Đêm tối, Tần vương phủ treo đèn lồng chiếu sáng, Triệu Đạc Trạch mệt mỏi bước vào cửa, còn nghĩ Dao Dao đã ngủ, ai ngờ lại nhìn thấy Khương Lộ Dao cầm sổ sách nhìn nghiêm túc dưới ánh nến.

Ánh nến nhàn nhạt phản chiếu khuôn mặt nàng, trong lòng Triệu Đạc Trạch cảm thấy ấm áp.

- Dao Dao, đang đợi ta? - Sao ngươi biết ta đang đợi ngươi?

Khương Lộ Dao khẽ nhếch môi:

- Ta xem sổ sách không được sao?

- Nàng từng nói buổi tối châm nến đọc sách sẽ thương tổn đôi mắt.

Triệu Đạc Trạch duỗi tay ôm Dao Dao vào lòng, nhẹ giọng nói:

- Qua hai ngày nữa, ta mang Dao Dao xuất môn du ngoạn.

Hắn đi sớm về trễ, luôn thấy thẹn với ái thê:

- Nếu ở trong vương phủ buồn chán, nàng thỉnh người tới, hoặc xuất môn đều được. Nếu thái phi không vui, ta sẽ đi nói với thái phi.

- Như thế nào sẽ buồn?

Khương Lộ Dao cũng không chê Triệu Đạc Trạch một thân đầy mùi mồ hôi, cười khanh khách nói:

- Vương phủ rất náo nhiệt, hôm nay Tần vương phi thỉnh Hưng Vinh hầu phu nhân.

- Hưng Vinh hầu phu nhân? Như thế nào lại thỉnh?

- Nhìn dáng vẻ có lẽ ngồi không yên, muốn buộc Dương gia tỏ thái độ.

- Nàng ta cũng giỏi bàn tính, thật sự xem quả phụ Dương gia như hoàng thượng?

- A Trạch đừng quên, Đại Minh triều tôn vinh đích tử, có đích tử, không có khả năng truyền ngôi cho thứ tử.

- …

Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao, cười nhẹ nói:

- Ta biết, Dao Dao, hiện tại ta hoàn toàn không coi trọng vị trí thế tử nữa, sau khi nắm giữ Thần Cơ Doanh, ta mới biết trước kia ta có bao nhiêu hẹp hòi, tầm mắt quá thấp, vị trí Tần vương thế tử chỉ là nhìn như phú quý mà thôi.

- Thật sự không thèm để ý?

- Ừ.

Triệu Đạc Trạch nhìn Khương Lộ Dao:

- Ta chỉ để ý một mình Dao Dao.

Khương Lộ Dao dùng sức đẩy hắn ra, đỏ mặt nói:

- Mau đi rửa mặt chải đầu, ta không tin ngươi.

- Dao Dao sốt ruột?

- Ngươi còn chưa xong? Không chịu thôi?

- Đừng nóng giận.

Triệu Đạc Trạch cười cợt nhả, bế nàng lên:

- Đi, cùng ta tắm rửa.

- Ta tắm rồi.

- Vậy xoa lưng cho ta.

Triệu Đạc Trạch cười to, bế Khương Lộ Dao vào tịnh phòng.

__________________________________

Trong tịnh phòng trên mặt đất đầy nước, hơi nước lượn lờ mang theo một chút ái muội mi hương.

- Còn chưa đủ?

Khương Lộ Dao quay đầu nhìn về phía sau, Triệu Đạc Trạch đang ngo ngoe rục rịch.

- Thể lực của ngươi thật tốt.

- Ta coi đây là khích lệ, Dao Dao, ta muốn được thưởng.

Triệu Đạc Trạch gắt gao dán chặt vào người Khương Lộ Dao, ái thê lả lướt quyến rũ thật không muốn ngừng.

- Ta còn có chuyện muốn nói.

Khương Lộ Dao đối mặt với Triệu Đạc Trạch, thùng tắm lại tràn ra một ít, đẩy Triệu Đạc Trạch đang tập kích ngực môi.

- Ngươi đoán xem, hôm nay ta đi gặp ai?

- Ai?

- Tiêu Duệ Hoa.

Triệu Đạc Trạch ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Khương Lộ Dao một lúc lâu, hít một hơi.

- Vì cái gì lại đi gặp hắn?

Khương Lộ Dao vừa lòng hôn Triệu Đạc Trạch:

- A Trạch, không tin ta sao?

- Tin tưởng, nhưng ta còn sinh khí.

- Như vậy thì sao?

Khương Lộ Dao hôn môi của hắn, đầu lưỡi dụ hoặc Triệu Đạc Trạch há mồm, thân thể giống như xà mỹ nhân quấn lấy hắn, vũ mị liêu nhân.

- Cũng không thể để A Trạch keo kiệt?

- Yêu tinh.

Triệu Đạc Trạch bất đắc dĩ đánh mông vểnh của Khương Lộ Dao:

- Nói, nàng cùng hắn định mưu tính ai? Hiện giờ quả phụ Dương môn không đáng để nàng ra tay.

- Thái quân cùng các nàng để lại cho Tần vương phi.

Khương Lộ Dao chỉ muốn ở bên cạnh nhìn thái quân cùng Tần vương phi chó cắn chó, nhìn các nàng vì vị trí thế tử tranh tới đấu đi.

- Vài ngày trước thái phi mua một kho hàng vật liệu đá, hiện giờ giá cả vật liệu đá giảm rất thấp.

- Giảm nhiều ít?

- A Trạch muốn giúp thái phi đền bù sao?

Khương Lộ Dao nheo mắt, Triệu Đạc Trạch nhớ lại lời nhạc phụ từng nói, nam nhân không thể bại lộ bạc riêng, liền lấy lòng cười nói:

- Bạc đều ở trong tay Dao Dao, ta nào có bạc bù lỗ thủng cho tổ mẫu?

- Phải không? Ngươi thật sự không có bạc?

- Không có, không có!

Triệu Đạc Trạch tuyệt đối không nhận, nhạc phụ đã dạy, đánh chết cũng không thể nói có, huống chi hắn cùng Dao Dao thành thân, trước kia tồn bao nhiêu bạc đều đưa cho Dao Dao, trong tay hắn thật sự không còn bao nhiêu.

Dao Dao sẽ không để hắn túng quẫn, chuẩn bị cho hắn không ít bạc, nhưng gần đây hắn vội vàng luyện binh, có khi phải xã giao.

- Ta còn lại bao nhiêu bạc, nàng còn không biết?

- Ta tin ngươi.

Triệu Đạc Trạch âm thầm thở dài một cái, quả nhiên phải chịu đựng a.

- Vật liệu đá thua lỗ ta tính một chút, ước chừng mười vạn lượng.

- Bao nhiêu? Mười vạn lượng?

Triệu Đạc Trạch há to miệng, kinh ngạc nói:

- Tổ mẫu mua nhiều vật liệu đá như vậy? Không đúng...

Hắn nhíu chặt mày, vẻ mặt ngưng trọng:

- Sao vật liệu đá lại giảm giá nhiều như vậy, này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.

- Tổng đô đốc Lưỡng Hoài họ gì? Ngươi biết không?

- Từng nghe qua, nhưng ta không nhớ kỹ.

- Hắn cùng khoa với Từ Nghiễm Lợi.

- A.

Sắc mặt Triệu Đạc Trạch càng ngưng trọng:

- Từ Nghiễm Lợi? Ở nơi này còn dư nghiệt Từ đảng? Hoàng thượng đã diệt trừ gần như sạch sẽ vây cánh của Từ Nghiễm Lợi.

- Hắn cùng Từ Nghiễm Lợi kết giao không sâu, ta cũng không biết hắn có phải là vây cánh của Từ Nghiễm Lợi hay không, chỉ là nhìn thấy hắn cùng khoa với Từ Nghiễm Lợi, nên trong lòng nghi ngờ, A Trạch, thái phi mua vật liệu đá không phải tráo đổi từ vật liệu đê thành, mà là…Loại đá thượng đẳng dùng để tu sửa Hoàng lăng.

- Vật liệu đá tu sửa Hoàng lăng? Đây là tội lớn không thể tha thứ.

- Trước khi ta xem danh sách, ta chỉ cho rằng thái phi vô tội bị liên lụy, sau khi nhìn thấy danh sách, ta nghĩ có lẽ chuyện này nhằm vào ngươi…Đơn giản là nhằm vào bố cục của thái tử. Từ Nghiễm Lợi ở Giang Nam kinh doanh nhiều năm như vậy, nghe nói hắn luôn hòa nhã từ ái với người khác, ở Giang Nam hắn đã dệt một mạng lưới quan hệ vẫn còn tác dụng.

Khương Lộ Dao suy đoán ban đầu bọn họ cũng không định tính kế Tần vương phủ, hay trả thù Triệu Đạc Trạch tố giác Từ Nghiễm Lợi.

Sau đó bọn hắn phát hiện ngoại gia của thái phi có ý định mua vật liệu đá, linh cơ vừa động liền đem vật liệu đá tu sửa Hoàng lăng bán cho thái phi.

- Ý của nàng là, năm nay Lưỡng Hoài nhất định sẽ sụp đê? Cho nên bọn họ mới có thể không kiêng nể gì, muốn kéo càng nhiều người xuống nước?

- Khả năng sụp đê rất cao.

Là Tổng đô đốc cai quản đường sông, lúc biết không có cách nào vãn hồi, rất có khả năng sẽ điên cuồng một phen, thuận tiện đem thái tử nhìn như không thấy Từ Nghiễm Lợi bị rơi đài, cùng Tần vương thế tử tố giác Từ Nghiễm Lợi, cùng liên lụy vào.

- Hiện tại gia cố đê thành có kịp hay không?

- A Trạch?

- Hả?

Triệu Đạc Trạch kinh ngạc nhìn Khương Lộ Dao:

- Ta hỏi sai rồi? Đê vỡ…Sẽ khiến bá tánh trôi dạt khắp nơi? Đến lúc đó toàn bộ Giang Nam đều là nạn dân.

Khương Lộ Dao mỉm cười, tươi cười thực ấm áp, thực ngọt, nàng cười như vậy, khiến Triệu Đạc Trạch sửng sốt:

- Ta nói sai sao?

- Không có.

Khương Lộ Dao ôm cổ Triệu Đạc Trạch, chóp mũi cọ cọ lỗ tai hắn:

- Ta thật cao hứng.

Lòng dạ Triệu Đạc Trạch so với trước kia trống trải hơn rất nhiều, trong lòng hắn có thiên hạ, nhưng lại không giống Dương Soái ‘ vô tư ’ như vậy, không giống Tiêu Duệ Hoa tính kế, quyền thần khiến người kính nể, cũng làm nhân tâm rét run.

Còn Triệu Đạc Trạch khiến Khương Lộ Dao có thể an tâm sống trong lòng hắn.

- A Trạch ngày mai tốt nhất nên đi gặp Tiêu đại nhân, các ngươi nói chuyện đi.

Có lẽ hai tính cách khác nhau có thể bổ sung cho nhau, cùng cứu bá tánh Lưỡng Hoài, Khương Lộ Dao thấp giọng nói:

- Về vật liệu đá tu sửa Hoàng lăng… Mặc kệ Tổng đô đốc đường thủy Lưỡng Hoài có phải là vây cánh của Từ Nghiễm Lợi hay không, hắn vẫn phải chịu tội. Tần vương phủ bị hãm hại, tuy ngoại gia của thái phi cũng không tránh được, nhưng Tần vương phủ là vô tội.

Đây cũng biện pháp tốt nhất sau khi Khương Lộ Dao xem được danh sách.

Nếu có thể tu sửa đê thành, tránh tai hoạ phát sinh, hoàng thượng sẽ thưởng thức, tán thưởng Triệu Đạc Trạch.

Còn đám người thái phi...

Khương Lộ Dao cũng không xem nặng bọn họ, dù gì cũng không chết được, cũng nên để thái phi ăn chút đau khổ, đừng tưởng tu sửa sân viện, tận tình hưởng thụ liền có thể bảo vệ Tần vương nhất mạch thái bình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện