Chương 11:  Tạ Hoàng hậu nói xin lỗi Vương Quý phi.

Vương Lệnh Nghi nói: "Nàng ở đất phong phía Tây Nam cũng rất tốt, trở về làm cái gì."

"Chọn phò mã." Tạ Bảo Lâm lời ít mà ý nhiều, "Minh Đức trở về cũng không gióng trống khua chiêng, chắc hẳn cũng không để lộ ra ngoài, về phần xử lý việc không tổ chức yến tiệc, ngươi trước tiên có thể hỏi qua ý tứ của Thái hậu."

Vương Lệnh Nghi cười cười: "Tin tức ngươi biết được cũng thật nhanh so với ta."

Tạ Bảo Lâm ý vị thâm trường nhìn nàng một cái: "Hợp Khương nghe ngóng a."

Vương Lệnh Nghi không phản bác được.

"Vương Lệnh Nghi." Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên gọi tên của nàng.

Vương Lệnh Nghi: "Nương nương, như thế nào?"

Thân thể Tạ Bảo Lâm nghiêng về phía trước, mắt phượng nhìn Vương Lệnh Nghi, không có trào phúng, cũng không có ý tứ gì khác, thần sắc nàng chăm chú, nói: "Ngày ấy thăm viếng làm ngươi bị thương, thật có lỗi."

Có lẽ là Tạ Bảo Lâm chưa bao giờ dùng nét mặt này mà nhìn nàng như  vậy, cũng có lẽ là Vương Lệnh Nghi chưa bao giờ chân chính đối đãi Tạ Bảo Lâm, giờ phút này lời nói của Tạ Bảo Lâm làm Vương Lệnh Nghi có chút không biết làm thế nào.

"Lời xin lỗi này của ngươi cũng không có thành ý." Vương Lệnh Nghi ngược lại cười nói, "Ngươi nên bồi thường thêm nhiều quả mơ cho ta, ta liền tha thứ cho ngươi."

Tạ Bảo Lâm nói: "Việc này không thể thương lượng."

Vương Lệnh Nghi thừa dịp nhắc lại nợ cũ: "Tạ Bảo Lâm ngươi quá keo kiệt, lúc trước tiền tiêu hàng tháng của ta như thế nào đều không đủ a?"

"Ngươi thường xuyên ăn trái vải, vậy trái vải là từ trên trời rớt xuống?" Tạ Bảo Lâm hồi tưởng một chút, tiếp tục nói, "Tính tới tính lui, tiền tiêu hàng tháng của ngươi đã bị trừ hết."

Cuối cùng, Tạ Bảo Lâm bổ sung: "Ngươi nên thấy đủ a."

Tạ Bảo Lâm cũng không thể ở lại cung Phượng Nghi quá lâu, liền chỉ chỉ chén thuốc không trên bàn, nói: "Đúng hạn uống thuốc, cố gắng một chút sẽ có ích cho đầu óc của ngươi."

Vương Lệnh Nghi lúc này cầm đệm rút ra ném về phía trước.

Tạ Bảo Lâm đi rồi, bên trong tẩm điện cũng chỉ còn lại một mình Vương Lệnh Nghi, nàng đặt chân bước xuống giường, cầm tấm đệm vừa nãy đã ném đi nhặt lên ôm trong ngực. Nàng đi chân trần đứng trên mặt đất, ngỡ ngàng nhìn xung quanh. Tạ Bảo Lâm hôm nay nói lời xin lỗi, không biết như thế nào, liền làm cho nàng nhớ tới câu kia: "Vương Lệnh Nghi, ngươi có thể hiểu chuyện một chút được không?"

Vương Lệnh Nghi nghĩ, nàng bây giờ thật sự hiểu chuyện rồi.

***

Kể từ sau khi nàng khỏi bệnh, một đám phi tần lần lượt thỉnh an, làm Vương Lệnh Nghi sinh lòng hồi tưởng.

Một đám cô nương như vậy, thanh thuần động lòng người, tràn đầy ý thơ, lại nhẹ nhàng uyển chuyển. Trước đây tiếp xúc nhiều hơn một chút, tâm Vương Lệnh Nghi cũng sẽ mệt mỏi, vậy mà một đoạn thời gian không gặp, lúc gặp lại liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

"Hoàng hậu nương nương nhìn thần sắc thật tốt rồi." Một tiểu phi tần lớn lên rất xinh đẹp, thanh âm nói chuyện tựa như chim hoàng oanh uyển chuyển êm tai.

Vương Lệnh Nghi nghe vậy liền nâng mắt nhìn lên, đây không phải là tiểu phi tần trước kia sao? Không khỏi sinh lòng khen ngợi, quả nhiên người xinh đẹp, tâm tư cũng linh hoạt như vậy.

Trên mặt Vương Lệnh Nghi là dáng tươi cười đoan trang, nội tâm như tắm gió xuân.

Tiểu phi tần kia nhanh chóng nói tiếp: "Lần trước được Hoàng hậu nương nương nhắc nhở, bọn muội muội trở về đều cẩn thận bình luận nghiên cứu, nghiên cứu đến đau đầu cũng không tìm ra đáp án, còn đang muốn thỉnh Hoàng hậu nương nương lúc nhàn hạ có thể chỉ dạy một chút."

Nữ nhân này cũng quá khoa trương rồi, vừa định khen nàng tâm tư thông thấu, câu sau lại thi thi thơ thơ. Người này được Hoàng đế yêu thích cũng rất có vấn đề!

Mọi người tản đi, Vương Lệnh Nghi liền hỏi Dong Tây: "Nữ nhân vừa mới nói chuyện kia, bổn cung như thế nào không nhớ rõ nàng là ai."

Dong Tây giọng nói đều đều, không nhanh không chậm: "Năm đó nàng và Vương Quý phi cùng nhau tiến cung, là Viên Tiểu nghi, các nàng vận khí cũng không tốt lắm, cho nên đến bây giờ cũng một mực không có khởi sắc gì."

Vương Lệnh Nghi cho rằng lời này của Dong Tây quả thật có chút vấn đề, đây là đối với Vương Quý phi ôm một bụng thành kiến, thái độ này không nên có a.

Bất quá, Vương Lệnh Nghi chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: Nguyên lai biến thành Quý phi chính là có khởi sắc rồi. Hoàng đế tam cung lục viện, càng nhiều càng tốt, dựa vào cái gì nữ tử sẽ bị cái gọi là "phẩm cấp" trói tay trói chân? Nghĩ như thế, thế gian cũng là như thế. Địa vị từ cao tới thấp, vĩnh viễn đều phải phân chia, vĩnh viễn cũng đều khác nhau. Liệu có ai sẽ bị gông cùm xiềng xích cả đời hay không? Nhớ tới việc Minh Đức sắp quay về, Vương Lệnh Nghi liền đi đến cung Thái Hi của Thái hậu. Vị trí của cung Thái Hi không thể coi là tốt nhất, so với cung điện của mấy vị phi tần của Hoàng đế vị trí cũng có chút không thuận tiện. Lại nói tiếp, tiên đế cùng Thái hậu phu thê tình thâm, cung Thái Hi này trước đây là do chính tiên đế cùng Thái hậu tự mình thiết kế tu sửa a.

Sau này Hoàng đế cũng từng kiến nghị Thái hậu đổi đến cung Vinh An, nhưng Thái hậu cương quyết ở chỗ này cả đời, thủy chung không nguyện ý rời khỏi. Thái hậu kiên trì, Hoàng đế tự nhiên cũng chỉ có thể từ bỏ.

Bất quá, cảnh trí nơi này rốt cuộc so với cung Vinh An cũng đẹp hơn một chút.

Kiệu của Vương Lệnh Nghi dừng ở trên đoạn đường bằng phẳng bên ngoài cung Thái Hi, kì thật vẫn còn cách Thái Hi cung một đoạn khá xa, nhưng Vương Lệnh Nghi biết rõ Thái hậu không thích kiệu liễn tới trước cửa, liền tự mình đi bộ đến đó.

Trong Thái Hi cung rất yên tĩnh.

Cung nhân làm việc nhanh nhẹn cũng không phát ra âm thanh dư thừa nào, thậm chí tiếng bước chân trên đường đi cũng chưa từng xuất hiện.

Tần ma ma đi ra hành lễ, cười nói: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương hiện nay đang nghỉ ngơi, mời người chờ cho một chút."

Vương Lệnh Nghi cũng không biết Thái hậu ngày thường có thói quen nghỉ ngơi, nghe vậy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi. Bất quá Vương Lệnh Nghi cũng không có việc gì làm, chờ một chút cũng không có vấn đề gì.

Vương Lệnh Nghi ngồi ở trong chính điện uống trà, bất quá cũng chỉ vừa uống cạn một hai chén trà, Thái hậu cũng từ từ đi tới.

Thái hậu cũng đã lớn tuổi rồi, tóc mai điểm hoa râm, lại càng làm lộ ra tuổi tác thật sự. Sau khi nghỉ ngơi tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, Thái hậu ngồi xuống, vẫy tay ngăn lại không cho Vương Lệnh Nghi hành lễ, mở miệng nói: "Minh Đức trở về, chắc hẳn ngươi cũng biết."

Vương Lệnh Nghi gật đầu.

"Ý tứ của Minh Đức là những người nên thăm hỏi, nàng nhất định sẽ thăm hỏi, còn việc mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần thì không cần." Thái hậu biết rõ mục đích Vương Lệnh Nghi tìm đến đây.

Vương Lệnh Nghi gật đầu lên tiếng, trầm mặc một lát, nàng ngẩng đầu, nhìn qua khuôn mặt của Thái hậu, hỏi: "Minh Đức Công chúa lần này trở về..."

Thái hậu cũng không che giấu, trái phải vẫn muốn Hoàng hậu giúp đỡ chọn lựa vài người, liền nói: "Minh Đức mấy năm trước còn rất ham chơi, hôm nay kiềm chế lại cũng nên chọn phò mã rồi."

Nói xong Thái hậu liền vui mừng mỉm cười, tiếp tục nói: "Ngươi cũng không thể lười nhác, chọn được người nào thích hợp, liền nói với ai gia một tiếng."

Vương Lệnh Nghi cũng thuận theo những lời này nở nụ cười: "Minh Đức Công chúa còn không phải muốn giải quyết dứt khoát."

"Đây là chủ ý của nàng a." Thái hậu tâm tình không tệ.

Năm xưa Minh Đức Công chúa đến đất phong xa xôi, một đi liền không trở lại, tất cả đều là chủ ý của nàng. Mặc cho người khác khuyên ngăn như thế nào cũng đều khuyên không được.

"Mẫu hậu, người lại nói xấu nhi thần rồi."

Thanh âm này gọn gàng chỉnh tề, mỗi một chữ cũng không dây dưa dài dòng.

Vương Lệnh Nghi khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn ra cửa.

Minh Đức Công chúa một thân nam trang, dáng người thẳng tắp, từ xa đi tới, phong thái điềm tĩnh. Nàng đi qua cánh cửa, thấy Hoàng hậu đã đây liền thở dài cười nói: "Hoàng hậu tẩu tẩu."

Vương Lệnh Nghi chưa từng nghĩ tới lúc Tạ Bảo Lâm nhìn thấy Minh Đức sẽ có phản ứng gì, vì vậy chỉ có thể kiên trì nói: "Trở về lúc nào a?"

"Cũng được hai ngày rồi, đường dài bôn ba, trở về còn chưa kịp thỉnh an tẩu tẩu, tẩu tẩu đừng tức giận." Minh Đức cười nói.

Minh Đức hôm nay nói chuyện như thay đổi thành một người khác vậy.

Vương Lệnh Nghi nói: "Ta như thế nào lại giận dữ với ngươi?"

Đôi mắt Minh Đức hẹp dài, nghe vậy, hai mắt nàng liền có chút híp lại, không đếm xỉa tới nói: "Hoàng hậu tẩu tẩu lúc trước còn nói muốn tặng ta một quyển Vinh Trân thi tập, không biết đã chuẩn bị xong chưa?"

Vương Lệnh Nghi nâng trán: Ngươi nói thơ, là cái gì thơ?

Thái hậu cười nói: "Ngươi lúc nào cũng muốn đọc thơ như vậy, bất quá để cho Hoàng hậu tẩu tẩu của ngươi giáo huấn ngươi cũng tốt, có việc làm để khỏi chạy khắp nơi."

"Đúng a." Minh Đức dung mạo giãn ra, nở nụ cười.

Tuy nói Thái hậu xen ngang câu chuyện như vậy làm cho Vương Lệnh Nghi không cần trả lời vấn đề tập thơ kia, nhưng nàng cảm giác mình cái gì cũng không biết, một mảnh u ám.

Nàng, dạy Minh Đức? Tạ Bảo Lâm còn phải dạy nàng a!

Hai mẹ con nói chuyện vui vẻ một hồi, Vương Lệnh Nghi cũng tự giác cáo lui, từ cung Thái Hi từ từ đi trở về kiệu liễn, tâm như tro tàn.

"Hoàng hậu tẩu tẩu."

Sau lưng Minh Đức đi nhanh đuổi theo, nhìn Vương Lệnh Nghi, rủ xuống mắt cười nói: "Tẩu tẩu trốn ta?"

Lời này nói ra làm Vương Lệnh Nghi cũng không biết trả lời như thế nào. Minh Đức nguyên lai cùng Tạ Bảo Lâm có quen biết?

"Trốn ngươi làm cái gì." Vương Lệnh Nghi nói.

Minh Đức cười: "Nếu đã như thế, chúng ta liền cùng nhau đi dạo thôi." Nói xong lại hướng cung nhân nâng kiệu cho Vương Lệnh Nghi nói: "Các ngươi lui xuống trước đi a."

Không cho Vương Lệnh Nghi một con đường sống.

"Tẩu tẩu, con đường này khắp nơi đều có bóng cây, sẽ không bị nóng, chúng ta liền đi ở đây đi."

Mở miệng một tiếng tẩu tẩu, hai tiếng cũng tẩu tẩu. Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ: Ai là tẩu tẩu của ngươi?

Minh Đức trên đường đi kể với Vương Lệnh Nghi rất nhiều thứ ở Tây Nam, nàng nói rất sinh động, Vương Lệnh Nghi tự nhiên cũng nghe đến mê muội.

Minh Đức chợt thở dài: "Trước kia ta nói đi Liễu Châu, ngươi lại nói Dương Châu rất tốt."

Vương Lệnh Nghi trôi chảy nói: "Là Tô Châu."

Nói xong, Vương Lệnh Nghi chính mình ý thức được cái gì không đúng, vội ngậm miệng không tiếp tục nói nữa.

Minh Đức lại hết sức khẳng định: "Tẩu tẩu, trí nhớ của ngươi cũng thật kém. Bất quá nếu tẩu tẩu rảnh rỗi có thể đi Tây Nam thì tốt rồi. Ta nhớ kĩ thuật cưỡi ngựa của tẩu tẩu rất cao minh, ở chỗ đó của ta có một trang trại nuôi ngựa, tất cả đều là ngựa tốt, tẩu tẩu nhìn thấy tất nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ."

Tạ Bảo Lâm ngoại trừ làm thơ còn có thể cưỡi ngựa? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Vương Lệnh Nghi.

Vương Lệnh Nghi nhìn Minh Đức sắc mặt không thay đổi, thầm nghĩ do chính mình quá mức khẩn trương, liền hỏi: "Nơi đó vốn ẩm ướt, ngựa đi qua có thể thích ứng được sao?"

Minh Đức nói: "Tẩu tẩu quá lo lắng rồi a."

Minh Đức khi còn bé thiếu chút nữa bị ngựa giẫm làm bị thương, trưởng thành cũng không thể thích ngựa, không nghĩ tới Minh Đức lần này trở về, lại biến hóa nghiêng trời lệch đất đến như vậy. Vương Lệnh Nghi nghĩ: Minh Đức Công chúa lúc trước chém đinh chặt sắt cũng nói không cưới phò mã, hôm nay chẳng phải vì muốn chiêu phò mã mà không ngại vạn dặm xa xôi từ Tây Nam trở về đây sao.

Trên đời này, có cái gì là vĩnh viễn sẽ không thay đổi a?

"Tẩu tẩu chờ một chút." Minh Đức bỗng nhiên lên tiếng.

Vương Lệnh Nghi dừng chân, quay người lại.

Dưới ánh mặt trời trong mắt Minh Đức tựa hồ ẩn chứa hào quang, lại càng thêm lấp lánh, nàng phút chốc đưa tay, vội vàng không kịp chuẩn bị đặt lên trán Vương Lệnh Nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện