Thân sinh nhi tử có thể lọt vào mắt của hoàng thượng cùng thái tử, mục đích của Tần vương phi cũng đạt hơn phân nửa, còn lại phải xem tân thế tử phi có phải là người thông minh hay không.

Hoàng thượng đợi Triệu Đạc Trạch vào động phòng, mới phân phó cung nhân khởi giá hồi cung.

Khách khứa quỳ gối cung tiễn đế hậu hồi cung, tiệc rượu lại náo nhiệt lên, vì có hoàng thượng ở đây, không ai dám lớn tiếng ồn ào.

Triệu Đạc Trạch ủy thác Triệu Đạc Dật hỗ trợ kính rượu khách nhân, còn hắn thì đi động phòng, Triệu Đạc Dật ôn nhuận tươi cười, đến từng bàn kính rượu...

(Yul: ta spoil vài đều về a Dật ở kiếp trước. kiếp trước ảnh rất tốt lương thiện không tính toán thật lòng muốn kéo giữ quan hệ huynh đệ với a Trạch. nhưng kiếp trước anh Trạch quá ác liệt hận ý không thể tiêu tan... Ảnh chặt đứt gân tay gân chân của anh Dật😣 móc mù mắt ảnh. Nếu nói a Dật k hận cũng k đúng. Nhưng lúc anh Trạch bị mọi người dèm pha thế nhân chê cười. anh Dật chưa từng bỏ đá xuống giếng... Nam phụ của chúng ta đúng chuẩn nam phụ của người ta

Lúc mọi người trêu đùa, hắn sẽ nghiêm trang nói với bọn họ:

Đổi lại nếu ai thú nàng, cũng sẽ sốt ruột muốn động phòng, bù đắp nổi tư tương, đại huynh chờ hôn lễ này đã rất lâu.

Cũng đúng, năm nay Vĩnh Ninh hầu thế tử mới định ra, Tần vương thế tử tính theo tuổi mụ đã là hai mươi, đổi là người khác, ai mà không nóng nảy? Tửu lượng của Triệu Đạc Dật cũng không tồi, nhưng không chịu nổi mọi người ồn ào, nếu thay thế tử kính rượu, khách khứa sẽ không dám quá phận, nhưng bọn hắn cũng sẽ không buông tha Triệu Đạc Dật.

Người thay tân lang kính rượu vốn bị" đuối lý ", cho nên bọn họ dùng sức rót rượu cho Triệu Đạc Dật.

Sau đó, vì Tần vương phi đau lòng Triệu Đạc Dật, còn để nhi tử của mình đi hỗ trợ, nàng đích thân đưa Triệu Đạc Dật về phòng, phân phó hạ nhân nấu canh giải rượu.

Lúc Tần vương phi đắp chăn cho Triệu Đạc Dật, nghe thấy hắn lẩm bẩm tự nói:

Nương, nhi tử rất khó chịu, rất khó chịu...

Tuy Triệu Đạc Dật xem Tần vương phi như thân mẫu mà hiếu thuận, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng gọi nàng là nương.

Tần Vương phi dừng bước, tiến đến bên người Triệu Đạc Dật, lỗ tai gần sát bờ môi của hắn, chỉ nghe:

Nàng không quen biết ta...Không quen biết ta...

Đáy mắt Tần vương phi hiện lên hứng thú, ai không quen biết hắn?

Chẳng lẽ là vị tân nương tử trong tân phòng kia?

Khóe miệng Tần vương phi cong lên, này đúng là quá thú vị, nhẹ nhàng sờ sờ trán của Triệu Đạc Dật, hài tử đáng thương, thật sự là hài tử đáng thương.

Sau khi nàng xoay người rời đi, trong chốc lát nha hoàn hầu hạ bên người Tần vương phi mang theo điểm tâm, rượu và thức ăn lén đi gặp tình lang.

Lưu An vẫn luôn hầu hạ bên người Triệu Đạc Dật, hắn cùng nha hoàn Bích Nhi là lưỡng tình tương duyệt, chỉ là chưa cầu chủ tử ân điển duẫn hôn mà thôi.

Lưu An rất trung thành và tận tâm với Triệu Đạt Dật, nhưng đối với thê tử tương lai cũng không quá kín miệng.

Huống chi hắn lại bị Bích Nhi rót một bụng rượu, Bích Nhi nói bóng nói gió, lúc Lưu An say rượu, đứt quãng nói một ít chuyện của Triệu Đạc Dật...

Chuyện gì cũng có, nhưng Bích Nhi rất thông tuệ từ trong câu chuyện nghe được tin tức mà vương phi muốn nghe nhất.

Tần vương phi rữa sạch tay, cười nói với Bích Nhi:

Vất vả cho ngươi, đi tìm Triệu ma ma lĩnh thưởng đi, về sau ngươi hãy ở bên cạnh ta hầu hạ, Bích Nhi, ta thật sự không thể thiếu ngươi.

Nô tỳ nguyện ý vì chủ tử cống hiến sức lực.

Bích Nhi hưng phấn cảm tạ Tần vương phi, vui sướng rời khỏi phòng, Tần vương phi nheo mắt.

Quả nhiên Triệu Đạc Dật có hảo cảm với thế tử phi, chỉ là Bích Nhi này, không thể để lại, tin tức này không thể tiết lộ ra ngoài...

Tân hôn động phòng, Triệu Đạc Trạch đẩy khăn voan, Khương Lộ Dao cúi đầu nhu thuận, đám ma ma cùng nha hoàn sôi nổi tán thưởng, nhan sắc của thế tử phi thật đẹp.

Triệu Đạc Trạch phất tay để đám hạ nhân vướng tay vướng chân này lui ra ngoài, hắn bưng ly rượu, đặt vào tay Khương Lộ Dao.

Hôm nay Khương Lộ Dao vô cùng ngượng ngùng, Triệu Đạc Trạch có buồn bực:

Làm sao vậy?

Không giống tính tình thường ngày của Khương Lộ Dao.

Khương Lộ Dao nhăn mặt thở dài:

- Làm nữ nhi thổ hào áp lực rất lớn.

Của hồi môn là núi vàng núi bạc, dù da mặt Khương Lộ Dao có dày cũng sẽ nóng lên, Triệu Đạc Trạch ha ha cười:

Nhạc phụ nhạc mẫu khiến hoàng thượng mở rộng tầm mắt.

Thôi kệ, mất mặt cũng đã mất mặt trước mặt hoàng thượng, Khương Lộ Dao ngẩn đầu, mỉm cười nhìn Triệu Đạc Trạch:

Nếu thể diện đã vứt, về sau ta làm ra chuyện gì cũng không có gì kỳ quái, đúng không?

-...

Ngươi có từng nghe qua một câu?

- Câu gì?

Triệu Đạc Trạch cảm giác đầu hắn không đủ dùng, như vẹt lặp lại:

Nàng nói đi.

- Người không biết xấu hổ, chính là thiên hạ vô địch!

Khương Lộ Dao giơ chén rượu lên, nhẹ nhàng quơ quơ, đem rượu ngon rót vào trong miệng, Triệu Đạc Trạch há mồm.

Không phải như vậy, rượu giao bôi không phải uống như vậy...Dao Dao...

Cổ hắn bị Khương Lộ Dao ôm lấy, khuôn mặt nàng tiến đến gần, Triệu Đạc Trạch giống như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích, môi chạm vào nhau, một dòng rượu rót vào trong miệng hắn, rượu ngon...

Chưa từng uống qua rượu ngon, có mang theo hơi thở thơm ngọt của nữ nhân.

Khương Lộ Dao cọ trán nàng nào trán hắn, nhẹ giọng nói:

Ngươi biết không? Rượu giao bôi phải uống như vậy mới đúng, có thích không?

Còn hỏi sao? Triệu Đạc Trạch đã vui mừng đến choáng váng.

Hắn vội vàng nâng ly rượu trong tay rót vào trong miệng, đang định tìm cánh môi mềm mại...

Khương Lộ Dao đẩy hắn ra, đứng dậy nói:

Đi rửa mặt chải đầu.

- Khụ khụ, khụ khụ khụ.

Triệu Đạc Trạch ngã xuống giường, giọng nói bị sặc rượu, ho khan liên tục:

Dao Dao.

- Ngươi không muốn động phòng?

Khương Lộ Dao xoay người vũ mị mê người nhìn hắn:

Nếu thế tử chỉ muốn uống rượu, ta liền phụng bồi.

- Nàng đi, mau đi, mau về.

Triệu Đạc Trạch gấp đến độ không thèm truy cứu Khương Lộ Dao trêu chọc hắn, động phòng so với uống rượu càng tốt đẹp...

Tuy Triệu Đạc Trạch từng có kinh nghiệm cũng bị Khương Lộ Dao làm cho khó nhịn, tiểu yêu tinh......

Đây là danh hiệu cả đời ngọt ngào mà Triệu Đạc Trạch đặt cho Khương Lộ Dao.

Vĩnh viễn khiến hắn ngoài ý muốn, vĩnh viễn khiến hắn cảm giác được mới mẻ, mặc kệ Khương Lộ Dao làm cái gì, Triệu Đạc Trạch cũng không thể cự tuyệt.

Đặc biệt là lúc phu thê thân mật, đừng nói lúc này, cho dù tương lai phú quý cùng quyền lực, hắn vĩnh viễn là "ca ca ngốc" bị Khương Lộ Dao dắt mũi.

Sắc trời dần sáng, Triệu Đạc Trạch chưa đã thèm buông tha ái thê, ở bên tai nàng ước hẹn lần sau tái chiến....

Khương Lộ Dao đá hắn một cái, vùi đầu vào ngực hắn an ổn ngủ.

Hưởng thụ tiêu khoái Triệu Đạc Trạch ngủ không được, bàn tay dao động trên người Khương Lộ Dao, lúc cá nước thân mật là đời này vui sướng nhất, hắn cũng không biết có thể khoái lạc như vậy, thoải mái như thế.

Là tân nương tử, lại là thế tử phi, cho dù Khương Lộ Dao không muốn rời giường, cũng phải bò dậy.

Cũng may nàng từng có kinh nghiệm thức đêm, biết như thế nào điều tiết buồn ngủ.

Dù nàng đang dùng son phấn che dấu quầng thâm mắt, vẫn không quên hung hăng trừng mắt Triệu Đạc Trạch đang tô mi cho nàng, nổi giận nói:

Không có lần sau.

- Đừng a, Dao Dao.

Triệu Đạc Trạch ôm thê tử vào lòng, cười xấu xa nói:

Không phải Dao Dao cũng rất thích sao? Là ai bảo ta đừng có ngừng?

Khương Lộ Dao dùng khuỷu tay húc vào bụng hắn, gương mặt ửng đỏ, hừ lạnh nói:

Nếu ngay cả cái này mà ngươi cũng không làm được, ngươi nghĩ ta sẽ gả cho ngươi?

-...

Triệu Đạc Trạch bị đả kích, cắn răng tỏ vẻ, hắn nhất định không ngừng cố gắng, thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm.

Hắn cúi đầu hôn môi của ái thê, vui vẻ gọi:

Dao Dao.

Lúc này hắn mới rõ, thì ra hắn đã sớm đem Khương Lộ Dao đặt trong lòng, đừng bỏ rơi ta, cũng đừng phản bội ta......

Triệu Đạc Trạch có thể tha thứ bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Khương Lộ Dao nếu nàng phản bội hắn! Mặc kệ lý do là gì.

Lời này hắn không dám nói cùng Khương Lộ Dao, bởi vì nhạc phụ từng nói, Dao Dao không thích nam nhân quá bá đạo.

Nhưng tính tình của hắn là như vậy, không cho phép người khác đụng chạm đến người mà hắn để ý nhất, vị trí thế tử cũng vậy, Khương Lộ Dao cũng thế.

Cánh tay gắt gao giam cầm Khương Lộ Dao, Triệu Đạc Trạch hô hấp trầm trọng, đã rơi vào tay hắn, Khương Lộ Dao đừng hòng đổi ý, cho dù xuống địa ngục, hắn cũng sẽ lôi kéo nàng đi cùng...

Khương Lộ Dao đã từng nói Triệu Đạc Trạch có khuynh hướng tự hủy, nàng nói không sai, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn.

Khương Lộ Dao thuận theo tùy ý hắn hôn, dính sát vào người hắn, người này không có cảm giác an toàn, còn phải từ từ dạy dỗ....

Nếu gặp phải nguy cơ, phải nghĩ biện pháp nhẹ nhàng kiềm chế hắn.

Tương lai có lẽ rất khiêu chiến, nhưng nếu Khương Lộ Dao đã gả cho hắn, đương nhiên sẽ không nuốn phú quý hôm nay giống như mây khói thoảng qua.

Nàng là nữ nhi thổ hào, ái mộ phú quý, khoe giàu không phải rất bình thường sao?

Tài sản của nàng người khác đừng mơ cướp được, Khương Lộ Dao còn phải vì nhi nữ tương lai mà tích góp của cải....

Ừ, trong khi đang hôn môi, Khương Lộ Dao vừa suy nghĩ kế hoạch cho tương lai.

Dao Dao, nàng không chuyên tâm.

- Ta đói.

Khương Lộ Dao chỉ chỉ môi sưng đỏ, dỗi nói:

Không chuyên tâm mà thành như vậy, nếu quá chuyên tâm, ngươi định ăn luôn ta?

Nha hoàn đỏ mặt trốn ra ngoài, Yến ma ma cũng trợn mắt há hốc mồm, chưa từng thấy ai tự nhiên hào phóng như thế tử phi, hay là thế tử phi không biết thẹn thùng?

Đối với Khương Lộ Dao mà nói, tình cảm phu thê, dù cuồng dã như thế nào, cũng không được phạm sai lầm, vì không muốn kích thích Yến ma ma, cho nên mở miệng đổi đề tài:

Tới lấy bạch lụa?

- Dạ.

- Ở trên giường, ngươi đi lấy đi.

Triệu Đạc Trạch giật mình nhìn thoáng qua Khương Lộ Dao đang an tĩnh trang điểm, dựa vào tính tình kiêu ngạo của nàng, sao có thể không hề phản ứng?

Không phải nữ tử có chút kiêu ngạo, nhất định sẽ không thích dùng lạc hồng định trinh tiết?

Dao Dao.

- Hử?

Khương Lộ Dao chớp chớp mắt:

Làm sao vậy?

- Nàng không ngại là tốt rồi.

Triệu Đạc Trạch đứng sau lưng nàng, nhìn tiểu phụ nhân( gái có chồng) mỹ miều trong gương.

Sau này, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất.

Đối với chuyện kiểm tra lạc hồng, không phải Khương Lộ Dao không thèm để ý.

Nàng vẫn phải tôn trọng tư tưởng phong kiến không có cách gì thay đổi, sẽ phải nghĩ đến chiều hướng tốt đẹp.

Nếu không có khăn lụa nghiệm lạc hồng, sau này cãi nhau sẽ bị đuối lý, huống chi nàng bảo tồn mười mấy năm trinh tiết, cũng phải để tổ tông Triệu gia biết.

Cho nên dù đối với nàng lạc hồng ở chỉ là lớp màn phong kiến, ở xã hội phong kiến nam tôn nữ ti, cái này cũng là ô dù bảo đảm quyền lợi địa vị của người làm thê tử.

Huỷ bỏ hồng bạch trù( kiểm tra trinh tiết), nếu tương lai sau này trượng phu thay lòng đổi dạ, cắn ngược lại một cái, nói là thê tử bất trinh, chẳng phải người làm thê tử sẽ khổ không thể tố?

Hơn nữa ở đây nghiêm khắc phân chia thê cùng thiếp, cho dù thị thiếp muốn nghiệm lạc hồng cũng không có ai để ý.

Nhưng nếu Triệu Đạc Trạch đã tỏ thái độ, Khương Lộ Dao cũng không tiếc cho hắn chút mị nhãn, nam nhân, lúc nên khen ngợi phải khen ngợi...

Quả nhiên, Triệu Đạc Trạch săn sóc Khương Lộ Dao một đường từ Quan Sư Các nâng đến cửa phòng thái phi.

Hết lòng thương tiếc yêu thương Khương Lộ Dao, hạ nhân nào nhìn thấy cũng nhận ra được, toàn bộ vương phủ người người đều kết luận, thế tử phi chính là đầu quả tim của thế tử.

Thê tử được trượng phu coi trọng yêu thương cùng thê tử nhận hết vắng vẻ, tuy đều là nguyên phối, nhưng ở vương phủ đãi ngộ có thể giống nhau sao?

Nữ nhân lại hiếu thắng, nếu là cao thủ trong trạch đấu, muốn thể diện cũng phải dựa vào trượng phu, đây là điều bi ai nhất của nữ nhân phong kiến..

Khương Lộ Dao áp xuống ý thức muốn phản bác phong kiến, theo Triệu Đạc Trạch quỳ gối trước mặt thái phi, dập đầu nói:

Thỉnh an tổ mẫu.

Khóe mắt Khương Lộ Dao liếc nhìn Tần vương phi đã đến từ lâu, đang an tọa trên ghế, Khương Lộ Dao tươi cười thêm vài phần thẹn thùng ngượng ngùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện