ngừng thế kia, đột nhiên người đàn ông đấy mới nhận thức được mình vừa...ăn nói không đầu không đuôi.
Vừa định sửa lại lời của mình thì đằng xa có một giọng nói khác lanh lảnh vọng tới, còn cực kỳ vui vẻ.
" Lâm Võng cưa~~~"
Mèo nhỏ xuất hiện với một bộ quần áo xì tin dâu, thoạt nhìn như một tên nhóc học sinh cấp ba vậy. Chạy đến chỗ của Lâm Võng, Lam Sơn chợt nhận ra kia là người quen.
" Đạo diễn Lăng? Sao anh lại ở đây?"
Lăng Quang Lãm nhìn mèo nhỏ, nhớ đến cậu bé hôm qua gọi mình là chú, chân mày y liền chau lại. Lâm Võng ở bên cạnh cảm thấy cái tên này quen quen, định hỏi Lam Sơn thì anh nhíu mày, suýt nữa quất cả thực đơn vào gương mặt bảnh trai kia.
" Đệch, cậu còn đến tận đây dụ dỗ cái gì hả?"
Lăng Quang Lãm cảm thấy Lâm Võng rõ ràng hiểu lầm mình rồi liền giải thích:
" Tôi là đạo diễn Lăng rất có tiếng trong giới điện ảnh. Phim của tôi không phải...phim kia, anh đừng hiểu lầm. Thật ra tôi sắp quay một bộ phim ngắn thôi, chủ đề thì cũng rất hay."
Lam Sơn ngày hôm qua đã ngấm ngầm muốn liên hệ với Lăng Quang Lãm rồi, không ngờ hôm nay được gặp mặt thế này, cậu cảm ơn trời còn không hết. Kéo tay Lâm Võng ngồi xuống đối diện, mèo nhỏ cười nói:
" Anh nói xem nội dung bộ phim như nào?"
Lăng Quang Lãm suýt thì lau mồ hôi, nhìn mèo nhỏ cười:
" Phim của tôi có nội dung về những người đồng tính nam. Hai người đừng vội nghĩ theo chiều hướng tiêu cực. Chúng tôi có lên nội dung rất đàng hoàng. Câu chuyện xoay quanh hai người trước kia là đối thủ của nhau, sau đó trở thành bạn bè, cuối cùng là nảy sinh tình yêu. Quá trình đó rất dài, trải qua bao năm tháng, bao hiểu lầm cùng vui buồn mới có thể phát triển thành tình yêu..."
Lăng Quang Lãm rất hứng thú, Lam Sơn càng hứng thú hơn. Vì cậu là hủ nam!!!
" Sao nữa? Nội dung này rất ok nha. Tôi thích!!"
" Ừm, hôm qua nhìn thấy Lâm Võng đánh đấm không tệ, tôi liền ưng mắt. Còn cậu, vóc người khuôn mặt thế này, rất hợp đóng vai thụ."
" Oops..." Lam Sơn suýt sặc nước bọt.
Thôi thì...vạn niên thụ, không sao, mình ổn.
Lâm Võng ngồi bên cạnh không mấy hứng thú, vì anh rất ghét diễn viên, ghét cả cái ngành điện ảnh ấy. Đơn giản thôi, trước kia anh cũng yêu một diễn viên, thế nhưng người ta vì danh lợi mà đá đít anh, không chấp nhận anh.
Con người thật vô tình.
Lam Sơn hứng thú với kịch bản này lắm, " Có cần casting gì không? Anh ấy sẽ đồng ý!"
Ý cậu là Lâm Võng.
Lăng Quang Lãm nghe điều này xong liền hớn hở, " Thế thì tốt quá."
Lâm Võng lúc này cười lạnh một tiếng, " Tôi nói nhé, là nhà làm phim thì nên có tâm một chút. Đừng đem chủ đề nhạy cảm nóng bỏng ra mà làm chỉ để thu hút thị hiếu, còn cái nội dung, cái diễn xuất thì chẳng ra gì."
Lam Sơn nghe xong, trong lòng cũng đồng ý lắm. Trước kia cậu coi nhiều bộ phim nội dung trai yêu trai rồi, thường thì toàn cast diễn viên đẹp rạng ngời nhưng...còn lại thì kinh khủng.
Lăng Quang Lãm nghe cũng nhột, nhưng y lại vui vẻ gật đầu:
" Anh cứ an tâm. Tôi làm một bộ phim đều đặt cả tâm của mình trong đó."
Lâm Võng lần nữa mỉm cười, đẩy thực đơn về phía y:
" Tiệm bánh tôi có tổng cộng hơn hai mươi loại bánh khác nhau. Nếu như cậu có thể ăn tất cả chúng trong ngày hôm nay thì tôi sẽ suy nghĩ lại."
Không phải Lâm Võng làm giá, mà là anh muốn từ chối thôi. Vì hôm trước từ chối thẳng nhưng Lăng Quang Lãm không buông, lần này chơi như thế, hẳn là phải thua.
Nói xong, Lâm Võng đứng dậy, bỏ lại Lam Sơn đang xót xa cho cái đường tiêu hóa của Lăng Quang Lãm.
Nhiệm vụ kia bất khả thi, Lăng Quang Lãm mặt mũi ê chề nhìn Lam Sơn mà muốn bật khóc. Mèo nhỏ lại vỗ vai y, an ủi:
" Anh đừng lo, em sẽ dụ dỗ anh ấy. Đạo diễn Lăng cố gắng đợi một chút."
Lăng Quang Lãm có nghĩ đến việc thay đổi diễn viên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thấy ai hợp vai đó hơn là Lâm Võng. Cuối cùng y đành trở về nhà, nghĩ kế sách dụ cừu vào bẫy.
Lam Sơn tan ca xong cũng không ở lại quán quá lâu. Nhìn Lâm Võng nhất quyết cự tuyệt như thế, cậu trong lòng cũng cảm nhận được anh có sự hận thù sâu đậm với diễn viên lắm mới như vậy.
Hỏi han một tiếng đồng hồ, Lam Sơn mới biết Lâm Võng từng bị một diễn viên nổi tiếng đá đít, phụ tình.
" Anh! Bây giờ anh phải dấn thân vô showbiz thì mới có cơ hội trả thù! Này nhé, em cảm thấy đạo diễn Lăng rất ok nha, có vẻ hắn ta không kỳ thị gay, càng tốt để anh có cơ hội trả thù."
Cậu nói thao thao bất tuyệt như thế mà không thấy Lâm Võng đang tối sầm mặt mũi.
Đá một phát vào mông mèo nhỏ, Lâm Võng rít lên:
" Mày lại nghĩ lung tung cái gì đó?"
Mèo nhỏ ôm mông, " Anh chẳng biết cái gì là tương kế tựu kế. Người ta phũ phàng vậy anh phải trả thù chứ? Cơ hội dâng lên miệng anh còn không biết cầm lấy bỏ vào miệng nha. Hay là cần em cầm rồi bồi anh?"
" Mày cút ngay cho anh!!"
Lam Sơn cảm thấy con người sao rắc rối quá.
Yêu thì nói, đói thì ăn.
Sao cứ phải dối lòng như thế này chứ? Dù sao Lâm Võng cũng...yêu nam nhân mà, so đo cái kia làm gì!!!
Khuyên nhủ theo phong cách của Lam Sơn có vẻ không khả thi lắm, cậu bị đá đến ê mông mới chịu buông tha cho Lâm Võng, chạy về nhà với ông xã của mình.
Hý hửng mở cửa đi vào, Lam Sơn còn chưa kịp ôm cổ hôn hôn cọ cọ thì đã bị Cốc Khiếu Thiên lườm một cái. Y nhẹ nhàng ném tấm danh thiếp có tên Lăng Quang Lãm lên bàn.
" Cái này là gì?"
Lam Sơn ngốc ngốc cầm tấm danh thiếp lên, sực nhớ hôm qua mình thay đồ rồi để quên trong phòng tắm. Bị người kia phát hiện mình gặp mặt đạo diễn, mèo nhỏ chốc chốc hết hy vọng.
Không, thể, nào!!!
" Im lặng đến bao lâu nữa?"
Lam Sơn cúi mặt, cẩn thận cất tấm danh thiếp kia, đề phòng trường hợp Cốc Khiếu Thiên xé nó.
"... Đạo diễn Lăng mời em với Lâm Võng đóng phim. Một bộ phim hành động rất ý nghĩa."
Khi nói ra hai từ hành động, chẳng hiểu sao mèo nhỏ buồn cười gớm. Nghĩ tới cảnh gì đó cũng hành động, mặt mèo nhỏ đỏ lên.
Không đâu, đạo diễn Lăng chắc không bạo thế đâu! Với lại, mình sẽ không làm trò đó đâu nha! Với Khiếu Thiên thì được, hihi.
Cốc Khiếu Thiên ở trong giới này làm sao không biết đạo diễn Lăng Quang Lãm. Làm sao mà không biết được cái tên đạo diễn kia chuyên làm phim về đồng tính nam nam?
Y biết hết đấy! Nên mới giận thế này!!
Đứng dậy, Cốc Khiếu Thiên còn định tóm lấy tay Lam Sơn, hung hăng phạt cậu một trận thì người kia đã nhanh miệng hôn y một cái. Hai cánh tay cũng thản nhiên vòng qua cổ y, nâng niu nụ hôn của cả hai.
" Ngài đừng giận mà~"
Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, hành động của mèo nhỏ nhanh như chớp, y không biết nên làm thế nào. Cuối cùng lại bị cuốn theo làn sóng mê người ấy, cả hai đứng giữa phòng khách trao nhau từng chút ngọt ngào.
Cứ hôn đi, ngày mai phạt sau.
Cốc Khiếu Thiên nhắm mắt lại, muốn đưa mèo nhỏ lên tận chín tầng mây.
Bộp!
Cả hai đồng loạt mở mắt, môi vẫn còn dán chặt vào nhau.
Trước cửa nhà, một đống đồ lỉnh kỉnh rơi xuống đất, khuôn mặt bánh bao vốn trắng nõn lại chuyển sang một màu hồng phấn.
Cả ba bất động mãi cũng không ai lên tiếng.
Cuối cùng Cốc Khiếu Thiên cũng là người bừng tỉnh nhanh nhất. Y rời khỏi người Lam Sơn, khuôn mặt chỉ kinh ngạc mười giây, sau đó bình tĩnh nhìn đến thiếu niên đáng yêu kia.
" Đến rồi đấy à?"
Hết chương 33.
Sau khi cất tấm danh thiếp của Lăng Quang Lãm vào túi áo xong, Lam Sơn liền đỡ lấy người của Lâm Võng, chịu đựng khó khăn cả một quãng đường để đưa anh về đến tận nhà.
Nhà của anh thì mèo nhỏ này quá thân thuộc rồi. Ném người say kia lên giường xong, Lam Sơn còn tốt bụng cởi giày giúp anh, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ngó đồng hồ trên cổ tay, thấy kim giờ điểm ngay số mười một thẳng tắp kia, Lam Sơn giật bắn mình, tăng tốc chạy về nhà. Mở cửa bước vào, cậu vội vã ném giày sang một góc rồi đi tìm Cốc Khiếu Thiên.
Kỳ thực mèo nhỏ cũng không cần tìm gì cả khi y đã ngồi sẵn ở ghế salon, hai tay ôm trước ngực, mắt dán vào màn hình tivi, tĩnh lặng đến kinh hãi. Lam Sơn nuốt khan một ngụm, chậm rãi nhích lại gần chỗ y, ngồi phịch xuống, dựa dựa cọ cọ.
Cốc Khiếu Thiên liếc mắt nhìn người bên cạnh đang cố lấy lòng mình, nhưng y giận rồi, đời nào bỏ qua dễ dàng như vậy. Đưa tay cầm lấy điều khiển, y tắt tivi phụp một tiếng, sau đó lạnh giọng hỏi:
" Em đi đâu bây giờ mới trở về?"
Lam Sơn biết mình lấy lòng không thành công liền cúi thấp mặt, hít sâu một hơi, cố gắng không để lộ mùi men rượu. Nhưng cậu không biết Cốc Khiếu Thiên là loại người nào, chỉ cần nhìn dáng vẻ của cậu, khuôn mặt của cậu, không cần lại gần hít hít ngửi ngửi cũng đủ khẳng định cậu đi uống rượu.
Mèo nhỏ còn non nớt lắm.
" Em..." Nhưng cuối cùng Lam Sơn lại thành thật khai báo, " Em đi uống rượu với Lâm Võng."
Cũng thật may cái tên Lâm Võng phần nào cứu cậu một chút. Đối với Cốc Khiếu Thiên, Lâm Võng này là một chàng trai khá là bản lĩnh, cũng rất hiểu chuyện. Trừ bỏ sự kiện thả dê mèo nhỏ ở Spa kia thì hiện tại anh ta rất tốt.
Giao Lam Sơn cho Lâm Võng thì Cốc Khiếu Thiên cũng không lo sợ, chỉ có chút phiền não vì thân phận trước kia của anh là một xã hội đen, y chỉ ngại nếu dính vào không khéo lại xảy ra chuyện.
Cốc Khiếu Thiên luôn dự trước những chuyện như thế, nhưng không ngờ hôm nay lại nghe điều đó chính miệng Lam Sơn nói ra. Mèo nhỏ sợ y giận nên mới thành thật đem tất cả ra mà kể, cuối cùng càng khiến y tức giận hơn.
" Đến những chỗ như thế để làm gì? Muốn uống cứ tùy tiện về nhà là được rồi mà."
Lam Sơn ngước mắt nhìn Cốc Khiếu Thiên lửa giận hừng hực, hai tay ôm cái gối con con vào lòng, tiu nghỉu không dám hé môi một lời. Cậu lúc này mới nhận ra mình vừa làm một việc thật dại khờ, nhưng giờ biết thì muộn rồi.
Cốc Khiếu Thiên thống giận nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới cầm tay mèo nhỏ lên, xem xét đôi chút.
" Có bị thương không?"
Mèo nhỏ lắc lắc đầu, " Em không bị gì hết. Người ta chỉ gây sự với Lâm Võng thôi. Nhưng mà anh ấy có võ ý, nên không sao cả."
Thật ra Lam Sơn còn muốn diễn tả lại viễn cảnh hào hùng như phim kiếm hiệp đó cho Cốc Khiếu Thiên nghe nữa, nhưng mà nghĩ lại, cậu lười quá nên chỉ nói đến đó thôi.
Mặc dù nghe chuyện mèo nhỏ gặp bọn côn đồ gây sự, trong lòng thì lo lắng thương xót nhưng mà phạt thì vẫn phạt.
Cốc Khiếu Thiên bỗng đứng dậy quay lưng đi lên lầu. Lam Sơn thấy thế liền biến thành con mèo xum xoe bên cạnh chủ nhân của mình. Còn định vui vẻ đi vào phòng cố gắng lấy lòng chủ nhân tiếp thì trước mặt cậu đột nhiên có một đống quần áo xuất hiện.
Nhìn cảnh tượng này, Lam Sơn không khỏi méo mặt.
Lần trước khi Lam Sơn đi chơi về muộn cũng bị y phạt theo kiểu đi rửa chén muộn, đi lau nhà muộn. Hôm nay thì đến lượt giặt quần áo muộn.
Arrrggggg.
Mèo nhỏ hai mắt rơm rớm nước mắt, ôm lấy đống quần áo kia, nói nhỏ:
" Ngài định bắt em giặt đồ đấy à? Ngay bây giờ sao?"
Cốc Khiếu Thiên dựa người vào thành tường bên cạnh, đầu cũng tựa lên đó, khóe môi cong lên:
" Phải, giặt ngay để mai còn khô nào."
Lam Sơn trong bụng không đành lắm, còn gặp hơi men bắt đầu bộc phát làm cậu buồn ngủ rồi. Cho nên mèo nhỏ quyết định sẽ đứng đây làm mặt lì, chắc chắn người kia rồi cũng buông tha cho mình thôi.
Nghĩ thế Lam Sơn liền ôm đống quần áo ngồi xổm trên đất, mặt mũi chảy dài chán chường. Cốc Khiếu Thiên cũng biết người kia hôm nay bạo gan dám lì lợm với y, lại nhớ tới khi nãy gặp xã hội đen chắc cũng xám mặt, bỗng dưng lại...mềm lòng.
Đã bảo dạo gần đây Cốc Khiếu Thiên gần như đánh mất cái sự lãnh khốc tàn nhẫn của mình rồi.
Khẽ thở ra một hơi, y đứng thẳng người, hướng đến mèo nhỏ mà bảo:
" Để đấy đi, đi ngủ."
Lam Sơn còn đang cúi đầu đếm kiến bò, nghe được câu đấy liền ngước mắt, khuôn mặt tươi như hoa hiện ra. Quẳng hết đống quần áo ở đó, mèo nhỏ nhảy cẩng lên, bay thẳng lên giường.
Hơi ấm của giường tỏa ra làm mắt cậu nặng trĩu. Nhưng đến khi tìm thấy cái lưng to lớn mười phần ấm áp kia, mèo nhỏ mới an tâm ôm lấy mà đi ngủ được.
Mười giờ sáng tại tiệm bánh Hạnh Phúc.
Cánh cửa vừa mới kêu lên leng keng hai tiếng nữa, thêm khách vào ăn bánh. Nhân viên phục vụ ở đây hôm nay cảm thấy vô cùng hứng khởi, nhất là những nhân viên nữ.
Các nàng đứng sát nhau, rỉ tai nhau về người đàn ông ăn bận lịch lãm ngây ngất lòng người đang ngồi ở một góc khuất kia. Từ lúc người nọ vào cho đến bây giờ đã là hai tiếng đồng hồ, thế nhưng chỉ uống một tách trà ô loong mà thôi.
Ông chủ Lâm Võng trong bếp bận đến tối mặt. Hôm nay chủ nhật nên quán đông hơn bình thường là điều đương nhiên. Làm xong một loạt bánh, Lâm Võng bước ra ngoài liền chứng kiên nhân viên của mình đang tám chuyện sôi nổi.
Với tính tình ôn hòa vui vẻ, Lâm Võng cũng đi lại gần, tương tác với nhân viên cực kỳ tốt.
" Có chuyện gì vui vẻ lắm à?"
Các nàng nghe thấy giọng ông chủ liền bật cười, lén lút chỉ ngón tay về phía người đàn ông kia rồi nói:
" Ông chủ nhìn kia, hôm nay quán chúng ta có người đẹp vào ăn bánh đó nha. Nhưng mà suốt hai tiếng đồng hồ rồi, người đó cũng chưa gọi món gì ngoài trà ô loong."
Lâm Võng nhíu mày, trong lòng khó chịu.
Má, vào quán ông mà không gọi gì ăn à? Thế vào quán ngắm ai hả? Vì trước mặt các nàng, Lâm Võng cũng giữ hình tượng nên mới lịch sự đi qua đó, ngỏ lời hỏi:
" Quý khách, quý khách có muốn dùng gì không?"
Người đàn ông kia ngồi im một chỗ suốt hai tiếng rồi, bây giờ mới được nhìn thấy người mình muốn gặp. Máu nghề nghiệp của y thôi thúc mình phải chộp ngay con mồi ngon lành này.
" Tôi muốn anh."
Người nọ nói xong, còn không phát hiện ra điểm gì bất thường liền bị Lâm Võng hung hăng trừng một cái.
" Xin lỗi, đây là tiệm bánh." Lâm Võng ném cái thực đơn xuống bàn, " Là bánh, bánh rán, bánh hấp, bánh luộc, bánh nướng. Không có bánh người!"
Bị Lâm Võng nói một tràng không ngừng thế kia, đột nhiên người đàn ông đấy mới nhận thức được mình vừa...ăn nói không đầu không đuôi.
Vừa định sửa lại lời của mình thì đằng xa có một giọng nói khác lanh lảnh vọng tới, còn cực kỳ vui vẻ.
" Lâm Võng cưa~~~"
Mèo nhỏ xuất hiện với một bộ quần áo xì tin dâu, thoạt nhìn như một tên nhóc học sinh cấp ba vậy. Chạy đến chỗ của Lâm Võng, Lam Sơn chợt nhận ra kia là người quen.
" Đạo diễn Lăng? Sao anh lại ở đây?"
Lăng Quang Lãm nhìn mèo nhỏ, nhớ đến cậu bé hôm qua gọi mình là chú, chân mày y liền chau lại. Lâm Võng ở bên cạnh cảm thấy cái tên này quen quen, định hỏi Lam Sơn thì anh nhíu mày, suýt nữa quất cả thực đơn vào gương mặt bảnh trai kia.
" Đệch, cậu còn đến tận đây dụ dỗ cái gì hả?"
Lăng Quang Lãm cảm thấy Lâm Võng rõ ràng hiểu lầm mình rồi liền giải thích:
" Tôi là đạo diễn Lăng rất có tiếng trong giới điện ảnh. Phim của tôi không phải...phim kia, anh đừng hiểu lầm. Thật ra tôi sắp quay một bộ phim ngắn thôi, chủ đề thì cũng rất hay."
Lam Sơn ngày hôm qua đã ngấm ngầm muốn liên hệ với Lăng Quang Lãm rồi, không ngờ hôm nay được gặp mặt thế này, cậu cảm ơn trời còn không hết. Kéo tay Lâm Võng ngồi xuống đối diện, mèo nhỏ cười nói:
" Anh nói xem nội dung bộ phim như nào?"
Lăng Quang Lãm suýt thì lau mồ hôi, nhìn mèo nhỏ cười:
" Phim của tôi có nội dung về những người đồng tính nam. Hai người đừng vội nghĩ theo chiều hướng tiêu cực. Chúng tôi có lên nội dung rất đàng hoàng. Câu chuyện xoay quanh hai người trước kia là đối thủ của nhau, sau đó trở thành bạn bè, cuối cùng là nảy sinh tình yêu. Quá trình đó rất dài, trải qua bao năm tháng, bao hiểu lầm cùng vui buồn mới có thể phát triển thành tình yêu..."
Lăng Quang Lãm rất hứng thú, Lam Sơn càng hứng thú hơn. Vì cậu là hủ nam!!!
" Sao nữa? Nội dung này rất ok nha. Tôi thích!!"
" Ừm, hôm qua nhìn thấy Lâm Võng đánh đấm không tệ, tôi liền ưng mắt. Còn cậu, vóc người khuôn mặt thế này, rất hợp đóng vai thụ."
" Oops..." Lam Sơn suýt sặc nước bọt.
Thôi thì...vạn niên thụ, không sao, mình ổn.
Lâm Võng ngồi bên cạnh không mấy hứng thú, vì anh rất ghét diễn viên, ghét cả cái ngành điện ảnh ấy. Đơn giản thôi, trước kia anh cũng yêu một diễn viên, thế nhưng người ta vì danh lợi mà đá đít anh, không chấp nhận anh.
Con người thật vô tình.
Lam Sơn hứng thú với kịch bản này lắm, " Có cần casting gì không? Anh ấy sẽ đồng ý!"
Ý cậu là Lâm Võng.
Lăng Quang Lãm nghe điều này xong liền hớn hở, " Thế thì tốt quá."
Lâm Võng lúc này cười lạnh một tiếng, " Tôi nói nhé, là nhà làm phim thì nên có tâm một chút. Đừng đem chủ đề nhạy cảm nóng bỏng ra mà làm chỉ để thu hút thị hiếu, còn cái nội dung, cái diễn xuất thì chẳng ra gì."
Lam Sơn nghe xong, trong lòng cũng đồng ý lắm. Trước kia cậu coi nhiều bộ phim nội dung trai yêu trai rồi, thường thì toàn cast diễn viên đẹp rạng ngời nhưng...còn lại thì kinh khủng.
Lăng Quang Lãm nghe cũng nhột, nhưng y lại vui vẻ gật đầu:
" Anh cứ an tâm. Tôi làm một bộ phim đều đặt cả tâm của mình trong đó."
Lâm Võng lần nữa mỉm cười, đẩy thực đơn về phía y:
" Tiệm bánh tôi có tổng cộng hơn hai mươi loại bánh khác nhau. Nếu như cậu có thể ăn tất cả chúng trong ngày hôm nay thì tôi sẽ suy nghĩ lại."
Không phải Lâm Võng làm giá, mà là anh muốn từ chối thôi. Vì hôm trước từ chối thẳng nhưng Lăng Quang Lãm không buông, lần này chơi như thế, hẳn là phải thua.
Nói xong, Lâm Võng đứng dậy, bỏ lại Lam Sơn đang xót xa cho cái đường tiêu hóa của Lăng Quang Lãm.
Nhiệm vụ kia bất khả thi, Lăng Quang Lãm mặt mũi ê chề nhìn Lam Sơn mà muốn bật khóc. Mèo nhỏ lại vỗ vai y, an ủi:
" Anh đừng lo, em sẽ dụ dỗ anh ấy. Đạo diễn Lăng cố gắng đợi một chút."
Lăng Quang Lãm có nghĩ đến việc thay đổi diễn viên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thấy ai hợp vai đó hơn là Lâm Võng. Cuối cùng y đành trở về nhà, nghĩ kế sách dụ cừu vào bẫy.
Lam Sơn tan ca xong cũng không ở lại quán quá lâu. Nhìn Lâm Võng nhất quyết cự tuyệt như thế, cậu trong lòng cũng cảm nhận được anh có sự hận thù sâu đậm với diễn viên lắm mới như vậy.
Hỏi han một tiếng đồng hồ, Lam Sơn mới biết Lâm Võng từng bị một diễn viên nổi tiếng đá đít, phụ tình.
" Anh! Bây giờ anh phải dấn thân vô showbiz thì mới có cơ hội trả thù! Này nhé, em cảm thấy đạo diễn Lăng rất ok nha, có vẻ hắn ta không kỳ thị gay, càng tốt để anh có cơ hội trả thù."
Cậu nói thao thao bất tuyệt như thế mà không thấy Lâm Võng đang tối sầm mặt mũi.
Đá một phát vào mông mèo nhỏ, Lâm Võng rít lên:
" Mày lại nghĩ lung tung cái gì đó?"
Mèo nhỏ ôm mông, " Anh chẳng biết cái gì là tương kế tựu kế. Người ta phũ phàng vậy anh phải trả thù chứ? Cơ hội dâng lên miệng anh còn không biết cầm lấy bỏ vào miệng nha. Hay là cần em cầm rồi bồi anh?"
" Mày cút ngay cho anh!!"
Lam Sơn cảm thấy con người sao rắc rối quá.
Yêu thì nói, đói thì ăn.
Sao cứ phải dối lòng như thế này chứ? Dù sao Lâm Võng cũng...yêu nam nhân mà, so đo cái kia làm gì!!!
Khuyên nhủ theo phong cách của Lam Sơn có vẻ không khả thi lắm, cậu bị đá đến ê mông mới chịu buông tha cho Lâm Võng, chạy về nhà với ông xã của mình.
Hý hửng mở cửa đi vào, Lam Sơn còn chưa kịp ôm cổ hôn hôn cọ cọ thì đã bị Cốc Khiếu Thiên lườm một cái. Y nhẹ nhàng ném tấm danh thiếp có tên Lăng Quang Lãm lên bàn.
" Cái này là gì?"
Lam Sơn ngốc ngốc cầm tấm danh thiếp lên, sực nhớ hôm qua mình thay đồ rồi để quên trong phòng tắm. Bị người kia phát hiện mình gặp mặt đạo diễn, mèo nhỏ chốc chốc hết hy vọng.
Không, thể, nào!!!
" Im lặng đến bao lâu nữa?"
Lam Sơn cúi mặt, cẩn thận cất tấm danh thiếp kia, đề phòng trường hợp Cốc Khiếu Thiên xé nó.
"... Đạo diễn Lăng mời em với Lâm Võng đóng phim. Một bộ phim hành động rất ý nghĩa."
Khi nói ra hai từ hành động, chẳng hiểu sao mèo nhỏ buồn cười gớm. Nghĩ tới cảnh gì đó cũng hành động, mặt mèo nhỏ đỏ lên.
Không đâu, đạo diễn Lăng chắc không bạo thế đâu! Với lại, mình sẽ không làm trò đó đâu nha! Với Khiếu Thiên thì được, hihi.
Cốc Khiếu Thiên ở trong giới này làm sao không biết đạo diễn Lăng Quang Lãm. Làm sao mà không biết được cái tên đạo diễn kia chuyên làm phim về đồng tính nam nam?
Y biết hết đấy! Nên mới giận thế này!!
Đứng dậy, Cốc Khiếu Thiên còn định tóm lấy tay Lam Sơn, hung hăng phạt cậu một trận thì người kia đã nhanh miệng hôn y một cái. Hai cánh tay cũng thản nhiên vòng qua cổ y, nâng niu nụ hôn của cả hai.
" Ngài đừng giận mà~"
Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, hành động của mèo nhỏ nhanh như chớp, y không biết nên làm thế nào. Cuối cùng lại bị cuốn theo làn sóng mê người ấy, cả hai đứng giữa phòng khách trao nhau từng chút ngọt ngào.
Cứ hôn đi, ngày mai phạt sau.
Cốc Khiếu Thiên nhắm mắt lại, muốn đưa mèo nhỏ lên tận chín tầng mây.
Bộp!
Cả hai đồng loạt mở mắt, môi vẫn còn dán chặt vào nhau.
Trước cửa nhà, một đống đồ lỉnh kỉnh rơi xuống đất, khuôn mặt bánh bao vốn trắng nõn lại chuyển sang một màu hồng phấn.
Cả ba bất động mãi cũng không ai lên tiếng.
Cuối cùng Cốc Khiếu Thiên cũng là người bừng tỉnh nhanh nhất. Y rời khỏi người Lam Sơn, khuôn mặt chỉ kinh ngạc mười giây, sau đó bình tĩnh nhìn đến thiếu niên đáng yêu kia.
" Đến rồi đấy à?"
Hết chương 33.
Danh sách chương