" Anh muốn nói gì?"

Dương Lâm lúc này lửa giận bao quanh người! Cậu muốn bùng cháyyyyyyy!!!!

Tấn Lộc nhìn cậu mà cũng phát sợ.

" Anh không chắc lắm... nhưng mà 2 năm trước ấy... lúc em vừa đi thì nó về nhà.... bị cái bà tầng trên đuổi chó.... con chó húc đầu vào chậu hoa.... chậu hoa bị tác động một lực húc rất mạnh... liền trượt xuống.... theo lực hút của trái đất..... rơi thẳng xuống... đầu thằng Trúc Du... mà cũng từ lúc đấy tự nhiên anh thấy nó đổi tính nhanh thấy má... Nghi ngờ rồi.. nhưng mà hỏi cái gì nó cũng nhớ thì chắc chắn là nó cũng nhớ em thôi.... Nhưng mà..."

" Stop! Anh nói dài dòng! Ý anh là hắn ta chỉ quên có mỗi mình em? Đùa nhau à??? Đây không phải phim!!!!"

" Đây là truyện.... Ách... Đấy là giả thuyết thôi! Tạm thời em cứ nghĩ vậy đi, À em mới chuyển sang đây thôi đúng không? Đây là số của anh 09xxxxxxxx"

" Rồi rồi"

Ngay lúc đó tiếng chuông vào lớp vang lên, Mục Dương Lâm chỉnh lại quần áo đầu tóc, thật hiên ngang tiến vào lớp 11A3! Cậu đang lấy lại được phong độ!

----------------------------

Lớp 11A3:

" Xin chào. Tôi là Mục Dương Lâm. Tôi nói cho mấy người biết tên tôi! Không phải để làm quen hay làm thân cái gì cả! Tôi muốn cho mấy người biết! Mục Dương Lâm là tên người yêu hiện tại và mãi mãi của Hắc Trúc Du! Ghi nhớ đi! Nhớ đừng có quên, xong đừng hỏi sao mắt chúng mày nhìn mặt trời mà không chói lóa!!!"

Hắc Trúc Du ngồi ở dưới nhếch mép, ra sức trêu ghẹo nữ sinh cùng bàn.

Cậu đã thấy hành động này của hắn, chỉ cười trừ, tiến thẳng đến bàn của hắn.

" Cút!"

Bạn học nữ ngồi cạnh hắn rất dễ thương, vừa bị quát liền... ăn vạ...

" Nghe không Bích-chan? TAO BẢO MÀY CÚT!"

" Hic hic.... huhuhuhu... Anh Du ơiii híc híc....." - Cô ta ra sức bấu víu tay áo hắn, nũng nịu.

.... Hắn chưa hề ưa cô nàng chảy nước này... nhưng mà cậu đang ở đây...

" Ngoan... đừng khóc... thôi cưng sang bàn bên nhé.. ừm..." -Hắn liếc nhìn cậu rồi xoa đầu cô gái, thơm nhẹ lên trán....

Cậu đỏ mắt nhìn hành động của hắn, tim cậu thắt lại... Cái hành động đấy đãng lẽ phải là dành cho cậu!... song vẫn là bị ý nghĩ " Hắn bị mất trí nhớ" xuôi đi lửa giận.

Cô nàng khá là sốc! Đúng là hắn đào hoa nhưng mà đây là lần đầu tiên cô thấy hắn an ủi một cô gái!!

Khi Bích-chan đã chuyển đi, cậu nhẹ nhàng đặt mông ngồi cạnh hắn.

" Tôi phục cậu đấy nhóc lùn, quyết tâm theo đuổi tôi ghê nhẩy?"

Lần này là cậu nhếch mép.

" Tôi không chấp cái thằng bị mất trí nhở bởi cái chậu hoa ngớ ngẩn!"

" Anh mày đéo có mất!"

" Cái thể loại đéo gì có thể quên được tình yêu 10 năm! Anh không bằng con chó!... aaa.. ưmm.. ỏ ..a( bỏ ra)"

Hắn dùng hai ngón tay kép má cậu lại.

" Cậu bảo tôi cái gì mà không bằng cậu?"

" Á á... ồ ốn!! Ý a... à... ôi... à... ó... ả( Đồ khốn! Ý anh là tôi là chó hả)?!!!"

Nhận ra mình vừa troll cậu trai, nhìn cậu trai bị mình kẹp hai má phúng phính, đôi môi mọng nước bất đắc dĩ chu ra... trông bựa không chịu được!

Hắn bỏ tay ra, quay đầu sang một bên, cười lăn lóc.

Cậu bực tức! Hắn ta cư nhiên dám chọc ghẹo mình!!!

Cậu dơ hai tay cào cào lưng hắn xả giận!!!!!!

" Tôi cào chết anh! Tưởng được tôi yêu, anh là bố tôi chắc! Sai rồi! Được tôi yêu, anh phải là... là... là...... Chồng tôiiii!!!!"

Hắn lại cười thêm một trận... Dù sao cậu bé này cũng không quá mức đáng ghét... có thể để đấy giải trí cũng được...

--------

Tiết hóa.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh, khá là chăm chú nghe giảng.

Oắt đờ phắc!!?? Cái thành phần đã bị biến đổi như anh mà chuyện học hành cũng có thể nghiêm túc vậy sao?!

Cậu nhích mông ngồi gần hắn, thì thầm.

" Tôi cá là anh đang ra vẻ!! Không hiểu gì đúng không??!!"

" Hả?"

" Đây, tôi biết đây là vấn đề thầm kín... khó nói... Bất quá, nể tình vợ chồng 10 năm, tôi sẽ chỉ dạy anh đến nơi đến chốn!"

" Hả?" - Hắn lúc này mới hiểu cậu muốn nói cái gì, ra là cậu nhóc cứ nghĩ hắn học không hiểu gì... sai lầm rồi nhóc!

" Thôi thôi, nào, cưng khó hiểu phần nào để chụy chỉ dạy cho ha"

Hắn ngán ngẩm nhìn cậu, hắn cao nên cúi xuống liền bắt gặp mái tóc nâu mềm mại tỏa ra hương thơm thoang thoảng... hoàn toàn đem đến cảm giác dễ chịu gấp 100 lần cái mùi nước hoa sặc sụa của đám con gái... Có nên vò nó không nhỉ?... Đệt! Mình điên rồi!

" Dương Lâm lên bảng giải phần này cho tôi! Rảnh quá ha! Nói chuyện như pháo rang!" - Giáo viên Hóa nổi tiếng nghiêm khắc bực dọc nói lớn.

Cậu khinh khỉnh đút tay túi quần đi lên, từng bước đi đầy kiêu hãnh! Vừa đi vừa ngoái lại nhìn hắn, ý muốn nói:" Để tôi thể hiện! Một mình tôi cân cả thế giới!!!!".... Vì thế mà vấp chân ở thềm bục... suýt đụng chạm thân mật với nền lớp!!!

Cả lớp không ai dám cười... nghe cái tiểu sử đánh đấm + lời giới thiệu bá đạo của cậu thì đám công tử bột này khá là run sợ! Chỉ có hắn là cười công khai!!!

Cậu đỏ bừng mặt! Nhìn lên bảng đọc đề.

1s đầu tiên: À dễ thế! Mình anh cân cả thế giớiiii!!!!

3s tiếp theo: Ừm... Cũng được..

4s tiếp theo:..... Đang có khó khăn.... Mình biết mà trên bước đường thành công sẽ có sỏi đá.. cơ mà mình thành thụ rồi!

15s tiếp theo:..... Cái vẹo gì thế?..

30s kế tiếp:... Ahuhuhuhu lúc đó lỡ mồm!!!!!! Cậu khóc không ra nước mắt!!!

Giáo viên lắc đầu ngán ngẩm:" Tưởng anh đây thế nào, hổ báo lắm vào.... ôi xin lỗi... Đây là đề thi đại học của lớp trên... Xin lỗi em, về chỗ đi..."

Cậu phát hờn! Hậm hực về chỗ.

Cậu vừa đi xuống hắn liền đi lên.

" Em giải được"

Giáo viên sửng sốt! Ái ngại nhìn hắn.

" Chắc không...? Đề này... ách... đến giáo viên chúng tôi còn... mà..."

" Xong rồi"

Giáo viên sốc tập 2! Nhìn về phía bài làm của hắn! Mở phần giải! Ôi! Bài làm của hắn ngắn hơn rất nhiều mà dễ hiểu xúc tích hơn cả phần giải!

Cả lớp trợn tròn mắt nhìn hắn!

Cậu trợn tròn mắt nhìn hắn.... rồi xấu hổ vùi mặt xuống sách... che đi đôi má đang đỏ ửng... lí nhí...

" Đồ khốn! Anh còn giỏi hơn cả tôi! Sao anh không nói sớm!!!... điêu dân lớn mật!"

" Hả? Cậu có giây nào ngơi nghỉ cái loa rè để tôi nói không?"

" Phắc!"

Hắn cười trừ... vươn tay tính xoa đầu cậu thì khựng lại.... Sao mình lại có cái cảm giác thân thuộc này nhỉ.....

- - - - - - - - - - - - - - - -

Tiết họa.

Đề: Hãy vẽ về một người thân yêu nhất.

Cậu cười tươi như hoa nhìn cái đề bài... cắm cúi vễ... vừa nhìn hắn vừa cúi xuống vẽ... Đầy tự tin mà nói.

" 100% anh sẽ vẽ tôi! Tôi biết anh mất trí nhớ nhưng anh vẫn còn cảm tình!"

Hắn phớt lờ câu nói của cậu, gọi cô nàng Bích-chan đến, dịu dàng chỉnh lại tóc cô, dịu dàng nói:" Cưng làm người mẫu của anh nhé?"

Lại một lần nữa tim bị bóp nghẹn... cậu hít một ngụm khí lạnh... cười đau khổ...

Cuối tiết:

Cô nàng Bích-chan len lén nhìn tranh hắn, cô nàng biết từ lúc vẽ đến giờ hắn không-hề nhìn cô!!!! Thế anh ta tính vẽ cái gì?... Đến lúc nhìn rồi... cô rất hối hận... Tại sao? Cái người trong tranh đích thị là cái tên Mục Dương Lâm! Từ cái mắt cái mũi không sai vào đâu được!? Tại saoo!?

Tranh của cậu... không ai khác chính là hắn... cậu đau khổ... Tại sao? Tại sao mình vẫn ngoan cố đến vậy?.... Tại sao... Cậu đau khổ nén nước mắt... đau khổ xé đi tấm tranh... đau khổ vò nát nó... đau khổ ném nó đi... đau khổ rời đi..... đau khổ cho một mối tình............

Hắn thấy cậu rời đi liền lục lại tranh cậu vừa vứt.... cẩn thận làm phẳng... cẩn thận dán lại.....

____________________

- "....đau khổ xé đi tấm tranh... đau khổ vò nát nó... đau khổ ném nó đi... đau khổ rời đi..... đau khổ cho một mối tình............"

- " cẩn thận làm phẳng... cẩn thận dán lại....."

-------- Một kẻ đau khổ với trái tim vỡ nát? ------------- Một kẻ khiến tim người đó vỡ nát..... cẩn thận hàn gắn lại...

---- Nực cười!

________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện