Có Từ Anh ở phía trước làm gương, nếu Khương Lộ Dao còn không biết cẩn thận, thì nàng khác gì đầu heo.

Tuy vì vụ Từ Anh, hạ nhân vương phủ bị đánh chết không ít, tàn đảng của Từ Nghiễm Lợi cũng bị thu thập.

Nhưng Khương Lộ Dao vẫn luôn hoài nghi trong Tần vương phủ có người quấy phá.

Nàng không thể không đề phòng Tần vương phủ, cho nên luôn phòng bị chuyện ngoài ý muốn có thể phát sinh.

Triệu Đạc Trạch ôm chặt eo Khương Lộ Dao:

- Người chết cũng đã chết...

- Ngươi có phải ghét bỏ thanh danh của ngươi còn chưa đủ vang dội? - Không phải vừa rồi nàng nói ta không biết xấu hổ sao? Muốn da mặt dày.

- Hừ

Khương Lộ Dao chọt trán Triệu Đạc Trạch:

- Không biết xấu hổ là dùng với các quý nhân, với một nô tỳ mà phải giảng giải lãnh diễm cao quý, ngươi rốt cuộc muốn nàng thế nào, muốn nàng luyến ngươi, vì ngươi thủ tiết, hử?

Lúc Khương Lộ Dao nói những lời này có mang theo mùi vị ghen tuông, dù Triệu Đạc Trạch muốn giải thích rõ ràng, cũng sẽ vì thê tử ghen tuông mà tự đắc.

Khương Lộ Dao vẫn luôn phân tích ngọn nguồn nguyên nhân, khiến tính tình Triệu Đạc Trạch trở lên bạo ngược.

Tự ti cùng kiêu ngạo cũng là một phần nguyên nhân trong đó.Trừ chuyện khát cầu thân tình mà không có được, nếu để Triệu Đạc Trạch so với thứ đệ chỉ sinh sau một tháng là Triệu Đạc Dật thì mọi phương diện đều chênh lệch.

Nhưng hắn lại là Tần vương thế tử, chiếm cứ vị trí thế tử chỉ vì hắn là đích trưởng tử! Bởi vì Dương gia bị án oan.

Triệu Đạc Trạch không đủ tự tin, đừng nhìn hắn ngạo khí ngất trời, mới vừa rồi Khương Lộ Dao đã thấy hắn quá để ý Triệu Đạc Dật lấy được ‘ thành tựu ’.

Tuy nam nhân dùng nha hoàn để bồi dưỡng tự tin, có điểm buồn cười, nhưng Khương Lộ Dao cũng không thể buông tha cơ hội này.

Nàng cũng muốn dùng sự ghen tuông để nói cho Triệu Đạc Trạch biết, nàng thích hắn, để ý hắn, thấy hắn nhìn nữ nhân khác, nàng sẽ thương tâm, sẽ ghen, mặc kệ người nọ có thân phận gì, dù chỉ là nha hoàn, Khương Lộ Dao cũng sẽ ghen.

Triệu Đạc Trạch khóe miệng đầy đắc ý, vội vàng ôm bảo bối trong lòng:

- Dao Dao, ta thật sự, chỉ có một mình nàng.

- Hừ.

Khương Lộ Dao khẽ vuốt khuôn mặt của Triệu Đạc Trạch:

- Nhưng ta nhớ kỹ.

Nàng đứng dậy, Triệu Đạc Trạch vội túm chặt cánh tay:

- Đừng đi, Dao Dao…

- Một lát nữa ta sẽ bồi ngươi, ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, nhìn xem ngươi trêu chọc loại nữ nhân gì? Một cái hai cái đều là tai mắt của vương phi, ngươi cũng có thể chơi vui vẻ?

- …

Triệu Đạc Trạch hổ thẹn che lại đôi mắt, nhỏ giọng giải thích:

- Nàng ta là tổ mẫu ban cho, sau đó ta liền…Dao Dao, ta không muốn nàng ta nghe lệnh vương phi.

- Nói như vậy là ngươi vẫn còn nhớ rõ nàng?

- Không nhớ rõ, không nhớ rõ, ta chỉ có một chút ấn tượng là tổ mẫu ban cho, à, mà có phải tổ mẫu ban cho không ta?

Triệu Đạc Trạch tiếp tục giả ngu, lúc này nếu nói nhớ rõ, Dao Dao không sinh khí mới lạ.

Khương Lộ Dao liếc hắn một cái, rồi xoay người đi ra khỏi phòng, nàng cùng Nguyễn ma ma thương lượng nên làm như thế nào giám thị Lý cô nương.

Nguyễn ma ma đưa ra rất nhiều ý kiến hữu dụng, lúc này Khương Lộ Dao mới chân chính phát giác ngoại tổ mẫu cho nàng hai vị ma ma không thể thiếu.

Hai vị ma ma cả đời pha trộn nơi hậu trạch, xử lý chuyện nghe lén giải quyết sự tình, quả nhiên so với nha hoàn mà Khương Lộ Dao dẫn theo thì có chừng mực hơn nhiều.

- Nếu nàng muốn thắt cổ, nhất quyết đừng cứu nàng, vì một nam nhân, vì vinh hoa phú quý, ngay cả mệnh cũng từ bỏ!

Không phải không muốn chọc phiền toái, Khương Lộ Dao có cứu cũng không cứu nàng, cứ phải một hai đòi gả cho người ta làm tiểu thiếp?

Nàng cho của hồi môn cùng ngân phiếu, cũng đủ để nàng ta gả cho người thành thật, nữ tử muốn bò lên giường, nâng làm di nương không đáng để thương hại.

Một hai chó má không chịu rời khỏi Triệu Đạc Trạch, còn không phải là vì Triệu Đạc Trạch có thể cho nàng vinh hoa phú quý?

Loại nữ tử này chỉ cần cho nàng ta một chút ánh mặt trời, nàng liền dám mơ tưởng đánh rớt chính thê, tự mình thượng vị!

Nếu nàng không vui, Triệu Đạc Trạch còn có thể cường ngạnh túm nàng ta lên giường?

- Nô tỳ lo lắng vạn nhất?

- Lần trước là chuyện của Từ Anh, đã cho người nào đó mười phần cảnh cáo, lúc ấy người đứng phía sau màn này tuyệt đối không ngờ ta sẽ dám đem sự tình nháo lớn đến như vậy, cho nên bọn họ để lại sơ hở trí mạng, cũng có thể người đứng phía sau màn này cũng không dám quá mức, làm bẩn thân thể Từ Anh, cho nên...Tóm lại lúc này bọn họ nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không lại lưu sơ hở.

Nếu đụng chạm vào thi thể của Từ Anh, chỉ sợ người đứng phía sau tâm sẽ tồn băn khoăn, rốt cuộc cổ nhân vẫn rất tin tưởng quỷ thần, tin tưởng nhân quả tuần hoàn…

Quỷ thần? Khương Lộ Dao nheo đôi mắt, như thế này lại là ý kiến hay.

Vương phủ nay chết một người, mai chết một người, cũng không phải là oan hồn quấy phá sao.

Đây là vương phủ, hay là nghĩa trang?

Cũng nên làm bộ cái gì cũng không biết…… Chỉ cần nói là quỷ thần động tay chân…Kế hoạch cần chuẩn bị chu đáo một chút.

Qua mấy ngày nữa là ngày giỗ của Tần vương chính phi, này cũng có thể lợi dụng một chút.

Nếu Dương phi nhìn thấy nhi tử trôi qua không tốt, cũng nên tìm Tần vương cùng thái phi "nói chuyện", rốt cuộc Triệu Đạc Trạch vẫn là thân sinh nhi tử của Dương phi.

Cho dù chưa từng làm mẫu thân nhưng Gia Mẫn quận chúa vẫn biết nhi tử là bảo bối trong lòng mẫu thân.

- Nô tỳ hiểu rõ, sẽ sai người đi theo.

- Không cần để ý bạc, nên cho, nên thu mua, cứ việc nói cùng ta, ta có bạc!

- …

Nguyễn ma ma bị Khương Lộ Dao dùng tác phong thổ hào mà trấn trụ, cúi đầu nói

- Nô tỳ biết người có bạc.

Là kim sơn bạc hải a, cho dù là lão phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân của Vĩnh Ninh hầu thế tử vì nhị tiểu thư chuẩn bị của hồi môn còn có chút say sóng.

Các nàng ở sau lưng vẫn cứ nhắc mãi, thật không ngờ, bằng đầu óc của nhị phu nhân, đào góc tường hầu phủ, lại có thể tích góp nhiều vàng bạc như vậy, thật sự khiến người khác ngoài ý muốn.

Sau chuyện này, lão phu nhân bắt đầu chú ý tới đám người đào góc tường hầu phủ, trước kia chỉ nghĩ chảy ra một chút tiền đồng.

Sau khi nhìn thấy bạc riêng của nhị phu nhân, lão phu nhân liền hiểu đạo lý tích tiểu thành đại.

Bất quá, lão phu nhân lo lắng có chút dư thừa, nhị phu nhân thành phu nhân thế tử, tiếp quản sản nghiệp Khương gia.

Hoàn toàn ngăn chặn các loại chuyện đào góc tường, toàn bộ hầu phủ vận chuyển rất mượt, trong đó đương nhiên có công của tân nương mới vào cửa, nhưng nhị phu nhân đề điểm các loại cũng không thể không kể công.

Còn khiến lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa suy nghĩ có nên đem của hồi môn sản nghiệp của mình giao cho nhị phu nhân kinh doanh?

Nhị phu nhân giỏi thủ gia thủ nghiệp, có lẽ nàng không hiểu kinh thương chi đạo(tiến thủ là cái đạo của buôn bán).

Nhưng nàng biết mình có thể làm cái gì, rất ít nhúng tay vào chuyện mà bản thân không hiểu, đem chuyện kinh doanh giao hết cho nhi tức Tiêu Chước Hoa, chuyên tâm đếm bạc tham ô, làm tiểu nhân đào góc tường hầu phủ.

Hiệu quả thấy rõ!

Có thể đem nhị phu nhân dạy dỗ thành như vậy, vị thế tử phi trẻ tuổi này tuyệt đối không phải là người bình thường.

Hèn chi chủ tử lại coi trọng nàng như thế, còn vài lần cảm thán, lúc chủ tử còn tuổi trẻ cũng không bằng Khương Lộ Dao.

Nếu Gia Mẫn quận chúa có tâm trí như Khương Lộ Dao, có lẽ sẽ không bị bế tắc với Vĩnh Ninh hầu.

……

Nửa đêm, lúc này Khương Lộ Dao đang ôm Triệu Đạc Trạch, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn, nhỏ giọng nói lời âu yếm…

Triệu Đạc Trạch ghé mặt vào khuôn ngực đầy đặn của thê tử, nghe thê tử lẩm bẩm.

Từ trước đến nay hắn chưa từng thoải mái như vậy, thì ra không chỉ có hành phòng( XX)  mới có thể khiến cả người hắn xông đến thế giới cực lạc, cho dù không được phòng, chỉ cần có Dao Dao, hắn sẽ bị ấm áp yên lặng vây quanh.

Nếu Triệu Đạc Trạch quyến luyến tình mẫu tử, Khương Lộ Dao cộng cả hai kiếp cũng hơn bốn mươi tuổi, coi Triệu Đạc Trạch như đại hài tử, cũng không mất mặt.

Tuy hiện giờ nàng là thân loli, nhưng càng có thêm mười phần ngự tỷ, thành thục không ít đâu.

- Thế tử phi, bên kia có tin tức, Lý cô nương đã được cứu.

- Tốt.

Khương Lộ Dao đứng dậy phủ thêm y phục, quay đầu nói với Triệu Đạc Trạch đang định đứng dậy cùng nàng:

- Ngươi cứ ngủ đi, một lát nữa ta trở về bồi ngươi.

- Dao Dao…

- Chuyện ở hậu trạch cứ giao cho ta!

Khương Lộ Dao đơn giản lưu loát chải tóc, nâng khuôn mặt của Triệu Đạc Trạch lên, nhẹ nhàng hôn trán hắn.

- Chỉ cần ngươi tin tưởng ta, duy trì ta, dù ngươi không ra mặt, ta cũng sẽ vô địch, A Trạch, ta có thể lăn lộn ở hậu trạch, cũng là vì ngươi, ngươi ở phía trước lập nghiệp, công danh yên ổn, ai cũng không thể khi dễ hay tính kế chúng ta.

Triệu Đạc Trạch hít hít mũi:

- Dao Dao, ta nhớ rõ.

Khương Lộ Dao cười dịu dàng:

- Ngủ đi, một lát nữa ta sẽ trở về.

