Chương 2: Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu trao đổi
Vương Lệnh Nghi có chút thấp thỏm không yên mở mắt ra.
Giường rất lạ lẫm, tỳ nữ trước giường dung mạo dịu dàng lại vô cùng quen thuộc, đây chính là thiếp thân tỳ nữ Dong Tây của Tạ Bảo Lâm.
"Dong Tây?" Lời nói vừa phát ra, mặc dù có hơi chút khàn khàn, nhưng Vương Lệnh Nghi ý thức được thanh âm này không phải của nàng. Trong lòng Vương Lệnh Nghi chợt dâng lên nỗi sợ hãi khó nói thành lời.
Dong Tây động tác lưu loát đem rèm cửa thu hồi, sau đó khom người đỡ Vương Lệnh Nghi ngồi dậy, nói khẽ: "Nô tì hôm nay nhìn Vương Quý phi có chút khác biệt."
Vương Lệnh Nghi phát hiện nàng đang đối mặt với một chuyện cực kỳ hoang đường.
Trước gương đồng, nàng đang mặc trung y bằng tơ lụa, tóc dài tinh tế buông dài đến eo. Mặc dù gương đồng vô tri vô thức, Vương Lệnh Nghi cũng nhận ra bộ dạng này, thân thể này là Tạ Bảo Lâm.
Lại là Tạ Bảo Lâm? Nàng nhìn chằm chằm tấm gương, xiết chặt hai tay, cố hết sức đè xuống loại xúc động muốn thét lên.
Không đợi Vương Lệnh Nghi mặc xong quần áo, Tạ Bảo Lâm với gương mặt của Vương Lệnh Nghi hùng hổ xông vào, xem ra là không thể nhịn được nữa.
Nhìn bộ dạng các tiểu cung nữ muốn ngăn lại mà không dám, Tạ Bảo Lâm mặt không chút thay đổi nói: "Lui ra."
Tiếng nói cất lên, các tiểu cung nữ vẫn ngập ngừng không chịu rời đi, Tạ Bảo Lâm lúc này mới nhớ đến, hôm nay nàng là Vương Lệnh Nghi rồi.
Lại là Vương Lệnh Nghi!
Vương Lệnh Nghi hắng giọng, thử học tác phong ngày xưa của Tạ Bảo Lâm, nói: "Lui ra đi, không có việc gì không cho phép vào đây."
Các cung nữ nói "Tuân lệnh" liền rời khỏi tẩm điện, thậm chí thuận tay đóng cửa lại.
Từ góc độ của người khác nhìn chính mình vẫn rất khác lạ, thực tế gương mặt này so với gương mặt của nàng thần sắc hoàn toàn khác nhau. Vương Lệnh Nghi nhìn băng sơn mỹ nhân đối diện, thầm nghĩ đây mới là vẻ mặt chân thật của Tạ Bảo Lâm a, nhìn không ra đây là Hoàng hậu nương nương luôn trầm ổn, an tĩnh.
"Vương Lệnh Nghi, ngươi tác quái cái gì?" Tạ Bảo Lâm từng bước ép sát, thẳng đến khi hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vương Lệnh Nghi nghe vậy lập tức trở nên tức giận, cũng lạnh mặt nói: "Ngươi cũng đừng có chuyện gì cũng đổ lên người ta, ta rất ấm ức a."
Tạ Bảo Lâm nhìn sắc mặt của nàng không giống giả vờ, hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bàn tròn rót một chén trà, tựa hồ là đang bình phục tâm tình, sau một lúc lâu mới nói: "Việc này quá mức quái lạ, không thể truyền ra bên ngoài."
Vương Lệnh Nghi rất nhanh liền ngồi xuống trước mặt Tạ Bảo Lâm, giễu cợt nói: "Ngươi, nói năng nhẹ nhàng linh hoạt. Ngươi hôm nay trong bộ dạng như thế này, người nào không nhận ra Vương Quý phi thay đổi? Dong Tây mới vừa rồi chỉ nhìn thấy mặt ngươi, liền phát hiện ra rồi."
Tạ Bảo Lâm không biết nên nói gì, cứng họng rồi.
Bất quá Vương Lệnh Nghi cũng không mong muốn gương mặt nguyên bản thuộc về mình lại lộ ra quá nhiều lúng túng như vậy, bằng không thì nàng sẽ rất không hài lòng. Vì vậy Vương Lệnh Nghi lập tức chuyển đến chủ đề: "Dong Tây hiểu rõ ngươi, chỉ sợ ta giấu giếm không được lâu. Đúng rồi, Hợp Khương nhìn ngươi có phát hiện cái gì không?"
Tạ Bảo Lâm liếc liếc nàng: "Lúc tiến đến, nàng nhắc nhở ta ở chỗ này ăn nhiều một chút, ăn chết luôn Hoàng hậu."
Vương Lệnh Nghi yên lặng oán thầm, nàng rốt cuộc như thế nào lại gặp phải Hợp Khương không biết suy nghĩ này chứ.
"Vương Lệnh Nghi, mặc kệ lúc trước như thế nào, hiện tại việc này đã là chuyện của hai người chúng ta, cho nên ta đề nghị ngươi buông xuống thành kiến, hợp tác với ta." Tạ Bảo Lâm không vui nói.
Vương Lệnh Nghi gật đầu: "Đạo lý ta đều hiểu, ngươi có thể đừng trợn mắt với ta có được hay không?"
Tuy nói là vậy, nhưng dùng ánh mắt của mình trợn trừng lên thật sự là có một phen xinh đẹp phong tình rất khác.
Sáng nay đám phi tần đến thỉnh an không khỏi liên tục dò xét Vương Quý phi ngồi ngay ngắn ở trước sảnh Phượng Nghi cung, lại thăm dò nhìn ra bên ngoài, hôm nay mặt trời không phải mọc từ hướng Tây a. Tính đến nay Vương Quý phi đã hai tháng chưa đến đây, ở yến hội hôm qua uống nhiều như vậy, bây giờ đã nhiệt tình trở lại rồi?
Đám phi tần mỗi ngày đều dậy thật sớm, chờ đúng giờ đến thỉnh an, các nàng còn có việc gì ngoài ở phía dưới ngươi một câu ta một câu nói chuyện phiếm. Trò chuyện đang hăng say, một phi tần đột nhiên cắn trúng đầu lưỡi. Nàng nhớ tới Hoàng hậu yêu thích yên tĩnh, vội vàng im lặng, giương mắt nhìn lên.
Chỉ thấy Hoàng hậu nương nương ngồi ngay ngắn ở trên ghế dài, đầu có chút cúi xuống, cánh tay trái nhẹ nhàng đặt trên bàn, tay phải nắm lấy một khối bánh ngọt chậm chạp không đưa vào trong miệng.
Một phi tần tinh tế phát hiện Hoàng hậu nương nương đang nhắm mắt, liền thấp giọng nói một câu với những người xung quanh.
Một người khác vội vàng kéo nàng, nhỏ giọng nói: "Nhất định là ngươi nhìn sai rồi, Hoàng hậu nương nương làm sao có thể ngủ ở trước mặt mọi người như vậy, không cho phép nói càn."
Tạ Bảo Lâm tự nhiên là toàn bộ lời nói của các nàng nghe rất rõ ràng, mỗi khi nghe một câu, nàng đều hận không thể đánh Vương Lệnh Nghi một cái.
Không sai, mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu Tạ Bảo Lâm, đã vô số lần sinh ra loại xúc động muốn bóp chết Vương Lệnh Nghi.
Tạ Bảo Lâm thật sự không cách nào nhìn thẳng Vương Lệnh Nghi đang trong thân thể của mình lại ở trước mặt bao người ngủ gật, quá không ra thể thống gì rồi!
Vì vậy Tạ Bảo Lâm nghĩ đến cách Vương Lệnh Nghi giương nanh múa vuốt trước đây, ngồi dậy, ý đồ đi đến trước mặt Vương Lệnh Nghi đang ngủ say. Chỉ mới vừa đi một bước, Tạ Bảo Lâm liền phát hiện chính mình không được thoải mái rồi, vì vậy ba chân bốn cẳng đi qua, thừa dịp mọi người không để ý, đưa tay véo vào tay Vương Lệnh Nghi một chút, sau đó mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương, bánh ngọt này muội muội thật ra chưa từng ăn."
Vương Lệnh Nghi thình lình bị người kéo tỉnh, vừa muốn gầm lên, chỉ thấy Tạ Bảo Lâm từ trên cao nhìn mình, hai con mắt tựa hồ cũng sắp bốc lửa.
Mặc dù không hài lòng lắm khi Tạ Bảo Lâm đem hình tượng của mình kéo thấp, nhưng Vương Lệnh Nghi tốt xấu cũng biết rõ hôm nay cũng không phải thời điểm cùng Tạ Bảo Lâm đấu khẩu, vì vậy nói: "Muội muội đã yêu thích, liền cầm lấy đi."
Mục đích nhắc nhở đã đạt thành, Tạ Bảo Lâm liền trở về chỗ ngồi, ngay sau đó Vương Lệnh Nghi ở sau lưng nàng bổ sung thêm một câu: "Nhìn ngươi có vẻ gầy yếu, ăn nhiều một chút bồi bổ, không đủ bổn cung mỗi ngày đều sai người mang đến cho ngươi." Dù sao cũng chính là tiền của Tạ Bảo Lâm a.
Tạ Bảo Lâm suýt nữa vấp ngã.
Một màn này rơi vào mắt, đám phi tần đều cảm thán nói: Lần đó Hoàng hậu cùng Quý phi không phải đấu đến người chết ta sống sao, hôm nay mặt trời quả nhiên mọc từ hướng Tây rồi.
"Hôm qua rượu vào miệng hương vị ngọt ngào, không nghĩ rằng hôm nay lại có tác dụng phụ, sáng nay đầu bổn cung còn có chút đau." Vương Lệnh Nghi nói thêm một câu liền hạ lệnh trục khách.
Một đám oanh oanh yến yến thức thời nhao nhao cáo từ, ngay cả thiếp thân tì nữ của Hoàng hậu cũng đều bị Vương Lệnh Nghi cho lui ra. Vẫn còn một người không biết thức thời ngồi ở đằng kia, không có chút ý tứ muốn rời khỏi.
Vương Lệnh Nghi dựa lên đệm bên cạnh, vô cùng xinh đẹp, trên mặt nét cười nhẹ nhàng: "Vương Quý phi, ngươi còn có việc?"
Tạ Bảo Lâm nhìn bộ dáng kia của nàng, thật rất câu người nha.
Vương Lệnh Nghi đưa tay xoa nhẹ cổ, nói: "Nếu như không có việc gì, bổn cung phải về nghỉ ngơi rồi."
"Hôm qua Hoàng thượng chuẩn cho ngươi về nhà thăm viếng." Tạ Bảo Lâm sắc mặt không đổi, đặt chén trà trong tay xuống, "Vương gia chắc hẳn đã nhận được thư, mấy ngày nay Vương Quý phi nhất định phải trở về một chuyến a."
Vương Lệnh Nghi cúi đầu nhìn nhìn thân thể Tạ Bảo Lâm, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra Vương Quý phi có gì đó không đúng, đột nhiên cảm giác được Tạ Bảo Lâm thật sự là hố hàng rồi.
"Tạ Bảo Lâm, ngươi nói có phải nếu hôm qua ngươi để cho ta yên tĩnh ở trong cung của ta có phải tốt hơn không? Không chừng hai ta cũng sẽ không phát sinh việc này." Lời này cơ hồ là từ miệng Vương Lệnh Nghi phát ra a.
Tạ Bảo Lâm hơi đồng tình nhìn nàng, nói: "Não ngươi đúng là đồ tốt, ngươi nghĩ việc đó sẽ có thể sao?" Còn chưa chờ Vương Lệnh Nghi lên tiếng, Tạ Bảo Lâm nói tiếp: "Êm đẹp ngủ một giấc thức dậy đã có bộ dạng như thế này, ngươi không đi yến hội còn có thể thay đổi sao?"
"Đương nhiên là có, ít nhất ta sẽ không nhắc đến thăm viếng." Vương Lệnh Nghi nhíu mày một chút, "Hiện tại thì tốt rồi, ngươi còn chưa đến đại môn Vương gia sợ là sẽ bị người ta cho là yêu quái bắt lại."
Tạ Bảo Lâm bị sặc một tiếng, lần nữa cảm thấy: Nàng muốn bóp chết Vương Lệnh Nghi tuyệt đối không phải là vấn đề của nàng, miệng Vương Lệnh Nghi thật sự độc rồi.
"Ngươi dạy ta." Tạ Bảo Lâm cho là mình không thể cùng Vương Lệnh Nghi này chấp nhặt, vì vậy tận lực bỏ Vương Lệnh Nghi đáng ghét này qua một bên để đi vào vấn đề chính.
Vương Lệnh Nghi phút chốc nghiền ngẫm cười cười, đôi mắt xinh đẹp như tơ, chậm rãi nói: "Muốn học cái gì?"
Rồi sau đó, Vương Lệnh Nghi từ thượng vị phong tình vạn chủng chậm rãi đi xuống, cúi người nhìn gương mặt không hề dao động của Tạ Bảo Lâm, từ từ tới gần, kề sát vào lỗ tai của nàng, cẩn thận thổi từng ngụm khí, trầm thấp thì thầm: "Học cái này?"
Tạ Bảo Lâm thần sắc không thay đổi, đột nhiên đưa tay véo nhẹ cằm Vương Lệnh Nghi, thản nhiên nói: "Vương Lệnh Nghi, ngươi tránh ra cho bổn cung."
Vương Lệnh Nghi ngồi dậy, nói: "Không có tí sức lực nào, vậy trước dùng đồ ăn sáng a."
Hoàng hậu nương nương cùng Vương Quý phi ở cùng nhau hơn nửa canh giờ không nói, Hoàng hậu nương nương lại phá lệ lưu lại Vương Quý phi cùng nhau dùng cơm rồi.
Không thể không nhắc đến thiếp thân tì nữ Dong Tây của Tạ Bảo Lâm quả thật không tệ, biết rõ đi ra ngoài giải thích dụng ý của Hoàng hậu: "Quý phi nương nương muốn tiết kiệm một chút, nương nương chúng ta tự nhiên chiếu cố."
Tạ Bảo Lâm lần đầu bị người khác ghét bỏ thành như vậy, trong nội tâm không được tự nhiên. Đưa mắt nhìn Vương Lệnh Nghi hoàn toàn không thèm để ý, ăn ăn nên uống uống, Tạ Bảo Lâm không biết nên nói Vương Lệnh Nghi là ngốc hay giả ngốc đây.
"Ta biết rõ Tạ gia là thế gia, mà Vương gia nhân khẩu cũng rất phức tạp, chỉ những người thân thiết cũng đã phải cố gắng ghi nhớ rất nhiều." Lời nói của Vương Lệnh Nghi hiếm khi nghiêm túc, nàng quay trở lại trên tháp, "Phần lớn mọi người ngươi chỉ tùy tiện nói vài câu là được, nhưng có mấy người ngươi phải chú ý, thứ nhất tự nhiên là mẹ ta, mọi người lúc ở cùng nhau, mẹ ta sẽ không như thế, ngươi cũng nên bám lấy nàng, làm nũng với nàng. Nàng mới không sinh nghi. Chuyện cũ không nên nhắc đến, chỉ nói việc trong cung. Thứ hai là Hỗn Thế Ma Vương nhà ta, Lục muội, đó là người đã nhổ lông chim nhạn đang bay qua, một chút cũng không nương tay, nàng rất tinh mắt..."
Nói xong, Vương Lệnh Nghi đột nhiên ngừng lại.
Tạ Bảo Lâm đang nghe, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, vừa định lên tiếng đã thấy Vương Lệnh Nghi ngẩng đầu vỗ tay nói: "Có nói ngươi cũng không nhớ được, những việc này ta cho ngươi vài quyển sổ sách xem là tốt rồi. Ngươi đi đứng trái phải so với ta quy tắc hơn, cũng không nói với ngươi nữa. Đến đây, ta dạy cho ngươi làm nũng với mẹ ta như thế nào."
Tạ Bảo Lâm: "Ta cự tuyệt."
"Ta trước làm mẫu cho ngươi xem." Vương Lệnh Nghi không để ý tới Tạ Bảo Lâm, "Hiện tại ngươi là mẹ ta."
Vương Lệnh Nghi để Tạ Bảo Lâm đứng lên, đưa tay kéo lấy ống tay áo Tạ Bảo Lâm, cằm hơi thu lại, ánh mắt lại nhìn lên, bộ dáng thập phần giảo hoạt, lại rất yếu ớt. Sau đó Vương Lệnh Nghi vội vàng không kịp chuẩn bị buông ống tay áo ra, hai tay vòng lại ôm lấy cổ Tạ Bảo Lâm, kéo dài giọng: "Nương ~"
Hết chương 2.