Lúc bà Giang đến, Vân Vy đang chuẩn bị cơm nước.

Cá chép đã ướp gia vị, còn chưa rán thì bà Giang đã đón lấy, nói:

- Con đi vào nói chuyện với Giang Nguyên đi, để bác rán cá cho. Đám thanh niên nấu nướng làm sao ngon bằng người già được!

Cô đã khía cá ra rồi, cho dù là không rán được giòn tan và vàng ươm nhưng cũng không đến mức nát bét. Nhưng giờ có mẹ Giang Nguyên tình nguyện giúp đỡ thì còn sợ gì không ngon? Cô định ở lại giúp bà Giang nhưng chẳng mấy chốc đã bị bà đuổi ra ngoài.

Vân Vy rửa sạch tay rồi đi vào phòng với Giang Nguyên. Anh đang sắp xếp lại đồ đạc trong hai cái tủ bị khóa. Vân Vy vừa mở cửa ra, vừa hay trông thấy Giang Nguyên đang lấy ra một cái áo blu trắng tinh. Tim cô chợt run lên, vội vàng lùi lại, thế nhưng Giang Nguyên đã nhìn thấy và gọi cô lại.

Là đồ đạc của Giang Nhan. Cô chỉ liếc qua cũng có thể nhận ra. Giang Nguyên sắp xếp lại đồ đạc rồi đặt từng chiếc một vào tay Vân Vy:

- Đây là những thứ anh lấy về từ đồn cảnh sát và bệnh viện của Giang Nhan. Một phần anh đưa cho mẹ rồi, những thứ này anh vẫn giữ lại, thực ra anh biết nên sớm giao chúng cho em.

Vân Vy sờ vào cái mác bệnh viện trên chiếc áo blu trắng, trong một cái túi khác có chứa những món đồ rất quen thuộc với cô: đồng hồ đôi, ví tiền, thắt lưng, còn cả một chiếc nhẫn kim cương... tất cả đều là những hồi ức chung của cô và Giang Nhan.

- Lúc còn nhỏ, bởi vì anh bị bệnh nên bọn anh rất ít khi ở bên nhau. Anh chỉ biết Giang Nhan là một cậu bé rất khỏe mạnh và vui vẻ mà không hề biết rằng cậu ấy có nhiều tâm sự như vậy, càng không biết mình lại trở thành bóng đen ám ảnh trong lòng Giang Nhan. - Giang Nguyên khẽ cười: - Nếu sớm biết... anh đã nghĩ cách bù đắp!

- Thực ra hai anh em anh đều giống nhau, thích giấu tâm sự của mình!

Giang Nguyên im lặng một lát rồi nói:

- Nếu không thì đâu phải là anh em ruột? Anh biết cậu ấy có một người bạn gái, nhưng không hề biết đó là em. Lúc ấy anh chỉ cảm thấy Giang Nhan thật là ấu trĩ, sao lại đi lo lắng những chuyện không thể nào xảy ra như vậy. Nhưng thật không ngờ cuối cùng anh lại đem lòng yêu em thật. Giờ anh giao lại hết những thứ này cho em, coi như vật về chủ cũ.

Vân Vy ôm chặt những món đồ ấy trong lòng:

- Đều đã là quá khứ rồi, có ở trong tay em cũng chỉ là một kỉ niệm thôi! - Cô hiểu ý của anh, thế nên không muốn mãi vấn vương với chuyện này.

Sau khi cất những món đồ của Giang Nhan đi, cô cúi đầu nhìn vào những tấm văn bằng xanh xanh đỏ đỏ của anh:

- Những cái này là của anh à? - Toàn là những thứ vô dụng ấy mà!

- Em xem được không?

Thấy Giang Nguyên không có ý định từ chối, cô liền hào hứng lấy ra từng bằng khen ở trong tủ ra xem.

- Phần lớn đều là những thứ vô dụng lấy được từ hồi học đại học!

Đâu phải là những thứ vô dụng? Có những tấm bằng này thì cho dù không thi đại học thì các trường đại học hàng đầu cũng tranh nhau mời anh đến học:

- Nếu quen anh từ sớm có phải là tốt không, như thế em đâu cần vì thi vào đại học mà suốt ngày phải thức đêm ôn luyện. Lúc đó anh không biết là em mong quen được một sinh viên giỏi thế nào đâu!

Giang Nguyên bật cười:

- Nếu em thích thì những thứ đó cho em hết đấy!

Vân Vy ngây người, thật không ngờ Giang Nguyên lại tặng cho cô.

- Anh thi những thứ này không phải để mang ra cho người khác xem. Nếu như em thích thì cứ lấy đi, không thích thì thôi!

Vân Vy thấy Giang Nguyên cất lại những tấm văn bằng ấy liền vội vàng đưa tay ra giữ lại:

- Không phải là em không muốn lấy, chỉ là không ngờ anh      lại tặng những thứ này cho em. Từ nhỏ đến giờ em chưa bao giờ giành được nhiều giải thưởng và bằng cấp thế này, chỉ duy nhất có một lần thi thư pháp được xếp thứ ba thôi, thế nên tấm bằng khen ấy em giữ rất kĩ, những thứ này đều là những hồi ức đáng trân trọng của anh...

Giang Nguyên cười nói:

- Anh giữ lại cũng chẳng để làm gì. Sở dĩ anh giữ lại là bởi vì nghĩ những thứ này anh giành được nhưng chẳng có ai nhìn đến, thật đáng tiếc, thế nên không nỡ vứt đi!

Vân Vy thấy sống mũi cay cay, nước mắt lại trào ra.

- Những thứ này sao có thể vứt đi được? Khó khăn lắm mới giành được một cái bằng khen... Hơn nữa, những thứ này sao lại không có tác dụng gì cơ chứ? Sau này anh phải mang nó ra để dạy dỗ con cái chứ, bố của nó giành được nhiều bằng khen thế này, chúng nó phải cố gắng để giỏi hơn bố chúng gấp trăm lần chứ!

Giang Nguyên khẽ mỉm cười, ánh mắt vốn sâu thẳm nay bỗng trở nên mơ màng. Hồi lâu sau anh mới đưa tay ra đón lấy những tấm bằng ấy, mở một tấm bằng khen ra, bên trong có bức ảnh của anh mặc đồng phục học sinh:

- Còn có cả ảnh nữa, em có chê xấu không?

Vân Vy vội vàng cướp lại, sụt sịt mũi:

- Không chê!

Ăn cơm xong, ba người ngồi nói chuyện đến rất khuya. Bà Giang định về nhà, Vân Vy phải nói mãi mới giữ bà ở lại được, dù sao căn nhà này cũng rộng như vậy, có đến bốn phòng, ba người ở cũng vẫn thoải mái.

Chăn màn đều mới tinh, Vân Vy đã giặt qua rồi mới trải, thế nên nằm trên giường còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.

Buổi tối gió không quá to, thế nhưng rèm cửa bằng lụa mà cô mua chỉ cần gió thổi nhẹ cũng tung bay. Nằm mãi không ngủ được, Vân Vy quyết định ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường và mở cửa ra, đi đến trước cửa phòng của Giang Nguyên. Cửa phòng của Giang Nguyên không khóa, đèn ngủ vẫn bật sáng. Cô khẽ nhón chân đi vào bên trong.

Giang Nguyên mang về rất nhiều thuốc. Ban nãy cô không nhìn thấy anh uống thuốc. Anh một mực phải chờ bằng được cô về phòng rồi mới chịu uống. Cô nghe nói những loại thuốc chưa có mặt trên thị trường thường có nhiều tác dụng phụ, Giang Nguyên chắc là sợ cô nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh lúc uống thuốc.

Chiếc giường rất lớn, vốn dĩ hai người nằm vẫn thấy rộng, huống hồ giờ chỉ có một mình Giang Nguyên, thế nên càng thấy rộng hơn. Nhìn anh co người thu mình trên giường, trong lòng cô lại thấy vô cùng xót xa. Nghĩ vậy cô liền khẽ kéo chăn ra rồi chui vào trong chăn với anh.

Không biết trước đó Giang Nguyên đã ngủ chưa. Lúc cô nằm xuống giường, tim bỗng đập thình thịch liên hồi, cứ như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đã đến nước này cô chẳng nghĩ được nhiều, thản nhiên vòng tay qua eo, ôm chặt lấy anh. Lúc vòng tay qua người anh, cô cảm thấy người anh khẽ run lên. Vân Vy vội vàng thì thầm nói:

- Suỵt, biết điều thì nằm yên, đừng có mơ phản kháng! Em nói cho anh biết, cho dù anh có kêu rách toác cả cổ họng cũng chẳng có tác dụng gì đâu!

Nghe thấy anh bật cười.

Vân      Vy đỏ mặt, tiếp tục đùa:

- Sao? Chưa nhìn thấy nữ yêu râu xanh bao giờ à? Dám không khóa cửa, có phải là cố ý đợi em đến không hả?

Cô vừa nói xong đã thấy tay mình bị kéo ra, Giang Nguyên xoay người lại, đè lên người cô khiến cho Vân Vy chợt bối rối không biết làm sao. Dưới ánh đèn ngù mờ mờ, cô nhìn thấy đôi mắt anh long lanh tựa làn nước. Anh say đắm nhìn cô, đôi mắt hơi nheo lại, đầu hơi cúi xuống, hơi thở nhẹ nhàng cũng trở nên nặng nể, những ngón tay thon dài của anh trên eo cô bắt đầu vuốt ve lên trên...

Sự di chuyển và động chạm của những ngón tay khiến cô bỗng thấy hoảng loạn, cô cố vùng vẫy... nhưng toàn thân lại mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào, đôi bàn tay tham lam đặt trên lồng ngực anh càng lúc càng thấy ấm áp.

Đôi môi mềm mại của anh đặt lên môi cô, nụ hôn càng nồng nàn, vấn vương.

Đêm khuya yên tĩnh, cả thế giới của cô chỉ trong chốc lát đã bị anh độc chiếm, bên mũi phảng phất hơi thở của anh . Một bàn tay của anh vuốt ve cơ thể cô, nụ hôn của anh càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng nhẹ nhàng dừng lại trên khóe môi cô, sau đó không tiếp tục có các hành động tiếp theo.

Anh hít thở một hồi rồi mỉm cười:

- Giờ thì sợ chưa? - Sau đó nằm nghiêng lại, ôm chặt cô vào lòng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, có quá nhiều điều muốn nói thế nhưng vẫn tham lam giây phút yên tĩnh này!

Bàn tay cô đặt lên tay anh, dịu dàng vuốt ve những đốt ngón tay anh, thu mình trong lòng anh, thanh thản muốn nhắm mắt lại nhưng lại sợ thời gian sẽ âm thầm trôi qua rất nhanh, vì vậy mà không nỡ chìm vào giấc ngủ.

Giang Nguyên khẽ hỏi:

- Không ngủ được à?

Cô gật đầu:

- Hay là anh kể chuyện cho em nghe đi!

- Muốn nghe chuyện gì nào?

Cô nói rất nghiêm túc:

- Truyện cổ tích!

Không biết tại sao lúc này cô lại rất muốn nghe truyện cổ tích, những câu chuyện thường có kì tích xảy ra.

Câu chuyện cổ tích mà anh kể chẳng hay chút nào, cô liền cắt ngang lời anh rồi tự kể tiếp:

- Trước đây có một cô gái, gặp được một chàng trai, họ trải qua muôn ngàn khó khăn, cuối cùng đã trở thành vợ chồng, sau đó sinh ra hai đứa con xinh đẹp, cả nhà hạnh phúc bên nhau trọn đời.

Cô không biết từ bao giờ một câu chuyện đơn giản thế này lại trở thành một câu chuyện cổ tích.

- Cả gia đình họ mùa xuân đi ngắm hoa, mùa hè đi nghỉ mát, mùa thu đi hái quả, mùa đông đi đắp người tuyết... Anh thấy cuộc sống như vậy có thích không?

Anh bật cười rồi nhẹ nhàng đáp:

- Thích!

- Thế sau này chúng ta cũng sống như vậy nhé! - Ừ!

- Nhận lời em rồi chớ có thất hứa đấy!

Anh vẫn mỉm cười đáp:

- Ừ!

Cô dường như cảm thấy yên tâm hơn:

- Thế thì tốt, mùa đông năm nay chúng ta sẽ cùng đắp một người tuyết thật to, đến lúc ấy em sẽ cho anh thấy tài nghệ đắp người tuyết của em!

Nghe hơi thở đều đều của anh, hai người vui vẻ trò chuyện. Chẳng biết cô đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng.

Ăn sáng xong, Vân Vy định cùng Giang Nguyên đến bệnh viện, ai ngờ anh lại từ chối không muốn để cô cùng đi:

- Em đến công ty giúp anh thu dọn đồ đạc đi!

Quyết định của anh từ trước đến giờ chẳng ai có thể thay đổi được, cô đành phải nghe theo sự sắp xếp của anh.

Bà Giang thì thầm với Vân Vy:

- Đợi tí nữa có kết quả bác sẽ thông báo cho con!

Vân Vy khẽ gật đầu.

Đợi đến khi Giang Nguyên đến bệnh viện rồi Vân Vy mới gọi điện cho Khang Kiện. Khang Kiện quả nhiên đang đợi ở bệnh viện. Anh nói:

- Chuẩn bị xong hết rồi, bác sĩ từ Mỹ về cũng đang ở đây rồi! - Anh ngập ngừng: - Em yên tâm, giờ các thiết bị trong nước chẳng hề thua kém các thiết bị nước ngoài, tập đoàn Tô Thị lại cho mòi bác sĩ khoa tim xuất sắc nhất về đây, đợi Giang Nguyên đến là tiến hành các phương pháp điều trị tốt nhất.

Vân Vy ngạc nhiên hỏi:

- Tập đoàn Tô Thị á?

- Em không biết à, Tô Tần không nói gì với em à?

Vân Vy ngây người:

- Không, em không nghĩ là anh ấy sẽ giúp đỡ!

Vân Vy gọi cho Tô Tần, điều kì lạ là ở đầu dây bên Tô Tần không có tiếng nhạc như thường ngày. Giọng Tô Tần hỏi cộc lốc:

- Đang ở bệnh viện à?

Cô khẽ đáp:

- Không, anh ấy không cho em đi!

Tô Tần nói:

- Không cho em đi là em không đi à? Sao từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy em ngoan ngoãn nghe lời như vậy nhỉ?

Vân Vy ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Cám ơn anh đã giúp đỡ!

- Không cần cám ơn anh, anh làm như vậy là có ý cả đấy! - Tô Tần im lặng một lát rồi nghiêm túc nói: - Vân Vy, anh không muốn để em có bất kì sự tiếc nuối nào!

Vân Vy đến công ty Giang Nguyên thu dọn đồ đạc của anh. Mới thu dọn được một nửa cô đã nhận được điện thoại của bà Giang. Còn chưa kịp mở miệng hỏi tình hình thì bà đã hốt hoảng:

- Vân Vy, tim của Giang Nguyên có vấn đề rồi, giờ đang phải cấp cứu, con mau qua đây đi!

Những thứ trên tay cô rơi hết cả xuống sàn. Ngắt điện thoại, Vân Vy nhờ trợ lí của Giang Nguyên đến giúp rồi chạy ngay vào bệnh viện.

Tay chân cô lạnh toát, toàn thân run lên cầm cập như mất kiểm soát. Vừa bước vào cửa bệnh viện, chân cô bị vấp, ngã nhoài ra đất. Thế nhưng Vân Vy vội vàng ngồi dậy chạy thẳng đến trước cửa phòng cấp cứu.

Bà Giang như người đã bị rút hết máu, đôi mắt ngân ngấn nước nói:

- Ban nãy còn khỏe mạnh, bác cũng không ngờ... Nó vừa từ trên bàn kiểm ưa xuống đã hỏi bác Khang Di ở bệnh viện nào, tí nữa phải qua thăm nó. Bác chỉ mải lấy điện thoại gọi cho mẹ Khang Di, hỏi xem bên đó thế nào, ai mà biết bác mới đi được hai bước đã...

Vân Vy căng thẳng dán mắt vào cánh cửa phòng cấp cứu:

- Bác sĩ đâu ạ? Có ai nói gì không ạ?

Bà Giang đáp:

- Bác sĩ vẫn ở trong đó, chưa thấy ra!

Vân Vy ngây người đứng bên ngoài hành lang, chỉ thấy cả người như đang lâng lâng, tâm thần bất định. Ánh đèn phòng cấp cứu chói lóa khiến cho cô hoảng hốt đến mức mất đi kiểm soát.

Thượng đế như muốn cướp đi của cô tất cả, chẳng để lại cho cô thứ gì. Nếu là như vậy, kể từ giờ cô chỉ còn cái xác mà không có linh hồn.

Khang Kiện là người đầu tiên đi ra, mang đến một tin tức tốt, Giang Nguyên đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng hiện giờ vẫn phải nằm theo dõi. Cô khó khăn lắm mới nhờ Khang Kiện thuyết phục bác sĩ điều trị cho cô mặc áo vô trùng vào thăm anh.

Giang Nguyên vẫn chưa tỉnh lại, trên người anh bị cắm rất nhiều ống. Nhìn anh bị giày vò đến mức này, thật sự đau đớn cô không nỡ bỏ ra ngoài. Cô thật muốn cứ được đứng ở bên anh như thế này, cho đến khi anh từ từ mở mắt ra và người đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là cô.

Vân Vy và Khang Kiện lặng lẽ đi ra ngoài, các bác sĩ đã hội chẩn xong. Vân Vy vội vàng chạy đi hỏi thăm tình hình, tình cờ gặp Tô Tần ở trong phòng hội họp.

Vân Vy nhìn Tô Tần bằng ánh mắt tràn ngập hi vọng:

- Thế nào rồi? Có cách gì không...?

Tô Tần đáp:

- Thuốc của nước ngoài chẳng có tác dụng gì, tim anh ta đã suy kiệt rồi, giờ phương pháp điều trị chỉ là dùng máy trợ tim kéo dài thời gian thôi.

Vân Vy nghĩ đến việc phẫu thuật ghép tim. Hiện giờ với các ca phẫu thuật này, tỉ lệ thành công ở trong nước cũng đạt đến 100% rồi.

- Thế còn phương pháp ghép tim thì sao?

Tô Tần ngước mắt nhìn Vân Vy:

- Trước đây anh ta cũng từng làm phẫu thuật ghép tim rồi, chẳng ngờ trái tim mới lại nhanh bị hỏng đến thế. Giờ có làm như vậy nữa thì tỉ lệ thành công cũng không cao, hơn nữa cũng không tìm thấy quá tim thích hợp để làm phẫu thuật.

Vân Vy sững người không nói được lời nào.

Tô Tần rót một cốc nước ấm nhét vào tay cô:

- Vân Vy, anh sẽ giúp em, nhưng em phải chuẩn bị sẵn sàng về tâm lí. Tình trạng hiện nay của Giang Nguyên e rằng không thể cầm cự đến ngày làm phẫu thuật. Cho dù có làm phẫu thuật thì cũng chưa chắc đã thành công.

Có lẽ đây chính là vận mệnh của cô. Ông trời bắt cô phải mất đi hết người này đến người khác.

Yêu càng nhiều thì tổn thương càng nặng nề.

Lần này cô đã đau đớn đến mức mất hết cả tri giác, không thể nào gọi tên nỗi đau ấy ra.

Lúc Giang Nhan ra đi, cô đã đau đớn đến mức muốn kết thúc cuộc sống. Nếu như Giang Nguyên cũng ra đi, cô biết cô không cần thiết phải kết thúc sinh mạng, bởi vì sinh mạng của cô đã theo anh ra đi, đã mất rồi!

Giang Nhan từng hỏi cô: “Em có biết làm thế nào để loại bỏ những tàn dư của một đám cháy để lại không?”

Cô lắc đầu. Giang Nhan nói: “Đó là tạo ra một đám cháy to hơn”.

Cô vốn nghĩ rằng cuộc đời này của cô sẽ không bao giờ còn có thể châm lên ngọn lửa tình yêu nồng nàn hơn thế, nhưng thật không ngờ Giang Nguyên lại khiến cho ngọn lửa tình yêu mới trong cô bùng cháy dữ dội.

Cô giờ giống như một con thiêu thân mất đi phương hướng trong ngọn lửa này và bị thiêu thành tro trong ngọn lửa.

Vân Vy mua cơm hộp vào cho bà Giang ăn. Bà ăn được hai miếng thì không nuốt nổi nữa. Khang Kiện khuyên nhủ hai người phải ăn uống để có sức lo liệu mọi việc:

- Đợi đến khi Giang Nguyên tỉnh lại, nhìn thấy hai người thế này...

Đúng thế nếu là như vậy Giang Nguyên sẽ đau lòng lắm. Mặc dù cô cũng biết điều này nhưng vẫn không sao nuốt được.

Bà Giang ngẫm nghĩ hồi lâu rồi quyết định về nhà:

- Vân Vy, con ở đây, bác về nhà lấy cho Giang Nguyên hai bộ quần áo sạch, đến khi nó tỉnh lại chắc chắn sẽ đòi thay quần áo. Nó không thích mặc quần áo bệnh nhân ở đây đâu, nó thích mặc quần áo sạch sẽ thôi.

Tầm nhìn của Vân Vy mờ dần, nước mắt trào ra:

- Bác ơi, cứ để con đi cho, để con về nhà lấy quần áo cho anh ấy. Quần áo của Giang Nguyên đều do con sắp xếp, con biết thứ gì ở đâu.

Vân Vy vội vàng về nhà, mở tủ quần áo ra, nhìn thấy những bộ quần áo được treo gọn gàng ở bên trong. Lúc này cô mới sực nhớ là mình đã mua quần áo mới cho Giang Nguyên, vốn định khi nào anh về sẽ mang ra cho anh mặc thử, thế nhưng vì nhiều chuyện quá nên cô đã quên mất.

Vân Vy lấy mấy bộ quần áo rồi tất tả quay lại bệnh viện.

Khang Di và bà Khang đang đứng trước phòng theo dõi của Giang Nguyên.

Anh ấy, không bao giờ có thể quay lại được nữa rồi.

Khang Di đến bệnh viện thăm Giang Nguyên. Cô đứng trước cửa phòng bệnh, mắt đẫm lệ, bà Khang đứng bên cạnh vỗ vai con gái an ủi. Khang Di khóc sưng cả mắt, hồi lâu sau mới xoay người lại, nhìn thấy Vân Vy đang đứng đó.

Trên mặt Khang Di không còn vẻ căm phẫn như trước. Khang Di nắm chặt tay Vân Vy, vẻ mặt cầu xin:

- Chỉ cần cô khiến cho anh ấy sống lại, tôi tuyệt đối không bao giờ tranh giành với cô nữa! Chỉ cần anh ấy có thể sống lại, bảo tôi làm gì cũng được! Chắc chắn cô có thể làm được, cô không biết trong lòng anh ấy cô quan trọng đến thế nào đâu. Có một lần anh ấy muốn trở về, kết quả là ngất đi ở sân bay, các bác sĩ phải vất vả lắm mới cứu anh ấy sống lại được, thế mà nằm trên giường bệnh anh ấy vẫn cầm điện thoại gọi về cho cô, về sau nghe được giọng nói của cô rồi mới yên tâm!

Vân Vy siết chặt bàn tay, chẳng trách mà có lần Giang Nguyên gọi điện về, cô chẳng thấy anh nói gì. Đến khi anh ngắt máy, Vân Vy vội vàng gọi lại thì điện thoại đã tắt máy.

Khang Di nói tiếp:

- Cho nên chỉ cần cô ở đây nhất định anh ấy sẽ không đành lòng bỏ đi!

Vân Vy gật đầu:

- Anh ấy sẽ khỏe lại! - Cô mong muốn anh có thể sống tiếp hơn bất kì ai, cho dù có phải đánh đổi bằng trái tim cô đi chăng nữa.

Giang Nguyên từng nói, anh muốn dùng trái tim của mình để đánh đổi lấy trái tim của cô, chỉ đáng tiếc là trái tim của anh đã hỏng mất rồi, không thể mang đi đổi được nữa. Cô hi vọng biết bao có thể đổi tim cho anh, cô sẽ tặng trái tim mình cho anh, để anh được sống tiếp. Và rồi từ đó, cô sẽ mãi mãi sống trong trái tim anh, hai người sẽ mãi mãi không bao giờ chia lìa.

Ngày hôm sau, Giang Nguyên đã tình lại.

Tô Tần đã đặc biệt sắp xếp cho Giang Nguyên một phòng bệnh riêng biệt.

Vân Vy vội vàng vào thăm Giang Nguyên. Trước khi bước vào cửa, cô phải điều chỉnh tâm lí cho ổn định rồi mới đẩy cửa bước vào, đến bên giường bệnh của anh, lần lượt nói cho anh biết những thứ mà bạn bè của Giang Nguyên nhờ cô mang vào cho anh. Mãi một lúc lâu sau Vân Vy mới dám nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyên.

Giang Nguyên ngắm nhìn cô hồi lâu, bàn tay yếu ớt giơ lên chạm vào mặt cô, miệng khẽ mỉm cười:

- Sao em gầy thế này? Xấu quá!

Vân Vy sụt sịt mũi:

- Thật vô lí! Người duy nhất trên đời này không được phép chê em xấu là anh đấy!

Anh cười, đôi mắt cong lên.

Mấy hôm sau, tinh thần của Giang Nguyên đã khá hơn nhiều, cuối cùng anh cũng đã ăn được những món ăn mềm. Vân Vy liền làm rất nhiều đồ ăn đem đến bệnh viện cho anh.

Trước đó cô đã hỏi thăm ý kiến của bác sĩ, thế nên những món cô làm đều là những món mà Giang Nguyên có thể ăn được sau khi phẫu thuật. Mặc dù các loại thực phẩm anh được ăn không nhiều nhưng cô đã cố gắng để làm thành nhiều món ăn khác nhau. Cuối cùng cô xách một lô một lốc đồ ăn đến, bày đầy trong cái tủ đầu giường của anh.

Bàn tay cô khẽ run lên, suýt chút nữa thì đánh rơi cái bát.

Bác sĩ nói rằng tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật này không cao.

- Chỉ có điều vẫn chưa tìm được quả tim thích hợp, không biết có kịp không nữa?

Vân Vy cố nén nước mắt, nở nụ cười gượng gạo:

- Chắc chắn là kịp mà, anh đừng quên Tô Tần là ai, cho dù chỉ có một quả tím thích hợp thì anh ấy cũng sẽ tìm giúp chứng ta. Chuyện này anh cứ yên tâm, chỉ cần bồi dưỡng cho khỏe là được!

Cô lấy thìa bón từng thìa cháo vào miệng Giang Nguyên:

- Ngon không anh?

Giang Nguyên mỉm cười:

- Ngon lắm!

Cô bón thìa nào anh ăn hết thìa nấy. Vân Vy sợ anh không ăn nhiều sẽ không đủ dinh dưỡng, thế nên bảo anh ăn hết cái này đến cái kia. Mãi cho đến khi cô y tá bước vào, nhìn thấy vậy liền giật mình hỏi:

- Cô cho bệnh nhân ăn ngần này đồ ăn à? - Lúc này cô mới phát hiện ra những thứ mình mang đến gần như hết nhẵn.

- Bệnh nhân không được phép ăn nhiều đồ ăn như vậy, sao cô có thể một lúc nhét cho anh ấy ăn hết ngần đó thức ăn cơ chứ?

- Mấy ngày nữa anh phải làm phẫu thuật rồi!

Giang Nguyên vội nói đỡ:

- Là tôi muốn ăn đấy chứ!

Ai ngờ cô y tá không bị mắc lừa, liền nhíu mày quát:

- Anh muốn ăn cũng không được, ăn nhiều lại đầy bụng, khó tiêu hóa, bác sĩ không dặn anh à?

Hai người im lặng ngồi yên nghe giáo huấn, ngoan ngoãn như hai đứa trẻ vừa phạm lỗi. Cô y tá nói một thôi một hồi mới chịu đi ra.

Vân Vy đỏ bừng mặt:

- Anh chẳng chịu nhắc em gì cả, vốn dĩ em chỉ định xem anh thích ăn cái gì thì cho anh ăn cái nấy, ai ngờ...

Giang Nguyên mỉm cười:

- Không phải lỗi tại anh, anh chỉ nghĩ những món này đều do em làm, không đành lòng bỏ không ăn!

Sống mũi cô lại thấy cay cay, nước mắt suýt chút nữa thì trào ra. Cô vội vàng sờ vào bụng anh:

- Thế dạ dày có khó chiu không? Hồi nhỏ lúc em ăn nhiều, mẹ thường lấy tay xoa xoa bụng cho em, vừa xoa vừa bảo làm vậy cho dễ tiêu hóa.

Tay cô xoa xoa một hồi mới phát hiện Giang Nguyên đang nhướn mày cười cô, ánh mắt anh sáng rực như hai ngọn đuốc thiêu đốt con người cô. Bỗng chốc mặt Vân Vy đỏ bừng lên.

Lúc đó cô đã không nghĩ ngợi gì mà lật chăn ra, sờ vào bụng anh, dưới lòng bàn tay là làn da ấm áp. Mặc dù ăn rất nhiều nhưng bụng anh vẫn phẳng lì, thân người mặc dù đã gầy đi nhiều nhưng vẫn rất rắn chắc. Cô vừa nghĩ vừa di chuyển bàn tay. Chẳng biết từ lúc nào tay đã dịch xuống phần dưới thắt lưng của anh. Chẳng biết tay đã chạm phải “thứ” gì đó nóng ấm, đột nhiên Vân Vy bừng tỉnh, giật nảy mình như bị ong chích, vội vàng rụt tay lại.

Giang Nguyên bật cười trêu Vân Vy, mặt Vân Vy đỏ lựng lên, xấu hổ chỉ muốn chui ngay xuống đất!

Thế mà Giang Nguyên còn cố ý muốn trêu chọc cô:

- Không sờ nữa à?

Cô nghiến chặt răng, mạnh miệng đáp:

- Không sờ nữa!

Anh vẫn cười như nắc nẻ:

- Thế thì đừng có hối hận nhé! Sau này có muốn chưa chắc đã được sờ đâu!

Bình thường đây chỉ là một câu nói chọc cười cô thôi, nhưng giờ nói ra những điều này khiến cho cô không kìm được nước mắt. Y tá mang nước nóng vào phòng, Vân Vy vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác, len lén lau nước mắt, không muốn để người khác nhìn thấy. Đợi cô y tá ra ngoài, Giang Nguyên liền dúi cho cô tờ giấy ăn:

- Sao lại khóc rồi? Lắm nước mũi quá đi mất!

Cô giơ tay đấm cho anh một cái:

- Đều tại anh, cố ý chọc em khóc còn dám nói! Chỉ cần một ngày không nhìn thấy em khóc thì anh không chịu được à?

Anh mỉm cười, đợi cô không khóc nữa mới nói tiếp:

- Lúc em đến sân bay đón anh, anh tưởng rằng em thật sự yêu anh rồi. Tối hôm nằm chung giường, về sau em ngủ, nằm mơ cứ gọi tên Giang Nhan mãi, vừa gọi vừa khóc, lúc ấy anh mới hiểu trái tim em chỉ có Giang Nhan, cũng giống như lúc đó em đốt cháy bức ảnh chụp Tần Lĩnh rồi lại chạy khắp nơi tìm kiếm... Chuyện này cứ ám ảnh mãi trong tim anh, về sau có cơ hội, anh lại lên đỉnh Tần Lĩnh để chụp ảnh, mặc dù bức ảnh ấy không mấy khác biệt nhưng anh biết cái mà em muốn vẫn chính là bức ảnh Giang Nhan đã tặng.

Vân Vy định nói gì đó nhưng chưa kịp mớ miệng Giang Nguyên đã nói tiếp:

- Trong đời anh có hai nguyện vọng. Thứ nhất là sống thật lâu, thứ hai là hi vọng em sẽ yêu anh. Anh nghĩ nếu cả hai nguyện vọng này không thể cùng lúc trở thành hiện thực thì đối với anh đều là một bi kịch! Cũng may là cả hai cùng không thành hiện thực, thế cũng coi như là một kết cục không tồi!

Nước mắt Vân Vy vừa lau khô giờ lại trào ra.

Giang Nguyên cười nói:

- Anh đã bảo em lắm nước mũi mà lại!

Vân Vy há miệng định phản bác lại nhưng cổ họng nghẹn đặc, toàn thân không ngừng run rẩy, hồi lâu sau mới cố nặn ra được một câu:

- Anh lừa em, anh nói có thể nào cũng không từ bỏ, chẳng phải anh đã nói những gì anh cố gắng đều sẽ thành công, giờ sao tự nhiên anh lại nói như vậy?

Những ngón tay anh liên tục lau nước mắt cho cô.

- Vân Vy, không giấu gì em, bác sĩ cảm thấy phẫu thuật ghép tim không cần thiết phải làm nữa, nếu như không phải vì anh và Tô Tần cứ kiên quyết đòi làm thì sẽ không có cuộc phẫu thuật này đâu. Nhưng bọn anh đều biết cơ hội thành công gần như là con số không. Anh không muốn nằm lên bàn phẫu thuật, nhưng anh muốn thử lại lần nữa. Vân Vy, nếu như phẫu thuật thành công, anh sẽ lại theo đuổi em. Đến lúc ấy em hãy cân nhắc xem có nên yêu anh hay không, như thế có được không?

Vân Vy cố gắng nặn ra một nụ cười:

- Được ạ!

- Người ta thường nói những người mong thời gian quay ngược trở lại đều là trẻ con, thế nhưng hiện giờ, anh rất mong tất cả có thể quay trở lại, như vậy anh sẽ nghĩ đủ mọi cách để làm mọi việc cho tốt hơn. Chỉ cần em có thể hạnh phúc, thế là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Vì thế, Vân Vy à, hãy nhận lời anh, nhất định em phải sống hạnh phúc nhé!

Mặc dù rất muốn làm anh vui vẻ nhưng Vân Vy không sao nhận lời anh được.

Giang Nguyên mỉm cười nhìn cô:

- Em không đồng ý thì anh chẳng thể nào yên tâm lên bàn phẫu thuật được. Chỉ khi em đồng ý, anh mới có dũng khí chiến đấu tiếp. Đến giờ anh mới biết, anh không hề tốt như mình đã tưởng tượng, anh chỉ có chút niềm tin ấy thôi, em hãy để cho anh yên tâm có được không?

Vân Vy cuối cùng đành phải gật đầu:

- Vâng ạ!

Anh mỉm cười, nụ cười đẹp hơn bao giờ hết. Mặc dù khuôn mặt anh rất tiều tụy nhưng vẫn rất khôi ngô.

Buổi chiều, Giang Nguyên nói có một số chuyện phải bàn giao, thế nên anh đã gọi rất nhiều người vào trong phòng bệnh của mình để nói chuyện. Vân Vy đứng ở bên ngoài chờ đợi. Cái ghế bên ngoài rất lạnh, ngồi chưa được bao lâu đã thấy có người đẩy cái xe lăn vốn chuẩn bị cho Giang Nguyên ra ngoài. Trên xe có kê một tấm đệm dày, người đó nói với cô:

- Giang Nguyên bảo một lát nữa là xong thôi!

Vân Vy gật đầu rồi ngồi vào xe. So với ngồi trên ghế đá thì ngồi trên xe lăn dễ chịu và ấm áp hơn nhiều. Tấm đệm rất ấm áp, Vân Vy cúi nhìn mới phát hiện ra đó chính là cái chăn ban nãy Giang Nguyên đắp trên người.

Giang Nguyên có thể không thể tưởng tượng ra được nếu như anh không còn trên đời thì cô sẽ trở nên thế nào? Chính bản thân Vân Vy cũng không thể tưởng tượng ra và cũng chẳng dám tưởng tượng.

Cũng giống như việc cô không dám nói với anh, cái đêm mà hai người nằm ôm nhau ở trên giường đó, cô thực sự đã nằm mơ thấy Giang Nhan. Cô mơ thấy cảnh tượng buổi lễ thành hôn của cô, cô mặc một chiếc váy cưới rất đẹp, vui vẻ đón nhận lời chúc phúc của mọi người xung quanh. Thế nhưng đột nhiên cô lại nhìn thấy Giang Nhan trong đám đông. Cô rẽ đám đông đi tìm anh, ai ngờ anh vừa nhìn thấy cô đã liên tục lùi lại phía sau. Cô cứ vội vàng đuổi theo nhưng anh càng đi càng tuyệt vọng, trong lòng cô vô cùng khó chịu.

Bởi vì cô biết Giang Nhan chắc chắn rất thất vọng về cô. Anh ấy không muốn cô yêu Giang Nguyên, thế nhưng cuối cùng cô lại vêu Giang Nguyên thật, vì vậy nên cô và Giang Nguyên không nhận được lời chúc phúc từ anh. Cô lo lắng gọi, là bởi vì cô muốn cầu xin anh tha thứ. Cô lớn tiếng gọi tên anh, hi vọng anh sẽ tha thứ cho mình.

Cô không thể kể cho Giang Nguyên nghe chuyện này, cô sợ anh sẽ vì vậy mà cảm thấy khó chịu.

Những người trong phòng lần lượt đi ra, Vân Vy liền trở lại phòng.

Giang Nguyên đang nằm trên giường, vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ.

Một người đàn ông liền đưa cho cô một xấp tài liệu có liên quan đến pháp luật.

Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Anh có việc cần nhờ em giúp đỡ. Anh đã mở một công ty nhỏ, mới thành lập không bao lâu, vẫn còn rất rối rắm. Em tiếp quản công ty giúp anh có được không? Anh còn có mấy phần mềm đã làm xong nhưng chưa bán ra, em có thể giúp anh tìm đối tác được không?

Anh mắt anh lấp lánh khiến cho trái tìm cô đau đớn.

Tất cả những gì anh có đều nằm trên đống tài liệu này, giờ anh giao hết cho cô:

- Em không muốn! - Cô đưa tay ra kéo anh, bàn tay anh lạnh toát. Bàn tay kia của cô vươn ra chạm vào đuôi mắt anh. Lúc anh cười, ở khóe mắt thường có một nếp nhăn nhỏ xíu, giống như một cái chồi non vào mùa xuân, một nhánh cây xinh đẹp: - Em là một kẻ tham lam, em không chỉ cần quá khứ của anh mà còn cần cả tương lai của anh nữa! - Cô mỉm cười, nụ cười gượng gạo: - Thế nên cho dù anh có cho em nhiều hơn nữa em cũng không thèm, bởi vì cả con người anh đều phải thuộc về em!

Khóe mắt anh khẽ rưng rưng, nước mắt trào ra.

Anh còn tưởng trước mặt cô, cả đời này anh sẽ không bao giờ rơi nước mắt. Cô cũng không biết rằng tối hôm ấy, hai người nắm tay, nằm ngủ bên nhau, khi cô đã ngủ say, anh đã nằm khóc thầm sau lưng cô.

Cô thiếp đi trên đùi anh.

Anh chiều tà chiếu qua ô cửa sổ vào phòng, ánh nắng ấm áp mang theo màu vàng dịu dàng khiến cho cô tỉnh giấc, he hé đôi mắt... Chưa bao giờ cô được nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp đến như vậy!

Giang Nguyên nửa nằm nửa ngồi gấp hạc giấy. Từng con hạc giấy được gấp xong và bỏ vào trong cái bình thủy tinh xấu xí và rẻ tiền.

Anh đã gấp rất nhiều. Cuối cùng anh cũng dừng tay, đưa trả cái bình cho cô.

- Em có biết câu “Chim bay thành từng đôi” không? - Anh ấy cũng có lúc dùng nhầm từ đấy!

Anh đã gấp số hạc bằng đúng số mà cô đã gấp được.

Cô bật cười:

- Anh nói cho em một tin vui nhé, quả tim thích hợp cho phẫu thuật ngày mai sẽ được chuyển đến. Anh có một yêu cầu, ngày mai em hãy đến sân bay đón anh!

Cô gật đầu:

- Vâng ạ!

Nói xong Giang Nguyên tỏ vẻ rất nhẹ nhõm, anh chỉ vào bộ quần áo ở đầu giường:

- Mau đưa quần áo mới cho anh mặc đi!

Cô đúng là chẳng thể giấu anh chuyện gì!

Quần áo lần lượt được mặc lên người anh, chỉnh tề, gọn gàng... Trông anh thật đẹp trai!

- Có đẹp không? - Anh hỏi.

- Đẹp lắm! - Thật sự rất đẹp, Vân Vy cố gắng nở nụ cười.

Anh dang rộng vòng tay:

- Ôm anh đi!

Vân Vy vòng tay ôm anh, nước mắt cô chảy ướt áo anh.

Giang Nguyên siết chặt vòng tay:

- Vân Vy, em vẫn chưa nói cho anh biết đáp án!

Cô không biết anh đang nói đến đáp án gì?

- Anh rất muốn được làm con thuyền của em, nhưng hiện giờ anh không thể mang em đi phiêu bạt khắp chốn, anh chỉ có thể đưa em đến bến bờ của hạnh phúc thôi! Anh còn chưa hỏi em là em có muốn ngồi lên con thuyền của anh không?

Vẫn còn một tiếng đồng hồ nữa máy bay sẽ hạ cánh.

Vân Vy chợt nhận được điện thoại của Khang Kiện:

- Vân Vy, chắc là không kịp rồi!

Cô không còn đủ thời gian để đi tìm hiểu ý nghĩa câu nói của Khang Kiện. Toàn thân cô cứng đờ trên ghế băng, không sao cử động được.

Mãi cho đến khi có người chạy đến trước mặt nói với cô:

- Cô ơi, mua báo đi, được tặng một tấm thiệp đấy! - Có người chìa tấm thiệp ra trước mặt cô.

Vốn dĩ Vân Vy chẳng còn tâm trí nào mà xem, nhưng vì người bán hàng quá nhiệt tình, mặc dù thấy Vân Vy không nói gì, người đó vẫn tỉ mỉ giới thiệu.

- Tấm thiệp này không giống như những tấm thiệp bình thường đâu nhé. Đây là thiệp Mandi, cô chỉ cần viết vào vài lời để tương lai có thể gửi cho người mà cô yêu thương nhất đấy! Hãy để cho anh ấy biết mấy năm trước cô đã yêu thương anh ấy như thế nào!

Có lẽ chính câu nói này đã chạm vào nỗi lòng của cô.

Tầm thiệp ấy đã đặt trước mặt cô rất lâu, nước mắt cô đã rơi trên tấm thiệp. Cô vội vàng lấy tay lau đi rồi nghẹn ngào:

- Chậm nhất là bao lâu mới gửi đi?

- Cô cần bao nhiêu thời gian?

Vân Vy ngẫm nghĩ rồi nói:

- Ba mươi năm.

Cô bán hàng ái ngại nói:

- Chúng tôi không có kì hạn lâu như vậy, chỉ có điều sau khi nhận lại rồi cô có thể giữ lại để sau này gửi tiếp.

Vậy cũng được.

- Ở đây phải điền tên của người yêu.

Người nhận, cô viết hai chữ rõ ràng: “Giang Nguyên”.

Giang Nguyên, anh vẫn không tin rằng người em yêu thương nhất chính là anh, em còn chưa kịp nói cho anh biết điều đó.

Thực ra hai nguyện vọng của anh vẫn còn có một đáp án thứ ba.

Đó chính là thời gian không thể thay đổi tình cảm nhưng có thể mài mòn sinh mệnh. Ba mươi năm đủ để em có thể mài mòn cuộc đời của mình, đến lúc ấy em sẽ mang tấm thiệp này ra, đến bên cạnh anh. Kể từ đó, chúng ta sẽ không bao giờ xa rời.

Anh thận trọng như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng tin rằng em yêu anh, vậy thì giờ em viết cho anh, đợi đến lúc gặp anh, sẽ lấy tấm thiệp này ra làm bằng chứng, khiến cho anh không thể nghi ngờ được nữa.

Em yêu anh, yêu cho đến tận cuối cuộc đời!

Cuối cùng Tô Tần cũng hạ quyết tâm sẽ dọn dẹp căn phòng.

Trợ lí của anh đã thuê người giúp việc đến lau dọn. Lúc mở cánh cửa phòng ra, người đó giật nảy mình hỏi:

- Căn phòng này của anh đã bao lâu rồi không được dọn dẹp?

Đã bao lâu rồi? Kể từ sau khi Giang Nhan qua đời, đồ đạc ở đây chưa từng có người động đến.

Ngay cả Tô Tần sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, quay trở lại đây cũng chỉ ngồi trên ghế sô pha một lát mà không nỡ động vào bất kì thứ gì, tất cả mọi thứ vẫn giữ nguyên như từ trước ngày Giang Nhan ra đi. Hơn nữa Tô Tần cũng cảm thấy mình chẳng có quyền gì mà quyết định việc có nên động đến căn phòng này không. Anh cứ cho rằng, người có quyền nhất với căn phòng này chính là Vân Vy. Anh vốn đã định giao chìa khóa nhà cho cô nhưng thật không ngờ Vân Vy và Giang Nguyên lại ở bên nhau.

Anh nghĩ đợi đến khi mọi việc sáng tỏ, anh sẽ nói ra chuyện này, giờ thì anh cảm thấy chuyện đó là không cần thiết nữa rồi. Giang Nhan đã dốc hết tâm trí và sức lực trang trí cho căn phòng này chỉ là để Vân Vy được vui chứ không phải tăng thêm áp lực tâm lí cho cô.

Nếu là như vậy xem ra anh nên giấu cô chuyện này thì tốt hơn. Chỉ cần anh không nói thì sẽ chẳng ai biết đến bí mật này.

Anh vẫn còn nhớ có một lần Giang Nhan uống say đã tiết lộ cho anh một bí mật.

Bí mật này đã giấu trong lòng Giang Nhan từ lâu lắm rồi, nó đè nặng lên trái tim khiến cho Giang Nhan không thể thở nổi:

- Tô Tần này, cậu có biết không? Thực ra tớ với Vân Vy chẳng phải là tình yêu sét đánh đâu! Thực ra hôm ấy tớ vô tình nhìn thấy cô ấy trong tấm ảnh của anh tớ chụp, nào ngờ sau khi xem xong bức ảnh ấy, tớ lại tò mò mới chủ động làm quen với cô ấy. Ban đầu tớ chẳng có chút cảm giác nào đặc biệt với cô ấy, chẳng qua chỉ là tò mò thôi, tò mò không biết vì sao anh tớ lại chụp cô ấy. Nếu như anh tớ thích cô ấy thì tớ càng muốn biết anh trai tớ rốt cuộc sẽ thích mẫu con gái thế nào. Kết quả là tớ không bao giờ ngờ rằng bọn tớ lại yêu nhau, tớ rơi vào cái hố sâu không lối thoát. Chuyện này tớ chỉ biết nói cho cậu thôi, tớ luôn cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải đối mặt với vấn đề này... ngộ nhỡ Vân Vy biết chuyện sẽ, cô ấy có...

Cuối cùng chuyện này đã trở thành một bí mật.

Tô Tần đang mải mê nghĩ ngợi vẩn vơ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Vân Vy. Ở đầu dây bên kia, Vân Vy liên tục lặp lại thời gian và địa chỉ:

- Tô Tần, anh nhớ nhé, đừng có đến muộn đấy!

Tô Tần ngắt máy.

Giang Nhan không ngờ rằng có một ngày mình lại đem lòng yêu Vân Vy.

Tô Tần mỉm cười, anh cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ có một lúc nào đó anh cũng lại rung động trước cô.

Trong lòng Tô Tần chợt cảm thấy xót xa. Vân Vy chắc cũng sẽ không bao giờ tin rằng anh sẽ thích cô, mặc cho anh dùng đủ mọi cách để chứng minh nhưng cô chỉ coi đó như một trò đùa lúc nông nổi của anh mà thôi.

Anh sẽ không nói cho cô biết, ngày hôm ấy, anh xuất hiện trong phòng bệnh của Giang Nguyên là để đưa ra điều kiện với một gã đàn ông chỉ còn đang thở yếu ớt.

- Nếu như anh đồng ý rời xa Vân Vy, tôi sẽ nghĩ mọi cách để giúp anh tìm một quả tim thích hợp. Anh nên biết cả Trung Quốc này chẳng ai có khả năng này bằng tôi đâu!

Người đó đã thẳng thừng từ chối.

Anh vẫn không nản lòng:

- Anh phải biết hiện giờ tôi thuận lợi hơn anh nhiều, bởi vì anh sắp chết rồi, còn cái tôi có chính là thời gian!

Một kẻ đường đường là người thừa kế tập đoàn Tô Thị hùng mạnh như anh lại đi dùng thủ đoạn bỉ ổi này.

Cuối cùng anh vẫn là người đầu hàng trước Giang Nguyên.

Lúc quả tim thích hợp với Giang Nguyên chưa về đến nơi thì anh đã tìm thấy cho Giang Nguyên một quả tim thích hợp hơn.

Phẫu thuật đã thành công.

Hiện giờ bọn họ chuẩn bị nắm tay nhau bước vào lễ đường.

- Tổng giám đốc Tô, hội nghị đã chuẩn bị xong, thời gian là sáng mai!

- Thay đổi thời gian đi! - Tô Tần đột nhiên nói.

- Nhưng mà...

Ngày 10 tháng 10 năm 2010, nếu như ngày này là ngày thành hôn của anh.

Anh đã từng nghĩ thầm, mặc dù trong lòng Vân Vy, Giang Nhan là người cô yêu nhất, chuyện này là không thể thay đổi, nhưng Giang Nhan đã không còn, anh có lẽ vẫn có thể chấp nhận đứng vị trí thứ hai trong tim cô. Nhưng thật không ngờ, ngay cả vị trí thứ hai này cũng chẳng đến lượt anh.

Tô Tần đi ra ngoài, ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu vào mắt anh, khiến cho đôi mắt anh nhức nhối, suýt chút nữa thì roi lệ.

Thật là đáng tiếc!

Anh đã bỏ ra tất cả, thế mà cô mãi mãi chẳng bao giờ tin.

Thật là đáng tiếc!

Cô không biết và cũng không tin vào một tình cảm như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện