[Edited by Andie Trần]
Beta: Lê Như Quỳnh.
Sau chuyện lần đó, Giang Lam Tuyết muốn tìm gặp Cố Duẫn Tu cũng không dễ dàng gì, nương nàng nhất quyết phải để Vân Thi canh chừng nàng một tấc không rời. Nha đầu Vân Thi này sợ nhất là Vi thị nên nhất mực nghe lời, canh chừng nàng thật chặt. Đừng nói đến việc đi tìm Cố Duẫn Tu, chỉ đi đường mà trì hoãn một chút cũng không được. Hết lần này đến lần khác nàng và Cố Duẫn Tu náo loạn cả thành như thế, Cố Duẫn Tu đương nhiên cũng không ngốc mà chạy đến tìm nàng.
Vài cơn mưa hiếm hoi của mùa hè vừa qua đi thì khí trời mấy ngày sau liền nóng bức trở lại. Vậy mới thấy Hầu phủ quả thật vô cùng xem trọng Lục Trường Thanh, bằng chứng là việc sai hạ nhân đem tới Lục gia không ít băng để làm mát. Giang Lam Tuyết cũng nhân cơ hội này nhờ quản sự đưa băng tới Lục gia truyền lời cho Cố Duẫn Tu, bảo hắn đến gặp nàng. Sợ hắn không chịu đến, nàng còn nhấn mạnh rằng có việc cực kỳ quan trọng cần nói cho hắn biết.
Khi quản sự về lại Hầu phủ liền đem lời của Giang Lam Tuyết nhắn lại cho Cố Duẫn Tu. Thế tử nghe Giang Lam Tuyết muốn tìm hắn, thật lòng không muốn đi lắm —— nữ nhân này nhất định lại muốn giở trò gì đây. Nhưng không biết tại sao trong lòng Cố Duẫn Tu lại hiếu kỳ, muốn xem thử nàng định làm gì, cho nên Cố Duẫn Tu vẫn đến gặp Giang Lam Tuyết.
Ba ngày sau, Cố Duẫn Tu đến Lục gia.
Lần này Giang Lam Tuyết thấy Cố Duẫn Tu đến cũng không giương cung bạt kiếm với hắn như trước. Bởi vì trên đời này, người hiểu rõ hắn nhất không ai khác là nàng. Nếu như hôm nay nàng lại gây gổ với hắn, không chừng ngày mai hắn liền cưới Tố Nương về phủ nhằm đối nghịch nàng.
Qua ba tuần trà thì Cố Duẫn Tu mới thong thả ung dung lên tiếng: "Giang công tử bảo có chuyện quan trọng muốn nói cho bổn thế tử. Cuối cùng là chuyện gì quan trọng đến mức phải bảo gia đến đây vậy?"
"Không phải lúc trước ngươi muốn biết rốt cuộc ai đã trở thành Thái tử, có được cả thiên hạ này hay sao? Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, là Ngũ hoàng tử".
Cố Duẫn Tu khó hiểu nhìn Giang Lam Tuyết: "Ngươi gọi ta đến chỉ vì việc này thôi sao?"
"Đúng vậy". Giang Lam Tuyết vừa đáp vừa châm thêm trà cho Cố Duẫn Tu.
Cố Duẫn Tu đương nhiên là không tin lời nàng, hừ một tiếng nói, "Có phải ngươi có chuyện muốn cầu xin gia. Nể mặt tình cảm trước đây giữa gia với ngươi, gia đây có thể suy xét đến việc có giúp ngươi hay không".
"Ta không có chuyện gì để cầu xin ngươi. Chỉ là muốn hỏi Thế tử gia một chuyện nhỏ. Hiện tại ngươi có phải đang muốn nghị thân với Tố Nương phải không". Giang Lam Tuyết cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất để hỏi hắn.
Nghe vậy lông mày của Cố Duẫn Tu hơi nhướng lên một chút. Hóa ra là vì chuyện này, xem ra Giang tam vẫn chưa muốn từ bỏ ý định gả cho hắn. Cố Duẫn Tu cố ý cao giọng: "Phải thì thế nào, ngươi có thể nghị thân với Hứa Thính Tùng thì sao ta lại không thể nghị thân cùng Kiều Tố Nương".
"Chuyện của ta với Hứa Thính Tùng vốn dĩ chỉ là hiểu lầm. Giang gia ta cũng chưa bao giờ đồng ý chuyện nghị thân với hắn". [Edited by Andie Trần]
Cố Duẫn Tu cười: "Lúc trước hình như có người nói với ta là nàng ta với ai đi chăng nữa cũng không liên quan gì tới ta. Bây giờ ta cũng muốn nói, chuyện của ta với người khác có ra sao đi chăng nữa cũng không liên quan gì tới ngươi".
Giang Lam Tuyết muốn bốc khói, nàng biết ngay Cố Duẫn Tu sẽ nói như vậy mà!
"Nếu là chuyện của người khác, ta mới không thèm quan tâm, nhưng chuyện này có liên quan đến Tố Nương". Giang Lam Tuyết cố gắng áp chế cơn giận dữ.
"Vậy thì sao, nam chưa cưới nữ chưa gả, ngươi cũng có thể gả cho Hứa Thính Tùng a, như vậy đôi bên đều vẹn toàn. Ngươi không phải vẫn luôn thấy hắn có tiền đồ sao? Nếu ta cưới Kiều Tố Nương, ngươi vừa hay có thể gả cho hắn". Cố Duẫn Tu cười híp mắt.
Giang Lam Tuyết nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ kia của Cố Duẫn Tu, lửa giận trong lòng càng bốc cao ngùn ngụt.
"Ta không có phúc phần để được mối nhân duyên tốt như vậy!" Giang Lam Tuyết trợn mắt trừng hắn.
Cố Duẫn Tu có chút không vui. Ý nàng nghĩa là gia đây so ra vẫn kém Hứa Thính Tùng kia! Đã vậy tại sao nàng luôn vội vội vàng vàng đòi thành thân với hắn? "Gia đây thân phận gì, Hứa Thính Tùng thân phận gì, gả cho gia lẽ nào lại không phải là mối nhân duyên tốt!" Cố Duẫn Tu tức giận đáp trả.
"Hứa Thính Tùng vì yêu Tố Nương nên cả đời không nạp thiếp". Giang Lam Tuyết lại nói.
"Chuyện đó gia cũng có thể làm được!" Cố Duẫn Tu mạnh miệng chống đối.
Giang Lam Tuyết vừa nghe lời này liền có chút sửng sốt, trong lòng trào lên một cỗ chua sót nhìn thoáng qua Cố Duẫn Tu. Cố Duẫn Tu bị nàng nhìn như vậy trong lòng không hiểu tại sao lại có chút hốt hoảng, cứng nhắc xoay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Nói đi nói lại, còn không phải là vì ngươi luôn muốn gả cho ta sao. Nếu đã như vậy thì tại sao ngày trước ngươi cứ luôn lạnh nhạt với ta như thế."
Giang Lam Tuyết thật sự không ngờ Cố Duẫn Tu đến bây giờ vẫn tin rằng nàng muốn gả cho hắn. [Edited by Andie Trần] Giang Lam Tuyết thở dài: "Cố Duẫn Tu, ngươi cho là ta làm vậy là vì bản thân ta thôi sao? Nếu như ngươi cưới người khác, lại nạp thêm mười tám cái tiểu thiếp nữa, ta cũng sẽ không quản. Chỉ là Tố Nương nàng không thích hợp với ngươi. Tình hình của Hầu phủ ở kinh đô ra sao, ngươi chẳng lẽ lại không biết? Tố Nương lại là một cô nương nhẹ nhàng, mềm mỏng như thế nào, ngươi sao lại không rõ?"
Cố Duẫn Tu kỳ thật cũng không muốn cưới Kiều Tố Nương. Hắn nói những lời này chẳng qua là muốn chọc giận Giang tam một chút. Hắn vốn luôn bị Giang tam chọc cho nổi giận nhưng vừa rồi khi nàng nhìn hắn, hắn lại có cảm giác hắn làm sai rồi. Có lẽ do hắn luôn là người đơn giản như vậy cho nên mới bị Giang tam dễ dàng khi dễ.
"Được rồi, gia kì thật cũng không muốn cưới nàng ta. Ngươi yên tâm đi, tỷ muội tốt kia của ngươi vẫn nên nhường lại cho Hứa Thính Tùng. Gia đây vẫn là muốn nạp mười tám người tiểu thiếp kia hơn". Giọng điệu Cố Duẫn Tu có chút không kiên nhẫn.
Giang Lam Tuyết nghe hắn nói như vậy liền an tâm.
"Giang tam, ngươi đừng cho rằng lần này chết đi sống lại thì chuyện gì ngươi cũng biết rõ hơn người khác, chuyện gì ngươi cũng có thể nắm trong tay. Có một số việc không phải như những gì ngươi thấy, còn có nhiều chuyện ngươi không thể thay đổi, không thể khống chế được". Cố Duẫn Tu nghiêm túc nói với Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết ngơ ngẩn nhìn hắn, lời này của hắn có ẩn ý: "Ngươi nói như vậy là có ý gì?"
"Không có gì. Ngươi cứ thử suy nghĩ kĩ lời ta nói là đúng hay sai đi".
Lần này Giang Lam Tuyết không phản bác, còn không tự chủ được gật gật đầu. Lời này của Cố Duẫn Tu xác thật có chút đạo lý, không nghĩ tới hắn cũng có lúc đứng đắn như vậy.
"Ngay cả chút chuyện này mà cũng dám làm phiền gia. Lãng phí thời gian của gia!" Cố Duẫn Tu lại khôi phục bộ dạng không đứng đắn.
Giang Lam Tuyết cười lại: "Đa tạ Thế tử nể mặt. Lần sau nếu thế tử có chuyện gì tìm ta, ta nhất định sẽ không chần chừ mà giúp đỡ".
Cố Duẫn Tu thấy Giang Lam Tuyết ngoan như vậy, trong lòng có chút vừa ý.
"Nói đi nói lại, ngươi có thể cho gia một câu trả lời chắc chắn không? Ngươi bày ra nhiều chuyện như vậy đều không phải là vì muốn gả cho ta?"
Giang Lam Tuyết không biết Cố Duẫn Tu nhắc đến chuyện gì: "Ta không biết Thế tử gia nói đến chuyện gì. Tuy nhiên, ta có thể khẳng định với ngươi, ta không nghĩ đến việc gả cho ngươi. Thế tử gia ngàn vạn lần không nên lại hiểu lầm ta".
Cố Duẫn Tu sờ sờ mũi, chẳng lẽ là hắn tự mình đa tình: "Vậy ngươi lần trước đến Hầu phủ, trang điểm đẹp như vậy..."
Giang Lam Tuyết nhìn hắn lắc đầu thở dài: "Ngươi a, sống lại một đời cũng không biết Hầu phu nhân chán ghét cái gì. Bà không thích màu hồng đào, cũng không thích trân châu, lại càng không thích mùi thơm quá nồng. Nói như vậy ngươi đã hiểu ý ta rồi chứ?" [Edited by Andie Trần]
Cố Duẫn Tu nghĩ lại, nương hắn xác thực từng nói qua Giang tam không biết ăn mặc, mình vậy mà lại tưởng tượng quá nhiều, tự mình đa tình.
"Khụ khụ, nếu đã như vậy thì tốt rồi". Cố Duẫn Tu ho nhẹ. Hắn sống qua hai đời mà cho tới bây giờ vẫn không hiểu được trong lòng Giang Lam Tuyết đang nghĩ gì.
Hai người nhất thời đều yên lặng. Sự yên lặng này khiến cả cả hai người cùng nhớ tới khoảng thời gian kiếp trước. Kiếp trước khi bọn họ ở chung một chỗ cũng thường xuyên không nói chuyện. Cũng may là đời này bọn họ không cần phải làm phu thê.
Giang Lam Tuyết là người phá bỏ sự yên lặng kia trước. "Còn chuyện của Hầu phu nhân, ngươi chuẩn bị đối phó thế nào?"
Cố Duẫn Tu không phản ứng kịp, ngơ ngác nói: "Chuyện gì, đối phó gì?"
"Chuyện Tố Nương a". Giang Lam Tuyết nói.
"Cùng lắm thì gia đây lại chạy tới quân doanh". Cố Duẫn Tu thờ ơ nói.
Giang Lam Tuyết vừa nghe hắn nói như vậy liền phì cười: "Ngươi không sợ lại bị ăn gậy nữa sao?"
Nhắc tới chuyện bị ăn gậy, Cố Duẫn Tu có chút buồn bực: "Giang tam ngươi thật không biết tốt xấu a".
Giang Lam Tuyết cười nói: "Là ta sai rồi, xin Thế tử thứ lỗi".
"Hừ, bổn thế tử không so đo với ngươi. Trễ nải cả nửa ngày, gia đi đây". Cố Duẫn Tu đứng dậy muốn rời đi.
Giang Lam Tuyết cũng đứng dậy tiễn hắn ra cửa. Suốt một đường đi đến cổng lớn hai người không nói tiếng nào. Lúc Cố Duẫn Tu sắp phải đi đột nhiên hỏi một câu: "Giang tam, ngươi nói chúng ta sao lại thành ra như vậy?"
Cố Duẫn Tu cũng không đợi Giang Lam Tuyết trả lời, cứ thế lên xe ngựa đi mất, để lại Giang Lam Tuyết đứng đó suy nghĩ mãi lời nói của Cố Duẫn Tu. Cuối cùng bọn họ tại sao lại thành ra như vậy?
Cố Duẫn Tu vừa đi, Vân Thi liền xụ mặt đi tới: "Công tử chuyện gì đã xảy ra! Vì sao lại gặp Thế tử gia nữa chứ!"
Giang Lam Tuyết vội vàng dỗ ngọt: "Vân tỷ tỷ, Vân cô nương, là ngươi tốt bụng. Tỷ ngàn vạn lần đừng đem chuyện này cáo trạng với nương! Đây là lần cuối cùng".
"Hừ, lần trước cũng nói là lần cuối cùng". Vân Thi nói [Edited by Andie Trần]
"Lần này có chút đặc biệt. Tỷ tỷ thương, ngàn vạn đừng nói với nương, bằng không không chỉ muội bị mắng mà tỷ cũng không tránh khỏi bị phạt a".
Vân Thi lại nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lão gia và phu nhân đều vì muốn tốt cho ngươi. Thế tử gia không phù hợp với ngươi a".
"Muội biết, muội biết, ai cũng biết".
"Biết rõ là tốt rồi. Lần này là lần cuối cùng. Lần sau tái phạm, tỷ sẽ cáo trạng!"
Mấy hôm sau, Giang Lam Tuyết lại đến Kiều phủ, nghe Tố Nương nói Hầu phủ cuối cùng cũng không có nhắc gì đến chuyện nghị thân nữa.
Việc này coi như đã sắp xếp ổn thỏa. Từ nay về sau, Cố Duẫn Tu lại muốn cưới ai không liên quan gì tới nàng. Hai người bọn họ cũng không cần phải gặp nhau nữa.
Việc hôn nhân của Thế tử lại khiến Hầu phu nhân buồn bã không thôi. Một nhà không thành, hai nhà không thành, mắt thấy Hầu gia sắp phải hồi kinh báo cáo, ông lần này đến kinh thành, cũng không biết có khó khăn trắc trở gì hay không. Lão phu nhân ở kinh thành lại gửi thư, nói muốn đưa hai người cháu gái đến thành Ngân Châu. Hầu phu nhân gấp đến độ tóc cũng bạc thêm vài sợi, Cố Duẫn Tu một chút cũng không quan tâm tới. Mỗi khi Hầu phu nhân nhắc tới việc này, Cố Duẫn Tu đều tuyên bố chỉ cần hắn không gật đầu, ai cũng không được.
Mùa hè Tây Bắc nóng nảy qua đi, mùa thu cũng tới nhanh.
Đến tháng chín, Lục gia lại xuất hiện thêm một vị khách, là đệ đệ của Mai Cửu Nương, tên là Mai Hoán Chi. Hắn là vì đi tìm tỷ tỷ nên mới đến Ngân Châu. Hắn hoài nghi Lục Trường Thanh đem tỷ tỷ hắn giấu đi, liền ở Lục gia mãi không chịu đi, một hai bắt Lục Trường Thanh phải đem tỷ tỷ hắn giao ra đây.
Lục Trường Thanh lại thập phần chiếu cố Mai Hoán Chi. Đến Tết trùng dương, Lục Trường Thanh mang theo Mai Hoán Chi cùng Giang Lam Tuyết đi đăng cao*.
*đăng cao: Nhân dịp tết Trùng Cửu (9-9 âm lịch), người Trung Quốc thường đến vùng ngoại thành để leo núi, thưởng ngoạn phong cảnh, hít thở bầu không khí trong lành.. Cổ thi có câu: "Gặp ngày Trùng Cửu đăng cao". "Đăng cao" là lên chỗ cao. "Trùng cửu" và "Đăng cao" đều do điển tích trên. Theo quan niệm thì làm như vậy sẽ tránh được tai ương. Phong tục này dựa theo nhiều điển tích. Bạn nào có hứng thú thì tra GG thêm nha. [Edited by Andie Trần]
Dọc theo đường đi, Mai Hoán Chi không ngừng nói xấu Lục Trường Thanh với Giang Lam Tuyết. Cái gì mà câu dẫn thiếu nữ nhà lành, bội tình bạc nghĩa, bảo Giang Lam Tuyết ngàn vạn lần đừng để người này dạy hư, nhân lúc còn sớm bỏ người sư phụ này đi. Còn nói tài nghệ hắn cũng không tồi, có thể bái hắn làm sư phụ.
Giang Lam Tuyết một bên cảm thấy bi ai thay cho sư phụ, một bên lại muốn an ủi Mai Hoán Chi. Mai Hoán Chi lại không biết Giang Lam Tuyết là nữ tử, nửa đường đi mệt còn muốn dựa vào người Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết vội đẩy ra hắn, thiếu chút nữa đẩy hắn xuống vách núi.
Lục Trường Thanh thấy thế đành nhắc nhở: "Hoán Chi, đừng nghịch nữa, chăm chú đi đường".
Mai Hoán Chi lại nói với Giang Lam Tuyết: "Hừ, còn dám gọi Hoán Chi, hắn thật sự cho rằng hắn là tỷ phu của ta sao! Đồ vô sỉ!" Nói xong tay lại muốn để trên vai Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết vội trốn tránh, bước chân cũng nhanh hơn.
"Giang Lam! Ngươi chạy cái gì! Từ từ chờ ta với!" Mai Hoán Chi kêu rên.
Cố Duẫn Tu ở đằng trước đột nhiên nghe có người gọi Giang Lam, bước chân dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục leo lên. Hứa Thính Tùng đi cùng thế mà lại gọi Cố Duẫn Tu lại: "Thế tử, ta hình như nghe thấy có người nhắc tới Giang công tử. Đã lâu không gặp Giang công tử, chúng ta ở lại chờ hắn. Thế tử nếu vội thì có thể đi trước, tới đình trên đó chờ ta cũng được".
Cố Duẫn Tu thấy hắn cũng không có việc gì để vội, liền nói: "Ta vẫn nên cùng chờ với ngươi ở đây đi".
Beta: Lê Như Quỳnh.
Sau chuyện lần đó, Giang Lam Tuyết muốn tìm gặp Cố Duẫn Tu cũng không dễ dàng gì, nương nàng nhất quyết phải để Vân Thi canh chừng nàng một tấc không rời. Nha đầu Vân Thi này sợ nhất là Vi thị nên nhất mực nghe lời, canh chừng nàng thật chặt. Đừng nói đến việc đi tìm Cố Duẫn Tu, chỉ đi đường mà trì hoãn một chút cũng không được. Hết lần này đến lần khác nàng và Cố Duẫn Tu náo loạn cả thành như thế, Cố Duẫn Tu đương nhiên cũng không ngốc mà chạy đến tìm nàng.
Vài cơn mưa hiếm hoi của mùa hè vừa qua đi thì khí trời mấy ngày sau liền nóng bức trở lại. Vậy mới thấy Hầu phủ quả thật vô cùng xem trọng Lục Trường Thanh, bằng chứng là việc sai hạ nhân đem tới Lục gia không ít băng để làm mát. Giang Lam Tuyết cũng nhân cơ hội này nhờ quản sự đưa băng tới Lục gia truyền lời cho Cố Duẫn Tu, bảo hắn đến gặp nàng. Sợ hắn không chịu đến, nàng còn nhấn mạnh rằng có việc cực kỳ quan trọng cần nói cho hắn biết.
Khi quản sự về lại Hầu phủ liền đem lời của Giang Lam Tuyết nhắn lại cho Cố Duẫn Tu. Thế tử nghe Giang Lam Tuyết muốn tìm hắn, thật lòng không muốn đi lắm —— nữ nhân này nhất định lại muốn giở trò gì đây. Nhưng không biết tại sao trong lòng Cố Duẫn Tu lại hiếu kỳ, muốn xem thử nàng định làm gì, cho nên Cố Duẫn Tu vẫn đến gặp Giang Lam Tuyết.
Ba ngày sau, Cố Duẫn Tu đến Lục gia.
Lần này Giang Lam Tuyết thấy Cố Duẫn Tu đến cũng không giương cung bạt kiếm với hắn như trước. Bởi vì trên đời này, người hiểu rõ hắn nhất không ai khác là nàng. Nếu như hôm nay nàng lại gây gổ với hắn, không chừng ngày mai hắn liền cưới Tố Nương về phủ nhằm đối nghịch nàng.
Qua ba tuần trà thì Cố Duẫn Tu mới thong thả ung dung lên tiếng: "Giang công tử bảo có chuyện quan trọng muốn nói cho bổn thế tử. Cuối cùng là chuyện gì quan trọng đến mức phải bảo gia đến đây vậy?"
"Không phải lúc trước ngươi muốn biết rốt cuộc ai đã trở thành Thái tử, có được cả thiên hạ này hay sao? Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, là Ngũ hoàng tử".
Cố Duẫn Tu khó hiểu nhìn Giang Lam Tuyết: "Ngươi gọi ta đến chỉ vì việc này thôi sao?"
"Đúng vậy". Giang Lam Tuyết vừa đáp vừa châm thêm trà cho Cố Duẫn Tu.
Cố Duẫn Tu đương nhiên là không tin lời nàng, hừ một tiếng nói, "Có phải ngươi có chuyện muốn cầu xin gia. Nể mặt tình cảm trước đây giữa gia với ngươi, gia đây có thể suy xét đến việc có giúp ngươi hay không".
"Ta không có chuyện gì để cầu xin ngươi. Chỉ là muốn hỏi Thế tử gia một chuyện nhỏ. Hiện tại ngươi có phải đang muốn nghị thân với Tố Nương phải không". Giang Lam Tuyết cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất để hỏi hắn.
Nghe vậy lông mày của Cố Duẫn Tu hơi nhướng lên một chút. Hóa ra là vì chuyện này, xem ra Giang tam vẫn chưa muốn từ bỏ ý định gả cho hắn. Cố Duẫn Tu cố ý cao giọng: "Phải thì thế nào, ngươi có thể nghị thân với Hứa Thính Tùng thì sao ta lại không thể nghị thân cùng Kiều Tố Nương".
"Chuyện của ta với Hứa Thính Tùng vốn dĩ chỉ là hiểu lầm. Giang gia ta cũng chưa bao giờ đồng ý chuyện nghị thân với hắn". [Edited by Andie Trần]
Cố Duẫn Tu cười: "Lúc trước hình như có người nói với ta là nàng ta với ai đi chăng nữa cũng không liên quan gì tới ta. Bây giờ ta cũng muốn nói, chuyện của ta với người khác có ra sao đi chăng nữa cũng không liên quan gì tới ngươi".
Giang Lam Tuyết muốn bốc khói, nàng biết ngay Cố Duẫn Tu sẽ nói như vậy mà!
"Nếu là chuyện của người khác, ta mới không thèm quan tâm, nhưng chuyện này có liên quan đến Tố Nương". Giang Lam Tuyết cố gắng áp chế cơn giận dữ.
"Vậy thì sao, nam chưa cưới nữ chưa gả, ngươi cũng có thể gả cho Hứa Thính Tùng a, như vậy đôi bên đều vẹn toàn. Ngươi không phải vẫn luôn thấy hắn có tiền đồ sao? Nếu ta cưới Kiều Tố Nương, ngươi vừa hay có thể gả cho hắn". Cố Duẫn Tu cười híp mắt.
Giang Lam Tuyết nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ kia của Cố Duẫn Tu, lửa giận trong lòng càng bốc cao ngùn ngụt.
"Ta không có phúc phần để được mối nhân duyên tốt như vậy!" Giang Lam Tuyết trợn mắt trừng hắn.
Cố Duẫn Tu có chút không vui. Ý nàng nghĩa là gia đây so ra vẫn kém Hứa Thính Tùng kia! Đã vậy tại sao nàng luôn vội vội vàng vàng đòi thành thân với hắn? "Gia đây thân phận gì, Hứa Thính Tùng thân phận gì, gả cho gia lẽ nào lại không phải là mối nhân duyên tốt!" Cố Duẫn Tu tức giận đáp trả.
"Hứa Thính Tùng vì yêu Tố Nương nên cả đời không nạp thiếp". Giang Lam Tuyết lại nói.
"Chuyện đó gia cũng có thể làm được!" Cố Duẫn Tu mạnh miệng chống đối.
Giang Lam Tuyết vừa nghe lời này liền có chút sửng sốt, trong lòng trào lên một cỗ chua sót nhìn thoáng qua Cố Duẫn Tu. Cố Duẫn Tu bị nàng nhìn như vậy trong lòng không hiểu tại sao lại có chút hốt hoảng, cứng nhắc xoay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Nói đi nói lại, còn không phải là vì ngươi luôn muốn gả cho ta sao. Nếu đã như vậy thì tại sao ngày trước ngươi cứ luôn lạnh nhạt với ta như thế."
Giang Lam Tuyết thật sự không ngờ Cố Duẫn Tu đến bây giờ vẫn tin rằng nàng muốn gả cho hắn. [Edited by Andie Trần] Giang Lam Tuyết thở dài: "Cố Duẫn Tu, ngươi cho là ta làm vậy là vì bản thân ta thôi sao? Nếu như ngươi cưới người khác, lại nạp thêm mười tám cái tiểu thiếp nữa, ta cũng sẽ không quản. Chỉ là Tố Nương nàng không thích hợp với ngươi. Tình hình của Hầu phủ ở kinh đô ra sao, ngươi chẳng lẽ lại không biết? Tố Nương lại là một cô nương nhẹ nhàng, mềm mỏng như thế nào, ngươi sao lại không rõ?"
Cố Duẫn Tu kỳ thật cũng không muốn cưới Kiều Tố Nương. Hắn nói những lời này chẳng qua là muốn chọc giận Giang tam một chút. Hắn vốn luôn bị Giang tam chọc cho nổi giận nhưng vừa rồi khi nàng nhìn hắn, hắn lại có cảm giác hắn làm sai rồi. Có lẽ do hắn luôn là người đơn giản như vậy cho nên mới bị Giang tam dễ dàng khi dễ.
"Được rồi, gia kì thật cũng không muốn cưới nàng ta. Ngươi yên tâm đi, tỷ muội tốt kia của ngươi vẫn nên nhường lại cho Hứa Thính Tùng. Gia đây vẫn là muốn nạp mười tám người tiểu thiếp kia hơn". Giọng điệu Cố Duẫn Tu có chút không kiên nhẫn.
Giang Lam Tuyết nghe hắn nói như vậy liền an tâm.
"Giang tam, ngươi đừng cho rằng lần này chết đi sống lại thì chuyện gì ngươi cũng biết rõ hơn người khác, chuyện gì ngươi cũng có thể nắm trong tay. Có một số việc không phải như những gì ngươi thấy, còn có nhiều chuyện ngươi không thể thay đổi, không thể khống chế được". Cố Duẫn Tu nghiêm túc nói với Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết ngơ ngẩn nhìn hắn, lời này của hắn có ẩn ý: "Ngươi nói như vậy là có ý gì?"
"Không có gì. Ngươi cứ thử suy nghĩ kĩ lời ta nói là đúng hay sai đi".
Lần này Giang Lam Tuyết không phản bác, còn không tự chủ được gật gật đầu. Lời này của Cố Duẫn Tu xác thật có chút đạo lý, không nghĩ tới hắn cũng có lúc đứng đắn như vậy.
"Ngay cả chút chuyện này mà cũng dám làm phiền gia. Lãng phí thời gian của gia!" Cố Duẫn Tu lại khôi phục bộ dạng không đứng đắn.
Giang Lam Tuyết cười lại: "Đa tạ Thế tử nể mặt. Lần sau nếu thế tử có chuyện gì tìm ta, ta nhất định sẽ không chần chừ mà giúp đỡ".
Cố Duẫn Tu thấy Giang Lam Tuyết ngoan như vậy, trong lòng có chút vừa ý.
"Nói đi nói lại, ngươi có thể cho gia một câu trả lời chắc chắn không? Ngươi bày ra nhiều chuyện như vậy đều không phải là vì muốn gả cho ta?"
Giang Lam Tuyết không biết Cố Duẫn Tu nhắc đến chuyện gì: "Ta không biết Thế tử gia nói đến chuyện gì. Tuy nhiên, ta có thể khẳng định với ngươi, ta không nghĩ đến việc gả cho ngươi. Thế tử gia ngàn vạn lần không nên lại hiểu lầm ta".
Cố Duẫn Tu sờ sờ mũi, chẳng lẽ là hắn tự mình đa tình: "Vậy ngươi lần trước đến Hầu phủ, trang điểm đẹp như vậy..."
Giang Lam Tuyết nhìn hắn lắc đầu thở dài: "Ngươi a, sống lại một đời cũng không biết Hầu phu nhân chán ghét cái gì. Bà không thích màu hồng đào, cũng không thích trân châu, lại càng không thích mùi thơm quá nồng. Nói như vậy ngươi đã hiểu ý ta rồi chứ?" [Edited by Andie Trần]
Cố Duẫn Tu nghĩ lại, nương hắn xác thực từng nói qua Giang tam không biết ăn mặc, mình vậy mà lại tưởng tượng quá nhiều, tự mình đa tình.
"Khụ khụ, nếu đã như vậy thì tốt rồi". Cố Duẫn Tu ho nhẹ. Hắn sống qua hai đời mà cho tới bây giờ vẫn không hiểu được trong lòng Giang Lam Tuyết đang nghĩ gì.
Hai người nhất thời đều yên lặng. Sự yên lặng này khiến cả cả hai người cùng nhớ tới khoảng thời gian kiếp trước. Kiếp trước khi bọn họ ở chung một chỗ cũng thường xuyên không nói chuyện. Cũng may là đời này bọn họ không cần phải làm phu thê.
Giang Lam Tuyết là người phá bỏ sự yên lặng kia trước. "Còn chuyện của Hầu phu nhân, ngươi chuẩn bị đối phó thế nào?"
Cố Duẫn Tu không phản ứng kịp, ngơ ngác nói: "Chuyện gì, đối phó gì?"
"Chuyện Tố Nương a". Giang Lam Tuyết nói.
"Cùng lắm thì gia đây lại chạy tới quân doanh". Cố Duẫn Tu thờ ơ nói.
Giang Lam Tuyết vừa nghe hắn nói như vậy liền phì cười: "Ngươi không sợ lại bị ăn gậy nữa sao?"
Nhắc tới chuyện bị ăn gậy, Cố Duẫn Tu có chút buồn bực: "Giang tam ngươi thật không biết tốt xấu a".
Giang Lam Tuyết cười nói: "Là ta sai rồi, xin Thế tử thứ lỗi".
"Hừ, bổn thế tử không so đo với ngươi. Trễ nải cả nửa ngày, gia đi đây". Cố Duẫn Tu đứng dậy muốn rời đi.
Giang Lam Tuyết cũng đứng dậy tiễn hắn ra cửa. Suốt một đường đi đến cổng lớn hai người không nói tiếng nào. Lúc Cố Duẫn Tu sắp phải đi đột nhiên hỏi một câu: "Giang tam, ngươi nói chúng ta sao lại thành ra như vậy?"
Cố Duẫn Tu cũng không đợi Giang Lam Tuyết trả lời, cứ thế lên xe ngựa đi mất, để lại Giang Lam Tuyết đứng đó suy nghĩ mãi lời nói của Cố Duẫn Tu. Cuối cùng bọn họ tại sao lại thành ra như vậy?
Cố Duẫn Tu vừa đi, Vân Thi liền xụ mặt đi tới: "Công tử chuyện gì đã xảy ra! Vì sao lại gặp Thế tử gia nữa chứ!"
Giang Lam Tuyết vội vàng dỗ ngọt: "Vân tỷ tỷ, Vân cô nương, là ngươi tốt bụng. Tỷ ngàn vạn lần đừng đem chuyện này cáo trạng với nương! Đây là lần cuối cùng".
"Hừ, lần trước cũng nói là lần cuối cùng". Vân Thi nói [Edited by Andie Trần]
"Lần này có chút đặc biệt. Tỷ tỷ thương, ngàn vạn đừng nói với nương, bằng không không chỉ muội bị mắng mà tỷ cũng không tránh khỏi bị phạt a".
Vân Thi lại nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lão gia và phu nhân đều vì muốn tốt cho ngươi. Thế tử gia không phù hợp với ngươi a".
"Muội biết, muội biết, ai cũng biết".
"Biết rõ là tốt rồi. Lần này là lần cuối cùng. Lần sau tái phạm, tỷ sẽ cáo trạng!"
Mấy hôm sau, Giang Lam Tuyết lại đến Kiều phủ, nghe Tố Nương nói Hầu phủ cuối cùng cũng không có nhắc gì đến chuyện nghị thân nữa.
Việc này coi như đã sắp xếp ổn thỏa. Từ nay về sau, Cố Duẫn Tu lại muốn cưới ai không liên quan gì tới nàng. Hai người bọn họ cũng không cần phải gặp nhau nữa.
Việc hôn nhân của Thế tử lại khiến Hầu phu nhân buồn bã không thôi. Một nhà không thành, hai nhà không thành, mắt thấy Hầu gia sắp phải hồi kinh báo cáo, ông lần này đến kinh thành, cũng không biết có khó khăn trắc trở gì hay không. Lão phu nhân ở kinh thành lại gửi thư, nói muốn đưa hai người cháu gái đến thành Ngân Châu. Hầu phu nhân gấp đến độ tóc cũng bạc thêm vài sợi, Cố Duẫn Tu một chút cũng không quan tâm tới. Mỗi khi Hầu phu nhân nhắc tới việc này, Cố Duẫn Tu đều tuyên bố chỉ cần hắn không gật đầu, ai cũng không được.
Mùa hè Tây Bắc nóng nảy qua đi, mùa thu cũng tới nhanh.
Đến tháng chín, Lục gia lại xuất hiện thêm một vị khách, là đệ đệ của Mai Cửu Nương, tên là Mai Hoán Chi. Hắn là vì đi tìm tỷ tỷ nên mới đến Ngân Châu. Hắn hoài nghi Lục Trường Thanh đem tỷ tỷ hắn giấu đi, liền ở Lục gia mãi không chịu đi, một hai bắt Lục Trường Thanh phải đem tỷ tỷ hắn giao ra đây.
Lục Trường Thanh lại thập phần chiếu cố Mai Hoán Chi. Đến Tết trùng dương, Lục Trường Thanh mang theo Mai Hoán Chi cùng Giang Lam Tuyết đi đăng cao*.
*đăng cao: Nhân dịp tết Trùng Cửu (9-9 âm lịch), người Trung Quốc thường đến vùng ngoại thành để leo núi, thưởng ngoạn phong cảnh, hít thở bầu không khí trong lành.. Cổ thi có câu: "Gặp ngày Trùng Cửu đăng cao". "Đăng cao" là lên chỗ cao. "Trùng cửu" và "Đăng cao" đều do điển tích trên. Theo quan niệm thì làm như vậy sẽ tránh được tai ương. Phong tục này dựa theo nhiều điển tích. Bạn nào có hứng thú thì tra GG thêm nha. [Edited by Andie Trần]
Dọc theo đường đi, Mai Hoán Chi không ngừng nói xấu Lục Trường Thanh với Giang Lam Tuyết. Cái gì mà câu dẫn thiếu nữ nhà lành, bội tình bạc nghĩa, bảo Giang Lam Tuyết ngàn vạn lần đừng để người này dạy hư, nhân lúc còn sớm bỏ người sư phụ này đi. Còn nói tài nghệ hắn cũng không tồi, có thể bái hắn làm sư phụ.
Giang Lam Tuyết một bên cảm thấy bi ai thay cho sư phụ, một bên lại muốn an ủi Mai Hoán Chi. Mai Hoán Chi lại không biết Giang Lam Tuyết là nữ tử, nửa đường đi mệt còn muốn dựa vào người Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết vội đẩy ra hắn, thiếu chút nữa đẩy hắn xuống vách núi.
Lục Trường Thanh thấy thế đành nhắc nhở: "Hoán Chi, đừng nghịch nữa, chăm chú đi đường".
Mai Hoán Chi lại nói với Giang Lam Tuyết: "Hừ, còn dám gọi Hoán Chi, hắn thật sự cho rằng hắn là tỷ phu của ta sao! Đồ vô sỉ!" Nói xong tay lại muốn để trên vai Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết vội trốn tránh, bước chân cũng nhanh hơn.
"Giang Lam! Ngươi chạy cái gì! Từ từ chờ ta với!" Mai Hoán Chi kêu rên.
Cố Duẫn Tu ở đằng trước đột nhiên nghe có người gọi Giang Lam, bước chân dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục leo lên. Hứa Thính Tùng đi cùng thế mà lại gọi Cố Duẫn Tu lại: "Thế tử, ta hình như nghe thấy có người nhắc tới Giang công tử. Đã lâu không gặp Giang công tử, chúng ta ở lại chờ hắn. Thế tử nếu vội thì có thể đi trước, tới đình trên đó chờ ta cũng được".
Cố Duẫn Tu thấy hắn cũng không có việc gì để vội, liền nói: "Ta vẫn nên cùng chờ với ngươi ở đây đi".
Danh sách chương