Ngày ấy sau khi rời khỏi biệt thự, Trình Mẫn vừa về đến nhà thì Lục Hạo Nam đã nhắn WeChat hỏi cô tới chưa.
Cô trả lời lại bằng một cái biểu tượng cảm xúc nhưng không thấy anh nhắn lại.
Lịch sử trò chuyện cũng ngừng ở ngày đó, hai người giống như đã quên mất nhau, mấy ngày trước đây chỉ là một giấc mộng.
Bọn họ lại quay trở về với trạng thái ban đầu, chỉ khi có ham muốn mới nhớ tới sự tồn tại của đối phương.
Cô cảm thấy mình nên mừng mới đúng nhưng có lẽ do đã quen rồi nên đôi khi không tự chủ được mà nhớ tới đêm đó anh ở bên tai cô lẩm bẩm.Anh nói, ngủ ngon.“Ngủ ngon” này bao gồm rất nhiều hàm ý.
Nghĩa như thế nào là tùy mỗi người.
Điều khiến Trình Mẫn bất an chính là cô đang liên tưởng đến những điều khá linh tinh.Dù cô có thông minh, thực tế cỡ nào cũng không thể cưỡng lại sự xâm nhập dịu dàng ấy.
Xuân đến đông qua, băng tuyết tan đi, trời ấm lại là lúc những chồi non âm thầm đâm chồi nảy nở.
Khi những bông hoa đầu tiên nở rộ, lúc đó mọi người mới giật mình nhận ra mùa xuân đã tới rồi.Trái tim cô cũng nở hoa rồi.Trình Mẫn không ngờ đi tham gia buổi triển lãm thôi mà cũng gặp được mối tình đầu đã xa cách nhiều năm.Người tham gia triển lãm tranh của Vanessa rất đông, không phải là người nổi tiếng trong ngành thì cũng là họa sĩ có tên tuổi.
Tóm lại là muôn hình muôn vẻ, vô cùng đặc sắc.Sau khi chào hỏi vài người quen, Trình Mẫn lùi vào một góc để hít thở không khí.
Cô không thích xã giao lắm, nhưng là một người hoạt động nghệ thuật, mạng lưới quan hệ là điều rất quan trọng, bởi vậy không thể không đi những buổi giao lưu như thế này.Cô không khỏi cảm khái, Thượng Đế luôn tạo mọi điều kiện để bạn mơ mộng rồi lại hung hăng tát vào mặt bạn.Năm đó, lúc cô bỏ công việc ban đầu để dấn thân vào ngành này là vì muốn tiến gần với hội họa.
Lúc ấy vẫn mang trái tim thiếu nữ mộng mơ, không có gì ngoài lòng đam mê và nhiệt huyết.
Kết quả, hiện thực phũ phàng, mọi thứ đi ngược với suy nghĩ của cô, ba trăm sáu mươi nghề, mỗi nghề một khác, nghề nào cũng có khó khăn, trắc trở chứ không hề êm đẹp, trải đầy hoa hồng như cô đã tưởng.
Tuy nhiên, là con người thì không thể không có ước mơ đúng không?Đứng đối diện với một bức họa, cô vờ như mình đang thưởng thức, nhưng thực tế là đang thả trôi dòng suy nghĩ của mình.
Một bóng đen lướt qua, cô hoảng hồn nhận ra bên cạnh có người.
Theo bản năng, cô quay sang liền nhìn thấy một thanh niên áo mũ chỉnh tề, đứng cách cô nửa cánh tay.Lúc đầu Trình Mẫn tưởng người xa lạ vừa khéo ngừng ở nơi này cùng nàng thưởng thức bức họa.
Nửa phút trôi qua, cô mới dịch chuyển tầm mắt lần nữa, đúng lúc đối diện với tầm mắt của đối phương.Là một gương mặt rất quen thuộc.Từ trước đến nay, Trình Mẫn chưa bao giờ nhiệt tình với bạn trai cũ.
Nhớ cũng không nhớ đến, đã chia tay rồi thì dù có từng thân thuộc cỡ nào thì giờ cũng chỉ là người xa lạ.Có vẻ như anh đang ôm cây đợi thỏ, đứng im vờ như không nhìn thấy gì cả.
Diễn không tốt lắm nhưng cũng may con thỏ ngốc này không bỏ đi mà còn chạy lại gốc đại thụ.Trình Mẫn bước đến, cứ như là gặp lại một người bạn cũ đã lâu không gặp, cô nói: “Lâu rồi không gặp, có khỏe không?”Cô dùng tiếng Quảng Đông, chứng minh cô nhận ra anh.Đây là mối tình đầu của cô, nhiều năm như vậy rồi cô còn nhớ anh không phải vì cô vẫn còn lưu luyến gì.
Thật ra cô đã sớm quên hết tất cả, trong đầu chỉ còn một hình ảnh mơ hồ, khi đó hai người đều còn rất trẻ, vô cùng ngọt ngào, tốt nghiệp trung học liền cùng nhau đến Đài Loan.
Trừ điều đó ra, cô không còn nhớ gì nữa.Mối tình ấy từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc đều rất bình thường.
Bạn trai cũ của cô cũng là người rất lý trí, không có cảm tình liền chia tay chứ không có gì đặc biệt.
Không có khóc lóc thảm thiết dưới trời mưa cũng không có níu kéo một cách đau khổ… Mấy kiểu này không phù hợp với cô, cô thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt nào.“Khá tốt.” Anh đáp.Anh ta nhìn người trước mặt, cô không thay đổi nhiều lắm.
Anh vẫn còn nhớ rõ hồi trung học trên người cô luôn toát ra sự kiêu ngạo, bây giờ khi năm tháng đã qua đi, điều đó không những không bị mài mòn mà còn cao hơn.
Nhưng khí chất cô có chút thay đổi, bỏ đi bộ váy trắng thì gương mặt ấy không còn nét ngây ngô ngày trước mà thay vào đó là sự thành thục của phụ nữ.Năm ấy, cô lướt qua đời anh một cách nhanh chóng nhưng kinh diễm, để lại ấn tượng sâu trong lòng anh.Trình Mẫn gật đầu, cô thản nhiên mân mê vạt áo lụa: “Vậy là tốt rồi.”“Nghe nói em ở lại Bắc Kinh.”Giọng điệu khẳng định ấy cho cô biết rằng, anh đã sớm nghe được tin tức của cô.Cô đút tay vào túi quần, nhìn chằm chằm mũi giày, nói: “Đúng vậy, Bắc Kinh khá tốt, còn anh?”Anh nghe vậy, cười khẽ: “Em vẫn vậy, không thay đổi gì cả.”“Hả? Ý anh là sao?”Anh ta nhìn chăm chú vào bức tranh nhưng hồn đã sớm bay đi đâu, nói: “Không cho ai thể diện, ngay cả lời khách sáo cũng không thèm nói.
Ai có thể chịu được em đây.”Trình Mẫn ngẩng đầu, tuy anh nói có chút đạo lý nhưng cô vẫn ghét ai dạy dỗ mình nên khóe môi tràn ngập ý cười: “Anh thì khác gì, nói chuyện vẫn khó nghe như vậy.”Sự thẳng thắn của cô làm anh bật cười: “Dù một xíu cũng không để mình chịu thiệt.”Trình Mẫn bỡn cợt: “Ai bảo anh nói tôi như vậy.”Sau khi hai người không ai nhường nhịn ai mà công kích nhau, anh ta mới thông báo: “Anh sắp kết hôn rồi.”Biết được tin tức này Trình Mẫn vẫn không chút kinh ngạc vì hình như lúc đi họp lớp ở Hồng Kông cô có nghe ai nhắc rồi.
Cô gật đầu: “Chúc mừng.
Muốn mời tôi sao?”Hắn “hơ” một tiếng, bảo: “Em chừa cho anh chút đường sống đi.”Nói như cô tệ lắm không bằng.
Cô cười khanh khách: “Ok.
Không làm khó anh nữa.”Anh ta định hỏi tình hình gần đây của cô, nhưng lời đến bên miệng thì mới nhớ tới năm đó hai người chia tay là vì quan điểm không hợp.
Anh không thích tư tưởng của cô, cô lại cho rằng anh quá bảo thủ.
Hai người họ đều là người lý trí, cảm thấy như vậy quá lãng phí thời gian của nhau nên trước khi gây tổn thương cho nhau, không bằng chia tay sẽ tốt hơn cho cả hai.“Em vẫn nhất quyết không kết hôn à?”Nhắc lại việc này, thái độ của anh dịu dàng hơn ngày trước nhiều.
Ai có thể nghĩ đến người hờ hững như anh lúc ấy lại bị cô chọc cho nổi giận.Trình Mẫn cảm thấy lời này thật không đâu vào đâu, đúng là anh có thay đổi cách nhìn rồi nhưng vẫn chưa đủ.
Cô đá lại vấn đề: “Không kết hôn thì có gì sai à?”Cô vẫn vậy, dễ nổi cáu.
Anh vẫn còn có chút ám ảnh về ngày ấy nên vội ngăn lại: “Thôi, dừng.
Năm đó cãi nhau vô số lần rồi, hôm nay gặp lại là duyên, không nói chuyện này nữa.”Trình Mẫn hừ một tiếng, là ai khơi mào trước chứ.Tại sao cô phải đứng đây nói chuyện với anh ta nhỉ? Thật là sai lầm mà.
Tuy nhiên, nó cũng làm cô nhớ lại, khi ấy hễ ở cạnh nhau là lại tranh cãi.
Bọn họ đều cứng đầu như nhau, ai cũng có cái lý của người đó nên khó phân thắng bại.
Nếu không phải còn có lý trí cản lại thì đã lao vào đánh nhau luôn rồi.Chuyện cũ năm xưa hiện lên trong đầu và phản ứng đầu tiên của cô chính là bực bội.Cùng là đàn ông nhưng Lục Hạo Nam không hề giống anh ta.
Tuy không thấy Lục Hạo Nam tán đồng quan điểm của cô nhưng anh sẽ không bao giờ bác bỏ làm cô tức giận.
Anh luôn bình tĩnh, dịu dàng dập tắt lửa giận của cô.Là do anh am hiểu việc dỗ dành sao? Có lẽ đi, đặc biệt là khi ở trên giường, anh luôn biết cách làm cô mềm lòng.Chỉ có điều, duyên phận là thứ rất kỳ diệu, khi đang cô đơn lẻ loi lại đụng phải một người đến làm phiền nhưng người đó lại không khiến mình thấy khó chịu.
Cô trả lời lại bằng một cái biểu tượng cảm xúc nhưng không thấy anh nhắn lại.
Lịch sử trò chuyện cũng ngừng ở ngày đó, hai người giống như đã quên mất nhau, mấy ngày trước đây chỉ là một giấc mộng.
Bọn họ lại quay trở về với trạng thái ban đầu, chỉ khi có ham muốn mới nhớ tới sự tồn tại của đối phương.
Cô cảm thấy mình nên mừng mới đúng nhưng có lẽ do đã quen rồi nên đôi khi không tự chủ được mà nhớ tới đêm đó anh ở bên tai cô lẩm bẩm.Anh nói, ngủ ngon.“Ngủ ngon” này bao gồm rất nhiều hàm ý.
Nghĩa như thế nào là tùy mỗi người.
Điều khiến Trình Mẫn bất an chính là cô đang liên tưởng đến những điều khá linh tinh.Dù cô có thông minh, thực tế cỡ nào cũng không thể cưỡng lại sự xâm nhập dịu dàng ấy.
Xuân đến đông qua, băng tuyết tan đi, trời ấm lại là lúc những chồi non âm thầm đâm chồi nảy nở.
Khi những bông hoa đầu tiên nở rộ, lúc đó mọi người mới giật mình nhận ra mùa xuân đã tới rồi.Trái tim cô cũng nở hoa rồi.Trình Mẫn không ngờ đi tham gia buổi triển lãm thôi mà cũng gặp được mối tình đầu đã xa cách nhiều năm.Người tham gia triển lãm tranh của Vanessa rất đông, không phải là người nổi tiếng trong ngành thì cũng là họa sĩ có tên tuổi.
Tóm lại là muôn hình muôn vẻ, vô cùng đặc sắc.Sau khi chào hỏi vài người quen, Trình Mẫn lùi vào một góc để hít thở không khí.
Cô không thích xã giao lắm, nhưng là một người hoạt động nghệ thuật, mạng lưới quan hệ là điều rất quan trọng, bởi vậy không thể không đi những buổi giao lưu như thế này.Cô không khỏi cảm khái, Thượng Đế luôn tạo mọi điều kiện để bạn mơ mộng rồi lại hung hăng tát vào mặt bạn.Năm đó, lúc cô bỏ công việc ban đầu để dấn thân vào ngành này là vì muốn tiến gần với hội họa.
Lúc ấy vẫn mang trái tim thiếu nữ mộng mơ, không có gì ngoài lòng đam mê và nhiệt huyết.
Kết quả, hiện thực phũ phàng, mọi thứ đi ngược với suy nghĩ của cô, ba trăm sáu mươi nghề, mỗi nghề một khác, nghề nào cũng có khó khăn, trắc trở chứ không hề êm đẹp, trải đầy hoa hồng như cô đã tưởng.
Tuy nhiên, là con người thì không thể không có ước mơ đúng không?Đứng đối diện với một bức họa, cô vờ như mình đang thưởng thức, nhưng thực tế là đang thả trôi dòng suy nghĩ của mình.
Một bóng đen lướt qua, cô hoảng hồn nhận ra bên cạnh có người.
Theo bản năng, cô quay sang liền nhìn thấy một thanh niên áo mũ chỉnh tề, đứng cách cô nửa cánh tay.Lúc đầu Trình Mẫn tưởng người xa lạ vừa khéo ngừng ở nơi này cùng nàng thưởng thức bức họa.
Nửa phút trôi qua, cô mới dịch chuyển tầm mắt lần nữa, đúng lúc đối diện với tầm mắt của đối phương.Là một gương mặt rất quen thuộc.Từ trước đến nay, Trình Mẫn chưa bao giờ nhiệt tình với bạn trai cũ.
Nhớ cũng không nhớ đến, đã chia tay rồi thì dù có từng thân thuộc cỡ nào thì giờ cũng chỉ là người xa lạ.Có vẻ như anh đang ôm cây đợi thỏ, đứng im vờ như không nhìn thấy gì cả.
Diễn không tốt lắm nhưng cũng may con thỏ ngốc này không bỏ đi mà còn chạy lại gốc đại thụ.Trình Mẫn bước đến, cứ như là gặp lại một người bạn cũ đã lâu không gặp, cô nói: “Lâu rồi không gặp, có khỏe không?”Cô dùng tiếng Quảng Đông, chứng minh cô nhận ra anh.Đây là mối tình đầu của cô, nhiều năm như vậy rồi cô còn nhớ anh không phải vì cô vẫn còn lưu luyến gì.
Thật ra cô đã sớm quên hết tất cả, trong đầu chỉ còn một hình ảnh mơ hồ, khi đó hai người đều còn rất trẻ, vô cùng ngọt ngào, tốt nghiệp trung học liền cùng nhau đến Đài Loan.
Trừ điều đó ra, cô không còn nhớ gì nữa.Mối tình ấy từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc đều rất bình thường.
Bạn trai cũ của cô cũng là người rất lý trí, không có cảm tình liền chia tay chứ không có gì đặc biệt.
Không có khóc lóc thảm thiết dưới trời mưa cũng không có níu kéo một cách đau khổ… Mấy kiểu này không phù hợp với cô, cô thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt nào.“Khá tốt.” Anh đáp.Anh ta nhìn người trước mặt, cô không thay đổi nhiều lắm.
Anh vẫn còn nhớ rõ hồi trung học trên người cô luôn toát ra sự kiêu ngạo, bây giờ khi năm tháng đã qua đi, điều đó không những không bị mài mòn mà còn cao hơn.
Nhưng khí chất cô có chút thay đổi, bỏ đi bộ váy trắng thì gương mặt ấy không còn nét ngây ngô ngày trước mà thay vào đó là sự thành thục của phụ nữ.Năm ấy, cô lướt qua đời anh một cách nhanh chóng nhưng kinh diễm, để lại ấn tượng sâu trong lòng anh.Trình Mẫn gật đầu, cô thản nhiên mân mê vạt áo lụa: “Vậy là tốt rồi.”“Nghe nói em ở lại Bắc Kinh.”Giọng điệu khẳng định ấy cho cô biết rằng, anh đã sớm nghe được tin tức của cô.Cô đút tay vào túi quần, nhìn chằm chằm mũi giày, nói: “Đúng vậy, Bắc Kinh khá tốt, còn anh?”Anh nghe vậy, cười khẽ: “Em vẫn vậy, không thay đổi gì cả.”“Hả? Ý anh là sao?”Anh ta nhìn chăm chú vào bức tranh nhưng hồn đã sớm bay đi đâu, nói: “Không cho ai thể diện, ngay cả lời khách sáo cũng không thèm nói.
Ai có thể chịu được em đây.”Trình Mẫn ngẩng đầu, tuy anh nói có chút đạo lý nhưng cô vẫn ghét ai dạy dỗ mình nên khóe môi tràn ngập ý cười: “Anh thì khác gì, nói chuyện vẫn khó nghe như vậy.”Sự thẳng thắn của cô làm anh bật cười: “Dù một xíu cũng không để mình chịu thiệt.”Trình Mẫn bỡn cợt: “Ai bảo anh nói tôi như vậy.”Sau khi hai người không ai nhường nhịn ai mà công kích nhau, anh ta mới thông báo: “Anh sắp kết hôn rồi.”Biết được tin tức này Trình Mẫn vẫn không chút kinh ngạc vì hình như lúc đi họp lớp ở Hồng Kông cô có nghe ai nhắc rồi.
Cô gật đầu: “Chúc mừng.
Muốn mời tôi sao?”Hắn “hơ” một tiếng, bảo: “Em chừa cho anh chút đường sống đi.”Nói như cô tệ lắm không bằng.
Cô cười khanh khách: “Ok.
Không làm khó anh nữa.”Anh ta định hỏi tình hình gần đây của cô, nhưng lời đến bên miệng thì mới nhớ tới năm đó hai người chia tay là vì quan điểm không hợp.
Anh không thích tư tưởng của cô, cô lại cho rằng anh quá bảo thủ.
Hai người họ đều là người lý trí, cảm thấy như vậy quá lãng phí thời gian của nhau nên trước khi gây tổn thương cho nhau, không bằng chia tay sẽ tốt hơn cho cả hai.“Em vẫn nhất quyết không kết hôn à?”Nhắc lại việc này, thái độ của anh dịu dàng hơn ngày trước nhiều.
Ai có thể nghĩ đến người hờ hững như anh lúc ấy lại bị cô chọc cho nổi giận.Trình Mẫn cảm thấy lời này thật không đâu vào đâu, đúng là anh có thay đổi cách nhìn rồi nhưng vẫn chưa đủ.
Cô đá lại vấn đề: “Không kết hôn thì có gì sai à?”Cô vẫn vậy, dễ nổi cáu.
Anh vẫn còn có chút ám ảnh về ngày ấy nên vội ngăn lại: “Thôi, dừng.
Năm đó cãi nhau vô số lần rồi, hôm nay gặp lại là duyên, không nói chuyện này nữa.”Trình Mẫn hừ một tiếng, là ai khơi mào trước chứ.Tại sao cô phải đứng đây nói chuyện với anh ta nhỉ? Thật là sai lầm mà.
Tuy nhiên, nó cũng làm cô nhớ lại, khi ấy hễ ở cạnh nhau là lại tranh cãi.
Bọn họ đều cứng đầu như nhau, ai cũng có cái lý của người đó nên khó phân thắng bại.
Nếu không phải còn có lý trí cản lại thì đã lao vào đánh nhau luôn rồi.Chuyện cũ năm xưa hiện lên trong đầu và phản ứng đầu tiên của cô chính là bực bội.Cùng là đàn ông nhưng Lục Hạo Nam không hề giống anh ta.
Tuy không thấy Lục Hạo Nam tán đồng quan điểm của cô nhưng anh sẽ không bao giờ bác bỏ làm cô tức giận.
Anh luôn bình tĩnh, dịu dàng dập tắt lửa giận của cô.Là do anh am hiểu việc dỗ dành sao? Có lẽ đi, đặc biệt là khi ở trên giường, anh luôn biết cách làm cô mềm lòng.Chỉ có điều, duyên phận là thứ rất kỳ diệu, khi đang cô đơn lẻ loi lại đụng phải một người đến làm phiền nhưng người đó lại không khiến mình thấy khó chịu.
Danh sách chương