🍀 Editor: Khắc Lạp Lạp
🌺 Beta: Hải Yến
-- TÔ HÀNG TRAO ĐỔI: Niềm vui làm cha (Hai) --
Tô Hàng dùng đũa gắp một cái sủi cảo bỏ vào đĩa, mắt không chớp nhìn chằm chằm ba người phía đối diện.
Trầm Khê lớn bụng nhưng mặt đầy tươi cười, hai đứa bé diện mạo giống nhau như đúc một trái một phải ngồi cạnh. Cậu nhóc Tả Tả lớn hơn một chút hình như không thích ăn hẹ, lần nào gắp phải cũng dài mặt, sau đó cố gắng nuốt xuống dưới cái nhìn chăm chú của Trầm Khê. Đứa còn lại là Hữu Hữu, cái gì cũng ăn, nhưng lại cực kì thích làm nũng, hễ ăn được hai cái sủi cảo là lại muốn Trầm Khê khen ngợi.
Đừng hỏi Tô Hàng vì sao liếc mắt một cái là có thể phân biệt được ai là ai, chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
"Sao anh không ăn đi?" Một mình Trầm Khê phải chăm sóc hai đứa nhỏ, biết làm sao được, ai bảo gần đây quan hệ giữa ba cha con không tốt làm chi, đợi đến khi cô tranh thủ liếc mắt sang đối diện thì phát hiện đĩa sủi cảo của Tô Hàng đã nguội từ lúc nào.
"A, ừm." Tô Hàng vừa nghe Trầm Khê hỏi vậy liền cho cả đĩa sủi cảo vào miệng.
"Ôi, nguội hết rồi mà." Trầm Khê sốt ruột định cản nhưng không kịp.
"Không... không sao đâu." Trầm Khê đang quan tâm hắn ư? Đang quan tâm hắn thật ư? Trong lòng Tô Hàng không chịu khống chế nở ra mấy bông hoa nhỏ, trên mặt lại vẫn lạnh băng.
"Hôm nay anh sao thế?" Trầm Khê nghi hoặc hỏi, "Có phải tối qua em trở mình làm phiền anh không? Sao lại giống như chưa ngủ đủ thế này?"
"Ừm." Đầu tiên Tô Hàng gật đầu, tiếp đó phản ứng kịp mới vội vàng lắc đầu giải thích, "Không... Là tại anh không ngủ được, em không phiền anh."
Trầm Khê chớp chớp mắt, cứ cảm thấy trạng thái của người này có chút kỳ quái, hệt như trở lại lúc hai người vừa kết hôn vậy.
"Mẹ, mẹ đừng nói chuyện với đại ma vương." Tả Tả thấy mẹ chỉ lo nói chuyện với đại ma vương, ngay cả việc nó lặng lẽ thả lại mấy cái sủi cảo nhân trứng hẹ cũng không hay biết.
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ đã nói mẹ cùng một chiến tuyến với tụi con rồi mà?" Hữu Hữu bên cạnh cũng phụ họa.
"Được được được, mẹ không để ý tới cha các con đâu." Trầm Khê bất đắc dĩ đồng ý, đều tại Tô Hàng nhàn rỗi không có việc gì làm, cứ ở nhà nói cái gì mà sau này con gái chào đời, nhất định phải nuôi dạy tốt hơn con trai một trăm lần. Sau đó bị hai tên nhóc lòng dạ hẹp hòi kia nghe được, sau đó gây gổ thành một trận đại chiến cha con như thế này đây.
"Không phải cha, là đại ma vương." Tả Tả sửa lại cho đúng.
"Đại ma vương." Hữu Hữu phồng má gật đầu.
"Được được, chúng ta không để ý tới đại ma vương." Trầm Khê dịu dàng cười, lấy giấy ăn trên bàn lau miệng cho hai đứa nhóc.
Bỗng nhiên có thêm hai cậu con trai, cho dù là trong mơ, cảm xúc của Tô Hàng cũng rất phức tạp. Từ lúc ngơ ngác ban đầu, đến hơi hơi kỳ quái, lại đến tự dưng nhìn chúng ăn cái gì đó trong lòng cũng mềm ra khi nào không hay. Hai đứa nhóc này là con của hắn và Trầm Khê, thật vừa khéo. Nhưng mà, cho dù là con của hai người, cũng không được làm cho Trầm Khê không để ý tới hắn.
Tô Hàng vươn tay, thả sủi cảo nhân trứng hẹ mà Tả Tả vừa gắp bỏ về vào lại đĩa nó, dưới vẻ mặt hoảng sợ của Tả Tả, hắn lạnh lẽo nói: "Không được kén ăn."
Tả Tả tủi thân quay đầu nhìn mẹ, Trầm Khê nhướng mày: "Không được kén ăn."
"Hừ!" Tả Tả trừng mắt với đại ma vương, hừ một tiếng.
Tô Hàng chuyển mục tiêu sang Hữu Hữu đang làm nũng với Trầm Khê: "Nuốt thức ăn xuống đi rồi hẵng nói tiếp, lúc ăn phải ngồi đàng hoàng, đừng có quay tới quay lui."
Hữu Hữu không phục: "Con không nghe."
Tên nhóc hư hỏng này, thiếu đòn, Tô Hàng tức đến suýt nữa đứng lên đánh người, chẳng qua ánh mắt vừa chạm phải Trầm Khê lại lập tức ngồi yên.
"Hí hí..." Hữu Hữu thấy mình giành được thắng lợi, vui vẻ bật cười.
"Hữu Hữu." Trầm Khê buông đũa nhìn con trai, "Nghe lời cha."
Hữu Hữu biết tuy bình thường mẹ luôn theo phe mình, nhưng hễ mỗi khi cha dạy dỗ chúng, mẹ lại sẽ đứng về phía cha, lúc này bị Trầm Khê nói như vậy, Hữu Hữu lập tức cúi đầu ngoan ngoan dạ một tiếng.
Nghe lời cha? Nghe lời cha? Những lời này lặp đi lặp lại trong đầu Tô Hàng, khiến lòng hắn ngọt ngào nổi bong bóng.
"Anh cười trộm cái gì đó?" Trầm Khê thấy hắn sủi cảo cũng không ăn, khóe miệng lúc thì nhếch lên lúc thì mím chặt, độc diễn nội tâm vô cùng phong phú.
"Không có gì." Tô Hàng một giây khôi phục mặt than, nghiêm túc ăn cơm.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ sinh em gái rồi có phải sẽ không cần con với anh hai nữa không ạ?" Hữu Hữu ăn no, ngồi một bên hỏi.
"Sao lại thế được?" Trầm Khê phủ nhận.
"Nhưng mà đại ma vương vừa mới kêu chú Lý đưa tụi con đi kìa." Tả Tả méc mẹ.
Trầm Khê nhìn về phía Tô Hàng, Tô Hàng căng thẳng nghẹn họng, nghẹn nửa ngày không nhịn nổi nấc cục một cái, tức thì xấu hổ đỏ hết cả tai.
Ngượng ngùng? Từ sau khi Tả Tả và Hữu Hữu chào đời, đã lâu lắm rồi cô không được thấy dáng vẻ ngượng ngùng của hắn: "Anh bảo Lý Thanh Viễn đưa tụi nhỏ đi?"
Làm sao bây giờ? Phải trả lời sao đây? Lúc nãy hắn tưởng hai đứa nhóc này là họ hàng thân thích của Lý Thanh Viễn, không biết là con mình, nên mới nói như vậy, giờ phải lấp liếm thế nào đây? Hai cái đứa hư hỏng này, mới bao lớn, trí nhớ tốt vậy làm gì cơ chứ? "Anh... Anh hù dọa chúng thôi." Tô Hàng chột dạ, mắt chẳng dám nhìn thẳng Trầm Khê.
"Tả Tả Hữu Hữu, các con xem, cha chỉ hù các con thôi." Trầm Khê giải thích với hai cậu con trai nhà mình.
"Vậy... Có phải sau khi có em gái rồi, cha sẽ thích em hơn tụi con không?" Tả Tả nhân cơ hội hỏi ngay.
Vấn đề này Trầm Khê không biết trả lời thế nào, đành phải vứt cho người nào đó ở đối diện đang cúi đầu nín thinh kia: "Tụi nhỏ hỏi anh kìa."
Tô Hàng ngẩng đầu, thấy một người lớn hai đứa nhóc, ba cặp mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm, không hiểu sao lại bắt đầu căng thẳng. Chúng có em gái, đồng nghĩa hắn có con gái, con gái là do Trầm Khê sinh, nhất định lớn lên sẽ giống hệt cô hồi bé, sẽ ôm hắn làm nũng, sẽ ngọt ngào gọi cha.
"Phải." Sau khi thận trọng suy xét, Tô Hàng nghiêm túc gật đầu.
"Oaaa... Tụi con ghét cha." Tả Tả và Hữu Hữu đau lòng chạy ra khỏi phòng ăn, Sơ Ngũ lủi thủi đi theo hai tiểu chủ nhân.
Tô Hàng mặt không cảm xúc nhìn hai cậu nhóc chạy mất tăm, nội tâm không hề dao động, cho đến khi tầm mắt hắn chạm phải Trầm Khê, căng thẳng tột độ lại nấc cụt một cái.
"Tối qua chúng ta đã thỏa thuận rồi mà?" Trầm Khê nổi nóng, "Tả Tả với Hữu Hữu bây giờ mới hơn ba tuổi thôi, con nít rất mẫn cảm, sao anh lại có thể nói thẳng những lời như vậy với chúng chứ?"
"Anh..." Trầm Khê tức giận? Cô ấy chưa từng nói chuyện với mình thế này bao giờ, làm sao làm sao, phải làm sao đây, có cần phải nhận lỗi hay không, "Anh sai rồi."
Thân thể còn nhanh nhảu hơn cả ý thức.
"..." Trầm Khê nhíu mày, cảm giác quái dị ngày càng mãnh liệt, suốt một buổi sáng, hình như Tô Hàng cứ tránh né không dám nhìn vào mắt cô mãi. Trầm Khê đỡ bàn, không nhịn được đứng lên, muốn vươn tay sờ trán nam nhân thử, xem có phải bị bệnh không.
Lúc tay Trầm Khê đặt lên trán hắn, cả người Tô Hàng cứng đờ y như một bức tượng.
"Có sốt đâu." Sự nghi ngờ trong mắt Trầm Khê ngày càng đậm, cô nhìn Tô Hàng, vừa định hỏi hắn rốt cuộc là có chuyện gì, lại thấy hắn cầm đũa, tròn mắt há miệng nhìn bụng mình, "Anh nhìn gì đấy?"
"Bụng... Lớn thật." Thật ra Tô Hàng muốn hỏi mấy tháng rồi, nhưng là cha đứa bé, sao có thể không biết chuyện này, hắn sợ mình nói ra cái BUG của giấc mơ, nó sẽ tan tành.
"Nói vớ vẩn cái gì vậy hả? Sắp sinh rồi, sao bụng không lớn được?" Trầm Khê tức giận nói, "Anh đừng đánh trống lảng, rốt cuộc hôm nay anh bị sao thế?"
Sắp sinh, sắp sinh, sắp sinh rồi‼!
Đôi đũa trong tay Tô Hàng cạch một tiếng rớt xuống bàn, vẻ mặt căng thẳng trừng mắt nhìn bụng Trầm Khê, trong đầu cứ lặp đi lặp lại, vợ sắp sinh, sắp sinh, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hắn không có kinh nghiệm, ối không đúng, có lẽ hắn có kinh nghiệm đó, đã có hai đứa rồi mà, thôi kệ, gọi xe cứu thương trước đã.
Trầm Khê thấy Tô Hàng phát ngốc, sắc mặt thay đổi liên tục, đang định hỏi hắn sao thế thì bỗng nhiên thấy hắn lôi di động ra bấm vài cái, cuộc gọi vừa thông đã nói ngay: "Alo, 120 đúng không? Vợ tôi sắp sinh rồi."
"Tô Hàng, anh làm gì đó?" Trầm Khê quả thật dở khóc dở cười, "Cúp điện thoại đi."
"Sắp sinh rồi, phải đến bệnh viện chờ sinh thôi." Tô Hàng căng thẳng nói.
"Anh cứ làm như đây là lần đầu tiên vậy?" Lúc mang thai đầu, Tô Hàng cũng muốn đưa cô tới bệnh viện chờ sinh từ rất sớm, có điều Trầm Khê thật sự không thích bệnh viện, "Cách ngày sinh dự kiến còn ba ngày, để mai rồi hẵng đi bệnh viện."
"Ba ngày??" Tô Hàng nghe chỉ còn ba ngày, tức khắc càng căng thẳng, hắn vừa định nói gì đó với Trầm Khê, nhưng nghe được đầu dây bên kia nói, Tô Hàng liền nổi giận, "Sao có thể không còn giường được, cái gì mà bảo chúng tôi qua bệnh viện khác. Người khác là bệnh nhân, chúng tôi thì không phải hả? Tôi..."
Vẻ mặt Trầm Khê nhanh chóng trầm xuống, cô yên lặng nhìn phản ứng của hắn, dần dần trở nên hoảng sợ, Tô Hàng hôm nay và Tô Hàng trước kia thật sự quá khác nhau.
Không vào phòng ngủ tặng hoa hồng như mọi ngày, lúc nói chuyện luôn lảng tránh tầm mắt của cô, mặt than lạnh như băng, tích chữ như vàng, ánh mắt kỳ quái lúc nhìn Tả Tả và Hữu Hữu, căng thẳng đến độ giống như lần đầu tiên biết cô mang thai, và cả... Hắn thế mà lại không biết một tháng trước hai người đã đặt giường trước ở bệnh viện tư nhân, còn ngốc nghếch gọi 120?
"Tô Hàng?" Trầm Khê bỗng gọi.
"Ừm?" Tô Hàng tạm ngưng mắng mỏ người ở đầu dây bên kia, quay đầu nhìn về phía Trầm Khê.
"Hôm nay là ngày mấy?" Trầm Khê hỏi.
"Ngày ba mươi mốt tháng mười." Tô Hàng trả lời.
"Năm mấy?" Tay Trầm Khê siết chặt mép bàn ăn.
"Năm 2022."
"Anh... Anh..." Trầm Khê có chút không thể tin nổi nhìn hắn, "Trong thư phòng có một phần giấy thỏa thuận ly hôn đúng không?"
"Bốp!" Mặt Tô Hàng biến sắc, điện thoại trong tay rớt xuống đất, văng ra thật xa. Hắn ngẩn ra nhìn Trầm Khê, trong đầu không ngừng tự hỏi. Không phải đây là một giấc mơ sao? Tại sao Trầm Khê lại biết hắn muốn ly hôn với cô? Chẳng lẽ hắn chỉ đơn giản muốn làm một giấc mộng đẹp thôi cũng không được ư?
Trầm Khê nhìn người sắc mặt tái nhợt ở đối diện, bàn tay nắm lấy mép bàn từ từ run lên, sao có thể được, sao có thể được, anh ấy là... anh ấy là Tô Hàng.
Tô Hàng đời trước.
"Trầm..." Tô Hàng thấy Trầm Khê vừa rồi còn tươi cười rạng rỡ, mà bây giờ sắc mặt đã trắng bệch, dáng vẻ rất không thể tin được, tức giận đến nỗi bàn ăn cũng rung lên theo, lập tức luống cuống tay chân muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào. Thôi, giấc mộng nào rồi cũng sẽ tan, Tô Hàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Tô Hàng... Tô Hàng..." Tiếng gọi của Trầm Khê càng ngày càng đau khổ.
Tô Hàng vẫn cứ nhắm chặt mắt, giống như chỉ cần không mở ra là có thể được nằm mơ lâu hơn một chút.
"Tô Hàng, anh mở mắt ra cho em, á!" Trầm Khê bất ngờ kêu lên thảm thiết.
Tô Hàng hoảng hốt vội vàng mở to mắt, thấy Trầm Khê ở đối diện đang miễn cưỡng tựa vào bàn, mồ hôi đổ như mưa, vẻ mặt đầy đau đớn.
"Sao... Làm sao vậy?" Tô Hàng lật đật chạy tới đỡ lấy Trầm Khê.
"Sắp... Sắp sinh rồi." Trầm Khê kích động vì biết được chân tướng, cảm xúc thay đổi đột ngột khiến nước ối vỡ ra.
Cái gì? Tô Hàng sắc mặt trắng bệch nhìn Trầm Khê đang đau đớn không chịu được, đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
"Đưa em đi... Đi bệnh viện." Trầm Khê thấy Tô Hàng sợ đến ngốc, tức đến không nhịn được muốn chửi má nó, tại sao lúc mang thai đầu Tô Hàng là thế này, tới thai thứ hai Tô Hàng vẫn như vậy.
Tô Hàng lúc này mới phản ứng kịp, lập tức bế ngang Trầm Khê lên, vội vã chạy ra ngoài, tình cờ sao lại gặp phải Lý Thanh Viễn vừa lái xe qua đây. Lý Thanh Viễn thấy Tô Hàng vội vội vàng vàng bế Trầm Khê, không nhịn được hỏi: "Chuyện gì thế này?"
"Sắp sinh rồi." Tô Hàng không để ý đến anh ta, Trầm Khê đành phải bớt chút thời gian trả lời.
"Sắp sinh á?" Giọng Lý Thanh Viễn không kiềm chế được cao lên.
Tô Hàng cẩn thận đặt Trầm Khê vào ghế sau, xoay người gọi với vào nhà: "Thím Trương, thím Trương."
Thím Trương lật đật chạy từ trong nhà ra, chẳng nói chẳng rằng nhanh chóng ngồi vào ghế sau, định chăm sóc cho Trầm Khê trên đường đến bệnh viện.
"Sao tự dưng lại sắp sinh vậy?" Lý Thanh Viễn còn đang kỳ quái hỏi.
"Cút ngay!" Tô Hàng lòng nóng như lửa đốt đẩy tên Lý Thanh Viễn chướng mắt một cái, mở cửa ghế điều khiển khởi động xe xong, lập tức chạy về phía bệnh viện, lúc vừa tới cửa lại đột ngột phanh gấp.
Trong khi Lý Thanh Viễn còn đang buồn bực, thím Trương thò đầu ra hô: "Lý tiên sinh, tiểu thiếu gia trông cậy vào ngài nhá."
"..." Lý Thanh Viễn quay đầu, nhìn về phía hai anh em bị lãng quên vô cùng đáng thương.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hàng: Sắp sinh, sắp sinh rồi.
Trầm Khê: Có hai ông xã thì chọn ai đây ta?
🌺 Beta: Hải Yến
-- TÔ HÀNG TRAO ĐỔI: Niềm vui làm cha (Hai) --
Tô Hàng dùng đũa gắp một cái sủi cảo bỏ vào đĩa, mắt không chớp nhìn chằm chằm ba người phía đối diện.
Trầm Khê lớn bụng nhưng mặt đầy tươi cười, hai đứa bé diện mạo giống nhau như đúc một trái một phải ngồi cạnh. Cậu nhóc Tả Tả lớn hơn một chút hình như không thích ăn hẹ, lần nào gắp phải cũng dài mặt, sau đó cố gắng nuốt xuống dưới cái nhìn chăm chú của Trầm Khê. Đứa còn lại là Hữu Hữu, cái gì cũng ăn, nhưng lại cực kì thích làm nũng, hễ ăn được hai cái sủi cảo là lại muốn Trầm Khê khen ngợi.
Đừng hỏi Tô Hàng vì sao liếc mắt một cái là có thể phân biệt được ai là ai, chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
"Sao anh không ăn đi?" Một mình Trầm Khê phải chăm sóc hai đứa nhỏ, biết làm sao được, ai bảo gần đây quan hệ giữa ba cha con không tốt làm chi, đợi đến khi cô tranh thủ liếc mắt sang đối diện thì phát hiện đĩa sủi cảo của Tô Hàng đã nguội từ lúc nào.
"A, ừm." Tô Hàng vừa nghe Trầm Khê hỏi vậy liền cho cả đĩa sủi cảo vào miệng.
"Ôi, nguội hết rồi mà." Trầm Khê sốt ruột định cản nhưng không kịp.
"Không... không sao đâu." Trầm Khê đang quan tâm hắn ư? Đang quan tâm hắn thật ư? Trong lòng Tô Hàng không chịu khống chế nở ra mấy bông hoa nhỏ, trên mặt lại vẫn lạnh băng.
"Hôm nay anh sao thế?" Trầm Khê nghi hoặc hỏi, "Có phải tối qua em trở mình làm phiền anh không? Sao lại giống như chưa ngủ đủ thế này?"
"Ừm." Đầu tiên Tô Hàng gật đầu, tiếp đó phản ứng kịp mới vội vàng lắc đầu giải thích, "Không... Là tại anh không ngủ được, em không phiền anh."
Trầm Khê chớp chớp mắt, cứ cảm thấy trạng thái của người này có chút kỳ quái, hệt như trở lại lúc hai người vừa kết hôn vậy.
"Mẹ, mẹ đừng nói chuyện với đại ma vương." Tả Tả thấy mẹ chỉ lo nói chuyện với đại ma vương, ngay cả việc nó lặng lẽ thả lại mấy cái sủi cảo nhân trứng hẹ cũng không hay biết.
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ đã nói mẹ cùng một chiến tuyến với tụi con rồi mà?" Hữu Hữu bên cạnh cũng phụ họa.
"Được được được, mẹ không để ý tới cha các con đâu." Trầm Khê bất đắc dĩ đồng ý, đều tại Tô Hàng nhàn rỗi không có việc gì làm, cứ ở nhà nói cái gì mà sau này con gái chào đời, nhất định phải nuôi dạy tốt hơn con trai một trăm lần. Sau đó bị hai tên nhóc lòng dạ hẹp hòi kia nghe được, sau đó gây gổ thành một trận đại chiến cha con như thế này đây.
"Không phải cha, là đại ma vương." Tả Tả sửa lại cho đúng.
"Đại ma vương." Hữu Hữu phồng má gật đầu.
"Được được, chúng ta không để ý tới đại ma vương." Trầm Khê dịu dàng cười, lấy giấy ăn trên bàn lau miệng cho hai đứa nhóc.
Bỗng nhiên có thêm hai cậu con trai, cho dù là trong mơ, cảm xúc của Tô Hàng cũng rất phức tạp. Từ lúc ngơ ngác ban đầu, đến hơi hơi kỳ quái, lại đến tự dưng nhìn chúng ăn cái gì đó trong lòng cũng mềm ra khi nào không hay. Hai đứa nhóc này là con của hắn và Trầm Khê, thật vừa khéo. Nhưng mà, cho dù là con của hai người, cũng không được làm cho Trầm Khê không để ý tới hắn.
Tô Hàng vươn tay, thả sủi cảo nhân trứng hẹ mà Tả Tả vừa gắp bỏ về vào lại đĩa nó, dưới vẻ mặt hoảng sợ của Tả Tả, hắn lạnh lẽo nói: "Không được kén ăn."
Tả Tả tủi thân quay đầu nhìn mẹ, Trầm Khê nhướng mày: "Không được kén ăn."
"Hừ!" Tả Tả trừng mắt với đại ma vương, hừ một tiếng.
Tô Hàng chuyển mục tiêu sang Hữu Hữu đang làm nũng với Trầm Khê: "Nuốt thức ăn xuống đi rồi hẵng nói tiếp, lúc ăn phải ngồi đàng hoàng, đừng có quay tới quay lui."
Hữu Hữu không phục: "Con không nghe."
Tên nhóc hư hỏng này, thiếu đòn, Tô Hàng tức đến suýt nữa đứng lên đánh người, chẳng qua ánh mắt vừa chạm phải Trầm Khê lại lập tức ngồi yên.
"Hí hí..." Hữu Hữu thấy mình giành được thắng lợi, vui vẻ bật cười.
"Hữu Hữu." Trầm Khê buông đũa nhìn con trai, "Nghe lời cha."
Hữu Hữu biết tuy bình thường mẹ luôn theo phe mình, nhưng hễ mỗi khi cha dạy dỗ chúng, mẹ lại sẽ đứng về phía cha, lúc này bị Trầm Khê nói như vậy, Hữu Hữu lập tức cúi đầu ngoan ngoan dạ một tiếng.
Nghe lời cha? Nghe lời cha? Những lời này lặp đi lặp lại trong đầu Tô Hàng, khiến lòng hắn ngọt ngào nổi bong bóng.
"Anh cười trộm cái gì đó?" Trầm Khê thấy hắn sủi cảo cũng không ăn, khóe miệng lúc thì nhếch lên lúc thì mím chặt, độc diễn nội tâm vô cùng phong phú.
"Không có gì." Tô Hàng một giây khôi phục mặt than, nghiêm túc ăn cơm.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ sinh em gái rồi có phải sẽ không cần con với anh hai nữa không ạ?" Hữu Hữu ăn no, ngồi một bên hỏi.
"Sao lại thế được?" Trầm Khê phủ nhận.
"Nhưng mà đại ma vương vừa mới kêu chú Lý đưa tụi con đi kìa." Tả Tả méc mẹ.
Trầm Khê nhìn về phía Tô Hàng, Tô Hàng căng thẳng nghẹn họng, nghẹn nửa ngày không nhịn nổi nấc cục một cái, tức thì xấu hổ đỏ hết cả tai.
Ngượng ngùng? Từ sau khi Tả Tả và Hữu Hữu chào đời, đã lâu lắm rồi cô không được thấy dáng vẻ ngượng ngùng của hắn: "Anh bảo Lý Thanh Viễn đưa tụi nhỏ đi?"
Làm sao bây giờ? Phải trả lời sao đây? Lúc nãy hắn tưởng hai đứa nhóc này là họ hàng thân thích của Lý Thanh Viễn, không biết là con mình, nên mới nói như vậy, giờ phải lấp liếm thế nào đây? Hai cái đứa hư hỏng này, mới bao lớn, trí nhớ tốt vậy làm gì cơ chứ? "Anh... Anh hù dọa chúng thôi." Tô Hàng chột dạ, mắt chẳng dám nhìn thẳng Trầm Khê.
"Tả Tả Hữu Hữu, các con xem, cha chỉ hù các con thôi." Trầm Khê giải thích với hai cậu con trai nhà mình.
"Vậy... Có phải sau khi có em gái rồi, cha sẽ thích em hơn tụi con không?" Tả Tả nhân cơ hội hỏi ngay.
Vấn đề này Trầm Khê không biết trả lời thế nào, đành phải vứt cho người nào đó ở đối diện đang cúi đầu nín thinh kia: "Tụi nhỏ hỏi anh kìa."
Tô Hàng ngẩng đầu, thấy một người lớn hai đứa nhóc, ba cặp mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm, không hiểu sao lại bắt đầu căng thẳng. Chúng có em gái, đồng nghĩa hắn có con gái, con gái là do Trầm Khê sinh, nhất định lớn lên sẽ giống hệt cô hồi bé, sẽ ôm hắn làm nũng, sẽ ngọt ngào gọi cha.
"Phải." Sau khi thận trọng suy xét, Tô Hàng nghiêm túc gật đầu.
"Oaaa... Tụi con ghét cha." Tả Tả và Hữu Hữu đau lòng chạy ra khỏi phòng ăn, Sơ Ngũ lủi thủi đi theo hai tiểu chủ nhân.
Tô Hàng mặt không cảm xúc nhìn hai cậu nhóc chạy mất tăm, nội tâm không hề dao động, cho đến khi tầm mắt hắn chạm phải Trầm Khê, căng thẳng tột độ lại nấc cụt một cái.
"Tối qua chúng ta đã thỏa thuận rồi mà?" Trầm Khê nổi nóng, "Tả Tả với Hữu Hữu bây giờ mới hơn ba tuổi thôi, con nít rất mẫn cảm, sao anh lại có thể nói thẳng những lời như vậy với chúng chứ?"
"Anh..." Trầm Khê tức giận? Cô ấy chưa từng nói chuyện với mình thế này bao giờ, làm sao làm sao, phải làm sao đây, có cần phải nhận lỗi hay không, "Anh sai rồi."
Thân thể còn nhanh nhảu hơn cả ý thức.
"..." Trầm Khê nhíu mày, cảm giác quái dị ngày càng mãnh liệt, suốt một buổi sáng, hình như Tô Hàng cứ tránh né không dám nhìn vào mắt cô mãi. Trầm Khê đỡ bàn, không nhịn được đứng lên, muốn vươn tay sờ trán nam nhân thử, xem có phải bị bệnh không.
Lúc tay Trầm Khê đặt lên trán hắn, cả người Tô Hàng cứng đờ y như một bức tượng.
"Có sốt đâu." Sự nghi ngờ trong mắt Trầm Khê ngày càng đậm, cô nhìn Tô Hàng, vừa định hỏi hắn rốt cuộc là có chuyện gì, lại thấy hắn cầm đũa, tròn mắt há miệng nhìn bụng mình, "Anh nhìn gì đấy?"
"Bụng... Lớn thật." Thật ra Tô Hàng muốn hỏi mấy tháng rồi, nhưng là cha đứa bé, sao có thể không biết chuyện này, hắn sợ mình nói ra cái BUG của giấc mơ, nó sẽ tan tành.
"Nói vớ vẩn cái gì vậy hả? Sắp sinh rồi, sao bụng không lớn được?" Trầm Khê tức giận nói, "Anh đừng đánh trống lảng, rốt cuộc hôm nay anh bị sao thế?"
Sắp sinh, sắp sinh, sắp sinh rồi‼!
Đôi đũa trong tay Tô Hàng cạch một tiếng rớt xuống bàn, vẻ mặt căng thẳng trừng mắt nhìn bụng Trầm Khê, trong đầu cứ lặp đi lặp lại, vợ sắp sinh, sắp sinh, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hắn không có kinh nghiệm, ối không đúng, có lẽ hắn có kinh nghiệm đó, đã có hai đứa rồi mà, thôi kệ, gọi xe cứu thương trước đã.
Trầm Khê thấy Tô Hàng phát ngốc, sắc mặt thay đổi liên tục, đang định hỏi hắn sao thế thì bỗng nhiên thấy hắn lôi di động ra bấm vài cái, cuộc gọi vừa thông đã nói ngay: "Alo, 120 đúng không? Vợ tôi sắp sinh rồi."
"Tô Hàng, anh làm gì đó?" Trầm Khê quả thật dở khóc dở cười, "Cúp điện thoại đi."
"Sắp sinh rồi, phải đến bệnh viện chờ sinh thôi." Tô Hàng căng thẳng nói.
"Anh cứ làm như đây là lần đầu tiên vậy?" Lúc mang thai đầu, Tô Hàng cũng muốn đưa cô tới bệnh viện chờ sinh từ rất sớm, có điều Trầm Khê thật sự không thích bệnh viện, "Cách ngày sinh dự kiến còn ba ngày, để mai rồi hẵng đi bệnh viện."
"Ba ngày??" Tô Hàng nghe chỉ còn ba ngày, tức khắc càng căng thẳng, hắn vừa định nói gì đó với Trầm Khê, nhưng nghe được đầu dây bên kia nói, Tô Hàng liền nổi giận, "Sao có thể không còn giường được, cái gì mà bảo chúng tôi qua bệnh viện khác. Người khác là bệnh nhân, chúng tôi thì không phải hả? Tôi..."
Vẻ mặt Trầm Khê nhanh chóng trầm xuống, cô yên lặng nhìn phản ứng của hắn, dần dần trở nên hoảng sợ, Tô Hàng hôm nay và Tô Hàng trước kia thật sự quá khác nhau.
Không vào phòng ngủ tặng hoa hồng như mọi ngày, lúc nói chuyện luôn lảng tránh tầm mắt của cô, mặt than lạnh như băng, tích chữ như vàng, ánh mắt kỳ quái lúc nhìn Tả Tả và Hữu Hữu, căng thẳng đến độ giống như lần đầu tiên biết cô mang thai, và cả... Hắn thế mà lại không biết một tháng trước hai người đã đặt giường trước ở bệnh viện tư nhân, còn ngốc nghếch gọi 120?
"Tô Hàng?" Trầm Khê bỗng gọi.
"Ừm?" Tô Hàng tạm ngưng mắng mỏ người ở đầu dây bên kia, quay đầu nhìn về phía Trầm Khê.
"Hôm nay là ngày mấy?" Trầm Khê hỏi.
"Ngày ba mươi mốt tháng mười." Tô Hàng trả lời.
"Năm mấy?" Tay Trầm Khê siết chặt mép bàn ăn.
"Năm 2022."
"Anh... Anh..." Trầm Khê có chút không thể tin nổi nhìn hắn, "Trong thư phòng có một phần giấy thỏa thuận ly hôn đúng không?"
"Bốp!" Mặt Tô Hàng biến sắc, điện thoại trong tay rớt xuống đất, văng ra thật xa. Hắn ngẩn ra nhìn Trầm Khê, trong đầu không ngừng tự hỏi. Không phải đây là một giấc mơ sao? Tại sao Trầm Khê lại biết hắn muốn ly hôn với cô? Chẳng lẽ hắn chỉ đơn giản muốn làm một giấc mộng đẹp thôi cũng không được ư?
Trầm Khê nhìn người sắc mặt tái nhợt ở đối diện, bàn tay nắm lấy mép bàn từ từ run lên, sao có thể được, sao có thể được, anh ấy là... anh ấy là Tô Hàng.
Tô Hàng đời trước.
"Trầm..." Tô Hàng thấy Trầm Khê vừa rồi còn tươi cười rạng rỡ, mà bây giờ sắc mặt đã trắng bệch, dáng vẻ rất không thể tin được, tức giận đến nỗi bàn ăn cũng rung lên theo, lập tức luống cuống tay chân muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào. Thôi, giấc mộng nào rồi cũng sẽ tan, Tô Hàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Tô Hàng... Tô Hàng..." Tiếng gọi của Trầm Khê càng ngày càng đau khổ.
Tô Hàng vẫn cứ nhắm chặt mắt, giống như chỉ cần không mở ra là có thể được nằm mơ lâu hơn một chút.
"Tô Hàng, anh mở mắt ra cho em, á!" Trầm Khê bất ngờ kêu lên thảm thiết.
Tô Hàng hoảng hốt vội vàng mở to mắt, thấy Trầm Khê ở đối diện đang miễn cưỡng tựa vào bàn, mồ hôi đổ như mưa, vẻ mặt đầy đau đớn.
"Sao... Làm sao vậy?" Tô Hàng lật đật chạy tới đỡ lấy Trầm Khê.
"Sắp... Sắp sinh rồi." Trầm Khê kích động vì biết được chân tướng, cảm xúc thay đổi đột ngột khiến nước ối vỡ ra.
Cái gì? Tô Hàng sắc mặt trắng bệch nhìn Trầm Khê đang đau đớn không chịu được, đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
"Đưa em đi... Đi bệnh viện." Trầm Khê thấy Tô Hàng sợ đến ngốc, tức đến không nhịn được muốn chửi má nó, tại sao lúc mang thai đầu Tô Hàng là thế này, tới thai thứ hai Tô Hàng vẫn như vậy.
Tô Hàng lúc này mới phản ứng kịp, lập tức bế ngang Trầm Khê lên, vội vã chạy ra ngoài, tình cờ sao lại gặp phải Lý Thanh Viễn vừa lái xe qua đây. Lý Thanh Viễn thấy Tô Hàng vội vội vàng vàng bế Trầm Khê, không nhịn được hỏi: "Chuyện gì thế này?"
"Sắp sinh rồi." Tô Hàng không để ý đến anh ta, Trầm Khê đành phải bớt chút thời gian trả lời.
"Sắp sinh á?" Giọng Lý Thanh Viễn không kiềm chế được cao lên.
Tô Hàng cẩn thận đặt Trầm Khê vào ghế sau, xoay người gọi với vào nhà: "Thím Trương, thím Trương."
Thím Trương lật đật chạy từ trong nhà ra, chẳng nói chẳng rằng nhanh chóng ngồi vào ghế sau, định chăm sóc cho Trầm Khê trên đường đến bệnh viện.
"Sao tự dưng lại sắp sinh vậy?" Lý Thanh Viễn còn đang kỳ quái hỏi.
"Cút ngay!" Tô Hàng lòng nóng như lửa đốt đẩy tên Lý Thanh Viễn chướng mắt một cái, mở cửa ghế điều khiển khởi động xe xong, lập tức chạy về phía bệnh viện, lúc vừa tới cửa lại đột ngột phanh gấp.
Trong khi Lý Thanh Viễn còn đang buồn bực, thím Trương thò đầu ra hô: "Lý tiên sinh, tiểu thiếu gia trông cậy vào ngài nhá."
"..." Lý Thanh Viễn quay đầu, nhìn về phía hai anh em bị lãng quên vô cùng đáng thương.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hàng: Sắp sinh, sắp sinh rồi.
Trầm Khê: Có hai ông xã thì chọn ai đây ta?
Danh sách chương