Sau khi nàng rời đi, Triệu Đạc Trạch sững sờ nhìn màn che, lập nghiệp yên ổn? Hắn phải thật nỗ lực, Dao Dao có cường, cũng muốn dựa vào hắn.

……

- Đi, đi tìm thái phi, việc này chỉ có thái phi điện hạ mới có thể giải quyết.

Khương Lộ Dao sai đám người Nguyễn ma ma thổi tắt đèn lồng, dẫn theo Lý cô nương còn đang kinh hồn bạc vía.

- Châm đuốc.

Cây đuốc so với đèn lồng thì có khí thế hơn nhiều, chuyện này Khương Lộ Dao không chỉ muốn riêng Tần vương phủ biết.

Bởi vì là lừa, là gạt, khiến cho người bên ngoài khen Tần vương phi giống như đóa hoa, lúc này quyền lớn quản gia đều nằm trong tay Tần vương phi.

Chuyện lần này, như thế nào cũng phải khiến người ngoài hiểu, vương phủ thường xuyên chết nha hoàn, trước kia không tuông ra tiếng gió, chỉ vì Tần vương phi giỏi dấu diếm.

Đừng xem Tần vương phi là thánh nhân!

Khương Lộ Dao đã sai người, sáng mai sẽ truyền tin cho Khương nhị gia, để đám ăn chơi trác táng truyền ra tin tức bát quái hiệu quả vô cùng.

Bởi vì nhàn rỗi, mới có thể so sánh với tam cô lục bà, chuyện bát quái của Đại Minh đệ nhất danh môn, bọn họ rất có hứng thú.

Thái phi vốn đã ngủ yên giấc, nghe xong hồi báo, vội mặc y phục đứng dậy đi ra đại sảnh.

Khương Lộ Dao vừa thấy thái phi vành mắt liền phiếm hồng, nức nở nói:

- Tổ mẫu…tôn tức oan ức, vốn là vì hắn vì các nàng mà suy nghĩ, không đành lòng để các nàng khổ thủ niên hoa( uổn phí tuổi xuân). Trì hoãn thanh xuân, ai ngờ, có người nương việc này hãm hại tôn tức, cũng may ngoại tổ mẫu cho tôn tức các vị ma ma hồi môn có kinh nghiệm, nếu không người ngoài sẽ nói tôn tức không ra gì rồi, Tần vương phủ nay chết một người, mai chết một người, thành địa phương nào?

- Lý nha đầu, rốt cuộc là người nào treo ngươi lên?

- Nô tỳ không biết, lúc đang ngủ, tự nhiên cảm thấy yết hầu tắt nghẽn… Thở không nổi…

Lý cô nương giọng vang khàn khàn, thiếu chút nữa mất mạng khiến nàng cả người choáng váng, đáng lẽ nàng định ngày mai sẽ làm bộ thắt cổ, bức thế tử phi, không ngờ đêm nay lại có người muốn giết chết nàng.

Thái phi hỏi:

- Nói như vậy, là ngươi không muốn chết?

- Nô tỳ...

Lý cô nương cúi đầu, rơi lệ đầy mặt:

- Nô tỳ cũng có tâm…Nhưng…

- Được rồi.

Thái phi đánh gãy lời giải thích, nhìn về phía Khương Lộ Dao:

- Tôn tức, xảy ra chuyện này đương nhiên là Tần vương phủ quản giáo không nghiêm, khiến kẻ xấu chui vào chỗ hổng, nhưng nếu không phải vì ngươi mới vừa vào cửa liền đuổi nha hoàn thông phòng, cũng không đến mức có người mượn cơ hội này gây sóng gió. Lúc ngươi tống cổ thông phòng, ta không nói gì, vì đây là chuyện trong phòng ngươi cùng Trạch nhi, nhưng hôm nay, ta không thể không nói ngươi, ngươi là thế tử phi so đo với mấy người thông phòng quá mất thân phận, các nàng bất quá chỉ là ngoạn vật( đồ chơi), ngươi không cần để trong lòng…

- Nếu là ngoạn vật, tôn tức muốn xử trí liền xử trí.

Khương Lộ Dao nhún đầu gối:

- Nếu thái phi điện hạ đã cùng tôn tức giảng đạo lý, tôn tức cũng đem đạo lý của mình nói cho người nghe một chút…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện