Chương 23

Vương Lệnh Nghi mặt tức thời trở nên đỏ ửng.

Tạ Bảo Lâm vào canh giờ này mới gọi người mang cơm trưa đến. Cháo trắng dưa cải, rất phù hợp với khẩu vị của Tạ Bảo Lâm. Vương Lệnh Nghi chậm rì rì di chuyển đến trước bàn ăn, một chút sức lực cũng không có, nàng ngóc cổ lên nhìn nhìn, củ cải trắng, cải bắp trắng cùng măng tất cả đều ở chung trong một bát canh, bên cạnh còn có thêm hai cái chén bằng sứ.

Tất cả đều là rau xanh xào!

Tạ Bảo Lâm bưng chén lên, đại khái có thể từ vẻ mặt không hài lòng lắm của Vương Lệnh Nghi hiểu rõ ý nghĩ của nàng, liền nói: "Ăn chút thanh đạm cũng không có gì không tốt, ngươi chính là đã ăn quá nhiều dầu mỡ rồi."

Nói xong, Tạ Bảo Lâm nghiêng đầu nhìn Vương Lệnh Nghi đang đứng trước mặt mình, ghét bỏ nói: "Ngươi đi đường không sợ rơi sao?"

Vương Lệnh Nghi nghe qua thật sự không hiểu ngụ ý bên trong là gì, sau đó nàng nương theo ánh mắt của Tạ Bảo Lâm, cúi đầu nhìn lên thân thể mình, nàng nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn thế nào cũng không thấy được chân của mình ở đâu. Nàng liền tiến lên phía trước một bước, sắc mặt kiêu ngạo nói: "Hâm mộ rồi?"

Tạ Bảo Lâm nói: "Ta hâm mộ cái gì." Đôi tai lại vụиɠ ŧяộʍ đỏ lên.

Khoảng thời gian nàng biến thành Vương Lệnh Nghi, việc tắm gội chính là việc khiến nàng cảm thấy thẹn thùng nhất, nàng tận lực tìm mọi cách tránh đi, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ phải nhìn thấy một số chỗ không nên nhìn thấy. Nàng vẫn còn nhớ rõ hình dạng của hai khỏa trước ngực Vương Lệnh Nghi, vô cùng mềm mại, mềm mại vô cùng...

Vương Lệnh Nghi mỗi lần nói chuyện với Tạ Bảo Lâm, nàng sẽ luôn là người đỏ mặt trước, nàng giữ im lặng, ngồi xuống cúi đầu nhìn vào chén sứ.

Tạ Bảo Lâm để đũa xuống, ho nhẹ một tiếng.

Vương Lệnh Nghi lúc này phản ứng cực kì nhanh, tự giác thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn ăn cái gì?"

"Măng." Tạ Bảo Lâm lời ít ý nhiều.

Vương Lệnh Nghi liền dùng đũa đưa đến trong bát gắp lấy hai miếng măng, sau đó để vào chén cho Tạ Bảo Lâm: "Ăn đi."

Tạ Bảo Lâm khẽ nhíu mày, như thế nào lại không chịu ăn. Ánh mắt của nàng nhìn Vương Lệnh Nghi rồi lại nhìn chiếc đũa của chính mình.

Cho dù là ai, bị nhìn chằm chằm như vậy đều sẽ ăn không ngon a. Mà Vương Lệnh Nghi dĩ nhiên sẽ không như thế, nàng đã đói bụng hơn nửa ngày trời, hôm nay ăn đồ ăn của Tạ Bảo Lâm cũng phá lệ cảm thấy ngon lành.

Tạ Bảo Lâm hé miệng, cầm đôi đũa trong tay, ngồi ở trên bàn, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng buông lỏng, kêu lên một tiếng: "A..."

Theo sau đó là một thanh âm thanh thuý không biết từ đâu vang lên, Tạ Bảo Lâm nhìn một chiếc đũa lộ vẻ sầu thảm rơi xuống đất.

Vương Lệnh Nghi nhìn nhìn trên mặt đất, lại giương mắt ngó ngó Tạ Bảo Lâm mặt không đổi sắc, thở dài, ngồi xổm trên mặt đất thay Tạ Hoàng hậu nhặt lấy.

Tạ Bảo Lâm nhanh chóng đem một chiếc đũa của Vương Lệnh Nghi cùng chiếc đũa vừa rồi còn lại trong tay mình tráo đổi với nhau, sau đó động tác nhanh nhạy quay trở về vị trí cũ, làm như không có chuyện gì phát sinh.

Vương Lệnh Nghi nhặt lên, trong miệng còn lầu bầu: "Ăn một bữa cơm còn có thể làm rơi đũa, hay ngươi dùng đũa của ta a."

Tạ Bảo Lâm tỏ vẻ không tình nguyện hừ một tiếng, cầm lấy đũa của Vương Lệnh Nghi gắp một miếng măng trong chén, cẩn thận nhai một chút.

"Ta còn muốn cái này." Tạ Bảo Lâm chỉ vào bắp cải trắng, "Gắp cho bổn cung một ít."

Vương Lệnh Nghi trực tiếp dùng đôi đũa trong tay mình thay nàng gắp, sau khi gắp xong, Vương Lệnh Nghi bỗng nhiên ý thức được cái gì, đây chính là đũa của Tạ Bảo Lâm a! Tạ Bảo Lâm có thể ghét bỏ nàng hay không? Vương Lệnh Nghi đưa mắt nhìn Tạ Bảo Lâm một lần, nhìn trên mặt nàng không chút biểu tình, cũng không có vẻ gì là tức giận, cảm thấy thoáng yên tâm.

Sau khi nàng trở thành Tạ Bảo Lâm, nàng có thể dựa vào dấu vết để lại mà quan sát được, Tạ Bảo Lâm là người không thích người khác động đến đồ dùng cá nhân của mình. Nàng căn bản cũng không thể tưởng tượng nổi, Tạ Bảo Lâm với tư cách là một Hoàng hậu, thậm chí ngay cả thiếp thân tiểu y(*) các loại đều là tự mình giặt. Hoàng hậu tự mình giặt quần áo! Đây là tin tức khó tin nhất mà Vương Lệnh Nghi biết được.

(*) Đồ lót.

Tạ Bảo Lâm nói: "Vương Lệnh Nghi, ngươi nói không giữ lời."

Vương Lệnh Nghi bị nói như vậy càng thêm bối rối, "Ta làm sao vậy?"

Đã nói là uy ta ăn cơm a!

Nhưng Tạ Bảo Lâm đường đường là Hoàng hậu nương nương đoan trang cao quý, nàng làm sao có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy? Tạ Bảo Lâm tạm thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác để nhắc nhở Vương Lệnh Nghi, chỉ có thể âm thầm kìm nén, trong khoảng thời gian đó, nàng cũng đã ăn xong.

***

Lúc Dong Tây đưa thuốc tới cho Vương Lệnh Nghi, Vương Lệnh Nghi thật sự có chút thụ sủng nhược kinh(*). Nàng, chính là cái đinh trong mắt của những người trong cung Phượng Nghi, rõ ràng lại có một ngày nàng có thể đường đường chính chính dùng thân phận Vương Quý phi ở trong cung Phượng Nghi ăn uống vui chơi ngủ nghỉ, lại còn được uống thuốc? (*) Được sủng ái mà lo sợ.

Thuốc đã nguội dần, có thể uống được rồi, đúng là nhiệt độ rất vừa vặn a.

Vương Lệnh Nghi đau khổ nắm lấy lỗ mũi, ngửa đầu đem thuốc trực tiếp uống hết.

Nàng thật vất vả mới có thể nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa sau khi nuốt ngụm thuốc kia, vừa muốn cùng Tạ Bảo Lâm nói ra một từ "Khổ", trong miệng lại bị đút vào một quả mơ.

Quả mơ nho nhỏ chua chua ngọt ngọt xua tan đi mọi cay đắng.

Vương Lệnh Nghi cúi đầu, bối rối nhìn lén Tạ Bảo Lâm vài lần, lại vội vàng thu hồi ánh mắt. Này... Tạ Bảo Lâm hôm nay là có ý gì a? Còn cái gì cũng không chịu nói.

Nàng nhớ tới chuyện của Minh Đức, vì vậy, sau khi ở trong lòng đấu tranh một chút, mới chần chờ nói: "Nương nương, Minh Đức... biết rõ chuyện của chúng ta."

Tạ Bảo Lâm lúc này mới hỏi: "Chuyện gì?"

Vương Lệnh Nghi ngẩn người, trừ đi chuyện trao đổi linh hồn, còn có thể có chuyện gì?

"Tất nhiên là chuyện tráo đổi."

Nghe vậy, thần sắc Tạ Bảo Lâm sinh ra chút cảnh giác, nói: "Nàng phát hiện lúc nào?"

"Ngay từ lần đầu tiên nàng trở về, vừa nhìn thấy ta đã biết." Vương Lệnh Nghi tự biết đuối lý, cũng không dám nói sai sự thật.

Tạ Bảo Lâm gần như nghiến răng nói: "Ngươi từ lúc nào lại biết?"

"Vào ngày đại hội săn bắn." Vương Lệnh Nghi thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Tạ Bảo Lâm lập tức nâng chung trà lên, vội vàng uống cạn một ly, mới nói: "Cho nên, nàng trở về lâu như vậy, ra vẻ như không biết, nhưng thật ra cái gì cũng biết rồi, đến cung Phượng Nghi chỉ là để dò xét?"

Tạ Bảo Lâm cảm giác mình đã hiểu ra chuyện gì rồi.

Nàng lúc ấy vốn dĩ vẫn còn cảm thấy kì quái, Minh Đức cùng nàng chẳng qua chỉ là sơ giao, không có quan hệ thân thiết, vậy mà từ lúc nào lại tốt đến mức thường xuyên gặp mặt như vậy? Nguyên lai Minh Đức đã sớm biết linh hồn bên trong thân xác Hoàng hậu chính là Vương Lệnh Nghi a. Nói cách khác, người Minh Đức tìm chính xác là Vương Lệnh Nghi.

Thật sự chính là Vương Lệnh Nghi!

Lý Cảnh Văn này, nàng đã biết rõ Lý Cảnh Văn trở về đây nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.

"Ngươi cùng Minh Đức..." Tạ Bảo Lâm đột nhiên hỏi.

Vương Lệnh Nghi sắc mặt chợt trở nên tái nhợt.

Bộ dạng như thế này, Tạ Bảo Lâm làm sao có thể đoán không được? Khó trách Vương Lệnh Nghi lúc trước còn hỏi nàng "Ta có phải rất không hiểu chuyện hay không?", khó trách lúc ở bên dưới Hướng Phượng đài, Minh Đức mặc dù biết được Vương Lệnh Nghi là Hoàng hậu vẫn muốn đỡ lấy tay nàng bước lên bậc thang.

Tạ Bảo Lâm thanh âm bình tĩnh: "Vương Lệnh Nghi, ngươi..."

"Ta cáo từ trước." Vương Lệnh Nghi bối rối ngồi dậy, vội vàng liền xoay người chạy ra ngoài.

Tạ Bảo Lâm lập tức đứng lên: "Ngươi trở về sao!"

Vương Lệnh Nghi lại giả vờ mắt điếc tai ngơ, ra khỏi tẩm điện, không để ý bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, trực tiếp chạy vào trong mưa.

Tạ Bảo Lâm đi ra ngoài cầm lấy một cây dù, nàng vừa căng dù vừa nhanh chóng đi vào trong màn mưa dày đặc. Giọt mưa vẫn không chịu dừng lại hung hăng rơi trên cây dù, theo đó trượt xuống, xâu thành chuỗi rơi trên mặt đất. Tạ Bảo Lâm đi chưa được bao nhiêu bước, giày cũng đã bị mưa văng tung tóe làm ướt.

Lúc nàng đứng ở trước cửa cung Phượng Nghi, bước chân chuẩn bị bước qua cánh cửa vẫn còn chưa kịp đáp xuống đất, đã phải dừng lại ở giữa không trung.

Minh Đức che dù, đứng ở bên ngoài cung Phượng Nghi, lẳng lặng nhìn nàng.

"Công chúa đến cung Phượng Nghi của bổn cung là có việc gì?" Ngoại trừ Vương Lệnh Nghi, Tạ Bảo Lâm tự nhận mình đối với tất cả mọi người đều như nhau, trong lời nói cũng không có bất kì cảm xúc gì, nhưng hôm nay, trong thanh âm của nàng dĩ nhiên còn mơ hồ xuất hiện một chút ý tứ khác.

Minh Đức đứng từ phía xa nhìn kĩ vị Tạ Hoàng hậu này, bỗng nhiên nói: "Tẩu tẩu, không định cảm ơn ta sao?"

Tạ Bảo Lâm híp mắt, lời này của Minh Đức là có ý gì?

"Chắc hẳn Vương Lệnh Nghi đã nói với ngươi chuyện gì đó?" Minh Đức khẽ mỉm cười, "Nếu không phải nhờ lão đạo kia, các ngươi có thể đổi về sao?"

Tạ Bảo Lâm dung mạo lạnh dần xuống, nàng cất bước từ từ đi về phía Minh Đức, đi đến trước mặt nàng liền dừng lại, nói: "Công chúa, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"

Minh Đức tỏ vẻ như mình đã nói sai rồi, đưa tay vỗ nhè nhẹ vào miệng của mình, bàn tay trái lại đem cái dù nâng lên, cười nói: "Là lỗi của ta, giữa các ngươi tự nhiên cũng không phát sinh chuyện gì a, như vậy, tẩu tẩu, cáo từ."

"Ngươi muốn đi đâu?" Tạ Bảo Lâm hỏi.

Minh Đức vốn dĩ vừa quay lưng đi, lại nghe được thanh âm của Tạ Bảo Lâm, nàng quay đầu lại, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cười nói: "Cung Hoa Dương."

"Công chúa quên rồi sao, ngươi không lâu nữa sẽ có phò mã rồi." Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt nhắc nhở.

Dâng tươi cười trên mặt Minh Đức thoáng cứng đờ, ngược lại nói: "Việc này cũng không nhọc lòng tẩu tẩu quan tâm."

Tạ Bảo Lâm không có nhiều lời nữa. Nàng xoay người trở lại cung Phượng Nghi, bước đi nhẹ nhàng trầm ổn, nàng đi đến thềm đá bên ngoài tẩm điện, dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, sau một khắc, nàng hung hăng đem cây đùtrong tay ném vào màn mưa phía sau lưng, cũng không quay đầu lại, chậm rãi tiến vào tẩm điện.

Lặng im trong chốc lát, Tạ Bảo Lâm xoa xoa mi tâm, kêu lên một tiếng: "Nhan Hoa."

Nhan Hoa vốn đang ở bên trong chính điện thay Tạ Bảo Lâm sửa sang lại tủ quần áo, nghe thấy ngoài cửa có cung nhân đến nói: "Nhan Hoa cô cô, nương nương gọi người." Nhan Hoa liền nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ xung quanh một chút, liền dọc theo dãy hành lang dài đi đến tẩm điện của Tạ Bảo Lâm.

"Nương nương?" Lúc Nhan Hoa đi vào tẩm điện, phát hiện tâm tình Tạ Bảo Lâm dường như rất không tốt.

Tạ Bảo Lâm nói: "Kể từ hôm nay, ngươi mỗi ngày đều dựa theo đơn thuốc Thái y đưa mà sắc thuốc, sắc xong rồi liền phân phó cung nhân đúng giờ mang đến cung Hoa Dương."

Nhan Hoa trong lòng thoáng kinh ngạc, tâm tư không khỏi suy diễn ra rất nhiều điều: Tạ Hoàng hậu đây là có ý định nhờ vào thuốc uống để độc chết Vương Quý phi a? Vì vậy nàng vội nói: "Nương nương, người đây là... dù sao thuốc cũng là của cung Phượng Nghi đưa đến, cung Hoa Dương bên kia, chỉ sợ một phân cảm kích cũng không có."

"Nàng dám." Lửa giận trong lòng Tạ Bảo Lâm lúc này cũng sắp bốc lên rồi.

Phản rồi, Vương Lệnh Nghi phản rồi! Đang nói chuyện rất tốt, chạy cái gì mà chạy! Tạ Bảo Lâm càng nghĩ sắc mặt càng trầm xuống, lại nghĩ tới Minh Đức, phân phó nói: "Tìm một cung nữ lanh lợi, phái vào trong cung Hoa Dương hầu hạ."

"Người là muốn tra cái gì?" Nhan Hoa to gan hỏi một câu.

Lời nói của Tạ Bảo Lâm cơ hồ là nghiến qua từng kẽ răng mới có thể rơi ra ngoài, nói: "Nhìn xem cung Hoa Dương rốt cuộc có để cho người bên ngoài tiến vào hay không?"

"Nô tỳ đã hiểu." Nhan Hoa cúi đầu đáp.

"Đi đi." Đầu của Tạ Bảo Lâm càng lúc càng phát đau.

Tạ Bảo Lâm một mình ngồi ở trước bàn đọc sách, một trang lại một trang, lật qua lật lại nhiều lần, một lúc sau nàng cũng không có ý muốn lật sách nữa. Những câu chữ trên sách chữ dường như cũng dần dần biến thành tên Vương Lệnh Nghi, lại còn có danh tự của Minh Đức!

"Sách gì mà sách a." Tạ Bảo Lâm lầm bầm lầu bầu.

Không biết thời gian trôi qua mất bao lâu, ngoài cửa vang lên thanh âm của Nhan Hoa: "Nương nương, Tiểu Nhạc mới vừa phái đi cung Hoa Dương đã truyền tin tức trở về rồi."

Tạ Bảo Lâm ngồi thẳng người, nói: "Nói như thế nào?"

"Tiểu Nhạc nói chuyện này cũng rất kì quái, Minh Đức Công chúa đứng ở bên ngoài cung Hoa Dương, giống như đã chờ đợi rất lâu, cung Hoa Dương cũng không mở cửa để Công chúa đi vào." Nhan Hoa nói.

Tạ Bảo Lâm sắc mặt đột nhiên thả lỏng, thậm chí còn mỉm cười.

"Được rồi, ban thưởng cho Tiểu Nhạc." Tạ Bảo Lâm lập tức lật thêm một trang sách.

Lý Cảnh Văn a Lý Cảnh Văn, trước đây có chút tình cảm thì như thế nào? Còn không phải bị người ta nhốt ở ngoài cửa sao? Tạ Bảo Lâm nhịn không được lại có suy nghĩ hà khắc như vậy.

Hết chương 23.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện